"Ê con kia, sao mày không đi theo tao một lúc nhỉ?"
Người vừa gọi tôi là một cô gái ở cùng lớp Spades với tôi.
Cô ta là Claire-sama, quân Mười Bích.
Cô ta cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ yêu Raiga-sama... nên cứ mỗi lần có cơ hội, cô ta sẽ lôi tôi ra làm mục tiêu. Trong quá khứ, cũng có lần cô ta đã nhốt tôi trong nhà kho.
Sau khi tôi được giải cứu ra khỏi nhà kho, Raiga-sama đã xạc cho họ một trận, nhưng... có vẻ như trái tim cô ta không dễ thay đổi chỉ với bao nhiêu đó.
Thành thật mà nói thì, tôi không muốn đi theo cô ta. Bởi vì tôi biết chuyện này sẽ dẫn tới loại kết cục như thế nào.
Tôi chắc là sẽ lại lặp lại tình cảnh với cái nhà kho.
Lần đó Raiga-sama và Onee-sama đã cứu tôi.
Nhưng hôm nay Raiga-sama đã đi ra ngoài và Onee-sama nói là chị ấy cũng sẽ đi picnic ở chỗ ngọn núi.
Chỉ những lúc thế này, khi cả hai người họ đều đã rời đi. Đó là tại sao cô ta lại chọn ngay ngày hôm nay để tiếp cận tôi.
"Tôi xin lỗi, tôi có việc phải làm và..."
"Sao cũng được, đi lẹ cái đi."
"D-...Dừng lại đi mà."
Cổ tay tôi bị Claire-sama kéo đi một cách bạo lực, và khi tôi vô thức giật tay ra, một biểu hiện giận dữ lướt qua khuôn mặt cô ta.
"Các ngươi! Tóm lấy con ả này rồi đi thôi!"
Theo lệnh cô ta, những người hầu và tùy tùng của cô ta bước ra khỏi chỗ ẩn nấp và tiến tới gần tôi. Trong cơn hoảng sợ, chân tôi vô thức bước lùi.
"Không mà...!"
Tôi ngay lập tức tìm cách trốn đi, nhưng đã bị họ bao vây mất rồi. Sau lưng thì bị chặn bởi một bức tường.
Một trong những người hầu chụp lấy váy tôi.
Lấy đó làm dấu hiệu, những người hầu và mấy cô nàng tay sai của cô ta vươn tay về phía tôi.
"Không-, thả ra! Dừng lại đi..."
Tôi chống cự, và mép váy tôi bị xé rách. Trong lúc hỗn loạn, một cô nàng đã đá vào bụng rồi.
"Uu..."
Tôi ngay lập tức cuộn người lại để tự phòng vệ, nhưng lần này họ lại nắm tóc tôi.
"Đau, nó đau lắm-"
"Bước nhanh đi!"
Một trong số những tùy tùng đẩy sau lưng tôi.
Liệu tôi sẽ lại bị đem nhốt trong nhà kho lần nữa...? Sự hoảng sợ từ sự kiện ngày hôm đó lại ùa về trong tâm trí tôi.
Trong khi bị đẩy và lôi đi, tôi cuối cùng bị mang tới một nơi hẻo lánh đằng sau cổng trường. Trước cổng đã đậu sẵn vài cỗ xe.
"Leo lên!"
Claire-sama ra lệnh cho tôi, nhưng tôi lắc đầu. Dù tôi không biết mình sẽ bị mang đi đâu. Không có lý do gì mà tôi lại leo lên cái thứ đó cả. Tôi chống cự quyết liệt.
"Không! Tôi không leo lên đó đâu!"
Tôi đã chuẩn bị còn hơn là đủ để đương đầu với những trận bắt nạt nhỏ lẻ của mấy cô con gái quý tộc. Kể cả vậy tôi vẫn chọn Raiga-sama... Nhưng mà.
"Thật là bực mình mà! Một con ả sinh ra trong gia đình thấp kém thì lẽ ra không nên phàn nàn nhiều như vậy!"
Một tay tôi bị nắm chặt bởi một tùy tùng, tay kia thì bị giữ bởi một người khác. Cả hai người họ đều cố tình ghim móng tay của họ vào tay tôi. Những chiếc móng tay dài của họ bấm sâu vào da thịt tôi.
"Đau quá-!"
Tôi cuống lên và vùng mạnh tay.
Kể cả nếu lỡ như họ có bị quơ trúng, thì đó cũng là lỗi của họ.
Dù là tôi thì cũng không có lý do gì để chịu đựng sự áp bức một chiều như thế này.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc kế tiếp, một dòng điện chạy khắp người tôi, và cơ thể tôi bất chợt mất hết sức mạnh.
"Nuoh... St-"
Cả cơ thể tôi bị tê rần, và tôi thậm chí không thể nói chuyện một cách đàng hoàng. Dù có cố gắng thế nào, cơ thể tôi vẫn không thèm nhúc nhích.
"Ôi chao... Ngươi vừa cứu ta đấy. Như ngươi thấy đấy, ả ta khá là cứng đầu nên ta cũng khá là vất vả."
Claire-sama đang nói chuyện với ai đó. Nhưng tôi không thể xoay đầu lại, nên không thể nhìn thấy họ.
Aahh, tôi ghét cái sự yếu đuối này. Nếu biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, tôi lẽ ra nên học ma thuật tự vệ từ Onee-sama.
Mà dù cho tôi có hối hận thì giờ cũng đã quá muộn rồi.
Cỗ xe chở tôi bắt đầu lộc cộc chuyển bánh và rời khỏi ngôi trường.
Ở hàng ghế bên kia là hai nữ tùy tùng. Một trong số họ vẫn đang khống chế tôi, nhưng tôi không thể chống trả.
Thật là thảm hại và ức chế mà... Nước mắt bắt đầu chảy dài trên gò má tôi.
*
"Như vầy là ý gì đây? Chuyện này... không phải là thứ mà chúng ta đã thỏa thuận."
"Ả này cứ chống cự. Không phải lỗi của ta!"
Tôi thức giấc vì tiếng cãi vã của một người đàn ông.
Có vẻ như cuối cùng thì tôi đã bất tỉnh.
Tôi đang nằm dài trên một mặt sàn rộng trong một căn phòng trắng mà tôi chưa từng thấy trước đây. Lưng tôi nằm trên một bề mặt cứng, có hơi đau một chút.
Sự lạnh lẽo từ bề mặt sàn đá trắng sáng, nhẵn bóng đang lan tỏa khắp cơ thể tôi.
"Nn..."
Ah, tôi đã có thể nói lại. Có vẻ như sự tê rần trên khắp cơ thể tôi cũng đã tan biến.
Nhưng tay và chân tôi vẫn đang bị trói, và tôi không thể di chuyển một cách tự do được.
Tôi chỉ gần như có thể xoay được cái cổ, nên tôi nhìn về phía phát ra giọng nói.
Đó là một gã đàn ông trung niên to béo nhìn có vẻ giống quý tộc... Nếu tôi nhớ không nhầm thì người đó là người đứng đầu phe thân Vương Gia, Bá Tước Tito.
Ông ta cũng là cha của Claire-sama.
"Ông, đã làm chị ấy bị thương..."
"Ta đã nói lý do rồi!!"
Một cậu trai nhỏ nhắn với mái tóc xanh sẫm và làn da ngăm đang đôi co với Bá Tước. Hơn thế nữa... Đó là…
"Kai...?"
Tôi nhìn người đang nói chuyện với Bá Tước, và vô thức thốt lên.
Tại sao? Tại sao thằng bé lại ở một nơi như thế này? "Mei..."
Kai quay mặt lại và chúng tôi chạm mắt nhau. Em ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt cay đắng.
"Xin lỗi...Chị...bị thương rồi."
Kai đang nhìn vào những vết thương lúc tôi bị bắt đi một cách đau đớn. Cái cách em ấy nói chuyện một cách ngắt quãng như vậy vẫn giống y như trước kia. Aaah, đúng là Kai rồi... Thằng bé tự nhiên biến mất khỏi lâu đài và bởi vì thằng bé biến mất, tôi đã lo lắng biết chừng nào, nhưng mà tôi mừng là thằng bé vẫn khỏe. Tôi vẫn có một chút nghi ngờ về việc tại sao thằng bé lại ở một nơi như thế này, nhưng ít nhất thì tôi yên tâm khi thấy thực tế là thằng bé vẫn an toàn.
Nhưng tại sao Kai lại nói lời xin lỗi tôi?
Kai chạy đến bên tôi, và bắt đầu hôn lên những vết thương bởi móng tay của những người hầu gây ra.
"Xin lỗi...Mei."
Nó lại hôn lên vết thương một lần nữa, lần nữa, và lần nữa. [note12117]
"Kai...? Chị không sao. Nên là, umm..."
Cái cảnh mà những vết thương của mình lại được hôn lên bởi đứa em trai thì nó thật sự khá là xấu hổ. Tôi mừng vì thằng bé đã lo lắng cho tôi, nhưng mà…
"Mei, Mei."
"Kai, ngưng lại đi. Nó có hơi xấu hổ đó."
Kai nghe theo lời tôi nói một cách ngoan ngoãn.
Đúng là đứa em trai dễ thương của tôi. Dù rằng chúng tôi có gương mặt giống nhau, thằng bé lại có tính cách hoàn toàn khác với tôi.
Thằng bé là một cậu nhóc ngoan hiền, luôn chăm sóc tôi kể từ khi tôi mất trí nhớ từ hồi 5 tuổi.
Trong thời gian chúng tôi cách xa, thằng bé tự nhiên nhìn có vẻ trưởng thành hơn một chút.
"Mei...hãy cố chịu đựng...thêm một chút... Sau khi em...thu dọn xong...chúng ta sẽ...đi cùng nhau."
Đi cùng nhau, đi đâu cơ?
"Kai, ý em là gì vậy?
"Mei... Chị sẽ đi...cùng với em, và rời khỏi...đất nước này."
"Tại sao em lại đề cập tới chuyện đó?"
Tôi vẫn còn việc học ở học viện, và tôi cũng đã đính hôn với Raiga-sama. Nhưng bất chấp việc đó, đột nhiên lại rời khỏi đất nước này…
"Mei, mạng sống của chị...sẽ bị nhắm đến...từ giờ trở đi. Bởi đám người...phe thân Vương Gia. Vậy nên...hãy trốn thôi."
"Ý em là sao?"
"Gã này...đang tham gia..vào âm mưu...soán ngôi..của phe thân Vương Gia. Và hắn muốn...con gái hắn...cưới Raiga."
"Có nghĩa chị là vật cản đường đó hả?"
Nếu họ đang nhắm tới việc cưới Raiga-sama, thì tôi, là vợ chưa cưới sẽ chính là vật cản đường, dù có nhìn kiểu nào cũng vậy."
"Đúng vậy... Nên em đã...làm một cuộc..trao đổi. Đổi lấy việc...chị có thể...an toàn trốn đi, em sẽ...bắt Hoàng Tử."
"Điện Hạ Royce cũng đang ở đây sao?"
"Vâng. Ở trong cũi."
Chuyện như vậy... Có vẻ như Kai đã bắt cóc Điện Hạ. Em ấy lúc nào cũng mạnh mẽ. Nhưng dám lợi dụng Kai vào những việc thế này…
"Tôi sẽ không tha thứ cho ông. Dám lợi dùng Kai làm những việc như thế này..."
"Oi, oi, đó không phải là ý của ta. Em trai cô đã tự mình đưa ra đề nghị đó. Nó không muốn giao cô vào tay của Raiga-sama, và ta thì muốn gả con gái ta cho Raiga-sama, nên có thể nói bọn có cùng mục tiêu, chỉ thế thôi."
"Không thể nào..."
Trong sự hoài nghi, tôi ngước nhìn Kai. Phải rồi. Thằng bé đã rời khỏi lâu đài ngay sau khi tôi và Raiga-sama đính hôn.
"Mei..."
Kai nhìn tôi với một biểu cảm cay đắng.
"...Ông đang âm mưu điều gì khi yêu cầu Kai đi bắt cóc Điện Hạ? Ông đang muốn làm gì?"
Tôi liếc nhìn Bá Tước. Bá Tước rút ra một điếu xì gà từ trong túi, đốt nó, và sau một khoảng lặng, ông ta trả lời câu hỏi của tôi.
"Fuu, chẳng phải quá hiển nhiên sao? Ngay lúc này, mọi thứ chính xác như những gì em trai của ngươi đã nói. Vương Gia Kuuga... Sau cùng thì ngài ấy vẫn đang nhắm tới việc đưa Raiga-sama lên ngôi vua... Và với việc gả con gái ta cho Raiga-sama, ta sẽ có thể thâu tóm đất nước này dưới danh nghĩa Hoàng Thân."
"Cái loại suy nghĩ ích kỷ như vậy sẽ không bao giờ được cho phép đâu, ông hiểu không."
"Câm mồm, con nhãi. Dù ngươi chỉ là một quý tộc ở tận dưới đáy của phe thân Vương Gia, vậy mà ngươi dám phản bội, thông đồng với đám người phe thân Vua... Với việc đổi chỗ Raiga-sama với Hoàng Tử như thế này, rồi sau đó đưa ngài ấy lên ngôi Vua. Như vậy, sẽ không còn bất cứ ai có thể làm được gì nữa, khi mà toàn bộ quyền lực đều đã nằm trong tay chúng ta."
Bá Tước nhìn xuống tôi một cách khinh bỉ và đạp lên cơ thể tôi.
"Uu... Gu...-"
"Điều này trái với những gì chúng ta đã thỏa thuận... Chúng ta đã thống nhất là sẽ không làm Mei bị thương."
"Là lỗi của ả ta khi cứ lải nhải mấy câu không thể chấp nhận được. Nhận lấy nó, rồi cút ra khỏi đây đi."
"Ông không kêu thì tôi cũng tự làm."
"Nghe cho kỹ đây, bọn ta sẽ báo cho lính biên phòng canh chừng cẩn mật. Đừng có mà quay lại đất nước này nữa."
"Tôi biết rồi."
Choàng vai tôi, Kai bước về phía cửa.
"Không... Dừng lại đi, Kai. Chị vẫn muốn ở lại đất nước này. Chị không muốn chia xa khỏi Raiga-sama như thế này, làm ơn."
"...Mei, từ bỏ chuyện...với Raiga-sama đi."
"Không. Không mà...! Kai... Làm ơn."
Tôi điên cuồng nài nỉ Kai. Sẽ là quá sức chịu đựng với tôi khi mà không được phép gặp lại Raiga-sama nữa.
Và, bản thân tôi cũng không hề có, dù chỉ là một suy nghĩ nhỏ nhất về việc sẽ chia xa khỏi Raiga-sama.
Hơn thế nữa, có vẻ như nếu cứ để thế này, Đức VUa và Điện Hạ Royce sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi không thể cứ thế bỏ mặt họ và rời khỏi đất nước này khi đã biết chuyện.
Khi tôi đang cố gắng phản đối, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
"Otou-sama, người vẫn chưa giết con đàn bà đó nữa hả?"
"Claire..."
Đứng trước cửa chính là thủ phạm, người đã đã mang tôi tới đây, Claire-sama.
Cô ta, so với một người vừa bị đánh bầm dập và áo quần tả tơi như tôi thì đúng là như một trời một vực. Cô ta đang mặc một bộ đầm màu tím tuyệt đẹp, và trang điểm.
“Cha đã nói là cha sẽ giết ả ta mà, phải không?”
“Nhưng mà hai đứa nó đã đồng ý là sẽ rời khỏi đất nước này rồi.”
“Con không quan tâm tới chuyện đó! Kể cả nếu con gián cái này có rời khỏi đất nước đi chăng nữa, chẳng phải quá hiển nhiên là ả ta sẽ lại mò về đây, bên cạnh Raiga-sama hay sao!?”
Ngay khoảnh khắc cô ta gọi tôi là ‘con gián cái’, biểu hiện của Kai ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.
Tuy nhiên, nó chính xác như những gì Claire-sama vừa nói. Tôi không hề có ý định sẽ sống một cuộc sống thầm lặng nơi hải ngoại xa xôi.
Tôi chắc chắn sẽ ngay lập tức trở về Garnet, về bên Raiga-sama.
“Giết ả, giết ả, giết ả! Ả đàn bà đó rõ ràng là người sai! Ả ta đã quyến rũ và lừa dối Raiga-sama… Chỉ tại vì ả ta mà con mới bị từ chối! Dù rằng người thích hợp để ở bên ngài ấy nhất hẳn nhiên phải là con!”
Claire-sama nổi điên lên và liên tiếp càu nhàu với Bá Tước.
Sau khi ra vẻ suy nghĩ trong một lúc, Bá Tước quay sang Claire-sama.
“Thiệt đúng là hết cách với con, nhỉ… Ta hiểu rồi. Dù sao thì Hoàng Tử cũng đã ở trong tay ta. Nếu có thêm hai người nữa biến mất thì cũng chẳng phải là vấn đề gì.”
Có vẻ ngài ấy là kiểu người cha luôn nuông chiều con gái, và ngài ấy ngay lập tức thay đổi ý định.
“Cảm ơn, Otou-sama! Vậy con sẽ là người kết liễu ả ta nhé ~!”
Claire-sama điên loạn đang cười the thé một cách chói tai. Tôi đã chịu đựng vô số lần quấy rối của cô ta, nhưng mà nghĩ cảnh cô ta có thể ghét tôi tới mức này thì…
Quả là rất sốc.
“Kai…”
“Không sao đâu.”
Kai rút một lưỡi dao ra khỏi túi và cắt dây trói cho tôi. Khi cả tay và chân đều được tự do, tôi lập tức đứng dậy.
Thằng bé đang đứng chắn giữa tôi và Bá Tước, như thể đang che cho tôi.
“Bất kể ngươi có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, liệu ngươi có thể bảo vệ được chị gái mình trong khi vẫn đang phải đấu lại cả một đám người?”
Đằng sau lưng Bá Tước, một lượng lớn đàn ông bước ra, những này rõ ràng là những kẻ chiến đấu chuyên nghiệp.
Tổng cộng, con số phải lên tới năm mươi người.
Chiến đấu với số lượng đối thủ như thế này… Thật là điên rồ mà.
“Kai, chị ổn mà, hãy trốn thôi.”
“Không sao đâu...em sẽ..bảo vệ chị…”
Kể cả vào những lúc thế này, Kai vẫn nở một nụ cười để trấn an tôi.
Dù rằng nếu không phải vì tôi, thằng bé có khi đã có thể trốn thoát với khả năng của nó.
Những người đàn ông hướng đến chúng tôi, vô cảm rút dần khoảng cách, từng bước một.
Tôi tin rằng những người này không nghĩ gì khác hơn ngoài chuyện giết người.
“Ahaha, đưa tay chịu chết lẹ lẹ lên đi cho rồi. Tao sẽ đem xác mày bồi dưỡng cho mấy con lợn.”
Claire-sama đang nhìn vào tôi, trong khi bật cười đầy thích thú.
...Cô ta điên rồi.
Khoảnh khắc Kai cầm con dao vào thế thủ, một tiếng nổ vang lên từ dưới lầu.
“Chuyện gì vậy?”
Lúc tôi nghĩ rằng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đang chạy bên ngoài căn phòng, một người đàn ông có vẻ là thuộc hạ của Bá Tước xuất hiện.
“Có kẻ đột nhập! Ai đó là đã phá tan cánh cổng của dinh thự rồi!”
“Tsk… Chúng ta đã bị phát hiện rồi, hả?”
Bá Tước tặc lưỡi với một biểu cảm chán ghét, và rồi ra lệnh cho gã đàn ông.
“Tập trung toàn bộ binh lính mà ta đã thuê và tiêu diệt kẻ xâm nhập. Sau đó, đem Hoàng Tử ra khỏi cũi. Rõ chưa?”
“...Đã rõ.”
Gã thuộc hạ chạy xuống lầu với âm thanh lạch bạch. Có vẻ như ai đó đã tìm tới biệt thự này.
Nhưng là ai mới được, tôi tự hỏi… Khi mà có vẻ như Điện Hạ Royce đã bị bắt, tôi tự hỏi liệu đó có phải là người từ lâu đài.
Tôi không biết là ai, nhưng mà, làm ơn hãy đến đây nhanh đi…!
Như một sự nguyện cầu, tôi thầm nghĩ và đồng thời đan chặt hai bàn tay vào nhau.
--------------------------------------------
--------------------------------------------
Translator’s Note:
1 - Holy Sugar-Honey-Iced-Tea!!!! Hơn 3 ngàn chữ.. @@.. Cảm giác như kiểu bà tác giả thấy Mei ít có đất diễn nên quy hoạch hẳn 1 cái sân golf cho em ấy múa.
2 - Mình thề là mình hoàn toàn quên mất chuyện Mei có một đứa em trai là Kai cho tới khi mình dịch chương này. @@. Nhân vật nền còn hơn cả chữ nền.
3 - Mình xin chúc mừng bạn VietHa1410 đã có dự đoán chính xác về chủ mưu của vụ này. Tặng bạn một tràng pháo tay! Clap! Clap! Clap! Clap! Clap!....
Còn bạn Filo~tannnnnnnnnnnn với bạn xbyte; đoán thì trật lất mà chém cứ như đúng rồi. Thế nên là; Buu Buu Desu Wa!
Người vừa gọi tôi là một cô gái ở cùng lớp Spades với tôi.
Cô ta là Claire-sama, quân Mười Bích.
Cô ta cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ yêu Raiga-sama... nên cứ mỗi lần có cơ hội, cô ta sẽ lôi tôi ra làm mục tiêu. Trong quá khứ, cũng có lần cô ta đã nhốt tôi trong nhà kho.
Sau khi tôi được giải cứu ra khỏi nhà kho, Raiga-sama đã xạc cho họ một trận, nhưng... có vẻ như trái tim cô ta không dễ thay đổi chỉ với bao nhiêu đó.
Thành thật mà nói thì, tôi không muốn đi theo cô ta. Bởi vì tôi biết chuyện này sẽ dẫn tới loại kết cục như thế nào.
Tôi chắc là sẽ lại lặp lại tình cảnh với cái nhà kho.
Lần đó Raiga-sama và Onee-sama đã cứu tôi.
Nhưng hôm nay Raiga-sama đã đi ra ngoài và Onee-sama nói là chị ấy cũng sẽ đi picnic ở chỗ ngọn núi.
Chỉ những lúc thế này, khi cả hai người họ đều đã rời đi. Đó là tại sao cô ta lại chọn ngay ngày hôm nay để tiếp cận tôi.
"Tôi xin lỗi, tôi có việc phải làm và..."
"Sao cũng được, đi lẹ cái đi."
"D-...Dừng lại đi mà."
Cổ tay tôi bị Claire-sama kéo đi một cách bạo lực, và khi tôi vô thức giật tay ra, một biểu hiện giận dữ lướt qua khuôn mặt cô ta.
"Các ngươi! Tóm lấy con ả này rồi đi thôi!"
Theo lệnh cô ta, những người hầu và tùy tùng của cô ta bước ra khỏi chỗ ẩn nấp và tiến tới gần tôi. Trong cơn hoảng sợ, chân tôi vô thức bước lùi.
"Không mà...!"
Tôi ngay lập tức tìm cách trốn đi, nhưng đã bị họ bao vây mất rồi. Sau lưng thì bị chặn bởi một bức tường.
Một trong những người hầu chụp lấy váy tôi.
Lấy đó làm dấu hiệu, những người hầu và mấy cô nàng tay sai của cô ta vươn tay về phía tôi.
"Không-, thả ra! Dừng lại đi..."
Tôi chống cự, và mép váy tôi bị xé rách. Trong lúc hỗn loạn, một cô nàng đã đá vào bụng rồi.
"Uu..."
Tôi ngay lập tức cuộn người lại để tự phòng vệ, nhưng lần này họ lại nắm tóc tôi.
"Đau, nó đau lắm-"
"Bước nhanh đi!"
Một trong số những tùy tùng đẩy sau lưng tôi.
Liệu tôi sẽ lại bị đem nhốt trong nhà kho lần nữa...? Sự hoảng sợ từ sự kiện ngày hôm đó lại ùa về trong tâm trí tôi.
Trong khi bị đẩy và lôi đi, tôi cuối cùng bị mang tới một nơi hẻo lánh đằng sau cổng trường. Trước cổng đã đậu sẵn vài cỗ xe.
"Leo lên!"
Claire-sama ra lệnh cho tôi, nhưng tôi lắc đầu. Dù tôi không biết mình sẽ bị mang đi đâu. Không có lý do gì mà tôi lại leo lên cái thứ đó cả. Tôi chống cự quyết liệt.
"Không! Tôi không leo lên đó đâu!"
Tôi đã chuẩn bị còn hơn là đủ để đương đầu với những trận bắt nạt nhỏ lẻ của mấy cô con gái quý tộc. Kể cả vậy tôi vẫn chọn Raiga-sama... Nhưng mà.
"Thật là bực mình mà! Một con ả sinh ra trong gia đình thấp kém thì lẽ ra không nên phàn nàn nhiều như vậy!"
Một tay tôi bị nắm chặt bởi một tùy tùng, tay kia thì bị giữ bởi một người khác. Cả hai người họ đều cố tình ghim móng tay của họ vào tay tôi. Những chiếc móng tay dài của họ bấm sâu vào da thịt tôi.
"Đau quá-!"
Tôi cuống lên và vùng mạnh tay.
Kể cả nếu lỡ như họ có bị quơ trúng, thì đó cũng là lỗi của họ.
Dù là tôi thì cũng không có lý do gì để chịu đựng sự áp bức một chiều như thế này.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc kế tiếp, một dòng điện chạy khắp người tôi, và cơ thể tôi bất chợt mất hết sức mạnh.
"Nuoh... St-"
Cả cơ thể tôi bị tê rần, và tôi thậm chí không thể nói chuyện một cách đàng hoàng. Dù có cố gắng thế nào, cơ thể tôi vẫn không thèm nhúc nhích.
"Ôi chao... Ngươi vừa cứu ta đấy. Như ngươi thấy đấy, ả ta khá là cứng đầu nên ta cũng khá là vất vả."
Claire-sama đang nói chuyện với ai đó. Nhưng tôi không thể xoay đầu lại, nên không thể nhìn thấy họ.
Aahh, tôi ghét cái sự yếu đuối này. Nếu biết mọi chuyện sẽ kết thúc như thế này, tôi lẽ ra nên học ma thuật tự vệ từ Onee-sama.
Mà dù cho tôi có hối hận thì giờ cũng đã quá muộn rồi.
Cỗ xe chở tôi bắt đầu lộc cộc chuyển bánh và rời khỏi ngôi trường.
Ở hàng ghế bên kia là hai nữ tùy tùng. Một trong số họ vẫn đang khống chế tôi, nhưng tôi không thể chống trả.
Thật là thảm hại và ức chế mà... Nước mắt bắt đầu chảy dài trên gò má tôi.
*
"Như vầy là ý gì đây? Chuyện này... không phải là thứ mà chúng ta đã thỏa thuận."
"Ả này cứ chống cự. Không phải lỗi của ta!"
Tôi thức giấc vì tiếng cãi vã của một người đàn ông.
Có vẻ như cuối cùng thì tôi đã bất tỉnh.
Tôi đang nằm dài trên một mặt sàn rộng trong một căn phòng trắng mà tôi chưa từng thấy trước đây. Lưng tôi nằm trên một bề mặt cứng, có hơi đau một chút.
Sự lạnh lẽo từ bề mặt sàn đá trắng sáng, nhẵn bóng đang lan tỏa khắp cơ thể tôi.
"Nn..."
Ah, tôi đã có thể nói lại. Có vẻ như sự tê rần trên khắp cơ thể tôi cũng đã tan biến.
Nhưng tay và chân tôi vẫn đang bị trói, và tôi không thể di chuyển một cách tự do được.
Tôi chỉ gần như có thể xoay được cái cổ, nên tôi nhìn về phía phát ra giọng nói.
Đó là một gã đàn ông trung niên to béo nhìn có vẻ giống quý tộc... Nếu tôi nhớ không nhầm thì người đó là người đứng đầu phe thân Vương Gia, Bá Tước Tito.
Ông ta cũng là cha của Claire-sama.
"Ông, đã làm chị ấy bị thương..."
"Ta đã nói lý do rồi!!"
Một cậu trai nhỏ nhắn với mái tóc xanh sẫm và làn da ngăm đang đôi co với Bá Tước. Hơn thế nữa... Đó là…
"Kai...?"
Tôi nhìn người đang nói chuyện với Bá Tước, và vô thức thốt lên.
Tại sao? Tại sao thằng bé lại ở một nơi như thế này? "Mei..."
Kai quay mặt lại và chúng tôi chạm mắt nhau. Em ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt cay đắng.
"Xin lỗi...Chị...bị thương rồi."
Kai đang nhìn vào những vết thương lúc tôi bị bắt đi một cách đau đớn. Cái cách em ấy nói chuyện một cách ngắt quãng như vậy vẫn giống y như trước kia. Aaah, đúng là Kai rồi... Thằng bé tự nhiên biến mất khỏi lâu đài và bởi vì thằng bé biến mất, tôi đã lo lắng biết chừng nào, nhưng mà tôi mừng là thằng bé vẫn khỏe. Tôi vẫn có một chút nghi ngờ về việc tại sao thằng bé lại ở một nơi như thế này, nhưng ít nhất thì tôi yên tâm khi thấy thực tế là thằng bé vẫn an toàn.
Nhưng tại sao Kai lại nói lời xin lỗi tôi?
Kai chạy đến bên tôi, và bắt đầu hôn lên những vết thương bởi móng tay của những người hầu gây ra.
"Xin lỗi...Mei."
Nó lại hôn lên vết thương một lần nữa, lần nữa, và lần nữa. [note12117]
"Kai...? Chị không sao. Nên là, umm..."
Cái cảnh mà những vết thương của mình lại được hôn lên bởi đứa em trai thì nó thật sự khá là xấu hổ. Tôi mừng vì thằng bé đã lo lắng cho tôi, nhưng mà…
"Mei, Mei."
"Kai, ngưng lại đi. Nó có hơi xấu hổ đó."
Kai nghe theo lời tôi nói một cách ngoan ngoãn.
Đúng là đứa em trai dễ thương của tôi. Dù rằng chúng tôi có gương mặt giống nhau, thằng bé lại có tính cách hoàn toàn khác với tôi.
Thằng bé là một cậu nhóc ngoan hiền, luôn chăm sóc tôi kể từ khi tôi mất trí nhớ từ hồi 5 tuổi.
Trong thời gian chúng tôi cách xa, thằng bé tự nhiên nhìn có vẻ trưởng thành hơn một chút.
"Mei...hãy cố chịu đựng...thêm một chút... Sau khi em...thu dọn xong...chúng ta sẽ...đi cùng nhau."
Đi cùng nhau, đi đâu cơ?
"Kai, ý em là gì vậy?
"Mei... Chị sẽ đi...cùng với em, và rời khỏi...đất nước này."
"Tại sao em lại đề cập tới chuyện đó?"
Tôi vẫn còn việc học ở học viện, và tôi cũng đã đính hôn với Raiga-sama. Nhưng bất chấp việc đó, đột nhiên lại rời khỏi đất nước này…
"Mei, mạng sống của chị...sẽ bị nhắm đến...từ giờ trở đi. Bởi đám người...phe thân Vương Gia. Vậy nên...hãy trốn thôi."
"Ý em là sao?"
"Gã này...đang tham gia..vào âm mưu...soán ngôi..của phe thân Vương Gia. Và hắn muốn...con gái hắn...cưới Raiga."
"Có nghĩa chị là vật cản đường đó hả?"
Nếu họ đang nhắm tới việc cưới Raiga-sama, thì tôi, là vợ chưa cưới sẽ chính là vật cản đường, dù có nhìn kiểu nào cũng vậy."
"Đúng vậy... Nên em đã...làm một cuộc..trao đổi. Đổi lấy việc...chị có thể...an toàn trốn đi, em sẽ...bắt Hoàng Tử."
"Điện Hạ Royce cũng đang ở đây sao?"
"Vâng. Ở trong cũi."
Chuyện như vậy... Có vẻ như Kai đã bắt cóc Điện Hạ. Em ấy lúc nào cũng mạnh mẽ. Nhưng dám lợi dụng Kai vào những việc thế này…
"Tôi sẽ không tha thứ cho ông. Dám lợi dùng Kai làm những việc như thế này..."
"Oi, oi, đó không phải là ý của ta. Em trai cô đã tự mình đưa ra đề nghị đó. Nó không muốn giao cô vào tay của Raiga-sama, và ta thì muốn gả con gái ta cho Raiga-sama, nên có thể nói bọn có cùng mục tiêu, chỉ thế thôi."
"Không thể nào..."
Trong sự hoài nghi, tôi ngước nhìn Kai. Phải rồi. Thằng bé đã rời khỏi lâu đài ngay sau khi tôi và Raiga-sama đính hôn.
"Mei..."
Kai nhìn tôi với một biểu cảm cay đắng.
"...Ông đang âm mưu điều gì khi yêu cầu Kai đi bắt cóc Điện Hạ? Ông đang muốn làm gì?"
Tôi liếc nhìn Bá Tước. Bá Tước rút ra một điếu xì gà từ trong túi, đốt nó, và sau một khoảng lặng, ông ta trả lời câu hỏi của tôi.
"Fuu, chẳng phải quá hiển nhiên sao? Ngay lúc này, mọi thứ chính xác như những gì em trai của ngươi đã nói. Vương Gia Kuuga... Sau cùng thì ngài ấy vẫn đang nhắm tới việc đưa Raiga-sama lên ngôi vua... Và với việc gả con gái ta cho Raiga-sama, ta sẽ có thể thâu tóm đất nước này dưới danh nghĩa Hoàng Thân."
"Cái loại suy nghĩ ích kỷ như vậy sẽ không bao giờ được cho phép đâu, ông hiểu không."
"Câm mồm, con nhãi. Dù ngươi chỉ là một quý tộc ở tận dưới đáy của phe thân Vương Gia, vậy mà ngươi dám phản bội, thông đồng với đám người phe thân Vua... Với việc đổi chỗ Raiga-sama với Hoàng Tử như thế này, rồi sau đó đưa ngài ấy lên ngôi Vua. Như vậy, sẽ không còn bất cứ ai có thể làm được gì nữa, khi mà toàn bộ quyền lực đều đã nằm trong tay chúng ta."
Bá Tước nhìn xuống tôi một cách khinh bỉ và đạp lên cơ thể tôi.
"Uu... Gu...-"
"Điều này trái với những gì chúng ta đã thỏa thuận... Chúng ta đã thống nhất là sẽ không làm Mei bị thương."
"Là lỗi của ả ta khi cứ lải nhải mấy câu không thể chấp nhận được. Nhận lấy nó, rồi cút ra khỏi đây đi."
"Ông không kêu thì tôi cũng tự làm."
"Nghe cho kỹ đây, bọn ta sẽ báo cho lính biên phòng canh chừng cẩn mật. Đừng có mà quay lại đất nước này nữa."
"Tôi biết rồi."
Choàng vai tôi, Kai bước về phía cửa.
"Không... Dừng lại đi, Kai. Chị vẫn muốn ở lại đất nước này. Chị không muốn chia xa khỏi Raiga-sama như thế này, làm ơn."
"...Mei, từ bỏ chuyện...với Raiga-sama đi."
"Không. Không mà...! Kai... Làm ơn."
Tôi điên cuồng nài nỉ Kai. Sẽ là quá sức chịu đựng với tôi khi mà không được phép gặp lại Raiga-sama nữa.
Và, bản thân tôi cũng không hề có, dù chỉ là một suy nghĩ nhỏ nhất về việc sẽ chia xa khỏi Raiga-sama.
Hơn thế nữa, có vẻ như nếu cứ để thế này, Đức VUa và Điện Hạ Royce sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi không thể cứ thế bỏ mặt họ và rời khỏi đất nước này khi đã biết chuyện.
Khi tôi đang cố gắng phản đối, cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
"Otou-sama, người vẫn chưa giết con đàn bà đó nữa hả?"
"Claire..."
Đứng trước cửa chính là thủ phạm, người đã đã mang tôi tới đây, Claire-sama.
Cô ta, so với một người vừa bị đánh bầm dập và áo quần tả tơi như tôi thì đúng là như một trời một vực. Cô ta đang mặc một bộ đầm màu tím tuyệt đẹp, và trang điểm.
“Cha đã nói là cha sẽ giết ả ta mà, phải không?”
“Nhưng mà hai đứa nó đã đồng ý là sẽ rời khỏi đất nước này rồi.”
“Con không quan tâm tới chuyện đó! Kể cả nếu con gián cái này có rời khỏi đất nước đi chăng nữa, chẳng phải quá hiển nhiên là ả ta sẽ lại mò về đây, bên cạnh Raiga-sama hay sao!?”
Ngay khoảnh khắc cô ta gọi tôi là ‘con gián cái’, biểu hiện của Kai ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.
Tuy nhiên, nó chính xác như những gì Claire-sama vừa nói. Tôi không hề có ý định sẽ sống một cuộc sống thầm lặng nơi hải ngoại xa xôi.
Tôi chắc chắn sẽ ngay lập tức trở về Garnet, về bên Raiga-sama.
“Giết ả, giết ả, giết ả! Ả đàn bà đó rõ ràng là người sai! Ả ta đã quyến rũ và lừa dối Raiga-sama… Chỉ tại vì ả ta mà con mới bị từ chối! Dù rằng người thích hợp để ở bên ngài ấy nhất hẳn nhiên phải là con!”
Claire-sama nổi điên lên và liên tiếp càu nhàu với Bá Tước.
Sau khi ra vẻ suy nghĩ trong một lúc, Bá Tước quay sang Claire-sama.
“Thiệt đúng là hết cách với con, nhỉ… Ta hiểu rồi. Dù sao thì Hoàng Tử cũng đã ở trong tay ta. Nếu có thêm hai người nữa biến mất thì cũng chẳng phải là vấn đề gì.”
Có vẻ ngài ấy là kiểu người cha luôn nuông chiều con gái, và ngài ấy ngay lập tức thay đổi ý định.
“Cảm ơn, Otou-sama! Vậy con sẽ là người kết liễu ả ta nhé ~!”
Claire-sama điên loạn đang cười the thé một cách chói tai. Tôi đã chịu đựng vô số lần quấy rối của cô ta, nhưng mà nghĩ cảnh cô ta có thể ghét tôi tới mức này thì…
Quả là rất sốc.
“Kai…”
“Không sao đâu.”
Kai rút một lưỡi dao ra khỏi túi và cắt dây trói cho tôi. Khi cả tay và chân đều được tự do, tôi lập tức đứng dậy.
Thằng bé đang đứng chắn giữa tôi và Bá Tước, như thể đang che cho tôi.
“Bất kể ngươi có mạnh cỡ nào đi chăng nữa, liệu ngươi có thể bảo vệ được chị gái mình trong khi vẫn đang phải đấu lại cả một đám người?”
Đằng sau lưng Bá Tước, một lượng lớn đàn ông bước ra, những này rõ ràng là những kẻ chiến đấu chuyên nghiệp.
Tổng cộng, con số phải lên tới năm mươi người.
Chiến đấu với số lượng đối thủ như thế này… Thật là điên rồ mà.
“Kai, chị ổn mà, hãy trốn thôi.”
“Không sao đâu...em sẽ..bảo vệ chị…”
Kể cả vào những lúc thế này, Kai vẫn nở một nụ cười để trấn an tôi.
Dù rằng nếu không phải vì tôi, thằng bé có khi đã có thể trốn thoát với khả năng của nó.
Những người đàn ông hướng đến chúng tôi, vô cảm rút dần khoảng cách, từng bước một.
Tôi tin rằng những người này không nghĩ gì khác hơn ngoài chuyện giết người.
“Ahaha, đưa tay chịu chết lẹ lẹ lên đi cho rồi. Tao sẽ đem xác mày bồi dưỡng cho mấy con lợn.”
Claire-sama đang nhìn vào tôi, trong khi bật cười đầy thích thú.
...Cô ta điên rồi.
Khoảnh khắc Kai cầm con dao vào thế thủ, một tiếng nổ vang lên từ dưới lầu.
“Chuyện gì vậy?”
Lúc tôi nghĩ rằng tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân đang chạy bên ngoài căn phòng, một người đàn ông có vẻ là thuộc hạ của Bá Tước xuất hiện.
“Có kẻ đột nhập! Ai đó là đã phá tan cánh cổng của dinh thự rồi!”
“Tsk… Chúng ta đã bị phát hiện rồi, hả?”
Bá Tước tặc lưỡi với một biểu cảm chán ghét, và rồi ra lệnh cho gã đàn ông.
“Tập trung toàn bộ binh lính mà ta đã thuê và tiêu diệt kẻ xâm nhập. Sau đó, đem Hoàng Tử ra khỏi cũi. Rõ chưa?”
“...Đã rõ.”
Gã thuộc hạ chạy xuống lầu với âm thanh lạch bạch. Có vẻ như ai đó đã tìm tới biệt thự này.
Nhưng là ai mới được, tôi tự hỏi… Khi mà có vẻ như Điện Hạ Royce đã bị bắt, tôi tự hỏi liệu đó có phải là người từ lâu đài.
Tôi không biết là ai, nhưng mà, làm ơn hãy đến đây nhanh đi…!
Như một sự nguyện cầu, tôi thầm nghĩ và đồng thời đan chặt hai bàn tay vào nhau.
--------------------------------------------
--------------------------------------------
Translator’s Note:
1 - Holy Sugar-Honey-Iced-Tea!!!! Hơn 3 ngàn chữ.. @@.. Cảm giác như kiểu bà tác giả thấy Mei ít có đất diễn nên quy hoạch hẳn 1 cái sân golf cho em ấy múa.
2 - Mình thề là mình hoàn toàn quên mất chuyện Mei có một đứa em trai là Kai cho tới khi mình dịch chương này. @@. Nhân vật nền còn hơn cả chữ nền.
3 - Mình xin chúc mừng bạn VietHa1410 đã có dự đoán chính xác về chủ mưu của vụ này. Tặng bạn một tràng pháo tay! Clap! Clap! Clap! Clap! Clap!....
Còn bạn Filo~tannnnnnnnnnnn với bạn xbyte; đoán thì trật lất mà chém cứ như đúng rồi. Thế nên là; Buu Buu Desu Wa!
Danh sách chương