Solo: Loli666

==============================

“Tháng đầu vô cùng tuyệt vời dù có chút lạ lẫm. Đến tháng thứ hai, cả đội đều đã quen với điều đó, ‘Quản lý giỏi nhất đã vào đội chúng ta!’ tụi tớ đã vui mừng nói vậy. Thậm chí là tháng sau nữa vẫn y hệt và tụi tớ hoàn toàn quên luôn khoảng thời gian chưa có Raihara-san. Và mọi chuyện dần trở nên kỳ lạ khi sang hè…”

Giọng thì thầm Kusakabe-san lộ rõ sự phiền muộn.

“Giải đấu mùa hè đang tới gần, và cường độ tập luyện trở nên nặng hơn. Tụi tớ…dựa dẫm quá nhiều vào Raihara-san, cứ yêu cầu ‘làm này, làm nọ’ và cậu ấy vẫn chấp nhận hết. Nó vô cùng, vô cùng…dễ dàng.”

Tuy đang kể về một quản lý tuyệt vời nhưng bầu không khí lại trở nên ngột ngạt.

“Bước vào kỳ nghỉ hè, mỗi ngày cả đội đều tập luyện từ sớm, nhưng Raihara-san đã giúp mọi chuyện suôn sẻ. Tớ rất biết ơn, và cảm giác thoải mái ấy như khiến cơ thể dần tan chảy vậy…”

Kusakabe-san, dừng lại tại đó, nhặt bình nước đang nằm trên mặt đất, bơm lại chỗ nước đã mất và tiếp tục tưới hoa rồi mới nói thêm.

“Một ngày nọ, tớ đến sân tập và khích lệ đội bóng. Khi cất giọng và hô rằng ‘Cố lên nào,’ thì tớ đã nghĩ—‘Sao phải cố gắng làm gì nhỉ?’”

“…!”

“Tớ yêu bóng đá. Đó là sự thật, nó không đơn thuần chỉ là sở thích. Nhưng lần đầu tiên trong đời, tớ đã tự hỏi. ‘Tại sao?’ Tại sao mình lại làm thế? Bởi đó là nơi thoải mái và tớ chẳng phải làm gì cả.”

“Kusakabe-san…”

“Đáng sợ lắm.”

Át lấy lời tôi, giọng của Kusakabe-san thật lạnh lẽo.

“Nó thực sự đáng sợ đến rùng người. Tớ tin bóng đá là đam mê cả đời mình… nhưng trước khi kịp nhận ra, niềm tin yêu ấy đã lung lay. Mặt nào đó trong tớ dần vặn vẹo và tớ không thể tiến về phía trước nữa…”

…Tôi không có trải nghiệm sâu sắc như Kusakabe-san nên thật sự không thể hiểu nổi nỗi sợ kia.

“…Tớ rất sợ, và khi ấy, tớ nghĩ mình cần phải hành động nên đã hỏi ý kiến cả đội… Ahaha, và mọi người cũng có chung suy nghĩ. Vài người còn định viết đơn rút khỏi đội bóng.”

Chỉ vài chi tiết trong câu chuyện cũng khiến tôi lạnh sống lưng.

“…Rốt cuộc, sau bao sự chào đón và lòng biết ơn, cả đội lại cúi đầu xin lỗi và muốn Raihara-san từ chức.”

“…Chuyện đó là thật à?”

“Nghe vô lý đúng không? Chắc trông tụi tớ kỳ lạ lắm khi làm thế chỉ vì được chăm sóc quá tận tình. Nhưng điều tương tự cũng xảy ra với đội bóng rổ.”

“Hả…”

“Họ nói là, ‘Sao mấy người lại lãng phí một quản lý giỏi như thế? Bên đây rất sẵn lòng chiêu mộ.’”

“…Vậy là Raihara-san rời đi không phải vì yếu kém hay xung đột với thành viên…”

“Đúng thế. Chẳng lý do gì lại đuổi một quản lý vì họ ‘hỗ trợ quá mức’ cả. Đội bóng rổ đã cười rằng, ‘Tụi này rất nghiêm khắc nên dù có được giúp bao nhiêu cũng không đủ.’”

Tôi chắc rằng đó là một quyết định đúng…

“Thế nhưng cũng giống tụi tớ, họ chẳng chịu nổi quá một mùa… Ngôi trường ấy nổi trội về nghệ thuật và thể thao nên rất nhiều câu lạc bộ muốn có một quản lý có tài.”

“Đừng bảo là…”

“Sáu. Tổng cộng sáu câu lạc bộ, bao gồm đội bóng đá đều ‘gặp khó khăn’ và nhờ Raihara-san ‘giúp đỡ’ cuối cùng là lâm vào cảnh ‘không thể chịu nổi’ mà suýt sụp đổ… ah, xin lỗi, không phải vậy đâu.”

“…”

Kusakabe-san quay ngoắc sang tôi và sửa lại lời của mình.

“Tớ không có ý đổ lỗi cho Raihara-san… xin lỗi nhé, tớ dùng từ sai mất rồi…um…”

“Không sao đâu, tớ hiểu mà.”

“Tới giờ, tớ vẫn biết ơn Raihara-san… Thật sự, cậu ấy quá tốt với bọn tớ. Cậu ấy đã làm mọi thứ có thể…nên…”

Kusakabe-san bày tỏ lòng biết ơn, nhưng biểu cảm lại cứng đờ và căng thẳng cực độ. Hai tay cô cứ run rẩy từ đầu tới giờ.

“…Kusakabe-san, cậu tưới cho bông đó hơi nhiều quá rồi.”

“Eh? Ah… phải nhỉ? xin lỗi nha.”

Nghe vậy, Kusakabe-san vội thu lại chiếc bình trên tay.

“…Ahaha…như vậy là không tốt…nhỉ?”

—Nếu tưới nhiều quá, chúng sẽ bị úng mất.

Vừa cúi đầu, cô khẽ nói câu đó.

***

“Wow, đông thật đấy.”

Ngày chủ nhật, tôi đã tới rìa của thị trấn bên cạnh. Rải rác sắp nơi là những băng rôn về ‘Lễ hội hoa tú cầu’, và đúng như tên gọi, những đoá hoa tú cầu đang nở rộ đầy màu sắc.

Từ các tuyến đường bộ cho tới các con ngõ, cả khu vực đều được sử dụng cho lễ hội. Có vẻ đây là dịp đặc biệt để tận hưởng thời khắc rực rỡ nhất của loài hoa tú cầu.

“…Đúng là có rất nhiều cặp đôi tầm tuổi mình.”

Tôi vô thức lầm bầm. Vốn dĩ tôi có nghe qua và tưởng rằng đây là một dịp chỉ dành cho thế hệ lớn tuổi.

Song hoá ra, thiếu niên như tôi cùng thế hệ 2x cũng đang chụp ảnh và tận hưởng lễ hội này.

Đúng như lời Kusakabe-san nói, nó nổi tiếng là nhờ có phong cảnh đẹp.

“……”

Nhắc đến Kusakabe-san, tôi lại nhớ về cuộc trò chuyện hôm ấy. Có rất nhiều điều liên quan tới Raihara-san hồi còn sơ trung…

…Tôi cũng hiểu được vì sao cô lại nói việc chăm sóc mọi người sẽ đem lại rắc rối.

Nếu đã phải trải qua chuyện đó thì những lời ấy không có gì là kỳ lạ.

Dường như nó còn trở thành nỗi ám ảnh với Kusakabe-san, cũng như là với Raihara-san.

…Ước gì tôi có cách giúp được cho cô ấy.

“Chifuji-saaan!”

“Raihara-san, chào buổi sáng.”

Khi tôi đang suy tư, người được nhắc cũng vừa tới.

Phong cách Jirai-kei của Raihara-san vẫn rất đặc trưng so với mọi ngày.

“Xin lỗi vì để anh phải đợi!”

“Là do tôi tới sớm quá thôi.”

Vẫn còn hơn 50 phút nữa mới tới giờ hẹn nhưng vì chưa từng tới đây nên nay tôi rời khỏi nhà từ sớm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện