Tối hôm đó, Ma Tùng Quân không bán hủ tiếu.

Ngược lại hắn mua thêm đồ ăn để tổ chức tiệc, mời cả những Mạo Hiểm Giả ở Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả, lẫn mấy trăm thành viên của Guild Nhâm Dần.

Thậm chí cả dân cư của dãy phố cũng được Ma Tùng Quân mời tiệc, thành chủ cùng gia đình của lão cũng tham gia.

Chỉ là con gái của thành chủ có ý với Long Nguyên Giáp, nhưng gặp phải Nghiêm Tiêu Hoa nên đành chôn lời muốn nói ở trong lòng.

Người với người, thật khiến người ta ghen tị.

Ban đầu Ma Tùng Quân định dùng tiền túi để mua tất cả, nhưng cuối cùng lại do thành chủ Tôn Thất Khánh chi trả toàn bộ.

Chỉ trừ bia do hắn cung cấp, rượu do mọi người tự đem đến.

Tất nhiên đầu bếp chính là Ma Tùng Quân cùng với các đầu bếp nổi tiếng trong thành.

Bọn họ đều thán phục trước tài nấu nướng của Ma Tùng Quân, thậm chí có nhiều người muốn bái hắn làm sư phụ nhưng đều bị Ma Tùng Quân từ chối.

Buổi tiệc diễn ra dưới sự hào hứng của tất cả mọi người, thức ăn ngon, bia mát, rượu thơm.

Thậm chí còn có cả loại nhạc gì đó trông rất sôi động phát ra từ cái thùng ở đuôi xe Ma Tùng Quân.

Là cái thùng loa kẹo kéo, Ma Tùng Quân cất đã lâu.

Giờ lấy ra vẫn còn hoạt động tốt, thế là cả con đường trở nên sôi động cực kì.

Người đi ngang qua cứ ngỡ đang có lễ hội gì đó diễn ra ở đây.

Sáng sớm hôm sau, cả con đường nằm la liệt là người.

Ma Tùng Quân từ sớm đã dậy nấu nước lèo hủ tiếu, những người dậy sớm liền bắt tay vào dọn dẹp.

Trước khi đi không quên tạm biệt Ma Tùng Quân một tiếng.

Buôn bán xong, đến chiều Ma Tùng Quân lại ra chợ.

Lần này hắn ghé chợ Xóm Chuột để mua đồ, vì buổi sáng mấy người ở chợ Xóm Chuột có dặn để cho hắn mấy con heo chưa mổ.

Chỉ đợi hắn đến để cắt tiết lấy thịt.

Ma Tùng Quân hiện tại đúng là đang thiếu thịt.

Lần mở tiệc hôm qua dù là thành chủ Tôn Thất Khánh trả tiền, nhưng số người quá đông khiến cho Ma Tùng Quân phải bỏ thêm cả nguyên liệu trong túi đồ mình ra để bù thêm.

Bất quá các Mạo Hiểm Giả cũng cho Ma Tùng Quân lại không ít đồ, như lông, da của Ma thú hay các loại đá rèn vũ khí.


Tất cả những thứ đó người bình thường không thể mua được.

Chỉ có Mạo Hiểm Giả mới có chúng.

Tất nhiên Ma Tùng Quân không chê thứ gì, đưa gì hắn cũng lấy.

Lúc này trên đường đi đến chợ, Ma Tùng Quân bắt gặp một vụ ẩu đả.

Hình như là mấy người của chợ Xóm Chuột đang xô xát với ai đó.

Thấy thế Ma Tùng Quân chạy đến định mang tâm ý giúp đỡ thì mọi chuyện lại khác.

“Mày không sợ chết sao? Còn dám vác mặt đến đây ăn xin?”

“Cút, cút đi chỗ khác.

Để ông chủ Ma thấy chúng mày ở đây, không sớm thì muộn đến cái mạng của chúng mày đừng hòng giữ.”

“Ta xin lỗi, ta rời đi ngay.

Đừng nói cho hắn biết.”

“Đợi ta ...”

Trước mắt Ma Tùng Quân hiện ra hai tên ăn xin, kẻ liệt một tay đỡ tên liệt một chân, khập khiễng rời đi.

Từ cách ăn mặc, cho đến đầu tóc của chúng, Ma Tùng Quân không hề nhận ra bọn này.

Nhưng Phiền Bỏ Mẹ thì nhận ra, nó chiếu một đoạn hình ảnh không tiếng động trước mặt Ma Tùng Quân.

Chúng là hai trong số những tên côn đồ bị Ma Tùng Quân đánh cho tàn phế.

Phải rồi, hắn từng nói chỉ cần bọn này không rời khỏi thành An Sương, nhất định sẽ khiến chúng trả giá đắt hơn.

Hai tên này chính là hai tên cầm đầu của cái băng côn đồ kia.

Những kẻ còn lại sớm đã sợ mất mật mà rời đi.

“Nghe nói có mấy kẻ rời đi, hình như là chết trên đường cả rồi.

Bị thương quá nặng, không đi nổi.”

“Đáng đời, nhìn những chuyện ác ôn mà lũ tụi nó làm đi.

Vợ chồng nhà Hồ đều chết cả, chồng bị đánh chết, vợ bị cưỡng hiếp đến chết.

Để lại một bà lão sắp xuống lỗ, lại còn phải nuôi một cháu nhỏ.

Số bà Hồ đúng là khổ, nhưng dạo này hình như ông chủ quán hủ tiếu có giúp đỡ bà ấy đôi chút.


Lần sau chúng ta bán rẻ cho bà ấy hơn bình thường đi, dù gì cũng từng là hàng xóm của chúng ta.”

“Ngươi nói phải, ...!ể? Ông chủ Ma, đến khi nào vậy?”

Nhóm người đang tán chuyện thì bắt gặp Ma Tùng Quân đứng như trời chồng ở đó từ lúc nào.

Hắn mang một cảm giác có lỗi nặng nề khi thấy tình cảnh đó.

Đúng là hắn có từng nói, đánh cho chúng tàn phế để sau này cho chúng đi làm ăn xin.

Chung quy hắn vẫn không muốn giết người, cũng không muốn lũ này sau này có tay chân lành lặn lại tiếp tục đi dọa nạt người khác.

Nhưng chỉ cần chúng được chữa trị đúng cách, là vẫn có thể đi lại bình thường được.

Nhưng để mà đánh người chắc chắn không thể.

Bất quá hắn nghĩ sai rồi, ở thế giới này, chúng lấy đâu ra bác sĩ để nặn lại xương bị gãy cơ chứ? Kết quả chỉ có thể trở thành kẻ tàn tật, có một số kẻ thật sự sợ Ma Tùng Quân nên đã chọn rời khỏi thành An Sương.

Nhưng với vết thương trên người, chúng không thể đi xa được.

Kết quả chỉ có thể bỏ mạng, chuyện này chẳng khác nào Ma Tùng Quân ép bọn chúng chết đi cả.

Ăn xin ở đây cũng không được, rất nhiều người ghét chúng, tiền lành đồn không xa nhưng tiếng xấu thì ai cũng biết.

Ngày ngày chúng lanh khoanh khắp nơi để xin ăn, người cho thì ít, người đánh thì nhiều.

Có hôm chúng thử đan một ít giỏ tre, túi tre đem bán, nhưng chẳng ai mua, người ta còn phá đồ của bọn hắn.

Giống hệt cái cảnh lúc trước bọn hắn ức hiếp người khác, bây giờ hậu quả gánh chịu không khác gì những tháng ngày chúng đi ức hiếp người ta.

[Túc chủ, đây là cái giá mà chúng phải trả.

Nếu chúng không hại người khác đến bước đường cùng, thì túc chủ cũng không bức chúng đến bước đường cùng.

Tha cho chúng một mạng đã là quá nhân từ ở thế giới này rồi.]

“Mày nói như thế làm tao sợ đấy Phiền Bỏ Mẹ.

Quy chuẩn đạo đức mày đâu rồi?” – Ma Tùng Quân lẩm bẩm hỏi.

[Mỗi thế giới có một quy chuẩn đạo đức riêng.

Thế giới như túc chủ đã thấy, mạnh được yếu thua.


Nếu ngày hôm đó túc chủ là kẻ thất thế, thì người chết chắc chắn là túc chủ.

Túc chủ không cần phải áy náy, Phiền Bỏ Mẹ thấy túc chủ đã là người tốt lắm rồi.

Giúp người nên giúp, cứu người nên cứu, ai có thể quay đầu thì nên cho cơ hội.

Nhưng bọn côn đồ kia sống rất tàn bạo, hiếp đáp, cướp của, giết người như gà vịt.

Chúng không đáng sống.]

“Nhưng cũng là con người.

Lần sau có lẽ nên chừa một con đường để chúng sinh nhai.” – Ma Tùng Quân thở dài một tiếng.

Hắn không chỉ trích Phiền Bỏ Mẹ, Phiền Bỏ Mẹ nói cũng có ý đúng.

Nhưng thế giới ai cũng như thế, thì làm gì còn đường sống cho những kẻ lầm lỡ.

Trong số chúng, hẳn không phải ai cũng như vậy.

Con người mà, rất dễ bị cám dỗ và sa đọa.

Lần này Ma Tùng Quân tự trách bản thân mình nhiều hơn, nếu hắn suy tính kỹ một chút.


Mở lời nhờ thành chủ phán xét tội cho chúng, kẻ nào phạm tội không thể tha thứ thì theo như luật pháp xử lý, kẻ nào tội nhẹ một chút có thể không giết nhưng đày chúng đi khổ sai hay gì đó.

Lần sau, lần sau hắn sẽ làm cách khác.

Cảnh tượng này khiến cho hắn cảm thấy bản thân như một kẻ ích kỷ, chỉ biết giải quyết cái trước mắt, hậu quả lại không màn tới.

Không lâu sau đó Ma Tùng Quân đi ra khỏi chợ, trong túi trang bị của hắn đã chất đầy thịt thà rau củ các loại.

Hắn có một cách giải quyết số ô trong kho đồ.

Là tống tất cả vào một cái bao bố cực lớn, xong ném vào trong túi đồ.

Như thế chỉ tính mỗi một ô vật phẩm, còn trọng lượng của chúng không đáng bao nhiêu so với khối lượng hệ thống đưa ra.

“Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại.

Xin bố thí cho tôi một chút thức ăn ...!đã nhiều ngày tôi không ăn gì.

Tôi đói lắm ...!lạy ông đi qua, lạy bà đi lại.”

Bên tai Ma Tùng Quân vang lên giọng nói, có người giữ chân hắn lại.

Vừa cúi xuống thì bắt gặp một tên ăn xin, hắn chính là kẻ vừa bị đuổi đánh ở chợ Xóm Chuột đây mà? Tên này là gã chỉ liệt một tay, tên còn lại ở đâu?

“Hử?”

Vừa thấy được gương mặt Ma Tùng Quân, tên ăn xin lập tức đứng dậy chạy đi mất.

Nửa lời cũng không dám nói.

“Ê ê đứng lại.” – Ma Tùng Quân đuổi theo lôi cổ áo hắn lại.

“Đại ca tha mạng, đại ca xin tha mạng.


Ta sẽ rời khỏi thành An Sương, xin đại ca đừng đánh ta.

Xin đại ca đừng đánh.”

Hắn ta lập tức quỳ xuống dập đầu liên tục về phía Ma Tùng Quân, nước mắt nước mũi giàn dụa chảy xuống.

Cảnh tượng trước mắt khiến cho Ma Tùng Quân nhíu mày.

“Đứng yên đó đi.” – Ma Tùng Quân nói.

Sau đó hắn ghé quầy bánh bao bên đường, mua mười cái bánh bao thịt rồi đưa cho tên ăn xin.

Kèm theo một ít tiền lẻ và vài viên ma tinh thạch hệ Thủy.

Hắn thở dài nói:

“Cầm lấy cái này, cả ngươi và tên què kia nữa.

Mua một ít lương khô rồi rời khỏi thành An Sương đi.

Ở đây không có ai chào đón các ngươi đâu.”

Gã ăn xin trố mắt ra nhìn Ma Tùng Quân, hắn như không tin vào mắt mình, không tin vào tai mình.

Nước mắt hắn chảy xuống, miệng không nói được gì.

Chỉ liên tục khấu đầu trước Ma Tùng Quân, hắn vừa nấc nở lên, chỉ nói được vài tiếng cám ơn.

Khi Ma Tùng Quân đi khuất bóng, hắn mới đi vào trong hẻm gần đó, hắn kéo ra một cái xác.

Là tên bị liệt chân lúc sáng, nhìn khắp cơ thể của gã ta có thể thấy được nguyên do chết do bị đánh đập.

Sự thật như thế nào, Ma Tùng Quân không thể biết được.

“Ta có tiền rồi ...!ta sẽ rời khỏi đây ...!ta sẽ thay ngươi làm lại cuộc đời.

Kiếp sau chúng ta đừng làm côn đồ nữa.

Chút tiền này chắc không đủ để chôn cất cho ngươi, ngươi nói ngươi thích cảnh sắc của ngọn núi phía Đông, ta sẽ chôn ngươi ở đó...” – Hắn vừa lau nước mắt vừa nói.

Hôm đó hắn kéo cái xác ra khỏi tòa thành, quan binh chướng mắt đến hỏi cũng không thèm hỏi.

Ngày nào cũng có vài tên ăn xin bị người khác đánh chết, chung quy là xin tiền không ai cho nên phải trộm.

Mà trộm thì sẽ bị người đánh, kết cục bị đánh đến chết.

Phiền Bỏ Mẹ cũng biết chuyện, nhưng nó không kể cho Ma Tùng Quân.

Có lẽ Phiền Bỏ Mẹ cũng sợ Ma Tùng Quân nghĩ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sau này.

Thế giới hiện tại chính là vậy, mạnh được yếu thua, nếu quá nhân từ chỉ hại đến bản thân.

Bất quá Ma Tùng Quân vẫn giữ được cái tâm của mình, hắn vẫn có thể nhìn nhận được vấn đề đúng sai của bản thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện