I - Tin đồn vào ngày nào đó (Aru Hi no Uwasa)
_Tôi hoàn hảo.
"B-ko-chan, cậu rất dễ thương!"
"Đúng không? Và phong cách nữa, như một thần tượng ấy."
"Thông minh, và có nhân cách tuyệt vời.... Tớ thực sự ghen tị với cậu~"
"Eh_.... Thôi nào, điều đó không đúng."
"Nó hoàn toàn đúng!"
"Phản xạ tốt, nữa! Thật phí hoài khi cậu không vào bất kỳ câu lạc bộ nào~"
"Hmm.... Vì so với những người ở trong câu lạc bộ, nó không là gì cả."
"Oh, đừng quá khiêm tốn. Thêm vào đó, cậu thực sự nổi tiếng với con trai."
"Đúng không_? Nhưng đó là B-ko, nên tất nhiên là như thế rồi~"
"Nếu tớ là một chàng trai, tớ cũng sẽ tỏ tình với cậu mất!"
"Ahaha"
"Vậy, vậy, cậu có phải lòng một ai, hay có một người nào đó cậu muốn đi chơi cùng không?"
"Hmm~.... Tớ thực sự không biết về điều đó~"
"Eh_ Thật là chán quá~"
"Nhưng, các cậu biết đấy, thật ra thì, có lẽ không có bất kỳ chàng trai nào xứng đáng hẹn hò với một cô gái như B-ko."
"Cậu đã nói thế đấy nhé."
"Dù sao, nếu cậu cảm thấy phải lòng hay bất cứ điều gì, chắc chắn cậu phải cho chúng tớ biết! Cậu phải làm thế đấy nhé!"
"Đương nhiên, tớ không phiền lòng đâu."
"Đây là một lời hứa~!"
"Một lời hứa!"
"Ah, ôi không, lớp học sắp bắt đầu rồi."
__Đúng vậy, tôi hoàn hảo.
Một 'kẻ mạo danh' hoàn hảo.
Tất cả mọi người sống cuộc sống của họ, đeo "những chiếc mặt nạ" khác nhau.
Ví dụ, khi nói chuyện với bạn cùng lớp, khi nói chuyện với các giáo viên, khi nói chuyện với gia đình....
Mỗi một người đòi hỏi một biểu hiện khác nhau.
Hơn nhiều so với những người khác, tôi vô cùng khéo léo trong việc tạo ra những chiếc mặt nạ hoàn hảo.
Nghĩ lại thì, khi tôi còn nhỏ hơn, việc liên tục chuyển đến các trường khác nhau cho sự thuận tiện của bố mẹ có thể cũng là một trong những lý do cho việc này.
Làm thế nào để không tạo ra kẻ thù... Không quá tối tăm để gọi nó như thế.
Bao nhiêu người có thể thích tôi? Làm thế nào để tôi có thể làm giảm số lượng kẻ thù của mình?... Tôi là một đứa trẻ đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ về điều đó.
Tổng hợp tất cả lên, có tôi hoàn hảo của bây giờ.
.... Tuy nhiên, đây không phải là "tôi".
Người mà tất cả mọi người khen ngợi, ghen tị, dựa vào, thích, và thú nhận với, là người hoàn toàn khác với con người thật của tôi.
Xảo quyệt, với những cảm xúc luôn luôn thể hiện ra bên ngoài.
Loại người đó trú ngụ bên trong tôi.
"Không ai nhìn thấy con người thật của tôi."
Một nơi nào đó bên dưới dòng suy nghĩ, tôi bị bao phủ bởi cảm giác cô độc, như thể bị mắc kẹt bởi những người xung quanh tôi.
Tôi bắt đầu lo lắng về khoảng cách giữa tôi thực tế, và người tất cả mọi người muốn tôi trở thành. Sau hơn mười năm, tôi trở nên quá quen với điều này, có nó trong cuộc sống đã trở thành một phần của tôi, và không vấn đề như nó luôn luôn thế, tôi bắt đầu cuộc sống trung học của mình thuận lợi.
__Tuy nhiên, một ngày nọ, cái gì đó bất thường đã xảy ra.
Rất nhỏ, một "tin đồn" rất nhỏ lan ra khắp cả lớp.
"Có vẻ như B-ko từng là một gyaru khi cô ấy còn học trung học."
Tin đồn ngớ ngẩn như vậy.
Trong thực tế, các học sinh tốt nghiệp cùng trường trung học với tôi đã phủ nhận điều này ngay lập tức, nhưng tốc độ tin đồn này lan truyền rất bất thường.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy quá mức tức giận như thế.
Đừng nghĩ rằng cậu có thể dễ dàng hủy diệt mặt nạ bất khả chiến bại mà tôi tạo ra.
Sao cậu dám nghĩ rằng cậu có thể phá hủy "kẻ mạo danh" mà tôi đã đi xa như thế, hy sinh bản thân mình để tạo ra!
_Tôi sẽ tìm ra thủ phạm.
Hành động như không hề quan tâm đến tin đồn, tôi bắt đầu thực hiện nước cờ của mình để xác định vị trí nguồn tin.
"Đó là một câu chuyện lạ. Nhưng cậu nghe nó từ ai?"
Tất cả những người tôi đã hỏi cho tôi một câu trả lời mơ hồ.
Bằng cách này hay cách khác. Từ một tin đồn. Đó là câu trả lời duy nhất mà tôi nhận được.
Việc tìm kiếm thủ phạm khó khăn hơn tôi tưởng, và không nhận được bất kỳ kết quả nào, vài ngày trôi qua.
Tuy nhiên, một ngày, tôi đi ngang qua một học sinh trên sân sau của trường, nơi đặt những thùng rác.
Lúc đầu, tôi nghĩ về việc sẽ trở lại lớp học ngay lập tức bởi vì mùi hôi thối của rác đã lại gần tôi, nhưng tôi ngay lập tức nhận thấy rằng cậu học sinh đó tỏa ra một bầu không khí nhất định, như thể cậu ta đang cố gắng để không nổi bật.
_Theo bản năng tôi nghĩ rằng cậu ta là thủ phạm.
".... Hey, cậu, chờ một chút."
"Hm? Chuyện gì vậy, B-ko-san?"
"..... Um.... Đây là.... Lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta, phải không?"
"Ahh, đúng rồi, bây giờ tôi mới nghĩ về nó. Kể từ khi cậu quá nổi tiếng, tôi không thực sự cảm thấy giống như đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện. Fufu.... Tôi là A-ya, rất vui được gặp cậu."
Không nhầm lẫn gì nữa. Là cậu ta.
Tôi không cố gắng che giấu sự nghi ngờ của mình.
"Tại sao cậu lại làm điều đó?"
".... Hm? Ý cậu là sao?"
".... Tôi hỏi cậu, tại sao cậu lan truyền tin đồn đó?...."
"....Huh ..... "
"_Tôi không cho phép cậu chơi trò vô tội!"
Một khoảng im lặng ngắn.
Phần lớn vì âm giọng của tôi trở nên khắc nghiệt, hay đúng hơn, bởi vì bản chất thật sự của tôi đã được thể hiện trên khuôn mặt của tôi.
Cậu ta trông có vẻ hơi ngạc nhiên một lúc, nhưng sớm cười toe toét một lần nữa.
".... Xin lỗi. Tôi xin lỗi. Nhưng, cậu thậm chí còn thú vị hơn tôi nghĩ."
"Im đi. Quan trọng hơn, cho tôi biết lý do tại sao cậu làm thế."
".... Không có."
Thêm mùi hôi thối của các thùng rác chỉ tăng thêm sự khiêu khích trong thái độ của cậu ta, thứ dường như đang nhạo báng thế giới, và tất cả mọi người ở trong đó, và tâm trạng của tôi thậm chí còn trở nên khắc nghiệt hơn.
"Đó chỉ là một chút của cuộc khảo sát."
".... Khảo sát?"
"Đúng vậy. Của việc làm thế nào để tin đồn lan rộng. Cách tin đồn của cậu lan ra thật phi thường."
".... Cái gì?"
"Khi nói đến những tin đồn, nội dung cũng quan trọng, nhưng điều quan trọng là làm thế nào để
lan rộng chúng."
"?"
"Cậu sẽ nói nó với ai, cậu nói về nó theo thứ tự nào, loại tin đồn cậu đang cố gắng để lan rộng, nếu cậu không xem xét tất cả các điều này, tin đồn sẽ không có sức thuyết phục."
".... Thuyết phục? Không quan trọng dù tin đồn lan rộng được đến bao xa, không phải là nó chỉ là tin đồn thôi sao?"
"Trong thế giới này, chỉ có những thứ mà dường như là sự thật và những thứ có vẻ như là dối trá."
".... Ý cậu là sao?"
"Xem nào, một câu chuyện ngắn dài dòng, đây là cái gì đó như sở thích duy nhất tôi có trong cuộc sống nhàm chán của tôi."
"Cậu có thể đừng sử dụng người khác cho sở thích vô vị của cậu được chứ?"
"Hmm... Tôi không biết về điều đó. Dù sao, tôi quan tâm hơn trong việc làm sao cậu biết rằng đó là tôi."
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi tiếp tục nói.
"...... Bởi vì cậu không chỉ nghiên cứu phản ứng của người khác không lý do."
".... Haha! Thú vị làm sao!"
Che mặt bằng một tay, như thể cậu ta không thể chịu đựng được, cậu nói điều này khi đang cười.
Tôi cảm thấy như mình đã chơi nhầm canh bạc bằng việc nghĩ rằng sẽ ổn khi thể hiện tính cách thật của tôi trước cậu ta.
"Tôi tự hỏi liệu có phải vì hai chúng ta cùng một loại người... Mặc dù chúng ta ở trên hai vecto đối diện hoàn toàn."
"..... Điều đó thậm chí có nghĩa gì?"
"Cả hai chúng ta sống với nhận thức về những tin đồn của người khác. Tôi cố gắng không nổi bật, trong khi cậu hòa thuận với mọi người.... Xem nào, mặc dù việc đó tương tự như cách bạn thời thơ ấu của tôi làm, mức độ cậu đang làm là cái gì đó khá đáng sợ."
"..... Cậu có thể đừng nói về người khác như thể họ là loại bệnh dịch gì đó nữa được không?"
"Cậu đã kiểm tra xung quanh từ đầu. Nếu một người nào khác đi tới, chắc chắn cậu sẽ quay lại là B-ko-san bình thường?"
"........"
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ không nói cho ai. Vậy thì, tạm biệt."
".... Đợi đã!"
_Và đó là cách tôi gặp A-ya.
Sau đó, cậu ta không hề thể hiện chút dấu hiệu hối hận nào về hành động của mình, và thay vào đó tiếp tục dựng nên những câu chuyện sai sự thật về tôi.
Khác với những tin đó, tôi cũng nghe nhiều tin đồn dường như được tạo ra bởi cậu ta.
Tất cả đều ở dạng thư tay, viết đẹp đến nỗi nó thật đáng khinh, không rõ nguồn gốc của tin đồn. Và mặc dù tất cả chúng có yếu tố huyền bí, chúng được lan truyền giữa các học sinh như một cái gì đó đáng tin cậy.
Khi tôi tiếp tục đuổi theo cậu ta để đặt câu hỏi với cậu, vì vài lý do, tôi cuối cùng đã tham gia các cuộc gặp mặt trong tòa nhà trường học cũ.
Và từ đây, tôi nhận ra một cái gì đó.
Có vẻ như tôi thích những thứ "huyền bí".
Mặc dù tôi chưa bao giờ thể hiện niềm đam mê đối với bất cứ điều gì trong cuộc sống của tôi, khi tôi nghe về những điều huyền bí, tôi cảm thấy một cảm giác râm ran của sự hứng thú trong sâu thẳm trái tim tôi.
Khi tôi nghe nói về việc làm thế nào đó trong quá khứ, từng có một sự cố tại trường này khi những học sinh chết với một cái chết không tự nhiên, tôi đã nổi da gà từ cả việc sợ hãi và quan tâm một cách kín đáo.
Đúng vậy, trong bất kì trường hợp nào, đây là cách tôi sống cuộc sống hàng ngày của mình như một "kẻ mạo danh" hoàn hảo, và sau giờ học, như thành viên của một nhóm gặp nhau để chia sẻ "tin đồn".
II - Cảm giác khó chịu ở đâu đó (Dokoka Iwakan no Aru)
_Nó đã xảy ra vào bữa trưa của một ngày nào đó.
Bất cứ khi nào tôi cảm thấy rằng đôi khi mình cần nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ đi lên sân thượng và chỉ đơn giản là ngắm nhìn bầu trời.
Thật không may, hôm nay thời tiết u ám. Có mùi khó chịu trong không khí vào những ngày nhiều mây, nên tôi không thích chúng.
Tuy nhiên, do điều này, rất ít người leo lên sân thượng, vì vậy nó cũng có một điểm tốt.
Có một quãng nghỉ ngơi ngắn trong yên bình, sân thượng vắng..... là ý định của tôi. Tuy nhiên, gần đây, thậm chí cả điều đó cũng bị cướp đi từ tôi.
"B-ko-chan~"
"..... Như tớ nghĩ, cậu lại ở đây lần nữa..."
"Eh~ Nó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên~"
Tên của cô gái đang mỉm cười là D-ne.
Không giống như tôi, cô ấy là một cô gái tinh tế, với mái tóc dài, đẹp, đen đặc trưng.
Vì một vài lý do, bất cứ khi nào tôi quyết định đi lên sân thượng, cô ấy sẽ có mặt ở đó.
Tôi cảm thấy sợ hãi vì nó giống như là cô ấy đọc được ý nghĩ của tôi vậy, nhưng dường như vì cô ấy quan tâm đến tôi, tôi không thể vì bản thân mình mà nói bất cứ điều gì với cô ấy.
Bên cạnh đó, cô cũng là một trong các thành viên của nhóm gặp mặt sau giờ học của chúng tôi tại tòa nhà trường học cũ, vì vậy cô ấy biết về mặt khác của tôi.
"Nhưng, cậu biết đấy, tớ không bao giờ được nói chuyện với B-ko-chan như thế này, vì vậy tớ rất vui vì chúng ta có thể khi chúng ta ở đây"
"Tại sao cậu không, chỉ cần bước tới và nói chuyện với tớ?"
".... Đó là bởi vì, luôn có rất nhiều người xung quanh B-ko-chan...."
"Hừm~.... Xem nào~....."
Mặc dù tôi không gọi họ là kẻ bám theo tôi hay bất cứ thứ gì, nó là sự thật, rằng luôn luôn có ai đó xung quanh tôi.
Bao gồm cả thực tế là D-ne từ lớp khác, có lẽ cô ấy đã không có nhiều cơ hội để nói chuyện với tôi.
Tuy nhiên, tôi có nhận thấy rằng cô ấy dường như ngưỡng mộ tôi rất nhiều.
"Cậu không nên lo lắng về nó nhiều, cậu biết không?"
"Tớ biết. Nhưng tớ thích B-ko-chan, vì vậy tớ chỉ vui khi mà chúng ta có thể nói chuyện."
Khi nói điều này, cô mỉm cười một lần nữa.
Mái tóc dài của cô ấy đung đưa, và tỏa ra hương thơm của dầu gội đầu.
Tôi cười ngượng, và một lần nữa quay sang nhìn chằm chằm lên bầu trời, thứ dường như đang báo hiệu về mưa.
"Tớ nghe nói kẻ mạo danh B-ko của xuất hiện."
Từ nơi nào đó trên sân thượng, chúng tôi nghe thấy ai đó nói điều này.
Vị trí mà chúng tôi ở khá cách biệt, và trong bóng tối của một tòa nhà nhỏ hơn, làm cho những người đang nói chuyện rơi vào điểm mù không thấy được.
"Ý cậu là gì khi nói kẻ mạo danh?"
"Giống như, trong khi B-ko đang ở trong nhà của mình, nó đi những nơi xung quanh vào ban đêm?"
"Eh? Cái gì? Giống như một loại quái vật á?"
"Tớ không biết. Nhưng cậu biết đấy, B-ko là một cô gái tốt, vì vậy tớ cảm thấy như nó sẽ được dựng lên thì phải?"
"Dựng lên? Cái gì sẽ được dựng lên?"
"Ahaha, không phải thế! Ý tớ là như, rằng cảm giác: "Tôi muốn đi ra ngoài~" được dựng lên."
"Tớ chẳng hiểu nổi những gì cậu nói~"
"Nhưng tớ nghe nói có những người thực sự nhìn thấy nó~..."
_Trực giác mách bảo tôi rằng đây là tin đồn của A-ya.
Biết rằng tin đồn về tôi là đủ bằng chứng, nhưng nếu nó được kết hợp với một số loại thứ huyền bí, thì không còn nhầm lẫn gì nữa.
"Làm thế nào mà cậu ta dám...."
"Ufufu.... B-ko cũng rất dễ thương khi giận dữ nữa."
".... Tớ sẽ đi thẳng đến tòa nhà cũ sau giờ học."
"Hiểu rồi."
Khi thời gian ra dấu kết thúc giờ nghỉ trưa, bầu trời tối sầm lại một lần nữa, và mưa rơi bao bọc trường trong tiếng ồn.
_Sau giờ học, tôi đi với D-ne đến tòa nhà trường học cũ ngay lập tức.
Khi chúng tôi lên đến tầng hai, mở cửa của căn phòng ban đầu từng phòng âm nhạc, chúng tôi thấy một người nào đó đã ở đây sẵn.
"Oh? Hôm nay cậu có vẻ tức giận một cách đáng ghê sợ."
Người đang mỉm cười như một tên ngốc như thường lệ.
Đây là bạn thời thơ ấu của A-ya, C-ta.
"..... Cậu không thể làm gì đó với bạn thời thơ ấu của cậu được à?"
Đặt túi của chúng tôi xuống, D-ne và tôi ngồi xuống ghế thường dùng của chúng tôi.
"Ahh, ý cậu là, tin đồn đó? Không phải là nó là một kiệt tác sao? Như thường lệ, nó tuyệt nhất"
".... Tại sao cậu..."
Khi tôi bắt đầu đến gần C-ta hơn, chúng tôi nghe thấy tiếng cửa trượt mở lần nữa.
".... Hey."
_Đó là A-ya.
"Không, đừng có "hey" gì hết... Tớ chẳng quan tâm đến cái sở thích tồi tệ của cậu, nhưng đừng có dùng người khác làm đề tài."
"... Cậu đang nói đến cái gì thế?"
"... Đừng có cư xử như thể cậu không biết."
Tuyệt vọng trong việc cố gắng để ngăn chặn sự giận dữ của mình, tôi trừng mắt nhìn A-ya.
"Nghe này, đừng có gọi khói khi mà không có lửa. Ý tớ là tớ chỉ đùa một chút thôi mà!"
"... Tại sao cậu..."
"Nếu ai đó tình cờ nhìn thấy cậu bây giờ, họ sẽ nghĩ rằng cậu là kẻ mạo danh đấy!"
"Tớ nghiêm túc, nếu cậu không dừng lại ngay..."
"_Nhưng, tớ nghĩ rằng B-ko-chan có nhân cách kép cũng tuyệt đấy chứ."
Khi tôi sắp túm được cổ áo của A-ya, những lời nói vui vẻ của D-ne hướng vào tôi.
"Nhân cách kép ... Cậu nói cứ như tớ là đứa đa nhân cách ấy."
"Xem nào, thật lòng mà nói thì ở một mức độ nào đó cậu thật sự trông có vẻ như thế!"
Mặc dù có sự thẳng thừng trong lời nói của cô, D-ne khẳng định điều này với một nụ cười vô tư.
Với cơn giận dữ hoàn toàn bốc hơi, tôi chỉ là trở về chỗ tôi đã ngồi trước đó.
"Pfft, như thường lệ, B-ko luôn nhẹ nhàng hơn đối với D-ne, phải không?"
"Im lặng đi."
..... Trong mọi trường hợp, chúng tôi tụ tập tại tòa nhà cũ lần nữa ngày hôm nay mà không có bất kỳ mục tiêu hay động cơ. Tuy nhiên, gần đây chúng tôi đã phát hiện ra một cái gì đó, và các hoạt động của chúng tôi đột nhiên trở nên sống động hơn.
_Phát hiện đó là "một cuốn nhật ký từ mười năm trước".
Một cuốn nhật ký trao đổi thuộc về các học sinh từ mười năm trước, từng tụ tập trong tòa nhà trường học cũ này vì "những câu chuyện huyền bí", giống như chúng tôi. Phần lớn trong số những câu chuyện là những chuyện mà chúng tôi chưa bao giờ nghe nói trước đây, và làm cho chúng tôi thực sự hứng thú.
Và trong số chúng có đề cập đến "Cuốn Sách Cái Chết" và "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết", huyền thoại đô thị chỉ được kể lại trong trường này.
Họ đã có được hai thứ này, và...... __chết.
"... Đó là lý do tại sao... Có lẽ điều này có liên quan gì đó với "Thẻ đánh dấu cái chết", đó là những gì tớ đang nghĩ."
A-ya, người đang kể với chúng tôi về một hiện tượng siêu nhiên xảy ra xung quanh cậu gần đây, đột nhiên nói điều này.
".... Dù sao, những nỗ lực cuối cùng với trò 'Kokkuri-san' thất bại."
"Thất bại....?"
"Chúng ta không có được "Cuốn sách Cái Chết" hay "Thẻ đánh dấu Cái Chết" phải không?"
"... Sự thật là chúng ta đã không làm theo các quy tắc... nhưng ..."
Tôi.... Không, tất cả mọi người trong căn phòng này có thể dự đoán và mong đợi những lời tiếp theo của cậu.
".... Hãy làm lại một lần nữa đi. "
Bằng cách này, chúng tôi bắt đầu chơi trò "Kokkuri-san" vì lợi ích để có được "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết", như đã được viết trong cuốn nhật ký.Tôi nghĩ rằng cách thực hiện không khác nhiều so với trò Kokkuri-san thông thường. Tuy nhiên, lần này, chúng tôi phải chắc chắn những bước đi thận trọng và thực hiện nó một cách chính xác như được viết trong cuốn nhật ký.
"Tiếp theo, tất cả mọi người sẽ hỏi nhau những câu hỏi theo lượt. Để bắt đầu, ai đó hãy thử hỏi tớ một cái gì đó đi. "
"... Được rồi, có phải bữa tối hôm qua của A-ya làm từ thịt?"
"... Có chuyện gì với điều đó chứ?"
A-ya làm một vẻ mặt gần như ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi.
"... Đó là điều duy nhất tớ có thể nghĩ ra ngay lúc này."
"À, nó bắt đầu chuyển động."
"...... Nó nói "có"... cậu đã ăn gì thế?"
"Là bánh hamburger thịt bò..."
"Vậy, nó đúng rồi nên... Kokkuri-san, Kokkuri-san, xin vui lòng quay trở lại cổng."
Ngay bây giờ, tôi đang bị đánh bởi một cảm giác lạ ở miệng của tôi.
Tuy nhiên, nhịp đập trái tim tôi đã truyền đến một sự phấn khích tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Với đôi mắt mở, tôi theo dõi sự chuyển động của đồng xu mười yên không chớp mắt.
"Tiếp theo là B-ko... Liệu B-ko có tình cảm với ai đó không?"
Đột ngột, A-ya hỏi một câu hỏi hoàn toàn vô nghĩa.
"Đợi đã! Loại câu hỏi kiểu gì thế?"
"Nhìn xem, B-ko-chan, không tốt đâu nếu cậu không bình tĩnh."
".... Ah, ahhh..... geez... "
Ko chú ý đến ý chí của tôi, đồng xu mười yên di chuyển trơn tru.
"Vậy nó là "có?"...... Huh..."
"A-ya! Nếu cậu là người hỏi, sao cậu phản ứng như thế?"
"Khi tớ nghĩ đến nó, tớ không thực sự tò mò, đó là tất cả.... Ah, Kokkuri-san, Kokkuri-san, xin vui lòng quay trở lại cổng."
Cậu chàng này có lẽ đang nghĩ về việc sử dụng thông tin này cho một tin đồn khác của cậu ta.
Hoàn toàn thô lỗ làm sao...
"..... !! T-tiếp theo là lượt của D-ne. Tớ hỏi nhé!"
"Đi nào."
"Liệu D-ne có phải lòng ai đó không?"
Khi D-ne và tôi chạm mắt cùng lúc, cô ấy được hỏi câu này.
"Cậu có ổn không với một câu hỏi nhàm chán như vậy?"
Một lần nữa, đồng xu mười yên di chuyển thẳng đến "có".
"Huh, vậy D-ne có một ai đó mà cô ấy thích, phải không?"
"Eh? Là bởi vì tớ yêu B-ko."
Cô ấy nói điều này, mỉm cười rạng rỡ, và nhìn tôi.
..... Nó vô dụng. Tôi không thể giữ bình tĩnh nổi nếu D-ne cứ nói một cái gì đó như thế.
_-Nhìn lại nó bây giờ, chúng tôi có thể đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.
Tôi đã rất sốc vào thời điểm đó, và bây giờ chỉ có thể nhớ lại trong các mảnh kí ức.
Đã có một tiếng ồn cường độ cao đột ngột.
Thông báo có thể nghe được từ chiếc TV.
Tôi cảm thấy lạnh buốt sống lưng, như thể nó đã bị thay thế bằng một thanh băng.
Miệng tôi có vị như tôi đã nuốt phải một cái gì đó quá ngọt, quá cay, và quá mặn, tất cả cùng một lúc.
Có lẽ chỉ vì tai tôi đã mất phương hướng từ tiếng ồn chói tai đột ngột, xung quanh nghe có vẻ quá yên tĩnh bởi vì tiếng quá lớn, hoặc tiếng quá lớn vì xung quanh quá yên tĩnh, tôi không thể nói ra được sự khác biệt. Mặc dù vậy, vì vài lý do, tôi có thể phân biệt rõ ràng thanh âm robot của giọng nói người phát thanh viên.
"_Do một kẻ phản bội, một "con cáo", trò chơi đã bắt đầu."
Đúng vậy, chúng tôi đã tham gia vào trò chơi tồi tệ nhất.....
Tuy nhiên, tại thời điểm đó, chúng tôi vẫn chưa hiểu dù chỉ 1% nỗi sợ hãi thật sự là như thế nào.
"..... C-cái gì thế..... v-vừa nãy....?"
"...... Tớ không biết."
"......"Con cáo"? Kẻ phản bội.....?"
"...... N-nó chỉ là một loại trò đùa tệ hại, phải không.....?"
"........"
Mọi người im lặng, và nhìn nhau.
Trong lớp học mờ, tất cả chúng tôi đều có khuôn mặt nhợt nhạt.
Một quãng thời gian dài trôi qua...... Trên thực tế, có lẽ nó thậm chí còn không hơn một phút, nhưng.... Sự im lặng kéo dài. Ai đó nói: ".... Dù sao, hôm nay chúng ta hãy về nhà đã... " và theo lời gợi ý đó, chúng tôi rời trường.
Điều tiếp theo tôi biết, tôi đang ở nhà.
Thành thật mà nói, tôi thậm chí không thể nhớ làm thế nào tôi lại về được nhà.
Điều đó tất cả như một giấc mơ. Một trò đùa. Một lời nói dối. Một thứ giả mạo. Một điều mê tín.
Tôi lẩm bẩm những điều này như tụng kinh.Khi tôi thức dậy vào ngày mai, một tôi thường ngày, không có vấn đề, cuộc sống hàng ngày của tôi sẽ lại bắt đầu.
Cầu nguyện cho điều này, tôi nằm run rẩy trên giường của tôi, chờ đợi buổi sáng đến.....
Tuy nhiên, nói từ kết quả, lời cầu nguyện của tôi không được hoàn thành.
_Ngày hôm sau, bạn học của tôi đã bị cắt thành một phần thân trên và phần dưới cơ thể, và chết.
_Khi thi thể được tìm thấy trong giờ nghỉ ăn trưa, một bầu không khí kỳ lạ sớm bao phủ trường học.
Trong khi cảnh sát đang điều tra hiện trường, tất cả các học sinh đều chờ đợi trong các phòng học. Tuy nhiên, các bạn cùng lớp của tôi dường như không nắm bắt được tình hình thực tế, ứng xử với chuyện này như cái gì đó chiếu trên TV từ một nơi khác, thể hiện tâm trạng ồn ào như lễ hội, giống như những người khác và tôi cũng sẽ làm thế nếu không có những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Ở giữa "lễ hội" này, tôi ngồi một mình ở bàn của tôi, nhìn chằm chằm vào những thớ gỗ và mong rằng nó đã kết thúc.
Không có nhầm lẫn. Hoàn toàn không nhầm lẫn được.
Đây là việc làm của "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết."
Nếu một người nào đó không phải chúng tôi đã chết, có nghĩa là ai đó chắc chắn đã nhận được một lá thư, và nhìn vào bên trong.
Nhưng điều đó có nghĩa là chúng tôi chắc chắn sẽ bị giết chết.
Theo cùng một cách? Hoặc thậm chí còn tàn bạo hơn? Không, không, không, tôi sợ, tôi sợ, tôi rất sợ.....!
Cuối cùng, ngoài những nhóm các học sinh đang bị thẩm vấn, tất cả những người khác được yêu cầu phải về nhà. Tuy nhiên, giống như tôi đã làm ngày hôm qua, tôi hướng thẳng đến tòa nhà cũ.
Trong lớp học thường lệ, tất cả các thành viên từ hôm qua đã có mặt.
"__Này, ai đã nói với cậu ta?___Ai là kẻ phản bội?"
Ngay cả bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên với âm giọng mình lớn như thế nào.
Nhưng tôi nhanh chóng hiểu rằng la hét chẳng giải quyết được bất cứ điều gì.
.... Cuối cùng, chúng tôi khẳng định rằng chúng tôi không thể làm gì trong tình huống này, và quyết định tất cả về nhà sớm ngày hôm đó.
Không thể thư giãn sau tất cả, D-ne và tôi đi đến một thư viện thành phố nhỏ, cách trường một đoạn ngắn.....
"..... B-ko-chan....."
D-ne đang nhìn tôi đầy quan tâm. Bởi vì đó là một thư viện nhỏ, với thực tế rằng đã quá trưa vào một ngày trong tuần, không có ai khác ở đây bên cạnh chúng tôi.
Có một người nhân viên tại quầy, nhưng bởi vì chúng tôi đang ngồi tại một bàn phía sau kệ sách, hai chúng tôi hoàn toàn ở một mình.
"..... Cậu không sao chứ?"
Đặt tay lên mu bàn tay tôi, D-ne hỏi tôi một lần nữa.
Tôi kéo tay mình đi một cách chậm chạp, và lẩm bẩm một khoảng yên lặng, "Cám ơn, nhưng tớ ổn."
"....."
Mặc dù vậy, D-ne nhìn vẫn lo lắng, và tiếp tục nhìn tôi.
"..... Tớ xin lỗi vì đã mất bình tĩnh."
"..... Không sao đâu."
"Bằng cách nào đó... có vẻ như nó không phải là một giấc mơ, huh....? Thật là tốt nếu nó là mơ, nhưng bằng cách nào đó, tớ vẫn không thể tin được....."
"..... Ừ."
"Tớ-Tớ chỉ là có chút tò mò về.... Xem nào, nó giống như... Nhìn xem, chúng ta đã không có được "Cuốn Sách" hay "Thẻ Đánh Dấu", vậy nên...."
"Ừ."
".... Vậy nên... đó là lý do tại sao tớ nghĩ rằng.... Nó sẽ không giống như mười năm về trước, nên...."
"........."
"........."
".... B-ko-cha_"
"Ahaha, xin lỗi! Tớ biết rằng tớ là một đứa dối trá.... Và nó vô dụng, không quan trọng khi một đứa đại dối trá như tớ nói, nhưng... tớ không phản bội bất kì ai, tớ không phải là kẻ phản bội, tớ_"
"B-ko-chan!"
"......!"
Tôi đã nhìn xuống trong toàn bộ quãng thời gian đó, nhưng khi tôi ngẩng lên, tôi thấy D-ne ở ngay trước mắt tôi.
Khuôn mặt của cô ấy rất tử tế, và biểu hiện của cô trông ấm áp và dịu dàng.
Và sau đó, cô nắm lấy tay tôi một lần nữa.
Lần này, cô ấy nắm chặt hơn so với trước đây.
"_ Tớ sẽ bảo vệ cậu, B-ko. Vậy nên.... đừng lo lắng."
_Bảo vệ. Đó là một từ mà tôi không hiểu rõ lắm, vì vậy đối với tôi, nó nghe có vẻ không có gì hơn một thứ vô căn cứ, một lời hứa vô nghĩa.
Nếu tôi nghĩ về nó, D-ne có lẽ cũng cảm nhận như thế, nhưng vì tôi có vẻ rất phiền muộn, cô ấy nói chỉ để cho tôi vui.
Tôi thấy mình dịu xuống một chút. Chỉ một chút.
".... Cảm ơn cậu."
"Mm-hm. Bởi vì.. tớ yêu B-ko-chan."
Cô ấy nói điều này, và đối mặt với tôi với nụ cười thường nhật.
"... Tớ biết. Cảm ơn cậu. Tớ cũng thực sự thích cậu."
Đột ngột, D-ne bật lên từ chiếc ghế của mình với một tiếng kêu vang, và đưa gương mặt của cô đến gần tôi. Và sau đó_
".... Những gì tớ nói trước đó.... Nó không phải là một lời nói dối đâu."
_Môi cô ấy chạm vào môi tôi.
Tôi bắt gặp mùi hương dầu gội D-ne luôn dùng. Ahh, đây chắc hẳn là mùi ôliu thơm... là những gì... tôi đã nghĩ....
III - Hôm nay, Kẻ Mạo Danh sẽ xuất hiện (^q^) (Kyou, Nisemono ga Demasu (^q^))
Tôi quay trở lại phòng của mình.
Đổ sụp xuống giường như mọi khi, và ngây người nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Có quá nhiều chuyện, tôi cảm thấy như mình đã ngạc nhiên đủ cho một đời.
Nhưng ngay bây giờ, tôi cảm thấy bình tĩnh một cách kì lạ.
Không, có lẽ chỉ vì có quá nhiều thứ tôi không thể tìm ra nổi một lý do, nên tâm trí tôi đã từ bỏ hoàn toàn việc suy nghĩ.
"......"
Tôi nhẹ nhàng chạm vào môi mình.
Tôi, là một người nông cạn như vậy, bị ám ảnh với việc xây dựng những mối quan hệ tốt và không có bất kỳ kẻ thù nào, rõ ràng là chưa bao giờ từng có một mối quan hệ lãng mạn với riêng ai.
Tuy nhiên, mặc dù tôi sẽ không khoe khoang về nó.... Tôi vừa có nụ hôn đầu tiên.
Bị đánh cắp bởi một cô gái.
Tôi đã không buồn vì nó, nhưng sau đó, tôi có hạnh phúc về điều đó không? Ngay cả khi bạn hỏi tôi như thế, tôi thực sự không biết làm thế nào để trả lời.
Trong mọi trường hợp, sau khi hôn tôi, D-ne nói, "Tớ sẽ về nhà bây giờ," và rời thư viện mà không có tôi.
Sau khi ngồi ở đó bàng hoàng trong vài phút, tôi nhận ra thật là đáng sợ khi về nhà một mình lúc trời tối, và sớm đi bộ về nhà.
"Aaah, geez! Mình chỉ không hiểu được~!"
Như cách mặt tôi đỏ lên, cảm giác của tôi về nỗi sợ hãi trở lại cùng với những cảm xúc bồn chồn khác, việc suy nghĩ dần dần trở thành một nỗi đau.
Dù sao, tôi muốn thay đồng phục của trường ra và đi tắm để dịu lại!
Với ý nghĩ đó, tôi bắt đầu cởi áo. Khi tôi cởi áo ra, tôi nhận ra hương thơm còn vương lại của D-ne, và phun chất làm sạch vào áo nhiều lần để thoát khỏi nó. Không quan trọng người đó là ai, tôi là loại người không thích mùi hương.
Tôi bước tới tủ quần áo, và khi nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong gương, lần đầu tiên tôi nhận ra dải ruy băng yêu thích của tôi đã mất tích.
..... Huh? Mình đã làm rơi nó ở đâu đó à......?
Tôi có nhiều dải ruy băng giống như cái đó, vì vậy không phải là nó làm phiền tôi nhiều, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cố gắng tìm kiếm nó trong túi của tôi. Ngay tại thời điểm đó, điện thoại di động của tôi rung lên.
"B-ko~ Hôm nay thật là điên khùng, huh~"
Đó là một cuộc trò chuyện điện thoại di động từ một cô gái tôi đã đi cùng trong lớp.
Tôi ngồi trên giường và bắt đầu gõ trả lời trên điện thoại của tôi.
"Ừ, đúng vậy~"
"Cậu trông giống như đã thực sự bị sốc, B-ko, vì vậy tớ tự hỏi cậu có ổn không~"
"Xem nào, tớ thực sự đã hoảng hốt lúc đó, nhưng bây giờ tớ ổn."
"Tớ hiểu rồi~ Vậy thì tốt rồi."
"Xin lỗi vì làm cậu lo lắng"
"Không, không sao đâu~ Cậu đã đi đâu đó thay vì về nhà, vì vậy tớ lo lắng một chút."
"Chỉ là có cái gì đó tớ rất tò mò về~"
"Ah, không sao. Đúng vậy, tớ không nghĩ rằng ngay bây giờ ở một mình quá nhiều là một ý tưởng tốt. Dù sao nó cũng thật đáng sợ"
"Ừ"
"Thêm vào đó, B-ko thật nổi bật!"
"Eh~ Thôi nào, điều đó không đúng."
"Là như vậy mà~"
Trước khi tôi có thể hoàn thành văn bản trả lời của tôi cho lời nói đùa ngớ ngẩn này, bạn cùng lớp của tôi trả lời với một cái gì đó khác, và tôi không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy lời nói của cô.
"_Giống như lúc nãy, cậu làm gì ở trước nhà ga xe lửa thế?"
"?"
"Cậu đã ở trước nhà ga cách đây mười phút, đúng không?"
Trạm xe lửa theo hướng ngược lại với nhà tôi, và mười phút trước, tôi chắc chắn đã trong phòng của tôi rồi.
"Không phải cậu nhầm tớ với ai khác chứ?"
"Eh~ Tớ nghĩ đó là B-ko, nhưng tớ nhầm à? Cô ấy cũng đeo một dải ruy băng."
"Ừ, tớ đã ở nhà mà."
"Tớ đoán tớ thực sự nhầm cậu với người khác. Nhưng sau một cái gì đó như thế, tớ cảm thấy lo lắng."
"Không sao đâu. Tớ nghĩ rằng đó chỉ là một cô gái khác từ trường của chúng ta."
"Được rồi~ Nói chuyện với cậu sau, nhé."
"Được rồi."
..... Điều này có nghĩa là gì?
Có thể nó, ví dụ, là một tin đồn mà A-ya đang lan truyền?
Nhưng nó thực sự là một cái gì đó đã khiến cô ấy rời khỏi con đường của mình để xác nhận, đặc biệt là hôm nay, trong những hoàn cảnh này?
Xét về tính cách của cô, tôi không nghĩ cô ấy là loại gây rối với mọi người.
Có phải cô ấy đã nghe tin đồn của A-ya trước đó, và chỉ đến để chắc chắn sau khi nhìn thấy một học sinh trông giống như tôi....?
Tuy nhiên, dòng chữ: "cô ấy cũng đeo một dải ruy băng" làm tôi quan tâm.....
Dải ruy băng tôi đeo hôm nay biến đi đâu trên thế giới rồi?
Tôi nhặt túi xách của tôi lên một lần nữa và tìm kiếm đồ chứa bên trong kĩ lưỡng.
Nếu ít nhất tôi có thể tìm được dải ruy băng, tôi nghĩ rằng mình sẽ yên tâm được một chút.
Nếu tôi không, sẽ chỉ khiến tôi bối rối.
".....?"
Bên trong một ngăn phía trong túi xách của tôi. Cá nhân, tôi không sử dụng ngăn đó nhiều, vì vậy tôi hầu như không nhận thức về nó một cách thường xuyên, nhưng ít nhất, không nên có bất cứ cái gì bên trong mới phải......
_Đó, là một lá thư duy nhất.
Tôi biết từ bản năng của tôi.
Đây là "lá thư đó"."Lá thư" mà không nên được giao, thứ báo hiệu Trò chơi của sự Sụp đổ.
Như tín hiệu khởi đầu thực sự của trò chơi, nó cũng là tuyên bố cuối cùng.
..... Được viết trong đây là cái gì đó mà tôi phải làm.
Nếu tôi không thể thực hiện yêu cầu, tôi sẽ chết.
"Chia thành một nửa trên và nửa dưới, có vẻ như cậu ta đã chết trong đau đớn...."
Tin đồn tôi nghe sau giờ nghỉ trưa vang vọng trong đầu tôi.
Phần dưới cơ thể bị mất, và phần trên cơ thể lang thang đi tìm kiếm nó, đó là một vụ giết người khủng khiếp, như từ một truyền thuyết đô thị..... Không tôi sợ. Tôi sợ. Tôi rất sợ. Chỉ xin hãy dừng lại đi. Nếu đây là một cơn ác mộng, chỉ cần cho tôi thức dậy đã....!
__Thud.
Tôi rất ngạc nhiên bởi một thanh âm mờ nhạt đột ngột, và quay đầu theo hướng đó.
"_Eek ......!"
__Trên bàn học của tôi là một "cuốn sách" tôi chưa bao giờ thấy trước đây, và bên trong kẹp một chiếc "thẻ đánh dấu".
"Khôngggggggggggggggggggg!"
Một tiếng thét như một đứa trẻ rên rỉ......
Và sau đó, tuyệt vọng.
Tôi lùi vào một góc trong căn phòng của tôi, giữ chặt lấy tóc và khuôn mặt của tôi, và chỉ đơn giản là vẫn cúi xuống ở vị trí đó.
Vài giờ trôi qua, và cha mẹ tôi trở về nhà.
Cha mẹ tôi, những người đã nhìn thấy tin tức và nghe về những gì đã xảy ra từ bạn bè của họ, rất lo lắng cho tôi, và cố gắng nói chuyện với tôi nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, tôi chỉ đơn giản nói với họ, "Bây giờ hãy để cho con yên", và tự nhốt mình trong phòng.
Trường học bị đóng cửa trong một tuần.
Tôi tránh tiếp xúc với cha mẹ, chỉ ngồi trong phòng của tôi ôm lấy đầu gối, và không làm gì khác trong ngày đầu tiên và ngày thứ hai.
Vào ngày thứ ba, tôi quyết định thoát khỏi lá thư, cuốn sách, và thẻ đánh dấu. Tôi lẻn ra khỏi nhà vào buổi tối và đi đến một công viên gần đó, ném tất cả chúng vào một nơi hẻo lánh. Hương thơm của những bông hoa trong công viên này rất mạnh, và làm cho tôi cảm thấy bệnh. Tôi đã nghĩ rằng cái gì đó có thể xảy ra ngay sau khi tôi trở về nhà, nhưng không có gì cả, và buổi sáng lại đến.
Vào ngày thứ tư, những bạn cùng lớp của tôi dường như đã đi ra ngoài rồi và tận hưởng tuần lễ nghỉ học, như thể sự việc không có gì để làm với họ. Họ mời tôi đi ra ngoài, nhưng tôi chỉ đơn giản là từ chối với, "Xin lỗi."
Và sau đó, ngày thứ năm tới.
Hôm nay, một số thư mời được gửi đến từ các bạn cùng lớp của tôi, lần nữa.
Trong số đó, có lẽ có một số thực sự lo lắng, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ mỗi người trong số họ đều là kẻ nhẫn tâm.
Việc nói thế có thể khá xa lạ đối với tôi, khi tôi là ai đó quá nông cạn và chỉ quan tâm đến việc hòa thuận với mọi người, nhưng một người nào đó đã chết. Vậy làm thế nào mà họ có thể xử lý tình huống này nhẹ nhàng? Nếu tôi trở thành như họ, liệu tôi cũng có thể chấp nhận nó dễ dàng chứ?
"Vài thứ thực sự điên rồ đã xảy ra, phải không? Cậu không sao chứ?"
Có phải tôi cũng sẽ gửi một email như thế?
Tôi thậm chí còn không phải hỏi bản thân mình. Tất nhiên tôi sẽ gửi những email như thế, và kể từ khi tôi có tất cả thời gian rảnh, tôi sẽ đi ra ngoài và vui chơi. Tôi có nên tiến lên? Tôi thậm chí còn nói cái gì thế này? Nói cách khác, tôi là loại người đó mà. Nhẫn tâm.
Cũng như tôi đã suy nghĩ về điều này, tôi nhận được thư khác từ một người bạn cùng lớp.
Tự hỏi bây giờ mình còn nhận được bao nhiêu thư nữa, tôi đưa tay ra để lấy chiếc điện thoại một lần nữa, nhưng dừng lại.
"Vậy, cậu thực sự có đến~"
..... Một lần nữa, tôi không thể tin vào mắt mình.
Mồ hôi khó chịu chạy xuống gáy tôi.
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Eh? Cậu đã ở trung tâm mua sắm trước đó, phải không?"
"Tớ không có. Tại sao cậu lại nói dối như vậy?"
"Nó không phải là một lời nói dối! Tớ chắc chắn rằng đó là cậu, B-ko! Thôi ngay đi......"
........
"B-ko? Này, có chuyện gì vậy? Cậu đang cư xử kỳ lạ đấy."
....................
"_B-ko?"
Tôi dừng việc trả lời tin nhắn của cô bạn đó.
Ngày thứ sáu đến.
Hôm nay, trời đã mưa từ sáng. Sau nhiều ngày với thói quen bất thường này trong căn phòng tối của tôi, tôi đã mất phán đoán về thời gian.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Có lẽ một ngày đã trôi qua, và như thể đang đếm ngược, buổi sáng khác lại đến.
Cuối cùng, tôi nhận được rất nhiều thư hôm nay, về việc nhìn thấy tôi bên ngoài.
Kẻ mạo danh của tôi đang đi bộ quanh thị trấn....?
Có phải đây cũng là do "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết"?
Chỉ là đây là cái gì......? Cái quái gì thế này!?
__Pipipipipipipipi!
"....... ah!"
Một âm thanh điện tử đột ngột vang lên. Đó là âm thanh của cuộc gọi đến trên điện thoại di động của tôi.
Cuộc gọi là, thật ngạc nhiên...... từ C-ta.
Mặc dù chúng tôi đã trao đổi số điện thoại, tôi chưa bao giờ nhận được một cuộc gọi từ C-ta từ trước đến giờ, vì vậy tôi không thể không có một chút thận trọng.
"..... X-Xin chào?"
".............................................. A-ya đã bị giết."
__Click. Bíp....... Bíp.......
Là nó.
Với một giọng nói nhỏ tới nỗi tôi thậm chí không thể thực sự chắc chắn rằng thuộc về C-ta hay không, đó là tất cả những gì cậu nói.
"...... Eh?"
Tôi trả lời với câu này, mặc dù thực tế là đường dây phía bên kia đã bị cắt đứt.
...... Cậu ta có ý gì?
A-ya đã...... bị giết......?
Cậu ấy không phải chết, mà là giết......?
Tôi nhìn chằm chằm lơ đãng vào không gian không chớp mắt.
Căn phòng trở nên bị bao bọc trong im lặng.
Và sau đó, như thể nó làm gián đoạn sự im lặng một lần nữa, đó là âm thanh đột ngột của tiếng ồn.
Mặc dù tôi không chạm vào TV hay điều khiển từ xa, tiếng ồn trắng bắt đầu tới từ nó......
Đây là... giống như ngày hôm đó......!
"...... Chào buổi sáng. Chúng tôi đem đến cho bạn Báo Cáo Thời Tiết hôm nay."
Giọng nói đều đều của phát thanh viên vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
Cách mà giọng nói đó nói quá thờ ơ, nghe có vẻ vô nhân đạo khủng khiếp.
"Hôm nay, Cảnh Báo Kẻ Mạo Danh toàn thành phố được chính thức công bố...... Hãy cẩn thận."
...... Kẻ Mạo Danh? Không phải là_
_Ding d-ong.
"...... Ah!"
Cơ thể tôi cứng đờ bởi tiếng chuông đột ngột.
_Ding d-ong.
Hôm nay cha mẹ tôi không có ở nhà phải không nhỉ......?
Tiếng chuông cửa vang lên một lần nữa.
Tôi rất thận trọng di chuyển lại gần cửa ra vào.
Tôi không muốn nghe thấy tiếng ồn nào của TV, và thậm chí nếu đó chỉ là một người giao hàng, tôi muốn nói chuyện với người khác và được yên tâm.
_Ding d-ong.
Tôi đến gần cửa trước, và rất từ từ đưa mắt của tôi gần với lỗ nhìn trộM
...... Có phải mắt tôi bị chói không? Vì vài lý do, tôi không thể nhận ra ai đang ở bên ngoài.
Hương thơm của hoa ra trái mùa trôi dạt vào từ bên ngoài.
"......?"
_Ker-chak!
_Ding dong dong.
Ker-chak! Ker-chak-chak ker ker-chak!
Dong dong dong dong dong!
............ Ker-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker-chak ker -chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak Ker-chak ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker-chak Ker- chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker -chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak Ker-chak ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker-chak Ker- chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker -chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak Ker-chak ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker-chak Ker- chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker -chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak Ker-chak!
"..... Eek!"
Tay nắm cửa di chuyển dữ dội dường như có khả năng bị phá vỡ.
Tôi bật ra một tiếng thét lớn trái với ý muốn của tôi, và cảm nhận được phần thân dưới trở lại.
Ker-chak......
Nghe thấy giọng nói của tôi, tay nắm cửa ngừng chuyển động.
"............. Tại sao cậu không đi ra?"
Buộc cơ thể của tôi di chuyển, tôi chạy trốn.
Tôi trở về phòng mình, cuộn tròn trên giường và dưới chăn, và bịt tai lại.
Vẫn có tiếng ồn của truyền hình, và xa hơn, thanh âm va chạm dữ dội và âm thanh của tay nắm cửa bị quay tròn, pha trộn với tiếng chuông cửa reo. Tôi không biết liệu giọng của phát thanh viên còn đang nói hay không.
"Cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với!"
Tôi lẩm bẩm câu này trong lời cầu nguyện.
Tôi không muốn nghe thấy bất cứ điều gì nữa, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì nữa_!
"Tại sao cậu không đi ra? Hey? Tại sao? Hey! Heeeeeey!"
Tôi nghe thấy âm thanh lớn của một cái gì đó từ xa, và cơ thể của tôi cứng đờ hơn nữa.
"Không không không không! Không dừng lại đi dừng lại đi! Cứu tôi cứu tôi!"
Thật kỳ lạ rằng trong loại tình huống này, khuôn mặt của người đó đột nhiên trôi vào suy nghĩ của tôi.
...... Cậu chàng xấu tính đó, nụ cười mỉa mai......
"Cứu tớ........................................ A-yaaa..... "
Dấu hiệu của người nào đó đang vào phòng.
Âm thanh của truyền hình tắt phụp.
Sự im lặng theo sau.
_Và sau đó!
Chăn trùm của tôi bị gạt ra, và thứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi tại điểm trống là... đôi mắt.
Đây là lần thứ hai chúng tôi chạm mắt.
Chúng di chuyển khỏi tôi đầy khinh bỉ, và tôi có thể nhìn thấy toàn bộ hình dạng của chúng như là một nụ cười hạnh phúc lan rộng trên khuôn mặt của chúng.
Đó là hình dáng tôi thường thấy, tôi thậm chí không hề ngạc nhiên.
_Không nghi ngờ gì nữa, người này, đây là......
"...... Tớ sẽ bảo vệ cậu."
Nói điều này với một âm điệu rất, rất tử tế.
Chúng nâng cây kéo chúng có lên cao.
Ahh, bây giờ tôi hiểu rồi.
..... Thủ phạm là.....
"XXXXXXXXXXXXXXXXXX"
_Chiếc TV đã rơi xuống sàn nhà chiếu sáng các bức tường của căn phòng.
Trộn với tiếng ồn nhiễu lớn, giọng nói của phát thanh viên có thể nghe thấy được từ TV.
"Đây là Báo Cáo Thời Tiết. Hôm nay, sẽ có Cảnh báo Kẻ Mạo Danh toàn quốc. Hãy cẩn thận. Hơn nữa, chúng tôi sẽ thông báo các nạn nhân cho đến nay. Các nạn nhân là người thực hiện trò Trốn Tìm Một Người, và người bỏ qua việc thực hiện yêu cầu. Nạn nhân của ngày mai là............."
IV - Vậy thì, hẹn gặp lại nhé! (Sore ja, Mata ne)
_Tôi hoàn hảo.
"B-ko-chan, cậu rất dễ thương!"
"Đúng không? Và phong cách nữa, như một thần tượng ấy."
"Thông minh, và có nhân cách tuyệt vời.... Tớ thực sự ghen tị với cậu~"
"Eh_.... Thôi nào, điều đó không đúng."
"Nó hoàn toàn đúng!"
"Phản xạ tốt, nữa! Thật phí hoài khi cậu không vào bất kỳ câu lạc bộ nào~"
"Hmm.... Vì so với những người ở trong câu lạc bộ, nó không là gì cả."
"Oh, đừng quá khiêm tốn. Thêm vào đó, cậu thực sự nổi tiếng với con trai."
"Đúng không_? Nhưng đó là B-ko, nên tất nhiên là như thế rồi~"
"Nếu tớ là một chàng trai, tớ cũng sẽ tỏ tình với cậu mất!"
"Ahaha"
"Vậy, vậy, cậu có phải lòng một ai, hay có một người nào đó cậu muốn đi chơi cùng không?"
"Hmm~.... Tớ thực sự không biết về điều đó~"
"Eh_ Thật là chán quá~"
"Nhưng, các cậu biết đấy, thật ra thì, có lẽ không có bất kỳ chàng trai nào xứng đáng hẹn hò với một cô gái như B-ko."
"Cậu đã nói thế đấy nhé."
"Dù sao, nếu cậu cảm thấy phải lòng hay bất cứ điều gì, chắc chắn cậu phải cho chúng tớ biết! Cậu phải làm thế đấy nhé!"
"Đương nhiên, tớ không phiền lòng đâu."
"Đây là một lời hứa~!"
"Một lời hứa!"
"Ah, ôi không, lớp học sắp bắt đầu rồi."
__Đúng vậy, tôi hoàn hảo.
Một 'kẻ mạo danh' hoàn hảo.
Một bạn học của tôi bước chậm đến gần tôi.
"...... Ah, hey, B-ko."
"Gì vậy? Cậu vẫn cần cái gì à? "
"...... Xem nào, không phải chuyện gì thực sự quá quan trọng, nhưng......"
"...... Hm?"
"Ah, yeah...... Um...."
"?"
"............ B-ko, cậu đổi loại dầu gội rồi à?"
_Tôi hoàn hảo.
"B-ko-chan, cậu rất dễ thương!"
"Đúng không? Và phong cách nữa, như một thần tượng ấy."
"Thông minh, và có nhân cách tuyệt vời.... Tớ thực sự ghen tị với cậu~"
"Eh_.... Thôi nào, điều đó không đúng."
"Nó hoàn toàn đúng!"
"Phản xạ tốt, nữa! Thật phí hoài khi cậu không vào bất kỳ câu lạc bộ nào~"
"Hmm.... Vì so với những người ở trong câu lạc bộ, nó không là gì cả."
"Oh, đừng quá khiêm tốn. Thêm vào đó, cậu thực sự nổi tiếng với con trai."
"Đúng không_? Nhưng đó là B-ko, nên tất nhiên là như thế rồi~"
"Nếu tớ là một chàng trai, tớ cũng sẽ tỏ tình với cậu mất!"
"Ahaha"
"Vậy, vậy, cậu có phải lòng một ai, hay có một người nào đó cậu muốn đi chơi cùng không?"
"Hmm~.... Tớ thực sự không biết về điều đó~"
"Eh_ Thật là chán quá~"
"Nhưng, các cậu biết đấy, thật ra thì, có lẽ không có bất kỳ chàng trai nào xứng đáng hẹn hò với một cô gái như B-ko."
"Cậu đã nói thế đấy nhé."
"Dù sao, nếu cậu cảm thấy phải lòng hay bất cứ điều gì, chắc chắn cậu phải cho chúng tớ biết! Cậu phải làm thế đấy nhé!"
"Đương nhiên, tớ không phiền lòng đâu."
"Đây là một lời hứa~!"
"Một lời hứa!"
"Ah, ôi không, lớp học sắp bắt đầu rồi."
__Đúng vậy, tôi hoàn hảo.
Một 'kẻ mạo danh' hoàn hảo.
Tất cả mọi người sống cuộc sống của họ, đeo "những chiếc mặt nạ" khác nhau.
Ví dụ, khi nói chuyện với bạn cùng lớp, khi nói chuyện với các giáo viên, khi nói chuyện với gia đình....
Mỗi một người đòi hỏi một biểu hiện khác nhau.
Hơn nhiều so với những người khác, tôi vô cùng khéo léo trong việc tạo ra những chiếc mặt nạ hoàn hảo.
Nghĩ lại thì, khi tôi còn nhỏ hơn, việc liên tục chuyển đến các trường khác nhau cho sự thuận tiện của bố mẹ có thể cũng là một trong những lý do cho việc này.
Làm thế nào để không tạo ra kẻ thù... Không quá tối tăm để gọi nó như thế.
Bao nhiêu người có thể thích tôi? Làm thế nào để tôi có thể làm giảm số lượng kẻ thù của mình?... Tôi là một đứa trẻ đã dành rất nhiều thời gian suy nghĩ về điều đó.
Tổng hợp tất cả lên, có tôi hoàn hảo của bây giờ.
.... Tuy nhiên, đây không phải là "tôi".
Người mà tất cả mọi người khen ngợi, ghen tị, dựa vào, thích, và thú nhận với, là người hoàn toàn khác với con người thật của tôi.
Xảo quyệt, với những cảm xúc luôn luôn thể hiện ra bên ngoài.
Loại người đó trú ngụ bên trong tôi.
"Không ai nhìn thấy con người thật của tôi."
Một nơi nào đó bên dưới dòng suy nghĩ, tôi bị bao phủ bởi cảm giác cô độc, như thể bị mắc kẹt bởi những người xung quanh tôi.
Tôi bắt đầu lo lắng về khoảng cách giữa tôi thực tế, và người tất cả mọi người muốn tôi trở thành. Sau hơn mười năm, tôi trở nên quá quen với điều này, có nó trong cuộc sống đã trở thành một phần của tôi, và không vấn đề như nó luôn luôn thế, tôi bắt đầu cuộc sống trung học của mình thuận lợi.
__Tuy nhiên, một ngày nọ, cái gì đó bất thường đã xảy ra.
Rất nhỏ, một "tin đồn" rất nhỏ lan ra khắp cả lớp.
"Có vẻ như B-ko từng là một gyaru khi cô ấy còn học trung học."
Tin đồn ngớ ngẩn như vậy.
Trong thực tế, các học sinh tốt nghiệp cùng trường trung học với tôi đã phủ nhận điều này ngay lập tức, nhưng tốc độ tin đồn này lan truyền rất bất thường.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy quá mức tức giận như thế.
Đừng nghĩ rằng cậu có thể dễ dàng hủy diệt mặt nạ bất khả chiến bại mà tôi tạo ra.
Sao cậu dám nghĩ rằng cậu có thể phá hủy "kẻ mạo danh" mà tôi đã đi xa như thế, hy sinh bản thân mình để tạo ra!
_Tôi sẽ tìm ra thủ phạm.
Hành động như không hề quan tâm đến tin đồn, tôi bắt đầu thực hiện nước cờ của mình để xác định vị trí nguồn tin.
"Đó là một câu chuyện lạ. Nhưng cậu nghe nó từ ai?"
Tất cả những người tôi đã hỏi cho tôi một câu trả lời mơ hồ.
Bằng cách này hay cách khác. Từ một tin đồn. Đó là câu trả lời duy nhất mà tôi nhận được.
Việc tìm kiếm thủ phạm khó khăn hơn tôi tưởng, và không nhận được bất kỳ kết quả nào, vài ngày trôi qua.
Tuy nhiên, một ngày, tôi đi ngang qua một học sinh trên sân sau của trường, nơi đặt những thùng rác.
Lúc đầu, tôi nghĩ về việc sẽ trở lại lớp học ngay lập tức bởi vì mùi hôi thối của rác đã lại gần tôi, nhưng tôi ngay lập tức nhận thấy rằng cậu học sinh đó tỏa ra một bầu không khí nhất định, như thể cậu ta đang cố gắng để không nổi bật.
_Theo bản năng tôi nghĩ rằng cậu ta là thủ phạm.
".... Hey, cậu, chờ một chút."
"Hm? Chuyện gì vậy, B-ko-san?"
"..... Um.... Đây là.... Lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta, phải không?"
"Ahh, đúng rồi, bây giờ tôi mới nghĩ về nó. Kể từ khi cậu quá nổi tiếng, tôi không thực sự cảm thấy giống như đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện. Fufu.... Tôi là A-ya, rất vui được gặp cậu."
Không nhầm lẫn gì nữa. Là cậu ta.
Tôi không cố gắng che giấu sự nghi ngờ của mình.
"Tại sao cậu lại làm điều đó?"
".... Hm? Ý cậu là sao?"
".... Tôi hỏi cậu, tại sao cậu lan truyền tin đồn đó?...."
"....Huh ..... "
"_Tôi không cho phép cậu chơi trò vô tội!"
Một khoảng im lặng ngắn.
Phần lớn vì âm giọng của tôi trở nên khắc nghiệt, hay đúng hơn, bởi vì bản chất thật sự của tôi đã được thể hiện trên khuôn mặt của tôi.
Cậu ta trông có vẻ hơi ngạc nhiên một lúc, nhưng sớm cười toe toét một lần nữa.
".... Xin lỗi. Tôi xin lỗi. Nhưng, cậu thậm chí còn thú vị hơn tôi nghĩ."
"Im đi. Quan trọng hơn, cho tôi biết lý do tại sao cậu làm thế."
".... Không có."
Thêm mùi hôi thối của các thùng rác chỉ tăng thêm sự khiêu khích trong thái độ của cậu ta, thứ dường như đang nhạo báng thế giới, và tất cả mọi người ở trong đó, và tâm trạng của tôi thậm chí còn trở nên khắc nghiệt hơn.
"Đó chỉ là một chút của cuộc khảo sát."
".... Khảo sát?"
"Đúng vậy. Của việc làm thế nào để tin đồn lan rộng. Cách tin đồn của cậu lan ra thật phi thường."
".... Cái gì?"
"Khi nói đến những tin đồn, nội dung cũng quan trọng, nhưng điều quan trọng là làm thế nào để
lan rộng chúng."
"?"
"Cậu sẽ nói nó với ai, cậu nói về nó theo thứ tự nào, loại tin đồn cậu đang cố gắng để lan rộng, nếu cậu không xem xét tất cả các điều này, tin đồn sẽ không có sức thuyết phục."
".... Thuyết phục? Không quan trọng dù tin đồn lan rộng được đến bao xa, không phải là nó chỉ là tin đồn thôi sao?"
"Trong thế giới này, chỉ có những thứ mà dường như là sự thật và những thứ có vẻ như là dối trá."
".... Ý cậu là sao?"
"Xem nào, một câu chuyện ngắn dài dòng, đây là cái gì đó như sở thích duy nhất tôi có trong cuộc sống nhàm chán của tôi."
"Cậu có thể đừng sử dụng người khác cho sở thích vô vị của cậu được chứ?"
"Hmm... Tôi không biết về điều đó. Dù sao, tôi quan tâm hơn trong việc làm sao cậu biết rằng đó là tôi."
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi tiếp tục nói.
"...... Bởi vì cậu không chỉ nghiên cứu phản ứng của người khác không lý do."
".... Haha! Thú vị làm sao!"
Che mặt bằng một tay, như thể cậu ta không thể chịu đựng được, cậu nói điều này khi đang cười.
Tôi cảm thấy như mình đã chơi nhầm canh bạc bằng việc nghĩ rằng sẽ ổn khi thể hiện tính cách thật của tôi trước cậu ta.
"Tôi tự hỏi liệu có phải vì hai chúng ta cùng một loại người... Mặc dù chúng ta ở trên hai vecto đối diện hoàn toàn."
"..... Điều đó thậm chí có nghĩa gì?"
"Cả hai chúng ta sống với nhận thức về những tin đồn của người khác. Tôi cố gắng không nổi bật, trong khi cậu hòa thuận với mọi người.... Xem nào, mặc dù việc đó tương tự như cách bạn thời thơ ấu của tôi làm, mức độ cậu đang làm là cái gì đó khá đáng sợ."
"..... Cậu có thể đừng nói về người khác như thể họ là loại bệnh dịch gì đó nữa được không?"
"Cậu đã kiểm tra xung quanh từ đầu. Nếu một người nào khác đi tới, chắc chắn cậu sẽ quay lại là B-ko-san bình thường?"
"........"
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ không nói cho ai. Vậy thì, tạm biệt."
".... Đợi đã!"
_Và đó là cách tôi gặp A-ya.
Sau đó, cậu ta không hề thể hiện chút dấu hiệu hối hận nào về hành động của mình, và thay vào đó tiếp tục dựng nên những câu chuyện sai sự thật về tôi.
Khác với những tin đó, tôi cũng nghe nhiều tin đồn dường như được tạo ra bởi cậu ta.
Tất cả đều ở dạng thư tay, viết đẹp đến nỗi nó thật đáng khinh, không rõ nguồn gốc của tin đồn. Và mặc dù tất cả chúng có yếu tố huyền bí, chúng được lan truyền giữa các học sinh như một cái gì đó đáng tin cậy.
Khi tôi tiếp tục đuổi theo cậu ta để đặt câu hỏi với cậu, vì vài lý do, tôi cuối cùng đã tham gia các cuộc gặp mặt trong tòa nhà trường học cũ.
Và từ đây, tôi nhận ra một cái gì đó.
Có vẻ như tôi thích những thứ "huyền bí".
Mặc dù tôi chưa bao giờ thể hiện niềm đam mê đối với bất cứ điều gì trong cuộc sống của tôi, khi tôi nghe về những điều huyền bí, tôi cảm thấy một cảm giác râm ran của sự hứng thú trong sâu thẳm trái tim tôi.
Khi tôi nghe nói về việc làm thế nào đó trong quá khứ, từng có một sự cố tại trường này khi những học sinh chết với một cái chết không tự nhiên, tôi đã nổi da gà từ cả việc sợ hãi và quan tâm một cách kín đáo.
Đúng vậy, trong bất kì trường hợp nào, đây là cách tôi sống cuộc sống hàng ngày của mình như một "kẻ mạo danh" hoàn hảo, và sau giờ học, như thành viên của một nhóm gặp nhau để chia sẻ "tin đồn".
II - Cảm giác khó chịu ở đâu đó (Dokoka Iwakan no Aru)
_Nó đã xảy ra vào bữa trưa của một ngày nào đó.
Bất cứ khi nào tôi cảm thấy rằng đôi khi mình cần nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ đi lên sân thượng và chỉ đơn giản là ngắm nhìn bầu trời.
Thật không may, hôm nay thời tiết u ám. Có mùi khó chịu trong không khí vào những ngày nhiều mây, nên tôi không thích chúng.
Tuy nhiên, do điều này, rất ít người leo lên sân thượng, vì vậy nó cũng có một điểm tốt.
Có một quãng nghỉ ngơi ngắn trong yên bình, sân thượng vắng..... là ý định của tôi. Tuy nhiên, gần đây, thậm chí cả điều đó cũng bị cướp đi từ tôi.
"B-ko-chan~"
"..... Như tớ nghĩ, cậu lại ở đây lần nữa..."
"Eh~ Nó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên~"
Tên của cô gái đang mỉm cười là D-ne.
Không giống như tôi, cô ấy là một cô gái tinh tế, với mái tóc dài, đẹp, đen đặc trưng.
Vì một vài lý do, bất cứ khi nào tôi quyết định đi lên sân thượng, cô ấy sẽ có mặt ở đó.
Tôi cảm thấy sợ hãi vì nó giống như là cô ấy đọc được ý nghĩ của tôi vậy, nhưng dường như vì cô ấy quan tâm đến tôi, tôi không thể vì bản thân mình mà nói bất cứ điều gì với cô ấy.
Bên cạnh đó, cô cũng là một trong các thành viên của nhóm gặp mặt sau giờ học của chúng tôi tại tòa nhà trường học cũ, vì vậy cô ấy biết về mặt khác của tôi.
"Nhưng, cậu biết đấy, tớ không bao giờ được nói chuyện với B-ko-chan như thế này, vì vậy tớ rất vui vì chúng ta có thể khi chúng ta ở đây"
"Tại sao cậu không, chỉ cần bước tới và nói chuyện với tớ?"
".... Đó là bởi vì, luôn có rất nhiều người xung quanh B-ko-chan...."
"Hừm~.... Xem nào~....."
Mặc dù tôi không gọi họ là kẻ bám theo tôi hay bất cứ thứ gì, nó là sự thật, rằng luôn luôn có ai đó xung quanh tôi.
Bao gồm cả thực tế là D-ne từ lớp khác, có lẽ cô ấy đã không có nhiều cơ hội để nói chuyện với tôi.
Tuy nhiên, tôi có nhận thấy rằng cô ấy dường như ngưỡng mộ tôi rất nhiều.
"Cậu không nên lo lắng về nó nhiều, cậu biết không?"
"Tớ biết. Nhưng tớ thích B-ko-chan, vì vậy tớ chỉ vui khi mà chúng ta có thể nói chuyện."
Khi nói điều này, cô mỉm cười một lần nữa.
Mái tóc dài của cô ấy đung đưa, và tỏa ra hương thơm của dầu gội đầu.
Tôi cười ngượng, và một lần nữa quay sang nhìn chằm chằm lên bầu trời, thứ dường như đang báo hiệu về mưa.
"Tớ nghe nói kẻ mạo danh B-ko của xuất hiện."
Từ nơi nào đó trên sân thượng, chúng tôi nghe thấy ai đó nói điều này.
Vị trí mà chúng tôi ở khá cách biệt, và trong bóng tối của một tòa nhà nhỏ hơn, làm cho những người đang nói chuyện rơi vào điểm mù không thấy được.
"Ý cậu là gì khi nói kẻ mạo danh?"
"Giống như, trong khi B-ko đang ở trong nhà của mình, nó đi những nơi xung quanh vào ban đêm?"
"Eh? Cái gì? Giống như một loại quái vật á?"
"Tớ không biết. Nhưng cậu biết đấy, B-ko là một cô gái tốt, vì vậy tớ cảm thấy như nó sẽ được dựng lên thì phải?"
"Dựng lên? Cái gì sẽ được dựng lên?"
"Ahaha, không phải thế! Ý tớ là như, rằng cảm giác: "Tôi muốn đi ra ngoài~" được dựng lên."
"Tớ chẳng hiểu nổi những gì cậu nói~"
"Nhưng tớ nghe nói có những người thực sự nhìn thấy nó~..."
_Trực giác mách bảo tôi rằng đây là tin đồn của A-ya.
Biết rằng tin đồn về tôi là đủ bằng chứng, nhưng nếu nó được kết hợp với một số loại thứ huyền bí, thì không còn nhầm lẫn gì nữa.
"Làm thế nào mà cậu ta dám...."
"Ufufu.... B-ko cũng rất dễ thương khi giận dữ nữa."
".... Tớ sẽ đi thẳng đến tòa nhà cũ sau giờ học."
"Hiểu rồi."
Khi thời gian ra dấu kết thúc giờ nghỉ trưa, bầu trời tối sầm lại một lần nữa, và mưa rơi bao bọc trường trong tiếng ồn.
_Sau giờ học, tôi đi với D-ne đến tòa nhà trường học cũ ngay lập tức.
Khi chúng tôi lên đến tầng hai, mở cửa của căn phòng ban đầu từng phòng âm nhạc, chúng tôi thấy một người nào đó đã ở đây sẵn.
"Oh? Hôm nay cậu có vẻ tức giận một cách đáng ghê sợ."
Người đang mỉm cười như một tên ngốc như thường lệ.
Đây là bạn thời thơ ấu của A-ya, C-ta.
"..... Cậu không thể làm gì đó với bạn thời thơ ấu của cậu được à?"
Đặt túi của chúng tôi xuống, D-ne và tôi ngồi xuống ghế thường dùng của chúng tôi.
"Ahh, ý cậu là, tin đồn đó? Không phải là nó là một kiệt tác sao? Như thường lệ, nó tuyệt nhất"
".... Tại sao cậu..."
Khi tôi bắt đầu đến gần C-ta hơn, chúng tôi nghe thấy tiếng cửa trượt mở lần nữa.
".... Hey."
_Đó là A-ya.
"Không, đừng có "hey" gì hết... Tớ chẳng quan tâm đến cái sở thích tồi tệ của cậu, nhưng đừng có dùng người khác làm đề tài."
"... Cậu đang nói đến cái gì thế?"
"... Đừng có cư xử như thể cậu không biết."
Tuyệt vọng trong việc cố gắng để ngăn chặn sự giận dữ của mình, tôi trừng mắt nhìn A-ya.
"Nghe này, đừng có gọi khói khi mà không có lửa. Ý tớ là tớ chỉ đùa một chút thôi mà!"
"... Tại sao cậu..."
"Nếu ai đó tình cờ nhìn thấy cậu bây giờ, họ sẽ nghĩ rằng cậu là kẻ mạo danh đấy!"
"Tớ nghiêm túc, nếu cậu không dừng lại ngay..."
"_Nhưng, tớ nghĩ rằng B-ko-chan có nhân cách kép cũng tuyệt đấy chứ."
Khi tôi sắp túm được cổ áo của A-ya, những lời nói vui vẻ của D-ne hướng vào tôi.
"Nhân cách kép ... Cậu nói cứ như tớ là đứa đa nhân cách ấy."
"Xem nào, thật lòng mà nói thì ở một mức độ nào đó cậu thật sự trông có vẻ như thế!"
Mặc dù có sự thẳng thừng trong lời nói của cô, D-ne khẳng định điều này với một nụ cười vô tư.
Với cơn giận dữ hoàn toàn bốc hơi, tôi chỉ là trở về chỗ tôi đã ngồi trước đó.
"Pfft, như thường lệ, B-ko luôn nhẹ nhàng hơn đối với D-ne, phải không?"
"Im lặng đi."
..... Trong mọi trường hợp, chúng tôi tụ tập tại tòa nhà cũ lần nữa ngày hôm nay mà không có bất kỳ mục tiêu hay động cơ. Tuy nhiên, gần đây chúng tôi đã phát hiện ra một cái gì đó, và các hoạt động của chúng tôi đột nhiên trở nên sống động hơn.
_Phát hiện đó là "một cuốn nhật ký từ mười năm trước".
Một cuốn nhật ký trao đổi thuộc về các học sinh từ mười năm trước, từng tụ tập trong tòa nhà trường học cũ này vì "những câu chuyện huyền bí", giống như chúng tôi. Phần lớn trong số những câu chuyện là những chuyện mà chúng tôi chưa bao giờ nghe nói trước đây, và làm cho chúng tôi thực sự hứng thú.
Và trong số chúng có đề cập đến "Cuốn Sách Cái Chết" và "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết", huyền thoại đô thị chỉ được kể lại trong trường này.
Họ đã có được hai thứ này, và...... __chết.
"... Đó là lý do tại sao... Có lẽ điều này có liên quan gì đó với "Thẻ đánh dấu cái chết", đó là những gì tớ đang nghĩ."
A-ya, người đang kể với chúng tôi về một hiện tượng siêu nhiên xảy ra xung quanh cậu gần đây, đột nhiên nói điều này.
".... Dù sao, những nỗ lực cuối cùng với trò 'Kokkuri-san' thất bại."
"Thất bại....?"
"Chúng ta không có được "Cuốn sách Cái Chết" hay "Thẻ đánh dấu Cái Chết" phải không?"
"... Sự thật là chúng ta đã không làm theo các quy tắc... nhưng ..."
Tôi.... Không, tất cả mọi người trong căn phòng này có thể dự đoán và mong đợi những lời tiếp theo của cậu.
".... Hãy làm lại một lần nữa đi. "
Bằng cách này, chúng tôi bắt đầu chơi trò "Kokkuri-san" vì lợi ích để có được "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết", như đã được viết trong cuốn nhật ký.Tôi nghĩ rằng cách thực hiện không khác nhiều so với trò Kokkuri-san thông thường. Tuy nhiên, lần này, chúng tôi phải chắc chắn những bước đi thận trọng và thực hiện nó một cách chính xác như được viết trong cuốn nhật ký.
"Tiếp theo, tất cả mọi người sẽ hỏi nhau những câu hỏi theo lượt. Để bắt đầu, ai đó hãy thử hỏi tớ một cái gì đó đi. "
"... Được rồi, có phải bữa tối hôm qua của A-ya làm từ thịt?"
"... Có chuyện gì với điều đó chứ?"
A-ya làm một vẻ mặt gần như ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi.
"... Đó là điều duy nhất tớ có thể nghĩ ra ngay lúc này."
"À, nó bắt đầu chuyển động."
"...... Nó nói "có"... cậu đã ăn gì thế?"
"Là bánh hamburger thịt bò..."
"Vậy, nó đúng rồi nên... Kokkuri-san, Kokkuri-san, xin vui lòng quay trở lại cổng."
Ngay bây giờ, tôi đang bị đánh bởi một cảm giác lạ ở miệng của tôi.
Tuy nhiên, nhịp đập trái tim tôi đã truyền đến một sự phấn khích tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.
Với đôi mắt mở, tôi theo dõi sự chuyển động của đồng xu mười yên không chớp mắt.
"Tiếp theo là B-ko... Liệu B-ko có tình cảm với ai đó không?"
Đột ngột, A-ya hỏi một câu hỏi hoàn toàn vô nghĩa.
"Đợi đã! Loại câu hỏi kiểu gì thế?"
"Nhìn xem, B-ko-chan, không tốt đâu nếu cậu không bình tĩnh."
".... Ah, ahhh..... geez... "
Ko chú ý đến ý chí của tôi, đồng xu mười yên di chuyển trơn tru.
"Vậy nó là "có?"...... Huh..."
"A-ya! Nếu cậu là người hỏi, sao cậu phản ứng như thế?"
"Khi tớ nghĩ đến nó, tớ không thực sự tò mò, đó là tất cả.... Ah, Kokkuri-san, Kokkuri-san, xin vui lòng quay trở lại cổng."
Cậu chàng này có lẽ đang nghĩ về việc sử dụng thông tin này cho một tin đồn khác của cậu ta.
Hoàn toàn thô lỗ làm sao...
"..... !! T-tiếp theo là lượt của D-ne. Tớ hỏi nhé!"
"Đi nào."
"Liệu D-ne có phải lòng ai đó không?"
Khi D-ne và tôi chạm mắt cùng lúc, cô ấy được hỏi câu này.
"Cậu có ổn không với một câu hỏi nhàm chán như vậy?"
Một lần nữa, đồng xu mười yên di chuyển thẳng đến "có".
"Huh, vậy D-ne có một ai đó mà cô ấy thích, phải không?"
"Eh? Là bởi vì tớ yêu B-ko."
Cô ấy nói điều này, mỉm cười rạng rỡ, và nhìn tôi.
..... Nó vô dụng. Tôi không thể giữ bình tĩnh nổi nếu D-ne cứ nói một cái gì đó như thế.
_-Nhìn lại nó bây giờ, chúng tôi có thể đã mắc một sai lầm nghiêm trọng.
Tôi đã rất sốc vào thời điểm đó, và bây giờ chỉ có thể nhớ lại trong các mảnh kí ức.
Đã có một tiếng ồn cường độ cao đột ngột.
Thông báo có thể nghe được từ chiếc TV.
Tôi cảm thấy lạnh buốt sống lưng, như thể nó đã bị thay thế bằng một thanh băng.
Miệng tôi có vị như tôi đã nuốt phải một cái gì đó quá ngọt, quá cay, và quá mặn, tất cả cùng một lúc.
Có lẽ chỉ vì tai tôi đã mất phương hướng từ tiếng ồn chói tai đột ngột, xung quanh nghe có vẻ quá yên tĩnh bởi vì tiếng quá lớn, hoặc tiếng quá lớn vì xung quanh quá yên tĩnh, tôi không thể nói ra được sự khác biệt. Mặc dù vậy, vì vài lý do, tôi có thể phân biệt rõ ràng thanh âm robot của giọng nói người phát thanh viên.
"_Do một kẻ phản bội, một "con cáo", trò chơi đã bắt đầu."
Đúng vậy, chúng tôi đã tham gia vào trò chơi tồi tệ nhất.....
Tuy nhiên, tại thời điểm đó, chúng tôi vẫn chưa hiểu dù chỉ 1% nỗi sợ hãi thật sự là như thế nào.
"..... C-cái gì thế..... v-vừa nãy....?"
"...... Tớ không biết."
"......"Con cáo"? Kẻ phản bội.....?"
"...... N-nó chỉ là một loại trò đùa tệ hại, phải không.....?"
"........"
Mọi người im lặng, và nhìn nhau.
Trong lớp học mờ, tất cả chúng tôi đều có khuôn mặt nhợt nhạt.
Một quãng thời gian dài trôi qua...... Trên thực tế, có lẽ nó thậm chí còn không hơn một phút, nhưng.... Sự im lặng kéo dài. Ai đó nói: ".... Dù sao, hôm nay chúng ta hãy về nhà đã... " và theo lời gợi ý đó, chúng tôi rời trường.
Điều tiếp theo tôi biết, tôi đang ở nhà.
Thành thật mà nói, tôi thậm chí không thể nhớ làm thế nào tôi lại về được nhà.
Điều đó tất cả như một giấc mơ. Một trò đùa. Một lời nói dối. Một thứ giả mạo. Một điều mê tín.
Tôi lẩm bẩm những điều này như tụng kinh.Khi tôi thức dậy vào ngày mai, một tôi thường ngày, không có vấn đề, cuộc sống hàng ngày của tôi sẽ lại bắt đầu.
Cầu nguyện cho điều này, tôi nằm run rẩy trên giường của tôi, chờ đợi buổi sáng đến.....
Tuy nhiên, nói từ kết quả, lời cầu nguyện của tôi không được hoàn thành.
_Ngày hôm sau, bạn học của tôi đã bị cắt thành một phần thân trên và phần dưới cơ thể, và chết.
_Khi thi thể được tìm thấy trong giờ nghỉ ăn trưa, một bầu không khí kỳ lạ sớm bao phủ trường học.
Trong khi cảnh sát đang điều tra hiện trường, tất cả các học sinh đều chờ đợi trong các phòng học. Tuy nhiên, các bạn cùng lớp của tôi dường như không nắm bắt được tình hình thực tế, ứng xử với chuyện này như cái gì đó chiếu trên TV từ một nơi khác, thể hiện tâm trạng ồn ào như lễ hội, giống như những người khác và tôi cũng sẽ làm thế nếu không có những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Ở giữa "lễ hội" này, tôi ngồi một mình ở bàn của tôi, nhìn chằm chằm vào những thớ gỗ và mong rằng nó đã kết thúc.
Không có nhầm lẫn. Hoàn toàn không nhầm lẫn được.
Đây là việc làm của "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết."
Nếu một người nào đó không phải chúng tôi đã chết, có nghĩa là ai đó chắc chắn đã nhận được một lá thư, và nhìn vào bên trong.
Nhưng điều đó có nghĩa là chúng tôi chắc chắn sẽ bị giết chết.
Theo cùng một cách? Hoặc thậm chí còn tàn bạo hơn? Không, không, không, tôi sợ, tôi sợ, tôi rất sợ.....!
Cuối cùng, ngoài những nhóm các học sinh đang bị thẩm vấn, tất cả những người khác được yêu cầu phải về nhà. Tuy nhiên, giống như tôi đã làm ngày hôm qua, tôi hướng thẳng đến tòa nhà cũ.
Trong lớp học thường lệ, tất cả các thành viên từ hôm qua đã có mặt.
"__Này, ai đã nói với cậu ta?___Ai là kẻ phản bội?"
Ngay cả bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên với âm giọng mình lớn như thế nào.
Nhưng tôi nhanh chóng hiểu rằng la hét chẳng giải quyết được bất cứ điều gì.
.... Cuối cùng, chúng tôi khẳng định rằng chúng tôi không thể làm gì trong tình huống này, và quyết định tất cả về nhà sớm ngày hôm đó.
Không thể thư giãn sau tất cả, D-ne và tôi đi đến một thư viện thành phố nhỏ, cách trường một đoạn ngắn.....
"..... B-ko-chan....."
D-ne đang nhìn tôi đầy quan tâm. Bởi vì đó là một thư viện nhỏ, với thực tế rằng đã quá trưa vào một ngày trong tuần, không có ai khác ở đây bên cạnh chúng tôi.
Có một người nhân viên tại quầy, nhưng bởi vì chúng tôi đang ngồi tại một bàn phía sau kệ sách, hai chúng tôi hoàn toàn ở một mình.
"..... Cậu không sao chứ?"
Đặt tay lên mu bàn tay tôi, D-ne hỏi tôi một lần nữa.
Tôi kéo tay mình đi một cách chậm chạp, và lẩm bẩm một khoảng yên lặng, "Cám ơn, nhưng tớ ổn."
"....."
Mặc dù vậy, D-ne nhìn vẫn lo lắng, và tiếp tục nhìn tôi.
"..... Tớ xin lỗi vì đã mất bình tĩnh."
"..... Không sao đâu."
"Bằng cách nào đó... có vẻ như nó không phải là một giấc mơ, huh....? Thật là tốt nếu nó là mơ, nhưng bằng cách nào đó, tớ vẫn không thể tin được....."
"..... Ừ."
"Tớ-Tớ chỉ là có chút tò mò về.... Xem nào, nó giống như... Nhìn xem, chúng ta đã không có được "Cuốn Sách" hay "Thẻ Đánh Dấu", vậy nên...."
"Ừ."
".... Vậy nên... đó là lý do tại sao tớ nghĩ rằng.... Nó sẽ không giống như mười năm về trước, nên...."
"........."
"........."
".... B-ko-cha_"
"Ahaha, xin lỗi! Tớ biết rằng tớ là một đứa dối trá.... Và nó vô dụng, không quan trọng khi một đứa đại dối trá như tớ nói, nhưng... tớ không phản bội bất kì ai, tớ không phải là kẻ phản bội, tớ_"
"B-ko-chan!"
"......!"
Tôi đã nhìn xuống trong toàn bộ quãng thời gian đó, nhưng khi tôi ngẩng lên, tôi thấy D-ne ở ngay trước mắt tôi.
Khuôn mặt của cô ấy rất tử tế, và biểu hiện của cô trông ấm áp và dịu dàng.
Và sau đó, cô nắm lấy tay tôi một lần nữa.
Lần này, cô ấy nắm chặt hơn so với trước đây.
"_ Tớ sẽ bảo vệ cậu, B-ko. Vậy nên.... đừng lo lắng."
_Bảo vệ. Đó là một từ mà tôi không hiểu rõ lắm, vì vậy đối với tôi, nó nghe có vẻ không có gì hơn một thứ vô căn cứ, một lời hứa vô nghĩa.
Nếu tôi nghĩ về nó, D-ne có lẽ cũng cảm nhận như thế, nhưng vì tôi có vẻ rất phiền muộn, cô ấy nói chỉ để cho tôi vui.
Tôi thấy mình dịu xuống một chút. Chỉ một chút.
".... Cảm ơn cậu."
"Mm-hm. Bởi vì.. tớ yêu B-ko-chan."
Cô ấy nói điều này, và đối mặt với tôi với nụ cười thường nhật.
"... Tớ biết. Cảm ơn cậu. Tớ cũng thực sự thích cậu."
Đột ngột, D-ne bật lên từ chiếc ghế của mình với một tiếng kêu vang, và đưa gương mặt của cô đến gần tôi. Và sau đó_
".... Những gì tớ nói trước đó.... Nó không phải là một lời nói dối đâu."
_Môi cô ấy chạm vào môi tôi.
Tôi bắt gặp mùi hương dầu gội D-ne luôn dùng. Ahh, đây chắc hẳn là mùi ôliu thơm... là những gì... tôi đã nghĩ....
III - Hôm nay, Kẻ Mạo Danh sẽ xuất hiện (^q^) (Kyou, Nisemono ga Demasu (^q^))
Tôi quay trở lại phòng của mình.
Đổ sụp xuống giường như mọi khi, và ngây người nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Có quá nhiều chuyện, tôi cảm thấy như mình đã ngạc nhiên đủ cho một đời.
Nhưng ngay bây giờ, tôi cảm thấy bình tĩnh một cách kì lạ.
Không, có lẽ chỉ vì có quá nhiều thứ tôi không thể tìm ra nổi một lý do, nên tâm trí tôi đã từ bỏ hoàn toàn việc suy nghĩ.
"......"
Tôi nhẹ nhàng chạm vào môi mình.
Tôi, là một người nông cạn như vậy, bị ám ảnh với việc xây dựng những mối quan hệ tốt và không có bất kỳ kẻ thù nào, rõ ràng là chưa bao giờ từng có một mối quan hệ lãng mạn với riêng ai.
Tuy nhiên, mặc dù tôi sẽ không khoe khoang về nó.... Tôi vừa có nụ hôn đầu tiên.
Bị đánh cắp bởi một cô gái.
Tôi đã không buồn vì nó, nhưng sau đó, tôi có hạnh phúc về điều đó không? Ngay cả khi bạn hỏi tôi như thế, tôi thực sự không biết làm thế nào để trả lời.
Trong mọi trường hợp, sau khi hôn tôi, D-ne nói, "Tớ sẽ về nhà bây giờ," và rời thư viện mà không có tôi.
Sau khi ngồi ở đó bàng hoàng trong vài phút, tôi nhận ra thật là đáng sợ khi về nhà một mình lúc trời tối, và sớm đi bộ về nhà.
"Aaah, geez! Mình chỉ không hiểu được~!"
Như cách mặt tôi đỏ lên, cảm giác của tôi về nỗi sợ hãi trở lại cùng với những cảm xúc bồn chồn khác, việc suy nghĩ dần dần trở thành một nỗi đau.
Dù sao, tôi muốn thay đồng phục của trường ra và đi tắm để dịu lại!
Với ý nghĩ đó, tôi bắt đầu cởi áo. Khi tôi cởi áo ra, tôi nhận ra hương thơm còn vương lại của D-ne, và phun chất làm sạch vào áo nhiều lần để thoát khỏi nó. Không quan trọng người đó là ai, tôi là loại người không thích mùi hương.
Tôi bước tới tủ quần áo, và khi nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong gương, lần đầu tiên tôi nhận ra dải ruy băng yêu thích của tôi đã mất tích.
..... Huh? Mình đã làm rơi nó ở đâu đó à......?
Tôi có nhiều dải ruy băng giống như cái đó, vì vậy không phải là nó làm phiền tôi nhiều, nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cố gắng tìm kiếm nó trong túi của tôi. Ngay tại thời điểm đó, điện thoại di động của tôi rung lên.
"B-ko~ Hôm nay thật là điên khùng, huh~"
Đó là một cuộc trò chuyện điện thoại di động từ một cô gái tôi đã đi cùng trong lớp.
Tôi ngồi trên giường và bắt đầu gõ trả lời trên điện thoại của tôi.
"Ừ, đúng vậy~"
"Cậu trông giống như đã thực sự bị sốc, B-ko, vì vậy tớ tự hỏi cậu có ổn không~"
"Xem nào, tớ thực sự đã hoảng hốt lúc đó, nhưng bây giờ tớ ổn."
"Tớ hiểu rồi~ Vậy thì tốt rồi."
"Xin lỗi vì làm cậu lo lắng"
"Không, không sao đâu~ Cậu đã đi đâu đó thay vì về nhà, vì vậy tớ lo lắng một chút."
"Chỉ là có cái gì đó tớ rất tò mò về~"
"Ah, không sao. Đúng vậy, tớ không nghĩ rằng ngay bây giờ ở một mình quá nhiều là một ý tưởng tốt. Dù sao nó cũng thật đáng sợ"
"Ừ"
"Thêm vào đó, B-ko thật nổi bật!"
"Eh~ Thôi nào, điều đó không đúng."
"Là như vậy mà~"
Trước khi tôi có thể hoàn thành văn bản trả lời của tôi cho lời nói đùa ngớ ngẩn này, bạn cùng lớp của tôi trả lời với một cái gì đó khác, và tôi không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy lời nói của cô.
"_Giống như lúc nãy, cậu làm gì ở trước nhà ga xe lửa thế?"
"?"
"Cậu đã ở trước nhà ga cách đây mười phút, đúng không?"
Trạm xe lửa theo hướng ngược lại với nhà tôi, và mười phút trước, tôi chắc chắn đã trong phòng của tôi rồi.
"Không phải cậu nhầm tớ với ai khác chứ?"
"Eh~ Tớ nghĩ đó là B-ko, nhưng tớ nhầm à? Cô ấy cũng đeo một dải ruy băng."
"Ừ, tớ đã ở nhà mà."
"Tớ đoán tớ thực sự nhầm cậu với người khác. Nhưng sau một cái gì đó như thế, tớ cảm thấy lo lắng."
"Không sao đâu. Tớ nghĩ rằng đó chỉ là một cô gái khác từ trường của chúng ta."
"Được rồi~ Nói chuyện với cậu sau, nhé."
"Được rồi."
..... Điều này có nghĩa là gì?
Có thể nó, ví dụ, là một tin đồn mà A-ya đang lan truyền?
Nhưng nó thực sự là một cái gì đó đã khiến cô ấy rời khỏi con đường của mình để xác nhận, đặc biệt là hôm nay, trong những hoàn cảnh này?
Xét về tính cách của cô, tôi không nghĩ cô ấy là loại gây rối với mọi người.
Có phải cô ấy đã nghe tin đồn của A-ya trước đó, và chỉ đến để chắc chắn sau khi nhìn thấy một học sinh trông giống như tôi....?
Tuy nhiên, dòng chữ: "cô ấy cũng đeo một dải ruy băng" làm tôi quan tâm.....
Dải ruy băng tôi đeo hôm nay biến đi đâu trên thế giới rồi?
Tôi nhặt túi xách của tôi lên một lần nữa và tìm kiếm đồ chứa bên trong kĩ lưỡng.
Nếu ít nhất tôi có thể tìm được dải ruy băng, tôi nghĩ rằng mình sẽ yên tâm được một chút.
Nếu tôi không, sẽ chỉ khiến tôi bối rối.
".....?"
Bên trong một ngăn phía trong túi xách của tôi. Cá nhân, tôi không sử dụng ngăn đó nhiều, vì vậy tôi hầu như không nhận thức về nó một cách thường xuyên, nhưng ít nhất, không nên có bất cứ cái gì bên trong mới phải......
_Đó, là một lá thư duy nhất.
Tôi biết từ bản năng của tôi.
Đây là "lá thư đó"."Lá thư" mà không nên được giao, thứ báo hiệu Trò chơi của sự Sụp đổ.
Như tín hiệu khởi đầu thực sự của trò chơi, nó cũng là tuyên bố cuối cùng.
..... Được viết trong đây là cái gì đó mà tôi phải làm.
Nếu tôi không thể thực hiện yêu cầu, tôi sẽ chết.
"Chia thành một nửa trên và nửa dưới, có vẻ như cậu ta đã chết trong đau đớn...."
Tin đồn tôi nghe sau giờ nghỉ trưa vang vọng trong đầu tôi.
Phần dưới cơ thể bị mất, và phần trên cơ thể lang thang đi tìm kiếm nó, đó là một vụ giết người khủng khiếp, như từ một truyền thuyết đô thị..... Không tôi sợ. Tôi sợ. Tôi rất sợ. Chỉ xin hãy dừng lại đi. Nếu đây là một cơn ác mộng, chỉ cần cho tôi thức dậy đã....!
__Thud.
Tôi rất ngạc nhiên bởi một thanh âm mờ nhạt đột ngột, và quay đầu theo hướng đó.
"_Eek ......!"
__Trên bàn học của tôi là một "cuốn sách" tôi chưa bao giờ thấy trước đây, và bên trong kẹp một chiếc "thẻ đánh dấu".
"Khôngggggggggggggggggggg!"
Một tiếng thét như một đứa trẻ rên rỉ......
Và sau đó, tuyệt vọng.
Tôi lùi vào một góc trong căn phòng của tôi, giữ chặt lấy tóc và khuôn mặt của tôi, và chỉ đơn giản là vẫn cúi xuống ở vị trí đó.
Vài giờ trôi qua, và cha mẹ tôi trở về nhà.
Cha mẹ tôi, những người đã nhìn thấy tin tức và nghe về những gì đã xảy ra từ bạn bè của họ, rất lo lắng cho tôi, và cố gắng nói chuyện với tôi nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, tôi chỉ đơn giản nói với họ, "Bây giờ hãy để cho con yên", và tự nhốt mình trong phòng.
Trường học bị đóng cửa trong một tuần.
Tôi tránh tiếp xúc với cha mẹ, chỉ ngồi trong phòng của tôi ôm lấy đầu gối, và không làm gì khác trong ngày đầu tiên và ngày thứ hai.
Vào ngày thứ ba, tôi quyết định thoát khỏi lá thư, cuốn sách, và thẻ đánh dấu. Tôi lẻn ra khỏi nhà vào buổi tối và đi đến một công viên gần đó, ném tất cả chúng vào một nơi hẻo lánh. Hương thơm của những bông hoa trong công viên này rất mạnh, và làm cho tôi cảm thấy bệnh. Tôi đã nghĩ rằng cái gì đó có thể xảy ra ngay sau khi tôi trở về nhà, nhưng không có gì cả, và buổi sáng lại đến.
Vào ngày thứ tư, những bạn cùng lớp của tôi dường như đã đi ra ngoài rồi và tận hưởng tuần lễ nghỉ học, như thể sự việc không có gì để làm với họ. Họ mời tôi đi ra ngoài, nhưng tôi chỉ đơn giản là từ chối với, "Xin lỗi."
Và sau đó, ngày thứ năm tới.
Hôm nay, một số thư mời được gửi đến từ các bạn cùng lớp của tôi, lần nữa.
Trong số đó, có lẽ có một số thực sự lo lắng, nhưng tôi chỉ có thể nghĩ mỗi người trong số họ đều là kẻ nhẫn tâm.
Việc nói thế có thể khá xa lạ đối với tôi, khi tôi là ai đó quá nông cạn và chỉ quan tâm đến việc hòa thuận với mọi người, nhưng một người nào đó đã chết. Vậy làm thế nào mà họ có thể xử lý tình huống này nhẹ nhàng? Nếu tôi trở thành như họ, liệu tôi cũng có thể chấp nhận nó dễ dàng chứ?
"Vài thứ thực sự điên rồ đã xảy ra, phải không? Cậu không sao chứ?"
Có phải tôi cũng sẽ gửi một email như thế?
Tôi thậm chí còn không phải hỏi bản thân mình. Tất nhiên tôi sẽ gửi những email như thế, và kể từ khi tôi có tất cả thời gian rảnh, tôi sẽ đi ra ngoài và vui chơi. Tôi có nên tiến lên? Tôi thậm chí còn nói cái gì thế này? Nói cách khác, tôi là loại người đó mà. Nhẫn tâm.
Cũng như tôi đã suy nghĩ về điều này, tôi nhận được thư khác từ một người bạn cùng lớp.
Tự hỏi bây giờ mình còn nhận được bao nhiêu thư nữa, tôi đưa tay ra để lấy chiếc điện thoại một lần nữa, nhưng dừng lại.
"Vậy, cậu thực sự có đến~"
..... Một lần nữa, tôi không thể tin vào mắt mình.
Mồ hôi khó chịu chạy xuống gáy tôi.
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Eh? Cậu đã ở trung tâm mua sắm trước đó, phải không?"
"Tớ không có. Tại sao cậu lại nói dối như vậy?"
"Nó không phải là một lời nói dối! Tớ chắc chắn rằng đó là cậu, B-ko! Thôi ngay đi......"
........
"B-ko? Này, có chuyện gì vậy? Cậu đang cư xử kỳ lạ đấy."
....................
"_B-ko?"
Tôi dừng việc trả lời tin nhắn của cô bạn đó.
Ngày thứ sáu đến.
Hôm nay, trời đã mưa từ sáng. Sau nhiều ngày với thói quen bất thường này trong căn phòng tối của tôi, tôi đã mất phán đoán về thời gian.
Bây giờ là mấy giờ rồi?
Có lẽ một ngày đã trôi qua, và như thể đang đếm ngược, buổi sáng khác lại đến.
Cuối cùng, tôi nhận được rất nhiều thư hôm nay, về việc nhìn thấy tôi bên ngoài.
Kẻ mạo danh của tôi đang đi bộ quanh thị trấn....?
Có phải đây cũng là do "Thẻ Đánh Dấu Cái Chết"?
Chỉ là đây là cái gì......? Cái quái gì thế này!?
__Pipipipipipipipi!
"....... ah!"
Một âm thanh điện tử đột ngột vang lên. Đó là âm thanh của cuộc gọi đến trên điện thoại di động của tôi.
Cuộc gọi là, thật ngạc nhiên...... từ C-ta.
Mặc dù chúng tôi đã trao đổi số điện thoại, tôi chưa bao giờ nhận được một cuộc gọi từ C-ta từ trước đến giờ, vì vậy tôi không thể không có một chút thận trọng.
"..... X-Xin chào?"
".............................................. A-ya đã bị giết."
__Click. Bíp....... Bíp.......
Là nó.
Với một giọng nói nhỏ tới nỗi tôi thậm chí không thể thực sự chắc chắn rằng thuộc về C-ta hay không, đó là tất cả những gì cậu nói.
"...... Eh?"
Tôi trả lời với câu này, mặc dù thực tế là đường dây phía bên kia đã bị cắt đứt.
...... Cậu ta có ý gì?
A-ya đã...... bị giết......?
Cậu ấy không phải chết, mà là giết......?
Tôi nhìn chằm chằm lơ đãng vào không gian không chớp mắt.
Căn phòng trở nên bị bao bọc trong im lặng.
Và sau đó, như thể nó làm gián đoạn sự im lặng một lần nữa, đó là âm thanh đột ngột của tiếng ồn.
Mặc dù tôi không chạm vào TV hay điều khiển từ xa, tiếng ồn trắng bắt đầu tới từ nó......
Đây là... giống như ngày hôm đó......!
"...... Chào buổi sáng. Chúng tôi đem đến cho bạn Báo Cáo Thời Tiết hôm nay."
Giọng nói đều đều của phát thanh viên vang vọng khắp căn phòng nhỏ.
Cách mà giọng nói đó nói quá thờ ơ, nghe có vẻ vô nhân đạo khủng khiếp.
"Hôm nay, Cảnh Báo Kẻ Mạo Danh toàn thành phố được chính thức công bố...... Hãy cẩn thận."
...... Kẻ Mạo Danh? Không phải là_
_Ding d-ong.
"...... Ah!"
Cơ thể tôi cứng đờ bởi tiếng chuông đột ngột.
_Ding d-ong.
Hôm nay cha mẹ tôi không có ở nhà phải không nhỉ......?
Tiếng chuông cửa vang lên một lần nữa.
Tôi rất thận trọng di chuyển lại gần cửa ra vào.
Tôi không muốn nghe thấy tiếng ồn nào của TV, và thậm chí nếu đó chỉ là một người giao hàng, tôi muốn nói chuyện với người khác và được yên tâm.
_Ding d-ong.
Tôi đến gần cửa trước, và rất từ từ đưa mắt của tôi gần với lỗ nhìn trộM
...... Có phải mắt tôi bị chói không? Vì vài lý do, tôi không thể nhận ra ai đang ở bên ngoài.
Hương thơm của hoa ra trái mùa trôi dạt vào từ bên ngoài.
"......?"
_Ker-chak!
_Ding dong dong.
Ker-chak! Ker-chak-chak ker ker-chak!
Dong dong dong dong dong!
............ Ker-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker-chak ker -chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak Ker-chak ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker-chak Ker- chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker -chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak Ker-chak ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker-chak Ker- chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker -chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak Ker-chak ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker-chak Ker- chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker -chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak-chak ker ker ker-chak-chak Ker-chak!
"..... Eek!"
Tay nắm cửa di chuyển dữ dội dường như có khả năng bị phá vỡ.
Tôi bật ra một tiếng thét lớn trái với ý muốn của tôi, và cảm nhận được phần thân dưới trở lại.
Ker-chak......
Nghe thấy giọng nói của tôi, tay nắm cửa ngừng chuyển động.
"............. Tại sao cậu không đi ra?"
Buộc cơ thể của tôi di chuyển, tôi chạy trốn.
Tôi trở về phòng mình, cuộn tròn trên giường và dưới chăn, và bịt tai lại.
Vẫn có tiếng ồn của truyền hình, và xa hơn, thanh âm va chạm dữ dội và âm thanh của tay nắm cửa bị quay tròn, pha trộn với tiếng chuông cửa reo. Tôi không biết liệu giọng của phát thanh viên còn đang nói hay không.
"Cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với cứu tôi với!"
Tôi lẩm bẩm câu này trong lời cầu nguyện.
Tôi không muốn nghe thấy bất cứ điều gì nữa, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ điều gì nữa_!
"Tại sao cậu không đi ra? Hey? Tại sao? Hey! Heeeeeey!"
Tôi nghe thấy âm thanh lớn của một cái gì đó từ xa, và cơ thể của tôi cứng đờ hơn nữa.
"Không không không không! Không dừng lại đi dừng lại đi! Cứu tôi cứu tôi!"
Thật kỳ lạ rằng trong loại tình huống này, khuôn mặt của người đó đột nhiên trôi vào suy nghĩ của tôi.
...... Cậu chàng xấu tính đó, nụ cười mỉa mai......
"Cứu tớ........................................ A-yaaa..... "
Dấu hiệu của người nào đó đang vào phòng.
Âm thanh của truyền hình tắt phụp.
Sự im lặng theo sau.
_Và sau đó!
Chăn trùm của tôi bị gạt ra, và thứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi tại điểm trống là... đôi mắt.
Đây là lần thứ hai chúng tôi chạm mắt.
Chúng di chuyển khỏi tôi đầy khinh bỉ, và tôi có thể nhìn thấy toàn bộ hình dạng của chúng như là một nụ cười hạnh phúc lan rộng trên khuôn mặt của chúng.
Đó là hình dáng tôi thường thấy, tôi thậm chí không hề ngạc nhiên.
_Không nghi ngờ gì nữa, người này, đây là......
"...... Tớ sẽ bảo vệ cậu."
Nói điều này với một âm điệu rất, rất tử tế.
Chúng nâng cây kéo chúng có lên cao.
Ahh, bây giờ tôi hiểu rồi.
..... Thủ phạm là.....
"XXXXXXXXXXXXXXXXXX"
_Chiếc TV đã rơi xuống sàn nhà chiếu sáng các bức tường của căn phòng.
Trộn với tiếng ồn nhiễu lớn, giọng nói của phát thanh viên có thể nghe thấy được từ TV.
"Đây là Báo Cáo Thời Tiết. Hôm nay, sẽ có Cảnh báo Kẻ Mạo Danh toàn quốc. Hãy cẩn thận. Hơn nữa, chúng tôi sẽ thông báo các nạn nhân cho đến nay. Các nạn nhân là người thực hiện trò Trốn Tìm Một Người, và người bỏ qua việc thực hiện yêu cầu. Nạn nhân của ngày mai là............."
IV - Vậy thì, hẹn gặp lại nhé! (Sore ja, Mata ne)
_Tôi hoàn hảo.
"B-ko-chan, cậu rất dễ thương!"
"Đúng không? Và phong cách nữa, như một thần tượng ấy."
"Thông minh, và có nhân cách tuyệt vời.... Tớ thực sự ghen tị với cậu~"
"Eh_.... Thôi nào, điều đó không đúng."
"Nó hoàn toàn đúng!"
"Phản xạ tốt, nữa! Thật phí hoài khi cậu không vào bất kỳ câu lạc bộ nào~"
"Hmm.... Vì so với những người ở trong câu lạc bộ, nó không là gì cả."
"Oh, đừng quá khiêm tốn. Thêm vào đó, cậu thực sự nổi tiếng với con trai."
"Đúng không_? Nhưng đó là B-ko, nên tất nhiên là như thế rồi~"
"Nếu tớ là một chàng trai, tớ cũng sẽ tỏ tình với cậu mất!"
"Ahaha"
"Vậy, vậy, cậu có phải lòng một ai, hay có một người nào đó cậu muốn đi chơi cùng không?"
"Hmm~.... Tớ thực sự không biết về điều đó~"
"Eh_ Thật là chán quá~"
"Nhưng, các cậu biết đấy, thật ra thì, có lẽ không có bất kỳ chàng trai nào xứng đáng hẹn hò với một cô gái như B-ko."
"Cậu đã nói thế đấy nhé."
"Dù sao, nếu cậu cảm thấy phải lòng hay bất cứ điều gì, chắc chắn cậu phải cho chúng tớ biết! Cậu phải làm thế đấy nhé!"
"Đương nhiên, tớ không phiền lòng đâu."
"Đây là một lời hứa~!"
"Một lời hứa!"
"Ah, ôi không, lớp học sắp bắt đầu rồi."
__Đúng vậy, tôi hoàn hảo.
Một 'kẻ mạo danh' hoàn hảo.
Một bạn học của tôi bước chậm đến gần tôi.
"...... Ah, hey, B-ko."
"Gì vậy? Cậu vẫn cần cái gì à? "
"...... Xem nào, không phải chuyện gì thực sự quá quan trọng, nhưng......"
"...... Hm?"
"Ah, yeah...... Um...."
"?"
"............ B-ko, cậu đổi loại dầu gội rồi à?"
Danh sách chương