Nakayama Koutarou đã không còn 『nhìn thấy được câu chuyện』.
Nakayama Koutarou đã vứt bỏ cả lối tư duy câu chuyện.
Và trên hết, Nakayama Koutarou cũng đã mất đi ác cảm, thành ra...... 『Nakayama Koutarou』 của hiện tại chỉ là một học sinh cấp ba hiền lành, điềm tĩnh và tầm thường mà ta có thể tìm thấy ở bất cứ đâu.
Nói cách khác, Nakayama Koutarou đã không còn là một tồn tại có thể tạo ra câu chuyện.
Nhưng tất nhiên đó chỉ là lựa chọn trong vô thức của tôi, là 『hiện thực lý tưởng』 mà với mong muốn trở thành tồn tại như kia, tôi đã thành công biến nó thành hiện thực.
Thế nhưng Mary-san lại coi thường, gọi hiện thực này là một thứ nhàm chán.
「Trở thành một kẻ không thể thành độc lẫn thuốc, thật đúng là quá đáng tiếc」
Tôi hiểu cô ta đang trách cứ tôi.
Tôi có thể cảm nhận những hận thù đang găm vào người mình.
Nhưng tôi lại không có tâm trạng để nổi giận.
Bởi người đang cưỡi lên tôi, Mary-san...... lúc này đang rơi nước mắt.
「Tôi ghét cậu bây giờ. Tôi thích Koutarou ngày xưa cơ...... Tôi yêu cái con người yếu đuối không thể đối mặt với hiện thực của cậu. Nếu cậu cứ như vậy, cứ làm một kẻ hết thuốc chữa mà đến cả Shiho cũng sẽ bỏ rơi, thì tôi...... đã có thể giúp cậu hạnh phúc rồi」
「......Tôi xin lỗi」
「Ai mượn cậu an ủi tôi vậy? Cậu...... đừng có phủ nhận câu chuyện của chính cậu. Tệ nhất thì, cậu không chọn tôi cũng không sao. Tôi không quan tâm mình sẽ gặp phải bao nhiêu bất hạnh. Miễn là 『câu chuyện của Koutarou』 trở nên thú vị...... chỉ cần nhân vật nền là cậu được đền đáp, thì thế là đủ với tôi rồi mà!」
Một câu chuyện được viết bởi nhân vật nền Nakayama Koutarou sao.
Có lẽ Mary-san vẫn luôn trân quý cái kịch bản đó, cái kịch bản mà tôi không bao giờ muốn đọc lại.
Ra đó là lý do cô ta bày biện đủ trò trong lần đi biển này.
Tất cả vì mục đích để nhân vật nền Nakayama Koutarou được đền đáp.
「Tôi muốn được thấy một câu chuyện nơi cậu chống lại nhân vật chính rồi có được hạnh phúc khi là nhân vật nền, thế mà cậu lại chọn trở thành một người bình thường...... Cứ như để người đọc dễ đồng cảm, cậu chọn đáp ứng để làm một kẻ tầm thường, từ bỏ 『tư duy câu chuyện』 vốn là điểm thu hút của mình, rồi chọn thỏa hiệp với 『câu chuyện romcom ngọt ngào』 mà Shiho ưa thích」
「......Cô nói phải. Hạnh phúc với tôi giờ đã là tất cả. Tôi không nghĩ mấy thứ như trả thù, trừng phạt hay nhân quả báo ứng có giá trị gì. Đó chính là...... con đường trưởng thành của tôi」
「Trưởng thành cái gì, thoái hóa thì có. Trong mắt đa số thì đúng là 『trưởng thành』 đấy, nhưng trong mắt tôi, những gì cậu làm không phải thoái hóa thì cũng là xuống cấp」
Mary-san không chịu thỏa hiệp.
Người con gái mơ mộng về câu chuyện sẽ không bao giờ thừa nhận những lời tôi nói ra.
「――Tôi sẽ không từ bỏ đâu」
Là câu nói được thốt ra khi những giọt nước mắt vẫn đang rơi lã chã.
Thế nhưng Mary-san chỉ khóc, chỉ rơi nước mắt chứ biểu cảm không hề biến dạng. Nhìn cô ta như vậy, tuy đau đớn...... tôi vẫn có cảm giác bị hớp hồn.
Có lẽ đây là chấp niệm của Mary-san.
Là nỗi ám ảnh của một người sáng tạo quyết không từ bỏ giấc mơ của mình.
「Một ngày nào đó, tôi chắc chắn...... sẽ tạo ra một câu chuyện tuyệt vời mà tôi thấy thú vị nhất」
Khác với tôi.
Trong khi tôi phủ nhận và vứt bỏ quá khứ, Mary-san lại níu kéo tất cả và tuyên bố sẽ không bao giờ buông tay.
「Và khi đó, tôi sẽ gặp lại cậu rồi nói......」
Những lời tiếp theo là câu nói ưa thích của Maru-san.
Tuy đã lâu rồi không còn nghe thấy, đó vẫn là những lời hoài niệm...... và phần nào đó khiến tôi thấy mừng.
「――Đáng đời cậu, thế đấy」
......Ừm. Được thôi.
Tôi rất mong được nghe cô nói vậy, vào một ngày nào đó.
「Khi cậu đã trưởng thành, lớn lên, xây dựng được một gia đình hạnh phúc với Shiho và sống một cuộc đời bình yên tới mức quên đi quá khứ, tôi...... sẽ xuất hiện và kể cho cậu nghe câu chuyện tuyệt nhất, một câu chuyện không thể tin được, một câu chuyện khiến cậu phải hối hận khi đã vứt nó đi」
Mary-san cuối cùng cũng chịu buông cổ áo tôi ra.
Có lẽ vì đã nói hết những gì muốn nói, cô ta đứng dậy, bước đi mà không để lại một lời nào.
Mary-san đi thẳng về phía ngược lại với nhà nghỉ, rồi cứ thế...... mái tóc vàng óng ả chẳng mấy chốc đã biến mất vào trong màn đêm.
Cô ta đi, để lại phía sau tiếng sóng vỗ vào bờ và sự ồn áo náo nhiệt của dòng người đang cắm trại phía xa.
Sự biến mất khiến tôi choáng váng tới mức hoài nghi, không biết từ đầu đến giờ Mary-san có ở đây không nữa.
Nhưng những giọt nước mắt vẫn còn vương trên ngực tôi, đó chính là bằng chứng Mary-san đã từng ở đây.
Nhẹ nhàng chạm vào ngực mình, tôi từ từ đứng dậy một lần nữa.
「......Xin lỗi nhé, Mary-san」
Tôi khẽ nói rồi bắt đầu cất bước.
Bước chân tôi hướng thẳng về phía nhà nghỉ.
Với những bước nhanh như đang cố rũ bỏ những suy nghĩ về Mary-san.
Tôi hướng về hiện thực, vứt bỏ câu chuyện ra khỏi cuộc đời mình――