Mấy người hàng xóm cùng toàn nhà vây quanh trước cửa, nhưng dưới sự khuyên bảo của cảnh sát,
Phó Đình Viễn không thèm liếc Du Tùng lấy một cái, vẻ mặt bình tĩnh chào hỏi hai người cảnh sát: “Chào các anh, tôi là Phó Đình Viễn, là bạn của chủ nhà, đến đây xem có chuyện gì xảy ra.”
Cái tên Phó Đình Viễn rất nổi tiếng ở Giang Thành. Vì vậy, anh vừa nói tên, hai người cảnh sát lập tức mỉm cười với anh.
“Thì ra là sếp Phó, mời anh vào.” Hai người nói rồi kéo Du Tùng sang một bên, nhường lối đi cho Phó Đình Viễn vào bên trong.
Du Tùng trông thấy Phó Đình Viễn tới, cả người anh ta bàng hoàng không nói lên lời.
Một năm trước, Du Ân gửi tin nhắn thông báo với bọn họ, nói cô và Phó Đình Viễn đã ly hôn, sau đó chuyển cho bọn họ một số tiền và biến mất không một vết tích.
Một kim chủ lớn như Phó Đình Viễn cũng không cần, nói ly hôn liền ly hôn. Lúc đó Du Tùng và Du Thế Quần suýt nữa thì tức chết.
Nhưng lại không liên lạc được với Du Ân, bọn họ không còn cách nào khác chỉ có thể tìm Phó Đình Viễn gây rối một trận. Kết cục Phó Đình Viễn ném cho họ đơn ly hôn và tuyên bố chấm dứt.
Bọn họ vốn dĩ còn muốn đòi Phó Đình Viễn một khoản tiền, nhưng Phó Đình Viễn lại trực tiếp để bảo vệ đuổi bọn họ đi.
Du Tùng không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại Phó Đình Viễn. Anh ta nhất thời vui mừng tới mức quên phải nói cái gì.
Sau khi Phó Đình Viễn bước vào cửa liền trông thấy Du Ân đứng giữa phòng khách, cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, sắc mặt tái nhợt, vai run run đang trả lời câu hỏi của cảnh sát.
Cô cụp mắt xuống để nói, một tay ôm eo.
Phó Đình Viễn nhìn theo tay cô, bỗng nhiên phát hiện có một dấu chân lớn trên eo cô, rất rõ ràng đã bị Dụ Tùng đạp.
Hơn nữa còn đạp rất đau, bằng không cô không thể liên tục ôm eo được.
Phó Đình Viễn nghĩ tới thân hình mảnh mai của cô, lập tức trong lòng muốn bóp chết Du Tùng.
Du Tùng rốt cuộc nhẫn tâm như thế nào, lại lỡ đạp cô như vậy? Dù sao đi nữa thì cô cũng là em gái của anh ta.
Bản thân cũng là một người anh, Phó Đĩnh Viễn cảm thấy Du Tùng không bằng cầm thú.
Du Ân thấy Phó Đình Viễn bước vào, cả người lập tức sững sờ, theo sau đó là nỗi xấu hổ và bối rối vô tận dâng lên từ tận đáy lòng.
Tại sao mỗi lần cô rơi vào cảnh thê thảm khổ sở, Phó Đình Viễn đều trông thấy?
Ông trời đang giúp Phó Đình Viễn, để anh có cơ hội cười nhạo cô sao?
Và sự tồn tại của hai người Du Tung cùng Du Thế Quần, là nguyên nhân cơ bản khiến Du Ân từ trước đến nay không thể ngẩng đầu lên trước mặt Phó Đình Viễn.
Du Ân có chút xấu hổ rời ánh mắt sang chỗ khác, không muốn đối mặt với Phó Đình Viễn.
Vừa nãy khi Chu Mi gọi điện thoại cho cô, cô đã cố gắng giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, bởi vì cô không muốn để Phó Đình Viễn biết chuyện này.
Nhưng bây giờ…
Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn Du Ân chào hỏi Phó Đình Viễn, sau đó lại khó hiểu hỏi: “Xin hỏi hai người có quan hệ gì?”
“Cô ấy là bạn của tôi.”
“Chúng tôi không quen biết.”
Hai người đưa ra hai câu trả lời hoàn toàn khác nhau.
Viên cảnh sát nhìn hai người, có chút không biết phải nói gì.
Phó Đình Viễn nghiến răng, trừng mắt nhìn Du Ân, cô lại nói bọn họ không quen biết sao?
Thật là vô ơn bội nghĩa.
Cô đã quên là ai giúp cô trừng trị đám người Thôi Thiên Đường, giúp cô trút giận sao?
“Em rể!”
“Em rể!”
Du Tùng ở ngoài cửa hoàn hồn lại, kích động gân cổ lên hét.
Biểu cảm của Du Ân tức khắc trở lên vô cùng xấu hồ, cô chi muốn độn thổ cho xong.
Từ khi cảnh sát đến, cô vẫn luôn binh tĩnh đáp lời, nhưng lúc này cô nhanh chân bước tới, hét vào mặt Du Tùng một câu: Anh câm miệng!”
Phó Đình Viễn không thèm liếc Du Tùng lấy một cái, vẻ mặt bình tĩnh chào hỏi hai người cảnh sát: “Chào các anh, tôi là Phó Đình Viễn, là bạn của chủ nhà, đến đây xem có chuyện gì xảy ra.”
Cái tên Phó Đình Viễn rất nổi tiếng ở Giang Thành. Vì vậy, anh vừa nói tên, hai người cảnh sát lập tức mỉm cười với anh.
“Thì ra là sếp Phó, mời anh vào.” Hai người nói rồi kéo Du Tùng sang một bên, nhường lối đi cho Phó Đình Viễn vào bên trong.
Du Tùng trông thấy Phó Đình Viễn tới, cả người anh ta bàng hoàng không nói lên lời.
Một năm trước, Du Ân gửi tin nhắn thông báo với bọn họ, nói cô và Phó Đình Viễn đã ly hôn, sau đó chuyển cho bọn họ một số tiền và biến mất không một vết tích.
Một kim chủ lớn như Phó Đình Viễn cũng không cần, nói ly hôn liền ly hôn. Lúc đó Du Tùng và Du Thế Quần suýt nữa thì tức chết.
Nhưng lại không liên lạc được với Du Ân, bọn họ không còn cách nào khác chỉ có thể tìm Phó Đình Viễn gây rối một trận. Kết cục Phó Đình Viễn ném cho họ đơn ly hôn và tuyên bố chấm dứt.
Bọn họ vốn dĩ còn muốn đòi Phó Đình Viễn một khoản tiền, nhưng Phó Đình Viễn lại trực tiếp để bảo vệ đuổi bọn họ đi.
Du Tùng không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại Phó Đình Viễn. Anh ta nhất thời vui mừng tới mức quên phải nói cái gì.
Sau khi Phó Đình Viễn bước vào cửa liền trông thấy Du Ân đứng giữa phòng khách, cô mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, sắc mặt tái nhợt, vai run run đang trả lời câu hỏi của cảnh sát.
Cô cụp mắt xuống để nói, một tay ôm eo.
Phó Đình Viễn nhìn theo tay cô, bỗng nhiên phát hiện có một dấu chân lớn trên eo cô, rất rõ ràng đã bị Dụ Tùng đạp.
Hơn nữa còn đạp rất đau, bằng không cô không thể liên tục ôm eo được.
Phó Đình Viễn nghĩ tới thân hình mảnh mai của cô, lập tức trong lòng muốn bóp chết Du Tùng.
Du Tùng rốt cuộc nhẫn tâm như thế nào, lại lỡ đạp cô như vậy? Dù sao đi nữa thì cô cũng là em gái của anh ta.
Bản thân cũng là một người anh, Phó Đĩnh Viễn cảm thấy Du Tùng không bằng cầm thú.
Du Ân thấy Phó Đình Viễn bước vào, cả người lập tức sững sờ, theo sau đó là nỗi xấu hổ và bối rối vô tận dâng lên từ tận đáy lòng.
Tại sao mỗi lần cô rơi vào cảnh thê thảm khổ sở, Phó Đình Viễn đều trông thấy?
Ông trời đang giúp Phó Đình Viễn, để anh có cơ hội cười nhạo cô sao?
Và sự tồn tại của hai người Du Tung cùng Du Thế Quần, là nguyên nhân cơ bản khiến Du Ân từ trước đến nay không thể ngẩng đầu lên trước mặt Phó Đình Viễn.
Du Ân có chút xấu hổ rời ánh mắt sang chỗ khác, không muốn đối mặt với Phó Đình Viễn.
Vừa nãy khi Chu Mi gọi điện thoại cho cô, cô đã cố gắng giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, bởi vì cô không muốn để Phó Đình Viễn biết chuyện này.
Nhưng bây giờ…
Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn Du Ân chào hỏi Phó Đình Viễn, sau đó lại khó hiểu hỏi: “Xin hỏi hai người có quan hệ gì?”
“Cô ấy là bạn của tôi.”
“Chúng tôi không quen biết.”
Hai người đưa ra hai câu trả lời hoàn toàn khác nhau.
Viên cảnh sát nhìn hai người, có chút không biết phải nói gì.
Phó Đình Viễn nghiến răng, trừng mắt nhìn Du Ân, cô lại nói bọn họ không quen biết sao?
Thật là vô ơn bội nghĩa.
Cô đã quên là ai giúp cô trừng trị đám người Thôi Thiên Đường, giúp cô trút giận sao?
“Em rể!”
“Em rể!”
Du Tùng ở ngoài cửa hoàn hồn lại, kích động gân cổ lên hét.
Biểu cảm của Du Ân tức khắc trở lên vô cùng xấu hồ, cô chi muốn độn thổ cho xong.
Từ khi cảnh sát đến, cô vẫn luôn binh tĩnh đáp lời, nhưng lúc này cô nhanh chân bước tới, hét vào mặt Du Tùng một câu: Anh câm miệng!”
Danh sách chương