Những ngày sau đó Ma Tùng Quân trở lại quỹ đạo bình thường của mình.
Sáng bán hủ tiếu, xong xuôi thì luyện Khống Ngục Thần Thuật đến trưa.
Sau đó đi nấu cơm rồi lại tiếp tục luyện, tới chiều lại bắt đầu nấu hủ tiếu để bán.
Lưu Béo thì có thời gian tập trung vào công việc của mình hơn, đó là hoàn thành đơn hàng hơn ngàn Ma cụ do Long Nguyên Giáp gửi.
Còn hai chị em Yên Nhược Đan cùng Huyết Phong thường xuyên đến bản doanh của Guild Nhâm Dần để luyện tập.
Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết thì luyện tập ma thuật, vốn hai cố bé có nền tảng ma thuật rất tốt, từ nhỏ đã được ông nội của chúng huấn luyện qua đến ma thuật Trung cấp.
Nhưng ma thuật Thượng cấp thì vẫn chưa được thử qua bao giờ vì hai đứa còn quá nhỏ, ma lực lại không đủ.
Ở cái tuổi này, đã có thể sử dụng ma thuật Trung cấp đã là một điều gì đó rất khủng khiếp, con người bình thường không ai như thế này cả, lạ lắm.
Rosaria chỉ dẫn cho hai cô bé, nhưng lại bị hai cô bé chỉ dẫn ngược lại khiến nàng không nói được gì.
Chả là hai cô bé vẫn học hỏi được kinh nghiệm chiến đấu từ Rosaria, sau này trong quá trình trưởng thành, chắc chắn Ma Tùng Quân sẽ chắn gió ở phía trước.
Sợ rằng với bản tính của hắn, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết rất khó để được ra trận.
Tính cách của hắn và Long Nguyên Giáp giống hệt như nhau vậy, nên Rosaria chỉ luôn cả cách thể hiện giá trị của bản thân trước Ma Tùng Quân như thế nào.
Về phần Huyết Phong, hắn vẫn phải luyện tập đều đều.
Lúc trước ở làng hắn, sư phụ hắn chính là người thường xuyên luyện võ với hắn.
Đã lâu rồi Huyết Phong chưa luyện võ với ai, ở đây toàn Ma Pháp Sư nên hắn không thể nào luyện võ được.
Thế nên hắn thường xuyên nhờ Xà Hải đối kháng với hắn bằng ma thuật.
Huyết Phong còn tìm thêm vài Ma Pháp Sư khác để tập đối kháng quần thể, nhưng lại đánh không đã tay chút nào.
Sau cùng Xà Hải cũng không tập với hắn nữa, hắn đành tập một mình, rảnh rỗi thì lôi súng của Lưu Béo ra bắn thử vài viên rồi lại cất đi.
Cứ thế cuộc sống yên bình của Ma Tùng Quân kéo dài vừa đúng một tuần.
Vào một buổi sáng sớm tinh mơ của ngày đầu tiên trong tuần mới, Ma Tùng Quân thức dậy vươn vai.
Đánh răng rửa mặt, tinh thần sáng láng tỉnh táo, sau đó lấy một chai nước trong tủ lạnh ra, uống một hơi hết nửa chai.
Sau đó đi pha ly cà phê đen đá, rồi cầm thêm một điếu thuốc vừa châm xuống xe.
Hắn khẽ rít một hơi thuốc, uống một ngụm cà phê, tận hưởng không khí trong lành của vùng đất này, sảng khoái minh mẫn với cái tiết trời se se lạnh.
Hắn lại rít thêm một hơi nữa, rồi cảm thán nói:
“Mỗi ngày đều sảng khoái như thế này thì còn gì bằng...”
[Túc chủ có quên cái gì không?]
“Con bà mày!!!!” – Ma Tùng Quân gằn giọng.
Một ngày tuyệt vời của hắn sẽ kết thúc nếu như có âm thanh của con Phiền Bỏ Mẹ cất lên.
Xong nhiệm vụ ở tuần trước, hắn đã tắt chức năng tự động nói của Phiền Bỏ Mẹ đi.
Kết quả hắn có một tuần trời thoải mái, vui vẻ giống như ở thế giới cũ của hắn.
Đúng là lần này nó không lên tiếng, nó ghi bằng chữ, một dòng chữ to tổ bố hiện lên trước mắt hắn thế kia.
Quên? Hắn quên cái khỉ gì? “Quên gì? Mày nói luôn đi, không cần phải hỏi.” – Ma Tùng Quân càu nhàu quát, đồng thời kéo liên tục điếu thuốc.
[Túc chủ khóa mõm Phiền Bỏ Mẹ cả tuần nay, cho Phiền Bỏ Mẹ nói đi.]
“Mày ghi ra được mà? Làm sao? Dỗi à?” – Ma Tùng Quân nói.
[Không thích, túc chủ không muốn nghe thì thôi.]
“Rồi tao thua, mày nói đi.” – Ma Tùng Quân đen mặt lại, tay hắn phất phất nói.
[Túc chủ quên làm nhiệm vụ của Mạo Hiểm Giả.
Thời hạn chỉ có một tháng, mà giờ qua gần nửa tháng rồi.] – Phiền Bỏ Mẹ nói.
“...”
“Huyết Phong, Huyết Phong.
Dậy nhanh lên, có chuyện cho làm này.” – Ma Tùng Quân đi đến lều của Huyết Phong và Lưu Béo, vừa sút vào lều vừa nói.
Tức thì Huyết Phong lao ra, hắn đứng thẳng người, nghiêm chỉnh như quân nhân, thậm chí còn định đưa tay lên chào Ma Tùng Quân theo kiểu quân đội thì bị Ma Tùng Quân tát xuống.
Thằng này ban đêm xem phim về lính bắn tỉa các thứ nhiều quá, thành ra nhiễm con bà nó rồi.
“Lát nữa dọn quán xong, đệ đi hỏi Guild Nhâm Dần xem bọn cướp lần trước mình gặp ngoài thành ở đâu.
Sau đó đến điều tra, tuyệt đối không được để họ giúp.
Đây là chuyện mà chúng ta phải làm, giải thích thế nào tùy đệ.
Hiểu chưa?” – Ma Tùng Quân nghiêm giọng nói.
“Rõ thưa thủ trưởng!!” – Huyết Phong hét.
“Bép!” – Ma Tùng Quân tát một phát lên trán Huyết Phong.
“Bớt ảo phim đi, dọn quán nhanh lên.
Để thằng béo nó ngủ đến 5 rưỡi đi.”
Nói rồi Ma Tùng Quân đi nấu nước lèo hủ tiếu.
Cứ thế một buổi sáng của hắn trôi qua hơi mất hứng.
...
Lúc này gần làng Yên Việt, có một toán người ngựa đang đi trên con đường mòn đến đó.
Quang cảnh từ xa rọi xuống, mặt trời dận lặn đi mất khiến cho cả vùng đất lâm vào màn đêm.
Các phu xe đành phải cho dừng xe ngựa lại, họ treo lên đầu xe một viên ma tinh thạch Quang hệ, trông giống như một chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng trắng.
Sau đó đoàn người và xe ngựa tiếp tục đi, số lượng của bọn họ không đông.
Chỉ khoảng mười mấy người, nếu tính luôn cả mấy người ngồi trong xe ngựa.
Dần dần có người ló đầu ra khỏi xe ngựa để nhìn quang cảnh tối om phía trước.
Trong đó có hai gương mặt cực kì quen thuộc, họ ngồi ở hai xưa ngựa khác nhau, nhưng đều mang nét mặt ngưng trọng nhìn về phía trước.
Hai người đó chính là Koch Clara và Bellamy Sophie.
Không phải khi không mà hai người này đột nhiên xuất hiện ở đây, bọn họ đều nhận được lệnh để đến làng Yên Việt ở phía trước để điều tra một thứ.
Đó là ma thuật Hắc Ám.
Thời gian trôi qua, vài tiếng sau, cuối cùng đoàn xe cũng dừng lại trước một kết giới Hắc Ám khổng lồ.
Nơi này Koch Clara và Bellamy Sophie không hề tranh dấu hay đả kích nhau một câu gì.
Bọn họ đều dùng một biểu cảm ngơ ngác để nhìn cảnh tượng không thể tin ở trước mặt mình.
Sau lưng bọn họ đều là những Ma Pháp Sư chiến đấu Thượng cấp.
Đều đi theo để bảo hộ hai vị giáo sư xinh đẹp kia.
“Sophie, những gì chúng ta thấy có phải là thật không?” – Koch Clara tự véo má mình nói.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Nghe thế, Bellamy Sophie cũng tiếp tay véo má Koch Clara.
“Á!! Con mụ điên này, đau.” – Koch Clara hét lên.
“Đau thì là thật...!đau thật à?” – Vừa nhéo Koch Clara xong, Bellamy Sophie lại tự nhéo bản thân mình.
“Đúng là thật.”
Dứt lời, toàn thân Bellamy Sophie nổi hết cả da gà.
Cảnh tượng trước mắt kia khiến nàng không thể tin nổi mà thốt lên:
“Là ma thuật của Hội Hắc Ám ư?”
“Không thể nào, nếu Hội Hắc Ám phát triển đến mức này.
Chúng ta đã sớm chết lâu rồi, không thể là của Hội Hắc Ám được.” – Koch Clara lắc đầu nói.
“Ta thà tin đây là ma thuật Hắc Ám của Hội Hắc Ám, còn hơn là tin một thứ gì đó khác tạo ra cái kết giới ma thuật này.
Chắc chắn là của Hội Hắc Ám.” – Bellamy Sophie nói chắc như đinh đóng cột.
“Ngươi nói xem, Hội Hắc Ám đến đây làm gì? Tại sao lại phong ấn làng Yên Việt lại?” – Koch Clara hỏi.
“Làm sao ta biết được.” – Bellamy Sophie trợn mắt lên nói.
Cả hai không yên tĩnh được bao lâu lại lao vào khẩu chiến, những Ma Pháp Sư còn lại thấy riết quen, bọn họ can cũng chẳng thèm can làm gì.
Một hồi sau, cả hai cãi nhau tung tóe, đến cạn khô cả nước miếng thì mới chịu dừng lại.
Lúc này Koch Clara nghiêm túc nói:
“Chắc vị Ma Pháp Sư kia trước khi chết đã thi triển thuật gì đó.
Rất có thể người đó đã triệu hồi ra một sứ giả Hắc Ám.
Con người không thể nào tạo ra loại ma thuật khủng khiếp thế này được.”
“Nói gì thì nói, trước tiên chúng ta phải điều tra chỗ này, xác định xem đây có phải là ma thuật Hắc Ám của con người không.
Vì sao lại phong ấn ngôi làng lại, nhất định phải có nguyên do của nó.
Nếu không tìm được nguyên do, không sớm thì muộn đế quốc cũng lâm nguy.” – Bellamy Sophie gật đầu nói..
Sáng bán hủ tiếu, xong xuôi thì luyện Khống Ngục Thần Thuật đến trưa.
Sau đó đi nấu cơm rồi lại tiếp tục luyện, tới chiều lại bắt đầu nấu hủ tiếu để bán.
Lưu Béo thì có thời gian tập trung vào công việc của mình hơn, đó là hoàn thành đơn hàng hơn ngàn Ma cụ do Long Nguyên Giáp gửi.
Còn hai chị em Yên Nhược Đan cùng Huyết Phong thường xuyên đến bản doanh của Guild Nhâm Dần để luyện tập.
Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết thì luyện tập ma thuật, vốn hai cố bé có nền tảng ma thuật rất tốt, từ nhỏ đã được ông nội của chúng huấn luyện qua đến ma thuật Trung cấp.
Nhưng ma thuật Thượng cấp thì vẫn chưa được thử qua bao giờ vì hai đứa còn quá nhỏ, ma lực lại không đủ.
Ở cái tuổi này, đã có thể sử dụng ma thuật Trung cấp đã là một điều gì đó rất khủng khiếp, con người bình thường không ai như thế này cả, lạ lắm.
Rosaria chỉ dẫn cho hai cô bé, nhưng lại bị hai cô bé chỉ dẫn ngược lại khiến nàng không nói được gì.
Chả là hai cô bé vẫn học hỏi được kinh nghiệm chiến đấu từ Rosaria, sau này trong quá trình trưởng thành, chắc chắn Ma Tùng Quân sẽ chắn gió ở phía trước.
Sợ rằng với bản tính của hắn, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết rất khó để được ra trận.
Tính cách của hắn và Long Nguyên Giáp giống hệt như nhau vậy, nên Rosaria chỉ luôn cả cách thể hiện giá trị của bản thân trước Ma Tùng Quân như thế nào.
Về phần Huyết Phong, hắn vẫn phải luyện tập đều đều.
Lúc trước ở làng hắn, sư phụ hắn chính là người thường xuyên luyện võ với hắn.
Đã lâu rồi Huyết Phong chưa luyện võ với ai, ở đây toàn Ma Pháp Sư nên hắn không thể nào luyện võ được.
Thế nên hắn thường xuyên nhờ Xà Hải đối kháng với hắn bằng ma thuật.
Huyết Phong còn tìm thêm vài Ma Pháp Sư khác để tập đối kháng quần thể, nhưng lại đánh không đã tay chút nào.
Sau cùng Xà Hải cũng không tập với hắn nữa, hắn đành tập một mình, rảnh rỗi thì lôi súng của Lưu Béo ra bắn thử vài viên rồi lại cất đi.
Cứ thế cuộc sống yên bình của Ma Tùng Quân kéo dài vừa đúng một tuần.
Vào một buổi sáng sớm tinh mơ của ngày đầu tiên trong tuần mới, Ma Tùng Quân thức dậy vươn vai.
Đánh răng rửa mặt, tinh thần sáng láng tỉnh táo, sau đó lấy một chai nước trong tủ lạnh ra, uống một hơi hết nửa chai.
Sau đó đi pha ly cà phê đen đá, rồi cầm thêm một điếu thuốc vừa châm xuống xe.
Hắn khẽ rít một hơi thuốc, uống một ngụm cà phê, tận hưởng không khí trong lành của vùng đất này, sảng khoái minh mẫn với cái tiết trời se se lạnh.
Hắn lại rít thêm một hơi nữa, rồi cảm thán nói:
“Mỗi ngày đều sảng khoái như thế này thì còn gì bằng...”
[Túc chủ có quên cái gì không?]
“Con bà mày!!!!” – Ma Tùng Quân gằn giọng.
Một ngày tuyệt vời của hắn sẽ kết thúc nếu như có âm thanh của con Phiền Bỏ Mẹ cất lên.
Xong nhiệm vụ ở tuần trước, hắn đã tắt chức năng tự động nói của Phiền Bỏ Mẹ đi.
Kết quả hắn có một tuần trời thoải mái, vui vẻ giống như ở thế giới cũ của hắn.
Đúng là lần này nó không lên tiếng, nó ghi bằng chữ, một dòng chữ to tổ bố hiện lên trước mắt hắn thế kia.
Quên? Hắn quên cái khỉ gì? “Quên gì? Mày nói luôn đi, không cần phải hỏi.” – Ma Tùng Quân càu nhàu quát, đồng thời kéo liên tục điếu thuốc.
[Túc chủ khóa mõm Phiền Bỏ Mẹ cả tuần nay, cho Phiền Bỏ Mẹ nói đi.]
“Mày ghi ra được mà? Làm sao? Dỗi à?” – Ma Tùng Quân nói.
[Không thích, túc chủ không muốn nghe thì thôi.]
“Rồi tao thua, mày nói đi.” – Ma Tùng Quân đen mặt lại, tay hắn phất phất nói.
[Túc chủ quên làm nhiệm vụ của Mạo Hiểm Giả.
Thời hạn chỉ có một tháng, mà giờ qua gần nửa tháng rồi.] – Phiền Bỏ Mẹ nói.
“...”
“Huyết Phong, Huyết Phong.
Dậy nhanh lên, có chuyện cho làm này.” – Ma Tùng Quân đi đến lều của Huyết Phong và Lưu Béo, vừa sút vào lều vừa nói.
Tức thì Huyết Phong lao ra, hắn đứng thẳng người, nghiêm chỉnh như quân nhân, thậm chí còn định đưa tay lên chào Ma Tùng Quân theo kiểu quân đội thì bị Ma Tùng Quân tát xuống.
Thằng này ban đêm xem phim về lính bắn tỉa các thứ nhiều quá, thành ra nhiễm con bà nó rồi.
“Lát nữa dọn quán xong, đệ đi hỏi Guild Nhâm Dần xem bọn cướp lần trước mình gặp ngoài thành ở đâu.
Sau đó đến điều tra, tuyệt đối không được để họ giúp.
Đây là chuyện mà chúng ta phải làm, giải thích thế nào tùy đệ.
Hiểu chưa?” – Ma Tùng Quân nghiêm giọng nói.
“Rõ thưa thủ trưởng!!” – Huyết Phong hét.
“Bép!” – Ma Tùng Quân tát một phát lên trán Huyết Phong.
“Bớt ảo phim đi, dọn quán nhanh lên.
Để thằng béo nó ngủ đến 5 rưỡi đi.”
Nói rồi Ma Tùng Quân đi nấu nước lèo hủ tiếu.
Cứ thế một buổi sáng của hắn trôi qua hơi mất hứng.
...
Lúc này gần làng Yên Việt, có một toán người ngựa đang đi trên con đường mòn đến đó.
Quang cảnh từ xa rọi xuống, mặt trời dận lặn đi mất khiến cho cả vùng đất lâm vào màn đêm.
Các phu xe đành phải cho dừng xe ngựa lại, họ treo lên đầu xe một viên ma tinh thạch Quang hệ, trông giống như một chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng trắng.
Sau đó đoàn người và xe ngựa tiếp tục đi, số lượng của bọn họ không đông.
Chỉ khoảng mười mấy người, nếu tính luôn cả mấy người ngồi trong xe ngựa.
Dần dần có người ló đầu ra khỏi xe ngựa để nhìn quang cảnh tối om phía trước.
Trong đó có hai gương mặt cực kì quen thuộc, họ ngồi ở hai xưa ngựa khác nhau, nhưng đều mang nét mặt ngưng trọng nhìn về phía trước.
Hai người đó chính là Koch Clara và Bellamy Sophie.
Không phải khi không mà hai người này đột nhiên xuất hiện ở đây, bọn họ đều nhận được lệnh để đến làng Yên Việt ở phía trước để điều tra một thứ.
Đó là ma thuật Hắc Ám.
Thời gian trôi qua, vài tiếng sau, cuối cùng đoàn xe cũng dừng lại trước một kết giới Hắc Ám khổng lồ.
Nơi này Koch Clara và Bellamy Sophie không hề tranh dấu hay đả kích nhau một câu gì.
Bọn họ đều dùng một biểu cảm ngơ ngác để nhìn cảnh tượng không thể tin ở trước mặt mình.
Sau lưng bọn họ đều là những Ma Pháp Sư chiến đấu Thượng cấp.
Đều đi theo để bảo hộ hai vị giáo sư xinh đẹp kia.
“Sophie, những gì chúng ta thấy có phải là thật không?” – Koch Clara tự véo má mình nói.
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Nghe thế, Bellamy Sophie cũng tiếp tay véo má Koch Clara.
“Á!! Con mụ điên này, đau.” – Koch Clara hét lên.
“Đau thì là thật...!đau thật à?” – Vừa nhéo Koch Clara xong, Bellamy Sophie lại tự nhéo bản thân mình.
“Đúng là thật.”
Dứt lời, toàn thân Bellamy Sophie nổi hết cả da gà.
Cảnh tượng trước mắt kia khiến nàng không thể tin nổi mà thốt lên:
“Là ma thuật của Hội Hắc Ám ư?”
“Không thể nào, nếu Hội Hắc Ám phát triển đến mức này.
Chúng ta đã sớm chết lâu rồi, không thể là của Hội Hắc Ám được.” – Koch Clara lắc đầu nói.
“Ta thà tin đây là ma thuật Hắc Ám của Hội Hắc Ám, còn hơn là tin một thứ gì đó khác tạo ra cái kết giới ma thuật này.
Chắc chắn là của Hội Hắc Ám.” – Bellamy Sophie nói chắc như đinh đóng cột.
“Ngươi nói xem, Hội Hắc Ám đến đây làm gì? Tại sao lại phong ấn làng Yên Việt lại?” – Koch Clara hỏi.
“Làm sao ta biết được.” – Bellamy Sophie trợn mắt lên nói.
Cả hai không yên tĩnh được bao lâu lại lao vào khẩu chiến, những Ma Pháp Sư còn lại thấy riết quen, bọn họ can cũng chẳng thèm can làm gì.
Một hồi sau, cả hai cãi nhau tung tóe, đến cạn khô cả nước miếng thì mới chịu dừng lại.
Lúc này Koch Clara nghiêm túc nói:
“Chắc vị Ma Pháp Sư kia trước khi chết đã thi triển thuật gì đó.
Rất có thể người đó đã triệu hồi ra một sứ giả Hắc Ám.
Con người không thể nào tạo ra loại ma thuật khủng khiếp thế này được.”
“Nói gì thì nói, trước tiên chúng ta phải điều tra chỗ này, xác định xem đây có phải là ma thuật Hắc Ám của con người không.
Vì sao lại phong ấn ngôi làng lại, nhất định phải có nguyên do của nó.
Nếu không tìm được nguyên do, không sớm thì muộn đế quốc cũng lâm nguy.” – Bellamy Sophie gật đầu nói..
Danh sách chương