- Oan uổng quá, chủ nhân. Đó không phải là tôi làm, là hệ thống, là hệ thống.

Ba Ba Ca vội vàng thanh minh.

- Mẹ nó, ngươi còn nói là khu vực đầu tiên nguy hiểm không lớn, vậy làm sao có cả quỷ, nếu không phải mạng ta lớn đã sớm chết ở đó rồi!

Tần Thiên tức giận nhìn Ba Ba Ca mắng té tát.

- Chủ nhân, Ba Ba Ca không biết mà, đây là hệ thông đặt ra...

- Hừ, không cần nói nữa, ra ngoài thôi. Mẹ nó, lần sau muốn đi vào nhất thiết phải chuẩn bị kỹ. Nếu không chết lúc nào cũng không biết.

Tần Thiên liền rời khỏi Thần Tàng Tinh Cầu, trở lại phòng mình.

Bây giờ là đúng nửa đêm, Tần Thiên vừa bị dọa rất thảm, cả người trên dưới đều ướt nhẹp mồ hôi, hắn bèn một lần nữa đi tắm. Tiếp đến, hắn quăng mình lên lên Salon, mở một chai bia, uống một hơi lớn, thần kinh thả lỏng...

Nói về đánh đấm, chém giết... Tần Thiên không ngại, chỉ bất quá là máu tanh mà thôi. Nhưng loại tâm linh, ma quỷ như hôm nay thì triệt để đem hắn hù dọa chết. Không thể ngờ trong Thần Tàng Tinh Cầu lại có thi thể người. Ba Ba Ca lúc trước bảo ở đấy chưa từng có người, mà lại xuất hiện một quân đoàn xác chết.

“Xem ra lần sau muốn tới đó phải chuẩn bị thật kỹ mới được, thật là nguy hiểm!”

Tần Thiên tự nhủ, vừa nghĩ đến nữ tử thi ban nãy, lại cảm thấy lạnh toát sống lưng, lập tức liền uống một hụm lớn hết sạch chai. Thầm nghĩ: “Phải ngủ một giấc thật đã mới được, hôm nay bị dọa quá đủ rồi.” Nghĩ đên đây, hắn liền về phòng đi ngủ.

...

Ngày thứ hai.

Tần Thiên ngủ một mạch đến hơn tám giờ mới bị chuông điện thoại đánh thức, là Tây Đảo Hợp gọi tới, điều này làm hắn có chút ngoài ý muốn.

- Này, Tây Đảo Hợp tiểu thư, tìm tôi có chuyện gì hả? Tần Thiên ngáp lớn một cái nói.

- Tần Thiên, hôm nay em xuất viện, em muốn đi đâu đó chơi. Anh có thể đi cùng em được không?

- Tốt, không thành vấn đề, chờ tôi đến đó, một giờ nữa gặp lại nhé.

Tần Thiên sảng khoái đáp ứng, sau đó tắt điện thoại, xuống giường chuẩn bị.

Vừa mở cửa ra, Tần Thiên thấy Lý Phỉ Nhi, nàng vẫn mang vẻ buồn ngủ từ trong phòng kế bên bước ra.

- Chào buổi sáng, Phỉ Nhi.

Bất chợt Tần Thiên chợt nhìn chằm chằm vào hai khối tuyết cầu của nàng như ẩn như hiện sau lớp áo ngủ mỏng manh. Vốn đêm qua Lý Phỉ Nhi sau khi về phòng đã thay ra bộ áo ngủ này, bên trong nàng không hề mặc áo ngực, hai trái nho nhỏ như muốn đâm ra khỏi áo ngủ nàng, làm cho hắn kích động mãnh liệt.

- Sắc lang, anh nhìn gì đó.

Lý Phỉ Nhi thấy ánh mắt nóng rực của Tần Thiên, liền lập tức bừng tỉnh, mắc cỡ đỏ bùng mặt, lấy tay chặn lại trước ngực, bất quá trong sâu thẳm nội tâm lại vô cùng vui mừng.

- Hắc hắc, cho anh sờ một chút có được không cưng?

Tần Thiên hèn mọn nói, một tay ôm lấy Lý Phỉ Nhi vào trong ngực, nhất thời làm nàng hô to, mặt càng thêm đỏ bừng.

- Mau buông em ra. Sắc lang, nếu bị người ta nhìn thấy thì sao.

Lý Phỉ Nhi vội vàng lấy tay đẩy hắn ra, nhưng lại bị Tần Thiên ôm chặt thêm.

- Không sao đâu, tỷ tỷ đi làm rồi, không có ai đâu!

Tần Thiên mê đắm nói, vừa dứt lời tay hắn đã trượt xuống kiều đồn của nàng, hung hăng bóp một cái.

“A!”

Lý Phỉ Nhi tức thì thất thanh kêu to.

- Sắc lang.

Lý Phỉ Nhi dùng hết sức đẩy hắn ra, lập tức chạy trốn vào phòng, đem cửa khóa lại. Mẹ nàng đã dặn: “Không thể để nam nhân dễ dàng chiếm được, vì nếu quá dễ dàng hắn chắc chắn sẽ không biết quý trọng!”

- Chậc chậc, không nghĩ tới mông nàng co dãn như vậy.

Tần Thiên hưng phấn thầm nghĩ, sau đó đi vào phòng tắm bắt đầu đánh răng rửa mặt. Chỉ chốc lát, Lý Phỉ Nhi đã đổi một thân cảnh phục bước ra, hôm nay nàng muốn trở lại làm.

- Em muốn đi làm sao? Mới xuất viện mà, nghỉ ngơi vài ngày không được sao.

Tần Thiên giật mình nhìn Lý Phỉ Nhi.

- Không được, nghỉ ngơi trong bệnh viên đủ rồi, buồn chết mất, em muốn đi làm.

- Ăn sáng chứ.

Tần Thiên chỉ điểm tâm trên bàn rồi nhìn Lý Phỉ Nhi, phát hiện nàng mặc bộ cảnh phục đặc biệt xinh đẹp, nhất là đôi nhũ phong hoàn mỹ bị bó sát vào áo làm chúng càng thêm to lớn.

- Đẹp không?

Lý Phỉ Nhi thấy ánh mắt Tần Thiên đặt trên ngực của mình, hơi lớn mật, cố ý ưỡn lên bộ ngực lớn về phía trước hỏi.

- Đẹp lắm.

Tần Thiên lập tức trả lời, làm Lý Phỉ Nhi nhất thời vô cùng cao hứng.

- Hừ cho anh thèm chết.

Lý Phỉ Nhi đắc ý nói, ngồi xuống đối diện hắn, bắt đầu ăn sáng.

Hai người rất nhanh ăn điểm tâm xong, cùng nhau đi xuống lầu.

- Cẩn thận nhé, nếu có chuyện gì phải lập tức gọi cho anh.

Tần Thiên nhìn nàng nói. Lý Phỉ Nhi nhẹ gật đầu, xoay người bất ngờ hôn Tần Thiên một cái, ngay sau đó ngượng ngùng lập tức lên xe rời đi.

Lý Phỉ Nhi đi được một lát, Tần Thiên cũng nhanh chóng lái xe tới bệnh viện, vừa tới phòng của Tây Đảo Hợp. Nàng đã làm xong thủ tục xuất viện, đang thu dọn đồ đạc trong phòng chuẩn bị trả phòng.

- Chờ một chút, em sắp xong rồi.

Tây Đảo Hợp thấy Tần Thiên đến liền mỉm cười nói. Hôm nay, tây Đảo Hợp mặc một chiếc váy hoa ngắn, chiếc váy chỉ đủ che đén nửa đùi, lúc cúi người liền lộ ra một một mảng non mịn tuyết trắng. Hơn nữa nội ý mầu hồng phấn bên trong hiện ra rõ mồn một, vô cùng mê người, nếu để ý nhìn kỹ còn có thể thấy được một hai sợi đen mượt từ bên trong chạy ra. Hai mắt Tần Thiên như cẳng phồng, gắt gao nhìn chằm chằm mỹ cảnh đó không chịu rời đi nửa khắc, máu nóng sôi trào.

- Tần Thiên, em...

Tây Đảo Hợp một bên vừa thu dọn đồ, một bên vừa định quay ra nói chuyện với Tần Thiên, liền chứng kiến bộ dạng sắc lang hèn mọn của hắn chìn chằm chằm vào mông mình. Tức thì nàng nhớ ra mình đang mặc váy, cúi người chắc chắn phía dưới sẽ lộ ra hết.

“A!”

Tây Đảo Hợp lập tức la lớn, mặt đỏ bừng, vội vàng đứng thẳng dậy, đua tay che lại cảnh xuân tươi đẹp của mình. Tần Thiên nhất thời bừng tỉnh, trong giây lát hắn liền trở nên xấu hổ, lúng túng.

“Hắc hắc!” Tần Thiên ngượng ngùng cười.

- Sắc lang, mau đi ra.

Tây Đảo Hợp mắng, Tần Thiên vội vàng xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại. Tây Đảo Hợp nhìn hắn khóe miệng đột nhiên hiện lên một nụ cười kỳ dị, nhưng trong phút chốc đã biến mất tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện