Tôi chợt nhớ về quá khứ.
Về Nakayama Koutarou thời mới gặp Shimotsuki Shiho, khi đó còn là một người ôm trong lòng nhiều hận thù và đố kỵ hơn bây giờ.
Khi đó tôi đã bị em kế phản bội, bị cô bạn đáng lẽ rất thân từ bỏ hy vọng, còn bị bạn thuở nhỏ gắn bó bao lâu bỏ rơi, vậy nên ôm ác ý trong lòng...... cũng là chuyện dĩ nhiên thôi.
Và có lẽ điều đó cũng đúng với Ryuuzaki Ryouma, với kẻ đã cướp lấy những người tôi yêu quý.
Biểu cảm của tôi bị mơ hồ là vì những cảm xúc biến mất khi đó.
Là bởi Nakayama Koutarou đã quyết định làm một người 『dịu dàng』 và 『điềm tĩnh』.
Đó chính là con người tôi đã chọn.
Là cá tính mà tôi mong muốn và đã thành công đạt được.
Nhưng nếu tôi không có được cá tính đó, thì chắc chắn...... câu chuyện êm vui hiện tại sẽ không được sinh ra.
「Cậu đã có thể đạt được một hạnh phúc to lớn hơn. Tùy vào lựa chọn, cậu còn có thể trở thành nhân vật chính harem như 『Ryuuzaki Ryouma ngày trước』 nữa đấy」
「......Sẽ không có chuyện đó đâu」
「Không, sẽ có đấy. Dù sao cậu cũng đang đứng tại vị thế đó mà...... Thể loại nhân vật nền lật đổ nhân vật chính chẳng phải là hay nhất sao? Cướp lấy bạn thuở nhỏ, rồi cướp luôn dàn harem, rồi cướp tới cả nữ chính mới xuất hiện của nhân vật chính―― một kịch bản theo hướng đó sẽ hoàn thiện hơn cho 『romcom hệ đáng đời』」
Đúng là như vậy.
Nếu tôi khao khát có harem, một tương lai như thế...... chắc cũng sẽ có nhỉ? 「Cũng không phải chuyện gì khó khăn. Thể loại cá bé nuốt cá lớn là vương đạo cơ mà? Cứ giữ như lúc đầu thì không có gì lạ nếu câu chuyện thành như thế, nhưng đến nửa chừng thì...... diễn biến rõ ràng đã thay đổi. Với việc cậu bị 『loại bỏ những ác ý』, khả năng có được dàn harem cũng trở thành con số không」
Bước ngoặt nào...... tôi đã thay đổi vào lúc nào nhỉ.
Sau khi nghĩ ngợi một chút, suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu tôi―― là lần gặp gỡ Kurumizawa-san.
Vào cái lần Kurumizawa-san cho tôi thấy tình cảm bản thân, tôi nhớ mình đã mong ước là sẽ chỉ yêu mỗi Shii-chan.
Mà kệ đi, nguyên do ban đầu cũng chẳng quan trọng với chủ đề hiện tại.
Nói ngắn gọn thì Mary-san bảo tôi đã thay đổi.
「Một tinh thần ngay thẳng sẽ không thể xây dựng được harem, trừ khi có một mặt kiêu ngạo, rác rưởi, coi thường phụ nữ và tự tin thái quá vào giá trị bản thân mình. Vậy nên với người không còn được có ác ý như cậu, việc có nhiều nữ chính cũng không còn phù hợp nữa」
Giống như Ryuuzaki Ryouma khi trước vậy.
Nếu không rác rưởi và kiêu ngạo được như thế, cậu ta sẽ không thể duy trì harem.
Đó là lý do sẽ có mâu thuẫn khi một người không mang ác ý lại là một nhân vật chính harem. Một khi harem được cho phép, người đó sẽ không còn 『ngay thẳng』 nữa.
「Tôi tiếc lắm cậu biết không. Tôi không thể không tiếc khi cậu mong muốn giữ bản thân trong sạch...... Vì cớ gì mà cậu lại chọn con đường đó vậy」
「......Câu trả lời đơn giản lắm. Đó là vì con người 『Nakayama Koutarou』 không cấu thành từ rác rưởi. Nếu cứ cố nhấn mạnh vào điểm này, Nakayama Koutarou sẽ trở thành một kẻ dối tr――」
「――Tôi không muốn nghe cậu kiếm cớ」
Ơ không, tôi có định kiếm cớ đâu.
Thế mà Mary-san lại ngắt lời như muốn bảo lời giải thích của tôi không đáng để nghe ấy.
「Chứ không phải do cậu đã quyết rằng 『một câu chuyện nhẹ nhàng sẽ dễ được yêu thích hơn』 à?」
Cô ta nói thẳng thừng.
「Chỉ vì 『con dao』 được gọi là trả thù đã cản trở đúng không?」
Cô ta cười, một nụ cười mỉa mai đầy méo mó.
「Cứ như một tác phẩm được thương mại hóa đang cố lòng thu hút độc giả ấy...... để được yêu mến, để không khiến người khác khó chịu, và để thật nhiều người có thể thưởng thức, cậu đã loại bỏ yếu tố trả thù ra khỏi câu chuyện」
Mary-san đâm vào tim tôi.
Bằng những lời sắc bén đầy đau đớn mà tôi chẳng hề muốn nghe――