“Hội trưởng, mau mau, ta phát hiện được một người có kiến thức toán học rất cao.
Viện trưởng phải ra mặt tuyển hắn về mới được.”
Từ xa Ma Tùng Quân thấy lão giám thị đi đến với một quả cầu thủy tinh trên tay, lão ta vừa đi vừa nhìn vào quả cầu nói.
“Có gì từ từ nói.
Ta vừa xem bài kiểm tra ngươi gửi rồi, ta đoán người này có tính cách rất tùy tiện đúng không? Hắn có ở đó không, để cho ta gặp mặt một chút.”
“Hắn ở ngay trước mắt.” – Lão giám thị nói.
Sau đó lão ta chạy đến trước mặt Ma Tùng Quân, đưa quả cầu về phía hắn:
“Ma Tùng Quân, đây là hội trưởng miền Nam của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Muốn gặp mặt ngươi một chút.”
“Hả?”
Ma Tùng Quân nhìn vào quả cầu, ở đó có một ông chú tuổi trung niên, gương mặt mang theo nét uy nghiêm giống như một quân nhân Ma Tùng Quân từng thấy ở thế giới của hắn.
Cái quả cầu này là một thiết bị liên lạc giống điện thoại sao? Tính ra thế giới này cũng không bất tiện như hắn nghĩ.
“Xin chào, ta là Long Nguyên Đức.
Hội trưởng miền Nam của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.”
“Ta là Ma Tùng Quân.
Không biết ngài đây tìm ta có chuyện gì?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Ta đại diện cho Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả muốn mời ngươi về làm giáo sư toán học cho Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, không biết ý của ngươi thế nào? Tất nhiên các phúc lợi đều do ta đảm bảo, chắc chắn sẽ cao hơn so với các giáo sư bình thường.” – Long Nguyên Đức nói.
“Xin lỗi, chuyện làm giáo sư thì bỏ đi.
Ta chỉ muốn bán hủ tiếu sống cho qua ngày thôi, không thích ở yên một chỗ.
Cơ mà ta có một điều thắc mắc, Long Nguyên Giáp là gì của hội trưởng?” – Ma Tùng Quân nở nụ cười từ chối.
“Là cháu trai của ta.
Ngươi quen biết đứa cháu bất hiếu đó ư?” – Long Nguyên Đức ngạc nhiên nói.
“À, hắn là bạn của ta.” – Ma Tùng Quân ho khan một tiếng nói.
“Khụ...!ra là vậy.
Ta và đứa cháu đó đã lâu không gặp.
Nếu ngươi đã là bạn của nó thì thôi vậy, nhất định nó sẽ không cho ngươi gia nhập.
Nhưng với tư cách là một hội trưởng miền Nam, ta luôn chào đón ngươi.
Bất cứ khi nào ngươi thay đổi ý định hãy đến phân nhánh các Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả tìm ta.
Họ sẽ tự có cách thứ liên lạc với ta.” – Long Nguyên Đức nở nụ cười gượng gạo nói.
Nghe thế Ma Tùng Quân gật đầu, lão giám thị thấy vậy cũng chỉ biết thở dài.
Ra là bạn của Long Nguyên Giáp, thế thì ca này càng không khả thi.
Nhìn biểu hiện của hai người bọn họ, chẳng lẽ Long Nguyên Giáp rất tai tiếng hay sao? Cháu của hội trưởng Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, tuy chỉ là hội trưởng một miền, nhưng bản đồ của đế quốc lớn đến mức nào? Một vùng cực kì rộng lớn, chứng tỏ chức vụ đó nắm đầy quyền lực trong tay, thế mà Long Nguyên Giáp lại phải chật vật mưu sinh với dong binh đoàn của mình ngoài kia ư? Chuyện nhà của người ta, Ma Tùng Quân cũng không tiện tò mò.
Hắn chỉ gật đầu chào tạm biệt Long Nguyên Đức rồi lại nhìn sang hai cô nàng trước mắt.
Lúc này bọn họ trố mắt ra nhìn Ma Tùng Quân như nhìn thấy quái vật.
Vừa rồi bọn họ vừa nghe cái gì? Không phải lỗ tai bị lùng bùng nên nghe lầm đó chứ? Cái tên đàn ông cục súc trước mặt được chính hội trưởng miền Nam của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả mời làm giáo sư?
Thế cũng có nghĩa hai cô bé bên cạnh hắn là do hắn dạy bảo hay sao? Nãy giờ bọn họ đang quyến rũ người đàn ông này, bảo sao hắn lại chẳng có chút phản ứng nào.
Thậm chí còn có chút không phải với hắn.
Sai rồi mấy cô nương, Ma Tùng Quân không hề dạy hai đứa nhỏ đó một cái gì hết.
Tất cả chỉ là sự trùng hợp.
Bấy giờ nhóm người Huỳnh Đức vừa chạy vào thì bắt gặp một tình cảnh như trên, bọn họ đứng chôn chân tại chỗ.
Vừa rồi không phải nghe nhầm đấy chứ? Thúc thúc của đoàn trưởng lại đích thân mời Ma huynh làm giáo sư?
Huỳnh Đức nhẹ bước lại gần Ma Tùng Quân hỏi:
“Ma huynh, mọi người có thông qua hết không? Nay có một chút trục trặc.
Do số lượng người đăng ký hôm qua quá đông, nên hiệp hội thiếu người, thành ra có vài người từ đế đô xuống xét duyệt Mạo Hiểm Giả, nên chúng ta không thể đi cửa sau được.
Hay là đợi tháng sau thi lại cũng được.”
“Không sao, hình như đỗ hết rồi thì phải.
Lưu Béo có qua được bài kiểm tra không?”
Ma Tùng Quân gật đầu nói nhỏ, sau lại quay sang hỏi Lưu Béo.
Chỉ thấy Lưu Béo gật đầu, hắn không nghe rõ Huỳnh Đức nói cái gì, cứ cho rằng mình qua được bài kiểm tra là nhờ Long Nguyên Giáp.
Thằng này cũng quá thật thà đi.
“Khoan đã, ông già giám thị, cho ta hỏi trước một cái.
Kiểm tra thực hành là kiểm tra cái gì?” – Ma Tùng Quân hỏi lão giám thị.
“Là kiểm tra khả năng đối đầu với Ma thú.
Mạo Hiểm Giả lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm, nếu không vượt qua được bài kiểm tra này, thì không được cấp phép đâu.” – Lão giám thị nói.
“Đúng đó, hay là ngươi để hai cô bé này làm giáo sư đi.
Làm Mạo Hiểm Giả làm cái gì, nguy hiểm lắm, tiền kiếm lại không nhiều bằng giáo sư.”
Bên cạnh Koch Clara chen ngang vào nói.
Lão giám thị nghe thế liền ngạc nhiên hỏi nàng ta.
Không quá lâu sau, lão già trợn hai con mắt lên nhìn hai cô bé nhỏ xíu dưới chân Ma Tùng Quân.
Cái gì đây? Bé thế này đi đăng kí làm Mạo Hiểm Giả đã là cả một vấn đề.
Thế mà lại có đủ khả năng trở thành một giáo sư ư? Ba người này cuối cùng từ đâu chui ra vậy?
Lão ta lại nhìn sang Huyết Phong và Lưu Béo, sau đó chạy hỏi giám thị trông coi hai tên này.
Kết quả hai tên này chỉ vừa đủ điểm đậu thôi, toàn học 250 câu sai toàn bộ 250 câu.
Biết được, lão giám thị mới thở phào một hơi, ít nhất có hai người bình thường trong số họ.
“Ma Tùng Quân, ngươi xác định muốn trở thành Mạo Hiểm Giả? Từng là Mạo Hiểm Giả, ta khuyên ngươi nên trở thành giáo sư đi.
Chuyện nguy hiểm như vậy hay là đừng làm.” – Lão giám thị khuyên Ma Tùng Quân.
“Thôi ông bớt luyên thuyên đi.
Nói ta nghe nội dung kiểm tra, yêu cầu là gì nữa.
Mấy đứa nhỏ này bé như vậy sao có thể đối mặt với Ma thú gì đó được? Một nhóm Mạo Hiểm Giả, không phải ai cũng là người chiến đấu, còn có người hỗ trợ nữa đúng không? Nếu để một người đối đầu với Ma thú, từ đó đánh giá có đậu hay không thật không công bằng.” – Ma Tùng Quân nói.
“À, ta cứ nghĩ ngươi đọc luật rồi.” – Lão giám thị gãi đầu nói.
Mặt Ma Tùng Quân đen lại, không phải là hắn quên đọc luật.
Mà là Huỳnh Đức rất tự tin bảo hắn cứ vào thi đi, kiểu gì cũng vượt qua.
Nhưng không ngờ lại gặp trục trặc, cuối cùng hắn chẳng biết cái mẹ gì cả.
Rốt cuộc lão giám thị cũng nói cho Ma Tùng Quân bài kiểm tra thực hành để trở thành Mạo Hiểm Giả.
Chung quy bọn họ phải đến một khu rừng, Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả sẽ thả ra một vài con Ma thú.
Chỉ cần đánh bại con Ma thú đó hoặc sống trở ra khi đối đầu với nó là có thể trở thành Mạo Hiểm Giả.
Tuy nhiên không nhất thiết phải là một người tham gia.
Có thể lập đội với những người đang tham gia xét tuyển khác để lập thành một đội.
Quan trọng phải biết chọn đúng người, tin tưởng giao mạng sống cho nhau để hoàn thành bài thi.
Xét về nhiều khía cạnh, lần kiểm tra này kiểm tra cả tinh thần đồng đội, sức mạnh tập thể, người dẫn đầu có biểu hiện thế nào...!vân vân và mây mây.
Có lẽ như mấy người Ma Tùng Quân thi xong hơi sớm, lúc bọn họ đang nói chuyện thì những cánh cửa xung quanh được mở ra.
Có đến bốn năm mươi người từ các phòng đó đi ra.
Nói một phòng nghe có vẻ lớn, nhưng thực ra chỉ có mấy cái bàn, diện tích cũng bé nên mới có nhiều phòng riêng cho mỗi người được.
Nếu không dùng để xét tuyển Mạo Hiểm Giả, thì bình thường cũng là nơi hội họp cho những người đã trở thành Mạo Hiểm Giả.
“Những người đăng ký mau đứng sang một bên đi.”
Lúc này có người cầm theo một viên đá khuếch đại âm thanh mà nói.
“Đi đi, nếu ngươi chọn đủ được đồng đội thì có thể ra quầy lễ tân đăng kí giấy chứng nhận đội Mạo Hiểm Giả tạm thời.
Chỉ có hiệu lực trong ngày thôi, nếu thất bại lần sau phải đi đăng kí lại giấy tạm thời đó.” – Lão giám thị nói chuyện với Ma Tùng Quân.
Nghe thế hắn gật đầu, dẫn mấy đứa nhỏ của mình đến quầy lễ tân.
“Hắn chẳng thèm tuyển thêm người ư?” - Koch Clara ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Ma Tùng Quân mà nói.
“Nhìn thanh trọng kiếm của hắn đi, chí ít phải là cấp Lam.
Nếu có thể sử dụng được thanh trọng kiếm đó, một mình hắn thừa sức vượt qua rồi.
Tiêu chuẩn để trở thành Mạo Hiểm Giả cũng quá thấp.” – Bellamy Sophie thở dài nói.
“Ma cụ đó thuộc cấp Tím.
Hắn sẽ không vượt qua đâu, nhất định ta phải bắt hắn trở thành giáo sư.” – Lão giám thị xé toạc áo, hóa thành lão già cơ bắp mà nói.
“Lão già này điên rồi.” – Koch Clara la lên một tiếng.
“Các ngươi muốn giúp không? Chúng ta phá luật một chút...” – Lão giám thị đô con cười hà hà nói.
Nụ cười của lão khiến hai cô nàng nóng bỏng phải tránh xa ra mất thước.
Nhưng sau đó lại thấy bọn họ chụm đầu lại với nhau nói cái gì đó.
Thi thoảng bọn họ nhìn lén mấy người Ma Tùng Quân ở quầy lễ tân.
Đợi Ma Tùng Quân rời đi, bọn họ mới đến quầy lễ tân, lấy đi tờ giấy đăng kí của Ma Tùng Quân rồi lén lén lút lút đi chỗ khác.
Ma Tùng Quân không hề hay biết những chuyện đó.
Bài kiểm tra thực hành sẽ bắt đầu vào buổi tối, bởi giờ đã là giờ chiều rồi.
Bài kiểm tra sẽ kết thúc khi trời rạng sáng.
Địa điểm kiểm tra sẽ được thông báo sau, tránh trường hợp nghỉ ngơi đi nhờ người quen phục kích sẵn ở khu rừng chỉ định..
Viện trưởng phải ra mặt tuyển hắn về mới được.”
Từ xa Ma Tùng Quân thấy lão giám thị đi đến với một quả cầu thủy tinh trên tay, lão ta vừa đi vừa nhìn vào quả cầu nói.
“Có gì từ từ nói.
Ta vừa xem bài kiểm tra ngươi gửi rồi, ta đoán người này có tính cách rất tùy tiện đúng không? Hắn có ở đó không, để cho ta gặp mặt một chút.”
“Hắn ở ngay trước mắt.” – Lão giám thị nói.
Sau đó lão ta chạy đến trước mặt Ma Tùng Quân, đưa quả cầu về phía hắn:
“Ma Tùng Quân, đây là hội trưởng miền Nam của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.
Muốn gặp mặt ngươi một chút.”
“Hả?”
Ma Tùng Quân nhìn vào quả cầu, ở đó có một ông chú tuổi trung niên, gương mặt mang theo nét uy nghiêm giống như một quân nhân Ma Tùng Quân từng thấy ở thế giới của hắn.
Cái quả cầu này là một thiết bị liên lạc giống điện thoại sao? Tính ra thế giới này cũng không bất tiện như hắn nghĩ.
“Xin chào, ta là Long Nguyên Đức.
Hội trưởng miền Nam của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.”
“Ta là Ma Tùng Quân.
Không biết ngài đây tìm ta có chuyện gì?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Ta đại diện cho Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả muốn mời ngươi về làm giáo sư toán học cho Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, không biết ý của ngươi thế nào? Tất nhiên các phúc lợi đều do ta đảm bảo, chắc chắn sẽ cao hơn so với các giáo sư bình thường.” – Long Nguyên Đức nói.
“Xin lỗi, chuyện làm giáo sư thì bỏ đi.
Ta chỉ muốn bán hủ tiếu sống cho qua ngày thôi, không thích ở yên một chỗ.
Cơ mà ta có một điều thắc mắc, Long Nguyên Giáp là gì của hội trưởng?” – Ma Tùng Quân nở nụ cười từ chối.
“Là cháu trai của ta.
Ngươi quen biết đứa cháu bất hiếu đó ư?” – Long Nguyên Đức ngạc nhiên nói.
“À, hắn là bạn của ta.” – Ma Tùng Quân ho khan một tiếng nói.
“Khụ...!ra là vậy.
Ta và đứa cháu đó đã lâu không gặp.
Nếu ngươi đã là bạn của nó thì thôi vậy, nhất định nó sẽ không cho ngươi gia nhập.
Nhưng với tư cách là một hội trưởng miền Nam, ta luôn chào đón ngươi.
Bất cứ khi nào ngươi thay đổi ý định hãy đến phân nhánh các Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả tìm ta.
Họ sẽ tự có cách thứ liên lạc với ta.” – Long Nguyên Đức nở nụ cười gượng gạo nói.
Nghe thế Ma Tùng Quân gật đầu, lão giám thị thấy vậy cũng chỉ biết thở dài.
Ra là bạn của Long Nguyên Giáp, thế thì ca này càng không khả thi.
Nhìn biểu hiện của hai người bọn họ, chẳng lẽ Long Nguyên Giáp rất tai tiếng hay sao? Cháu của hội trưởng Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, tuy chỉ là hội trưởng một miền, nhưng bản đồ của đế quốc lớn đến mức nào? Một vùng cực kì rộng lớn, chứng tỏ chức vụ đó nắm đầy quyền lực trong tay, thế mà Long Nguyên Giáp lại phải chật vật mưu sinh với dong binh đoàn của mình ngoài kia ư? Chuyện nhà của người ta, Ma Tùng Quân cũng không tiện tò mò.
Hắn chỉ gật đầu chào tạm biệt Long Nguyên Đức rồi lại nhìn sang hai cô nàng trước mắt.
Lúc này bọn họ trố mắt ra nhìn Ma Tùng Quân như nhìn thấy quái vật.
Vừa rồi bọn họ vừa nghe cái gì? Không phải lỗ tai bị lùng bùng nên nghe lầm đó chứ? Cái tên đàn ông cục súc trước mặt được chính hội trưởng miền Nam của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả mời làm giáo sư?
Thế cũng có nghĩa hai cô bé bên cạnh hắn là do hắn dạy bảo hay sao? Nãy giờ bọn họ đang quyến rũ người đàn ông này, bảo sao hắn lại chẳng có chút phản ứng nào.
Thậm chí còn có chút không phải với hắn.
Sai rồi mấy cô nương, Ma Tùng Quân không hề dạy hai đứa nhỏ đó một cái gì hết.
Tất cả chỉ là sự trùng hợp.
Bấy giờ nhóm người Huỳnh Đức vừa chạy vào thì bắt gặp một tình cảnh như trên, bọn họ đứng chôn chân tại chỗ.
Vừa rồi không phải nghe nhầm đấy chứ? Thúc thúc của đoàn trưởng lại đích thân mời Ma huynh làm giáo sư?
Huỳnh Đức nhẹ bước lại gần Ma Tùng Quân hỏi:
“Ma huynh, mọi người có thông qua hết không? Nay có một chút trục trặc.
Do số lượng người đăng ký hôm qua quá đông, nên hiệp hội thiếu người, thành ra có vài người từ đế đô xuống xét duyệt Mạo Hiểm Giả, nên chúng ta không thể đi cửa sau được.
Hay là đợi tháng sau thi lại cũng được.”
“Không sao, hình như đỗ hết rồi thì phải.
Lưu Béo có qua được bài kiểm tra không?”
Ma Tùng Quân gật đầu nói nhỏ, sau lại quay sang hỏi Lưu Béo.
Chỉ thấy Lưu Béo gật đầu, hắn không nghe rõ Huỳnh Đức nói cái gì, cứ cho rằng mình qua được bài kiểm tra là nhờ Long Nguyên Giáp.
Thằng này cũng quá thật thà đi.
“Khoan đã, ông già giám thị, cho ta hỏi trước một cái.
Kiểm tra thực hành là kiểm tra cái gì?” – Ma Tùng Quân hỏi lão giám thị.
“Là kiểm tra khả năng đối đầu với Ma thú.
Mạo Hiểm Giả lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm, nếu không vượt qua được bài kiểm tra này, thì không được cấp phép đâu.” – Lão giám thị nói.
“Đúng đó, hay là ngươi để hai cô bé này làm giáo sư đi.
Làm Mạo Hiểm Giả làm cái gì, nguy hiểm lắm, tiền kiếm lại không nhiều bằng giáo sư.”
Bên cạnh Koch Clara chen ngang vào nói.
Lão giám thị nghe thế liền ngạc nhiên hỏi nàng ta.
Không quá lâu sau, lão già trợn hai con mắt lên nhìn hai cô bé nhỏ xíu dưới chân Ma Tùng Quân.
Cái gì đây? Bé thế này đi đăng kí làm Mạo Hiểm Giả đã là cả một vấn đề.
Thế mà lại có đủ khả năng trở thành một giáo sư ư? Ba người này cuối cùng từ đâu chui ra vậy?
Lão ta lại nhìn sang Huyết Phong và Lưu Béo, sau đó chạy hỏi giám thị trông coi hai tên này.
Kết quả hai tên này chỉ vừa đủ điểm đậu thôi, toàn học 250 câu sai toàn bộ 250 câu.
Biết được, lão giám thị mới thở phào một hơi, ít nhất có hai người bình thường trong số họ.
“Ma Tùng Quân, ngươi xác định muốn trở thành Mạo Hiểm Giả? Từng là Mạo Hiểm Giả, ta khuyên ngươi nên trở thành giáo sư đi.
Chuyện nguy hiểm như vậy hay là đừng làm.” – Lão giám thị khuyên Ma Tùng Quân.
“Thôi ông bớt luyên thuyên đi.
Nói ta nghe nội dung kiểm tra, yêu cầu là gì nữa.
Mấy đứa nhỏ này bé như vậy sao có thể đối mặt với Ma thú gì đó được? Một nhóm Mạo Hiểm Giả, không phải ai cũng là người chiến đấu, còn có người hỗ trợ nữa đúng không? Nếu để một người đối đầu với Ma thú, từ đó đánh giá có đậu hay không thật không công bằng.” – Ma Tùng Quân nói.
“À, ta cứ nghĩ ngươi đọc luật rồi.” – Lão giám thị gãi đầu nói.
Mặt Ma Tùng Quân đen lại, không phải là hắn quên đọc luật.
Mà là Huỳnh Đức rất tự tin bảo hắn cứ vào thi đi, kiểu gì cũng vượt qua.
Nhưng không ngờ lại gặp trục trặc, cuối cùng hắn chẳng biết cái mẹ gì cả.
Rốt cuộc lão giám thị cũng nói cho Ma Tùng Quân bài kiểm tra thực hành để trở thành Mạo Hiểm Giả.
Chung quy bọn họ phải đến một khu rừng, Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả sẽ thả ra một vài con Ma thú.
Chỉ cần đánh bại con Ma thú đó hoặc sống trở ra khi đối đầu với nó là có thể trở thành Mạo Hiểm Giả.
Tuy nhiên không nhất thiết phải là một người tham gia.
Có thể lập đội với những người đang tham gia xét tuyển khác để lập thành một đội.
Quan trọng phải biết chọn đúng người, tin tưởng giao mạng sống cho nhau để hoàn thành bài thi.
Xét về nhiều khía cạnh, lần kiểm tra này kiểm tra cả tinh thần đồng đội, sức mạnh tập thể, người dẫn đầu có biểu hiện thế nào...!vân vân và mây mây.
Có lẽ như mấy người Ma Tùng Quân thi xong hơi sớm, lúc bọn họ đang nói chuyện thì những cánh cửa xung quanh được mở ra.
Có đến bốn năm mươi người từ các phòng đó đi ra.
Nói một phòng nghe có vẻ lớn, nhưng thực ra chỉ có mấy cái bàn, diện tích cũng bé nên mới có nhiều phòng riêng cho mỗi người được.
Nếu không dùng để xét tuyển Mạo Hiểm Giả, thì bình thường cũng là nơi hội họp cho những người đã trở thành Mạo Hiểm Giả.
“Những người đăng ký mau đứng sang một bên đi.”
Lúc này có người cầm theo một viên đá khuếch đại âm thanh mà nói.
“Đi đi, nếu ngươi chọn đủ được đồng đội thì có thể ra quầy lễ tân đăng kí giấy chứng nhận đội Mạo Hiểm Giả tạm thời.
Chỉ có hiệu lực trong ngày thôi, nếu thất bại lần sau phải đi đăng kí lại giấy tạm thời đó.” – Lão giám thị nói chuyện với Ma Tùng Quân.
Nghe thế hắn gật đầu, dẫn mấy đứa nhỏ của mình đến quầy lễ tân.
“Hắn chẳng thèm tuyển thêm người ư?” - Koch Clara ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng Ma Tùng Quân mà nói.
“Nhìn thanh trọng kiếm của hắn đi, chí ít phải là cấp Lam.
Nếu có thể sử dụng được thanh trọng kiếm đó, một mình hắn thừa sức vượt qua rồi.
Tiêu chuẩn để trở thành Mạo Hiểm Giả cũng quá thấp.” – Bellamy Sophie thở dài nói.
“Ma cụ đó thuộc cấp Tím.
Hắn sẽ không vượt qua đâu, nhất định ta phải bắt hắn trở thành giáo sư.” – Lão giám thị xé toạc áo, hóa thành lão già cơ bắp mà nói.
“Lão già này điên rồi.” – Koch Clara la lên một tiếng.
“Các ngươi muốn giúp không? Chúng ta phá luật một chút...” – Lão giám thị đô con cười hà hà nói.
Nụ cười của lão khiến hai cô nàng nóng bỏng phải tránh xa ra mất thước.
Nhưng sau đó lại thấy bọn họ chụm đầu lại với nhau nói cái gì đó.
Thi thoảng bọn họ nhìn lén mấy người Ma Tùng Quân ở quầy lễ tân.
Đợi Ma Tùng Quân rời đi, bọn họ mới đến quầy lễ tân, lấy đi tờ giấy đăng kí của Ma Tùng Quân rồi lén lén lút lút đi chỗ khác.
Ma Tùng Quân không hề hay biết những chuyện đó.
Bài kiểm tra thực hành sẽ bắt đầu vào buổi tối, bởi giờ đã là giờ chiều rồi.
Bài kiểm tra sẽ kết thúc khi trời rạng sáng.
Địa điểm kiểm tra sẽ được thông báo sau, tránh trường hợp nghỉ ngơi đi nhờ người quen phục kích sẵn ở khu rừng chỉ định..
Danh sách chương