Ma thuật tìm kiếm mà tôi gọi ra bay thẳng vào trong một tòa dinh thự cũ kĩ theo kiểu Tây Phương, nằm ở ngoại vi Thủ đô Hoàng Gia.
Nó là một tòa nhà cỡ lớn, nhưng có thể là do ít khi được sử dụng nên khu vườn nhìn như là bãi chiến trường.
“Là nơi này sao? ...Tại sao Mei lại ở một nơi như thế này?”
Raiga cau mày đặt nghi vấn.
Chúng tôi hạ cánh gần cổng dinh thự. Tôi cất cây bút lông đi và bước xuống bề mặt đất ẩm ướt.
Achille cũng đã hạ cánh, ngay kế bên tôi.
Quả cầu ánh sáng đang đuổi theo Royce-sama và quà cầu đuổi theo Mei, cả hai đều chỉ về cùng một chỗ.
“Aahh, ta nghĩ là ta đoán ra thủ phạm là ai rồi. Đây hẳn là một trong số những người đang cầu cạnh để xin ân huệ từ cha ta.”
“Nếu là như vậy thì ngài nghĩ là ngài có thể chiến đấu được không? Từ giờ trở đi mọi thứ có thể sẽ trở nên nguy hiểm đó.”
“Không thành vấn đề.”
Trong những trường hợp thế này thì Raiga sẽ rất có ích.
Trong game, ngài ấy từng chiến đấu và là đối tượng chinh phục mạnh mẽ nhất. Chuyện ngay lúc này ngài ấy có phải là người mạnh nhất hay không thì không thể nói chắc, nhưng chắc chắn một điều là ngài ấy không hề yếu.
Raiga rút ra một thanh kiếm mảnh từ bao kiếm đeo bên hông của ngài ấy. Nó là một thanh trường kiếm mỏng và dài.
“Ma thuật chống sét vẫn còn tác dụng, nên cứ quẩy tự nhiên theo ý ngài muốn.”
Raiga nhếch méch một cái khi nghe những lời đó của tôi. Ngài ấy rõ ràng là rất muốn nhuộm những kẻ đã dám bắt cóc Mei trong bể máu, phải không? Bản thân tôi cũng rất hiểu cái cảm giác đó; tôi cũng không thể nào tha thứ cho thủ phạm đã dám bắt cóc Royce-sama.
Tôi mở màn bằng việc phá tung cánh cổng một cách hoành tráng.
Ý tôi là kiểu gì thì cũng sẽ có lính canh chờ sẵn. Tôi không thích giao tranh nhỏ lẻ.
Đúng như dự đoán, một đám đàn ông nhìn có vẻ như là lính canh ùa ra từ bên trong tòa dinh thự.
Tổng hết là khoảng ba mươi người nhỉ?
Họ đang chạy băng qua nền đất sũng nước, nhắm thẳng tới chỗ chúng tôi.
Tôi phóng thích ma thuật sấm sét. Một luồng điện truyền khắp mặt đất ẩm ướt. Cả khu vườn nhuộm trong ánh sáng hoàng kim.
Chúng tôi đã tự bảo vệ mình bằng ma thuật chống sét nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Bước qua những tên lính canh giờ đã không còn có thể nhúc nhích, chúng tôi tiến thẳng vào dinh thự.
“Camille! Bất thình lình phá hủy cánh cổng như vậy là quá liều mạng rồi đó! Chỉ bởi vì tình cờ mặt đất đã ướt sũng nước nên cậu mới có thể loại hết cả đám trong một đòn, nhưng nó không có nghĩa là…”
“Không sao đâu màaaa, Achille. Chính bởi vì điều chúng ta vừa làm, Royce-sama sẽ biết rằng chúng ta đang đến cứu ngài ấy.”
“Rồi kẻ thù cũng biết luôn. Camille, chúng ta vẫn là học sinh, và chúng ta không phải chuyên gia trong những trận chiến như thế này, nên đừng làm điều gì quá liều lĩnh. Tớ đã gửi một ma pháp truyền tin về lâu đài rồi, nên nếu mọi chuyện trở nên nguy hiểm, tuyệt đối không được xông lên mà phải chờ viện binh tới. Được chứ?”
Achille đang nhìn tôi đầy lo lắng. Có vẻ như cái cảm xúc tồi tệ của cậu khi nãy đã dịu đi một chút.
“Ổn mà. Nó khác so với mười năm trước rồi. Tớ đã mạnh hơn xưa, cậu biết mà.”
“Kể cả vậy thì tớ vẫn lo. Tớ không muốn kiểu chuyện như vậy lại tái diễn lần nữa.”
Trong sự cố mười năm trước, tôi đã bị đâm vào bụng bởi kẻ thù và đổ gục.
Một sự may mắn nào đó mà lượng ma thuật đang ngủ bên trong tôi đã truyền qua vũ khí của gã đàn ông và thiêu rụi gã, cứu mạng chúng tôi.
Nếu không có chuyện đó, tôi hẳn là đã mất mạng vào lần đó rồi.
Achille vẫn lo lắng về chuyện đó.
Dù sao thì sau vụ đó, tôi cũng đã khóc lóc một trận trước mặt Achille mà…
“Hiểu rồi… Tớ sẽ cẩn thận.”
Tôi trả lời một cách ngoan ngoãn. Suy cho cùng thì cũng là lỗi của tôi đã khiến cậu ấy lo lắng.
Achille nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng ít nhất thì cũng thỏa mãn.
Bộ tôi không đáng được tin tưởng chút nào vậy luôn đó hả…
*
Trong khi đuổi theo quả cầu ánh sáng, chúng tôi băng qua một hành lang không một bóng người và đi thẳng lên một cầu thang bằng đá.
Chúng tôi đều đã chuẩn bị tinh thần nên sẽ ổn dù cho kẻ thù có nhảy ra bất kỳ lúc nào.
Ngay khi chúng tôi vừa lên tới tầng kế tiếp, một mũi tên phóng tới từ phía bên trên.
Sau khi tôi bật khiên chắn, Achille bắn ma thuật vào kẻ tấn công.
Oohh, chúng tôi vừa có một đòn phối hợp rất tốt.
Nhưng mà từ chuyện vừa xảy ra, có vẻ như họ đang có kế hoạch phục kích chúng tôi… Chúng tôi tiếp tục tiến lên với sự cảnh giác cao hơn trước đây.
“Camille…”
Achille bất ngờ kéo tay tôi.
“Wa-...-loạng choạng lấy lại thăng bằng- Chuyện gì vậy, Achille?”
“Chú ý bên dưới.”
Tôi đảo ánh mắt xuống dưới chân như lời AChille nói. Ngay trước mặt tôi là một sợi chỉ trong suốt được căng ra.
Bạn sẽ không thể nhìn thấy nó nếu không chú ý kỹ, và nó có vẻ như là một cái bẫy. Nếu bạn đạp lên sợi chỉ, bẫy sẽ kích hoạt. Xém chút nữa thì.
“Achille, cảm ơn cậu…”
Tôi thành thật bày tỏ lòng biết ơn của mình với cậu ấy. Đúng là không thể chịu nổi nếu phía trước vẫn còn những cái bẫy khác.
Tôi tạo ra một lưỡi đao gió và bắn thẳng về phía trước.
Vài tiếng đứt gãy vang lên, mỗi một sợi chỉ bị cắt, một cơn mưa tên, hoặc rìu, hoặc bẫy sập, hoặc là mấy thứ tương tự khác xuất hiện.
Thực sự thì… Tôi mừng là tôi không bị vướng vào cái đống đó.
“Sợ vãi…”
Chúng tôi tiến lên trong khi vẫn tránh né đám bẫy. Nếu bị mắc vào dù chỉ là một trong số chúng đều sẽ là chuyện không thể đùa được đâu.
Tôi có hơi e ngại vì mấy cái bẫy lúc trước, nên đã bật khiên phủ toàn thân và cưỡi chổi bay lơ lửng trên không.
Sau khi đã băng qua khu vực bẫy, quả như dự tính, chúng tôi nhìn thấy những lính canh đang chờ sẵn.
Khoảng đâu đó năm mươi người ở trong sảnh và ba mươi người khác đang ẩn nấp; thế tóm lại là gã này đang thuê tới bao nhiêu người lận vậy?
Dấu hiệu của tội ác quá nồng nặc.
“Royce-sama ở đâu!?”
Tôi, cùng với cây chổi, lao thẳng về phía kẻ thù. [note12148]
Nó là một tòa nhà cỡ lớn, nhưng có thể là do ít khi được sử dụng nên khu vườn nhìn như là bãi chiến trường.
“Là nơi này sao? ...Tại sao Mei lại ở một nơi như thế này?”
Raiga cau mày đặt nghi vấn.
Chúng tôi hạ cánh gần cổng dinh thự. Tôi cất cây bút lông đi và bước xuống bề mặt đất ẩm ướt.
Achille cũng đã hạ cánh, ngay kế bên tôi.
Quả cầu ánh sáng đang đuổi theo Royce-sama và quà cầu đuổi theo Mei, cả hai đều chỉ về cùng một chỗ.
“Aahh, ta nghĩ là ta đoán ra thủ phạm là ai rồi. Đây hẳn là một trong số những người đang cầu cạnh để xin ân huệ từ cha ta.”
“Nếu là như vậy thì ngài nghĩ là ngài có thể chiến đấu được không? Từ giờ trở đi mọi thứ có thể sẽ trở nên nguy hiểm đó.”
“Không thành vấn đề.”
Trong những trường hợp thế này thì Raiga sẽ rất có ích.
Trong game, ngài ấy từng chiến đấu và là đối tượng chinh phục mạnh mẽ nhất. Chuyện ngay lúc này ngài ấy có phải là người mạnh nhất hay không thì không thể nói chắc, nhưng chắc chắn một điều là ngài ấy không hề yếu.
Raiga rút ra một thanh kiếm mảnh từ bao kiếm đeo bên hông của ngài ấy. Nó là một thanh trường kiếm mỏng và dài.
“Ma thuật chống sét vẫn còn tác dụng, nên cứ quẩy tự nhiên theo ý ngài muốn.”
Raiga nhếch méch một cái khi nghe những lời đó của tôi. Ngài ấy rõ ràng là rất muốn nhuộm những kẻ đã dám bắt cóc Mei trong bể máu, phải không? Bản thân tôi cũng rất hiểu cái cảm giác đó; tôi cũng không thể nào tha thứ cho thủ phạm đã dám bắt cóc Royce-sama.
Tôi mở màn bằng việc phá tung cánh cổng một cách hoành tráng.
Ý tôi là kiểu gì thì cũng sẽ có lính canh chờ sẵn. Tôi không thích giao tranh nhỏ lẻ.
Đúng như dự đoán, một đám đàn ông nhìn có vẻ như là lính canh ùa ra từ bên trong tòa dinh thự.
Tổng hết là khoảng ba mươi người nhỉ?
Họ đang chạy băng qua nền đất sũng nước, nhắm thẳng tới chỗ chúng tôi.
Tôi phóng thích ma thuật sấm sét. Một luồng điện truyền khắp mặt đất ẩm ướt. Cả khu vườn nhuộm trong ánh sáng hoàng kim.
Chúng tôi đã tự bảo vệ mình bằng ma thuật chống sét nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Bước qua những tên lính canh giờ đã không còn có thể nhúc nhích, chúng tôi tiến thẳng vào dinh thự.
“Camille! Bất thình lình phá hủy cánh cổng như vậy là quá liều mạng rồi đó! Chỉ bởi vì tình cờ mặt đất đã ướt sũng nước nên cậu mới có thể loại hết cả đám trong một đòn, nhưng nó không có nghĩa là…”
“Không sao đâu màaaa, Achille. Chính bởi vì điều chúng ta vừa làm, Royce-sama sẽ biết rằng chúng ta đang đến cứu ngài ấy.”
“Rồi kẻ thù cũng biết luôn. Camille, chúng ta vẫn là học sinh, và chúng ta không phải chuyên gia trong những trận chiến như thế này, nên đừng làm điều gì quá liều lĩnh. Tớ đã gửi một ma pháp truyền tin về lâu đài rồi, nên nếu mọi chuyện trở nên nguy hiểm, tuyệt đối không được xông lên mà phải chờ viện binh tới. Được chứ?”
Achille đang nhìn tôi đầy lo lắng. Có vẻ như cái cảm xúc tồi tệ của cậu khi nãy đã dịu đi một chút.
“Ổn mà. Nó khác so với mười năm trước rồi. Tớ đã mạnh hơn xưa, cậu biết mà.”
“Kể cả vậy thì tớ vẫn lo. Tớ không muốn kiểu chuyện như vậy lại tái diễn lần nữa.”
Trong sự cố mười năm trước, tôi đã bị đâm vào bụng bởi kẻ thù và đổ gục.
Một sự may mắn nào đó mà lượng ma thuật đang ngủ bên trong tôi đã truyền qua vũ khí của gã đàn ông và thiêu rụi gã, cứu mạng chúng tôi.
Nếu không có chuyện đó, tôi hẳn là đã mất mạng vào lần đó rồi.
Achille vẫn lo lắng về chuyện đó.
Dù sao thì sau vụ đó, tôi cũng đã khóc lóc một trận trước mặt Achille mà…
“Hiểu rồi… Tớ sẽ cẩn thận.”
Tôi trả lời một cách ngoan ngoãn. Suy cho cùng thì cũng là lỗi của tôi đã khiến cậu ấy lo lắng.
Achille nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng ít nhất thì cũng thỏa mãn.
Bộ tôi không đáng được tin tưởng chút nào vậy luôn đó hả…
*
Trong khi đuổi theo quả cầu ánh sáng, chúng tôi băng qua một hành lang không một bóng người và đi thẳng lên một cầu thang bằng đá.
Chúng tôi đều đã chuẩn bị tinh thần nên sẽ ổn dù cho kẻ thù có nhảy ra bất kỳ lúc nào.
Ngay khi chúng tôi vừa lên tới tầng kế tiếp, một mũi tên phóng tới từ phía bên trên.
Sau khi tôi bật khiên chắn, Achille bắn ma thuật vào kẻ tấn công.
Oohh, chúng tôi vừa có một đòn phối hợp rất tốt.
Nhưng mà từ chuyện vừa xảy ra, có vẻ như họ đang có kế hoạch phục kích chúng tôi… Chúng tôi tiếp tục tiến lên với sự cảnh giác cao hơn trước đây.
“Camille…”
Achille bất ngờ kéo tay tôi.
“Wa-...-loạng choạng lấy lại thăng bằng- Chuyện gì vậy, Achille?”
“Chú ý bên dưới.”
Tôi đảo ánh mắt xuống dưới chân như lời AChille nói. Ngay trước mặt tôi là một sợi chỉ trong suốt được căng ra.
Bạn sẽ không thể nhìn thấy nó nếu không chú ý kỹ, và nó có vẻ như là một cái bẫy. Nếu bạn đạp lên sợi chỉ, bẫy sẽ kích hoạt. Xém chút nữa thì.
“Achille, cảm ơn cậu…”
Tôi thành thật bày tỏ lòng biết ơn của mình với cậu ấy. Đúng là không thể chịu nổi nếu phía trước vẫn còn những cái bẫy khác.
Tôi tạo ra một lưỡi đao gió và bắn thẳng về phía trước.
Vài tiếng đứt gãy vang lên, mỗi một sợi chỉ bị cắt, một cơn mưa tên, hoặc rìu, hoặc bẫy sập, hoặc là mấy thứ tương tự khác xuất hiện.
Thực sự thì… Tôi mừng là tôi không bị vướng vào cái đống đó.
“Sợ vãi…”
Chúng tôi tiến lên trong khi vẫn tránh né đám bẫy. Nếu bị mắc vào dù chỉ là một trong số chúng đều sẽ là chuyện không thể đùa được đâu.
Tôi có hơi e ngại vì mấy cái bẫy lúc trước, nên đã bật khiên phủ toàn thân và cưỡi chổi bay lơ lửng trên không.
Sau khi đã băng qua khu vực bẫy, quả như dự tính, chúng tôi nhìn thấy những lính canh đang chờ sẵn.
Khoảng đâu đó năm mươi người ở trong sảnh và ba mươi người khác đang ẩn nấp; thế tóm lại là gã này đang thuê tới bao nhiêu người lận vậy?
Dấu hiệu của tội ác quá nồng nặc.
“Royce-sama ở đâu!?”
Tôi, cùng với cây chổi, lao thẳng về phía kẻ thù. [note12148]
Danh sách chương