Chương 984

Sau khi gọi điện cho Du Ân lần trước, bà ta quá xấu hổ nên không gọi lại cho Du Ân để hỏi kết quả, bà ta chỉ có thể lo lắng chờ đợi, thật trớ trêu khi nói rằng, lần đầu tiên trong đời bà ta vô cùng mong chờ con trai mình nghe lời Du Ân.

“Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức. Mẹ không muốn ở lại đây dù chỉ một giây nào nữa.” Khóc xong, Đổng Văn Tuệ lau nước mắt, kéo Phó Đình Viễn và định rời đi.

Phó Đình Viễn khẽ cau mày: “Mẹ không định thu dọn hành lý sao?”

“Không cần đem gì hết, mẹ mang giấy tờ là được rồi, mấy cái khác về nước rồi mau sau.” Đổng Văn Tuệ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đất nước và căn hộ khiến bà ta ngột ngạt này, mấy cái khác bà ta không quan tâm nữa.

Khi Phó Giang từ trên lầu đi xuống, Phó Đình Viễn thờ ơ chào ông ta: “Con sẽ đưa mẹ về nước.”

“Ừm.” Trên mặt Phó Giang không biểu lộ chút cảm xúc.

Phó Đình Viễn lại nói: “Nếu có thể, cha cũng về đi. Ông nội cũng già rồi.”

Đổng Văn Tuệ túm lấy anh, không muốn anh đối xử tốt với Phó Giang.

Phó Giang phớt lờ cử chỉ nhỏ của Đổng Văn Tuệ, nhẹ nhàng nói với Phó Đình Viễn: “Cha sẽ cân nhắc.”

Phó Đình Viễn không nói gì nữa mà quay sang Đổng Văn Tuệ và nói: “Mẹ đi lấy giấy tờ đi, con chờ.”

Đổng Văn Tuệ gật đầu, vội vàng bỏ qua Phó Giang và đi lên lầu, như thể Phó Giang là một loại tai họa nào đó.

“Con và Du Ân kia, làm hòa rồi à?” Phó Giang ngồi xuống ghế sô pha mà không mời Phó Đình Viễn ngồi xuống, ông ta biết Phó Đình Viễn cũng sẽ không ngồi xuống.

“Vâng.” Phó Đình Viễn đứng ở lối vào và nhẹ nhàng trả lời, chỉ đợi Đổng Văn Tuệ lấy giấy tờ rồi rời đi.

Phó Giang hớp một ngụm cà phê trong tay: “Hãy sống thật tốt, đừng hoang đoàng như cha.”

Phó Đình Viễn ngoảnh mặt đi.

Bây giờ mới khuyên anh thì có ích lợi gì nữa chứ? Phó Đình Viễn không trả lời, bầu không khí giữa hai cha con trở nên im lặng, giống như nhiều năm nay.

Đổng Văn Tuệ nhanh chóng cầm chứng minh thư của mình đi xuống lầu, đi ra ngoài mà không thèm nhìn Phó Giang, Phó Đình Viễn khẽ gật đầu chào tạm biệt Phó Giang, sau đó quay người rời đi.

Phó Giang đứng trước cửa sổ nhìn hai mẹ con lặng lẽ rời đi, ông ta và Đổng Văn Tuệ không thể nào hòa giải được nữa, tính cách của Đổng Văn Tuệ rất cố chấp và mạnh mẽ, cuộc sống của ông ta với Đổng Văn Tuệ thật sự quá áp lực.

Nếu lúc đó Đổng Văn Tuệ sẵn sàng đồng ý ly hôn, có lẽ họ vẫn có thể giữ thể diện và nói vài lời vô thưởng vô phạt.

Nhưng Đổng Văn Tuệ sống chết không chịu ly hôn, khiến bọn họ mệt mỏi, trở thành kẻ thù của nhau.

Đổng Văn Tuệ ghét thói phong lưu của ông ta, ông ta thì lại hận Đổng Văn Tuệ từ chối ly hôn để ông ta không bao giờ có thể cho người tình của mình một danh phận.

Nhưng mà ông ta có thể nhìn thấy sự thay đổi của con trai mình.

Nếu không, cả đời này con trai ông ta sẽ không thể nói ông ta nên quay về nước, chắc chắn là Du Ân đã bảo anh nói điều đó.

Cô gái đó rất hiếu thảo, đặc biệt là hiếu thảo với ông cụ.

Nói ông ta quay về, chẳng qua là để cho những năm cuối đời của ông cụ không quá ảm đạm, nói không chừng có một ngày có thể nhìn thấy con trai trước khi từ giã cõi đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện