Chương 985
Phó Đình Viễn đưa Đổng Văn Tuệ đến khách sạn nơi anh ở, Đổng Văn Tuệ hỏi: “Con không đến thẳng sân bay sao?”
Phó Đình Viễn đè nén sự mất kiên nhẫn trong lòng: “Mẹ, con ngồi hơn mười tiếng đồng hồ mới đến đây, mắt nhắm mắt mở đi đón mẹ, con muốn đi ngủ nghỉ ngơi.”
Phó Đình Viễn coi như đã nhìn thấu điều đó, tính cách ích kỷ của mẹ anh sẽ không thể thay đổi được.
Bà ta không quan tâm anh có nghỉ ngơi tốt hay không, mà chỉ quan tâm bà ta có thể nhanh chóng trở về nhà hay không.
Phó Đình Viễn tuyệt vọng, nhưng may mắn thay, anh không cần tình yêu của Đổng Văn Tuệ nữa, chỉ cần có Du Ân yêu anh là đủ rồi.
Trên mặt Đổng Văn Tuệ hiện lên một tia ngượng ngùng: “Ồ, được rồi, con nghỉ ngơi thật tốt đi, nghỉ ngơi xong chúng ta đi cũng được.”
Hai người ở lại khách sạn một ngày trước khi ra sân bay vào ngày hôm sau.
Trước một cửa hàng sang trọng của sân bay.
Đổng Văn Tuệ có phần mất tự nhiên nói với Phó Đình Viễn: “Đình Viễn, con giúp mẹ mua một chiếc túi đi, mẹ, mẹ muốn tặng cho Du Ân…”
Đổng Văn Tuệ vẫn còn hơi xấu hổ khi làm lành với Du Ân, cho nên bà ta nói với một giọng rất thấp.
Phó Đình Viễn khẽ cau mày và nhìn bà ta, bà ta tiếp tục nói: “Chuyện của mẹ, ít nhiều cũng nhờ cô ấy nói giúp, mẹ muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
“Được.” Phó Đình Viễn đồng ý và bước vào cửa hàng trước.
Mặc dù anh đồng ý giúp Đổng Văn Tuệ mua một chiếc túi cho Du Ân, nhưng Phó Đình Viễn biết rằng loại túi xa xỉ này Du Ân sẽ không sử dụng.
Họ sống cùng nhau, anh đã nhìn thấy phòng thay đồ của cô, bên trong trưng bày rất nhiều chiếc túi phiên bản giới hạn, tất cả đều là do anh họ và chị dâu trong nhà họ Diệp tặng cho cô.
Cô nói rằng sau khi trở về nhà họ Diệp, Diệp Văn, bà cụ và những người lớn tuổi khác đã tặng xe hơi, nhà cửa và trang sức cho cô, các chị gái và chị dâu cùng thế hệ thì lại tặng túi xách cho cô.
Cô không thể từ chối nên đành phải nhận, nhưng số lần cô sử dụng nó rất ít.
Những gì cô thường sử dụng là một chiếc túi lớn có thể đựng được nhiều đồ, đó là một thương hiệu thiết kế riêng, chiếc túi đó có thể đựng vừa máy tính của cô, cô nói nó rất phù hợp với công việc của cô, cô có thể mang theo máy tính mọi lúc, mọi nơi.
Sở dĩ anh vẫn đồng ý đi cùng Đổng Văn Tuệ để mua túi xách là vì anh cảm thấy Du Ân xứng đáng với món quà này.
Nếu không phải có Du Ân thuyết phục, anh thực sự sẽ không quan tâm đến tính mạng của Đổng Văn Tuệ.
Đổng Văn Tuệ bước vào cửa hàng và nhờ Phó Đình Viễn phiên dịch cho mình, đồng thời hỏi mẫu mới nhất còn hàng không.
Đổng Văn Tuệ suốt ngày để ý đến những thứ này, đương nhiên biết kiểu nào đang thịnh hành nhất trong mùa hiện tại, nhưng những kiểu thịnh hành thường hết hàng nên bà ta phải nhờ Phó Đình Viễn hỏi trước.
Cũng may là hàng có sẵn, Đổng Văn Tuệ đã nhanh chóng cầm xuống.
