Trans và edit: GàX1128 ( Bản dịch phi lợi nhuận, chỉ update trên Wattpad và Docln NhokGa1128, không reup dưới mọi hình thức)
Không có gì đặc biệt xảy ra ở đài phát thanh nơi biên kịch kéo tôi đến. Tôi vừa có một cuộc phỏng vấn nhanh trước máy quay. Họ thậm chí còn không yêu cầu tôi phải nhảy, điều mà đáng ra nên được yêu cầu dù chỉ về hình thức. Tất nhiên, họ cũng chẳng khuyên tôi tham gia lớp học nhảy nốt.
Rõ ràng là họ đã định sẵn vai diễn của tôi trong show. Nhưng những điều đó chẳng quan trọng lắm. Quan trọng là tên của tôi đã được đưa vào danh sách thí sinh.
Mà có một chuyện tôi không ngờ tới. Ngày đầu tiên ghi hình diễn ra sớm hơn tôi nghĩ.
-...Trong 10 ngày nữa ấy ạ? - Đúng vậy. Park Moondae-gun (Trans: hậu tố lịch sự dành cho người trẻ) được bổ sung vào đúng phút chót. Thường thì để có một chân rất khó, em cực kỳ may mắn đó~ Nhưng vì Moondae-gun rất giỏi, nên em xứng đáng có được vị trí này.
Ha, họ chỉ đang cố nói
"Mày chỉ là một đứa thay thế" một cách khéo léo thôi
Lời nói chẳng mất tiền mua, nên họ cứ mặc sức ca tụng tôi rằng cái show này rất đáng để tham gia và tôi không mất bất cứ chi phí nào để xuất hiện, rằng đây là một lời đề nghị tốt cho tôi...
Tất nhiên, nếu sau này tôi không thể hiện được gì đáng để chú ý, mấy người đó sẽ hành động như thể họ chưa bao giờ thấy tôi tốt vậy. Hiếm có cái ngành nào mà người ta lại thay đổi sắc mặt nhanh như cái ngành này.
Ngoài ra, yêu cầu một đứa không biết gì chuẩn bị biểu diễn trong 10 ngày mà không đưa ra bất cứ sự trợ giúp nào nghe vô lý thật sự.
Họ nói như thể chuyện này quá là bình thường, không có gì là lạ. Nhưng tôi cá rằng nếu là một thí sinh đến từ một công ty giải trí chuyên nghiệp, họ sẽ phàn nàn ngay lập tức .
Có vẻ như họ mong tôi cứ việc đến đó, không quan tâm tôi hát gì hay sử dụng nhạc cụ nào, vai trò của tôi được định sẵn là làm tiêu điểm bị chỉ trích. Và nếu tôi không thể hiện tệ đến thế vậy, hẳn họ sẽ edit lại phần thi của tôi để người xem có cớ chửi rủa tôi (Trans: evil-edit, trò quen thuộc của Mờ nát)
Không sao, tôi cũng lường trước rồi.
-...Vâng ạ. Em cảm ơn chị ạ.
Tôi gật đầu, giả vờ như tôi đang lo lắng cho việc quay phim sắp diễn ra và không nhận thấy bất cứ điều gì đáng ngờ.
Vẻ hài lòng thoáng qua trên khuôn mặt của biên kịch.
- Chúng tôi mới là người cảm thấy biết ơn ~ Tôi sẽ liên hệ với em sau để cung cấp thêm thông tin chi tiết.
Cuối cùng cũng xong chuyện. Tôi nhanh chóng rời khỏi đài truyền hình và suy nghĩ về bước tiếp theo. Vì thời gian chuẩn bị quá gấp, tôi cần sử dụng một phương pháp khác, khắc nghiệt hơn những gì tôi dự tính.
___________________________
Kết thúc 10 ngày bận rộn, ngày bấm máy đầu tiên đã đến.
Theo cấu trúc thông thường của một chương trình sống còn, show bắt đầu bằng cách sàng lọc những thí sinh thông qua bài kiểm tra đánh giá cá nhân: Đánh giá xếp hạng.
Nếu ai đã xem mấy chương trình sống còn của idol trước đây đều rõ về điều này, mọi người sẽ có ấn tượng sơ bộ về thí sinh ở buổi đánh giá đầu, nhưng thường thì mấy cái ấn tượng đó cũng không kéo dài đến cuối show.
Một thí sinh không có bất kỳ yếu tố gây chú ý nào là một vấn đề, đánh giá đạt mức trung bình khá cũng là vấn đề nốt. Thà rằng bài đánh giá thất bại hay như một trò đùa còn hơn, vì sau đó storyline của bạn có thể phát triển theo hướng "vượt khó đi lên". Nếu như bạn bị edit thành một thí sinh nhạt nhẽo vô hình, thì coi như end game ở đây. Và tôi thì không định để bản thân làm cái đích để người khác chỉ trỏ coi thường.
- Mọi người đều nhớ số thứ tự của mình rồi đúng không? Số của các bạn sẽ được gọi lần lượt. Khi đến lượt mình, vui lòng đi theo lối vào hành lang ~
Buổi quay bắt đầu bằng việc chụp ảnh từng thí sinh tham gia bước qua sảnh của trường quay. Dù chỉ là một phần của một đoạn teaser, nhưng để quay được đoạn giới thiệu dài 40 giây này, chúng tôi đã phải quay phim trong 2 tiếng đồng hồ. Có lẽ bởi vì có những 77 thí sinh.
"Vẫn chỉ là mấy đứa trẻ ngây thơ mà thôi."
Khi ngồi quan sát những khuôn mặt rải rác xung quanh các ghế trống ở trường quay, nơi tôi còn thấy ngại khi gọi nó là phòng chờ, tôi có một chút nhụt chí. Mặc dù tôi đã trẻ lại và tôi buộc phải làm vậy vì sự sống còn của bản thân. Tôi vẫn thấy thật xấu hổ khi đặt mục tiêu ra mắt thành idol cùng với mấy đứa trẻ này.
- Chào đằng ấy.
Một cậu nhóc đang chào hỏi sôi nổi khắp nơi bất ngờ quay qua chào tôi.
Không rõ biết cậu ta chỉ đang bị phấn khích thái quá hay thực chất cậu ta muốn mặt của mình có thể lên sóng nhiều hơn. Quan trọng hơn, cậu ta trông như một học sinh cấp hai.
Và thằng tôi, ở độ tuổi này (Trans: anh ta U30 rồi) đang giới thiệu bản thân mình với một đứa học sinh cấp 2 để tạo kết bạn làm quen—
- Đằng ấy đi thi một mình hả?
- Ừ.
- Ố ồ, tui cũng vậy. Ah, tui có thể hỏi tuổi của đằng ấy không?
-...Tôi 20 tuổi.
Hơi nhột vì tôi đang ăn gian tuổi của mình, tận 9 tuổi, nhưng không ngờ tôi lại cảm thấy khá sướng.
-Òo, anh đến từ bất kỳ công ty giải trí nào thế ?
- Tôi không có công ty.
- Ồ, em hiểu rồi! Thường ở IJC, có rất nhiều thí sinh vì lý do này kia mà rời công ty. Ý em là trước đây anh có ở bất kỳ công ty giải trí nào không? "
- Không, tôi chưa từng tham gia công ty giải trí nào, từ đầu.
-Ah...em hiểu rồi.
Ngay lập tức, cậu học sinh cấp 2 này đánh mất tiêu luôn cái sự nhiệt tình ban đầu. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi với tôi, cậu ta bắt đầu quay qua nói chuyện với một người khác.
Hiểu biết về sự phân cấp xã hội khi còn nhỏ như vậy, tôi tin rằng cậu nhóc này sẽ làm nên chuyện trong tương lai. Tất nhiên, cậu ta vẫn cần phải học cách che giấu suy nghĩ đó trước máy quay, nhưng đó là vấn đề của cậu ta. Mà một học sinh cấp hai đã đến mức này rồi, cái show này đúng là một tràng tula đẫm máu.
Tôi nghi ngờ liệu lần này có phải tôi đã quá tự tin, để mấy thứ "lợi thế không tưởng" làm lu mờ phán đoán của mình không. Nhưng mà bát nước đã đổ thì thì không thể hốt lại được nữa rồi.
- Chuẩn bị chuyển cảnh
- Tất cả mọi người làm ơn di chuyển sang phim trường!
Bởi vì cảnh quay cuối cùng sắp bắt đầu.
Tôi lẫn giữa đám học sinh cấp 2 và cấp 3 di chuyển chầm chậm như mấy con cầy meerkats.
Tôi đợi đến lượt mình bên cạnh cánh gà sân khấu chính, nơi tổ chức buổi đánh giá đầu tiên. Đến giữa buổi thì họ gọi đến tôi.
___________________________
- Thí sinh Lee Sejin...top 15! Mời bạn tiến đến chỗ của mình.
- Em cảm ơn!"
Một thí sinh được chấm điểm xong đang cúi đầu chào sau lời của MC. Cậu ấy là một trong bốn thí sinh được đánh giá theo nhóm vì họ đến từ cùng một công ty.
Trong số tất cả các thí sinh, cậu ấy là một trong những người xứng đáng được giữ lại, nhưng đội ngũ sản xuất vẫn không hài lòng lắm.
"Nghiêm trọng rồi đây."
Biên kịch Ryu Seorin vừa xoay cây bút vừa nhíu mày.
Số tiền đầu tư cho mùa 3 đã giảm hẳn so với mùa trước. Đó là điều hiển nhiên. Mùa 3 còn suýt nữa bị hủy bỏ sau thất bại thảm hại của mùa 2. Sử dụng slogan đầy tính tham vọng như "Tái niêm yết", đội ngũ sản xuất quyết tâm xóa bỏ cái bóng đen tối mùa 2 để lại và bắt tay vào chuẩn bị cho mùa mới. Nhưng dù họ có bao nhiêu mối liên hệ hay kế hoạch đi nữa, thì vẫn luôn có những điều họ không thể che giấu. Một trong số đó là tài năng của thí sinh.
Các trainee tài năng đã được gửi đi tham gia các show thử giọng khác.
Team sản xuất chương trình đã rất cố gắng để tuyển chọn đủ 77 thí sinh, có nghĩa là nhiều người được thêm vào cho đủ quân số, điều này càng làm cho sự khác biệt về trình độ giữa các thí sinh với nhau càng lớn hơn. Nếu có quá nhiều thí sinh bất tài, dù có edit thế nào đi nữa thì cái show đó vẫn sẽ nát bét.
Trong các chương trình tuyển chọn của Hàn Quốc, sẽ là cả một vấn đề nếu để một người bất tài debut. Ngay cả khi họ cố gắng edit, dành nhiều screentime hay thêm storyline cho đứa trẻ không có tài năng kia, thì chỉ cần một chút sai sót nhỏ cũng sẽ khiến đứa trẻ đó bị chỉ trích không ngừng. Công chúng sẽ đặt ra câu hỏi về việc tài năng không tương xứng với độ nổi tiếng, thậm chí những đứa trẻ này sẽ bị gắn nhãn là "sắp xếp kịch bản sẵn" và "lừa đảo".
Dù cho số lượng thí sinh hàng top có thể debut đã đủ, sẽ rất khó để show tiếp diễn thuận lợi mà không có hắc mã nào.
"Đứa nhỏ sắp ra sân khấu chắc cũng chỉ vậy."
Thí sinh sắp được đánh giá là một tân binh mới được tuyển dụng 10 ngày trước buổi quay đầu tiên. Vào phút cuối, một trong những thí sinh đã phạm phải DUI ( Trans: Driving Under Influence- Lái xe dưới sự tác động của chất kích thích) và nhanh chóng bị loại, cậu bé này đã nhanh chóng được bổ sung thay thế, vì vậy cô (Ryu Seorin) không có quá nhiều kỳ vọng vào cậu ta.
"Tên cậu ta là...là gì nhỉ? Thôi kệ, cậu ta sẽ giới thiệu tên mình trước khi biểu diễn thôi"
Giọng của thí sinh này tốt vừa phải, ngoại hình cũng không tệ, cậu ta cũng có một quá khứ đủ đau buồn để khai thác. Nếu mọi thứ không suôn sẻ, chúng ta vẫn có thể lợi dụng câu chuyện của cậu ta.
Vô tình nhờ đó mà nam chính của chúng ta đã vượt qua được tiêu chuẩn của biên kịch, vốn đã bị hạ thấp đáng kể do sự gấp gáp từ phía team sản xuất.
Tuy nhiên, ngay cả khi cộng tất cả các ưu điểm của mình, cậu ta vẫn chỉ tốt hơn mức trung bình một chút
"Thôi thì...Đem cậu ấy làm mốc so sánh cũng ổn."
Các giám khảo cũng đang trò chuyện với khuôn mặt không mấy ấn tượng trong khi lật xem các tài liệu không đề cập điều gì đặc biệt ngoại trừ lý lịch gia đình của cậu ta.
Và người phụ nữ cũng đang nghĩ đến điều tương tự:
'Ừm, thà rằng cậu ấy làm tệ. Có lẽ sẽ thu hút sự chú ý của mọi người hơn"
Mọi người sẽ cảm thấy nhàm chán nếu tất cả màn thi cứ bình bình, nhưng nếu tự nhiên có một số màn trình diễn cực kỳ tệ hại, chương trình sẽ thu hút hơn. Người những câu nói gây shock, có thứ để chế nhạo cũng là một hình thức gây chú ý.
Một người bình thường, lại chỉ có 10 ngày để chuẩn bị, cũng không được hướng dẫn, thì khả năng cao là một phần thi gây cười. Biên kịch nhìn sân khấu với sự mong đợi mơ hồ.
- Thí sinh tiếp theo, mời bước lên sân khấu!
Ngay sau đó, thí sinh tay mơ bước lên sân khấu.
Có vẻ cậu ấy đã tìm được một tiệm làm tóc tốt, khuôn mặt cậu ta có vẻ đẹp trai hơn trước. Vấn đề là bầu không khí xung quanh cậu ấy trông rất khác thường, u ám và phiền chán. Cô nghĩ lần trước là vì cô vô tình hỏi hoàn cảnh gia đình của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn cứ định thể hiện như vậy trước máy quay sao?
Thực ra là vì cậu ấy đã nhìn quen những chiếc máy ảnh cỡ lớn hồi còn là một nhiếp ảnh gia chụp hộ, nhưng hiển nhiên biên kịch không biết được điều đó rồi.
"Cậu ấy là kiểu người luôn bình thản trước mọi việc hả?"
Nhung cũng không thành vấn đề. Có thể miêu tả cậu ta như một người kiêu ngạo nhưng bất tài. Chưa gì mà biên kịch đã soạn được cả một kịch bản trong đầu.
Trong khi đó, Park Moondae đã bước lên sân khấu và đang nghe MC nói chuyện:
- Nào, thực tập sinh-nim. Hãy giới thiệu về bản thân mình đi nào.
-...Em tên là Park Moondae. Rất vui được gặp mọi người ạ.
Và cậu ấy cúi chào. Từ phía giám khảo phát ra tiếng cười khẽ và khịt mũi:
- Chờ đã, chỉ có thế thôi hả?
Một nam giám khảo cầm lấy micro, vừa cười vừa hỏi. Anh ta hỏi đó với một hàm ý khó chịu nhẹ. Có thể là để cho Park MoonDae có thể tự giới thiệu bản thân đàng hoàng hơn, nhưng cậu lại gật đầu một cách rất nghiêm túc.
- Vâng ạ. Em không có bất cứ điều gì đặc biệt để giới thiệu
Và các giám khảo bật cười sảng khoái.
- Woah, cậu nhóc này hay ha, đặc biệt nhất luôn!
- Cậu ta hài hước đấy~
Trans và edit: GàX1128 ( Bản dịch phi lợi nhuận, chỉ update trên Wattpad và Docln NhokGa1128, không reup dưới mọi hình thức)
Một số giám khảo thì thầm với nhau. Tất nhiên tất cả đều được thu âm vào micro.
- À, nếu nhìn vào đơn đăng ký của bạn ở đây, thì đúng là không có gì cả.
- Vâng.
Đáng lẽ lúc này họ sẽ hỏi "Tại sao bạn lại tham gia chương trình này?".
Tuy nhiên, các giám khảo cho rằng hỏi điều đó sau phần thi sẽ ấn tượng hơn. Vậy nên họ đều cố gắng tiết chế tiếng cười của mình lại.
Các biên kịch lại nghĩ " Có thể tạo ra một số cảnh cut hữu dụng rồi".
- Vậy thì, hãy cho chúng tôi thấy màn trình diễn của bạn.
- Vâng.
Mặc kệ sự thích thú ý đầy đầy ác ý từ mọi phía, thí sinh đã nhận chiếc micro từ nhân viên.
Ngay sau đó, nhạc vang lên.
Và mọi người bắt đầu hoang mang.
Tại sao bài hát này lại xuất hiện ở đây?