「Cậu rốt cuộc...... đã thay đổi tại đâu vậy」
Đâu là bước ngoặt của Nakayama Koutarou.
Cũng như đâu là bước ngoặt của câu chuyện.
「Ít ra hồi mới gặp tôi, Koutarou vẫn là một con người quyến rũ. Một kẻ đã từ bỏ bao nhiêu thứ, có cái nhìn bao quát và thói quen xem xét mọi việc từ góc nhìn bên ngoài, sự không hoàn thiện đó...... chính là điểm tôi thích ở Nakayama」
Hình như tôi gặp Mary-san lần đầu vào lễ hội văn hóa hồi năm nhất.
Vì khi đó mới gặp Shii-chan, thời gian quen biết cũng chưa được bao lâu nên Nakayama Koutarou vẫn còn mang hình ảnh con người trước kia.
Điều Mary-san đang kiếm tìm, có lẽ là mùi hương sót lại của một quá khứ không thể xóa nhòa.
「Giá như cậu hoàn thành tất cả khi bản thân vẫn chưa hoàn thiện」
Thế nhưng tôi lại không cho phép.
Tôi đã khước từ con người hèn nhát ngày ấy, từ bỏ nó để đáp lại tình cảm của Shii-chan.
「Nếu cậu vẫn tiếp tục sống như một nhân vật nền, thì khi đó...... tôi đã có thể biến cậu thành 『nhân vật chính』 của một câu chuyện khác rồi mà......!」
Mary-san nghiến răng đầy cay đắng.
Trong tư thế cưỡi lên người tôi, cô ta nắm lấy ngực áo và...... trừng mắt nhìn tôi.
「Koutarou lúc này, không phải 『Koutarou』 mà tôi thích」
Nhân vật nền yêu quý của cô ta đã không còn tồn tại nữa.
Nó đã biến mất vì tôi, vì chính tôi đã chối bỏ con người tôi.
「Trả lại đây...... Người duy nhất có thể hiểu tôi, hãy trả lại cho tôi đi mà」
......Đây là lần đầu tiên tôi thấy Mary-san yếu đuối đến nhường này.
Dù mang phong thái hiên ngang và bất trị, cô ta lại là một người xấu nết có sở thích giễu cợt người khác.
Nhưng nết cô ta xấu chứ cô ta không phải người xấu. Mary-san có thể chọn gây tổn thương ai đó như một thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng cô ta không phải loại người sẽ chủ động chọn lựa chọn này.
Đó là lý do lòng tôi quặn thắt khi thấy vẻ mặt đau khổ của Mary-san.
Tôi khó thở, với cảm giác tội lỗi vì đã tổn thương cô ta.
「Tôi xin lỗi」
Người hiểu cô đã không còn nữa.
Vậy nên tôi cũng không thể trả lại cho cô rồi, thật đáng tiếc.
「......Tại sao cậu, lại phủ nhận bản thân vậy」
「Là để có thể yêu Shii-chan...... Shiho đấy」
「Nhưng cũng đâu cần cậu từ bỏ làm nhân vật nền đâu」
「Nếu cứ là nhân vật nền, ngày nào đó tôi sẽ tổn thương cô ấy mất」
「Nhỡ mà tổn thương cũng có sao đâu. Dù có thế nào Shiho cũng sẽ chấp nhận Koutarou thôi, đúng không? Ít nhất thì, cậu vẫn có thể giữ lại một chút khía cạnh mà cô ấy không thích mà」
「Không được. Tôi thà thay đổi còn hơn để Shii-chan phải chịu đựng...... Một khía cạnh cô ấy không thích là một khía cạnh không có giá trị gì hết」
「Nhưng khía cạnh đó cũng là một phần của cậu mà? Chẳng phải nhân vật nền Koutarou với 『Nakayama Koutarou』 là một sao!?」
......Ờm, cũng phải.
Đến cuối cùng, tôi vẫn chỉ biết bảo vệ bản thân bằng cách phủ nhận bản thân.
Một lựa chọn rất Nakayama Koutarou.
Tôi không hối hận với lựa chọn đó.
Nhưng Mary-san...... thì tuyệt đối chối bỏ lựa chọn của tôi.
「――Đừng có mà cầu cạnh」
Một lời cay nghiệt.
Nên là đừng nói vậy được không.
Tôi cũng biết mà.
Nhưng tôi đâu còn lựa chọn nào khác.
「Đáng lý ra cậu phải kiên trì phấn đấu. Đáng lẽ cậu nên bỏ qua cái nhìn của người khác mà cứ tiếp tục với lộ trình ban đầu」
「Lộ trình ban đầu, sao?」
「Nếu cậu cứ tiếp tục câu chuyện 『Sự trả thù của nhân vật nền bị nhân vật chính harem cướp đoạt tất cả』, thì......!」
Câu chuyện đó sẽ không thể trở thành một câu chuyện romcom hạnh phúc.
Và nếu cứ thuận theo cảm xúc mà tiếp tục câu chuyện, thì chắc tôi...... đã không thể tạo ra một tác phẩm rác rưởi hạnh phúc với Shii-chan lúc này rồi.
Tôi không nghĩ mình sẽ đánh mất gì khi chối bỏ con người nhân vật nền của mình.
Nhưng có lẽ, thứ tôi đã đánh mất, là một tuyệt tác về nỗi đau mà Mary-san hằng yêu thích――