Phó Đình Viễn đưa Đổng Văn Tuệ đến khách sạn nơi anh ở, Đổng Văn Tuệ hỏi: “Con không đến thẳng sân bay sao?”
Phó Đình Viễn đè nén sự mất kiên nhẫn trong lòng: “Mẹ, con ngồi hơn mười tiếng đồng hồ mới đến đây, mắt nhắm mắt mở đi đón mẹ, con muốn đi ngủ nghỉ ngơi.”
Phó Đình Viễn coi như đã nhìn thấu điều đó, tính cách ích kỷ của mẹ anh sẽ không thể thay đổi được.
Bà ta không quan tâm anh có nghỉ ngơi tốt hay không, mà chỉ quan tâm bà ta có thể nhanh chóng trở về nhà hay không.
Phó Đình Viễn tuyệt vọng, nhưng may mắn thay, anh không cần tình yêu của Đổng Văn Tuệ nữa, chỉ cần có Du Ân yêu anh là đủ rồi.
Trên mặt Đổng Văn Tuệ hiện lên một tia ngượng ngùng: “Ồ, được rồi, con nghỉ ngơi thật tốt đi, nghỉ ngơi xong chúng ta đi cũng được.”
Hai người ở lại khách sạn một ngày trước khi ra sân bay vào ngày hôm sau.
Trước một cửa hàng sang trọng của sân bay.
Đổng Văn Tuệ có phần mất tự nhiên nói với Phó Đình Viễn: “Đình Viễn, con giúp mẹ mua một chiếc túi đi, mẹ, mẹ muốn tặng cho Du Ân…”
Đổng Văn Tuệ vẫn còn hơi xấu hổ khi làm lành với Du Ân, cho nên bà ta nói với một giọng rất thấp.
Phó Đình Viễn khẽ cau mày và nhìn bà ta, bà ta tiếp tục nói: “Chuyện của mẹ, ít nhiều cũng nhờ cô ấy nói giúp, mẹ muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
“Được.” Phó Đình Viễn đồng ý và bước vào cửa hàng trước.
Mặc dù anh đồng ý giúp Đổng Văn Tuệ mua một chiếc túi cho Du Ân, nhưng Phó Đình Viễn biết rằng loại túi xa xỉ này Du Ân sẽ không sử dụng.
Họ sống cùng nhau, anh đã nhìn thấy phòng thay đồ của cô, bên trong trưng bày rất nhiều chiếc túi phiên bản giới hạn, tất cả đều là do anh họ và chị dâu trong nhà họ Diệp tặng cho cô.
Cô nói rằng sau khi trở về nhà họ Diệp, Diệp Văn, bà cụ và những người lớn tuổi khác đã tặng xe hơi, nhà cửa và trang sức cho cô, các chị gái và chị dâu cùng thế hệ thì lại tặng túi xách cho cô.
Cô không thể từ chối nên đành phải nhận, nhưng số lần cô sử dụng nó rất ít.
Những gì cô thường sử dụng là một chiếc túi lớn có thể đựng được nhiều đồ, đó là một thương hiệu thiết kế riêng, chiếc túi đó có thể đựng vừa máy tính của cô, cô nói nó rất phù hợp với công việc của cô, cô có thể mang theo máy tính mọi lúc, mọi nơi.
Sở dĩ anh vẫn đồng ý đi cùng Đổng Văn Tuệ để mua túi xách là vì anh cảm thấy Du Ân xứng đáng với món quà này.
Nếu không phải có Du Ân thuyết phục, anh thực sự sẽ không quan tâm đến tính mạng của Đổng Văn Tuệ.
Đổng Văn Tuệ bước vào cửa hàng và nhờ Phó Đình Viễn phiên dịch cho mình, đồng thời hỏi mẫu mới nhất còn hàng không.
Đổng Văn Tuệ suốt ngày để ý đến những thứ này, đương nhiên biết kiểu nào đang thịnh hành nhất trong mùa hiện tại, nhưng những kiểu thịnh hành thường hết hàng nên bà ta phải nhờ Phó Đình Viễn hỏi trước.
Cũng may là hàng có sẵn, Đổng Văn Tuệ đã nhanh chóng cầm xuống.
Danh sách chương