Cái trường hợp kì diệu gì đây? Hai người kiểm tra của hai đứa nhỏ, lại đuổi theo chúng đòi chúng làm giáo sư? Còn cái gì hợp lý hơn một chút được không? “Sophie?” – Cô nàng đeo kính nhìn sang cô nàng đội nón hỏi.

“Clara?”

“Sao ngươi lại ở đây?”

Cả hai đồng thanh hỏi nhau.

“Ái chà, không phải Sophie tiểu thư của chúng ta bận bịu bên cạnh tình nhân mới hay sao? Làm thế nào có thời gian chạy đến vùng biên giới xa xôi này vậy?” – Clara khoanh tay lại, đẩy bộ ngực đồ sộ của mình lên cao, giọng nói mang đầy tính mỉa mai nói.

“Ừm hửm? Không phải Clara đó sao? Ngươi không đi mê hoặc mấy tên quý tộc để lấy kinh phí nghiên cứu nữa ư? Ở cái vùng xa xôi này làm gì có tên quý tộc nào đủ tiền nuôi mấy nghiên cứu vô dụng của ngươi cơ chứ? Ố hố hố...”

Sophie nói xong, dùng mu bàn tay che miệng rồi tuôn ra một điệu cười khủng bố.

Kết quả cả hai đều nhìn nhau bằng đôi mắt loẹt xoẹt tia lửa.

Nhìn như lúc nào cũng có thể lao vào đánh nhau được.

Cái trường hợp vượt quá nhận thức này khiến Ma Tùng Quân không muốn dính líu một chút nào.

“Té thôi mấy đứa.”

Hắn xoa đầu Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết nói.

Vốn định quay người rời đi thì đột nhiên toàn thân như có dòng điện chạy lên chạy xuống.

“Đứng lại!”

“Đứng lại đó.”

Cả hai cô nàng kia đồng thanh hét lên.

Lúc này cô nàng đeo kính Clara bước huỳnh huỵch đến trước mặt Ma Tùng Quân, cô nàng đẫy đà Sophie thì lả lướt bước đến.

Hai đôi mắt xinh đẹp, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân.

“Ngươi là gì của Yên Nhược Đan?”

“Ngươi là gì của Yên Nhược Tuyết?”

“Thúc thúc...!hai bà dì này đáng sợ quá hu hu.”

Yên Nhược Đan dưới chân Ma Tùng Quân khóc rống lên.

Nghe thấy lời nói của Yên Nhược Đan, hai cô nàng trán nổi gân xanh nhưng cuối cùng phải nhịn xuống.


Không đánh phụ nữ, không đánh phụ nữ, không đánh phụ nữ.

Trong đầu của cả hai cô nàng kia đều có chung một suy nghĩ, nếu đối thủ của mình đã chọn con bé còn lại, chứng tỏ hai con bé này đều là thiên tài.

Không thể không lấy về được.

Bất quá người đàn ông trước mắt bọn họ trông có vẻ như là người thân của hai con bé này.

Như thế càng dễ giải quyết, chỉ cần cho hắn một chút lợi ích, nói ra tương lai sáng lạn của hai đứa bé kia, nhất định hắn sẽ đồng ý.

“Thời buổi này có nhiều người không mang một chút lịch sự nào khi hỏi người khác ư? Các ngươi là ai? Hỏi ta là ai để làm gì? Có ý đồ gì với hai đứa nhỏ?”

Ma Tùng Quân nhíu mày khó chịu nói.

Tuy hắn là một thằng đàn ông tử tế, nhưng không đúng nghĩa với việc hắn tử tế với người không tử tế với mình.

Nhìn Yên Nhược Đan bên cạnh khóc rống lên, khiến Ma Tùng Quân phát cáu.

Nếu không phải đối phương là phụ nữ, có khi Ma Tùng Quân đã kiếm chuyện đập cho một trận rồi.

Lúc này Huyết Phong và Lưu Béo cũng lẳng lặng đứng ra đằng sau Ma Tùng Quân, họ nhìn hai nữ nhân xinh đẹp trước mắt với ánh mắt phòng bị.

Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, hai cô nàng kia cuối cùng cũng ý thức được rằng đây không phải là đế đô.

Không phải địa bàn của họ, mà họ lại đắc tội với người không biết tên trước mặt lại không nên.

Chưa kể hắn là người thân của hai cô bé thiên tài kia, càng không thể đắc tội được.

Suy nghĩ xoẹt qua trong đầu hai nữ nhân, họ thu liễm lại thái độ coi trời bằng vung của mình.

Thay vào đó lại trở nên lịch thiệp.

Clara đặt tay lên ngực, hơi nghiêng người về phía trước lộ ra đồi núi trập trùng.

Nàng ta lịch sự nói:

“Ta là Koch Clara Giáo sư nghiên cứu ma thuật dị biến của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả.”

Bên cạnh nữ nhân đội nón mang thân hình bốc lửa cũng bỏ nón xuống, lộ ra mái tóc màu vàng, đôi mắt xanh như nước biển, nàng nở nụ cười đầy vũ mị.

Khoác trên mình bộ váy dài bó thân, từ hông trở xuống, tà váy xòe ra.

Nàng ta khẽ kéo hai tà váy của mình, nhún một cái đầy lịch thiệp rồi nói:

“Bellamy Sophie, Giáo sư viện nghiên cứu ma thuật dị biến của Học Viên Đế Quốc.”

Nói xong cả hai dùng mắt đẹp của mình nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân như đợi hắn giới thiệu.

Thấy đối phương đã thay đổi thái độ, Ma Tùng Quân cũng tự giới thiệu:

“Ma Tùng Quân, chủ xe hủ tiếu.”

“Hai người các ngươi muốn lôi hai đứa nhỏ này đi đâu?”

Bất quá hắn vẫn giữ thái độ lạnh lùng với hai mỹ nữ trước mắt.

Với hắn, đẹp một cách quá mức thế này nhất định là hoa hồng có gai.

Ma Tùng Quân thì lại chán ghét cái kiểu đẹp khoe thân thế này.

Nghĩ lại, sắc đẹp tựa như thiên nhiên giống như Ngọc Huyền, ánh mắt trong suốt không một chút tạp niệm, đó mới gọi là cái đẹp chân chính.

Nhìn người đàn ông trước mắt này chẳng có chút gì là khác so với ban đầu mới gặp họ.

Không phải chứ? Có phải phần dưới của hắn không dùng được hay không? Hơn ai hết, chính hai người đều hiểu rõ bản thân mình đối với đàn ông mang đến mị lực như thế nào.

Hay là một tên sợ vợ nên mới giữ thái độ như thế? Không, cả hai tên đằng sau cũng chẳng có một chút rung động gì với bọn họ.

Mà ngược lại hai tên đó luôn nhìn chằm chằm về đây với ánh mắt phòng bị.

Đùa cái gì thế? Không thấy cô nương đây bốc lửa thế nào ư? Phòng bị là sao? Tại sao lại phòng bị?

Thực tế hai cô nàng đến từ đế đô kia không hiểu rằng Ma Tùng Quân vốn rất ghét những người ăn mặc hở hang, trong mắt Ma Tùng Quân, hai người kia chẳng khác nào gái đứng đường cả.


Còn với Lưu Béo, thằng mập này chỉ mê các sinh vật huyền bí, như Elf chẳng hạn.

Nói đến Huyết Phong càng không phải bàn, hắn vừa mất đi người mình thương do đế đô.

Làm gì còn tâm trạng thích một người khác, chưa kể hắn cũng chỉ là một đứa trẻ bị buộc phải trưởng thành, sắc đẹp trước mắt với hắn chính là phù du.

Tất nhiên hai người Koch Clara và Bellamy Sophie không hề biết được suy nghĩ trong đầu của bọn họ.

“Ngươi là người nấu món hủ tiếu được đồn là ngon nhức nách đó ư? Ha ha ha, ta nghe nhiều người nói về ngươi nhưng xếp hàng mãi vẫn chưa được ăn.

Tối nay ngươi để một bàn cho ta được không?”

Koch Clara cười ha ha vỗ vai Ma Tùng Quân nói.

Bất quá bàn tay đẹp kia lại bị Ma Tùng Quân gạt qua một bên, hắn chán ghét ra mặt, Ma Tùng Quân nói:

“Không, mọi hành khách đều như nhau.

Ta và ngươi không quen không biết, muốn gì nói thẳng đi.


Muốn mang hai đứa nhóc này đi là chuyện không thể nào.”

“Ngươi...” – Koch Clara nhìn thái độ chán ghét của Ma Tùng Quân, nàng đứng hình mất vài giây.

“Đồ thất bại, ta nói rồi.

Với cái cặp kính đó, ngươi chỉ dụ dỗ được những tên rẻ tiền mà thôi.

Chứ người đàn ông lực lưỡng, mê người ở đây làm sao mà vừa mắt ngươi được.” – Bellamy Sophie ôm miệng cười vũ mị một tiếng.

Lúc này nàng vốn định tiến đến một bước nữa để sáp lại gần Ma Tùng Quân nhưng lại thấy Ma Tùng Quân bịt mũi lại nói:

“Mùi nước hoa nồng quá, tránh xa một chút đi.”

“Ngươi...”

“Ha ha ha ha...!chết cười mất.

Há há há, cái đồ hôi nách xịt nước hoa cho nhiều vô.

Đáng đời nhà ngươi, mấy thứ nước hoa rẻ tiền đó sao bằng mùi hương cơ thể được đúng không ông chủ quán?”

Koch Clara ôm bụng cười phá lên, nàng ta cười đến chảy cả nước mắt.

Ma Tùng Quân nhìn hai cô nàng này đấu khẩu nhau, khiến cho đầu của hắn ong ong lên liên tục.


Vẫn chưa kịp yên ổn, hắn lại thấy hai cô nàng đồng loạt lấn đến trước mặt hắn, cả hai đồng thanh nói:

“Ngươi cần gì nói đi, làm sao ngươi mới để cho Yên Nhược Đan đi?

“Ngươi cần bao nhiêu mới buông tha cho Yên Nhược Tuyết?”

“Hai con mẹ này có bị điên không? Muốn kiếm chuyện ở đây à?”

Ma Tùng Quân tức giận, triệu hồi ra thanh trọng kiếm của mình, hắn cắm mạnh thanh trọng kiếm xuống đất.

“Rầm!!”

“Ma thuật Không Gian?” – Koch Clara ngạc nhiên thốt lên.

“Cái gì?” – Bellamy Sophie cũng ngạc nhiên không kém.

Cả hai giật mình lùi lại nhìn chằm chằm Ma Tùng Quân với ánh mắt đầy ngạc nhiên.

“Các ngươi đều là Ma Pháp Sư đúng chứ? Đừng nghĩ đến chuyện đưa hai con bé này đi.

Chúng là người nhà của ta, hết chuyện rồi thì cút đi.”

“Ngươi nói lý một chút được không hả? Cái gì mà đưa đi, ta chỉ muốn tốt cho Nhược Đan.

Ở đế đô mới có môi trường phát triển tốt nhất cho con bé.” – Koch Clara nhịn không được mắng Ma Tùng Quân một tiếng.

“Đúng, ở cái vùng biên giới này thì có cái gì để cho Nhược Tuyết phát triển? Ngươi nếu là người nhà của con bé càng phải nghĩ cho con bé.

Thông minh như thế ở cái độ tuổi này thì chính là thiên tài.

Chưa kể cơ thể còn có nguồn ma lực dồi dào so với một đứa trẻ.

Ngươi là người nhà của chúng phải biết nghĩ cho chúng chứ?” – Bellamy Sophie bình tĩnh giải thích cho Ma Tùng Quân, nàng cũng đồng quan điểm với Koch Clara, dù cả hai không ưa gì nhau.

Hai người bọn họ tranh nhau nói liên tục vào lỗ tai Ma Tùng Quân, khiến cho mặt mũi hắn tối sầm lại.

Chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, Ma Tùng Quân trực tiếp xoay người rời đi.

Nhưng đúng lúc đó lại có tiếng vọng gọi hắn lại.

“Ma Tùng Quân, Ma Tùng Quân.

Đợi một chút, có người muốn gặp ngươi.”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện