Sau khi quay về phòng, tôi ném mình lên giường.

Vì nơi này thuộc sở hữu của nhà Kurumizawa nên nội thất bên trong, từng cái một đều thuộc hàng cao cấp. Tất nhiên chiếc giường tôi đang nằm cũng tương tự, cũng êm ái và thoải mái vô cùng.

Thay vì chìm vào, cảm giác cứ như chiếc giường đang quấn lấy tôi vậy.

Đã có chiếc giường tốt thế mà tối qua vẫn không thể ngon giấc chứng tỏ tâm trí tôi hiện đang rất rối bời.

(Cái gì đúng và cái gì sai, giờ mình cũng chẳng biết nữa)

Cũng lâu lắm rồi tôi mới có lại cảm giác này.

Không tự tin vào hành động bản thân, luôn gặp khó khăn khi đưa ra quyết định, rồi căm ghét con người đó của mình...... cảm giác này giống hệt tôi trước khi gặp Shiho.

Hành động không có phương hướng.

Tôi nên tử tế với Kurumizawa-san như mọi khi, hay là nên lạnh nhạt mới được? Tôi nên bảo bọc Shiho quá mức, hay là nên tin tưởng và không dõi theo từng chút nữa?

Tôi e những vấn đề này sẽ ảnh hưởng lẫn nhau khi lựa chọn nào rồi cũng sẽ tổn thương người còn lại.

Đó cũng là lựa chọn khó khăn với một người không muốn tổn thương ai như tôi.

Nếu giờ tôi chọn tử tế với Kurumizawa-san, tôi sẽ không khỏi cảm thấy bản thân đang thiếu tôn trọng Shiho.

Nhưng suy nghĩ đó liệu có phải bảo bọc thái quá?

Hơn nữa, vẫn tử tế nhưng không thể đáp lại có khác nào tôi đang phớt lờ tình cảm của Kurumizawa-san đâu.

Ngược lại, nếu tôi chọn lạnh nhạt, Kurumizawa-san...... nhất định sẽ tổn thương.

Vì cô ấy đã làm gì đâu mà.

Tôi không thể phủ nhận khả năng cô ấy chỉ có ý tốt với tôi.

Hay đúng hơn, tuy chỉ là linh cảm, nhưng khả năng đó vẫn tồn tại.

Còn nếu tôi chọn tin tưởng Shiho và mặc kệ vấn đề hiện tại, tôi không nghĩ có gì sẽ được giải quyết nếu cứ giả vờ không nhận ra và cư xử như mọi khi.

Tình cảm của Kurumizawa-san, cũng như mối quan hệ nửa vời của tôi và Shiho, cả hai vấn đề này vẫn tồn đọng mà không hề tiêu biến.

「Khỉ thật」

Ngả mình trên giường, tôi nhìn trân trối trần nhà, miệng chửi thề một chút.

Tôi bực con người tôi, tôi phát ngán với bản thân lúc nào cũng do dự, thiếu quyết đoán và luôn lo lắng này. Để rồi khi nhận ra mình lại đang ghét mình, tôi lại càng giày vò bản thân nhiều hơn.

Sự phủ nhận bản thân lặp đi lặp lại không biết bao lần cho đến khi gặp Shiho, là cảm giác mà gần đây tôi đã hoàn toàn quên mất.

Giờ nhớ lại, tôi thấy thật tồi tệ.

Tôi đáng lẽ đã người lớn hơn.

Tôi tưởng mình đang thay đổi, vậy vì sao chẳng có gì thay đổi?

Tôi đã trưởng thành, từ một kẻ như nhân vật nền thành 『Nakayama Koutarou』.

Tôi đã nghĩ chừng đó là đủ để tôi không còn phủ định bản thân mình.

Thế nhưng con người không thể ở mãi một tình trạng.

Chỉ một ngòi nổ nhỏ cũng kéo theo sự thay đổi. Nếu thế thật, thì làm gì có chuyện tôi không có thay đổi nào chứ.

Qua những luận điểm trên, tôi có phải đang thoái hóa không?

Giống với trưởng thành, thoái hóa cũng là một dạng thay đổi mà.

Sau khi xét qua đủ loại giả định, không lẽ tôi...... đã lấy lại những đặc tính gần với con người khi trước sao?

Thế thì nực cười thật.

Tôi không cần con người tôi trước khi gặp Shiho đâu.

Tôi không thích con người mình thế này.

Và tôi lại thở dài, khi nhận ra mình lại đang phủ nhận chính mình.

Không được rồi, cứ thế này, không ổn.

Có vắt óc nghĩ bao nhiêu cũng không ra được kết luận nào hết.

Bởi vì tôi, đã mất đi suy nghĩ của bản thân mình rồi――

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện