"Có vẻ như những quý tộc ủng hộ bác ta đã bắt đầu hành động... Và dường như ta đang bị nhắm đến."
Điện Hạ đột nhiên thông báo cho tôi tin đó.
Tin tức về cả hai phe lớn nhất đất nước này hầu hết đều đi qua tai tôi. Vậy ra chuyện phe thân Vương Gia cuối cùng cũng bắt đầu hành động là thật hả? Gần đây, những xung đột giữa phe thân Vua và phe thân Vương Gia đã trở nên mềm hơn ở ngoài mặt. Dù sao thì con trai họ, Điện Hạ và Raiga-sama cũng không có mối quan hệ nguy hiểm. Dù không phải là hai người họ thân thiết với nhau, nhưng họ không hề xung đột ra mặt dù chỉ một lần và mỗi người họ đều chỉ đang sống theo cách mình muốn. Thuộc hạ của hai người cũng hành xử theo như cách mà chủ nhân của họ làm.
Đáp lại, một bộ phận quý tộc phe thân Vương Gia đã bắt đầu chán nản việc chờ đợi và cuối cùng đã bắt đầu hành động.
"Mặt khác, quốc gia láng giềng cũng có thế lực mà gần đây đã bắt đầu trở nên ồn ào... Và ta cũng nghe rằng thế lực đó cũng đang nhắm đến ta."
Mục đích của họ là gì, chúng tôi vẫn chưa biết.
Liệu đây là sự thù địch nhắm vào Garnet hay là do phe Vương Gia thậm chí đã nhúng tay vào quốc gia láng giềng này?
Đây là vấn đề phức tạp nhưng cũng có những quý tộc phe Vương Gia đã gả con gái họ vào quốc gia láng giềng.
"Nó cũng không hẳn là chúng ta có thể nói chắc rằng các quý tộc thuộc phe Vương Gia với thế lực của một bộ phận quốc gia láng giềng đã bắt tay với nhau, đúng không?"
"Mmn. Đó là lý do tại sao ta đang nghĩ tới việc vắt kiệt bọn chúng... Dù sao thì ta cũng không thể thực sự tóm cổ hết tất cả bọn chúng được."
"...Điện Hạ."
Tôi có cảm giác xấu về chuyện này. Gần đây Điện Hạ đang ngày càng trở nên liều mạng.
Ngài ấy vốn đã là người có tính tò mò cao, nhưng có vẻ nó đang dần hướng theo chiều hướng xấu. Làm việc với thứ năng lực nửa vời sẽ chỉ mang lại nguy hiểm.
"Ta sẽ nhờ ngươi và Camille hợp tác cùng ta."
Kế hoạch của Điện Hạ đại khái nó thế này.
Ngài ấy sẽ làm một chuyến hẹn hò vui vẻ ở ngọn núi trong khuôn viên học viện... Tại đó, ngài ấy sẽ quan sát động tĩnh của phe Vương Gia và xác định xem thế lực kia là gì.
"Vì lợi ích cho chuyện đó, ta sẽ cần một học sinh sinh ra và lớn lên ở quốc gia láng giềng cùng giúp sức."
"... Dù rằng họ có thể sẽ phải gặp vài chuyện nguy hiểm, liệu có học sinh nào thực sự sẵn lòng giúp đỡ ngài như vậy?"
"Ổn mà! Dù sao thì nàng ấy cũng rất mạnh. Ý ta là nàng ấy vốn là cận vệ cho Hoàng Tử của nước láng giềng mà."
...Tôi cứ có cảm giác là mấy cái ý tưởng dại dột kiểu này hoàn toàn là lỗi từ sự ảnh hưởng của Camille mà ra.
"Và, người đó sẽ sẵn lòng giúp ngài?"
"Không ư? Tất cả những gì ta nói là chúng ta sẽ có một chuyến picnic cùng nhau."
"...Ngài đúng là tồi tệ thật, nhỉ."
Điện Hạ mỉm cười ngọt ngào... Như một sự xác nhận.
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng mà mặt này của ngài ấy hẳn là bị ảnh hưởng bởi tôi. Dù rằng tôi sẽ không làm mấy trò bẩn bẩn như vậy.
"Thôi nào, thôi nào, đừng có nổi nóng. Ta không nghĩ là cần thiết, nhưng mà nếu sự việc xảy ra tới mức đó, ta sẽ bảo vệ nàng ấy."
Chắc chắn là Điện Hạ ngày càng mạnh mẽ hơn. Một cách không cần thiết.
Tôi không chắc làm cách nào và tại làm sao, nhưng gần đây Điện Hạ đã và đang chơi trò điệp viên, và kỹ năng thu thập thông tin của ngài ấy đã phát triển tới mức đáng kể. Dù rằng cái kỹ năng điệp viên đó vấn hoàn toàn vô dụng đối với một Hoàng Tử.
"Tuy nhiên..."
"Có vẻ như ngươi không đồng thuận nhỉ, dù rằng ta đã bỏ công sắp xếp một kế hoạch tuyệt vời để mà vừa có thể có một buổi hẹn hò đồng thời vừa có thể vạch trần tội phạm."
"... Chờ chút, vừa rồi là ý gì vậy?"
"Eh? Hẹn hò, ta nói là một buổi hẹn hò."
"Với ai?"
“Như ta nói rồi, với một cô gái là cận vệ cho Hoàng Tử của quốc gia láng giềng.”
“Ai hẹn?”
"Ta... Achille, tại sao ngươi lại thở dài? Dù rằng đó là một kế hoạch tuyệt vời, một đá chọi chết hai chim."
Điện Hạ cũng đang ở độ tuổi đó.
Trong lúc tôi không nhận ra, có vẻ trong một thời điểm nào đó, Điện Hạ đã phải lòng một học sinh tới từ nước láng giềng.
Nhưng, nếu cô ta phát hiện ra là mình đã bị lợi dụng cho cái kế hoạch kiểu này…
Tại sao ngài ấy không nhận ra là cô ta sẽ ghét mình chứ nhỉ? Cảm xúc của ngài ấy đang phát triển theo hướng hơi méo mó một chút, điều này khiến tôi lo lắng.
"Sức mạnh của nàng ấy nổi tiếng khắp nước láng giềng đấy, ngươi biết không. Giải đấu võ thuật đáng tự hào được bên đó tổ chức đã ghi tên nàng ấy với tư cách là người chiến thắng suốt sáu lần rồi đấy, và cái tổ chức xấu xa tính đụng tay vào Tria đã bị nàng ấy một mình làm cỏ sạch. Nếu chúng biết việc này và vẫn tấn công một cách bất chấp thì chúng là người nước này. Ngược lại, nếu chúng tấn công trong khi cảnh giác thì có khả năng cao chúng là người từ quốc gia láng giềng kia."
"... Ngài đúng là tồi tệ, nhỉ."
"Đừng có chỉ trích ta vậy chứ. Ah, giữ bí mật chuyện này với Camille nhé?"
"...Chắc chắn nếu Camille biết về chuyện này, cậu ấy sẽ run như cầy sấy, ha. Và cậu ấy vốn thành thật tới độ ngốc nghếch, nên là... không thể tránh được việc hành động của cậu ấy trở nên cứng nhắc."
"Mn, thế thì hãy cứ nói đây là một chuyến picnic bình thường. Nên khi mà số lượng cận vệ quanh ta giảm xuống, và ta sẽ bị nhắm tới... trong khi đang ở giữa buổi picnic, ta sẽ yêu cầu hai ngươi giữ khoảng cách với ta."
"Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Điện Hạ..."
"Ngươi nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra sao? Khi ngươi và Camille vẫn đang đi cùng... Và bất kể việc phe thân Vương Gia với quốc gia láng giềng có cấu kết gì hay không, chúng ta sẽ moi ra từ kẻ mà chúng ta bắt được. Chúng ta sẽ tiến hành vào kỳ nghỉ tới, nên là nhớ để trống lịch của ngươi, okay?"
Điện Hạ đơn phương lệnh cho tôi như thế.
Nếu đây là lệnh của Điện Hạ, vậy thì bất kể tôi có muốn nói gì đi nữa, tôi cũng không có cách nào có thể chống lại lệnh người.
"Hahh... Đã rõ. Người đúng là thật sự tồi tệ nhỉ."
"Ngươi đã nói điều đó ba lần rồi đó, biết không vậy hả?"
Điện Hạ đã bắt đầu nở nụ cười u ám, nên tôi quyết định rời đi ngay lập tức.
Thiệt tình luôn đó, đứa trẻ này giống ai vậy không biết? [note12056]
*
Vào cái hôm tổ chức picnic, Điện Hạ giới thiệu với tôi một nữ sinh ăn mặc crossdress.
Cô ta là con gái của một Bá Tước của quốc gia láng giềng, Topageria.
Mái tóc đen bóng của cô ta được buộc cao lên với một sợi dây với thiết kế đơn giản độc nhất của Topageria. Đeo bên hông cô ta là một thanh kiếm lớn.
Sau khi nghe về tiểu thư Beatrix từ Điện Hạ, tôi đã tiến hành điều tra cô ta tới tận ngày hôm nay, nhưng tiểu thư Beatrix không có bất cứ ác ý nào đối với Điện Hạ, và cô ta cũng có mối quan hệ thân thiết với Camille nữa.
Tôi không thể nói là tôi hoàn toàn tin tưởng cô ta, nhưng tới lúc này thì nó vẫn an toàn khi đi cùng nhau.
Suốt từ nãy tới giờ Điện Hạ cứ bám dính lấy tiểu thư Beatrix. Nhưng việc Camille nhìn không chớp mắt vào cảnh tượng Điện Hạ đang bất ngờ tán tỉnh người khác mới là điều khiến tôi có chút ngạc nhiên.
Khi chúng tôi tới bờ hồ, Điện Hạ và tôi ngay lập tức quyết định biến kế hoạch thành hành động.
Cái hồ này nhỏ hơn tôi nghĩ, và kích thước của nó đủ nhỏ để chúng tôi có thể ngay lập tức dạo một vòng rồi trở về, nhưng tôi đã được cho phép dùng ma thuật "phát hiện bất thường" lên Điện Hạ để tôi có thể biết ngay khi có bất kỳ chuyện gì xảy ra, để đề phòng thôi.
Canh đúng thời điểm, sau khi ăn bữa trưa, Camille bắt đầu nói về việc muốn đi tản bộ một vòng nhìn ngắm hồ. Ý định của Camille là để tôi ở lại với Điện Hạ, nhưng việc đó sẽ làm hỏng kế hoạch nên tôi cũng ngay lập tức đứng dậy.
Tôi cắt ngang lời của tiểu thư Beatrix trước khi cô ta kịp nói rằng cô ta cũng muốn đi, và rồi bắt đầu dắt Camille đi mất.
Ban đầu thì Camille nhìn tôi với ý phản đối, nhưng có vẻ như nàng ấy cũng cảm nhận được gì đó từ vẻ mặt tôi. Sau đó lại có thêm lời nói của Điện Hạ đỡ lưng, và bàn tay đang bị tôi nắm lấy nên nàng ấy cũng bắt đầu bước đi một cách ngoan ngoãn.
Dù rằng vẫn làm gương mặt như thể nói rằng nàng ấy không đồng ý.
Trong khi chúng tôi đang trên đường vòng quanh hồ, tôi xoay người lại nhìn về phía Điện Hạ, và nhận ra ngài ấy đang nói cười một cách vui vẻ. Có vẻ như ngài ấy đang rất hài lòng với việc được để ở lại một mình với tiểu thư Beatrix.
Không thèm đếm xỉa cảm xúc của tôi, ngài ấy cứ tự nhiên tận hưởng không gian của riêng mình.
Nếu Điện Hạ đã như thế, vậy thì tranh thủ lúc này, tôi cũng sẽ tận hưởng chuyến tản bộ với Camille vậy.
Bàn tay phải nhỏ nhắn của Camille khá ấm áp, mềm mại và chạm vào rất thoải mái. Ánh mặt trời cũng ấm áp nữa.
Mặc dù nếu không vì thực tế là chuyến đi này đã được bao hàm trong kế hoạch của Điện Hạ, tôi sẽ không thể tận hưởng được tới mức này... Cảm giác có một chút xấu hổ.
Đâu đó khoảng nửa đường vòng quanh hồ, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua. Những chiếc lá rụng và bụi đất bị cuốn tung lên cùng gió, nên tôi ngay lập tức che cho Camille.
"Cậu ổn không?"
"T-, tớ ổn... Cảm ơn."
Aahh, đúng lúc đó nàng ấy trở nên run rẩy.
Dạo gần đây, vì lý do này nọ mà Camille trở nên dễ bị dắt mũi bởi bất cứ hành động nào của tôi. Cho tới tận bây giờ, nàng ấy hoàn toàn không để ý gì tới mọi chuyện theo cách thức đó hay đại loại vậy, nên tôi rất vui mừng trước sự thay đổi này.
Có một cánh hoa vướng lên mái tóc của Camille lúc này đang trở nên lo lắng.
Cánh hoa màu hồng hơi đậm hơn màu hồng của mái tóc Camille.
Khi tôi với tay về phía cánh hoa, Camille có hơi giật mình một chút. Hôm nay mái tóc nàng uốn vào trong. Một mái tóc lúc nào cũng mượt mà và xinh đẹp.
"Umm, Achille?"
Giọng nói nghèn nghẹn của Camille bất ngờ giật tôi dậy. Có vẻ như tôi đã vô thức đùa nghịch với mái tóc của nàng.
"Có cánh hoa vướng vào mái tóc của cậu này, thấy không?"
Tôi trình ra cánh hoa vốn là mục đích ban đầu của tôi.
"Gì chứ, hóa ra là vì cánh hoa à? Làm tớ giật cả mình."
Camille hành động đáng ngờ một cách lồ lộ như thế thì thực sự đáng yêu, nên tôi vô tình nói vài điều để trêu chọc.
"Chứ cậu nghĩ là gì?"
"Không có gì."
Nàng đang giả vờ bình tĩnh và câu trả lời của nàng thì cụt ngủn, nhưng hai tai nàng đã chuyển màu đỏ tươi nên nó thành ra vô nghĩa.
Nó quá đáng yêu đi, nên tôi siết chặt tay trái mình quanh tay phải nàng.
----------------------------------------------------
----------------------------------------------------
Author's Note: Lần kế, tôi có một cảnh chiến đấu theo cốt truyện đã dự tính.
Điện Hạ đột nhiên thông báo cho tôi tin đó.
Tin tức về cả hai phe lớn nhất đất nước này hầu hết đều đi qua tai tôi. Vậy ra chuyện phe thân Vương Gia cuối cùng cũng bắt đầu hành động là thật hả? Gần đây, những xung đột giữa phe thân Vua và phe thân Vương Gia đã trở nên mềm hơn ở ngoài mặt. Dù sao thì con trai họ, Điện Hạ và Raiga-sama cũng không có mối quan hệ nguy hiểm. Dù không phải là hai người họ thân thiết với nhau, nhưng họ không hề xung đột ra mặt dù chỉ một lần và mỗi người họ đều chỉ đang sống theo cách mình muốn. Thuộc hạ của hai người cũng hành xử theo như cách mà chủ nhân của họ làm.
Đáp lại, một bộ phận quý tộc phe thân Vương Gia đã bắt đầu chán nản việc chờ đợi và cuối cùng đã bắt đầu hành động.
"Mặt khác, quốc gia láng giềng cũng có thế lực mà gần đây đã bắt đầu trở nên ồn ào... Và ta cũng nghe rằng thế lực đó cũng đang nhắm đến ta."
Mục đích của họ là gì, chúng tôi vẫn chưa biết.
Liệu đây là sự thù địch nhắm vào Garnet hay là do phe Vương Gia thậm chí đã nhúng tay vào quốc gia láng giềng này?
Đây là vấn đề phức tạp nhưng cũng có những quý tộc phe Vương Gia đã gả con gái họ vào quốc gia láng giềng.
"Nó cũng không hẳn là chúng ta có thể nói chắc rằng các quý tộc thuộc phe Vương Gia với thế lực của một bộ phận quốc gia láng giềng đã bắt tay với nhau, đúng không?"
"Mmn. Đó là lý do tại sao ta đang nghĩ tới việc vắt kiệt bọn chúng... Dù sao thì ta cũng không thể thực sự tóm cổ hết tất cả bọn chúng được."
"...Điện Hạ."
Tôi có cảm giác xấu về chuyện này. Gần đây Điện Hạ đang ngày càng trở nên liều mạng.
Ngài ấy vốn đã là người có tính tò mò cao, nhưng có vẻ nó đang dần hướng theo chiều hướng xấu. Làm việc với thứ năng lực nửa vời sẽ chỉ mang lại nguy hiểm.
"Ta sẽ nhờ ngươi và Camille hợp tác cùng ta."
Kế hoạch của Điện Hạ đại khái nó thế này.
Ngài ấy sẽ làm một chuyến hẹn hò vui vẻ ở ngọn núi trong khuôn viên học viện... Tại đó, ngài ấy sẽ quan sát động tĩnh của phe Vương Gia và xác định xem thế lực kia là gì.
"Vì lợi ích cho chuyện đó, ta sẽ cần một học sinh sinh ra và lớn lên ở quốc gia láng giềng cùng giúp sức."
"... Dù rằng họ có thể sẽ phải gặp vài chuyện nguy hiểm, liệu có học sinh nào thực sự sẵn lòng giúp đỡ ngài như vậy?"
"Ổn mà! Dù sao thì nàng ấy cũng rất mạnh. Ý ta là nàng ấy vốn là cận vệ cho Hoàng Tử của nước láng giềng mà."
...Tôi cứ có cảm giác là mấy cái ý tưởng dại dột kiểu này hoàn toàn là lỗi từ sự ảnh hưởng của Camille mà ra.
"Và, người đó sẽ sẵn lòng giúp ngài?"
"Không ư? Tất cả những gì ta nói là chúng ta sẽ có một chuyến picnic cùng nhau."
"...Ngài đúng là tồi tệ thật, nhỉ."
Điện Hạ mỉm cười ngọt ngào... Như một sự xác nhận.
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng mà mặt này của ngài ấy hẳn là bị ảnh hưởng bởi tôi. Dù rằng tôi sẽ không làm mấy trò bẩn bẩn như vậy.
"Thôi nào, thôi nào, đừng có nổi nóng. Ta không nghĩ là cần thiết, nhưng mà nếu sự việc xảy ra tới mức đó, ta sẽ bảo vệ nàng ấy."
Chắc chắn là Điện Hạ ngày càng mạnh mẽ hơn. Một cách không cần thiết.
Tôi không chắc làm cách nào và tại làm sao, nhưng gần đây Điện Hạ đã và đang chơi trò điệp viên, và kỹ năng thu thập thông tin của ngài ấy đã phát triển tới mức đáng kể. Dù rằng cái kỹ năng điệp viên đó vấn hoàn toàn vô dụng đối với một Hoàng Tử.
"Tuy nhiên..."
"Có vẻ như ngươi không đồng thuận nhỉ, dù rằng ta đã bỏ công sắp xếp một kế hoạch tuyệt vời để mà vừa có thể có một buổi hẹn hò đồng thời vừa có thể vạch trần tội phạm."
"... Chờ chút, vừa rồi là ý gì vậy?"
"Eh? Hẹn hò, ta nói là một buổi hẹn hò."
"Với ai?"
“Như ta nói rồi, với một cô gái là cận vệ cho Hoàng Tử của quốc gia láng giềng.”
“Ai hẹn?”
"Ta... Achille, tại sao ngươi lại thở dài? Dù rằng đó là một kế hoạch tuyệt vời, một đá chọi chết hai chim."
Điện Hạ cũng đang ở độ tuổi đó.
Trong lúc tôi không nhận ra, có vẻ trong một thời điểm nào đó, Điện Hạ đã phải lòng một học sinh tới từ nước láng giềng.
Nhưng, nếu cô ta phát hiện ra là mình đã bị lợi dụng cho cái kế hoạch kiểu này…
Tại sao ngài ấy không nhận ra là cô ta sẽ ghét mình chứ nhỉ? Cảm xúc của ngài ấy đang phát triển theo hướng hơi méo mó một chút, điều này khiến tôi lo lắng.
"Sức mạnh của nàng ấy nổi tiếng khắp nước láng giềng đấy, ngươi biết không. Giải đấu võ thuật đáng tự hào được bên đó tổ chức đã ghi tên nàng ấy với tư cách là người chiến thắng suốt sáu lần rồi đấy, và cái tổ chức xấu xa tính đụng tay vào Tria đã bị nàng ấy một mình làm cỏ sạch. Nếu chúng biết việc này và vẫn tấn công một cách bất chấp thì chúng là người nước này. Ngược lại, nếu chúng tấn công trong khi cảnh giác thì có khả năng cao chúng là người từ quốc gia láng giềng kia."
"... Ngài đúng là tồi tệ, nhỉ."
"Đừng có chỉ trích ta vậy chứ. Ah, giữ bí mật chuyện này với Camille nhé?"
"...Chắc chắn nếu Camille biết về chuyện này, cậu ấy sẽ run như cầy sấy, ha. Và cậu ấy vốn thành thật tới độ ngốc nghếch, nên là... không thể tránh được việc hành động của cậu ấy trở nên cứng nhắc."
"Mn, thế thì hãy cứ nói đây là một chuyến picnic bình thường. Nên khi mà số lượng cận vệ quanh ta giảm xuống, và ta sẽ bị nhắm tới... trong khi đang ở giữa buổi picnic, ta sẽ yêu cầu hai ngươi giữ khoảng cách với ta."
"Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Điện Hạ..."
"Ngươi nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra sao? Khi ngươi và Camille vẫn đang đi cùng... Và bất kể việc phe thân Vương Gia với quốc gia láng giềng có cấu kết gì hay không, chúng ta sẽ moi ra từ kẻ mà chúng ta bắt được. Chúng ta sẽ tiến hành vào kỳ nghỉ tới, nên là nhớ để trống lịch của ngươi, okay?"
Điện Hạ đơn phương lệnh cho tôi như thế.
Nếu đây là lệnh của Điện Hạ, vậy thì bất kể tôi có muốn nói gì đi nữa, tôi cũng không có cách nào có thể chống lại lệnh người.
"Hahh... Đã rõ. Người đúng là thật sự tồi tệ nhỉ."
"Ngươi đã nói điều đó ba lần rồi đó, biết không vậy hả?"
Điện Hạ đã bắt đầu nở nụ cười u ám, nên tôi quyết định rời đi ngay lập tức.
Thiệt tình luôn đó, đứa trẻ này giống ai vậy không biết? [note12056]
*
Vào cái hôm tổ chức picnic, Điện Hạ giới thiệu với tôi một nữ sinh ăn mặc crossdress.
Cô ta là con gái của một Bá Tước của quốc gia láng giềng, Topageria.
Mái tóc đen bóng của cô ta được buộc cao lên với một sợi dây với thiết kế đơn giản độc nhất của Topageria. Đeo bên hông cô ta là một thanh kiếm lớn.
Sau khi nghe về tiểu thư Beatrix từ Điện Hạ, tôi đã tiến hành điều tra cô ta tới tận ngày hôm nay, nhưng tiểu thư Beatrix không có bất cứ ác ý nào đối với Điện Hạ, và cô ta cũng có mối quan hệ thân thiết với Camille nữa.
Tôi không thể nói là tôi hoàn toàn tin tưởng cô ta, nhưng tới lúc này thì nó vẫn an toàn khi đi cùng nhau.
Suốt từ nãy tới giờ Điện Hạ cứ bám dính lấy tiểu thư Beatrix. Nhưng việc Camille nhìn không chớp mắt vào cảnh tượng Điện Hạ đang bất ngờ tán tỉnh người khác mới là điều khiến tôi có chút ngạc nhiên.
Khi chúng tôi tới bờ hồ, Điện Hạ và tôi ngay lập tức quyết định biến kế hoạch thành hành động.
Cái hồ này nhỏ hơn tôi nghĩ, và kích thước của nó đủ nhỏ để chúng tôi có thể ngay lập tức dạo một vòng rồi trở về, nhưng tôi đã được cho phép dùng ma thuật "phát hiện bất thường" lên Điện Hạ để tôi có thể biết ngay khi có bất kỳ chuyện gì xảy ra, để đề phòng thôi.
Canh đúng thời điểm, sau khi ăn bữa trưa, Camille bắt đầu nói về việc muốn đi tản bộ một vòng nhìn ngắm hồ. Ý định của Camille là để tôi ở lại với Điện Hạ, nhưng việc đó sẽ làm hỏng kế hoạch nên tôi cũng ngay lập tức đứng dậy.
Tôi cắt ngang lời của tiểu thư Beatrix trước khi cô ta kịp nói rằng cô ta cũng muốn đi, và rồi bắt đầu dắt Camille đi mất.
Ban đầu thì Camille nhìn tôi với ý phản đối, nhưng có vẻ như nàng ấy cũng cảm nhận được gì đó từ vẻ mặt tôi. Sau đó lại có thêm lời nói của Điện Hạ đỡ lưng, và bàn tay đang bị tôi nắm lấy nên nàng ấy cũng bắt đầu bước đi một cách ngoan ngoãn.
Dù rằng vẫn làm gương mặt như thể nói rằng nàng ấy không đồng ý.
Trong khi chúng tôi đang trên đường vòng quanh hồ, tôi xoay người lại nhìn về phía Điện Hạ, và nhận ra ngài ấy đang nói cười một cách vui vẻ. Có vẻ như ngài ấy đang rất hài lòng với việc được để ở lại một mình với tiểu thư Beatrix.
Không thèm đếm xỉa cảm xúc của tôi, ngài ấy cứ tự nhiên tận hưởng không gian của riêng mình.
Nếu Điện Hạ đã như thế, vậy thì tranh thủ lúc này, tôi cũng sẽ tận hưởng chuyến tản bộ với Camille vậy.
Bàn tay phải nhỏ nhắn của Camille khá ấm áp, mềm mại và chạm vào rất thoải mái. Ánh mặt trời cũng ấm áp nữa.
Mặc dù nếu không vì thực tế là chuyến đi này đã được bao hàm trong kế hoạch của Điện Hạ, tôi sẽ không thể tận hưởng được tới mức này... Cảm giác có một chút xấu hổ.
Đâu đó khoảng nửa đường vòng quanh hồ, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua. Những chiếc lá rụng và bụi đất bị cuốn tung lên cùng gió, nên tôi ngay lập tức che cho Camille.
"Cậu ổn không?"
"T-, tớ ổn... Cảm ơn."
Aahh, đúng lúc đó nàng ấy trở nên run rẩy.
Dạo gần đây, vì lý do này nọ mà Camille trở nên dễ bị dắt mũi bởi bất cứ hành động nào của tôi. Cho tới tận bây giờ, nàng ấy hoàn toàn không để ý gì tới mọi chuyện theo cách thức đó hay đại loại vậy, nên tôi rất vui mừng trước sự thay đổi này.
Có một cánh hoa vướng lên mái tóc của Camille lúc này đang trở nên lo lắng.
Cánh hoa màu hồng hơi đậm hơn màu hồng của mái tóc Camille.
Khi tôi với tay về phía cánh hoa, Camille có hơi giật mình một chút. Hôm nay mái tóc nàng uốn vào trong. Một mái tóc lúc nào cũng mượt mà và xinh đẹp.
"Umm, Achille?"
Giọng nói nghèn nghẹn của Camille bất ngờ giật tôi dậy. Có vẻ như tôi đã vô thức đùa nghịch với mái tóc của nàng.
"Có cánh hoa vướng vào mái tóc của cậu này, thấy không?"
Tôi trình ra cánh hoa vốn là mục đích ban đầu của tôi.
"Gì chứ, hóa ra là vì cánh hoa à? Làm tớ giật cả mình."
Camille hành động đáng ngờ một cách lồ lộ như thế thì thực sự đáng yêu, nên tôi vô tình nói vài điều để trêu chọc.
"Chứ cậu nghĩ là gì?"
"Không có gì."
Nàng đang giả vờ bình tĩnh và câu trả lời của nàng thì cụt ngủn, nhưng hai tai nàng đã chuyển màu đỏ tươi nên nó thành ra vô nghĩa.
Nó quá đáng yêu đi, nên tôi siết chặt tay trái mình quanh tay phải nàng.
----------------------------------------------------
----------------------------------------------------
Author's Note: Lần kế, tôi có một cảnh chiến đấu theo cốt truyện đã dự tính.
Danh sách chương