『Không thấy được câu chuyện』
Tôi không còn đọc được câu chuyện mà lẽ ra mình vẫn thấy lâu nay.
Tư duy theo kiểu câu chuyện thì vẫn nằm trong khả năng, nhưng tôi không còn cảm nhận được câu chuyện mà lẽ ra mình có thể thấy rõ.
Đó là lý do tôi hoang mang, cứ hoang mang mãi đến khi bị Kurumizawa-san mắng cho một trận.
Không còn đọc được câu chuyện làm tôi suýt đưa ra lựa chọn sai lầm.
Nếu là tôi của trước đây...... của cái thời vẫn sống như một nhân vật nền và có thể nhìn rõ câu chuyện, tôi chắc chắn sẽ không phạm sai lầm.
Ít ra cũng sẽ không tìm cách tạo xung đột với Shii-chan.
Và càng không có chuyện tôi nghĩ và làm những điều sẽ tổn thương cô ấy.
Tương tự với việc kỹ năng 『nghe hiểu âm thanh người khác』 của Shii-chan yếu đi vì trở thành bạn với tôi.
Nakayama Koutarou cũng đã mất đi kỹ năng 『nắm bắt câu chuyện』.
Theo một nghĩa khác, là hạ cấp.
À đâu, cũng có thể là...... tiến hóa mà nhỉ.
Nhưng dù có là gì thì tôi với Mary-san cũng không còn chung quan điểm nữa.
Nói cách khác, tôi không từ bỏ câu chuyện rồi chọn hiện thực.
Mà vì không đọc được câu chuyện nữa nên tôi chẳng còn cách nào ngoài chọn hiện thực.
Cái câu chuyện rác rưởi nhàm chán này đã trở thành cuộc đời của tôi.
「Koutarou...... Cậu thấy vậy mà được à?」
Thật không may, tôi không còn nhìn thấy được khung cảnh mà Mary-san đang nhìn nữa.
Nhưng tôi vẫn hiểu được, với tư duy câu chuyện, tôi chí ít vẫn có thể đồng cảm với cô ta.
Cũng như hiểu được những gì cô ta muốn nói.
「Kết thúc này, là quá đủ để tôi hạnh phúc rồi」
Dù muốn dù không, câu chuyện của chúng tôi cũng đã kết thúc.
Lúc này chỉ đơn thuần là phần hậu truyện. Thế nên mới không có gì xảy ra, không có sự phấn khích dâng trào mà cứ vậy đi đến kết cục.
Nhưng thế là được rồi.
「Cậu định phủ nhận mọi thứ lần nữa sao, Koutarou?」
「Phủ nhận, à......」
Nghe thấy câu hỏi đó, tôi chỉ có thể nở một nụ cười nhẹ.
Bởi cô ta nói đâu có sai.
「Bản thân cậu cùng tư duy câu chuyện cậu có, nếu cứ phủ nhận rồi để mọi chuyện kết thúc...... thì sẽ không còn có thể cứu vãn nữa đâu」
「Ừm. Cô nói phải...... Nhưng tôi thấy như vậy hạnh phúc hơn」
「......Rốt cuộc thì cậu vẫn chọn phủ nhận bản thân. Như những gì đã làm cho đến giờ, cho đến tận giây phút cuối...... cậu vẫn chọn không khẳng định con người cậu」
――Nghĩ cũng phải.
Dù có được Shii-chan khẳng định, tôi...... vẫn không tài nào khẳng định được con người tôi.
Vì giả như, nếu tôi có thể khẳng định bản thân.
「......Dù cậu có mãi là nhân vật nền, tôi vẫn sẽ yêu cậu mà」
Thì có lẽ Mary-san cũng đã chọn lấy một 『câu chuyện』.
Một câu chuyện nơi Mary-san khẳng định 『nhân vật nền』 mà đến cả Shii-chan cũng tuyệt đối không thừa nhận.
Cô ấy đã khen tôi thú vị.
......Nhưng tất nhiên rồi, tình yêu đó cũng chẳng đẹp đẽ gì cho lắm.
Một cảm giác khác biệt với tình yêu, hay cũng có thể nói là một sự ưu ái gần chạm mức ám ảnh.
Chỉ là, biết đâu...... nếu tôi có thể chấp nhận bản thân, có khi tôi lại chọn Mary-san rồi đấy.
「Tôi đã mong cậu đừng thay đổi」
Như Shii-chan đã từng nói.
「Tớ thích con người thật của Koutarou-kun cơ」
Nhưng 『con người nhân vật nền của tôi』 chưa một lần được Shii-chan bảo thích.
Hay đúng hơn, cô ấy còn cự tuyệt cố gắng làm nhân vật nền của tôi.
Vậy nên, những lời vừa rồi...... đã thật sự làm trái tim tôi rung động.
「Tôi đã mong cậu vẫn là nhân vật nền」
Mary-san yêu con người hèn nhát, thảm hại và lúc nào cũng căm ghét bản thân khi đó của tôi.
Nhưng xin lỗi nhé.
Mary-san...... tôi thật sự xin lỗi.
Có lẽ sẽ có một tương lai nơi tình cảm của cô được đền đáp.
Nhưng tương lai đó là không thể với tôi lúc này.
Vì lúc này, 『Nakayama Koutarou hèn nhát như nhân vật nền』 ngày đó, đã không còn nữa rồi――