"Fufu, ta vui lắm, Camille. Vậy là nàng và Achille thích lẫn nhau, đúng chứ?"

Tôi cứ có cảm giác là mọi thông tin đều bị tuồng cho Royce-sama, lúc nào cũng vậy. Thật là bí hiểm.

Là Achille đã nói cho ngài ấy nghe hả? Bất kể có giỏi tới đâu đi nữa thì cùng không thể nào mà ngài ấy có thể nhòm lén được những chuyện xảy ra bên trong cỗ xe được.

Sau khi trở về lâu đài, hiện tại tôi đang ngồi thưởng trà với Royce-sama, người cũng vừa mới xử lý xong chuyện hậu sự sau sự cố. Achille hẳn là đang bận rộn với công việc hay gì đó nên hiện tại anh ấy không có ở đây.

Trà mà tôi được uống trong phòng Royce-sama thực sự rất ngon, và cứ mỗi lần tôi lại cảm thấy mình đã kiếm chác được chút gì đó miễn phí. Món trà đen của ngày hôm nay cũng thực sự rất tinh tế.

"Người vừa nói là...ta vui lắm? Người sao, Royce-sama?"

"Dĩ nhiên. Dù sao thì hai người cũng là bạn rất quan trọng của ta mà... Khi hai người công khai yêu thích lẫn nhau có cảm giác như gánh nặng trên vai đã được nhẹ bớt, nàng biết không."

"...Chuyện này thì có liên quan gì tới những gánh nặng mà người đang mang nhỉ, Royce-sama?"

"Có chứ, nàng biết không. Dù sao thì nàng cũng khó khăn lắm mới có thể tách khỏi ta mà. Ta bị Achille canh chừng gắt lắm đấy..."

Achille ư? Anh ấy làm mấy chuyện kiểu vậy luôn hả?

"T-, Tách khỏi? Người nói tách khỏi là sao...?"

Nhân tiện thì trong căn cứ bí mật của Bá Tước, ngài ấy cũng từng nói điều gì đó tương tự, nhưng mà... Ý ngài ấy là gì mới được chứ?

"Trước đây ta đã từng nói rồi, đúng không? Rằng nàng đang lấy hình ảnh của ai đó để chồng lên ta, và thông qua ta, nàng tôn thờ người đó. Từ lâu lắm rồi, ta luôn luôn tự hỏi về chuyện đó, nhưng mà ta thật sự nhìn giống với người đó lắm sao...?"

"Chuyện như là lấy hình ảnh ai đó tương tự để chồng lên người, em chưa bao giờ làm..."

Khi đã nghĩ xa tới vậy, một suy nghĩ đột nhiên ập vào tôi. Có khi nào…

Chỉ có một người, lướt qua tâm trí tôi.

Người đó cũng giống hệt ngài ấy... Nhưng mà, tôi chắc chắn là người đó khác với người bằng xương bằng thịt đang ngồi trước mắt tôi đây.

"Không thể nào..."

Không lẽ cái người mà Royce-sama đang nói tới, chính là hóa thân của ngài ấy ở trong game?

Là do tôi đã vô thức, vô tình đem chồng lên và so sánh Royce-sama với hóa thân của ngài ấy ở trong game...?

Trong khi tôi đã rất lưu ý rằng nơi này là thế giới thật, tôi lại đi tìm kiếm những điểm giống nhau giữa các nhân vật trong game, và không hề nhận ra, tôi đã đem họ so sánh với nhau.

Điều mà tôi đã ấp ủ suốt mười năm qua chính là tình yêu cho ngài Royce ở trong game... Không, là một sự khao khát có được ngài ấy. Tôi cuối cùng lại chồng chất những cảm xúc đó lên người thật.

Và Royce-sama, người vốn rất giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác, hẳn là đã luôn để ý thấy việc này.

"Royce-sama... em,"

Thật là một thái độ thô lỗ mà tôi đã đối xử với ngài ấy suốt gần mười năm qua. Thay vì người thật, tôi lại đi khao khát một tồn tại giả tạo vì sự thuận tiện cho chính bản thân mình.

"Camille, nàng yêu người đó hả?"

“...Không, thay vì nói là yêu, nó chỉ là sự khao khát, em nghĩ vậy. Dù sao thì thì em cũng tự hiểu rằng việc được ở bên họ là chuyện không thể mà.”

Ý tôi là, người đó là nhân vật trong game. Và là ai đó khác biệt hoàn toàn với Royce-sama hiện tại.

“Ta hiểu…”

Royce-sama đang nhìn tôi.

“Em xin lỗi. Chuyện đó hẳn là khó chịu lắm, nhỉ? Khi lại bị một kẻ chỉ có trong tưởng tượng như vậy chồng lên sự hiện diện của mình suốt bao nhiêu năm…”

Tôi chắc chắn rất ghét việc đó. Việc bị nhìn với cái nhìn dành cho Camille ở trong game.

Tuy nhiên, không thể ngờ được, Royce-sama lại lắc đầu.

“Chuyện đó không đúng đâu. Dù sao thì thực tế là việc nàng luôn ở bên ta, luôn bảo vệ ta cũng là nhờ có hình ảnh của cái gã trong tưởng tượng đó mà.”

“Royce-sama… Người thật tử tế.”

Quả là một Hoàng Tử giàu lòng vị tha.

Vẫn chấp nhận tôi, dù tôi luôn ôm ấp cái ảo tưởng ích kỷ và luôn đối xử với tôi như một người bạn.

“Từ giờ trở đi, em vẫn muốn bảo vệ người, Royce-sama. Bởi vì người là bạn em, và là một người anh trai hay có khi là một người em trai… quan trọng đối với em.”

Royce-sama cười nhẹ một cái. Dù tới bây giờ, dù cho ngài ấy đã lớn lên, nụ cười đó vẫn luôn luôn như vậy.

“Ta cũng vậy. Nàng là người bạn quan trọng đối với ta, và mặc dù làm chị gái thì chắc là không thể… ta nghĩ nàng giống với em gái của ta hơn, nàng biết không.”

Có phải ngài ấy vừa mới tuyên bố rằng việc làm ‘chị gái’ là không thể đối với tôi không vậyyyyy!

*

Sau khi tán dóc với Royce-sama, tôi quay trở lại làm việc ngày đầu tiên sau một thời gian và bị Achille tìm ra, và anh ấy nhanh chóng bước về phía tôi. Anh ấy vừa làm xong việc hay gì à?

Anh ấy ngừng ngay trước mắt tôi, và đặt cả hai tay lên vai tôi với một biểu cảm nghiêm trọng.

Sau cái sự cố trong cỗ xe, tôi có cảm giác như là khoảng cách giữa chúng tôi lại bị thu hẹp hơn nữa.

Có vẻ như Achille đã hoàn toàn vào chế độ bạn trai. Anh ấy giờ đối xử với tôi thậm chí còn bảo bọc hơn cả lúc trước… Tôi không thể nào quen nỗi với kiểu đối xử này, nó xấu hổ lắm luôn đó.



“Achille, có chuyện gì à? Anh đang làm vẻ mặt nghiêm trọng quá đó.”

“Đứa nào là người mà em đang khao khát vậy hả?”

“Khao khát? Ah-, có khi nào…!”

Achille… Chẳng phải là anh ấy biết về tin này có hơi nhanh quá sao?

Mặc dù tôi chỉ vừa mới nói chuyện với Royce-sama tức thì đây, đúng là một người đáng sợ.

Có khi là Royce-sama và Achille không giấu giếm gì với nhau cả.

Tình bạn giữa mấy tay đàn ông thật là bí hiểm.

Nhưng mà, Royce-sama nè, ngài nhiều chuyện quá nha… Mặc dù ngài là một Hoàng Tử.

Tôi quyết định là tôi cũng sẽ nói cho Achille nghe sự thật.

N-, nó chưa hoàn hảo, nhưng chúng tôi chính xác là người yêu rồi nên tôi sẽ muốn tránh đi những hiểu lầm không đáng có.

“..Em cũng đã nói chuyện này với Royce-sama rồi, nhưng mà cái người đó vốn không có tồn tại trong thực tế đâu, anh biết mà.”

Ah, anh ấy đang nhìn mình với một ánh nhìn kỳ lạ. Lúc này mình hẳn là nhìn giống một con nhỏ vụng về lắm đây.

“Kẻ đó là kiểu người như thế nào?”

“Mnnnn, một Hoàng Tử lý tưởng chăng. Người đó có một chút gì đó giống với Royce-sama, nhưng mà,... Quả nhiên là em hiểu rằng hai người họ không thể là một được.”

“Hmmn… Anh tự hỏi đó có phải kiểu Hoàng Tử cưỡi bạch mã mà Deborah và Desiree chứ lải nhải miết không. Mấy cô con gái có vẻ thích mấy câu chuyện kiểu vậy, nhỉ?”

“Đ-, đúng đúng! Người đó giống vậy! Một tồn tại mà anh khao khát!”

Nó có hơi khác một chút, nhưng ý tưởng về một Hoàng Tử mà bạn khao khát thì lại tương tự, nên tôi cứ vậy mà vuốt theo. Nếu không thì có khi mọi việc sẽ lại trở nên phức tạp.

Achille trông có vẻ không sẵn sàng chấp nhận, nhưng có vẻ anh ấy sẽ tha, không hỏi thêm câu hỏi nào nữa, điều này đã cứu tôi.

“Vậy, em thực sự thích anh chứ?”

“Mmn…”

Khi anh ấy hỏi tôi mặt đối mặt thế này, tôi cảm thấy xấu hổ dù có thế nào đi nữa, và cuối cùng lại trở nên sượng ngắt.

“Còn cái người mà em khao khát đó…”

“Chẳng phải em đã nói là không có ai hết rồi sao!?”

Không ổn rồi, tôi đã hoảng lên và vô tình lại nói lớn tiếng. Xấu hổ chết mất.

“Thật chứ? Em sẽ không lừa dối anh chứ?”

“Em đã nói là sẽ không rồi mà, thiệt tình!”

Mà ngay từ đầu thì đó vốn chỉ là hình ảnh tưởng tượng của Royce-sama từ trong game, nên việc lừa dối vốn đã là không thể rồi.

Achille… Đáng ngạc nhiên thay, tôi vừa cảm thấy vài yếu tố của một người bạn trai với bản tính chiếm hữu ẩn bến dưới đấy, bạn biết không.

“Anh lẽ ra phải biết rồi chứ, đúng không? Em không có bất cứ ai kh-... Ah-!?”

Khi tôi đang trừng mắt nhìn Achille và cố gắng phản bác lại anh ấy, tôi nhìn qua vai anh ấy và thấy một cặp mắt xanh, đang quan sát chúng tôi một cách lén lút từ trong góc hành lang.

Có vẻ như Achille cũng đã để ý thấy sự hiện diện của người đó và xoay người lại.

“T-... Royce-sama, người đang làm cái gì khi nhòm lén từ trong bóng tối như vậy!? Người có việc gì ở Tháp Ma Thuật này à?”

Dù rằng ngài ấy lẽ ra vẫn còn đang phải nghỉ ngơi trong phòng riêng cho tới một lúc trước. Một cách thành thật thì ngài ấy là kiểu Hoàng Tử mà bạn sẽ không thể hạ cảnh giác khi ở gần.

“Không có, ta chỉ quan sát hai người thôi. Ta tính dùng hai người để tham khảo cho sau này, được chứ?”

Tôi đang có một câu hỏi to bự là chính xác thì ngài ấy đang có kế hoạch dùng chúng tôi làm tham khảo cho việc gì.

“Không có ‘được chứ?’ gì ở đây hết! Dù người là Hoàng Tử, chẳng phải cái kỹ năng thu thập tin tức của người như vậy là quá cao rồi sao? Mà tại sao lại không hề có dấu hiệu nào về sự hiện diện của người hết vậy!?”

Achille vừa bật lại Royce-sama. Nhưng, tôi cũng không cho rằng khả năng xóa đi sự hiện diện của Royce-sama là chuyện bình thường.

... Nhưng mà, chúng tôi hẳn là đã cho ngài ấy xem vài cảnh đáng xấu hổ rồi nhỉ.

Nhìn cả ba chúng tôi đang ở bên nhau như thế này, tôi bắt đầu nghĩ rằng chúng tôi đã trưởng thành lên khá nhiều kể từ lúc đó.

Mỗi chúng tôi, theo những hướng khác nhau.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, chúng tôi cũng đã tán dóc ở trong Tháp Ma Thuật này, nhỉ… Tính cách của chúng tôi hẳn là cũng đã hoàn toàn khác trước rồi.

Giờ đây, Achille đang dùng bộ óc thiên tài của mình vào công việc và tiến rất nhanh trên con đường trở thành một người ưu tú.

Cái năng lực khi anh ấy còn là cánh phải của Royce-sama ở trong game vốn cũng đã rất lớn rồi, tôi nghĩ vậy. Cái mặt toan tính của anh ấy vốn show ra một cách trần trụi lúc còn nhỏ cũng đã trở nên điềm tĩnh hơn, nhưng anh ấy lại giỏi trong việc che giấu những gì anh ấy không muốn người khác thấy, nên giờ thì tôi cũng không thể biết được anh ấy thực sự đang nghĩ gì.

Royce-sama vốn ban đầu chỉ có mỗi sự tử tế là điểm đáng khen, nhưng gần đây, bởi vì sự ảnh hưởng từ Achille, mà thỉnh thoảng ngài ấy cũng show ra bộ mặt đầy toan tính của ngài ấy.

Còn nữa, ngài ấy cũng xóa đi sự hiện diện của mình và đi lòng vòng một cách lén lút như là ninja vậy, có vẻ như là ngài ấy đã có vài buổi luyện tập bí mật ở đâu đó mà tôi không biết. Tôi cá là ngài ấy cũng đã biết về mấy điểm yếu của tôi rồi. Một kiểu Hoàng Tử thuộc loại thông minh ngầm… Ngài ấy cuối cùng lại trưởng thành theo một hướng đáng ngạc nhiên, nhỉ…

Tôi thì đang phát triển theo đúng hướng mà ngay từ ban đầu tôi nhắm tới, và đã trở thành một ma thuật sư chuyên nghiệp, người đang cố gắng thuần thục mọi loại ma thuật.

Ngay lúc này, tôi là học sinh kiêm ma thuật sư nhóm “Đỏ”, nhưng trong tương lai, tôi có kế hoạch trở thành một ma thuật sư nhóm “Đen”, người có thể bảo vệ Royce-sama.

Tôi cũng tr-, trở thành hôn thê cũng như là người yêu của Achille… nên tương lai của tôi với tư cách con gái Hầu Tước có vẻ vẫn ổn định.

Chuyện mà tôi cuối cùng lại có mối quan hệ kiểu này với Achille… Tôi chưa bao giờ nghĩ tới kể từ khi tôi lần đầu tiên đặt chân tới thế giới này, nhỉ. Thế giới này đúng là một điều bí ẩn.

Nhưng thế giới này không phải là game; nó là thực tế. Achille, Royce...và tôi nữa, là những con người đang sống một cuộc sống thực sự.

Với mỗi sự lựa chọn của chúng tôi, tương lai là thứ gì đó sẽ thay đổi một cách vô tận.

---------------------------------------------

----------------------------------------------

Author’s Note: Phần Dinh thự về căn bản thì đã kết thúc.

Translator’s Note:

Vậy là chúng ta đã cùng nhau đi hết Tập 2.

Mình đã thay đổi xưng hô của Achille và Camille thành “Anh - Em” như các bạn đề nghị rồi đấy!

Thấy sao? Cũng có vẻ ổn ha! ^^

Cảm ơn các bạn đã theo dõi tới thời điểm này.

Cảm ơn các bạn đã góp những bình luận vào để bộ truyện không quá đơn điệu.

*

Với mình, tính tới thời điểm hiện tại, bộ truyện này vẫn đạt đủ 3 chỉ tiêu:

Dễ Thương - Dễ Đọc - Dễ Dịch

Còn các bạn cảm thấy thế nào?

*

Kể từ mai chúng ta sẽ tiếp tục bước qua Tập 3 với những biến cố mới

(mình thề là chưa hề đọc tới luôn)

Một lần nữa cảm ơn và hy vọng các bạn vẫn sẽ tiếp tục theo dõi và ủng hộ bản dịch này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện