“Điều đó là đương nhiên.” Mặc dù ngoài miệng Thẩm Dao nói như vậy, nhưng trong lòng lại vô cùng chán ghét Phó Thiến Thiến.
Đợi đến khi cô ta thực sự gả vào nhà họ Phó, việc đầu tiên làm sẽ là để Phó Đình Viễn đưa Phó Thiến Thiến ra nước ngoài, tránh để Phó Thiến Thiến cả ngày khiến người khác mất thể diện.
Bởi vì lần trước Tô Ngưng và Du Ân đã mời mình ăn tối, nên Chu Mi muốn mời lại một lần.
Hôm đó, cô gọi điện thoại cho Du Ân, điện thoại vừa được kết nối, Chu Mi đã nghe thấy một tiếng sập cửa mạnh mẽ từ đầu bên kia, kèm theo đó còn có tiếng gầm hét đầy tức giận của một người đàn ông.
Chu Mi bị dọa giật mình, vội vàng hỏi Du Ân: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Du Ân vẫn rất bình tĩnh: “Không có gì, có người uống say đang gây rối ngoài hành lang mà thôi, tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô và Tô Ngưng ăn một bữa..” Chu Mi vừa nói xong, trong điện thoại lại một lần nữa truyền đến tiếng đạp cửa rất mạnh, dọa cô ta giật mình.
“Xin lỗi Chu Mi, hôm nay thời gian của tôi không thoải mái lắm, hôm khác chúng ta hẹn nhé.” Giọng nói của Du Ân có chút hơi run, nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại lời mời của Chu Mi.
Chu Mi chỉ đành nói: “Được rồi, nhưng mà, bên cô thực sự không có chuyện gì chứ?”
“Không có vấn đề gì, tôi cúp máy trước đây.” Du Ân trả lời cô ta một câu rồi lập tức cúp điện thoại.
Giữa lúc cúp điện thoại, Chu Mi lại một lần nữa nghe thấy giọng đàn ông vang lên: “Du Ân, mở cửa cho anh.”
Trực giác của Chu Mi mách bảo, bên phía Du Ân chắc chắn có chuyện.
Cô ta ngồi trong phòng làm việc của mình cau mày suy nghĩ một lát, sau đó đột nhiên kinh hãi đứng dậy.
Giọng nói của người đàn ông đó… nếu cô ta đoán không nhầm, thì đó có lẽ là anh trai của Du Ân – Du Tùng.
Chu Mi biết quá khứ của Du Ân và Phó Đình Viễn, vậy nên tất nhiên cũng biết Du Tùng là người không đáng tin cậy như thế nào.
Nghe nói Du Ân trước khi ra nước ngoài đã chuyển toàn bộ số tiền trong thẻ ngân hàng của mình cho anh trai Du Tùng và người ba Du Thế Quần, chỉ vì muốn hoàn toàn vạch rõ mối quan hệ với bọn họ.
Hơn nữa sau khi Du Ân trở về nước cũng không dám nói cho bọn họ biết, nhưng từ trong điện thoại nghe được, có vẻ như Du Tùng đã tìm ra Du Ân rồi.
Nghĩ tới đây, Chu Mi đứng dậy, vội vàng đến phòng làm việc của Phó Đình Viễn, sau khi gõ cửa bước vào, cô ta vội vàng nói: “Sếp Phó, bên phía Du Ân có khả năng xảy ra chuyện rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Phó Đình Viễn đặt đống công việc trong tay xuống, cau mày hỏi cô ta.
Chu Mi nói: “Tôi vừa gọi điện thoại cho cô ấy, hình như nghe thấy trong điện thoại có người đạp cửa nhà cô ấy, người đó có thể là Du Tùng”
Sau khi nghe thấy Chu Mi nói ra cái tên Du Tùng, Phó Đình Viễn lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Hơn ai hết, anh biết rõ Du Tùng là kẻ tham lam bỉ ổi và vô liêm sỉ như thế nào, Du Tùng tìm Du Ân không có chuyện gì khác, chắc chắn là đến đòi tiền.
Với tình hình của Du Ân hiện giờ, lấy đâu ra tiền cho anh ta? Trước đây, khi cô vẫn là mợ Phó, đều là anh đối phó lòng tham vô độ của Du Tùng và Du Thế Quần.
Đối với anh mà nói, mỗi tháng rút ra một khoản tiền nhỏ đưa cho bà con nhà họ Du chẳng qua chỉ là một chút tiền ít ỏi không đáng là bao.
Nhưng đối với Du Ân hiện tại mà nói, chỉ e rằng như một cơn ác mộng.
Hừ, đó là do cô khăng khăng đòi ly hôn, vứt bỏ thân phận mợ Phó này.
Phó Đình Viễn trong lòng chua xót nghĩ như vậy, nhưng vẫn cầm chia khóa xe nói: “Tôi đến đó xem một chút.”
Chu Mi đi theo nói: “Tôi sẽ đi cùng ngài.
Ông chủ thực sự không giỏi nói chuyện trước mặt Du Ân cho lắm, cô vẫn nên đi giúp hòa giải một chút.
Khi Phó Đình Viễn và Chu Mi đến nơi ở của Du Ân thì phát hiện cảnh sát đã đến.
Hai người cành sát đang đè chặt Du Tùng đang không ngừng chơi bới ở trước cửa nhà Du An, còn có hai người cảnh sát đang ở bên trong nói chuyện với Du Ân.
Đợi đến khi cô ta thực sự gả vào nhà họ Phó, việc đầu tiên làm sẽ là để Phó Đình Viễn đưa Phó Thiến Thiến ra nước ngoài, tránh để Phó Thiến Thiến cả ngày khiến người khác mất thể diện.
Bởi vì lần trước Tô Ngưng và Du Ân đã mời mình ăn tối, nên Chu Mi muốn mời lại một lần.
Hôm đó, cô gọi điện thoại cho Du Ân, điện thoại vừa được kết nối, Chu Mi đã nghe thấy một tiếng sập cửa mạnh mẽ từ đầu bên kia, kèm theo đó còn có tiếng gầm hét đầy tức giận của một người đàn ông.
Chu Mi bị dọa giật mình, vội vàng hỏi Du Ân: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Giọng nói của Du Ân vẫn rất bình tĩnh: “Không có gì, có người uống say đang gây rối ngoài hành lang mà thôi, tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tối nay cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô và Tô Ngưng ăn một bữa..” Chu Mi vừa nói xong, trong điện thoại lại một lần nữa truyền đến tiếng đạp cửa rất mạnh, dọa cô ta giật mình.
“Xin lỗi Chu Mi, hôm nay thời gian của tôi không thoải mái lắm, hôm khác chúng ta hẹn nhé.” Giọng nói của Du Ân có chút hơi run, nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại lời mời của Chu Mi.
Chu Mi chỉ đành nói: “Được rồi, nhưng mà, bên cô thực sự không có chuyện gì chứ?”
“Không có vấn đề gì, tôi cúp máy trước đây.” Du Ân trả lời cô ta một câu rồi lập tức cúp điện thoại.
Giữa lúc cúp điện thoại, Chu Mi lại một lần nữa nghe thấy giọng đàn ông vang lên: “Du Ân, mở cửa cho anh.”
Trực giác của Chu Mi mách bảo, bên phía Du Ân chắc chắn có chuyện.
Cô ta ngồi trong phòng làm việc của mình cau mày suy nghĩ một lát, sau đó đột nhiên kinh hãi đứng dậy.
Giọng nói của người đàn ông đó… nếu cô ta đoán không nhầm, thì đó có lẽ là anh trai của Du Ân – Du Tùng.
Chu Mi biết quá khứ của Du Ân và Phó Đình Viễn, vậy nên tất nhiên cũng biết Du Tùng là người không đáng tin cậy như thế nào.
Nghe nói Du Ân trước khi ra nước ngoài đã chuyển toàn bộ số tiền trong thẻ ngân hàng của mình cho anh trai Du Tùng và người ba Du Thế Quần, chỉ vì muốn hoàn toàn vạch rõ mối quan hệ với bọn họ.
Hơn nữa sau khi Du Ân trở về nước cũng không dám nói cho bọn họ biết, nhưng từ trong điện thoại nghe được, có vẻ như Du Tùng đã tìm ra Du Ân rồi.
Nghĩ tới đây, Chu Mi đứng dậy, vội vàng đến phòng làm việc của Phó Đình Viễn, sau khi gõ cửa bước vào, cô ta vội vàng nói: “Sếp Phó, bên phía Du Ân có khả năng xảy ra chuyện rồi.”
“Có chuyện gì vậy?” Phó Đình Viễn đặt đống công việc trong tay xuống, cau mày hỏi cô ta.
Chu Mi nói: “Tôi vừa gọi điện thoại cho cô ấy, hình như nghe thấy trong điện thoại có người đạp cửa nhà cô ấy, người đó có thể là Du Tùng”
Sau khi nghe thấy Chu Mi nói ra cái tên Du Tùng, Phó Đình Viễn lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Hơn ai hết, anh biết rõ Du Tùng là kẻ tham lam bỉ ổi và vô liêm sỉ như thế nào, Du Tùng tìm Du Ân không có chuyện gì khác, chắc chắn là đến đòi tiền.
Với tình hình của Du Ân hiện giờ, lấy đâu ra tiền cho anh ta? Trước đây, khi cô vẫn là mợ Phó, đều là anh đối phó lòng tham vô độ của Du Tùng và Du Thế Quần.
Đối với anh mà nói, mỗi tháng rút ra một khoản tiền nhỏ đưa cho bà con nhà họ Du chẳng qua chỉ là một chút tiền ít ỏi không đáng là bao.
Nhưng đối với Du Ân hiện tại mà nói, chỉ e rằng như một cơn ác mộng.
Hừ, đó là do cô khăng khăng đòi ly hôn, vứt bỏ thân phận mợ Phó này.
Phó Đình Viễn trong lòng chua xót nghĩ như vậy, nhưng vẫn cầm chia khóa xe nói: “Tôi đến đó xem một chút.”
Chu Mi đi theo nói: “Tôi sẽ đi cùng ngài.
Ông chủ thực sự không giỏi nói chuyện trước mặt Du Ân cho lắm, cô vẫn nên đi giúp hòa giải một chút.
Khi Phó Đình Viễn và Chu Mi đến nơi ở của Du Ân thì phát hiện cảnh sát đã đến.
Hai người cành sát đang đè chặt Du Tùng đang không ngừng chơi bới ở trước cửa nhà Du An, còn có hai người cảnh sát đang ở bên trong nói chuyện với Du Ân.
Danh sách chương