『Giống Nakayama Koutarou là sao?』
Nhìn lại bản thân, khoảng trống đó làm tôi chán ghét và phát tởm.
Tôi cứ tưởng sau khi gặp Shiho và trải qua bao nhiêu chuyện, con người tôi đã thay đổi.
Thế nhưng không, tôi đã sai. Không có bất cứ sự thay đổi đáng kể nào ở tồn tại mang tên Nakayama Koutarou.
Những thay đổi nhỏ vẫn có, còn nhiều nữa là đằng khác. Nhờ đó mà một vài khía cạnh của tôi đã trưởng thành.
Thế nhưng Nakayama Koutarou rốt cuộc vẫn chỉ là tôi.
Mà đành chịu vậy, thành người khác là không thể rồi, không có thay đổi lớn cũng là đương nhiên thôi.
Cảm giác như đã thay đổi chắc là vì tôi không còn bận tâm đến tiểu tiết nữa.
Từ khi gặp Shiho, tôi không còn nhìn vào những điểm không thích ở bản thân mình.
Mà không nhìn nghĩa là không thấy, nó lại khiến tôi chỉ nhìn vào điểm tốt đẹp rồi ảo tưởng bản thân đã thay đổi.
Tất nhiên tôi không ghét điều đó.
Chỉ nhìn vào những phần thuận tiện, coi góc nhìn của bản thân là tất cả, lối tư duy ngôi thứ nhất đó là thứ mà tôi hằng trông đợi.
Vì nếu có thể hình thành con người mình mà không phải dựa vào người khác, tôi sẽ không phải phủ nhận chính mình nữa.
Cũng có một thời gian tôi có thể suy nghĩ về mọi chuyện ở ngôi thứ nhất.
Đã vượt qua nhiều thứ, và rồi trưởng thành lên.
Thế nhưng lối tư duy đó chỉ đẹp trong suy nghĩ.
Tựa như làm từ giấy bồi, chỉ một khắc nghi ngờ bản thân cũng đủ khiến tất cả đổ sụp.
Để rồi sau đó, tôi lại phải đối diện với bản chất của mình.
Xét cho cùng, dù có cố gắng đến đâu, Nakayama Koutarou...... vẫn là con người sống với góc nhìn thứ ba.
Cũng chính là 『tư duy lấy người khác làm trung tâm』 đấy.
Nghĩ cho người khác, không phải bản thân mới là bản chất con người tôi.
Khi lựa lời, người bình thường sẽ ưu tiên ý muốn bản thân lên trước.
Thế nhưng tôi lại ưu tiên ý muốn của người khác hơn của mình.
Nên nói gì để người ta vui, nên nói sao để người ta không ghét mình, lối tư duy ưu tiên người khác thay vì bản thân này mới 『giống Nakayama Koutarou』.
Không phải trong tôi không có gì.
Mà những gì trong tôi, dù có tồn tại cũng chẳng chứa gì bên trong.
Khi tôi thử đối mặt với con người mình, với cái bản chất không thể hình thành nếu không có người khác này, cảm giác quả thật rất đau đớn.
Nó trống rỗng.
Bên trong tôi, chỉ có sự trống rỗng.
Đó là lý do tôi không cảm nhận được giá trị của bản thân.
Đó là lý do tôi lo lắng người tôi yêu có thể bỏ rơi mình vào một ngày nào đó.
Vì lẽ đó, tôi bắt đầu bảo vệ Shiho quá mức.
Tử tế quá mức vì không muốn bị ghét, có lẽ là vậy rồi.
Tôi không khỏi thở dài trước cái 『giống Nakayama Koutarou』 có thể được suy diễn theo cách này.
Cảm giác thoải mái có được từ Kurumizawa-san, chắc chỉ là vì―― dù có bị ghét tôi cũng không bận tâm.
Người tôi yêu rõ ràng là Shiho.
Nhưng cũng vì yêu nên mọi thứ mới khó khăn như vậy.
Có đau đớn vì cảm giác này cũng đành chịu.
Vì tôi cũng không biết mình nên làm gì bây giờ nữa――