Có lẽ Kurumizawa-san đã thích tôi.
Chuyện này...... đến cả tưởng tượng tôi còn thấy sợ.
Thế nhưng tôi cũng không phải loại người thờ ơ cảm xúc người khác đến mức phủ nhận suy nghĩ đó.
Khi nhìn biểu cảm trên gương mặt Kurumizawa-san, tôi đã ngờ ngợ nhận ra cô ấy có cảm xúc đặc biệt nào đó với mình rồi. Phải đối mặt thế nào, nên phản ứng ra sao, lý do tôi đau đầu cũng chính là chuyện này đây.
Tôi có nên tiếp xúc như mọi khi không? Chẳng phải như thế sẽ càng khiến cô ấy đau hơn à?
Trong tình cảnh này, đối xử lạnh nhạt liệu có phải cách thích hợp?
Nhưng có khả năng làm vậy lại càng tổn thương Kurumizawa-san hơn nữa......
Với một kẻ không có dũng cảm để tổn thương người khác như tôi, đây thật sự là một bài toán khó.
Và vì không biết nên trả lời như nào, trước mắt tôi sẽ giữ khoảng cách với Kurumizawa-san.
「Xin lỗi, giờ tôi đi nghỉ chút. Hôm qua tôi ngủ chưa đủ giấc」
「Chưa đủ giấc sao? Đã thức khuya thì phải nghỉ ngơi liền mới được...... Hai người họ để tớ, cậu cứ thong thả đi」
「......Ừm, cảm ơn nhé」
Người gì đâu tinh tế thật.
Qua những lời vừa rồi, coi bộ Kurumizawa-san đã đoán được Shiho và Azusa là mối bận tâm của tôi nên mới trấn an nhằm giục tôi nghỉ ngơi một chút. Đây là bảo bọc quá mức, tôi biết chứ, nhưng lòng tôi không yên vì lo sẽ có gì đó xảy ra lúc tôi rời mắt khỏi họ.
Chính vì vậy mà những lời vừa rồi thực sự có tác dụng với tôi.
Nếu là Kurumizawa-san thì tôi có thể an tâm giao phó rồi. Tôi tin tưởng cô ấy đến mức đó đấy.
(Hừm, thế này...... cũng không hay cho lắm nhỉ)
Đây có phải một kiểu lợi dụng lòng tốt của người con gái thích mình không?
Tôi có nên hạ thấp niềm tin mà từ chối không? Quyết định đó liệu có tốt cho tương lai hơn không?
(......Quả nhiên chẳng nghĩ được gì cả)
Tuy trong lòng còn nghi ngờ những gì đã lựa chọn, tạm thời lúc này tôi đã thành công trong việc giữ khoảng cách với Kurumizawa-san.
Giờ tách ra riêng, tập trung suy nghĩ rồi sau đó đưa ra kết luận chắc cũng chưa quá muộn.
Với ý định đó, sau khi giữ khoảng cách với Kurumizawa-san, tôi đi đến căn phòng được giao cho mình.
Nhưng trước khi về phòng, tôi muốn nói vài lời với đám Shiho nên liền quay lại phòng khách.
「Này, Shii-chan, cả Azusa nữa. Giờ tớ về phòng nghỉ chút, có việc gì cứ gọi điện nhé」
「「Ừm!」」
Hai cô nương này hiện đang ngồi trên sofa tập trung chơi điện thoại.
Câu trả lời cụt ngủn, còn chẳng buồn quay lại nhìn chứng tỏ đang chơi say mê lắm rồi.
Họ có nghe thật không đấy......?
「Ờm, có khả năng tớ sẽ ngủ nên nếu không bắt máy, mọi người cứ vào phòng gọi tớ dậy nghe? Cửa phòng không khóa đâu」
「「Hiểu rồi!」」
Tôi đã nói lại lần nữa cho chắc nhưng nhận lại vẫn là câu trả lời cụt ngủn.
Nếu đã nghe rõ rồi thì không vấn đề gì...... cơ mà khoan.
Tôi chợt nghĩ.
Tại sao mình lại thiếu tin tưởng hai người họ đến thế vậy?
À không phải, thay vì cả hai, chắc chỉ có Shiho là tôi lo lắng không chừng.
Là do cô ấy khiến tôi không an tâm sao?
Bất luận Shiho có nghe hay không, tôi đã không thể tin tưởng giờ lại còn thấy nghi ngờ nữa.
Ít nhất thì...... cô ấy cũng không khiến tôi tin tưởng bằng Kurumizawa-san.
Đây không phải chuyện gì khẩn cấp, và chỉ một tiếng đáp lại đã là quá nhiều rồi. Shiho không đáp lại thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì, về phía cô ấy cũng chẳng cần làm gì cả.
Nhưng tôi lo lắng, tôi thiếu tin tưởng Shiho tới mức hai chữ "hay lo" cũng không đủ để lấy làm lý do phủi sạch vấn đề.
Như thế này liệu có đúng đắn không?
Quan hệ của tôi với Shiho liệu có thể nói là lành mạnh không?
......Không, không được rồi.
Với những suy nghĩ quay cuồng trong đầu, tôi cần ở một mình để bình tĩnh lại.
Nghĩ vậy, tôi rời khỏi phòng khách mà không nói thêm gì nữa――