Chỉ thêm một lúc nữa, chúng tôi sẽ hoàn thành một vòng quanh hồ và quay trở về chỗ Điện Hạ.
Camille và tôi đã đi xa hết mức có thể so với một nơi gần điểm dừng chân.
Đi xa tới tận đây, chúng tôi vẫn có thể thấy Điện Hạ và tiểu thư Beatrix qua khe hở giữa những cái cây, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy đám kẻ xấu đang hành động.
Chuyến này có khi bắt hụt rồi.
Khi tôi nghĩ vậy và đang chuẩn bị quay trở về chỗ Điện Hạ, từ những cái cây ở phía ngược lại với Điện Hạ, một vài bóng người vừa hiện diện.
Tiểu thư Beatrix lúc này đang ở kế bên Điện Hạ đã nhìn trừng trừng vào những sự hiện diện với một biểu cảm nghiêm trọng. Tay cô ta đã đặt lên chuôi kiếm.
Khi tôi chạy về phía sự hiện diện của bọn kẻ xấu, Camille đã đặt một số bẫy ma thuật bao quanh Điện Hạ xuyên qua khoảng hở giữa những cái cây. Camille đã liên kết những ma thuật phức tạp từ một khoảng cách rất xa... Dạo gần đây, nàng ấy càng ngày càng trở nên phi thường hơn.
Đằng sau Điện Hạ, ẩn trong bóng của những cái cây là đâu đó khoảng hai mươi tên. Tất cả bọn chúng đều mặc đồ đen.
"Ngươi là Hoàng Tử Royce, phải không?"
"Đúng rồi đó?"
Ngay khoảnh khắc Điện Hạ phun ra câu trả lời thành thật tới mức ngu ngốc đó, toàn bộ bọn chúng cùng xông lên tấn công một lúc. Tôi ước gì Điện Hạ có thể lựa chọn từ ngữ cho nó khéo khéo hơn chút nữa.
"Điện Hạ, đứng đằng sau tôi!"
Tiểu thư Beatrix che chở cho Điện Hạ đằng sau, và rút thanh kiếm của cô ta ra. Đó là một thanh kiếm cong cỡ lớn.
Tuy nhiên, trước khi tiểu thư Beatrix có cơ hội bước tới, Camille đã kích hoạt mớ bẫy của nàng ấy.
Mặt đất nứt ra, những dây leo gai túa ra, và quấn quanh đám đàn ông mặc đồ đen. Bọn chúng thậm chí không thể nhúc nhích.
... Ngoài cảm giác đau đớn ra thì chẳng còn khác hơn để miêu tả.
Những tên đủ may mắn để chạy thoát khỏi mớ dây leo thì lại bị tấn công bởi ma thuật gió của tôi. Dĩ nhiên là tôi đã đảm bảo để không tước đi bất cứ mạng sống nào cả. Trong khi quan sát bọn chúng, Điện Hạ mỉm cười một cách vui vẻ như thể đang đi xem hội.
"Achille, ngươi không được giết bất cứ ai đâu đấy, nhớ không?"
"Dĩ nhiên thần biết việc đó. Cái người duy nhất có thể gây ra sai lầm kiểu vậy chỉ có mỗi Camille thôi, người biết chứ?"
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ số kẻ xấu đều đã bị trói gô. Chuyện này thực sự kết thúc quá nhanh. [note12088]
"Bọn chúng cũng đánh giá thấp chúng ta, nhỉ~ Tự cho rằng có thể làm được gì đó với mấy tay sát thủ cỡ này."
Điện Hạ gửi đi một ma pháp truyền tin về phía học viện. Ngài ấy hẳn là liên lạc với những thuộc hạ để tới đem mấy tên nô lệ này đi.
"Royce-sama! Em mừng là ngài được an toàn!"
Camille bay tới trên cây bút lông.
"Ta có thể thấy nàng cũng an toàn nữa. Những sợi dây leo của nàng lần này làm rất tốt đấy."
"Ehehe~"
Camille đang vặn vẹo cơ thể trong niềm hạnh phúc. Đây rõ ràng là hình ảnh một chú chó đang hạnh phúc khi được chủ khen.
Tôi kéo người vợ chưa cưới đang có biểu hiện của sự không chung thủy qua một bên.
*
Sau một lúc, mười thuộc hạ của Điện Hạ đã chạy tới.
Chúng tôi giao lại đám người xấu mà chúng tôi bắt được. Sau vụ này, chúng hẳn là sẽ bị tra khảo khá là dã man đây.
"Dù rằng ta đã mời nàng tới tận dây, Beatrix, chuyện này đã khiến buổi picnic phải chấm dứt rồi, nhỉ. Ta xin lỗi."
"Không..."
Tiểu thư Beatrix lắc đầu.
"Nàng thật tử tế... Lần tới ta sẽ làm mọi giá để đảm bảo nàng được vui, nên sao nàng không cho ta một cơ hội khác để bù đắp cho lần này nhỉ?"
Coi cái miệng ai đang nói kìa...? Tôi bắt đầu thấy sợ cái sự không biết xấu hổ của Điện Hạ rồi đó.
"Điện Hạ."
"Hay là bởi vì đám sát thủ đó có thể sẽ lại đến tìm ta, nên nàng không muốn đi cùng ta nữa?"
"Không thể nào! Chuyện như vậy-"
Tiểu thư Beatrix vội phủ định trong sự bối rối... Mặc dù cứ "Ừ" mẹ nó một cái là xong chuyện rồi.
"Cảm ơn, Beatrix."
Điện Hạ lại nở nụ cười thương hiệu của ngài ấy, và chụp lấy hai tay tiểu thư Beatrix.
"...Hahh."
Trong khi tỏ ra vẻ mặt rắc rối, Beatrix đang bị dụ dỗ bởi Điện Hạ.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy một tiểu thư mà không hề bị dao động bởi đòn tấn công lấp lánh của Điện Hạ.
Sau khi đảm bảo tiểu thư Beatrix đã về tới KTX Diamonds trong an toàn, Điện Hạ hướng về lâu đài với một vài cận vệ. Ngài ấy bắt đầu xử lý chuyện hậu sự.
Xui thay, cả tôi và Camille đều chưa phải là trợ lý chính thức của ngài ấy, nên chúng tôi bị miễn nhiệm vào lúc này.
Camille trông có vẻ tiếc nuối, và liên tục liếc nhìn về tấm lưng của Điện Hạ đang rời đi cùng những cận vệ khác.
"Achille..."
Camille đột nhiên thì thầm.
"Chuyện lần này, cậu đã biết trước rồi đúng không?"
"Ừm."
Khi tôi mang Camille đi tới bờ hồ, nàng ấy hẳn là đã nhận ra gì đó.
"Tớ biết mà. Chúng ta đã không mang theo số cận vệ như thường lệ... Tại sao chỉ có mình tớ, là bị cho ra rìa?"
Camille đang dỗi một chút.
"Bởi vì, nếu tớ nói với cậu, Camille, cậu sẽ bắt đầu hành động một cách đáng ngờ, đúng chưa? Và kế hoạch lần này sẽ bị đám tội phạm nhìn ra mất."
"Uu... Vậy ý cậu là lần này chính Royce-sama đã tình nguyện đóng vai chim mồi?"
"Chính xác. Tớ bị ra lệnh, nên tớ phải tuân lệnh. Bắt đầu từ bây giờ, ở lâu đài, họ sẽ tiến hành tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ này, có vẻ vậy."
Dù, chuyện đó cũng chả liên quan gì tới tôi…
"Thật là khó chịu."
Camille thở ra một hơi thở dài hiếm hoi.
Và cuối cùng thì chúng tôi chẳng là gì ngoài "những người mà Điện Hạ có cảm tình", và điều đó không có nghĩa chúng tôi là "trợ lý chính thức" của Điện Hạ.
Vào những lúc thế này, tôi cảm thấy sự bất mãn bởi lằn ranh đặt ra cho vị trí của chúng tôi.
Camille hẳn là cũng có cảm xúc tương tự.
Đầu tiên, tôi nghĩ là Camille sẽ chỉ tiếp tục công việc của nàng ấy mà không thèm đi học.
Nàng ấy giống cha nàng ở chỗ cũng đam mê ma thuật và những công việc có dính dáng tới ma thuật.
Nhưng khi mà Điện Hạ quyết định là sẽ đi học, nàng ấy ngay lập tức quyết định là sẽ đi theo. Trong khi nói "tớ bắt buộc phải xác định xem Nữ Chính là loại người như thế nào" hay mấy câu tào lao đại loại vậy.
Ngay cả bây giờ, nàng ấy hẳn là sẽ muốn ngay lập tức có thể đi theo Điện Hạ.
"Camille, về KTX thôi."
"Ừm..."
Khi tôi đưa tay trái ra, Camille nắm lấy nó một cách tự nhiên. [note12089]
Tôi thì chắc là không có quyền nói câu này sau khi đã động tay động chân với nàng ấy rồi, nhưng mà thật luôn đó, sao mà bất cẩn quá vậy.
Nàng ấy có để ý không vậy? Bình thường thì miễn là nam và nữ ở tuổi chúng tôi mà không phải là người yêu, thì thường chẳng có ai lại đi nắm tay thế này cả...
Camille và tôi đã đi xa hết mức có thể so với một nơi gần điểm dừng chân.
Đi xa tới tận đây, chúng tôi vẫn có thể thấy Điện Hạ và tiểu thư Beatrix qua khe hở giữa những cái cây, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy đám kẻ xấu đang hành động.
Chuyến này có khi bắt hụt rồi.
Khi tôi nghĩ vậy và đang chuẩn bị quay trở về chỗ Điện Hạ, từ những cái cây ở phía ngược lại với Điện Hạ, một vài bóng người vừa hiện diện.
Tiểu thư Beatrix lúc này đang ở kế bên Điện Hạ đã nhìn trừng trừng vào những sự hiện diện với một biểu cảm nghiêm trọng. Tay cô ta đã đặt lên chuôi kiếm.
Khi tôi chạy về phía sự hiện diện của bọn kẻ xấu, Camille đã đặt một số bẫy ma thuật bao quanh Điện Hạ xuyên qua khoảng hở giữa những cái cây. Camille đã liên kết những ma thuật phức tạp từ một khoảng cách rất xa... Dạo gần đây, nàng ấy càng ngày càng trở nên phi thường hơn.
Đằng sau Điện Hạ, ẩn trong bóng của những cái cây là đâu đó khoảng hai mươi tên. Tất cả bọn chúng đều mặc đồ đen.
"Ngươi là Hoàng Tử Royce, phải không?"
"Đúng rồi đó?"
Ngay khoảnh khắc Điện Hạ phun ra câu trả lời thành thật tới mức ngu ngốc đó, toàn bộ bọn chúng cùng xông lên tấn công một lúc. Tôi ước gì Điện Hạ có thể lựa chọn từ ngữ cho nó khéo khéo hơn chút nữa.
"Điện Hạ, đứng đằng sau tôi!"
Tiểu thư Beatrix che chở cho Điện Hạ đằng sau, và rút thanh kiếm của cô ta ra. Đó là một thanh kiếm cong cỡ lớn.
Tuy nhiên, trước khi tiểu thư Beatrix có cơ hội bước tới, Camille đã kích hoạt mớ bẫy của nàng ấy.
Mặt đất nứt ra, những dây leo gai túa ra, và quấn quanh đám đàn ông mặc đồ đen. Bọn chúng thậm chí không thể nhúc nhích.
... Ngoài cảm giác đau đớn ra thì chẳng còn khác hơn để miêu tả.
Những tên đủ may mắn để chạy thoát khỏi mớ dây leo thì lại bị tấn công bởi ma thuật gió của tôi. Dĩ nhiên là tôi đã đảm bảo để không tước đi bất cứ mạng sống nào cả. Trong khi quan sát bọn chúng, Điện Hạ mỉm cười một cách vui vẻ như thể đang đi xem hội.
"Achille, ngươi không được giết bất cứ ai đâu đấy, nhớ không?"
"Dĩ nhiên thần biết việc đó. Cái người duy nhất có thể gây ra sai lầm kiểu vậy chỉ có mỗi Camille thôi, người biết chứ?"
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ số kẻ xấu đều đã bị trói gô. Chuyện này thực sự kết thúc quá nhanh. [note12088]
"Bọn chúng cũng đánh giá thấp chúng ta, nhỉ~ Tự cho rằng có thể làm được gì đó với mấy tay sát thủ cỡ này."
Điện Hạ gửi đi một ma pháp truyền tin về phía học viện. Ngài ấy hẳn là liên lạc với những thuộc hạ để tới đem mấy tên nô lệ này đi.
"Royce-sama! Em mừng là ngài được an toàn!"
Camille bay tới trên cây bút lông.
"Ta có thể thấy nàng cũng an toàn nữa. Những sợi dây leo của nàng lần này làm rất tốt đấy."
"Ehehe~"
Camille đang vặn vẹo cơ thể trong niềm hạnh phúc. Đây rõ ràng là hình ảnh một chú chó đang hạnh phúc khi được chủ khen.
Tôi kéo người vợ chưa cưới đang có biểu hiện của sự không chung thủy qua một bên.
*
Sau một lúc, mười thuộc hạ của Điện Hạ đã chạy tới.
Chúng tôi giao lại đám người xấu mà chúng tôi bắt được. Sau vụ này, chúng hẳn là sẽ bị tra khảo khá là dã man đây.
"Dù rằng ta đã mời nàng tới tận dây, Beatrix, chuyện này đã khiến buổi picnic phải chấm dứt rồi, nhỉ. Ta xin lỗi."
"Không..."
Tiểu thư Beatrix lắc đầu.
"Nàng thật tử tế... Lần tới ta sẽ làm mọi giá để đảm bảo nàng được vui, nên sao nàng không cho ta một cơ hội khác để bù đắp cho lần này nhỉ?"
Coi cái miệng ai đang nói kìa...? Tôi bắt đầu thấy sợ cái sự không biết xấu hổ của Điện Hạ rồi đó.
"Điện Hạ."
"Hay là bởi vì đám sát thủ đó có thể sẽ lại đến tìm ta, nên nàng không muốn đi cùng ta nữa?"
"Không thể nào! Chuyện như vậy-"
Tiểu thư Beatrix vội phủ định trong sự bối rối... Mặc dù cứ "Ừ" mẹ nó một cái là xong chuyện rồi.
"Cảm ơn, Beatrix."
Điện Hạ lại nở nụ cười thương hiệu của ngài ấy, và chụp lấy hai tay tiểu thư Beatrix.
"...Hahh."
Trong khi tỏ ra vẻ mặt rắc rối, Beatrix đang bị dụ dỗ bởi Điện Hạ.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy một tiểu thư mà không hề bị dao động bởi đòn tấn công lấp lánh của Điện Hạ.
Sau khi đảm bảo tiểu thư Beatrix đã về tới KTX Diamonds trong an toàn, Điện Hạ hướng về lâu đài với một vài cận vệ. Ngài ấy bắt đầu xử lý chuyện hậu sự.
Xui thay, cả tôi và Camille đều chưa phải là trợ lý chính thức của ngài ấy, nên chúng tôi bị miễn nhiệm vào lúc này.
Camille trông có vẻ tiếc nuối, và liên tục liếc nhìn về tấm lưng của Điện Hạ đang rời đi cùng những cận vệ khác.
"Achille..."
Camille đột nhiên thì thầm.
"Chuyện lần này, cậu đã biết trước rồi đúng không?"
"Ừm."
Khi tôi mang Camille đi tới bờ hồ, nàng ấy hẳn là đã nhận ra gì đó.
"Tớ biết mà. Chúng ta đã không mang theo số cận vệ như thường lệ... Tại sao chỉ có mình tớ, là bị cho ra rìa?"
Camille đang dỗi một chút.
"Bởi vì, nếu tớ nói với cậu, Camille, cậu sẽ bắt đầu hành động một cách đáng ngờ, đúng chưa? Và kế hoạch lần này sẽ bị đám tội phạm nhìn ra mất."
"Uu... Vậy ý cậu là lần này chính Royce-sama đã tình nguyện đóng vai chim mồi?"
"Chính xác. Tớ bị ra lệnh, nên tớ phải tuân lệnh. Bắt đầu từ bây giờ, ở lâu đài, họ sẽ tiến hành tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau vụ này, có vẻ vậy."
Dù, chuyện đó cũng chả liên quan gì tới tôi…
"Thật là khó chịu."
Camille thở ra một hơi thở dài hiếm hoi.
Và cuối cùng thì chúng tôi chẳng là gì ngoài "những người mà Điện Hạ có cảm tình", và điều đó không có nghĩa chúng tôi là "trợ lý chính thức" của Điện Hạ.
Vào những lúc thế này, tôi cảm thấy sự bất mãn bởi lằn ranh đặt ra cho vị trí của chúng tôi.
Camille hẳn là cũng có cảm xúc tương tự.
Đầu tiên, tôi nghĩ là Camille sẽ chỉ tiếp tục công việc của nàng ấy mà không thèm đi học.
Nàng ấy giống cha nàng ở chỗ cũng đam mê ma thuật và những công việc có dính dáng tới ma thuật.
Nhưng khi mà Điện Hạ quyết định là sẽ đi học, nàng ấy ngay lập tức quyết định là sẽ đi theo. Trong khi nói "tớ bắt buộc phải xác định xem Nữ Chính là loại người như thế nào" hay mấy câu tào lao đại loại vậy.
Ngay cả bây giờ, nàng ấy hẳn là sẽ muốn ngay lập tức có thể đi theo Điện Hạ.
"Camille, về KTX thôi."
"Ừm..."
Khi tôi đưa tay trái ra, Camille nắm lấy nó một cách tự nhiên. [note12089]
Tôi thì chắc là không có quyền nói câu này sau khi đã động tay động chân với nàng ấy rồi, nhưng mà thật luôn đó, sao mà bất cẩn quá vậy.
Nàng ấy có để ý không vậy? Bình thường thì miễn là nam và nữ ở tuổi chúng tôi mà không phải là người yêu, thì thường chẳng có ai lại đi nắm tay thế này cả...
Danh sách chương