Chương 990
Cô run rẩy bấm nghe, Tô Ngưng hỏi cô: “Đọc tin tức chưa?”
Du Ân cảm thấy có chút giật mình: “Không phải là chuyện của tớ và Chu Dật chứ?”
Tô Ngưng rất kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
“Tớ đã đoán được, ngày đó tớ cùng Chu Dật ăn cơm, Bạch Thanh Thanh đã nhìn thấy.” Những lời của Du Ân vừa nói ra, trên đỉnh đầu liền truyền đến một trận lạnh lẽo kinh khủng.
Da đầu Du Ân tê dại, vội vàng nói: “Để nói sau nha.”
Sau đó cô vội vàng cúp điện thoại.
Ho nhẹ một tiếng, Du Ân lại ngẩng đầu nhìn Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn lạnh lùng hỏi: “Chuyện em và Chu Dật sao? Hai người cùng nhau ăn cơm sau lưng anh sao?”
Du Ân: “…”
Tại sao anh lại nói kiểu mập mờ như vậy? Cô tự giải thích cho mình: “Cái gì mà sau lưng anh chứ? Cậu ta vừa vặn đến Bắc Kinh, chính thức công bố vai nam chính. Cậu ta cứ khăng khăng muốn cảm ơn em nên đã mời em ăn tối, em không thể từ chối nên đành phải đi thôi.”
“Hừ.” Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng: “Cố ý chọn lúc anh đi Mỹ, không phải là cố ý sau lưng anh sao?”
Giọng điệu của Phó Đình Viễn chua đến mức gần như nổi bọt, Du Ân không biết phải nói gì nên tuyệt vọng đưa tay ôm cổ anh và hôn anh.
Phó Đình Viễn: “…”
Bây giờ cô thực sự biết cách dỗ dành anh rồi đấy, một lúc thì thổi gió bên gối, một lúc thì chủ động hôn môi.
Sau khi Du Ân cảm thấy tâm trạng của Phó Đình Viễn đã dịu đi, cuối cùng cô cũng thả lỏng, bất lực nói: “Bọn em chỉ ăn một bữa đơn giản thôi, ai ngờ có thể gặp Bạch Thanh Thanh chứ.”
“Vừa nhìn đã thấy ánh mắt cô ta nhìn em không ổn, không ngờ cô ta lại thật sự ra tay.” Du Ân xấu hổ nói rằng ánh mắt của Bạch Thanh Thanh giống như bắt gian vậy.
Phó Đình Viễn không nói gì nữa, lấy điện thoại di động và mở Weibo để xem Bạch Thanh Thanh đã mua bài bôi đăng cô như thế nào. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Du Ân nghiêng người để xem cùng với Phó Đình Viễn, nhưng sau khi đọc được vài từ, Du Ân đã gục xuống, lấy tay che mặt và không thể xem được nữa.
Bạch Thanh Thanh có bị bệnh không vậy? Cô ta thực sự nói rằng cô đang cắm sừng Phó Đình Viễn, lợi dụng lúc Phó Đình Viễn ở nước ngoài để quyến rũ tiểu thịt tươi.
Mấy chuyện cắm sừng này, Bạch Thanh Thanh đang nói về chính mình, phải không?
Du Ân đã nghe Tô Ngưng nói, trước đó mặc dù Bạch Thanh Thanh ở bên cạnh Thiệu Kinh, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ không chính đáng với những người đàn ông khác, cũng không biết là Thiệu Kinh không biết hay chỉ là nhắm mắt làm ngơ.
Bị cắm sừng có thể nói là một đòn trí mạng đối với đàn ông, có thể nhìn thấy khuôn mặt của Phó Đình Viễn bắt đầu trở nên khó coi bằng mắt thường.
Du Ân trượt vào trong chăn, cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Cô thật sự muốn xé toạc miệng của Bạch Thanh Thanh ra.
Cô run rẩy bấm nghe, Tô Ngưng hỏi cô: “Đọc tin tức chưa?”
Du Ân cảm thấy có chút giật mình: “Không phải là chuyện của tớ và Chu Dật chứ?”
Tô Ngưng rất kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
“Tớ đã đoán được, ngày đó tớ cùng Chu Dật ăn cơm, Bạch Thanh Thanh đã nhìn thấy.” Những lời của Du Ân vừa nói ra, trên đỉnh đầu liền truyền đến một trận lạnh lẽo kinh khủng.
Da đầu Du Ân tê dại, vội vàng nói: “Để nói sau nha.”
Sau đó cô vội vàng cúp điện thoại.
Ho nhẹ một tiếng, Du Ân lại ngẩng đầu nhìn Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn lạnh lùng hỏi: “Chuyện em và Chu Dật sao? Hai người cùng nhau ăn cơm sau lưng anh sao?”
Du Ân: “…”
Tại sao anh lại nói kiểu mập mờ như vậy? Cô tự giải thích cho mình: “Cái gì mà sau lưng anh chứ? Cậu ta vừa vặn đến Bắc Kinh, chính thức công bố vai nam chính. Cậu ta cứ khăng khăng muốn cảm ơn em nên đã mời em ăn tối, em không thể từ chối nên đành phải đi thôi.”
“Hừ.” Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng: “Cố ý chọn lúc anh đi Mỹ, không phải là cố ý sau lưng anh sao?”
Giọng điệu của Phó Đình Viễn chua đến mức gần như nổi bọt, Du Ân không biết phải nói gì nên tuyệt vọng đưa tay ôm cổ anh và hôn anh.
Phó Đình Viễn: “…”
Bây giờ cô thực sự biết cách dỗ dành anh rồi đấy, một lúc thì thổi gió bên gối, một lúc thì chủ động hôn môi.
Sau khi Du Ân cảm thấy tâm trạng của Phó Đình Viễn đã dịu đi, cuối cùng cô cũng thả lỏng, bất lực nói: “Bọn em chỉ ăn một bữa đơn giản thôi, ai ngờ có thể gặp Bạch Thanh Thanh chứ.”
“Vừa nhìn đã thấy ánh mắt cô ta nhìn em không ổn, không ngờ cô ta lại thật sự ra tay.” Du Ân xấu hổ nói rằng ánh mắt của Bạch Thanh Thanh giống như bắt gian vậy.
Phó Đình Viễn không nói gì nữa, lấy điện thoại di động và mở Weibo để xem Bạch Thanh Thanh đã mua bài bôi đăng cô như thế nào. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Du Ân nghiêng người để xem cùng với Phó Đình Viễn, nhưng sau khi đọc được vài từ, Du Ân đã gục xuống, lấy tay che mặt và không thể xem được nữa.
Bạch Thanh Thanh có bị bệnh không vậy? Cô ta thực sự nói rằng cô đang cắm sừng Phó Đình Viễn, lợi dụng lúc Phó Đình Viễn ở nước ngoài để quyến rũ tiểu thịt tươi.
Mấy chuyện cắm sừng này, Bạch Thanh Thanh đang nói về chính mình, phải không?
Du Ân đã nghe Tô Ngưng nói, trước đó mặc dù Bạch Thanh Thanh ở bên cạnh Thiệu Kinh, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ không chính đáng với những người đàn ông khác, cũng không biết là Thiệu Kinh không biết hay chỉ là nhắm mắt làm ngơ.
Bị cắm sừng có thể nói là một đòn trí mạng đối với đàn ông, có thể nhìn thấy khuôn mặt của Phó Đình Viễn bắt đầu trở nên khó coi bằng mắt thường.
Du Ân trượt vào trong chăn, cảm thấy hơi tuyệt vọng.
Cô thật sự muốn xé toạc miệng của Bạch Thanh Thanh ra.
Danh sách chương