Giờ hãy tưởng tượng những gì sắp xảy ra đi.
Hiện tại tôi hơi bị bất ổn. Nếu lấy ví dụ theo kiểu câu chuyện, đây chắc sẽ là cảnh mà nhân vật chính nản lòng vì trái tim tan vỡ và đang phải vật lộn cho đến khi gượng dậy được.
Có vẻ như sắp tới sẽ là khoảng thời gian dù có làm gì cũng chẳng có được kết quả tốt đẹp.
Và cái 『khoảng lặng』 thường xuất hiện vào những thời điểm cố định trong câu chuyện hẳn chính là lúc này đây.
Cho đến khi có gì đó xảy ra, tôi sẽ mãi rối bời như này.
Tình trạng này sẽ tiếp diễn đến bao giờ.
Và sự kiện kiểu gì sẽ đến với tôi đây.
Câu chuyện sẽ lên đến 『cao trào』 ở đoạn nào, vì không biết nên tất cả những gì tôi làm được chỉ là vùng vẫy.
Điều không nên làm nhất là 『không làm gì cả』.
Dẫu có đau đớn, dẫu có khổ sở, cứ trốn chạy khỏi hiện trạng mà không làm gì thì cũng chẳng có gì thay đổi hết.
Lười biếng sinh ra trì trệ.
Câu chuyện không có diễn biến thì cũng không có cao trào. Con đường rồi vẫn tiếp tục, nên dù có gập ghềnh, ta cũng không còn lựa chọn nào ngoài tiếp tục tiến bước.
Vì chắc chắn một ngày không xa, ta sẽ vượt qua được khó khăn này.
Cho nên để hướng tới mục tiêu đó, bước đầu tiên cần làm...... hẳn sẽ là nói chuyện với Shiho.
(Con người Shiho không định thay đổi gì cả, vậy mình có nên cho Shiho biết cảm giác của mình không......)
Nếu tôi làm vậy, có khả năng xích mích sẽ phát sinh.
Nhất là trong tình trạng cảm xúc lệch pha hiện tại, không dễ để tưởng tượng cảnh quan hệ rạn nứt nếu quyết định đối mặt với nhau.
Đấy là chưa nói đến việc Shiho không có một trái tim mạnh mẽ.
Khi giờ đây đã là tồn tại quan trọng trong tim nhau, tôi chắc chắn những lời nặng nề từ mình sẽ gây ảnh hưởng to lớn đến cô ấy.
Có khi mâu thuẫn sẽ xảy ra...... hay cả khi nó không xảy ra đi nữa, quan hệ ít nhiều cũng sẽ trở nên khó xử hơn.
Nhưng tôi vẫn tin sau đó, quan hệ của hai đứa sẽ tiến triển tốt hơn hiện tại.
Như người ta thường nói Sau cơn mưa trời sẽ sáng.
Tôi nghĩ mình cần phải đối mặt với Shiho.
Vì lúc này, điều tôi có thể làm chỉ có thế.
Chừng nào còn lo lắng chuyện Shiho thì chừng đó tôi không thể tránh khỏi viễn cảnh phải đối thoại.
Từ góc nhìn câu chuyện thì làm như thế mới phải đạo.
Nên là...... Ừm. Tìm khoảng thời gian nào chỉ có hai đứa đi, có là ban đêm cũng được.
Phải nói chuyện thật đàng hoàng.
Những gì tôi cần làm là vậy. Để chuẩn bị cho tối nay, tôi nghĩ mình nên chợp mắt một chút.
Suy nghĩ quá nhiều khiến đầu nặng trĩu nên tôi nhắm mắt lại cho đầu óc dễ chịu.
Câu chuyện giờ đang ở đoạn kết.
Và ta đang bước vào khoảng lặng để chuyển đến phân cảnh tiếp theo――
――Nhưng vào ngay thời điểm thiếu tự nhiên đó.
Cốc, cốc, cốc.
Vài tiếng gõ cửa vang lên với lực vừa phải. Tôi mở mắt theo phản xạ, quay người về phía cửa thì cùng lúc đó, cánh cửa từ từ mở ra.
Shiho à? Không, tiếng gõ cửa này quá lịch sự nếu người gõ là Shiho.
Không thể là cô ấy được.
「Xin lỗi vì đột nhiên gọi nhé. Nakayama này...... tụi mình nói chuyện chút được không?」
Người xuất hiện ở cửa là một cô gái có mái tóc màu hồng ấn tượng, Kurumizawa Kururi.
「Ấy, tớ vừa đánh thức cậu hả?」
「......Tôi đang nằm nghỉ tí thôi. Không sao đâu」
Miệng tôi nói thế, nhưng lòng thì đang dao động.
Việc cô ấy xuất hiện ngay thời điểm này có hơi nằm ngoài dự đoán.
Câu chuyện đang đi đến hồi kết và đáng lẽ hiện tại phải là khoảng lặng, vậy thế này là sao đây?
Sự xuất hiện ngay thời điểm thiếu tự nhiên này khiến tâm trí tôi quá đỗi bối rối――