Ba xác chết xếp thàng hàng trước mặt tôi, tất nhiên, tất cả chúng đều bị cắn đứt mất đầu.
Tôi cũng đã thó hết đồ đạc của bọn chúng rồi, và chiến lợi phẩm gồm có:
Một con dao quắm và cái bao của nó, hai cái gậy, ba mảnh vải vụn và một tấm giáp ngực sắt. À, có cả một chút thịt khô với cái túi của con goblin nữa.
Bên trong cái túi là một cái chai và số lượng lớn những quả bóng nhỏ... à, cái này là tiền của bên phi nhân loại đây mà.
Có ba loại tiền gồm vàng, bạc và đồng. Giá trị của chúng dường như cũng tương đương với vẻ ngoài.
Còn bên trong cái chai thì có một thứ bột đen, mở nắp ngửi thử thì hình như là thuốc súng.
Vừa ăn số thịt khô vừa sắp xếp lại hành lý, tôi quyết định đem theo con dao quắm, một cái gậy, mang tấm áo giáp lên người và nhét một miếng giẻ vụn vào túi.
Tôi sẽ đặt mọi thứ lên người để có thể di chuyển nhanh chóng trong mọi trường hợp.
Bây giờ tất cả những gì còn lại phải làm là xử lý mấy cái xác.
Không nên lãng phí thức ăn.
Và cứ thế, tôi đã ăn xong hết phần thân trên của con goblin, tôi còn ăn luôn cả xương.
Có một cái răng đã gãy trong khi ăn, nhưng nó đã mọc lại rất nhanh sau đó.
Chẳng hiểu tại sao, vết thương của tôi lành lại sau khi ăn.
Thứ chất độc khiến cho cơ thể này chết có lẽ cũng đã bị phân hủy từ lâu.
Chuyện gì đã xảy ra với mình thế? Tâm trí... hay đúng hơn, cảm xúc của tôi đã trở nên nhạt nhòa.
Tôi vẫn cảm thấy đau đớn, ký ức của tôi cũng không bị động chạm gì, nhưng chúng lại rất yếu ớt.
Rõ ràng, ngay cả khi tôi bị gãy xương chỗ này chỗ kia lúc mới nãy, tất cả những gì tôi nghĩ tới là: Ồ, gãy xương mất rồi, không ổn không ổn.
Và ý thức về đạo đức của tôi cũng sai.
Tôi vừa thản nhiên ăn xác chết, và tôi cũng giết chóc mà không hề có chút do dự nào, nếu là tôi ở kiếp trước thì chắc đã nôn mửa đầy đất rồi.
...Tôi không thể kiểm soát thứ này bây giờ được, nhưng nếu muốn sống ở cái thế giới này thì tôi cũng không ngại mà tận dụng nó.
Còn về cơ thể thì...
Không có nhịp tim hay mạch đập, nhưng lại có thân nhiệt. Vậy có nghĩa là tôi đã tác động tới một số thứ trong cơ thể và buộc cái xác này phải sống.
Tôi rút con dao ra và rạch một đường lên tay trái. Máu chảy ra khá nhiều, nhưng nó đã bắt đầu tái tạo lại. Trước khi nó kịp khép, tôi thọc ngón tay vào trong vết thương và vạch nó ra.
"..."
Có thứ gì đó trong giống như những mạch máu đen đang trộn lẫn với các thớ cơ và xương. Là một phần của cơ thể thật sao?
Tôi kéo một sợi mạch đen ra.
Bề mặt đen hoàn toàn, cấu trúc thì hao hao rễ cây... thế thì cứ gọi nó là rễ vậy.
Tôi có điều khiển nó được không nhỉ?
Tập trung vào sợi rễ đen, tôi thử điều khiển nó, và nó đã di chuyển, một chút thôi, nhưng tôi vẫn có thể điều khiển nó.
Cái rễ đen này có lẽ đã được kéo ra từ não đến toàn bộ cơ thể và kiểm soát nó.
Tôi muốn thử một thứ nữa.
Vết thương trên tay tôi đã khép miệng, nhưng cái rễ vẫn tiếp tục mọc dài ra. Đúng như dự đoán.
Tôi nhặt cái đầu của con goblin mình chừa lại chưa ăn, cắn đứt hộp sọ của nó và chọc cái rễ vào trong bộ não đã lộ ra ngoài.
Biết ngay mà.
Tôi có thể đọc ký ức của con goblin như khi tôi đã làm với Rothfeldt.
Kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm. Tất cả đều đi theo cái rễ vào trong đầu tôi.
Cái này rồi sẽ hữu ích lắm đây.
Bây giờ tôi có thể hiểu được ngôn ngữ của goblin, hay đúng hơn là ngôn ngữ của phi nhân loại.
"Ah... ah, konnakandika?"
Không thể phát âm đúng. Dây thanh quản của tôi không trùng khớp.
Sao cũng được, hiểu bọn chúng nói gì là ổn rồi.
...Vậy nếu tôi làm thế này thì sao?
Tôi vạch não của một con troll ra, và ăn trực tiếp nó.
...Cũng có tác dụng này. Vậy là những thứ tôi ăn sẽ được tiêu hóa bởi những cái rễ chứ không phải dạ dày.
Chắc đây cũng là cách nó hồi phục vết thương và làm mấy thứ khác.
Tốc độ tiêu hóa cũng khá nhanh. Nếu không thì bây giờ tôi đã có cái bụng như bà bầu rồi.
Ăn thịt thì hồi phục vết thương, ăn não thì có được ký ức... tôi không hiểu nổi thứ logic nào đang vận hành cái cơ thể này, nhưng cứ để sau cũng được.
Dù sao thì, nó cũng tiện dụng phết.
Với nó, tôi đã trở nên gần như bất khả xâm phạm trừ khi cơ thể trong não của tôi bị nghiền nát.
Nhưng vì xương của tôi không lành ngay, nên có lẽ khi bị thương quá nặng, tôi sẽ hết "nhiên liệu" và không hồi phục được.
Tiếp theo, ma thuật.
Nhắc lại, Rothfeldt chỉ chú trọng vào cận chiến, nhưng vì cái cách tập luyện dở hơi kia nên cách tôi chiến đấu chẳng khác gì cướp hay sát thủ cả...
Hơn nữa, anh ta chỉ có thể sử dụng bốn thuộc tính cơ bản là đất, nước, gió và lửa ở mức sơ cấp.
Mà, cứ thử cái đã.
Tôi vẽ vòng tròn ma thuật trong đầu và giơ tay phải lên.
Sau một lúc, vòng tròn ma thuật màu đỏ đã xuất hiện trên lòng bàn tay phải của tôi. Và tôi kích hoạt nó.
Đây là một phép thuật cơ bản thuộc tính lửa. Hay còn gọi là "Fire I."
Một ngọn lửa mạnh mẽ xuất hiện, nhưng nó biến mất trong vài giây. Thế là tôi đã không cần lo về nguồn lửa nữa.
Nhưng nó mất tận 20 giây để thi triển, áp dụng vào thực chiến là chết ngay.
Phép thuật cũng được phân thành cấp độ, bao gồm sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đặc cấp. Nó được chia thành I-III trong phân loại.
Lấy Fire làm ví dụ nhé. Fire I là phép thuật bình thường, Fire II là Fire I nhưng có vòng tròn ma thuật phức tạp hơn và mạnh hơn. Còn Fire III... cũng chẳng khác gì Fire II nhưng phức tạp hơn và mạnh hơn.
Ngoài ra còn có các loại cấu trúc phép thuật cơ bản khác có thể được sắp xếp lại để tạo ra những hiệu ứng khác nhau, nhưng Rothfeldt chưa bao giờ nhìn thấy chúng và cũng không biết nhiều về chúng.
Tóm lại thì chúng rất hữu ích, chẳng hạn như để bắt lửa và tạo ra nước, nhưng không đủ để dùng như một phương thức tấn công.
Bản thân Rothfeldt lại chẳng có bao nhiêu sức mạnh phép thuật, nên nó lại càng vô dụng trong thực chiến. Dù một pháp sư hạng nhất có thể đốt cháy cả một ngôi nhà bằng Fire I.
Dù sao thì, những thứ tôi biết bây giờ là thứ này:
Tôi đã trở thành một sinh vật có năng lực quái lạ nhất mình từng biết. Cứ như mấy con quái vật trong phim hạng B ấy.
Mà, mục tiêu của tôi bây giờ cũng đã thay đổi, tôi không cần phải ép mình băng qua núi nữa, nhưng với ký ức của con goblin tôi vừa giết, tôi đã biết được nơi ở của lũ goblin ở đâu.
Vì không còn nơi nào khác để đi, tôi quyết định đến nơi ở của chúng để lấy ít tiền và vũ khí, tôi muốn có ít vốn để bắt đầu chủ động kiếm tiền. Tôi không có ý định sống lang thang mãi mãi đâu.
Và một điều nữa. Tôi muốn rời khỏi lãnh thổ Oratorium bằng cách băng qua những ngọn núi và di chuyển đến một lãnh thổ khác mà không bị chú ý.
Nhưng trước hết thì, tôi cần nghỉ ngơi.
Từ giờ trở đi sẽ bận rộn lắm đây, cứ ăn càng nhiều càng tốt nào.
Tôi cũng đã thó hết đồ đạc của bọn chúng rồi, và chiến lợi phẩm gồm có:
Một con dao quắm và cái bao của nó, hai cái gậy, ba mảnh vải vụn và một tấm giáp ngực sắt. À, có cả một chút thịt khô với cái túi của con goblin nữa.
Bên trong cái túi là một cái chai và số lượng lớn những quả bóng nhỏ... à, cái này là tiền của bên phi nhân loại đây mà.
Có ba loại tiền gồm vàng, bạc và đồng. Giá trị của chúng dường như cũng tương đương với vẻ ngoài.
Còn bên trong cái chai thì có một thứ bột đen, mở nắp ngửi thử thì hình như là thuốc súng.
Vừa ăn số thịt khô vừa sắp xếp lại hành lý, tôi quyết định đem theo con dao quắm, một cái gậy, mang tấm áo giáp lên người và nhét một miếng giẻ vụn vào túi.
Tôi sẽ đặt mọi thứ lên người để có thể di chuyển nhanh chóng trong mọi trường hợp.
Bây giờ tất cả những gì còn lại phải làm là xử lý mấy cái xác.
Không nên lãng phí thức ăn.
Và cứ thế, tôi đã ăn xong hết phần thân trên của con goblin, tôi còn ăn luôn cả xương.
Có một cái răng đã gãy trong khi ăn, nhưng nó đã mọc lại rất nhanh sau đó.
Chẳng hiểu tại sao, vết thương của tôi lành lại sau khi ăn.
Thứ chất độc khiến cho cơ thể này chết có lẽ cũng đã bị phân hủy từ lâu.
Chuyện gì đã xảy ra với mình thế? Tâm trí... hay đúng hơn, cảm xúc của tôi đã trở nên nhạt nhòa.
Tôi vẫn cảm thấy đau đớn, ký ức của tôi cũng không bị động chạm gì, nhưng chúng lại rất yếu ớt.
Rõ ràng, ngay cả khi tôi bị gãy xương chỗ này chỗ kia lúc mới nãy, tất cả những gì tôi nghĩ tới là: Ồ, gãy xương mất rồi, không ổn không ổn.
Và ý thức về đạo đức của tôi cũng sai.
Tôi vừa thản nhiên ăn xác chết, và tôi cũng giết chóc mà không hề có chút do dự nào, nếu là tôi ở kiếp trước thì chắc đã nôn mửa đầy đất rồi.
...Tôi không thể kiểm soát thứ này bây giờ được, nhưng nếu muốn sống ở cái thế giới này thì tôi cũng không ngại mà tận dụng nó.
Còn về cơ thể thì...
Không có nhịp tim hay mạch đập, nhưng lại có thân nhiệt. Vậy có nghĩa là tôi đã tác động tới một số thứ trong cơ thể và buộc cái xác này phải sống.
Tôi rút con dao ra và rạch một đường lên tay trái. Máu chảy ra khá nhiều, nhưng nó đã bắt đầu tái tạo lại. Trước khi nó kịp khép, tôi thọc ngón tay vào trong vết thương và vạch nó ra.
"..."
Có thứ gì đó trong giống như những mạch máu đen đang trộn lẫn với các thớ cơ và xương. Là một phần của cơ thể thật sao?
Tôi kéo một sợi mạch đen ra.
Bề mặt đen hoàn toàn, cấu trúc thì hao hao rễ cây... thế thì cứ gọi nó là rễ vậy.
Tôi có điều khiển nó được không nhỉ?
Tập trung vào sợi rễ đen, tôi thử điều khiển nó, và nó đã di chuyển, một chút thôi, nhưng tôi vẫn có thể điều khiển nó.
Cái rễ đen này có lẽ đã được kéo ra từ não đến toàn bộ cơ thể và kiểm soát nó.
Tôi muốn thử một thứ nữa.
Vết thương trên tay tôi đã khép miệng, nhưng cái rễ vẫn tiếp tục mọc dài ra. Đúng như dự đoán.
Tôi nhặt cái đầu của con goblin mình chừa lại chưa ăn, cắn đứt hộp sọ của nó và chọc cái rễ vào trong bộ não đã lộ ra ngoài.
Biết ngay mà.
Tôi có thể đọc ký ức của con goblin như khi tôi đã làm với Rothfeldt.
Kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm. Tất cả đều đi theo cái rễ vào trong đầu tôi.
Cái này rồi sẽ hữu ích lắm đây.
Bây giờ tôi có thể hiểu được ngôn ngữ của goblin, hay đúng hơn là ngôn ngữ của phi nhân loại.
"Ah... ah, konnakandika?"
Không thể phát âm đúng. Dây thanh quản của tôi không trùng khớp.
Sao cũng được, hiểu bọn chúng nói gì là ổn rồi.
...Vậy nếu tôi làm thế này thì sao?
Tôi vạch não của một con troll ra, và ăn trực tiếp nó.
...Cũng có tác dụng này. Vậy là những thứ tôi ăn sẽ được tiêu hóa bởi những cái rễ chứ không phải dạ dày.
Chắc đây cũng là cách nó hồi phục vết thương và làm mấy thứ khác.
Tốc độ tiêu hóa cũng khá nhanh. Nếu không thì bây giờ tôi đã có cái bụng như bà bầu rồi.
Ăn thịt thì hồi phục vết thương, ăn não thì có được ký ức... tôi không hiểu nổi thứ logic nào đang vận hành cái cơ thể này, nhưng cứ để sau cũng được.
Dù sao thì, nó cũng tiện dụng phết.
Với nó, tôi đã trở nên gần như bất khả xâm phạm trừ khi cơ thể trong não của tôi bị nghiền nát.
Nhưng vì xương của tôi không lành ngay, nên có lẽ khi bị thương quá nặng, tôi sẽ hết "nhiên liệu" và không hồi phục được.
Tiếp theo, ma thuật.
Nhắc lại, Rothfeldt chỉ chú trọng vào cận chiến, nhưng vì cái cách tập luyện dở hơi kia nên cách tôi chiến đấu chẳng khác gì cướp hay sát thủ cả...
Hơn nữa, anh ta chỉ có thể sử dụng bốn thuộc tính cơ bản là đất, nước, gió và lửa ở mức sơ cấp.
Mà, cứ thử cái đã.
Tôi vẽ vòng tròn ma thuật trong đầu và giơ tay phải lên.
Sau một lúc, vòng tròn ma thuật màu đỏ đã xuất hiện trên lòng bàn tay phải của tôi. Và tôi kích hoạt nó.
Đây là một phép thuật cơ bản thuộc tính lửa. Hay còn gọi là "Fire I."
Một ngọn lửa mạnh mẽ xuất hiện, nhưng nó biến mất trong vài giây. Thế là tôi đã không cần lo về nguồn lửa nữa.
Nhưng nó mất tận 20 giây để thi triển, áp dụng vào thực chiến là chết ngay.
Phép thuật cũng được phân thành cấp độ, bao gồm sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đặc cấp. Nó được chia thành I-III trong phân loại.
Lấy Fire làm ví dụ nhé. Fire I là phép thuật bình thường, Fire II là Fire I nhưng có vòng tròn ma thuật phức tạp hơn và mạnh hơn. Còn Fire III... cũng chẳng khác gì Fire II nhưng phức tạp hơn và mạnh hơn.
Ngoài ra còn có các loại cấu trúc phép thuật cơ bản khác có thể được sắp xếp lại để tạo ra những hiệu ứng khác nhau, nhưng Rothfeldt chưa bao giờ nhìn thấy chúng và cũng không biết nhiều về chúng.
Tóm lại thì chúng rất hữu ích, chẳng hạn như để bắt lửa và tạo ra nước, nhưng không đủ để dùng như một phương thức tấn công.
Bản thân Rothfeldt lại chẳng có bao nhiêu sức mạnh phép thuật, nên nó lại càng vô dụng trong thực chiến. Dù một pháp sư hạng nhất có thể đốt cháy cả một ngôi nhà bằng Fire I.
Dù sao thì, những thứ tôi biết bây giờ là thứ này:
Tôi đã trở thành một sinh vật có năng lực quái lạ nhất mình từng biết. Cứ như mấy con quái vật trong phim hạng B ấy.
Mà, mục tiêu của tôi bây giờ cũng đã thay đổi, tôi không cần phải ép mình băng qua núi nữa, nhưng với ký ức của con goblin tôi vừa giết, tôi đã biết được nơi ở của lũ goblin ở đâu.
Vì không còn nơi nào khác để đi, tôi quyết định đến nơi ở của chúng để lấy ít tiền và vũ khí, tôi muốn có ít vốn để bắt đầu chủ động kiếm tiền. Tôi không có ý định sống lang thang mãi mãi đâu.
Và một điều nữa. Tôi muốn rời khỏi lãnh thổ Oratorium bằng cách băng qua những ngọn núi và di chuyển đến một lãnh thổ khác mà không bị chú ý.
Nhưng trước hết thì, tôi cần nghỉ ngơi.
Từ giờ trở đi sẽ bận rộn lắm đây, cứ ăn càng nhiều càng tốt nào.
Danh sách chương