I - Giết thời gian (Taikutsu Shinogi)

".... Nhàm chán"

7h21, tôi tuôn ra những lời đó trong căn phòng trống, không có ai khác.

Rõ ràng, không có cách nào nhận được câu trả lời rồi!

Cả cha và mẹ của tôi đều rời đi làm việc rất sớm, nên khi tôi bước ra ngoài để đến trường, không còn ai ở nhà cả.

Đó là chuyện tôi biết rõ những 3 năm rồi.

"... Một lần nữa."

Không có bất cứ ai khác ở trong phòng, nhưng tôi luôn nói chuyện như thể có ai đó có thể nghe tôi.

Giọng nói của tôi rồi cũng tan rã và biến mất không dấu vết thôi.

Vài ngày gần đây, tôi liên tục cảm thấy ánh mắt của ai đó nhìn chằm chằm vào mình.

Nhưng khi tôi quay lại, chẳng ai ở đó cả.

Tất cả những gì tôi thấy là cánh cửa toilet tôi thường sử dụng, sâu xuống hành lang.

Vết mòn kinh khủng, tiếng của ọp ẹp, bật ra một tiếng động lạ.

Có lẽ đây là sự sợ hãi chăng? Đó là tất cả những gì lướt qua tâm trí tôi.

Nó có vẻ không giống như nỗi sợ hãi về các cuộc gặp gỡ của tôi với con người và các sinh vật huyền bí, hoặc kinh nghiệm cá nhân kì lạ của tôi.

Nếu tôi suy nghĩ về nó một cách bình tĩnh, tôi nghĩ mình đã phải khá kiệt sức vì nỗi sợ hãi này mấy ngày qua.

Tuy nhiên, cùng một lúc, nó trở thành liều kích thích vô cùng thú vị, và làm phong phú cuộc sống hằng ngày của tôi.

"Mình không nghĩ là mình đã từng có kinh nghiệm cho chuyện gì đó như thế này..."

Chỉ bằng cách nghĩ như vậy, tôi cảm thấy sự thức tỉnh của cảm giác phấn khích cũng tương tự như nỗi sợ hãi.

Sự tò mò của con người không phải là thứ "tạo nên ánh sáng" hử.

Những cảm xúc mâu thuẫn thực sự có thể dạy cho một đứa như tôi biết đến niềm vui của sự sợ hãi.

"Có một câu trả lời có thể đạt điểm tối đa trong bài tự phân tích bản thân, nhưng nó có vẻ khác nhau với mỗi người."

Với tôi, câu trả lời cho bản tự phân tích ấy là "Bi quan"

"Tôi đi đây"

Tôi thì thầm những lời này tại cửa ra vào, không với riêng ai cả.

Cứ cho đó là những từ để vượt qua một ngày trong cuộc sống nhàm chán của tôi, giống như bùa may mắn nhỏ. ".... Nhàm chán"

Mưa rơi xuống từ bầu trời nhiều mây, ngâm trong nhựa đường, tạo ra những vũng nước ở khắp mọi nơi.

___Dường như âm thanh của thành phố đã bị âm thanh của mưa nuốt mất.

Không quan trọng, với điện thoại của tôi, tôi đảm bảo không nhìn vào mắt bất kì ai, bằng cách nhìn xuống khi bước đi.

Tôi nhận thấy hình ảnh phản chiếu của mình lên vũng nước, và khóa mắt vào đó.

Quầng thâm dưới mắt, mái tóc bù xù, khi kết hợp với bộ đồng phục gọn gàng vừa là ủi, mặt tôi trông tồi tệ hơn nhiều so với bình thường.

Nó thật nhàm chán, thế giới này, cuộc sống này, tất cả đều nhàm chán một cách khủng khiếp.

Ai đó làm ơn, phá hủy cái thế giới nhàm chán này đi...!

Nghĩ đến việc này, như một bài tụng kinh, ngày hôm nay, tôi đi bộ đến trường, một lần nữa.

"Này, A-ya"

Tôi nghe thấy ai đó gọi tên tôi từ phía sau.

Đó là một giọng nói lớn, và truyền từ xa.

Khi tôi quay lại, tôi thấy bạn học cùng lớp đang bắt đầu chạy bộ về phía tôi.

"Vẫn như mọi khi, cậu lại có tâm trạng xấu rồi!"

Anh chàng này luôn có tinh thần tốt, khá nổi tiếng trong lớp.

Nếu bạn đang tự hỏi tại sao một người như vậy lại nói chuyện với tôi:

Cậu ta không chỉ nói chuyện với tôi, cậu ta là kiểu người cố gắng kết nối với tất cả mọi người.

Thành thật mà nói, tôi ghét kiểu người như cậu ta, kiểu người sống cuộc sống luôn cố gắng tìm niềm vui.

"Không phải việc của cậu"

Tôi trả lời một cách thẳng thừng, nhưng cậu ta chỉ mỉm cười, và với câu "Lúc nào cũng lạnh lùng như vậy!", cậu ta tiếp tục nói.

"Mà này, cậu quen thuộc với tất cả những lời đồn, đúng không?"

Là nó. Tôi có thể cảm nhận được một tia lửa đang cháy âm ỉ trong não bộ.

Hãy cẩn thận, giữ bình tĩnh. Khi tôi nghe đến những thứ như thế này, tôi bắt đầu nhớ tới những gì tôi thực sự, thực sự tìm thấy niềm vui ở đó.

Gần đây, cơ thể tôi bị đốt cháy bởi kinh nghiệm của tôi với nỗi sợ hãi, nhưng tôi có một sở thích, thứ tôi thấy thực sự thú vị.

Đó là, những tin đồn.

Tuy nhiên, tôi khác với những kẻ chỉ thích nghe những tin đồn.

"Hm? Có chuyện gì đã xảy ra à?"

Vui vẻ khi thấy tôi tỏ vẻ quan tâm, cậu ta bắt đầu nói một cách hào hứng.

"Không, nó chỉ là, cậu biết B-ko lớp bên cạnh? Hai cậu khá là thân đúng không?"

B-ko: một cô gái được cho là người đẹp hàng đầu trong trường tôi.

Có lẽ rất ít người ở trường không biết về cô ấy.

Mái tóc nâu, ngắn phù hợp với tính cách sôi nổi của mình một cách hoàn hảo, với đôi môi màu hồng nhạt như cánh hoa anh đào, và đôi mắt thu hút bạn chỉ bằng cách nhìn vào mắt họ trong một giây.

Phong cách như thể một thần tượng nổi tiếng, với giọng nói anime dễ thương.

Cô ấy có quá nhiều so với một người đẹp, không ngạc nhiên khi nhiều người thám thính cô ấy thường xuyên.

Dĩ nhiên có lý do riêng để tôi, người không thực sự giỏi giao tiếp xã hội, có mối quan hệ tốt với một người như thế.

"Hmm, chúng tớ không thực sự quá thân thiết, nhưng cậu muốn biết cái gì về B-ko?"

Khi tôi hỏi cậu ta điều đó, cậu ta mỉm cười xấu hổ.

"Không, tớ chỉ tự hỏi là nếu có bất kì tin đồn nào về việc cô ấy thích ai đó, hay là cô ấy có bạn trai, hoặc là cái gì đó..."

Đúng y như tôi nghĩ.

Hầu hết nam sinh trường tôi chỉ muốn biết tin đồn kiểu đó.

Có cái gì tuyệt vời ở cô ta thế, dù sao đi nữa...

____Tình huống này cực kì thuận lợi cho mình.

"Tớ chưa từng nghe nói gì về điều đó, nên có thể nói là cô ấy chưa có bạn trai."

"...V-vậy hả?"

"Thêm nữa, nếu cô ấy có, tớ cược rằng tin đồn đã lan rộng khắp trường rồi."

"Đúng nhỉ! Được rồi..."

"... À, nhưng mà..."

"__Hm?"

Ngay sau khi làm một gương mặt tự tin, nghĩ rằng cậu ta có thể có cơ hội, lông mày của cậu ta nhíu lại.

Tôi cảm thấy mình đã gần mục tiêu rồi.

___Giờ là lúc để cho tôi thể hiện.

"Cá...cái gì? Có chuyện gì thế?"

"... Hừm, nó cũng không phải là về chuyện tình yêu gì của cô ấy, nhưng tớ đã nghe một tin đồn kì lạ về B-ko."

"Ế! Ơ? Nghiêm túc? Cậu nghe được cái gì?"

"__Ừm, đó là một câu chuyện khá thú vị, có vẻ như kẻ mạo danh của B-ko xuất hiện."



... Thành thật mà nói, thì đó là một câu chuyện vô nghĩa. Nhưng đó chính là điều làm nó trở nên thú vị.

"Cái... cậu nói kẻ mạo danh tức là sao?"

"Không, nó khá ngu ngốc. Đừng để ý..."

"Đợi đã, A-ya, cậu đã bắt đầu rồi, nên kể cho tớ đi."

__Thấy chưa, cậu ta mắc bẫy rồi.

Kiềm chế bản thân, tôi đeo lên một gương mặt lạnh.

Bước cuối cùng rất quan trọng.

"Hmm... vậy, đừng kể cho ai nghe."

Đừng kể cho ai nghe. Đây là bước cuối cùng cần thiết để truyền bá tin đồn.

Mỗi một người đều có ai đó mà họ nghĩ "Kể cho họ chắc cũng không sao."

Dạng cởi mở như cậu ta thường sẽ sớm nói với tất cả mọi người.

... Những lời đầu tiên "Đừng kể cho ai" làm việc theo cùng một cách.

Với nó, tin đồn sẽ lan rộng như một cái gì đó "thực sự có thể là thật", trong khi thậm chí không rõ nguồn gốc của tin đồn.

"Có vẻ như một số người đã chứng kiến nó. Trường hợp nổi bật nhất là bạn cùng lớp của B-ko."

"...Uh...huh.""Khi về nhà lúc tối muộn sau khi sinh hoạt câu lạc bộ, cô ấy thấy B-ko từ bên trong xe bus. Thấy lạ vì nhà B-ko theo hướng ngược lại, nên cô gửi một email."

"...Uh...huh."

"Cô ấy gửi "Huh, B-ko, cậu đang làm gì thế?", thư trả lời đến ngay sau đó, rằng "Cái gì thế? Ngay bây giờ tớ đang học ở nhà"

"Có thể... B-ko đã nói dối?"

"Nhưng người bạn hàng xóm của cô ấy ở cùng với cô ấy vào thời điểm đó, khẳng định rằng cô ấy có ở nhà."

"..."

"Người ta nói khá nhiều về chuyện này, do đó, tin đồn về kẻ giả mạo của B-ko đang lan truyền"

"... Cái gì? Vậy nó là một loại quái vật hay là cái gì đó hả?"

Mắt cậu ta sáng lên, cố đoán những lời tiếp theo của tôi.

Chính là điều này, đây là một trong những thú vui của tôi.

"Ai mà biết, tớ không thực sự hiểu nhiều về những điều huyền bí, nhưng có nhiều người chứng kiến, vậy thì không thể là nói dối được."

"...Ừ, tớ cũng đoán vậy."

"Dù sao nó cũng không phải là thứ gì dễ tin mà!"

Cư xử giả vờ không quan tâm, nhưng thực ra trong sâu thẳm trái tim tôi, tôi không thể nhịn cười được.

Thậm chí tôi còn nhìn vào cánh cổng trường màu đen với một nụ cười.

Tôi có cảm giác hôm nay sẽ là một ngày tốt, ít nhất là đối với tôi.

__Nhưng đối với người khác, nó sẽ có thể là một điềm báo xấu.

Sau khi những bài học buổi sáng kết thúc, các lớp học ồn ào nhiều hơn tôi nghĩ.

Tin đồn lan nhanh hơn nhiều so với mong đợi.

Tất cả những gì tôi có thể làm là giữ nhịp thở, và không nổi bật.

Không bị chú ý bởi bất cứ ai, tất cả mọi người sẽ quan tâm tới câu chuyện của tôi.

Mà không biết rằng tất cả chỉ là bịa đặt.

Trong lớp học, những bức thư tay được truyền đi với cường độ cao.

Thông thường, đã đủ tốt với việc nhận được một mẩu giấy một ngày rồi, nhưng ngày hôm nay là sáu mẩu đến từ xung quanh.

Tôi dĩ nhiên đã biết nội dung của các mẩu giấy đó mà không cần mở nó lên, trong một khoảnh khắc, nó làm tôi cảm thấy như thể mình là một nhà ngoại cảm...

Nói ra bây giờ có vẻ hơi đột ngột, nhưng sở thích của tôi là tạo ra những "câu chuyện giả dối" về các học sinh khác.

Đôi khi, tôi làm điều này bằng cách lén vào diễn đàn trực tuyến của trường, bằng di động, đôi khi bằng chuỗi email, hoặc giả mạo thư của bọn con gái.

Bằng cách này, tôi tạo ra những câu chuyện sai sự thật, và quan sát mọi người lan truyền câu chuyện, lẫn sự tò mò của họ.

Nhũng câu chuyện tôi tạo ra đều ảnh hưởng tới mọi người theo nhiều cách khác nhau. Thật tuyệt khi nó diễn ra đúng như tôi mong đợi.

Một người đàn ông vĩ đại từng nói rằng thế giới là một sân khấu, nhưng đối với tôi, tôi gần như là một nhà viết kịch.

Sử dụng bi kịch của một người, tôi biến nó thành một hài kịch cho khán giả.

Đó là những gì tôi thích làm.

Cuối cùng, nó chỉ là một ảo tưởng, rằng tin đồn có thể thực sự thay đổi những lời nói dối.

Trong thế giới này, ai có thể biết được sự khác biệt giữa sự thật và dối trá?

Chỉ có "những thứ có vẻ như là sự thật" và "những thứ có vẻ chỉ là dối trá""Những tin đồn" nằm giữa ranh giới của hai thứ đó.

Đó là lý do tại sao người ta lại thích tin đồn, giống như tôi.

Tôi lắng nghe các cuộc trò chuyện như thường lệ trong lớp học trong khi làm vài thứ không quan trọng với điện thoại di động của mình.

Một nhóm các cô gái nổi tiếng đang nói chuyện gần đó.

"Tớ đã từng nhìn thấy cô ấy."

"Mặc dù cô ấy trông giống như một học sinh gương mẫu, có vẻ như cô ấy đi ra ngoài hằng đêm vào buổi tối."

"Tớ tự hỏi ai là kẻ giả mạo nhỉ?"

..... Kuku. Đúng như dự kiến, tất cả mọi người đều đã biết câu chuyện về B-ko.

Sau khi kiểm tra màn hình điện thoại di động, ẩn nụ cười hài lòng của mình, tôi gục xuống bàn và giả vờ ngủ. Những âm thanh nhẹ nhàng của mưa rơi xuống từ bầu trời đầy mây pha trộn với những âm thanh của tin đồn, với tôi nghe như tiếng ồn của TV .

Ngồi ở vị trí đó, tôi cho phép cơn buồn ngủ của tôi nhanh chóng tiếp quản cơ thể.

"__B-ko đó... nhất định rất giận đây."

II - Ham muốn ngây thơ (Mujaki na Shoukei)

Sau giờ học, trong khi các bạn cùng lớp đang tham gia hoạt động ở câu lạc bộ, tôi không đi thẳng về nhà, thay vào đó, tôi bước đi, hướng về một nơi hoàn toàn vắng người.

Từ hành lang tầng đầu tiên, sau khi đi qua khu vườn phía sau, có một tòa nhà trường học cũ.

Đó là hai câu chuyện khác nhau, tòa nhà bằng gỗ xấu xí mà bây giờ chủ yếu là không được dùng đến nữa và...

Khi tôi mở cửa căn phòng từng là phòng âm nhạc, như mọi khi, là những khuôn mặt không thay đổi đã tụ tập bên trong.

"Hey..."

Với vẻ vô tội, tôi đặt túi của mình xuống trên một trong những chiếc bàn.

Có thể nghe thấy tiếng cổ vũ từ các câu lạc bộ thể thao từ xa.

"Không, đừng có "hey" gì hết... Tớ chẳng quan tâm đến cái sở thích tồi tệ của cậu, nhưng đừng có dùng người khác làm đề tài."

"... Cậu đang nói đến cái gì thế?"

"... Đừng có cư xử như thể cậu không biết."

Tuyệt vọng trong việc cố gắng ngăn chặn sự giận dữ trong biểu hiện của cô, tiến về phía tôi trong luồng ánh sáng chói lòa là vẻ đẹp hàng đầu của trường, B-ko.

Thông thường, cô là một học sinh danh dự vui vẻ, người thân thiện với tất cả mọi người, nhưng bên trong phòng học này, thì không phải vậy.

"Nghe này, đừng có gọi khói khi mà không có lửa. Ý tớ là tớ chỉ đùa một chút thôi mà!"

"... Tại sao cậu..."

"Nếu ai đó tình cờ nhìn thấy cậu bây giờ, họ sẽ nghĩ rằng cậu là kẻ mạo danh đấy!"

"Tớ nghiêm túc, nếu cậu không dừng lại ngay..."

"_Nhưng, tớ nghĩ rằng B-ko-chan có nhân cách kép cũng tuyệt đấy chứ."

Những lời vui vẻ hướng vào B-ko, người sắp túm lấy cổ áo tôi.

Mái tóc dài và cơ thể mảnh mai. Nếu bạn hỏi, cô ấy tạo ấn tượng kiểu "bi quan", như tôi vậy.

__Tên cô gái này là D-ne.

Một trong những thành viên nhóm thông thường của chúng tôi.

"Nhân cách kép ... Cậu nói cứ như tớ là đứa đa nhân cách ấy."

"Xem nào, thật lòng mà nói thì ở một mức độ nào đó cậu thật sự trông có vẻ như thế!"

Mặc dù có sự thẳng thừng trong lời nói của cô, D-ne khẳng định điều này với một nụ cười vô tư.

B-ko thở dài, từ bỏ, và trở về chỗ cô đã ngồi trước đó.

"Pfft, như thường lệ, B-ko luôn nhẹ nhàng hơn đối với D-ne, phải không?"

"Im lặng đi."

C-ta, người nãy giờ vẫn đang cười toe toét khi nghe chúng tôi nói chuyện, đột nhiên xen vào.

Mái tóc sáng màu, mỏng, mềm, và rũ xuống, đôi mắt với ánh nhìn thân thiện.

Cậu ta có thể được xếp vào loại "ikemen", và rất có nghề trong việc lấy người khác làm trò vui.

"Không giống như A-ya định nói một lời nói dối vô nghĩa, phải không?"

"Đúng vậy, nó cũng trùng với hoạt động của chúng ta một cách hoàn hảo."

"Hoạt động câu lạc bộ... chúng ta thật sự có thể gọi nó thế à?"

Chỉ nhìn thoáng qua, có vẻ như chúng tôi đang làm ồn khắp mọi nơi trong chỗ này, và mặc dù những người này và tôi không hợp nhau lắm, chúng tôi chỉ có một điểm chung.

Tất cả chúng tôi đều thích những tin đồn thất thiệt.

Tin đồn... Chính xác hơn, hầu hết các tin đồn đã được phân loại thành những điều bí ẩn hay truyền thuyết đô thị.

"Người Phụ nữ nứt mặt", hay "Người mặt Chó" ....

Chúng tôi tập hợp trong tòa nhà trường học cũ này, chỉ nói chuyện về những tin đồn như chúng.

Không phải là một câu lạc bộ, hay hiệp hội, hay bất cứ cái gì. Chúng tôi chỉ ở cùng nhau để nói chuyện.

Chúng tôi không đặt ngày hẹn riêng để gặp nhau, và nó thậm chí là việc thường xuyên.

Từ quan điểm của một người ngoài nhìn vào, có vẻ kỳ lạ khi mà chúng tôi ở cùng với nhau ngay cả khi không phải là bạn tốt hay là gì, nhưng đối với tôi, tôi cảm thấy hoàn toàn ổn với việc không có gì hơn thế.

".... Mà này, có một chuyện gần đây khiến tớ suy nghĩ khá nhiều."

Tôi đột ngột nói.

"Nó có thể chỉ là tưởng tượng của tớ, hoặc thực sự có thể là một hiện tượng kì lạ."

".... Hiện tượng kì lạ?"

Với một âm thanh kèn kẹt, B-ko chuyển ghế của mình sang ngồi đối diện với tôi.

"Đúng vậy... Gần đây, khi tớ thức dậy vào buổi sáng, tớ chắc chắn rằng tớ có thể cảm thấy ánh mắt của ai đó nhìn chằm chằm vào mình."

"Cậu có chắc không... đó không phải gia đình của cậu chứ?"

"Cha mẹ tớ rời đi sớm vào buổi sáng, vì vậy không thể là họ."

"Vậy, giống như ai đó nhìn từ bên ngoài à?"

"Không phải thế... Nói thế nào nhỉ tớ cảm thấy như ai đó đang nhìn từ phía sau. Nhưng khi quay lại, không có ai ở đó. Điều này xảy ra thường xuyên."

"..... Huh... "

__Đây là, trên thực tế, một câu chuyện có thật.

Tuy nhiên, họ sẽ không dễ dàng cho rằng tôi chỉ đùa thôi. Đó là một điểm tốt khác của họ.

Kể cả B-ko, người đang là chủ đề của một tin đồn tôi tạo ra với lời nói dối trước đó của mình, cũng đang nghiêm túc suy nghĩ.

Sau tất cả, những người này biết làm thế nào để thưởng thức những tin đồn.

Hoặc có thể chỉ đơn thuần vì tất cả chúng tôi có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.

"Có thể nó là một cái gì đó giống như một 'Zashiki-Warashi'...."

"Nếu đó là 'Mearry-san', cậu sẽ nhận được các cuộc điện thoại, phải không?"

"Mearry-san gần đây dường như thậm chí còn sử dụng tin nhắn văn bản."

"Hmmm..."

Tôi hít một hơi, và sau đó tiếp tục.

"Có một điều nữa tớ cũng đang suy nghĩ."

"Cái gì vậy?"

"Ngày hôm trước, chúng ta đã chơi trò Kokkuri-san, đúng không? Cả ba chúng ta: B-ko, C-ta, và tớ..."

"Ừ...."

"__Ngày hôm sau, tớ bắt đầu cảm thấy ánh mắt của ai đó nhìn mình... Đó là lý do tại sao... Có lẽ điều này có liên quan gì đó với "Thẻ đánh dấu cái chết" đó là những gì tớ đang nghĩ."

"......"

"......"

"......"

"......"

Một khoảng dài im lặng trôi qua.

Có lẽ vì mỗi người trong chúng tôi đều đang suy nghĩ về nhiều việc cùng một lúc, không ai trong chúng tôi nói một lời.

Lý do cho điều này là vì từ "Thẻ đánh dấu Cái Chết" là chủ đề lớn nhất cho chúng tôi, và cũng vì ý nghĩa của từ đó.

"Thẻ đánh dấu Cái Chết"

Câu chuyện này có thể được phân loại như một "câu chuyện ma trường học". Không tìm thấy trên bất kỳ trang web hoặc thông qua bất kỳ công cụ tìm kiếm nào, một tin đồn có thực chỉ được kể trong trường này....

Theo tin đồn, "Cuốn sách Cái Chết" và "Thẻ đánh dấu Cái Chết" dường như được ẩn giấu ở đâu đó trong trường.

Mọi truyền thuyết đô thị trên thế giới được viết trong cuốn sách, và khi cuốn sách được mở đến trang mà thẻ đánh dấu được kẹp, huyền thoại đô thị viết ở đó được cho là sẽ trở thành hiện thực.

Chúng tôi không chỉ nghe tin đồn về nó. Có một lý do quan trọng khiến tin đồn này đặc biệt hơn với chúng tôi so với những tin khác.

__Có vẻ như cuốn sách này và thẻ đánh dấu có tồn tại.

Khoảng mười năm trước, năm mà tòa nhà cũ này bị ngưng sử dụng, một vụ án giết người không thể giải thích xảy ra tại trường này.

Đây là một thực tế mà thậm chí có thể tìm thấy được trên các tờ báo vào thời điểm đó.

Không quan trọng dù bạn hỏi giáo viên nào về nó, họ sẽ chỉ cung cấp một câu trả lời mơ hồ.

Tuy nhiên, trong các học sinh của trường này, nó là một câu chuyện nổi tiếng mà tất cả mọi người đã nghe ít nhất một lần.

Lý do tại sao hầu hết học sinh đã biết về vụ việc này, mặc dù nó có từ cách đây rất lâu, bởi vì nó được truyền lại như một câu chuyện ma.

_Sự cố đó... Nó xảy ra bởi vì họ đã có được "Thẻ đánh dấu Cái Chết"

Bằng cách này, tin đồn về "Thẻ đánh dấu Cái Chết" thường là nói về vụ việc xảy ra từ mười năm trước.

Suy nghĩ về nó, có thể là do điều này đã xảy ra mà chúng tôi trở nên quan tâm đến những tin đồn.

Dù sao, giải quyết những bí ẩn của "Thẻ đánh dấu Cái Chết" là một trong những mục tiêu của chúng tôi.

Trong khi làm như vậy, chúng tôi phát hiện ra một cuốn vở ghi duy nhất trong tòa nhà cũ này khoảng một tuần trước đây. Nó có vẻ như một cuốn nhật ký trao đổi của những học sinh đã từng có mặt tại nơi này.

Khi chúng tôi đọc cuốn nhật kí, chúng tôi nhận ra một cái gì đó.

_Đây là cuốn nhật ký trao đổi của những người đã chết cách đây mười năm.

Rõ ràng, có vẻ như họ là một nhóm học sinh thích những truyền thuyết đô thị.

Ghi lại trong cuốn vở là những tin đồn hoàn toàn khác hẳn với những tin đồn trong trường bây giờ. Tôi không nhớ rằng mình đã từng phấn khích như thế trong đời.

Và trong đó, có viết các phương pháp để tìm ra "Cuốn sách Cái Chết" và "Thẻ đánh dấu Cái Chết"

Thực hiện trò Kokkuri-san "theo môt số luật nhất định", và bạn sẽ có thể tìm được.

Họ viết rằng họ, trên thực tế, đã tìm được chúng.

Các mục sau ngày hôm đó bị hủy, và chúng tôi không thể đọc chúng, nhưng nó đã viết rằng cuốn sách và thẻ đánh dấu thực sự tồn tại.

".... Dù sao, những nỗ lực cuối cùng với trò 'Kokkuri-san' thất bại."

"Thất bại....?"

"Chúng ta không có được "Cuốn sách Cái Chết" hay "Thẻ đánh dấu Cái Chết" phải không?"

"... Sự thật là chúng ta đã không làm theo các quy tắc... nhưng ..."

Một lần nữa, phòng học lại được lấp đầy bởi sự im lặng.

Chắc chắn, mọi người đều biết những gì tôi sắp nói.

".... Hãy làm lại một lần nữa đi."

Được rồi, tôi đã nói nó.

Tất cả mọi người đang nhìn tôi.

Có lẽ tôi hiểu lầm, nhưng mọi người đang nhìn tôi với đôi mắt trông chờ.



Và sau đó, chúng tôi bắt đầu chơi trò Kokkuri-san.

Cách để thực hiện nó không khác nhiều so với cách thực hiện trò Kokkuri-san thông thường.

Trên một mảnh giấy kích thước A3, vẽ một "cổng" ở trung tâm, và ở hai bên của cổng, viết "Có" và "Không". Bên dưới, viết năm mươi ký tự hiragana, và những con số từ một đến mười.

Với đồng xu, chúng tôi sử dụng đồng xu mười yên mà tôi có.

Tất cả mọi người đặt ngón tay trỏ của họ trên đồng xu. Bởi vì có rất nhiều người, có một chút khó khăn để giữ cho tất cả các ngón tay của chúng tôi nằm trên đó.

Chúng tôi đóng rèm cửa và với ánh sáng duy nhất trong phòng học tối đen đến từ chiếc ti vi mà chúng tôi đã bật, chúng tôi bắt đầu.

"Kokkuri-san, Kokkuri-san, nếu bạn đã đến, xin vui lòng nói 'có'."

Đồng xu mười yên từ từ di chuyển đến nơi mà từ "có" được viết.

Cho đến lúc này, mọi chuyện giống hệt như lần trước.

Lần trước, chúng tôi đã quá sợ hãi để đi xa hơn thế này, và kết thúc ở đây.

"Bây giờ nào, Kokkuri-san, xin vui lòng quay trở lại cổng."

Đồng xu mười yên trở lại nơi vẽ "cổng".

"Tiếp theo, tất cả mọi người sẽ hỏi nhau những câu hỏi theo lượt. Để bắt đầu, ai đó hãy thử hỏi tớ một cái gì đó đi. "

"... Được rồi, có phải bữa tối hôm qua của A-ya làm từ thịt?"

"... Có chuyện gì với điều đó chứ?"

"... Đó là điều duy nhất tớ có thể nghĩ ra ngay lúc này."

"À, nó bắt đầu chuyển động."

"...... Nó nói "có"... cậu đã ăn gì thế?"

"Là bánh hamburger thịt bò..."

"Vậy, nó đúng rồi nên... Kokkuri-san, Kokkuri-san, xin vui lòng quay trở lại cổng."

"Tiếp theo là B-ko... Liệu B-ko có tình cảm với ai đó không?"

"Đợi đã! Loại câu hỏi kiểu gì thế?"

"Nhìn xem, B-ko-chan, không tốt đâu nếu cậu không bình tĩnh."

".... Ah, ahhh..... geez... "

"Vậy nó là "có?"...... Huh ... "

"A-ya! Nếu cậu là người hỏi, sao cậu phản ứng như thế?"

"Khi tớ nghĩ đến nó, tớ không thực sự tò mò, đó là tất cả.... Ah, Kokkuri-san, Kokkuri-san, xin vui lòng quay trở lại cổng."

"..... !! T-tiếp theo là lượt của D-ne. Tớ hỏi nhé!"

_Chỉ như thế, chúng tôi tiến hành trò Kokkuri-san.

Tuy nhiên, cuối cùng, chúng tôi đã thất bại.

Và còn nữa.... theo cách tồi tệ nhất có thể.

Bởi vì điều này, chúng tôi đã tình cờ tham gia vào một trò chơi.Điều tồi tệ nhất, Trò chơi của sự Sụp đổ...

Ngày hôm sau, tôi ở trong một tâm trạng tồi tệ hơn so với bình thường vì thiếu ngủ.

Có phải vì chúng tôi đã làm điều đó ngày hôm qua? Khi tôi trở về nhà, tôi cảm thấy bị theo dõi thậm chí nhiều hơn bình thường.

Tôi đi vào phòng của mình ngay lập tức, và nắm chặt điện thoại, thứ "không có tín hiệu" do tình trạng sóng radio, tôi bò vào vỏ chăn và ôm lấy đầu gối như một bào thai.

Khi tôi làm điều này, tôi thực sự cảm thấy cái nhìn chằm chằm gần hơn so với trước đây, vì vậy tôi ra khỏi giường để kiểm tra xung quanh, bật TV, tắt nó đi một lần nữa, trở lại trên giường, và liên tục lặp đi lặp lại chu kỳ này nhiều lần.

_Vào thời điểm tôi nhận thấy, trời đã sáng.

“He~y, A-ya!”

Khi tôi đến tủ giày, như thường lệ, tôi nghe thấy giọng nói quá lạc quan.

Có lẽ cậu ta muốn hỏi tôi về một loạt các thứ như bình thường, nhưng tôi không thể tập trung vào những thứ như thế bây giờ.

"... Gì thế? Tớ cảm thấy không ổn ngày hôm nay, nên_ "

"-Hm? Đó là gì thế?"

Đột ngột, một lá thư rơi ra khỏi tủ giày của tôi.

Tôi ngay lập tức biết rằng nó không thể là bất cứ cái gì tốt.

Cậu ta nhặt thư, và tôi đã không thể lấy nó lại từ cậu ta đủ nhanh.

"Ồ! Đây có thể là, một bức thư tình?"

"..... O-oi... "

"Này, nó từ ai thế?"

"Thôi đi..."

"Thôi nào, cho tớ xem một chút, được không? Đi mà?"

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi thì thầm những lời này.

".... Tớ đoán không thể làm gì được rồi..... Đừng nói với bất cứ ai khác, ok?"

Thời điểm cậu ta vui vẻ mở thư, cậu ta nhăn mặt và nói:

"…………………………………………………………………………………………………………………………….……………………………………………………………………………..…………………….…….. Cái gì thế này?"

"__Ah!"

Tôi không thể hiểu được những gì cậu ta đang cảm thấy lúc này, hoặc lý do cho những từ đó hay biểu hiện đó, cậu ta chỉ đơn giản là dường như đang bàng hoàng.

Lẩm bẩm rời rạc, cậu ta trả lại lá thư cho tôi, loạng choạng bước qua tôi và xuống hành lang, như thể tất cả ý chí để sống của cậu ta đã mất.

"...... H-hey..."

_Và sau đó, sự cố đó xảy ra trong giờ nghỉ trưa.

Ngay sau tôi khi đi học về, tôi tự nhốt mình trong phòng.

Trường học đóng cửa trong suốt một tuần, nhưng bất cứ giá nào, tôi không có tâm trạng để đi học ngay cả khi nó tiếp tục mở cửa.

Kể từ khi tôi

không đi ra khỏi phòng của mình, cha mẹ tôi cũng khá lo lắng, nhưng bởi vì họ hiểu rằng một người bạn cùng lớp của tôi đã chết, dường như họ tránh làm tôi buồn.

Trong khoảng thời gian vài ngày, tôi ở trong phòng và liên tục đặt câu hỏi với bản thân mình, một lần nữa và một lần nữa.

Có phải tôi là người đã giết cậu ta?.....

Ai trên thế giới có thể có làm được điều này....?

….. Clatter.

Một âm thanh buồn tẻ vang vọng khắp căn phòng.

Vẫn còn bàng hoàng, tôi nhìn quanh phòng.

Ở giữa căn phòng, là một cuốn sách tôi chưa bao giờ thấy trước đây.

"Cuốn Sách ...."

Thời điểm tôi nhận ra, tất cả các màu sắc thể hiện trên mặt tôi.

Lo sợ rằng ai đó có thể nghe thấy nếu giọng tôi phát ra, tôi nhanh chóng bịt miệng lại.

Nó gần như việc cảm thấy một kinh nghiệm ngoài cơ thể.

Thẻ Đánh dấu với một con mèo, trong một cuốn sách bìa đen....

Đúng vậy. Cuốn sách Cái chết và Thẻ đánh Dấu Cái chết đang ở đây.

"__Nó thực sự tồn tại."

Nếu tôi có thể nhìn thấy được khuôn mặt của mình lúc đó, tôi tự hỏi mình đã làm loại biểu hiện kỳ ​​lạ nào. Trước khi niềm vui có thể bao phủ toàn bộ cơ thể, kí ức về gương mặt cậu bạn cùng lớp đã chết của tôi và bầu không khí tại tòa nhà trường học cũ lướt qua. Như thể hành động giật nảy truyền vào chuyển động, tôi lên giường của tôi và lật mở điện thoại di động.

"Hãy bình tĩnh.... Giữ bình tĩnh.... Bình tĩnh.... Bình.... tĩnh....."

Để quên đi lo lắng của tôi về việc bị ai đó chú ý, và tất cả khi cảm xúc của tôi gây ra hiện tượng Gestaltzerfall trong não, tôi tha thiết bắt đầu gõ văn bản bằng sức lực của toàn cơ thể để trấn an bản thân mình.

Tôi tiếp tục làm điều này, tiếp tục làm điều này.... Hoàn toàn tập trung vào đánh máy.

Tôi lưu nó trong thư mục gửi mà không gửi cảm giác của mình cho bất cứ ai. Tôi thường viết chúng ra như thế này một cách thường xuyên, vì vậy có khả năng là thư mục đã khá đầy.

_Bao nhiêu thời gian đã trôi qua, tôi tự hỏi?

Có phải tôi đã chìm vào giấc ngủ?

Tôi rơi vào cảm giác kỳ lạ của việc không quá chắc chắn về bản thân mình nữa.

Giữ sự im lặng, tôi có thể nghe thấy tiếng mưa từ bên ngoài.

Và mặc dù không có âm thanh, thậm chí từ dưới chăn của tôi, tôi biết sét đang sáng lên.

Đã gần kết thúc mùa mưa.

Có chút đáng tiếc, tiếp tục, khi âm thanh của mưa dừng lại, đầu mùa hè sẽ bắt đầu.

Có phải tất cả chỉ là một giấc mơ?

Đó là những gì tôi nghĩ khi nghe những âm thanh của mưa.

Gượng bản thân mình lên từ dưới tấm chăn tôi đã nằm trong toàn bộ thời gian này, tôi nhẹ nhàng đẩy chúng ra khỏi người tôi.

"Fuu ....."

Tôi thở dài đủ lớn để tôi có thể nghe thấy bản thân mình.

Nó có lẽ là một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

"Xxxxxx"

Một lần nữa, cơ thể của tôi cứng đờ.

Nghĩ về nó, trước đây tôi đã từng nhìn thấy cái gì đó về việc này trên internet.

Mặc dù có nhân chứng kể lại, nhưng khi hỏi các đài truyền hình về nó, họ không biết gì về mục phát sóng đặc biệt này.

Mục phát sóng này sẽ cung cấp một danh sách của tất cả các nạn nhân đã qua đời, và những người tiếp theo.

Thứ tôi đã nghĩ là âm thanh của mưa thực ra là tiếng ồn từ TV.

Và những gì tôi nghĩ là sét thật ra lại là ánh sáng phát ra từ màn hình TV.

Tôi đã nghĩ rằng đó chỉ là một tin đồn.

Chỉ là một truyền thuyết đô thị.

__ Cho đến bây giờ, tôi đã không tin bất cứ cái gì về chúng....

"Xxxxxx"

"Chào buổi tối. Đây là một phát sóng đặc biệt. Chúng tôi sẽ thông báo các nạn nhân cho đến nay."

"Người nhìn vào điện thoại của mình khi cậu bước đi ngày hôm nay."

"Người giữ một con thỏ trong căn phòng mang phong cách Nhật Bản của mình bởi vì cuộc sống của cậu quá cô đơn."

"Người cảm thấy thỏa mãn sau đi bộ 10.000 bước."

"Người nhìn vào thư của người khác."

"Tiếp đến, chúng tôi sẽ lên danh sách các nạn nhân của ngày mai."

"Người đã nói chuyện với ai đó trực tiếp về một cái gì đó họ luôn luôn tò mò về."

"Người làm bộ không biết về yêu cầu cần được thưc hiện."

"Người bỏ học và chơi một mình."

"_Người đang trở nên tái nhợt tại thời điểm này."

"Nạn nhân của ngày mai là những người này. Chúng tôi cầu nguyện cho hạnh phúc của bạn trong thế giới bên kia.... Chúc ngủ ngon."

Giọng nói đều đều của phát thanh viên vang vọng khắp căn phòng nhỏ.

Cách mà giọng nói đó nói quá thờ ơ, nghe có vẻ vô nhân đạo khủng khiếp.

Một làn gió nhẹ thổi qua ngay sau đó.

Các trang của "Cuốn sách Cái Chết" kêu sột soạt như đang được lật, và dừng lại trên trang có Thẻ đánh dấu.

____Trò Trốn Tìm Một người

Tác giả: A-ya___

Theo thời gian tôi đã nhận ra, đã gần như là một tuần kể từ khi tôi nhận được thư.

__Thật thú vị. Tôi sẽ làm điều đó. Nếu tôi lên kế hoạch đúng, tôi sẽ không chết.

Tôi lấy lá thư đã được chôn sâu trong túi của tôi ra, và chuẩn bị để đem những gì đã được viết thành hành động.

III - Bây giờ, trò Trốn Tìm Một Người (Re: Hitori Kakurenbo Now)

Các luật của trò "Trốn Tìm Một Người" được viết trong thư.

Trước hết, tôi phải chuẩn bị một món đồ chơi nhồi bông có chân tay. Tôi quyết định sử dụng một con búp bê thỏ mà ai đó đã cho tôi từ lâu nhưng vì vài lý do tôi không bao giờ ném nó đi. Con búp bê, giống như là... tôi bị trói buộc với nó, tôi chỉ giữ nó lâu như thế này bởi vì tôi sợ ném nó đi.

Tiếp đi xuống bếp, nơi mà cả một lời ghi chú và bữa tối đã được chuẩn bị sẵn.

Thời gian là 3:00 sáng. Cha mẹ tôi dường như đang ở nơi khác vào ban đêm, vì vậy họ không có ở nhà.

Một lần nữa, tôi cảm thấy một cái nhìn chằm chằm từ phía sau lưng tôi.

Một ánh mắt có hồn mà thậm chí còn mạnh hơn so với bình thường.

"...... Một lần nữa?"

Theo cách đó, tôi chuẩn bị một cốc nước muối, và đi vào phòng ngủ của bố mẹ tôi.

Và, tôi lấy một cây kim khâu và chỉ đỏ, kéo, thêm một con dao cắt.

Từ đây trở đi, là giai đoạn trước khi trò chơi bắt đầu.

Đâm vào dạ dày đồ chơi nhồi bông, và lấy các nhồi bông ra.

Với một khuôn mặt trống, tôi bắt đầu làm việc trên một chuỗi các nhiệm vụ.

"Bằng cách nào đó, trong phim và như thế, có những câu chuyện về các bà nội trợ cắt người thành hàng tấn mảnh rời, nhưng ngay cả trong những thời điểm đó, họ làm điều đó với một khuôn mặt ngay thẳng, hử..." Tôi nghĩ về những điều không liên quan.

Sau đó, thay thế nhồi với cơm và một số mẩu móng tay của riêng tôi, tôi vụng về khâu nó lên.

Sau khi khâu lại cánh tay của con búp bê, chân, thậm chí cả miệng nó với những sợi chỉ đỏ, chỉ từ việc nhìn vào, nó hiện ra như một thứ cực kì kỳ quái.

"Nó như thể chúng là các mạch máu..."

Tôi nhẹ thì thầm, và sau đó, lấy nước mặn, đi đến đặt nó sâu bên trong tủ quần áo của tôi.

Có vẻ như tôi phải đặt thứ này trong nơi trốn của tôi.

"Sau đó, tên của con búp bê, huh......"

Sau khi tôi nghĩ về nó một chút, tôi quyết định sử dụng tên của anh chàng đó.

Tôi tắt tất cả các đèn trong nhà, và đóng rèm cửa, chỉ để chiếc ti vi mở.

Tôi không đặt điện thoại của tôi xuống, thay vào đó bỏ nó vào túi của mình.

"A-ya là người đầu tiên làm "nó". A-ya là người đầu tiên làm "nó". A-ya là người đầu tiên làm "nó"."

Tôi nói với con búp bê với một vẻ mặt trống rỗng, và hướng tới bồn tắm, tôi dìm nó trong nước.

Trong bóng tối đen ngòm của chiếc bồn, nước chỉ phản lại một chút ánh sáng, như thể bóp méo biểu hiện của con búp bê giống như nó đang sống.

Tôi cảm thấy ớn lạnh nhẹ.

Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm như thường lệ, nhưng tôi đã dừng chú ý đến việc đó.

Quay trở lại nhà bếp, tôi rút con dao cắt của tôi ra, nhắm mắt lại và đếm đến mười.

"Sẵn sàng chưa?"

Khi nói thế, tôi vào phòng tắm, mở bồn tắm, và lấy con búp bê ra.

__Tôi đâm vào bụng nó.

"Tiếp theo là lượt của xxx làm "nó". Tiếp theo là lượt của xxx làm "nó". Tiếp theo là lượt của xxx làm "nó"...... "

Sau khi tôi nói thế, tôi trở lại phòng bếp một lần nữa, và sau khi thả con dao cắt ướt đẫm xuống, tôi trở về tủ quần áo nơi tôi đã giấu nước muối.

Khi ở trong nhà, tôi ngồi xuống và nghĩ đến những điều khác nhau.

__Điểm gì gây ra điều này?

__Trước hết, ai là người được gọi là kẻ phản bội? Trò chơi không nên bắt đầu nhưng... Nên, sau đó, tại sao? Mình đã làm sai ở đâu? Trò... trò chơi này, chỉ... chỉ là tại sao chứ...!!!

Sau một quãng thời gian trôi qua, tôi cuối cùng đã quyết định đi tìm kiếm con búp bê, và trút một ít nước muối vào miệng của tôi.

Nhưng sau đó, tôi nghe thấy một cái gì đó mà tôi không nên nghe thấy.

Cót két. Cót két. 

Trong hành lang, tiếng bước chân vang vọng lại.

Không ai ở trong hành lang mà.... tại sao?

Tôi nín thở và ẩn mình.

Bước chân sau đó dường như đến gần hơn với chỗ tôi nấp.

Cót két. Cót két. Bước. Bước.

Tôi có thể nghe thấy âm thanh của một cái gì đó đang nhỏ giọt.

Sau một quãng thời gian, tôi bịt tai lại, run rẩy không ngừng, chờ cho tất cả các dấu hiệu của bất cứ cái gì đang ở ngoài đó biến mất.

Kể từ đó, tôi tự hỏi bao nhiêu thời gian đã trôi qua.

Tôi ngập ngừng thò đầu ra nhìn vào phòng của tôi từ đường hở trên cửa trượt, và ở đó tôi nhìn thấy thứ gì đó không nên có ở đó.

"__Tại sao... lại là cậu...?"

"__Tìm thấy rồi."

Ký ức của tôi từ đây bị phân mảnh như thể chúng là một đoạn hồi tưởng, và như tiếng ồn của kênh truyền hình đã bị cắt đứt, chơi âm thầm.

Tôi cố gắng giữ bản thân thăng bằng để lấy cây kéo bỏ ở giữa căn phòng của tôi, nhưng tôi bị đá, và bị giẫm vào ngực.

"Thật vô nghĩa."

"Xxxxx"

Những lời lạnh lùng. Tại sao? Tại sao...?

Có thể, có thể nào cậu là thủ phạm......?

Giống như tôi đã làm với con búp bê trước đó, cậu nâng con dao cắt lên cao.

__slash.

Đáng ngạc nhiên, tôi đã không thể hét lên, và trong khi thậm chí có thể suy nghĩ một cách bình tĩnh, tôi lấy điện thoại di động của tôi ra khi ý thức bắt đầu mờ dần. Và, như mọi khi, mở màn hình phần văn bản ra.

"Eh? Chuyện gì vậy?"

"Tớ không thể nghe thấy cậu, cậu biết không?"

Aah, cho đến phút cuối cùng, giọng nói của tôi đã không thể tiếp cận cậu ấy, và trong khi cảm thấy kỳ lạ như thể tôi đã hiểu, ý thức của tôi......................................................... đi đến kết thúc.

"_... Đây là tin tức mới nhất.

Hôm nay, trong tỉnh ○ ○, cơ thể của một nam sinh được phát hiện.

Học sinh nam ở bên trong phòng của mình, với một dụng cụ cắt đâm vào cơ thể.

Nạn nhân được phát hiện với chiếc điện thoại di động nắm chặt trong tay.

Ngoài ra, nạn nhân của vụ giết người bí ẩn cách đây vài ngày, cũng trong cùng một thành phố, dường như là bạn cùng lớp của nạn nhân hiện nay.

Cảnh sát nghi ngờ rằng có khả năng cả hai người bị giết bởi cùng một hung thủ.

Một cuộc điều tra đã bắt đầu__"

"Tiếp theo là lượt của ngươi." 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện