Solo: Loli666
==================================
“Chúng đang nở nè. Công sức của tụi mình đã
đơm hoa rồi~”
Ngày chủ nhật cùng Raihara-san qua đi, và thứ hai nữa lại tới.
Vào giờ nghỉ trưa trên trường, tôi đang tưới nước cho vườn hoa cùng một bạn nữ chung lớp—Kusakabe-san.
Đây là nhiệm vụ chính của chúng tôi, những thành viên chăm vườn tình nguyện.
“Bình tưới này.”
“Um… tớ sẽ bắt đầu từ phía này.”
“Vậy tớ sẽ xử lý đằng kia.”
Kusakabe-san và tôi chia nhiệm vụ và bắt tay vào công việc của hôm nay.
Mùa mưa sẽ bắt đầu vào tuần tới.
Khi ấy, cơ hội cho mấy việc này sẽ ít hơn nhiều.
“Vào mùa mưa, chắc chúng ta sẽ nhàn rỗi đấy. Thời kỳ tưới nước tự động sắp đến rồi~”
Nói thế, có vẻ Kusakabe-san cũng thầm nghĩ, ‘Đã đến thời gian này rồi à?”
“Tuy không phải tại trường ta, nhưng hoa tú cầu dần nở rồi đấy. Chifuji-kun, cậu có đi không? Lễ hội hoa tú cầu ấy.”
“Lễ hội hoa tú cầu…? Oh, giống hội ngắm hoa xuân phiên bản mùa mưa được tổ chức gần đây hử? Tớ chưa từng tham gia và cũng không có dự định nào cả.”
“Thật là. Cuối tuần ở đó có nhiều sạp đồ ăn và chỗ chụp ảnh nữa nên thường sẽ có không ít các cặp đôi. Một nơi thích hợp dành cho cậu đó, Chifuji-kun.”
“…uh, vì sao cơ?”
Tôi vô thức quay sang Kusakabe-san, và thấy một nụ cười tinh nghịch như đang nói, ‘Tớ biết rồi nhé.’
“Tớ nghe từ Mai-tei, ah không, từ Mai ở bên lớp thứ 3. Cậu ấy từng học chung với Chifuji-kun vào năm hai đó… Rằng ngày hôm qua, hình như cậu đang hẹn hò với một cô gái tại trung tâm thương mại.”
“…Mạng lưới thông tin của con gái đúng là đỉnh thật.”
“Mai nói cô gái đi cùng Chifuji-kun rất là nổi bật và đáng yêu luôn. Dường như cô ấy xinh đến nỗi không hề bị lu mờ bởi phong cách Jirai-kei.”
“Đúng là vậy, nhưng đó không phải bạn gái tớ.”
“Eh~! Thật sao? Nhưng Mai nói chỉ có mỗi hai người mà!”
“Không sai, nhưng không phải thế đâu. Raihara-san và tớ…”
…Tôi nên giải thích sao đây? Liệu có thể gọi cả hai là bạn bè?
Dù chỉ mới đi chơi một ngày cùng cô ấy nhưng tôi cảm thấy như vậy.
Song, là một nam sinh năm ba cao trung, tôi cũng hiểu được rằng.
Khi con gái nghe đến chuyện một nam một nữ đi riêng với nhau thì sẽ chẳng dễ gì bỏ qua đâu.
Tôi nhất định sẽ bị hỏi, sao hai người lại đi cùng nhau? Lúc ấy tôi phải trả lời sao đây?
…Nan giải thật.
Tôi không thể kể ra tình cảnh của Raihaira-san được nên—
“Tên cô ấy là Raihara?”
Clang, bình nước tuột khỏi tay Kusakabe-san và rơi xuống đập vào vách bồn hoa.
“…Kusakabe-san?”
Bạn cùng lớp mà tôi tưởng sẽ vồ tới hỏi dồn dập, lại cứng đờ nhìn tới.
“Ku-Kusakabe-san? Sao thế?”
“…eh, ah, err…ah, ahaha, xin lỗi, xin lỗi nhé, tớ làm rơi bình mất rồi. May mà không bị đổ ra ngoài nhiều. U-ừ thì nó cũng sắp cạn rồi nên ổn cả thôi, p-phải đó.”
Kusakabe-san là một người vô cùng năng động, nhưng cô lại đang nói nhanh đến bất thường.
Cô bước tới vòi nước gần đó để bơm thêm.
Có phải do tôi tưởng tượng hay tay của Kusakabe-san đang thực sự run rẩy?
“…um…Raihara ấy, tên đầy đủ…của cổ là gì vậy?”
“Amane. Là Raihara Amane-san.”
Cùng một tiếng clang, bình tưới đã được bơm đầy lần nữa rơi khỏi tay Kusakabe-san.
“…Kusakabe, -san?”
“Không phải!!”
Cô bỗng quay ngoắt sang và hét lên.
“Không phải! T, tớ thực sự thích bóng đá!! Là thật đó!!”
“…uh, hả…?”
Tôi ngơ ngác trước những lời đường đột ấy.
…Bóng đá? Cô ấy đang muốn nói gì vậy?
Tôi biết chuyện Kusakabe-san từng thuộc câu lạc bộ bóng đá nữ.
“….Ah…xin lỗi…Tớ lại nói chuyện không đâu rồi.”
“Không sao…”
Kusakabe-san dùng hai tay còn đang run rẩy để nhặt bình tưới lên.
…Tuy nhiên, tôi vẫn phải hỏi cho ra lẽ.
“…Raihara-san và cậu biết nhau à?”
“…chung trường cao sơ trung. Ở đó kết hợp cả bậc cao và sơ trung lại làm một. Tớ từng theo học ở đó.”
“Ah, ra vậy… cậu chuyển tới đây vì câu lạc bộ bóng đá nữ của trường rất mạnh nhỉ?”
Lúng túng không biết tiếp lời ra sao, tôi ngập ngừng đưa ra câu hỏi.
“…Vào năm lớp chín, một người từng đạt giải Olympic môn bóng đá nữ đã trở thành huấn luyện viên cho trường này, và đó còn là thần tượng của tớ suốt thời gian dài…nên tớ đã nghĩ, ‘Mình muốn vào trường cao trung đó!”
“Oh, cậu yêu bóng đá thật đấy.”
“…Phải, tớ yêu nó. Dù chẳng biết bản thân có làm nên trò trống gì không, nhưng tớ nghĩ mình sẽ cống hiến cả đời…Tớ thực sự, vô cùng, vô cùng yêu bóng đá.”
Cô liên tục nhấn mạnh, dù tôi chẳng hề nghi ngờ chút nào.
Có vẻ phần lớn là để tự trấn an bản thân.
“…Và Raihara-san từng là quản lý của đội bóng…”
Sau một khoảng im lặng, Kusakabe-san tiếp tục.
“Vì hai người em dần tự lập nên Raihara-san muốn có gì đó để làm sau giờ học. Thành ra, từ mùa xuân năm hai sơ trung, cậu ấy đã xin làm quản lý đội bóng.”
“Oh, nghe có vẻ giống Raihara-san. Hết sức ân cần. Chắc đây là lần đầu tớ gặp một người như vậy.”
“…”
Sự im lặng nặng nề lại lần nữa bao trùm.
…Chuyện gì vậy?
Là do cãi vã hay… trông có vẻ không giống lắm.
“…Như Chifuji-kun vừa nói, Raihara-san cực kỳ ân cần. Cậu ấy để tâm tới mọi thứ và làm tất cả vì đội bóng. Đến mức cảm giác bọn mình quên luôn sự tồn tại của câu ‘phiền cậu làm cái này nhé?’”
Tôi hoàn toàn có thể hình dung ra cảnh tượng ấy.