Lúc Tsuda Yasuo rẽ trái ở ngã tư, nhạc chuông điện thoại di động của anh vang lên. Đó là giai điệu trong cảnh chiến đấu của game di động Psycho Angels. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, bàn tay nắm vô lăng của anh siết chặt lại, toàn thân tiết ra adrenaline. Đồng thời, một cô gái mặc giáp bạc xuất hiện trên vạch qua đường phía trước. Đèn tín hiệu cho người đi bộ đang đỏ. Va chạm sắp xảy ra!

"Ối!"

Tsuda vô thức lái tránh cô gái, lao thẳng sang làn đường ngược chiều. Tiếng còi inh ỏi vang lên, anh đạp phanh theo phản xạ. Những khuôn mặt tức giận nối tiếp nhau nhô ra từ mấy chiếc xe đối diện.

"Đồ điên!"

Tiếng quát tháo vang lên. Vẫn còn dừng xe giữa đường, Tsuda ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhìn chằm chằm trước mặt. Cô gái đã biến mất, nhạc chuông Psycho Angels vẫn đang reo. Anh muốn kiểm tra thứ hạng trò chơi của mình, nhưng nhận ra đây không phải lúc. Anh quan sát xung quanh, từ từ lái xe trở lại làn đường ban đầu, rồi tấp vào lề đường, bật đèn cảnh báo dừng khẩn cấp trước khi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi chắc chắn là ảo giác thôi. Không thể nào có chuyện nhân vật trong Psycho Angels xuất hiện ở thế giới thực được. Hiệu ứng Tetris...

Tsuda nhớ lại cụm từ trong bài báo mạng từng đọc trước đây. Có hiệu ứng hiếm gặp là nhìn thấy khối gạch trong trò chơi Tetris trên đường phố thực nếu chơi quá đà. Theo bài báo, các triệu chứng tương tự cũng xảy ra với các trò chơi khác. Cô gái lúc nãy anh nhìn thấy chắc chắn là do hiệu ứng đó.

Anh biết mình chơi game quá đà. Dù muốn bỏ nhưng vô thức lại cầm điện thoại, chơi liên tục. Thậm chí mang điện thoại lên giường, cứ lướt mãi cho đến khi ngủ thiếp đi. Ban đầu anh chỉ chơi lúc nghỉ giải lao để giết thời gian rảnh. Giờ thì ngược lại, anh chỉ làm việc trong thời gian tạm nghỉ game. Thời gian chơi áp đảo hoàn toàn so với thời gian làm việc.

Anh nghĩ mình phải làm gì đó, nhưng cuối cùng chẳng làm được gì cả.

–––––––––––––––––

Meri tức giận. Những bộ quần áo và vật phẩm xinh xắn mà cô từng cố gắng kiếm được giờ trông rẻ tiền so với những chiếc váy và vật phẩm mới.

Tại những kẻ chỉ biết nạp tiền mua đồ hiếm có trong game cả. Nhà phát hành cũng điên rồi, chỉ biết chiều lòng những kẻ nạp tiền, coi thường người chơi chăm chỉ. Cứ thế này thì game sẽ nhàm chán thôi. Mong là họ dừng lại, đưa game trở về như lúc mới ra mắt, ai cũng có thể chơi vui vẻ mà không cần nạp tiền. Chắc chắn mình không phải người duy nhất nghĩ thế.

Meri cũng ghét Puzzle & Dragons, vì những nhân vật siêu mạnh xuất hiện nên cô đã nghỉ chơi game đó. Psycho Angels đang trở nên giống Puzzle & Dragons, dù trước đó nhà phát hành làm ăn rất đàng hoàng.

Kasumi nói không cần nạp tiền vẫn chơi được, nhưng Meri biết đó là nói dối. Thay vì nạp tiền vào game mua đồ, Kasumi mua bằng hình thức RMT.

RMT (Real Money Trade) là việc mua bán tiền, vật phẩm, nhân vật trong game bằng tiền thật. Có rất nhiều trang web chuyên về RMT. Mặc dù hầu hết các game online cấm RMT, nhưng nó vẫn tồn tại. Tình trạng tương tự xảy ra ở Psycho Angels mà Meri đang say mê. Những nhân vật và vật phẩm hiếm hoi được rao bán với giá cắt cổ. Có cái lên đến hàng trăm nghìn yên.

Meri cho đó là hành động đê tiện, nhưng không ít bạn bè cô làm thế. Họ bảo tuy đắt nhưng chắc chắn có được, và có thể khoác lác rằng mình không tốn tiền vào game (I’m F2P, btw). Nhưng thực chất là gian lận. Dù đôi khi Meri cũng nghĩ đến chuyện làm thế.

Hơn nữa, Kasumi nhận được hầu hết vật phẩm từ các ông chú quen trong game. Chắc chắn những ông chú đó không tặng cô ấy vật phẩm trị giá hàng chục nghìn yên mà không cần đền đáp. Vậy có nghĩa Kasumi đang làm những chuyện nguy hiểm. Meri không muốn sa đọa đến thế. Bởi lẽ suy cho cùng đó chỉ là game.

–––––––––––––––––

Hôm nay, mấy đứa con trai cùng lớp Meri đánh nhau trong trường. Do có đứa dùng phần mềm chỉnh sửa dữ liệu để tạo nhân vật mạnh, rồi khoe khoang sau khi đánh thu được nhiều kinh nghiệm và vật phẩm hiếm, làm thằng khác phát cáu lao vào đánh nó.

May mà Aoyama can ngăn kịp thời. Nếu không, chắc đã lớn chuyện. Mặc dù trông như trẻ con, nhưng trong tình huống khẩn cấp, Aoyama lại rất đáng tin cậy. Nhưng hình như cậu ta không mấy quan tâm Psycho Angels nên Meri chắc khó tâm sự được.

Dù nghĩ chỉ là game thôi, nhưng cô lại chơi cả ngày, tốn vô vàn thời gian vào thứ vô bổ ấy. Sáng thức dậy là chơi, ở trường cũng thế, trước khi ngủ cũng vậy. Vì thế, bạn bè cô toàn những đứa cùng sở thích. Gặp nhau mà toàn dán mắt vào điện thoại, chỉ nói chuyện khi khoe nhân vật và vật phẩm mới, hoặc hỏi điều không biết.

Chơi Psycho Angels rất vui, quên cả thời gian. Phụ huynh và người lớn xung quanh thường hỏi nó có gì thú vị. Meri cũng không hiểu tại sao, nên không giải thích được, chỉ biết chơi là nghiện. Có lẽ tất cả game đều thế. Người lớn cũng mê cờ bạc hay máy xèng đấy thôi.

Trước khi chơi Psycho Angels, Meri không nhớ mình làm gì cho qua ngày.

–––––––––––––––––

Psycho Angels, game di động được phát hành gần đây, nhanh chóng thu hút người chơi và làm mưa làm gió khắp Nhật Bản. Thuộc thể loại Puzzle RPG giống Puzzle & Dragons. Thường xuyên tổ chức sự kiện giới thiệu nhân vật và vật phẩm giới hạn. Những thứ đó có được bằng cách quay gacha trong game, nhưng xác suất trúng rất thấp. Phải hoàn thành nhiệm vụ rồi quay gacha nhiều lần mới hy vọng có được.

Dù chỉ là dữ liệu kỹ thuật số, nhưng với người chơi, đồ hiếm là báu vật quý giá không kém đá quý. Sở hữu nhân vật và vật phẩm giới hạn không chỉ có thể khoe khoang trong game mà cả ở trường lớp, công ty, thậm chí hữu ích khi tán tỉnh.

Ban đầu chủ yếu dùng nhân vật gốc, gần đây game được cấp phép sử dụng nhân vật phim hoạt hình, truyện tranh nổi tiếng. Nhờ vậy thu hút được thêm người hâm mộ của các nhân vật đó.

Sau này, nhân vật và vật phẩm được mua bán bằng tiền thật. Ngày càng nhiều người chơi có mục đích kiếm nhân vật, vật phẩm để bán. Thậm chí có người phá sản vì chi quá nhiều tiền vào game, hoặc trẻ vị thành niên phạm tội vì tham lam.

Những người không có tiền cứ say mê chơi, lãng phí thời gian. Suốt ngày chỉ chơi, kể cả trong lúc ăn, làm việc, học tập. Số người bỏ học, nghỉ việc để nhốt mình trong phòng chơi game tăng lên đáng kể. Họ bị gọi là Psycho Angels hikikomori.

Điều tồi tệ là nhiều người ý thức được mình không thể tiếp tục như thế, nhưng không thể dừng lại. Họ cứ nói thêm chút nữa rồi dừng, nhưng không tài nào bỏ game được. Giống như lệ thuộc ma túy. Psycho Angels đã trở thành vấn nạn xã hội.

Trong khi số người nghiện game tăng vọt, doanh thu Psycho Angels cũng tăng theo, vượt 100 tỷ yên mỗi năm. Lợi nhuận được đổ vào mua bản quyền nhân vật phim hoạt hình, truyện tranh và quảng cáo để thu hút thêm người chơi. Psycho Angels đang rất hùng mạnh.

–––––––––––––––––

"Giao tiếp bằng mắt một cách tao nhã là được nhỉ. Thế thì tôi cũng làm được."

Abe Kyouko đột nhiên ngẩng đầu lên và nói. Takano Hajime ngơ ngác trong giây lát, rồi nhận ra cô ấy đang nói về cách xử sự ở Vancouver. Ở đây, vẫy tay hoặc lên tiếng gọi phục vụ là không lịch sự. Thay vào đó, khách cần chờ cho đến khi ánh mắt mình chạm ánh mắt nhân viên. Tuy mất thời gian, nhưng cách xử sự vốn là thứ đánh đổi tính hiệu quả để có sự tao nhã.

Quá trưa một ngày đầu hè, Hajime và Kyouko đang ăn trưa muộn ở trung tâm thành phố Vancouver. Vóc dáng cao, gương mặt thanh tú, mái tóc đen dài và đôi mắt to của Kyouko khiến cô trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Mặc dù người Châu Á không hiếm ở đây, nhưng ít ai xinh đẹp như Kyouko. Đặc biệt là chiếc váy trắng hôm nay rất hợp với mùa hè, khiến vẻ đẹp của cô càng thêm nổi bật. Dường như cô cũng cảm thấy khó chịu với ánh mắt xung quanh.

"Cô muốn gọi món tráng miệng à?"

Hajime ngạc nhiên nhìn Kyouko. Hôm nay cô ấy năng động hơn bình thường. Thông thường, Kyouko sẽ im lặng và giao hết cho Hajime.

"Phải."

Cùng lúc Kyouko trả lời ngắn gọn, một nữ phục vụ vui vẻ tiến lại gần. Kyouko mỉm cười ngượng ngùng và chỉ về phía Hajime. Cô để anh quyết định món tráng miệng.

"Cho chúng tôi một phần bánh brownie sô-cô-la."

Kyouko như thể vừa thực hiện một cuộc phiêu lưu mạo hiểm khi gọi phục vụ bằng ánh nhìn, má cô hơi ửng hồng. Hajime truyền đạt với nữ phục vụ điều đó.

Abe Kyouko cực kỳ kém trong giao tiếp xã hội. Lần đầu gặp, cô chỉ có thể nói chuyện được 5 phút, và mỗi lần vượt quá giới hạn thời gian đó, cô lại rơi vào tình trạng thiếu máu.

"Có cậu ở bên đúng là đỡ quá."

Kyouko cúi đầu lẩm bẩm. Giọng nhỏ đến mức Hajime gần như không nghe được giữa tiếng ồn xung quanh, nhưng anh cảm thấy ấm áp trong lòng.

Hai người đang ở Vancouver, thành phố ven bờ Tây Canada. Từ tháng 6 đến tháng 9 là mùa đẹp đẽ và thoải mái nhất để ở đây. Không ít người người giàu có đến đây tá túc trong khoảng thời gian này.

Abe Kyouko sinh ngày 3 tháng 11, 29 tuổi. Theo lời cô tự nhận, cô là một hacker tài giỏi sống bằng "hack nhân quả báo ứng". Hajime vốn làm việc trong một công ty hệ thống, nhưng vì vài lý do đã được Kyouko mời vào giới hacker. Năm ngoái, Kyouko thành lập nhóm hacker Rusk cùng Hajime và vài người khác. Họ đã lừa các tập đoàn lớn đáng ngờ ở Nhật và chạy trốn khỏi nước sau khi đối đầu với chính phủ. Ban đầu cả nhóm ở Singapore, sau đó mỗi người tản ra khắp nơi trên thế giới. Kyouko và Hajime cùng đến Vancouver.

Hai người có cảm tình với nhau và muốn ở bên nhau. Có thể coi là một cặp tình nhân khi thực tế họ đang ở bên nhau, nhưng mối quan hệ của họ không đơn giản như vậy. Kyouko lớn tuổi hơn và chưa từng hẹn hò với đàn ông, nên cô khá lúng túng với cảm xúc của mình.

Mặc dù Hajime đã thổ lộ với Kyouko, nhưng cô từ chối ngay lập tức. Không phải là cô ghét anh, chỉ vì cô chưa quen với mối quan hệ nam nữ. Ngay cả giao tiếp bình thường với mọi người cô cũng kém, huống hồ nhảy vọt vào hẹn hò. Hajime hiểu và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cô sẵn sàng.

Dù cùng hack, chạy trốn ra nước ngoài và đến Vancouver, cho đến nay hai người chỉ từng nắm tay nhau. Dù tự thấy khó hiểu, nhưng Hajime không thể làm gì khác. Anh không muốn ép buộc Kyouko.

Món bánh brownie sô-cô-la được mang ra có vẻ đủ ăn cho hai người. Nữ phục vụ cẩn thận chia ra hai đĩa. Hajime và Kyouko cũng chia nhau suất ăn trưa vừa rồi.

"Phần ăn quá nhiều làm ta không thể thưởng thức nhiều món khác nhau. Thật bất tiện."

Kyouko nói rồi bắt đầu ăn bánh. Cô mỉm cười sau miếng đầu tiên, hình như rất ngon. Dù thế nào đi nữa, Hajime biết món ăn ở quán này là sở thích của Kyouko.

"Thành phố này chấp nhận mọi lối sống nên rất dễ ở."

Sau một lúc, Kyouko nhắm mắt trước ánh nắng mùa hè dần gay gắt và nói. Từ vị trí ngoài trời của nhà hàng, hai người đang ở trung tâm Vancouver, có thể nhìn xuống đường Robson, con phố nhộn nhịp nhất. Người từ Bắc Mỹ, Châu Âu, Châu Á, Châu Phi đổ về, hòa nhập vào thành phố một cách tự nhiên.

"Vâng, thoải mái thật."

Hajime đồng tình.

Trong khi Mỹ được gọi là lò luyện kim văn hóa, Canada giống như bát salad văn hóa. Mỹ hòa tan và đồng hóa các nền văn hóa, còn Canada khuyến khích sự đa dạng văn hóa song hành. Đó là sự khác biệt rõ rệt giữa hai quốc gia.

"Tôi dự định ẩn náu ở đây thêm một thời gian, nhưng có vẻ không được rồi."

Kyouko đột ngột nói.

"Có chuyện gì sao?"

"Chưa chắc chắn, nhưng có lẽ không sai. Phải tự vệ chứ không thể không phòng thủ..."

"Tự vệ chủ động, active defence... chỉ mình chúng ta á? Cơ mà, đối phương là ai?"

Trên không gian mạng, phe tấn công luôn có lợi thế. Chỉ phòng thủ là không đủ. Active defence bao hàm cả tấn công trước và phản công.

"Tôi chưa nói chi tiết được, nhưng có vẻ là đối thủ khó chơi."

Kyouko tạm dừng và uống cạn cà phê còn lại.

"Tội phạm mạng ở Nhật gần đây có vẻ gia tăng nhỉ? Chắc là để chuẩn bị cho Olympic."

Kyouko dùng nĩa cắm vào miếng bánh cuối cùng và đưa lên miệng.

"Chuẩn bị cho Olympic?"

Hajime không hiểu ý cô.

"Tôi nghi họ tự hack vào tài khoản ngân hàng Nhật, đánh cắp thông tin cá nhân để quảng cáo dịch vụ an ninh mạng cho Olympic ấy mà."

“Họ tính xa đến thế sao?”

Đúng kiểu tự tạo vấn đề rồi tự giải quyết. Ban đầu Hajime không tin. Kyouko không trả lời ngay, ngước nhìn bầu trời.

“Hơn 50 năm trước, cựu tổng thống Mỹ Eisenhower đã cảnh báo người dân Mỹ về sức ảnh hưởng gia tăng không kiểm soát được của phức hợp quân sự-công nghiệp (military-industrial complex). Hiện tượng tương tự đang xảy ra, phức hợp quân đội-mạng (military-internet complex) đang cố gắng kiểm soát nước Mỹ. Họ sẽ vui lòng chơi trò tự tạo vấn đề rồi tự giải quyết. Cậu có biết một trong những khách hàng quan trọng của Endgame, công ty an ninh mạng quân sự, là Google không?”

Sau đó, Kyouko liếc nhìn nữ phục vụ một cách tự nhiên. Hajime bối rối trước sự thay đổi đột ngột của câu chuyện, nhưng cũng cảm thấy hồi hộp. Anh linh cảm rằng mình sắp tham gia vào một cuộc phiêu lưu mới.

–––––––––––––––––

—Tiền thưởng là 10 triệu yên? Thật á? Chi tiết sự kiện hàng tháng của Psycho Angels đã được công bố. Mục tiêu là khám phá lâu đài cổ bí ẩn ở vùng Catalana và tìm kho báu hoàng gia. Đội tìm được kho báu sẽ nhận giải thưởng 10 triệu yên.

Giải thưởng triệu đô trong game online cũng đã từng có. Từ năm 2013, Fujitsu tài trợ giải mạt chược trực tuyến Maru-Jan với tổng giải thưởng 10 triệu yên (giải nhất 5 triệu). Nhưng chưa có game di động xã hội nào có giải nhất 10 triệu. Với hàng chục triệu người chơi Nhật Bản, tuy xác suất rất thấp, nhưng vẫn khiến người ta hy vọng "có khi nào mình sẽ thắng...".

Trong sự kiện có cung cấp các vật phẩm đặc biệt miễn phí và trả phí. Dĩ nhiên vật phẩm trả phí sẽ có lợi thế hơn. Nếu bỏ nhiều tiền mua vật phẩm trả phí và tăng cường chúng, việc giành chiến thắng cũng không phải chuyện viễn vông. Đó là ảo tưởng mà game muốn gieo vào đầu người chơi.

Psycho Angels đã sôi động, giờ càng thêm phần nóng bỏng. Lượng người ngày đêm không ngủ để chơi game gia tăng, thậm chí có trẻ vị thành niên cướp của, tống tiền để lấy tiền mua vật phẩm.

Dư luận lên án việc game kích thích ham mê cờ bạc ở lứa tuổi trẻ. Nhưng với số lượng người chơi áp đảo, những lời chỉ trích bị lu mờ. Các phương tiện truyền thông quảng cáo và làm chương trình đặc biệt về Psycho Angels, thổi bùng sự sốt sắng hơn là phê phán.

Khi sự kiện kết thúc, Psycho Angels đã vượt 50 triệu người đăng ký.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện