Chương 02: Kỳ nghỉ hè – Q of Hearts (phần 2)

Đám cưới của Deborah sẽ được tổ chức một cách trang trọng tại một nhà thờ với lịch sử lâu đời nhất của đất nước.

Nhưng cũng bởi vì nửa kia của chị ấy là dân thường, nên nó sẽ không phải là một buổi lễ long trọng và hào nhoáng.

Tuy nhiên, rất nhiều cận vệ, là đồng nghiệp của chú rể kéo đến đông đủ, nên số lượng lại thành ra lớn hơn dự kiến.

"Deborah..."

Khi tôi đi tới phòng chờ để gặp cô dâu đang chuẩn bị, chị ấy đã thay đồ xong.

Ngay lúc này, Deborah không mặc cái váy kiểu công chúa lòe loẹt, mà là một bộ đầm trưởng thành, với nửa thân dưới được thả suông dài. Nó cực kỳ hợp với chị ấy.

"Chị đẹp quá, Deborah."

"Cảm ơn nhé, Camille."

Chị ấy nở một nụ cười vui sướng. Tôi càng lúc càng trông đợi được nhìn mặt chú rể.

Sau khi rời khỏi phòng chờ, tôi chợt thấy Achille đang nói chuyện với các quý tộc và các vệ binh trong nhà thờ. Thậm chí vẫn tìm kiếm những mối liên hệ có thể hữu dụng trong tương lai ở cả nơi như thế này, quả nhiên là Achille.

"Ah- Camille quay lại rồi."

Achille, người là tôi vừa tìm ra đang nở một nụ cười rộng hết cỡ với tôi. Uwah…

Cảm giác như tôi là một người nào đó đặc biệt với anh ấy, nên tôi có một chút thiếu tự nhiên. Vậy ra Achille cũng có thể làm ra cái biểu cảm kiểu như vậy hả…

Mấy cận vệ mà Achille đang nói chuyện lại liếc nhìn sang tôi. Gì vậy? Là do bộ đầm này... không hợp với tôi hả? Hay có gì đó dính trên mặt tôi? Trong khi tôi cảm thấy phiền lòng và nhìn lại họ, Achille đã nắm lấy tay tôi.

"Ngồi xuống đi, có vẻ như buổi lễ sắp bắt đầu rồi đấy."

"Eh-, mmn... Anh nói đúng."

Tôi được cầm tay dắt tới dãy ghế ngồi bên trong nhà thờ, và cứ thế ngồi xuống kế bên Achille trong khi chờ đợi cô dâu và chú rể xuất hiện.

Mặc dù tôi đã ngồi xuống rồi, mấy người lính canh cứ lâu lâu lại ném một ánh nhìn về phía tôi, nhưng mà…

Tôi tự hỏi là tôi thực sự đã gây ra chuyện gì à.

Mặc dù hôm nay tôi đã rất vất vả để xóa hết mấy cái hình xăm bởi vì đây là một lễ thành hôn thiêng liêng và tôi không nên để người khác trông thấy…

"Camille, em nhìn cái gì từ nãy đến giờ vậy hả?"

Hình như không được vui sao đó, Achille chồm tới gần tôi.

Mặc dù việc chồm tới gần giữa chỗ công cộng như thế này vốn có cần thiết đâu! Nó xấu hổ lắm đó.

Hẳn là đã biết gì đó, Desiree đang mỉa mai tôi trong khi nén cười.

"... Thiệt tình, cái gì vậy chứ?"

"Cũng không hẳn là em có quyền nói điều này, nhưng em nghĩ là chị tốt hơn nên cảnh giác một chút."

"Cảnh giác?"

Bộ có cái gì cần phải cảnh giác trong một buổi lễ thành hôn à?

Âm thanh của cây đàn ống vang lên, và chú rể xuất hiện.

Chú rể là một người với mái tóc vàng tro và đẹp trai hơn tôi tưởng tượng. Deborah, chị đúng là đã tìm được một gã tốt, phải không?

Theo sau anh ta là Deborah, đang bước chầm chậm, trong khi được dẫn đường bởi Soliel. Đứng cạnh nhau trên lễ đài, Deborah và chú rể nhìn vô cùng hạnh phúc.

"Một buổi lễ mới tuyệt làm sao...-,"

"... Camille, em đang khóc đó hả?"

Ý tôi là nó cảm động mà, bạn thấy không. Thậm chí là Desiree cũng đang sụt sùi với nước mũi chảy ròng ròng kìa.

Achille lấy ra một cái khăn tay và lau nước mắt cho tôi. Như thường lệ, anh ấy quả là rất giỏi trong việc chăm sóc người khác.

"Thôi nào, Camille."

"Uuu... Deborah, -hít-"

Khi không thể ngừng khóc được, tôi được Achille ôm lấy. Anh ấy vỗ vỗ đầu tôi một cách nhẹ nhàng.

Bởi vì tôi cũng không sẵn sàng phơi bày gương mặt khóc lóc tèm lem ra, nên tôi chấp nhận ở yên trong vòng tay của Achille và vùi mặt vào ngực anh ấy.

Kể cả sau khi Deborah và chồng chị ấy đã rời đi rồi, tôi vẫn tiếp tục khóc thêm một lúc nữa.

*

Buổi chiêu đãi được tổ chức một cách hoành tráng ở một gia trang khác gần đó của nhà Tử Tước.

Mẹ của Deborah, Adélaïde, cả toàn thân đều được chưng diện đủ để nói rằng "dù cho có là chuyện này đi nữa thì ta vẫn có thể ăn mặc một cách đường hoàng", và đang tiếp chuyện với các quý tộc được mời.

Trong số đó cũng có gã Nam Tước mới nổi mà Desiree nhắc đến. Tuy nhiên, quả nhiên là Adélaïde, bà ấy hoàn toàn bơ đẹp những thường dân đang trộn lẫn xung quanh. Bà ấy hẳn là có hơi cực đoan quá rồi.

Cho tới khi buổi chiêu đãi bắt đầu, tôi được Achille hộ tống tới khu vườn trong dinh thự. Trong quá khứ, Achille đã từng đưa tôi tới đây chơi vài lần.

Trên một cái bàn nhỏ gần đó có nhiều loại cocktail với đầy màu sắc, nhưng nhớ lại cái ý ức đau khổ hồi lễ nhập học, tôi quyết định không đụng vào chúng.

Sẽ là một tấn bi kịch nếu tôi lại bị giống như lần đó trong buổi chiêu đãi đám cưới này.

"Anh có nên đi lấy một ít thức uống không cồn không?"

Nhận ra việc này, Achille đưa ra đề nghị một cách tử tế.

"Cảm ơn nhé, Achille, Nhưng em không sao."

Tôi cảm thấy tội lỗi khi bắt anh ấy phải cất công đi lấy nước cho mình.

"Không cần phải ngại đâu, em biết mà. Dù sao thì cũng không xa đây lắm."

Khi tôi nhìn về phía Achille đang chỉ, tôi nhìn thấy những chiếc ly chứa thức uống không cồn đang xếp hàng sẵn, ngay bên trong tòa nhà. Đúng thật là chỉ cách có mấy bước đi bộ.

"Anh nói đúng."

"Vậy chờ một chút nhé."

Và như thế, Achille đi lấy nước cho tôi.

"...Anh thật tử tế."

Thực tế là cái cách mà anh ấy luôn nhìn tôi một cách cẩn thận chính là một điều gì đó mà tôi thích ở anh ấy… Mà, tôi sẽ không đời nào nói ra điều đó đâu.

Sau khi Achille rời đi được một lúc, tôi lập tức bị bao vây bởi một số gã đàn ông.

"Eh-... Ummm."

Họ là bạn của chú rể hả? Họ có thân hình cứng cáp và có vẻ giống với những cận vệ khác, nhưng mà…

"Các anh cần gì ở tôi hả?"

Sau khi tôi hỏi họ, họ thảo luận gì đó trong nhóm rồi trả lời tôi.

"U-, Umm... Chúng tôi chỉ nghĩ là cô rất đẹp, nên chúng tôi tới để nói chuyện chút thôi."

Mấy gã đàn ông nhìn nghiêm khắc bắt đầu trở nên lúng túng và mặt chuyển sang đỏ.

Bỏ hết mấy lời tán tỉnh sang một bên, họ hẳn là đang tìm kiếm ai đó để trò chuyện thật. Ở giữa các quý tộc, khách của chú rể có vẻ có một chút rụt rè.

"Được thôi, nhưng hiện tôi đang có bạn rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau, như vậy ổn với các anh chứ?"

Dù sao thì Achille cũng sẽ quay lại bất cứ lúc nào mà.

"V-, Vâng..."

Những gã này ngay lập tức rời đi. Họ trông không có vẻ gì là người xấu.

Ý tôi là họ nhìn có vẻ thú vị, nên nếu lát nữa có thời gian, tôi sẽ hỏi họ vài câu về tính cách của chú rể.

Còn giờ thì, Achille trễ quá nhỉ. Mặc dù nó chỉ ở ngay đằng kia.

Hay tôi đang nghĩ thế, khi tôi để ý thì cái bàn nước chỗ Achille đi tới đã bị bao vây bởi các cô con gái quý tộc. Đây vốn là chuyện thường rồi.

Mấy cô con gái quý tộc dám mời gọi một người đã đính hôn một cách đầy táo bạo... Tôi tự hỏi là cái sự tự tin của họ đào từ chỗ quái nào ra thế. Mặc dù Achille không phải là kiểu sẽ động tay vào phụ nữ khác trong khi anh ấy đã có hôn thê.

Lần trước, khi chúng tôi đính hôn, cũng có vài trường hợp người ta khuyên anh ấy nên đi kiếm tình nhân, nhưng anh ấy đã tuyên bố rõ ràng rằng anh ấy không cần dù chỉ một người. [note12424]

Mặc dù có vẻ như mấy đòn tấn công của các quý cô đang gây rắc rối cho anh ấy, Achille thì vẫn là Achille. Anh ấy là kiểu người lịch sự nên mấy cô con gái quý tộc cứ thế bám theo anh ấy đi vòng quanh kéo dài vô tận!

Aahh, tôi tự nhiên cảm thấy khá là bực mình. Tôi không thể giữ mình thư giãn được.

Mặc dù tôi đã từng có thể dùng chính sự nổi tiếng của Achille để trêu ghẹo anh ấy. Biết chuyện sẽ như thế này, tôi thà cứ tiếp chuyện với mấy tay cận vệ vừa tiếp cận tôi trước đây còn hơn.

Không thể đè nén cơn phẫn nộ trong ngực mình, tôi cầm lấy một ly cocktail từ cái bàn kế bên.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu tôi chỉ uống một ly; lần trước tôi gặp rắc rối là vì tôi uống tới ba ly. Ngay lúc này, tôi muốn dập tắt sự khó chịu trong tim mình.

Tôi đưa ly cocktail màu đỏ lên môi. [note12425]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện