Sự xuất hiện của Kurumizawa-san đến vào một thời điểm quá thiếu tự nhiên.
Cô ấy xuất hiện ngay khoảng nghỉ, tại thời điểm không có sự kiện gì, chỉ ra sự kỳ lạ trong tôi rồi cho tôi cơ hội để thấu hiểu bản thân.
Nếu nhìn nhận một cách khách quan, tôi không nghĩ còn cách thể hiện nào tốt hơn chuỗi sự việc này nữa.
Thúc đẩy sự trưởng thành của tôi thông qua event nào đó cũng là một cách. Chẳng hạn như để sai lệch phát sinh giữa tôi và Shiho rồi hàn gắn lại sau đó ấy, kịch bản kiểu này tạo ra cũng đơn giản thôi.
Cách triển khai này có thể hoạt động tốt như một bước ngoặt trong câu chuyện, như một màn cuối cùng, như event lớn trước thềm kết thúc, hay như diễn biến mồi trước để tạo cảm giác phấn khích.
――Nếu thế giới này là một 『câu chuyện』.
Thì sẽ tự nhiên hơn nếu triển khai như kia.
Nhưng thế giới của chúng tôi chỉ gói gọn trên sân khấu này thôi.
Nếu nhìn theo hướng ấy, sân khấu này cũng chính là 『hiện thực』.
Và những gì chúng tôi có thể làm không phải là tiếp tục câu chuyện.
Mà là sống cho hiện tại này.
Nhưng tôi lại chỉ biết chăm chăm nhìn vào câu chuyện thay vì đối diện với hiện thực.
Bằng cách đó, tôi đã lấy cái cớ nhìn hiện thực từ bên ngoài để từ bỏ việc lý giải những thứ trước mắt mình.
Giờ thì tôi đã hiểu.
Có lẽ nó thiếu tự nhiên về mặt câu chuyện thật. Nhưng chính vì thiếu tự nhiên mà sự xuất hiện của Kurumizawa-san mới tạo được cảm giác 『chân thực』.
Với một người sống lâu nay chỉ nhìn vào câu chuyện như tôi, sự thật này quả thật rất khó chấp nhận.
Để tiêu hóa được tôi nghĩ sẽ phải tốn thời gian.
Đó là lý do tôi không thể trả lời Kurumizawa-san.
Nhưng thay vì thúc giục tôi, cô ấy lại chờ đến khi tôi tìm được câu trả lời.
Cứ như đang cho tôi thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ vậy.
「......Mà này. Có một chuyện tớ muốn nói rõ ràng cho Nakayama」
Kurumizawa-san đem những lời tiếp theo lấp vào khoảng lặng.
「Tớ không còn 『thích』 cậu nữa rồi」
Lại nữa....... lại một diễn biến khác đến vào thời điểm rất thiếu tự nhiên nếu nhìn theo hướng câu chuyện.
Tôi chắc chắn sẽ ngạc nhiên nếu nghe thấy mấy lời này trong một tình huống được sắp xếp đàng hàng hơn.
「Vậy sao......」
Chứ vào lúc này, tôi không có tâm trạng để phản ứng mạnh mà chỉ có thể đáp lại bằng một cái gật đầu mơ hồ.
Thế nhưng mặc kệ phản ứng của tôi thế nào, Kurumizawa-san vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của bản thân.
「Trong tâm trí tớ Nakayama là một người tuyệt vời. Cậu là người tớ thích ngày trước...... và cũng là người tớ muốn thích, đến bây giờ vẫn vậy. Cơ mà tớ không muốn hẹn hò với cậu hay gì đâu. Không có, dù chỉ là một chút」
Những ý tốt của cô ấy đang được truyền tải đến tôi.
Nhưng cũng chính cô ấy 『thổ lộ』 rằng tình cảm đó không mang theo mong muốn làm người yêu hay gì.
「Vì tình cảm của tớ so với Shimotsuki thật sự chẳng sánh được...... Trước đây tớ từng nói rồi nhỉ? Chuyện tớ có lẽ cũng thích Ryuuzaki ấy. Cảm giác đó lúc này chẳng còn nữa, nhưng cảm xúc khi ấy của tớ chắc chắn không phải giả tạo. Vậy nên tình cảm của tớ dành cho cậu cũng chỉ đến cỡ đó mà thôi」
......Kurumizawa-san nói vậy vì không muốn khiến tôi khó xử hay sao.
Mà những lời giải thích điềm đạm của cô ấy đã xoa dịu cảm giác tội lỗi đang cuộn trào trong lòng này.
Cho đến bây giờ suy nghĩ của tôi vẫn vậy.
Tôi thấy áy náy vì không thể chấp nhận hành vi của Kurumizawa-san.
Nhưng cảm xúc đó dường như đã dịu đi một chút rồi.
「Đừng hiểu nhầm nhé. Tớ nghĩ Nakayama là một người tuyệt vời, nhưng đó không phải cảm xúc yêu đương...... Nói luôn là tớ đang thật lòng chứ không phải tsundere đâu. Đừng tự cao tự đại quá đó」
Và khi lòng đã nhẹ đi, tôi lại cảm thấy như bị kim đâm vào.
「Tớ―― không phải một 『nữ phụ』 yếu đuối như cậu nghĩ đâu」
Đừng có tưởng bở.
Mà hãy 『nhìn vào』 Kurumizawa Kururi này đi.
Sau khi nghe được những lời đó, tâm trí tôi...... cuối cùng cũng đã thông suốt.
「Ừm...... Tôi hiểu rồi」
Làn sương mù giăng kín suy nghĩ đã tan đi.
Và giờ đây, tôi đã có thể nhìn thấy những gì trước mắt một cách 『rõ ràng』――