Với những thông tin hiện có thì chắc kèo cơ thể này đã bị đầu độc, nhưng bằng một cách nào đó, tôi vẫn có thể di chuyển.
Với một mối nghi ngờ không đáng có, tôi đặt tay lên ngực trái... và như dự đoán, tim tôi không đập.
"Thật luôn hả trời...?"
Tôi kiểm tra cả nhịp mạch đập và nó cũng cho ra kết quả tương tự, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn còn đó, nó làm tôi hoang mang không biết cơ thể này đã chết hay là chưa.
Có thể nói rằng tôi hiện đang là một con zombie nửa vời.
Có vẻ như tôi vẫn còn năm giác quan, nhưng... hình như có cái gì đó thiếu thiếu.
Cơ mà thước hết thì... tôi cần phải làm gì đó với cơn đói này.
Tôi tự hỏi liệu mình có phải đi lang thang và ăn thịt mọi thứ trong tầm mắt như zombie thật không.
Thành thật mà nói, tôi không muốn làm điều đó.
Vẫn nên tìm thứ gì đó để ăn như người bình thường thôi.
Theo ký ức tôi đào ra được thì nơi tôi đang ở là một vùng ngoại ô phía bắc của lãnh thổ Oratorium.
Nếu tôi tiếp tục đi thẳng về hướng bắc thì sẽ có một dãy núi, thuộc địa bàn của những chủng tộc như goblins, và nếu băng qua dãy núi thì sẽ có một khu rừng lớn thuộc lãnh thổ của tộc Elves và các á nhân khác.
Còn nếu tôi đi về phía nam, tôi có thể tìm thấy một ngôi làng nhỏ.
Với tình cảnh hiện tại thì tôi chỉ có thể chọn một trong hai thôi.
Nếu tôi đi vào phía bắc thì tôi sẽ phải cướp thức ăn của lũ goblins... vì đương nhiên là chúng sẽ không chia thức ăn cho tôi rồi. Còn hướng nam thì... chắc chắn là tôi sẽ bị đánh đuổi hoặc thậm chí là giết, vì tai tiếng của tôi vang xa khắp vùng này rồi.
Tóm lại thì chọn đường nào cũng như nhau thôi, khác mỗi chỗ tôi sẽ phải đương đầu với nhân loại hoặc phi nhân loại.
Có lẽ nếu tôi đủ may mắn thì tôi sẽ thuyết phục được ai đó cho tôi đồ ăn, nhưng đừng hy vọng vào họ làm gì.
Tôi cũng muốn đi sang vùng khác, nhưng nơi duy nhất có người sống gần đây là lãnh thổ của vị hôn thê kia... đi vào đó là tôi bị xóa sổ ngay.
Hm... tôi có nên đi đại vào nhà ai đó và dùng vũ lực không nhỉ? Tôi khá tự tin là mình có thể làm được, nếu may thì có khi tôi còn chôm được cả vũ khí.
Nhưng mà tôi sẽ phải giết hết nhân chứng nếu chọn phương án này, chỉ cần tôi để một người chạy thoát thôi là một đội hiệp sĩ sẽ tới truy lùng tôi ngay.
Với bản lĩnh của Rothfeldt, xem ra có thể xử lý được mấy người, tuy nhiên, đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi tôi bị giết.
Nhưng khi đối phó với phi nhân loại thì sao? Đơn giản thôi, gặp thì giết, không gặp thì cướp, ngắn gọn dễ hiểu.
Phía bắc thẳng tiến.
Vì chắc chắn rằng tôi sẽ phải đánh nhau, nên tôi nhìn xung quanh để tìm cho mình một thứ gì đó vừa tay để chiến đấu... nhưng xung quanh đây chẳng có gì khác ngoài một đám cây khô mọc lưa thưa.
Tôi đành bẻ một cành cây ngẫu nhiên và thủ thế.
"Phốc!"
Tôi nhớ lại tư thế của tất cả các phương pháp tấn công hiện có, chẳng hạn như đâm và chém. Nếu như tôi nhớ nó, tôi có thể thực hiện nó mà không có vấn đề gì.
Trên thế giới này, dường như không có thứ gọi là trường học. Hoặc là do Rothfeldt không biết về nó.
Có vẻ như học kiếm thuật trong thế giới này tập trung vào việc tích lũy kinh nghiệm trong thực chiến. Nói cách khác, ta phải học nó với cơ thể của mình.
Nghe hơi điêu, nhưng Rothfeldt đã thực sự được cha mình cử đi săn bọn cướp và goblins đấy, tất nhiên là hầu hết các trận chiến đều không công bằng chút nào rồi.
Còn về ma thuật thì... chúng hoàn toàn tập trung vào một khái niệm mang tên vòng tròn ma thuật.
Quy trình kích hoạt ma thuật nó như thế này:
1. Hình dung một vòng tròn ma thuật trong tâm trí và vẽ nó ra, nhớ là phải vẽ nó ra chứ không phải là bê y nguyên một cái vòng tròn ma thuật hoàn chỉnh vào trong đầu, tôi chẳng biết tại sao lại phải làm thế nữa.
2. Tưởng tượng sức mạnh, phạm vi và đích đến của vòng tròn ma thuật.
3. Kích hoạt và khai hỏa nó.
Rõ ràng, cái cách sử dùng phép thuật này hoàn toàn vô dụng trong thực chiến.
Hơn nữa, Rothfeldt chủ yếu chiến đấu theo phong cách cận chiến nên anh ta không hề sử dụng được phép nào có ích hết.
Tạm thời cứ để cái ma thuật đó qua một bên đã.
Còn vấn đề cuối cùng... chính là về bản thân tôi.
Tôi quá bình tĩnh, sẽ không có gì lạ nếu như tôi hoảng hốt một chút khi gặp phải chuyện này, đặc biệt là khi tôi là một kẻ luôn suy nghĩ tới những điều tiêu cực vào kiếp trước.
Một cảm giác buồn bả đột nhiên dấy lên trong tim tôi.
Có một vài giả thuyết hiện lên trong đầu, nhưng tôi không có đủ thông tin để kiểm chứng nó.
Tôi cũng để cái này qua một bên vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi cất bước tiến về phía bắc...
...và chúng ở đó.
Có thứ gì đó đang di chuyển trước mặt tôi. Và bọn chúng có ba tên tất cả.
Một kẻ cao khoảng ba mét và có nước da ngăm đen, cơ thể hắn thì vạm vỡ và được bao phủ bởi những lớp cơ bắp rắn chắc. Và mặt hắn thì nhăn nheo như ông cụ ấy.
Trên tay hắn cầm một cây gậy gỗ sần sùi... đúng kiểu lũ quái vật ngu học hay dùng. Tất nhiên, hắn cũng quấn quanh eo một miếng giẻ rách nữa.
Với đặc điểm đó thì hắn chắc chắn không phải là goblin hay orc, mà là một con troll. Nó chính là mối đe dọa hàng đầu trong số những phi nhân loại trong khu vực. Chưa hết, trong số ba tên tôi nhìn thấy, có tận hai tên là troll.
Tên còn lại cao không quá một mét. Da hơi xanh, đầu to bất thường so với cơ thể, nhìn phát biết ngay là goblin. Hắn ta cũng mang một miếng giẻ quanh eo, nhưng khác với hai tên còn lại, trước ngực hắn là một tấm giáp sắt trông khá cứng cáp. Và hắn cũng có trong tay một vũ khí đàng hoàng: Một thanh đoản kiếm gỉ có lưỡi cong, khả năng cao là một con dao quắm.
Ngay sau khi thấy tôi, con goblin nói gì đó với con troll và chỉ tay vào mặt tôi, chắc hắn đang nói bằng ngôn ngữ phi nhân loại, vì tôi không hiểu hắn đang nói cái quái gì cả. Có lẽ tên goblin là sếp của lũ troll chăng?
Con troll cười khúc khích và gật đầu sau khi nghe hết câu nói của goblin... cái thứ ngôn ngữ đó thực sự truyền đạt được thông tin à? Bất ngờ ghê.
Cơ mà, không cần phải đoán tôi cũng biết bọn chúng đang định làm gì rồi.
Hai con troll bắt đầu tách ra và tiếp cận tôi từ cả hai phía, khá nhanh đấy chứ, nhưng lại quá chậm so với tôi.
Tôi lao vào con troll bên phải, canh đúng lúc hắn vung gậy lên, tôi đá gãy phần chóp cây gậy hắn đang cầm, nhảy lên tóm lấy mảnh gỗ vừa đứt ra và ném nó vào mắt hắn. Và thế là tôi đã thành công khiến cho nó mất đi tầm nhìn tạm thời.
Con troll bên trái cố vung gậy vào tôi khi thấy đồng bọn đang bị tấn công, nhưng vì tôi đã khéo léo dùng con troll bên phải làm lá chắn, nó không thể vung gậy tự do được.
Con troll bên phải... phức tạp quá, cứ gọi nó là troll A đi, còn con bên trái sẽ là troll B.
Trong lúc troll A đang hét lên giận dữ vì không thể tóm lấy tôi, và troll B thì luống cuống không biết làm gì, tôi liền phóng thẳng đi tới chỗ tên goblin đang ngồi xem thuộc hạ của mình đánh lộn.
Chắc là do hắn không nghĩ mình sẽ bị nhắm tới đây mà, lúc tôi sắp tới nơi rồi hắn mới chuẩn bị vũ khí, nhưng quá muộn rồi.
Tôi bẻ đôi cành cây mình vừa nhặt lên hồi nãy, phóng hết tốc lực và đâm hai cành cây vào cặp mắt to tròn của hắn, dù hắn có chống cự đấy, nhưng nhánh cây đã cắm sâu vào hốc mắt.
Tôi chộp lấy con dao quắm từ con goblin đang la hét và quay lại chỗ lũ troll.
Vừa chạy, tôi vừa thuận tay móc một nắm đất bằng tay trái trong khi đang tiến về phía troll B, dĩ nhiên là tôi đã ném đất vào mặt hắn ngay khi tới gần rồi.
Và đúng như dự đoán, hắn không rơi vào bẫy của tôi như tên A mà đưa tay che mặt đi, đúng là đồ ngu.
Tôi chém một phát vào đầu gối hắn nhân lúc đó, và hắn không thể làm gì hơn ngoài việc khuỵu xuống.
Tôi định giáng cho Troll A một đòn tương tự, nhưng hắn lại cho tôi một bất ngờ không hề thú vị chút nào.
Hắn ném cây gậy của mình đi, dang hai tay ra và lao về phía tôi.
Tôi cố lách qua cánh tay đang dang ra đó là đâm con dao quắm vào hông hắn, nhưng...
"Gohu!"
Cơ thể tôi bị nghiền nát.
Troll A đã dùng cơ thể to lớn của mình để quật tôi xuống, và tôi hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng xương của mình gãy vụn.
Hắn bồi cho tôi một cú đá vào bụng ngay sau đó, và dạ dày của tôi cũng toang theo xương luôn.
Cơ thể tôi bị thổi bay cứ như một trò đùa.
Sau khi lăn khá nhiều vòng trên mặt đất, tôi cuối cùng cũng dừng lại.
Đau thì có đấy, nhưng nó lại quá mờ nhạt, có lẽ là do đây không phải là cơ thể thật.
Tôi cố gắng đứng dậy... nhưng cánh tay phải của tôi đã bị gãy và cứ thế lủng lẳng trên vai tôi.
Chân tôi đầy những vết trầy xước, nhưng chúng có vẻ ổn hơn tay.
Chắc là tôi cũng đã gãy vài ba cái xương sườn.
Chỉ còn một cánh tay dùng được, còn con dao quắm thì bay đâu mất tiêu.
Troll A nhặt cây gậy lên và tiến về phía tôi.
Troll B đang khập khiễng, nhưng hắn trông vẫn đi được.
Goblin thì vẫn đang la hét.
Tình hình tệ hại thật... mình nên làm gì đây?
Chạy trốn? Hoang đường, tôi chẳng còn sức để chạy, và chạy đi đâu mới được? Cho dù tôi có rời bỏ cơ thể này để chạy đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ chẳng sống nổi vài ngày. Với lại, Rothfeldt hiện đang là vật chủ hoàn hảo cho tôi.
Lựa chọn duy nhất chính là giết hoặc bị giết.
Và thứ duy nhất tôi còn có thể làm bây giờ là...
"Ăn."
Tôi nhảy lên người troll A, bám vào người hắn bằng toàn bộ cơ thể mình và há to miệng, cắn một phát thật mạnh vào cổ hắn.
Vị của máu và thịt nóng hổi lan tỏa trong miệng tôi, khá là dở, nhưng không phải không ăn được.
Con troll cố kéo tôi ra, nhưng không, tôi tiếp tục cắn xé, mặc kệ việc răng tôi đang bay đi trong gió, mặc kệ việc tay chân tôi sắp bị xé toạc.
Cắn, nhai, gặm, và nuốt. Tôi không thể dừng lại được, quả thật, cơn đói là thứ gia vị ngon lành nhất cho mọi loại thức ăn.
Ngay khi răng tôi chạm vào thứ gì đó cứng cứng, tôi bị hắn giật ra và ném xuống đất.
Rõ ràng, tôi đã chạm tới tận xương rồi. Hắn không thể sống nổi đâu.
Troll A ôm lấy cái cổ đã bị cắn đứt và đang phun máu ra một cách ngoạn mục, không mất nhiều thời gian để hắn mất hết sức mà gục ngã.
Cách này ổn đấy chứ.
Lúc tôi định làm điều tương tự với troll B, một điều kỳ lạ đã xảy ra với cơ thể tôi.
Cánh tay bị gãy của bắt đầu từ từ tái tạo với một âm thanh khó chịu không thể diễn tả được. Và những cái răng bị gãy cũng đã mọc lại.
Ồ, ra là vậy sao.
Thế thì tôi không cần lo về chuyện thương tật nữa, tốt quá rồi.
Troll B nhìn tôi với ánh mắt nhuốm đầy sợ hãi.
Hắn đã chuẩn bị để ăn, nhưng không hề chuẩn bị để bị ăn.
Con goblin, ừ, vẫn đang la hét.
Còn bây giờ.
Vết thương của tôi vẫn đang lành, và tôi đói.
"Chúc ngon miệng."
Tôi nhảy lên người con Troll B.
Với một mối nghi ngờ không đáng có, tôi đặt tay lên ngực trái... và như dự đoán, tim tôi không đập.
"Thật luôn hả trời...?"
Tôi kiểm tra cả nhịp mạch đập và nó cũng cho ra kết quả tương tự, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn còn đó, nó làm tôi hoang mang không biết cơ thể này đã chết hay là chưa.
Có thể nói rằng tôi hiện đang là một con zombie nửa vời.
Có vẻ như tôi vẫn còn năm giác quan, nhưng... hình như có cái gì đó thiếu thiếu.
Cơ mà thước hết thì... tôi cần phải làm gì đó với cơn đói này.
Tôi tự hỏi liệu mình có phải đi lang thang và ăn thịt mọi thứ trong tầm mắt như zombie thật không.
Thành thật mà nói, tôi không muốn làm điều đó.
Vẫn nên tìm thứ gì đó để ăn như người bình thường thôi.
Theo ký ức tôi đào ra được thì nơi tôi đang ở là một vùng ngoại ô phía bắc của lãnh thổ Oratorium.
Nếu tôi tiếp tục đi thẳng về hướng bắc thì sẽ có một dãy núi, thuộc địa bàn của những chủng tộc như goblins, và nếu băng qua dãy núi thì sẽ có một khu rừng lớn thuộc lãnh thổ của tộc Elves và các á nhân khác.
Còn nếu tôi đi về phía nam, tôi có thể tìm thấy một ngôi làng nhỏ.
Với tình cảnh hiện tại thì tôi chỉ có thể chọn một trong hai thôi.
Nếu tôi đi vào phía bắc thì tôi sẽ phải cướp thức ăn của lũ goblins... vì đương nhiên là chúng sẽ không chia thức ăn cho tôi rồi. Còn hướng nam thì... chắc chắn là tôi sẽ bị đánh đuổi hoặc thậm chí là giết, vì tai tiếng của tôi vang xa khắp vùng này rồi.
Tóm lại thì chọn đường nào cũng như nhau thôi, khác mỗi chỗ tôi sẽ phải đương đầu với nhân loại hoặc phi nhân loại.
Có lẽ nếu tôi đủ may mắn thì tôi sẽ thuyết phục được ai đó cho tôi đồ ăn, nhưng đừng hy vọng vào họ làm gì.
Tôi cũng muốn đi sang vùng khác, nhưng nơi duy nhất có người sống gần đây là lãnh thổ của vị hôn thê kia... đi vào đó là tôi bị xóa sổ ngay.
Hm... tôi có nên đi đại vào nhà ai đó và dùng vũ lực không nhỉ? Tôi khá tự tin là mình có thể làm được, nếu may thì có khi tôi còn chôm được cả vũ khí.
Nhưng mà tôi sẽ phải giết hết nhân chứng nếu chọn phương án này, chỉ cần tôi để một người chạy thoát thôi là một đội hiệp sĩ sẽ tới truy lùng tôi ngay.
Với bản lĩnh của Rothfeldt, xem ra có thể xử lý được mấy người, tuy nhiên, đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi tôi bị giết.
Nhưng khi đối phó với phi nhân loại thì sao? Đơn giản thôi, gặp thì giết, không gặp thì cướp, ngắn gọn dễ hiểu.
Phía bắc thẳng tiến.
Vì chắc chắn rằng tôi sẽ phải đánh nhau, nên tôi nhìn xung quanh để tìm cho mình một thứ gì đó vừa tay để chiến đấu... nhưng xung quanh đây chẳng có gì khác ngoài một đám cây khô mọc lưa thưa.
Tôi đành bẻ một cành cây ngẫu nhiên và thủ thế.
"Phốc!"
Tôi nhớ lại tư thế của tất cả các phương pháp tấn công hiện có, chẳng hạn như đâm và chém. Nếu như tôi nhớ nó, tôi có thể thực hiện nó mà không có vấn đề gì.
Trên thế giới này, dường như không có thứ gọi là trường học. Hoặc là do Rothfeldt không biết về nó.
Có vẻ như học kiếm thuật trong thế giới này tập trung vào việc tích lũy kinh nghiệm trong thực chiến. Nói cách khác, ta phải học nó với cơ thể của mình.
Nghe hơi điêu, nhưng Rothfeldt đã thực sự được cha mình cử đi săn bọn cướp và goblins đấy, tất nhiên là hầu hết các trận chiến đều không công bằng chút nào rồi.
Còn về ma thuật thì... chúng hoàn toàn tập trung vào một khái niệm mang tên vòng tròn ma thuật.
Quy trình kích hoạt ma thuật nó như thế này:
1. Hình dung một vòng tròn ma thuật trong tâm trí và vẽ nó ra, nhớ là phải vẽ nó ra chứ không phải là bê y nguyên một cái vòng tròn ma thuật hoàn chỉnh vào trong đầu, tôi chẳng biết tại sao lại phải làm thế nữa.
2. Tưởng tượng sức mạnh, phạm vi và đích đến của vòng tròn ma thuật.
3. Kích hoạt và khai hỏa nó.
Rõ ràng, cái cách sử dùng phép thuật này hoàn toàn vô dụng trong thực chiến.
Hơn nữa, Rothfeldt chủ yếu chiến đấu theo phong cách cận chiến nên anh ta không hề sử dụng được phép nào có ích hết.
Tạm thời cứ để cái ma thuật đó qua một bên đã.
Còn vấn đề cuối cùng... chính là về bản thân tôi.
Tôi quá bình tĩnh, sẽ không có gì lạ nếu như tôi hoảng hốt một chút khi gặp phải chuyện này, đặc biệt là khi tôi là một kẻ luôn suy nghĩ tới những điều tiêu cực vào kiếp trước.
Một cảm giác buồn bả đột nhiên dấy lên trong tim tôi.
Có một vài giả thuyết hiện lên trong đầu, nhưng tôi không có đủ thông tin để kiểm chứng nó.
Tôi cũng để cái này qua một bên vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi cất bước tiến về phía bắc...
...và chúng ở đó.
Có thứ gì đó đang di chuyển trước mặt tôi. Và bọn chúng có ba tên tất cả.
Một kẻ cao khoảng ba mét và có nước da ngăm đen, cơ thể hắn thì vạm vỡ và được bao phủ bởi những lớp cơ bắp rắn chắc. Và mặt hắn thì nhăn nheo như ông cụ ấy.
Trên tay hắn cầm một cây gậy gỗ sần sùi... đúng kiểu lũ quái vật ngu học hay dùng. Tất nhiên, hắn cũng quấn quanh eo một miếng giẻ rách nữa.
Với đặc điểm đó thì hắn chắc chắn không phải là goblin hay orc, mà là một con troll. Nó chính là mối đe dọa hàng đầu trong số những phi nhân loại trong khu vực. Chưa hết, trong số ba tên tôi nhìn thấy, có tận hai tên là troll.
Tên còn lại cao không quá một mét. Da hơi xanh, đầu to bất thường so với cơ thể, nhìn phát biết ngay là goblin. Hắn ta cũng mang một miếng giẻ quanh eo, nhưng khác với hai tên còn lại, trước ngực hắn là một tấm giáp sắt trông khá cứng cáp. Và hắn cũng có trong tay một vũ khí đàng hoàng: Một thanh đoản kiếm gỉ có lưỡi cong, khả năng cao là một con dao quắm.
Ngay sau khi thấy tôi, con goblin nói gì đó với con troll và chỉ tay vào mặt tôi, chắc hắn đang nói bằng ngôn ngữ phi nhân loại, vì tôi không hiểu hắn đang nói cái quái gì cả. Có lẽ tên goblin là sếp của lũ troll chăng?
Con troll cười khúc khích và gật đầu sau khi nghe hết câu nói của goblin... cái thứ ngôn ngữ đó thực sự truyền đạt được thông tin à? Bất ngờ ghê.
Cơ mà, không cần phải đoán tôi cũng biết bọn chúng đang định làm gì rồi.
Hai con troll bắt đầu tách ra và tiếp cận tôi từ cả hai phía, khá nhanh đấy chứ, nhưng lại quá chậm so với tôi.
Tôi lao vào con troll bên phải, canh đúng lúc hắn vung gậy lên, tôi đá gãy phần chóp cây gậy hắn đang cầm, nhảy lên tóm lấy mảnh gỗ vừa đứt ra và ném nó vào mắt hắn. Và thế là tôi đã thành công khiến cho nó mất đi tầm nhìn tạm thời.
Con troll bên trái cố vung gậy vào tôi khi thấy đồng bọn đang bị tấn công, nhưng vì tôi đã khéo léo dùng con troll bên phải làm lá chắn, nó không thể vung gậy tự do được.
Con troll bên phải... phức tạp quá, cứ gọi nó là troll A đi, còn con bên trái sẽ là troll B.
Trong lúc troll A đang hét lên giận dữ vì không thể tóm lấy tôi, và troll B thì luống cuống không biết làm gì, tôi liền phóng thẳng đi tới chỗ tên goblin đang ngồi xem thuộc hạ của mình đánh lộn.
Chắc là do hắn không nghĩ mình sẽ bị nhắm tới đây mà, lúc tôi sắp tới nơi rồi hắn mới chuẩn bị vũ khí, nhưng quá muộn rồi.
Tôi bẻ đôi cành cây mình vừa nhặt lên hồi nãy, phóng hết tốc lực và đâm hai cành cây vào cặp mắt to tròn của hắn, dù hắn có chống cự đấy, nhưng nhánh cây đã cắm sâu vào hốc mắt.
Tôi chộp lấy con dao quắm từ con goblin đang la hét và quay lại chỗ lũ troll.
Vừa chạy, tôi vừa thuận tay móc một nắm đất bằng tay trái trong khi đang tiến về phía troll B, dĩ nhiên là tôi đã ném đất vào mặt hắn ngay khi tới gần rồi.
Và đúng như dự đoán, hắn không rơi vào bẫy của tôi như tên A mà đưa tay che mặt đi, đúng là đồ ngu.
Tôi chém một phát vào đầu gối hắn nhân lúc đó, và hắn không thể làm gì hơn ngoài việc khuỵu xuống.
Tôi định giáng cho Troll A một đòn tương tự, nhưng hắn lại cho tôi một bất ngờ không hề thú vị chút nào.
Hắn ném cây gậy của mình đi, dang hai tay ra và lao về phía tôi.
Tôi cố lách qua cánh tay đang dang ra đó là đâm con dao quắm vào hông hắn, nhưng...
"Gohu!"
Cơ thể tôi bị nghiền nát.
Troll A đã dùng cơ thể to lớn của mình để quật tôi xuống, và tôi hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng xương của mình gãy vụn.
Hắn bồi cho tôi một cú đá vào bụng ngay sau đó, và dạ dày của tôi cũng toang theo xương luôn.
Cơ thể tôi bị thổi bay cứ như một trò đùa.
Sau khi lăn khá nhiều vòng trên mặt đất, tôi cuối cùng cũng dừng lại.
Đau thì có đấy, nhưng nó lại quá mờ nhạt, có lẽ là do đây không phải là cơ thể thật.
Tôi cố gắng đứng dậy... nhưng cánh tay phải của tôi đã bị gãy và cứ thế lủng lẳng trên vai tôi.
Chân tôi đầy những vết trầy xước, nhưng chúng có vẻ ổn hơn tay.
Chắc là tôi cũng đã gãy vài ba cái xương sườn.
Chỉ còn một cánh tay dùng được, còn con dao quắm thì bay đâu mất tiêu.
Troll A nhặt cây gậy lên và tiến về phía tôi.
Troll B đang khập khiễng, nhưng hắn trông vẫn đi được.
Goblin thì vẫn đang la hét.
Tình hình tệ hại thật... mình nên làm gì đây?
Chạy trốn? Hoang đường, tôi chẳng còn sức để chạy, và chạy đi đâu mới được? Cho dù tôi có rời bỏ cơ thể này để chạy đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ chẳng sống nổi vài ngày. Với lại, Rothfeldt hiện đang là vật chủ hoàn hảo cho tôi.
Lựa chọn duy nhất chính là giết hoặc bị giết.
Và thứ duy nhất tôi còn có thể làm bây giờ là...
"Ăn."
Tôi nhảy lên người troll A, bám vào người hắn bằng toàn bộ cơ thể mình và há to miệng, cắn một phát thật mạnh vào cổ hắn.
Vị của máu và thịt nóng hổi lan tỏa trong miệng tôi, khá là dở, nhưng không phải không ăn được.
Con troll cố kéo tôi ra, nhưng không, tôi tiếp tục cắn xé, mặc kệ việc răng tôi đang bay đi trong gió, mặc kệ việc tay chân tôi sắp bị xé toạc.
Cắn, nhai, gặm, và nuốt. Tôi không thể dừng lại được, quả thật, cơn đói là thứ gia vị ngon lành nhất cho mọi loại thức ăn.
Ngay khi răng tôi chạm vào thứ gì đó cứng cứng, tôi bị hắn giật ra và ném xuống đất.
Rõ ràng, tôi đã chạm tới tận xương rồi. Hắn không thể sống nổi đâu.
Troll A ôm lấy cái cổ đã bị cắn đứt và đang phun máu ra một cách ngoạn mục, không mất nhiều thời gian để hắn mất hết sức mà gục ngã.
Cách này ổn đấy chứ.
Lúc tôi định làm điều tương tự với troll B, một điều kỳ lạ đã xảy ra với cơ thể tôi.
Cánh tay bị gãy của bắt đầu từ từ tái tạo với một âm thanh khó chịu không thể diễn tả được. Và những cái răng bị gãy cũng đã mọc lại.
Ồ, ra là vậy sao.
Thế thì tôi không cần lo về chuyện thương tật nữa, tốt quá rồi.
Troll B nhìn tôi với ánh mắt nhuốm đầy sợ hãi.
Hắn đã chuẩn bị để ăn, nhưng không hề chuẩn bị để bị ăn.
Con goblin, ừ, vẫn đang la hét.
Còn bây giờ.
Vết thương của tôi vẫn đang lành, và tôi đói.
"Chúc ngon miệng."
Tôi nhảy lên người con Troll B.
Danh sách chương