Chương 989
Đứng ngoài cửa chính là người mà anh ngày đêm nghĩ đến, xinh đẹp dịu dàng dễ mến động lòng người.
Phó Đình Viễn xúc động bế cô lên, đạp cửa rồi ngã xuống giường lớn.
Hai người hôn nhau không rời, cộng với sự nhiệt tình hừng hực của tiểu biệt thắng tân hôn, Du Ân thậm chí còn chưa kịp nói lời nào, cả hai đã quấn lấy nhau kịch liệt, thảm trải trên giường đã trở nên hỗn độn.
Không biết sự triền miên dây dưa này kéo dài bao lâu, sau khi kết thúc, Du Ân yếu ớt nằm trong vòng tay của Phó Đình Viễn và oán trách: “Anh thật đúng là…”
Thật đúng là như thế nào thì Du Ân không thể nói được nữa, bởi vì cô thực sự không biết dùng từ gì để diễn tả những gì Phó Đình Viễn đã làm vừa rồi.
Phó Đình Viễn vuốt tóc cô, thấp giọng cười nói: “Làm sao vậy? Không thích sao?”
Du Ân tức giận trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này thực sự càng ngày càng vô liêm sỉ.
Phó Đình Viễn ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng và lưu luyến: “Cảm ơn vì đã cho anh bất ngờ, anh rất thích.”
Vốn tưởng rằng anh phải cấp tốc quay về Giang Thành, sau đó bay đến Bắc Kinh gặp cô, không ngờ vừa mở mắt ra đã gặp được cô.
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn lại hôn cô một trận nữa.
Du Ân có chút choáng ngợp, vội vàng giơ tay đẩy anh, chuyển chủ đề: “Ừm… em có chuyện muốn nói với anh.”
Phó Đình Viễn: “…”
Anh trừng mắt nhìn phía dưới thân: “Em nghiện thổi gió bên gối rồi sao?”
Du Ân vô cùng xấu hổ: “Không phải!”
Lần nào cô cũng muốn nói chuyện với anh trước, nhưng lần nào anh cũng đặt cô lên giường trước, thế cho nên cứ mở miệng ra là thổi gió bên gối.
Phó Đình Viễn nằm nghiêng bên cạnh cô, bình tĩnh nói: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Du Ân liếc nhìn anh, cảm thấy hơi chột dạ.
Sau đó nghĩ lại, cô và Chu Dật trong sạch mà, tại sao cô lại chột dạ chứ? Họ chỉ dùng một bữa cơm đơn giản, ngoại trừ việc Chu Dật vẫn nhìn cô bằng ánh mắt có tình yêu nam nữ, Chu Dật khuyên cô nên nghiêm túc cân nhắc việc quay lại bên Phó Đình Viễn.
Du Ân thực sự không hiểu, Chu Dật còn trẻ như thế, có quá nhiều cô gái xinh đẹp ở độ tuổi của anh ta, tại sao anh ta lại cứ để ý đến cô, một người phụ nữ hơn anh ta sáu tuổi.
Phó Đình Viễn thậm chí không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Du Ân, anh biết rằng đó chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Anh khẽ nheo mắt hỏi cô: “Sao em không nói gì?”
Du Ân lấy hết can đảm để mở miệng và đang định nói thì điện thoại di động của cô reo lên.
Là Tô Ngưng gọi tới, mí mắt của Du Ân nhảy lên ngay lập tức.
Cô rất sợ Tô Ngưng tìm cô nói rằng Bạch Thanh Thanh đã có động thái, dù sao Tô Ngưng đang lướt mạng 5G để ăn dưa, Tô Ngưng sẽ kể cho cô mọi thứ về cô trên mạng sau khi nhìn thấy nó.
Đứng ngoài cửa chính là người mà anh ngày đêm nghĩ đến, xinh đẹp dịu dàng dễ mến động lòng người.
Phó Đình Viễn xúc động bế cô lên, đạp cửa rồi ngã xuống giường lớn.
Hai người hôn nhau không rời, cộng với sự nhiệt tình hừng hực của tiểu biệt thắng tân hôn, Du Ân thậm chí còn chưa kịp nói lời nào, cả hai đã quấn lấy nhau kịch liệt, thảm trải trên giường đã trở nên hỗn độn.
Không biết sự triền miên dây dưa này kéo dài bao lâu, sau khi kết thúc, Du Ân yếu ớt nằm trong vòng tay của Phó Đình Viễn và oán trách: “Anh thật đúng là…”
Thật đúng là như thế nào thì Du Ân không thể nói được nữa, bởi vì cô thực sự không biết dùng từ gì để diễn tả những gì Phó Đình Viễn đã làm vừa rồi.
Phó Đình Viễn vuốt tóc cô, thấp giọng cười nói: “Làm sao vậy? Không thích sao?”
Du Ân tức giận trừng mắt nhìn anh, người đàn ông này thực sự càng ngày càng vô liêm sỉ.
Phó Đình Viễn ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng và lưu luyến: “Cảm ơn vì đã cho anh bất ngờ, anh rất thích.”
Vốn tưởng rằng anh phải cấp tốc quay về Giang Thành, sau đó bay đến Bắc Kinh gặp cô, không ngờ vừa mở mắt ra đã gặp được cô.
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn lại hôn cô một trận nữa.
Du Ân có chút choáng ngợp, vội vàng giơ tay đẩy anh, chuyển chủ đề: “Ừm… em có chuyện muốn nói với anh.”
Phó Đình Viễn: “…”
Anh trừng mắt nhìn phía dưới thân: “Em nghiện thổi gió bên gối rồi sao?”
Du Ân vô cùng xấu hổ: “Không phải!”
Lần nào cô cũng muốn nói chuyện với anh trước, nhưng lần nào anh cũng đặt cô lên giường trước, thế cho nên cứ mở miệng ra là thổi gió bên gối.
Phó Đình Viễn nằm nghiêng bên cạnh cô, bình tĩnh nói: “Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Du Ân liếc nhìn anh, cảm thấy hơi chột dạ.
Sau đó nghĩ lại, cô và Chu Dật trong sạch mà, tại sao cô lại chột dạ chứ? Họ chỉ dùng một bữa cơm đơn giản, ngoại trừ việc Chu Dật vẫn nhìn cô bằng ánh mắt có tình yêu nam nữ, Chu Dật khuyên cô nên nghiêm túc cân nhắc việc quay lại bên Phó Đình Viễn.
Du Ân thực sự không hiểu, Chu Dật còn trẻ như thế, có quá nhiều cô gái xinh đẹp ở độ tuổi của anh ta, tại sao anh ta lại cứ để ý đến cô, một người phụ nữ hơn anh ta sáu tuổi.
Phó Đình Viễn thậm chí không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Du Ân, anh biết rằng đó chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Anh khẽ nheo mắt hỏi cô: “Sao em không nói gì?”
Du Ân lấy hết can đảm để mở miệng và đang định nói thì điện thoại di động của cô reo lên.
Là Tô Ngưng gọi tới, mí mắt của Du Ân nhảy lên ngay lập tức.
Cô rất sợ Tô Ngưng tìm cô nói rằng Bạch Thanh Thanh đã có động thái, dù sao Tô Ngưng đang lướt mạng 5G để ăn dưa, Tô Ngưng sẽ kể cho cô mọi thứ về cô trên mạng sau khi nhìn thấy nó.
Danh sách chương