- Hừ! Không có chứng cứ thì chính là cô làm.
Nữ sinh nhìn Tiểu Nhã cả giận nói.
- Ta... Ta không có.
Triệu Tiểu nhã gấp gáp nói.
- Hừ! Chình là ngươi làm hại ta suýt chút nữa bị đuổi học. Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn cô một trận.
Ả nhìn Triệu Tiểu Nhã cả giận nói, mạnh mẽ vung tay hướng Triệu Tiểu Nhã tát tới.
- Mẹ kiếp! Dám trước mặt ta đánh nữ nhân của ta, ngươi chán sống rồi à!
Tần Thiên lập tức nổi giận, khẽ vươn tay nắm chặt tay ả.
- Làm gì vậy, khốn kiếp, lại dám ngăn cản ta, a Phi, đánh hắn cho ta. Ả nữ sinh hướng về phía tên gầy hô lên.
- Mụ nội mày, lão tử đánh chết mày.
Tên gầy tiến về phía Tần Thiên cả giận nói, đá mạnh về phía hạ bộ Tần Thiên.
- Cút! Tần Thiên lạnh lùng quát, kéo thẳng ả nữ sinh tới che trước mặt mình, thành ra một cước của tên gầy đá thẳng vào bụng ả làm ả mặt mày tái nhợt, lập tức kêu la thảm thiết, Tần Thiên thuận tiện đẩy ả về phía trước lao thẳng về phía tên gầy làm cả hai ngã đè lên nhau trên mặt đất.
- A! Khốn kiếp, dám đánh tao, tao muốn giết mày.
Ả nữ sinh hô lớn, nhịn đau bò dậy, vung tay đánh về phía Tần Thiên.
- Ba!
- A!
Trong nháy mắt Ả nữ sinh ngã thẳng xuống đất, trên mặt in nguyên hình một bàn tay đỏ lựng, bụm mặt kêu lên đau đớn, vốn dĩ ả định tát Tần Thiên, cuối cùng lại bị Triệu Tiểu Nhã hung hăng tặng cho ả một cái tát.
- Hừ! Ta đã nói không phải ta làm, cô còn quấy rầy ta nữa, ta liền đánh chết cô!
Triệu Tiểu Nhã nhìn ả nữ sinh đang nằm trên mặt đất giận dữ nói, dáng vẻ cực kì bưu hãn, mà lúc này nhân viên quản lý nhà hàng cũng đi ra, mang theo hai tên bảo vệ cường tráng.
- Thật không phải, làm phiền mọi người không nên gây lộn trước cửa nhà hàng, làm ảnh hưởng tới các khách hàng khác, xin cảm ơn.
Người quản lý lễ độ nói, nhưng hai bảo vệ sau lưng hắn thì không như vậy.
- Ồ, chúng ta tới ăn cơm, hai người kia là tự mình vấp ngã, không liên quan tới chúng ta, chúng ta có ba người, làm phiền sắp xếp cho chúng ta một vị trí.
Tần Thiên khẽ mỉm cười, nhìn người phục vụ lễ phép nói.
- Được, mời ba vị theo tôi.
Người phục vụ nở nụ cười nói, mời ba người Tần Thiên vào.
- Triệu Tiểu Nhã, ngươi muốn chết.
Ả nữ sinh giận dữ nói, muốn xông lên liền bị hai bảo vệ mời ra ngoài.
Ba người Tần Thiên dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ tìm đi đến chỗ ngồi, ngồi xuống, chọn mấy món ăn đặc sản của nhà hàng cùng một chút đồ uống, Triệu Tiểu Nhã vẫn còn đang khó chịu, vẻ mặt tức giận.
- Tiểu Nhã, nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tần Thiên nhìn Tiểu Nhã hỏi, Sở Tương Tương cũng tò mò nhìn Tiểu Nhã.
- Hừ! Nữ nhân chết tiệt kia tuần trước hút thuốc bị giáo viên bắt được, cũng không biết là ai đã tố cáo, sau này lại có mấy nữ sinh không thích em liền cố ý hãm hại em, nói là em báo cho giáo viên, kết quả là ả vẫn luôn muốn tìm em báo thù, nhưng em đều thoát được, cũng không nghĩ tới hôm nay lại gặp được ả ở chỗ này.
Triệu Tiểu Nhã tức giận nói.
- Ồ, hóa ra là thế, không có chuyện gì cả, để anh giúp em giải quyết, em đừng tức giận nữa, cười lên nào!
Tần Thiên nâng khuôn mặt Tiểu Nhã lên, nhẹ nhàng vuốt một cái trên mũi nàng, làm Triệu Tiểu Nhã ngay lập tức mặt mày rạng rỡ.
- Đây, Tiểu Nhã, uống chút nước hạ hỏa nào.
Sở Tương Tương nhìn Triệu Tiểu Nhã nói, đưa cho nàng một cốc nước trái cây, Triệu Tiểu Nhã cảm ơn Sở tương Tương, cầm lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch, vẻ tức giận trên mặt cũng tiêu tan phân nửa.
- Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mang lên đồ ăn, cả ba người Tần Thiên đều đã đói bụng liền cầm đũa lên bắt đầu ăn.
- Đúng rồi, Tần Thiên, ăn xong chúng ta đi nơi nào chơi tiếp nhé, em nghe nói ở ngoài thành có chùa Linh Sơn rất đẹp, ở đó phong cảnh và môi trường đều rất tốt, hay là chúng ta đến đó xem một chút nhé. Sở Tương Tương vừa ăn vừa nhìn Tần Thiên nói.
- A! Em cũng muốn đi, em còn chưa có đi tới đó, nghe nói ở đó còn có nhà sư nữa, em chưa từng nhìn thấy nhà sư, thật đó.
Triệu Tiểu Nhã hưng phấn nói, Tần Thiên cùng Sở Tương Tương thiếu chút nữa ngất luôn, lại có người đi thăm chùa là vì nhìn nhà sư, đúng là hiếm thấy a.
- Vậy cũng tốt, ăn xong chúng ta liền đi, dù sao anh cũng chưa tới đó.
Tần Thiên nói, hai nàng cùng gật đầu, sau đó lại tiếp tục ăn.
Ăn cơm xong, ba người nghỉ ngơi một lát, liền rời khỏi nhà hàng, chuẩn bị tới Linh Sơn.
Không ngờ, ba người Tần Thiên vừa mới rời khỏi phòng ăn một đoạn đã bị mười mấy tên lưu manh chặn lại, nhìn kĩ lại chính là ả nữ sinh cùng tên bạn trai gầy đét của ả, mang theo mười mấy tên học sinh đầu trâu mặt ngựa chắn trước mặt ba người Tần Thiên.
- Hừ! Triệu Tiểu Nhã, các ngươi cuối cũng cũng ra ngoài rồi à, làm chúng ta đợi thật lâu đó.
Ả nữ sinh nhìn Triệu Tiểu Nhã lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn làm gì? Triệu Tiểu Nhã nhìn Ả nữ sinh mang theo nhiều người như vậy lập tức khẩn trương lên.
- Hừ! Làm gì ư, ngươi, còn có tên khốn kiếp kia, lúc nãy dám đánh ta, giờ còn muốn bỏ đi sao, tất cả cùng lên cho ta, đánh cho bọn chúng một trận.
Ả nữ sinh nhìn đám người phía sau nói, lập tức đám người này liền vây lấy ba người Tần Thiên, Triệu Tiểu Nhã thấy thế liền hoảng sợ.
- Không có chuyện gì, Tiểu Nhã, chúng ta lui lại phía sau, để Tần Thiên giáo huấn bọn họ.
Sở Tương Tương quay về phía Triệu Tiểu Nhã nói, đồng thời kéo nàng lùi lại phía sau, cách Tần Thiên không xa.
- Bọn mày còn nhớ được là học sinh hả, sao không đi học đi, mà dám chạy đến đây đánh nhau, mau cút đi cho tao, tao không muốn đánh bọn mày.
Tần Thiên nhìn bọn học sinh nói, mấy tên này hắn không để vào mắt.
- Hừ! Ngu ngốc, ở trước mặt bọn tao mà còn dám kiêu ngạo, đánh hắn.
Tên bạn trai của ả nữ sinh hô lớn, lập tức đánh về phía Tần Thiên, mấy tên khác thấy vậy cũng đồng loạt lao đến.
- Mẹ kiếp, muốn chết hả. Tần Thiên nói, lập tức nhấc chân không thèm nhìn, tung một cước đá thẳng vào người tên gầy làm hắn ngã lăn trên mặt đất.
- Những tên khác đang muốn xông lên nhất thời sợ hết hồn, nhìn Tần Thiên có thể nhẹ nhàng đá bay một người, xem ra cũng không dễ chơi.
- Bọn mày còn muốn đánh nữa không, hay là cút đi, đánh với bọn mày chỉ tổ lãng phí thời gian tao, còn ả nữ sinh kia, tao cũng không thèm so đo với mày, đem bọn nó cút đi.
Tần Thiên nhìn ả nữ sinh nói.
Nữ sinh nhìn Tiểu Nhã cả giận nói.
- Ta... Ta không có.
Triệu Tiểu nhã gấp gáp nói.
- Hừ! Chình là ngươi làm hại ta suýt chút nữa bị đuổi học. Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn cô một trận.
Ả nhìn Triệu Tiểu Nhã cả giận nói, mạnh mẽ vung tay hướng Triệu Tiểu Nhã tát tới.
- Mẹ kiếp! Dám trước mặt ta đánh nữ nhân của ta, ngươi chán sống rồi à!
Tần Thiên lập tức nổi giận, khẽ vươn tay nắm chặt tay ả.
- Làm gì vậy, khốn kiếp, lại dám ngăn cản ta, a Phi, đánh hắn cho ta. Ả nữ sinh hướng về phía tên gầy hô lên.
- Mụ nội mày, lão tử đánh chết mày.
Tên gầy tiến về phía Tần Thiên cả giận nói, đá mạnh về phía hạ bộ Tần Thiên.
- Cút! Tần Thiên lạnh lùng quát, kéo thẳng ả nữ sinh tới che trước mặt mình, thành ra một cước của tên gầy đá thẳng vào bụng ả làm ả mặt mày tái nhợt, lập tức kêu la thảm thiết, Tần Thiên thuận tiện đẩy ả về phía trước lao thẳng về phía tên gầy làm cả hai ngã đè lên nhau trên mặt đất.
- A! Khốn kiếp, dám đánh tao, tao muốn giết mày.
Ả nữ sinh hô lớn, nhịn đau bò dậy, vung tay đánh về phía Tần Thiên.
- Ba!
- A!
Trong nháy mắt Ả nữ sinh ngã thẳng xuống đất, trên mặt in nguyên hình một bàn tay đỏ lựng, bụm mặt kêu lên đau đớn, vốn dĩ ả định tát Tần Thiên, cuối cùng lại bị Triệu Tiểu Nhã hung hăng tặng cho ả một cái tát.
- Hừ! Ta đã nói không phải ta làm, cô còn quấy rầy ta nữa, ta liền đánh chết cô!
Triệu Tiểu Nhã nhìn ả nữ sinh đang nằm trên mặt đất giận dữ nói, dáng vẻ cực kì bưu hãn, mà lúc này nhân viên quản lý nhà hàng cũng đi ra, mang theo hai tên bảo vệ cường tráng.
- Thật không phải, làm phiền mọi người không nên gây lộn trước cửa nhà hàng, làm ảnh hưởng tới các khách hàng khác, xin cảm ơn.
Người quản lý lễ độ nói, nhưng hai bảo vệ sau lưng hắn thì không như vậy.
- Ồ, chúng ta tới ăn cơm, hai người kia là tự mình vấp ngã, không liên quan tới chúng ta, chúng ta có ba người, làm phiền sắp xếp cho chúng ta một vị trí.
Tần Thiên khẽ mỉm cười, nhìn người phục vụ lễ phép nói.
- Được, mời ba vị theo tôi.
Người phục vụ nở nụ cười nói, mời ba người Tần Thiên vào.
- Triệu Tiểu Nhã, ngươi muốn chết.
Ả nữ sinh giận dữ nói, muốn xông lên liền bị hai bảo vệ mời ra ngoài.
Ba người Tần Thiên dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ tìm đi đến chỗ ngồi, ngồi xuống, chọn mấy món ăn đặc sản của nhà hàng cùng một chút đồ uống, Triệu Tiểu Nhã vẫn còn đang khó chịu, vẻ mặt tức giận.
- Tiểu Nhã, nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tần Thiên nhìn Tiểu Nhã hỏi, Sở Tương Tương cũng tò mò nhìn Tiểu Nhã.
- Hừ! Nữ nhân chết tiệt kia tuần trước hút thuốc bị giáo viên bắt được, cũng không biết là ai đã tố cáo, sau này lại có mấy nữ sinh không thích em liền cố ý hãm hại em, nói là em báo cho giáo viên, kết quả là ả vẫn luôn muốn tìm em báo thù, nhưng em đều thoát được, cũng không nghĩ tới hôm nay lại gặp được ả ở chỗ này.
Triệu Tiểu Nhã tức giận nói.
- Ồ, hóa ra là thế, không có chuyện gì cả, để anh giúp em giải quyết, em đừng tức giận nữa, cười lên nào!
Tần Thiên nâng khuôn mặt Tiểu Nhã lên, nhẹ nhàng vuốt một cái trên mũi nàng, làm Triệu Tiểu Nhã ngay lập tức mặt mày rạng rỡ.
- Đây, Tiểu Nhã, uống chút nước hạ hỏa nào.
Sở Tương Tương nhìn Triệu Tiểu Nhã nói, đưa cho nàng một cốc nước trái cây, Triệu Tiểu Nhã cảm ơn Sở tương Tương, cầm lấy cốc nước uống một hơi cạn sạch, vẻ tức giận trên mặt cũng tiêu tan phân nửa.
- Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã mang lên đồ ăn, cả ba người Tần Thiên đều đã đói bụng liền cầm đũa lên bắt đầu ăn.
- Đúng rồi, Tần Thiên, ăn xong chúng ta đi nơi nào chơi tiếp nhé, em nghe nói ở ngoài thành có chùa Linh Sơn rất đẹp, ở đó phong cảnh và môi trường đều rất tốt, hay là chúng ta đến đó xem một chút nhé. Sở Tương Tương vừa ăn vừa nhìn Tần Thiên nói.
- A! Em cũng muốn đi, em còn chưa có đi tới đó, nghe nói ở đó còn có nhà sư nữa, em chưa từng nhìn thấy nhà sư, thật đó.
Triệu Tiểu Nhã hưng phấn nói, Tần Thiên cùng Sở Tương Tương thiếu chút nữa ngất luôn, lại có người đi thăm chùa là vì nhìn nhà sư, đúng là hiếm thấy a.
- Vậy cũng tốt, ăn xong chúng ta liền đi, dù sao anh cũng chưa tới đó.
Tần Thiên nói, hai nàng cùng gật đầu, sau đó lại tiếp tục ăn.
Ăn cơm xong, ba người nghỉ ngơi một lát, liền rời khỏi nhà hàng, chuẩn bị tới Linh Sơn.
Không ngờ, ba người Tần Thiên vừa mới rời khỏi phòng ăn một đoạn đã bị mười mấy tên lưu manh chặn lại, nhìn kĩ lại chính là ả nữ sinh cùng tên bạn trai gầy đét của ả, mang theo mười mấy tên học sinh đầu trâu mặt ngựa chắn trước mặt ba người Tần Thiên.
- Hừ! Triệu Tiểu Nhã, các ngươi cuối cũng cũng ra ngoài rồi à, làm chúng ta đợi thật lâu đó.
Ả nữ sinh nhìn Triệu Tiểu Nhã lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn làm gì? Triệu Tiểu Nhã nhìn Ả nữ sinh mang theo nhiều người như vậy lập tức khẩn trương lên.
- Hừ! Làm gì ư, ngươi, còn có tên khốn kiếp kia, lúc nãy dám đánh ta, giờ còn muốn bỏ đi sao, tất cả cùng lên cho ta, đánh cho bọn chúng một trận.
Ả nữ sinh nhìn đám người phía sau nói, lập tức đám người này liền vây lấy ba người Tần Thiên, Triệu Tiểu Nhã thấy thế liền hoảng sợ.
- Không có chuyện gì, Tiểu Nhã, chúng ta lui lại phía sau, để Tần Thiên giáo huấn bọn họ.
Sở Tương Tương quay về phía Triệu Tiểu Nhã nói, đồng thời kéo nàng lùi lại phía sau, cách Tần Thiên không xa.
- Bọn mày còn nhớ được là học sinh hả, sao không đi học đi, mà dám chạy đến đây đánh nhau, mau cút đi cho tao, tao không muốn đánh bọn mày.
Tần Thiên nhìn bọn học sinh nói, mấy tên này hắn không để vào mắt.
- Hừ! Ngu ngốc, ở trước mặt bọn tao mà còn dám kiêu ngạo, đánh hắn.
Tên bạn trai của ả nữ sinh hô lớn, lập tức đánh về phía Tần Thiên, mấy tên khác thấy vậy cũng đồng loạt lao đến.
- Mẹ kiếp, muốn chết hả. Tần Thiên nói, lập tức nhấc chân không thèm nhìn, tung một cước đá thẳng vào người tên gầy làm hắn ngã lăn trên mặt đất.
- Những tên khác đang muốn xông lên nhất thời sợ hết hồn, nhìn Tần Thiên có thể nhẹ nhàng đá bay một người, xem ra cũng không dễ chơi.
- Bọn mày còn muốn đánh nữa không, hay là cút đi, đánh với bọn mày chỉ tổ lãng phí thời gian tao, còn ả nữ sinh kia, tao cũng không thèm so đo với mày, đem bọn nó cút đi.
Tần Thiên nhìn ả nữ sinh nói.
Danh sách chương