Ngày 8 tháng 2 năm 2015 – 2 ngày trước khi rời khỏi Nhật Bản
Chiều hôm đó, Hajime đang lướt mạng thì Abe nhắn tin:
—Thợ săn tiền thưởng giỏi hơn tôi nghĩ.
Hajime giật mình. Cuối cùng thì kẻ truy đuổi cũng đến gần rồi sao? —Lẽ nào họ đã tìm ra danh tính chúng ta?
—Chính xác thì chưa, nhưng kết quả vẫn như nhau thôi. Hình như CyWAT đã chia sẻ thông tin điều tra cho một số thợ săn tiền thưởng tin cậy. Trong đó có danh sách những người bị nghi là thành viên Rusk.
—CyWAT biết được bao nhiêu?
—Họ liệt kê vài chục người. Không thể loại trừ khả năng chúng ta nằm trong đó.
—Cô Abe nhận được thông tin từ ai vậy? Cô đã làm gì để có nó?
Hajime muốn hỏi là từ Satou phải không, nhưng anh kiềm chế lại.
—Tôi không hiểu cậu đang nói gì. Thông tin này tôi tự thu thập, nhưng không thể tiết lộ chi tiết về nguồn gốc và cách thức. Trước giờ tôi cũng không giải thích rõ về phương pháp lấy thông tin hay tấn công.
—Nhưng tôi muốn biết.
—...Tôi nghĩ lý do cậu muốn biết là vì không tin tưởng tôi. Điều đó rất khó chịu đối với tôi. Xin hãy xua tan cảm giác nghi ngờ ấy đi.
Nếu có thể thì Hajime đã làm từ lâu rồi.
—Cô nhận từ Satou phải không? Rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và Satou là thế nào?
—... Xin lỗi, tôi không thể nói. Tôi không thể tiết lộ thông tin một cách bất cẩn với người đang trong tâm trạng không ổn định.
—Khi tôi bình tĩnh lại, cô sẽ nói phải không?
—Đúng vậy. Tôi cũng mong cậu bình tĩnh lại.
—Vậy nói đi, cô nghĩ gì về tôi?
—...Vẫn như tôi đã nói. Không có gì thay đổi. Cậu là người tôi muốn ở bên.
—Tôi thích cô. Qua vụ lần này, tôi đã nhận thức rõ điều đó.
Hajime thú nhận.
—Làm ơn thôi đi. Đừng nói tới chuyện thích hay không thích nữa. Tôi chóng mặt lắm.
—Xin lỗi.
—Quả nhiên con người thật đáng sợ. Cậu từng nghĩ mình khác biệt, nhưng cuối cùng vẫn trút cảm xúc như bao người khác.
Thấy phản ứng của Abe, Hajime cực kỳ hối hận. Anh biết Abe không giỏi ứng biến với cảm xúc con người, nhưng vẫn trút cảm xúc vào cô ấy mà không suy nghĩ. Hai người im lặng một lúc.
—Tạm gác vụ đó lại đi, có chuyện khẩn cấp đây.
Abe lại gửi tin nhắn.
—Chuyện gì vậy?
—Phần mềm giám sát tôi cài vào hệ thống điều khiển của khách sạn phát hiện có mã độc xâm nhập. Hình như hệ thống điều khiển của khách sạn đã bị hack. Họ đã chiếm quyền kiểm soát camera.
—Cái gì? CyWAT á?
—Không, nếu là họ thì có thể yêu cầu khách sạn hợp tác. Chắc chắn là thợ săn tiền thưởng. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay bây giờ.
Tức thì tâm trạng Hajime chuyển biến. Adrenaline được tiết ra.
—Tôi hiểu rồi. Nhưng, chúng ta trốn đi đâu bây giờ?
—Họ nhắm vào lỗ hổng của một hệ thống điều khiển phổ biến. Khách sạn nào không dùng sản phẩm đó thì an toàn. Tôi sẽ giải thích rõ sau. Bây giờ hãy đi ngay đi. Đừng quên kính râm và mũ cải trang.
—Rõ.
Hajime đóng máy vi tính xách tay lại, bỏ vào balô. Anh nhét thêm các thiết bị ngoại vi và quần áo thay vào, rồi rời khỏi phòng, gõ cửa phòng Abe. Abe lập tức bước ra cùng túi đeo vai. Hai người nhìn nhau, rồi Abe đi về phía quầy làm thủ tục trả phòng trong khi Hajime leo lên taxi đang đậu trước khách sạn. Từ ghế sau, Hajime thấy một người đeo túi giống Abe đi vào khách sạn từ bên ngoài, chứ không phải bước ra từ bên trong. Anh bối rối.
Vừa rồi rõ ràng Abe đi về phía quầy tiếp tân mà, làm gì có thời gian ra ngoài rồi quay lại. Chắc mình nhìn nhầm.
Một nỗi lo lắng ùa đến.
Nhưng rồi Abe bước ra từ khách sạn và leo lên xe, nỗi lo của Hajime tan biến. Chắc là anh vừa nhìn nhầm với người khác thật.
"Xin lỗi đã để cậu phải chờ."
Abe nói rồi chỉ màn hình điện thoại cho tài xế, hỏi anh ta điều gì đó trong khi xe bắt đầu lăn bánh.
"Để tôi giải thích ngắn gọn về hệ thống điều khiển phổ biến."
Hajime định hỏi về người anh thấy lúc nãy, nhưng Abe đã nói trước.
"Có một hệ thống điều khiển phổ biến, được sử dụng để quản lý từ máy điều hòa, thang máy, camera khách sạn cho tới các nhà máy và trạm điện, tên là SCADA[note56158]. Từ hơn 10 năm trước, nó đã bị chỉ trích là dễ bị tấn công, nhưng vẫn chưa được khắc phục. Lý do đơn giản là vì nhiều hệ thống không thể ngừng hoạt động. Để loại bỏ lỗ hổng, cần phải tạm dừng hệ thống, vá lỗi rồi kiểm tra. Nhưng hầu như không nơi nào có thời gian làm điều đó hoặc muốn chi thêm tiền. Đôi khi khắc phục xong, hệ thống lại không hoạt động, rất nguy hiểm. Giống như cập nhật Windows, đôi khi máy tính bị treo sau khi cập nhật. Nếu điều đó mà xảy ra với hệ thống điều khiển thì thiệt hại sẽ rất lớn."
Đây là lần hiếm hoi Abe giải thích dài dòng.
"Ra vậy."
"Các khu trung tâm thương mại trọng yếu ở Tokyo đều có camera giám sát. Nếu bị chụp ảnh ở đó, chúng ta có nguy cơ bị phát hiện bởi nhận dạng hình ảnh. CyWAT và thợ săn tiền thưởng chắc chắn đã thu thập hàng nghìn ảnh mặt của nghi phạm. Chúng ta cần đến nơi không có camera."
"Nghĩa là họ cũng có ảnh của cô Abe và tôi?"
"Đúng vậy. Khả năng không phải bằng 0. Ảnh cá nhân có thể bị rò rỉ qua nhiều đường, do bạn bè chụp rồi đăng lên Facebook, ảnh tốt nghiệp, vâng vâng..."
Trong lúc nghe Abe nói, xe vào một con hẻm chật hẹp, rồi dừng trước một khách sạn. Hajime ngạc nhiên, nhưng Abe bình thản trả tiền rồi xuống xe. Hajime theo sau.
"Đến nơi rồi. Chúng ta vào làm thủ tục nhé."
Nói rồi Abe bước vào khách sạn.
"Ơ... đây là khách sạn tình yêu mà?"
"Nơi gần đây và tương đối an toàn là loại khách sạn này."
"Tôi thì không vấn đề gì, nhưng cô Abe thấy ổn à?"
"Không sao hết. Và để tránh bị nghi ngờ, chúng ta cần ở chung một phòng. Mong anh thông cảm."
"Hơ..."
Hajime không biết nói gì, đành theo Abe vào trong với vẻ ngơ ngác.
"Nghe nói ở nơi này đàn ông sẽ chủ động."
Làm theo lời Abe, Hajime đặt một phòng rộng rồi nhận chìa khóa. Khi vào phòng, Abe lấy máy vi tính xách tay và các thiết bị khác ra sử dụng ngay. Hajime cũng mở máy ra kiểm tra thông tin trên mạng. Không tìm thấy gì đáng chú ý.
Lúc đến giờ ngủ, Hajime nói sẽ ngủ ở sofa, nhưng Abe bảo anh nên ngủ chung giường để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe. Cả hai mặc đồ ngủ gợi cảm do khách sạn cung cấp. Hajime lo lắng không biết có kiềm chế được bản thân không, nhưng cuối cùng cũng nằm xuống cạnh Abe sau khi cô nài nỉ nhiều lần. Hai người nằm nhìn lên trần, thỉnh thoảng Hajime liếc nhìn sang mặt Abe.
"Cô biết tôi thích cô phải không?"
"Vâng, nghe cậu nói tôi mới biết."
Ánh mắt vẫn dán vào trần phòng, Abe trả lời, mặt hơi đỏ.
"Nếu tôi ôm lấy cô thì cô sẽ phản ứng thế nào?"
"Theo tôi hiểu, cậu không phải là người vô lễ đến mức đó. Nhưng nếu do mất ổn định mà có hành động như vậy thì cũng không thể trách cậu.”
Câu nói cuối khiến trái tim Hajime như muốn nổ tung.
"Hơ? Điều đó nghĩa là... được à?"
"Tôi không ủng hộ chủ động. Cơ bản là tiêu cực."
"...Thế Abe muốn tôi làm gì?"
"Chỉ cần cậu ở bên tôi là được."
"Satou đã ôm vai cô. Điều đó làm tôi khó chịu."
"Về vụ Satou thì tôi miễn bàn. Mà tôi không hiểu tại sao cậu lại quan tâm đến cậu ta nhiều đến thế."
"Chẳng phải cô cũng tức giận khi tôi nói chuyện với cô gái cùng câu lạc bộ sao?"
"Tôi không tức giận. Tôi chỉ cảnh báo hành động thiếu suy nghĩ của cậu thôi."
"Cũng giống nhau mà."
"Khác."
Nói rồi Hajime tự hỏi tại sao hai đứa lại cãi nhau như trẻ con thế này? Cuối cùng, anh để mặc cảm giác bứt rứt, tiếp tục cãi nhau, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Mặc dù ở chung phòng, nhưng lúc thức dậy vào sáng hôm sau, Hajime và Abe hầu như không nói chuyện. Họ chỉ trao đổi tin nhắn ngắn theo định kỳ. Dù Abe ở ngay sát bên, Hajime vẫn cảm thấy bức bối, nhưng không thể làm gì.
---------------------------------
Ngày 9 tháng 2 năm 2015 – Ngày cuối cùng trước khi rời khỏi Nhật Bản
Hai người rời khỏi khách sạn tình yêu và vào một quán cà phê gần đó. Abe mời. Hajime hy vọng đó là lời đề nghị hòa giải.
"Chúng ta ôn lại kế hoạch sắp tới đi."
Giọng Abe hình như cũng có chút căng thẳng. Hajime nhấp một ngụm cà phê rồi Abe mở lời:
"Giữa chúng ta đang có sự bất đồng khó hiểu trong giao tiếp. Tuy nhiên, để thoát khỏi Nhật Bản an toàn, chúng ta cần phải làm việc. Trước chiến dịch cuối cùng, tôi cần người phụ trách truyền thông như cậu hành động. Hãy đưa ra tuyên bố giải tán. Kẻ thù sẽ tin chắc rằng chúng ta định bỏ trốn."
Thì ra không phải hòa giải, mà là công việc à... Hajime hơi thất vọng.
"Không phải quá sớm sao? Kẻ thù sẽ nóng vội và truy đuổi chúng ta đấy?"
"Đó chính là mục đích. Đây cũng là cơ hội để tìm hiểu ý đồ của đối phương."
"Hóa ra là vậy."
"Gần đây tôi không thể đoán được động thái của đối phương. Phần mềm diệt virus liên tục cập nhật để chống lại các bot client của Canon Tro tàn. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì không có hành động nào khác. Việc họ cập nhật có nghĩa là đã phát hiện ra người nhiễm virus, vậy họ phải nhận ra chúng ta đang sử dụng mạng quảng cáo rồi mới phải chứ?"
"Có lẽ họ đã nhận ra."
"Không có dấu hiệu điều đó."
"Không giống 'để nó trôi một thời gian' như thường lệ à?"
"Trong trường hợp đó, tôi nghĩ họ sẽ bí mật điều tra các nhà quảng cáo, nhưng cũng không có dấu hiệu điều đó. Có lẽ họ chưa nhận ra chúng ta đang lây lan virus thông qua mạng quảng cáo."
"Vậy họ đang làm gì? Theo dõi ngược lại chúng ta? Hay điều tra tài khoản Twitter của Rusk?"
"Tôi nghĩ họ đang theo dõi ngược và điều tra tài khoản Twitter, nhưng sẽ không tìm ra được gì. Thông tin từ Twitter rất hạn chế."
Abe tựa cằm vào tay và thở dài. Đôi mắt hơi buồn.
Lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong quán:
"Takano-kun! Sao cậu lại ở đây?"
Hajime giật mình quay lại, thấy Kawamoto đang đứng đó trong bộ vest. Trước khi Hajime kịp nghĩ gì, Abe lặng lẽ đứng dậy, bước về phía quầy thanh toán.
"Nè, sao thế? Người đó là bạn gái cậu à?"
Kawamoto nói rồi tiến lại gần, nắm lấy cánh tay của Hajime. Khá táo bạo.
"Xác suất người đó ở đây là trùng hợp quá thấp. Vậy có nghĩa người đó là CyWAT hoặc thợ săn tiền thưởng."
Abe thanh toán xong ở quầy và nói, rồi quay đi mà không nhìn lại, định rời khỏi quán.
"Đừng hòng! Ngăn cô ta lại!"
Kawamoto gào lên bằng sắc giọng như một người khác. Lập tức, hai gã đàn ông mặc đồ đen thui chặn lối ra trước mặt Abe. Abe, không biết từ lúc nào đã đeo kính và cầm bình xịt, giơ tay phải về phía hai gã. Tiếng xì xịt vang lên, chất lỏng dạng sương bắn phun mặt hai gã đàn ông, khiến họ ôm mặt, ngồi xuống tại chỗ. Dù vậy, họ vẫn cố với tay bắt lấy chân Abe.
"Nhanh lên!"
Abe hét lên với Hajime trong lúc bị tóm mắt cá chân. Hajime đẩy Kawamoto ra, chạy tới chỗ Abe, giẫm lên bàn tay đang nắm chân Abe và kéo tay cô chạy thoát.
"Cậu có mang theo đồ đạc chứ?"
Abe hỏi khó nhọc trong lúc chạy. Hajime trả lời có. Hai người chạy ra đường lớn và bắt một chiếc taxi.
"Làm ơn chở chúng tôi đến sân bay Haneda."
Abe nói, chiếc taxi chạy đi. Hajime và Abe im lặng một lúc.
"Không ngờ cô ấy là kẻ thù... chúng tôi cùng câu lạc bộ đại học đó. Vụ này trùng hợp quá rồi."
"Không đúng. Có lẽ cô ta không phải người quen của cậu, mà hoàn toàn là người khác. Họ đã điều tra quá khứ của cậu và giả làm người quen mà cậu khó nhớ ra thôi."
Abe nói rồi cắn móng tay.
"Tôi bất cẩn quá. Không ngờ người có trí nhớ tốt như cậu lại nhầm lẫn như vậy. Là lỗi của tôi."
"Nói thế nghe có khác gì là lỗi của tôi đâu..."
Nếu như lời Abe là đúng, thì lỗi là do sự thiếu cảnh giác của Hajime lúc gặp cô ta lần đầu ở Chofu.
"...Trước tiên cậu hãy đăng tuyên bố giải tán đã chuẩn bị sẵn. Mọi thứ phải diễn ra theo kế hoạch."
"Vâng."
Hajime lấy máy vi tính xách tay từ balô và đăng tuyên bố giải tán đã chuẩn bị lên Twitter:
—Chào các bạn, hành trình của chúng tôi đã kết thúc. Nhưng tất cả chưa kết thúc. Từ giờ, hành trình của các bạn sẽ bắt đầu. Chúng tôi sẽ được tái sinh dưới nhiều hình hài, miễn là còn tồn tại những công ty xấu xa trong xã hội này. Các bạn chính là Rusk tiếp theo!"
Thông điệp nhanh chóng lan truyền khắp nước Nhật, cũng được dịch và truyền khắp thế giới.
-----------------------------
Takuto vô cùng bất ngờ khi đọc tuyên bố giải tán của Rusk. Cậu ngồi bất động trước máy vi tính một lúc lâu. Tiếng tivi từ nhà bên cạnh vọng sang.
Dù muốn tin đó là giả, nhưng bài tweet được retweet với tốc độ chóng mặt, cùng hàng loạt bình luận, khiến timeline Twitter của Takuto nhanh chóng chìm trong thông báo giải tán Rusk. Các trang tin tức cũng lập tức đưa tin. Takuto dần nhận ra đó là sự thật và cảm thấy lo sợ. Cuộc sống có Rusk bên cạnh dường như đã trở nên bình thường đối với cậu. Tham gia cộng đồng ủng hộ Rusk, nói chuyện về Rusk với Saori, kiểm tra Twitter, giờ tất cả những việc đó sẽ biến mất. Cậu không thể nhớ ra mình đã làm gì trước khi có Rusk.
"Cậu đã thấy chưa? Vụ giải tán ấy."
Takuto bất giác gọi cho Saori.
"Thấy rồi."
Saori trả lời ngắn gọn. Mặc dù thường nói cụt lủn, nhưng giọng Saori qua điện thoại còn ngắn hơn.
"Giờ phải làm sao?"
"Đến lượt chúng ta."
"Ý cậu là gì?"
"Trong thông báo nói chúng ta là Rusk kế tiếp mà. Vậy thì tới lượt chúng ta rồi."
"Cậu định làm gì?"
"Như mình đã nói, vào đại học rồi làm công chức, phá hủy hệ thống từ bên trong."
"Cậu nghiêm túc đấy à?”
"Mình có nói điều không nghiêm túc bao giờ đâu, nên đừng hỏi kiểu đó nữa. Được sinh ra là đã thua cuộc rồi, nếu không chiến đấu thì sẽ mãi thua cuộc thôi."
"Cậu đáng nể thật đấy."
"Takuto cũng đâu kém. Ngày nay hiếm thấy trẻ con nào năng động như cậu. Nội điều đó đã đáng khen rồi."
"Tớ chả cảm thấy như đang được khen ngợi gì cả."
Hai người trò chuyện một lúc, Takuto cảm thấy bình tĩnh hơn.
Nhưng khi cúp máy và nhìn lại màn hình máy vi tính, dòng tweet và tin tức về việc giải tán Rusk vẫn tràn ngập không dứt, khiến nỗi lo âu của Takuto lại trỗi dậy.
-----------------------------------
■ Kẻ phản bội X - 10
"Đã bảo là tôi đoán đúng mà!"
Tôi gào lên với Yoshizawa qua điện thoại. Hầu hết các hệ thống quản lý hoặc camera giám sát ở khách sạn và khách sạn tình yêu tại Tokyo đều nằm dưới sự kiểm soát của UG. Trong lúc kiểm tra những người có khả năng là thành viên Rusk hoặc có động thái đáng ngờ, tôi phát hiện ra tên đó. Một trong số những ứng cử viên Rusk mà tôi tự tìm ra trước đây, Takano Hajime. Quả nhiên tôi không sai. Ít nhất có một người trùng khớp. Việc hắn chạy trốn khỏi quán cà phê chứng tỏ điều đó. Dù tôi đã hào hứng báo cáo, nhưng Yoshizawa ở đầu dây bên kia lại thờ ơ lạ thường. Nếu thuộc hạ của lão giỏi hơn thì đã bắt được bọn chúng rồi!
"Kouno-san, nghi phạm đã được thu hẹp còn 25 người trong cuộc họp hôm trước. Những người khác không cần thiết nữa. Như tôi đã nói, những kẻ cô kiểm tra trước đó đều trong sạch cả."
"Nhưng chạy trốn là bằng chứng tội phạm mà. Chúng còn nhắc đến CyWAT đấy. Sau khi ông nói tôi sai, tôi vẫn tiếp tục điều tra bọn chúng. Vài người rất đáng ngờ, tên Takano đó là một trong số đấy."
"Kouno-san thật thiếu trí tưởng tượng. Nơi đó gần khách sạn tình yêu mà. Hơn nữa, người phụ nữ kia lớn tuổi hơn phải không? Rõ ràng là đang ngoại tình. Chính vì thế họ mới hoảng hốt bỏ chạy."
"Dùng bình xịt và biết cái tên CyWAT thì không bình thường chút nào. Điều đó cũng phù hợp với kết quả điều tra của tôi. Nếu truy đuổi ngay có thể bắt được chúng đấy."
"Cô thật ngoan cố. Chuyện đó chẳng có gì lạ cả. Khu đó nguy hiểm mà, nếu nghĩ mình sẽ mất tất cả vì ly hôn thì ai cũng lo sợ thôi. Ly hôn sẽ gây mất phương tiện đảm bảo đời sống, ít nhất cũng vài chục triệu yên đấy."
"Nhưng mà..."
"Chuyện này kết thúc ở đây. Đừng quấy rầy tôi bằng những chuyện vớ vẩn nữa. Thuộc hạ của tôi đã bị thương vì họ, đúng là lãng phí nhân lực mà."
Điện thoại cúp máy.
Không thể tin nổi. Chắc chắn là bọn chúng mà.
Tôi nghiến răng, nhưng sáng mai sẽ rõ. Đến sân bay là gặp lại bọn chúng thôi. Có thể chúng sẽ bỏ chạy khi thấy mặt tôi, nhưng dù tôi có nói gì thì Yoshizawa cũng chẳng thèm nghe, thật phiền phức.
***
Lời tuyên bố giải tán đột ngột của Rusk gây nên làn sóng lớn. Hajime nhận được rất nhiều câu hỏi, nhưng Abe bảo cứ bỏ qua.
"Dính vào là không dứt được đâu. Chỉ toàn những lời tiếc nuối cuối cùng, hay muốn phỏng vấn lần cuối thôi, không mang lại lợi ích thực tế gì cả."
Abe có vẻ quyết đoán. Với tư cách là người truyền thông, đã tương tác trực tiếp với nhiều người, Hajime muốn nói lời cảm ơn với những phương tiện truyền thông thân thiện, nhưng anh cũng bị cấm. Theo chỉ thị của Abe, sau tuyên bố giải tán thì không được làm gì cả.
Truyền hình và báo chí đưa tin buồn về sự giải tán của Rusk. Hầu hết đều cho rằng nhóm sắp bị bắt. Các chuyên gia phỏng đoán nhóm giải tán là vì bị CyWAT truy đuổi gắt gao nên không còn cách nào khác. Mọi người chuyển sang bàn xem có bao nhiêu người sẽ bị bắt.
Đọc tin tức, Hajime khó chịu, muốn phản bác rằng nhóm sẽ không bị bắt, nhưng ráng nhịn.
Mặt khác, trên mạng xuất hiện những ý kiến trái chiều. Một bên cho là nhóm sắp bị bắt, bên kia lại nói rằng nhóm giải tán là để tránh bị bắt. Một số còn tuyên bố đã xác minh được thông tin với những người liên quan. Thậm chí có bài báo tệ hại, nói rằng một số thành viên đã bị bắt và khai ra tất cả, nên việc bắt giữ toàn bộ nhóm chỉ còn là chuyện sớm muộn.
-----------------------------------
13 giờ, ngày 10 tháng 2 năm 2015 – Ngày rời khỏi Nhật Bản.
Thành viên Rusk sẽ gặp nhau gần quầy B. Sau khi gặp nhau, họ sẽ làm thủ tục và cố lấy chỗ ngồi gần nhau. Điểm nhận diện là chiếc mũ của Abe, màu đỏ đen có gắn lông chim.
Hai người đã đến đây mà gần như không nói chuyện. Khi Rusk đã rút lui ở ẩn an toàn, Hajime muốn làm lành với Abe. Anh muốn quên chuyện Satou, nhưng vẫn chưa thể mở lời với Abe.
"Không biết sẽ có những ai đến nhỉ, hồi hộp quá!"
Hajime cố gắng lên tiếng, nhưng Abe lại nhìn về hướng khác:
"Cho đến khi tâm lý cậu ổn định, tôi sẽ không nói chuyện ngoài công việc đâu."
Abe nói với giọng hơi dỗi, Hajime cười khổ. Anh cảm giác Abe không thực sự tức giận, so với mấy hôm trước thì tâm trạng của cô đã thoải mái hơn rất nhiều.
"Tuy nhiên, tôi cần nói với cậu một điều quan trọng."
Abe quay sang nhìn vào mặt Hajime, cắn móng tay. Cuối cùng cô ấy cũng tiết lộ chuyện Satou sao?
"Vâng."
Hajime đáp lại, chỉ vào miệng Abe. Abe nhận ra mình đang cắn móng tay và hạ tay xuống.
"Thực ra, đây là lần đầu tôi đi máy bay. Nên tôi rất sợ."
"Vậy à... "
Nghĩ lại thì điều đó cũng hợp lý. Abe đã bỏ học giữa chừng từ khi còn học cấp ba và sống một mình từ đó đến giờ. Chưa có chuyến du lịch nào nên chưa từng đi máy bay cũng đâu lạ.
"Nếu tôi xỉu, xin hãy đưa tôi lên máy bay nhé."
"Được rồi. Nhưng tôi nghĩ cô nên thư giãn, đừng lo lắng là tốt nhất."
"Biết là vậy, nhưng tôi vẫn không thể xua tan được nỗi sợ. Làm người thật bất tiện."
"...A, đến rồi kìa."
Lúc đó, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Hajime. Anh chỉ vào người đàn ông mặc vest đen lẫn trong đám đông. Vóc dáng gầy gò, luồn lách cơ thể để tiến về phía nhóm Hajime. Tuy cao nhưng khom lưng, đi loạng choạng. Đeo kính râm nữa thì hơi quá mức.
"Nhìn kì cục quá nhỉ."
Nhìn kỹ thì tay ông ta cầm một chiếc mũ mềm. Có lẽ định đội, nhưng chắc xấu hổ quá nên chưa đội lên.
"Suzuki thích phong cách đó."
"Phong cách gì cơ?"
"Ông ấy là fan của Matsuda Yuusaku, đặc biệt là series phim truyền hình Tantei Monogatari."
"Ờm... xin lỗi, tôi không hiểu lắm."
"Cậu không biết Matsuda Yuusaku à?"
"Có biết. Là cha của Matsuda Ryuhei và Matsuda Shouta nhỉ. Nhưng tôi chưa xem phim nào có ông ấy đóng."
Trong lúc trò chuyện, Hajime nhận ra Abe đã nói chuyện tự nhiên với mình. Nhưng anh quyết định làm ngơ, hy vọng tình trạng này sẽ tiếp diễn. Quên chuyện của Satou đi. Đúng lúc hai người đang nói về Matsuda Yuusaku thì chính người đó xuất hiện trước mặt.
"Xin chào, tôi là Suzuki."
Suzuki đội mũ mềm lên rồi lại tháo xuống, khẽ cúi đầu chào.
"Tôi là Abe, mật danh John."
Ngay khi Abe tự giới thiệu, Suzuki ngạc nhiên:
“Hóa ra... là nữ sao?”
Suzuki lẩm bẩm. Abe đáp lại: “Đúng vậy”.
"Nhân tiện, ông hãy cho chàng trai này biết Matsuda Yuusaku ngầu đến mức nào đi."
Abe nói với Suzuki bằng vẻ mặt nghiêm túc. Mặc dù không nhìn thấy biểu cảm do kính râm che khuất, Suzuki có vẻ lúng túng. Ông cứng đơ một lúc.
"Tôi là Takano. Cảm ơn ông lúc trước đã chiếu cố."
"Không không, chính tôi mới phải cám ơn. Nhưng... cậu không biết Matsuda Yuusaku à? Thiệt luôn?"
Suzuki đẩy kính lên trán, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm Hajime.
"Tôi có xem phim con trai ông ấy đóng... nhưng phim của ông ấy thì chưa..."
"Trời ơi, không biết Matsuda Yuusaku... vậy thì cậu có vấn đề rồi đấy."
Hajime không biết phải phản ứng thế nào nữa. Abe cười khúc khích bên cạnh.
"...Xin lỗi. Tôi căng thẳng quá nên tâm trạng hơi kì quặc. Cho tôi nghỉ một chút."
Suzuki nói nhỏ rồi ngồi xổm xuống.
"Thật xin lỗi vì đã ép ông."
Abe cúi đầu xin lỗi.
"À không, có gì đâu. Lúc được cô Abe yêu cầu, tôi định nói gì đó thú vị... nhưng có vẻ không được rồi.”
"Nghề chính của ông ấy là thám tử đấy."
"Ồ..."
Thì ra là vậy. Abe có thể dễ dàng lấy được số điện thoại, địa chỉ, tên tuổi, kiểm tra hộ khẩu để xác định thành phần gia đình, thu thập dữ liệu về tài sản... thực ra tất cả là do Suzuki làm.
"Cô định tiết lộ tất cả tại đây à... cũng được thôi. Dù gọi là thám tử, nhưng thực chất tôi thuộc cơ quan mật thám. Điều tra ngoại tình, thám thính, dò xét đời tư của người khác... làm khá nhiều việc vô đạo đức."
"Thì ra có người chuyên nghiệp như vậy. Thảo nào..."
Hajime gật gù.
"Cô Abe tính toán xác suất chúng ta lên máy bay an toàn là bao nhiêu phần trăm?"
Suzuki thay đổi chủ đề, hỏi Abe.
"Tôi muốn nói 100%, nhưng vì tôn trọng chính phủ Nhật Bản nên là 70%."
"Vậy à... nếu chuyện không may xảy ra, cô có kế hoạch dự phòng không? Tôi thì nghĩ chỉ còn cách đầu hàng thôi."
"Kế hoạch dự phòng à... tôi không nghĩ tới chuyện chạy trốn. Tôi không giỏi chạy."
"Trong phim thì sẽ cải trang, và người bên trong là Schwarzenegger. Nhưng an toàn nhất là im lặng đầu hàng. Vậy kế hoạch dự phòng là chuẩn bị chiến đấu pháp lý ở Nhật Bản và bảo toàn tài sản ở nước ngoài à?"
"Chỉ còn cách đó thôi."
"Tôi cũng vậy. Tôi có người quen ở Estonia, nên gửi tiền vào ngân hàng ở đó."
"Còn tôi thì... Luxembourg."
Hajime nghĩ mọi người đều chuẩn bị kỹ càng, nhưng nhìn lại thì phần lớn tiền mặt của anh cũng để ở Singapore.
"Vậy ông Suzuki tính khả năng thành công là bao nhiêu phần trăm?"
"Theo tôi là 50-50. Phân nửa thôi."
"Chậc, con số đó quá thấp rồi. Chắc ông không thực sự muốn nói 50-50 đâu nhỉ?"
"Cũng có khiêm tốn một chút."
Suzuki nói rồi đứng dậy và nhìn xung quanh.
"Này, tôi biết là cậu nhút nhát, nhưng ít nhất cũng nên chào mọi người chứ?”
Bỗng ông lớn giọng.
“...Không cần phải nói lớn như vậy đâu mà. Tại thấy mọi người đang sôi động nên tôi không dám xen vào... Tôi là Oota.”
Một thanh niên ngồi cách đó không xa, nãy giờ giả vờ như người lạ, tiến lại gần. Cậu ta hơi bụ bẫm, chỉ nhìn mặt thì trông như thiếu niên, kéo theo một chiếc vali bự chảng.
"Chào cậu Oota... Tôi là Abe. Hình ảnh thực tế của cậu khác xa so với trên mạng nhỉ."
Abe lên tiếng.
"Đó không phải câu hỏi, mà chỉ là ấn tượng cá nhân thôi nhỉ."
"Vâng, không phải câu hỏi."
"Vậy thì tôi không cần hồi đáp cũng được nhỉ."
“Chào cậu, tôi là Takano.”
"Oota. Tôi ít nói chuyện khi không cần thiết, nên nếu không phản hồi thì mọi người đừng bận tâm nhé."
"Này, như vậy thì sao biết cậu còn sống hay đã chết chứ. Tự giới thiệu hơi muộn, tôi là Suzuki."
"Đó cũng không phải câu hỏi nhỉ. Tôi cho là một loại đùa giỡn nên sẽ không phản hồi. Oota."
"Khó giao tiếp quá..."
Suzuki thở dài, còn Hajime bật cười.
Khi Suzuki định nói thêm gì đó, Abe đặt ngón tay lên môi, rồi lấy mắt ra hiệu phía sau Suzuki. Hajime vội quay lại và thấy một người đang tiến lại gần.
"Xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi."
Người đó dừng lại cạnh Abe và nói.
-------------------------------------
■ Kẻ phản bội X - 11
13 giờ 18 phút, ngày 10 tháng 2 năm 2015 – Ngày rời khỏi Nhật Bản.
Sự ồn ào của sân bay thật độc đáo. Tuy ồn ào nhưng các thông báo vẫn nghe rất rõ. Có lẽ họ có một hệ thống đặc biệt. Tôi cứ suy nghĩ lung tung như thế trong lúc kéo vali.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trái tim như sắp vỡ tung. Dù biết không cần phải căng thẳng, nhưng cơ thể tôi không chịu nghe lời. Miệng khô khốc, mồ hôi rít chịt tuôn tràn khắp người. Thỉnh thoảng hình ảnh Satou ở trụ sở CyWAT lại hiện lên trong đầu. Thái độ coi thường của hắn khiến tôi rất khó chịu. Satou, kẻ hay nịnh nọt cấp trên, sẽ không xuất hiện ở sân bay theo thỏa thuận. Điều đó làm tôi nhẹ nhõm được phần nào.
Tôi dừng chân, hít thở thật sâu. Không khí khô khan, đầy bụi bay vào miệng. Bỗng nhiên, vài người nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi lập tức bước đi tiếp.
Hàng loạt quầy giống nhau nối tiếp. Người chưng diện, vest, đủ loại, nhưng ai cũng như nhau trong mắt tôi. Mang hành lý nặng, háo hức trước chuyến đi sắp tới. Không chỉ riêng tôi căng thẳng. Nhưng lý do lại khác nhau.
Nhóm tôi nhắm tới rất dễ nhận ra. Gần quầy hẹn trước. Một phụ nữ, ba đàn ông ngồi trên ghế dài. Chắc chắn không nhầm. Cuối cùng tôi cũng gặp trực tiếp các thành viên nhóm Rusk.
Tôi hít thở sâu rồi tiến lại gần họ.
"Xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi."
Bốn người quay lại nhìn tôi. Hai người hôm qua không có ở đây... Vậy là Yoshizawa nói đúng sao...? Nhưng phản ứng của họ hơi lạ. Tại sao họ không ngạc nhiên khi thấy tôi? Bình thường phải bất ngờ chứ.
"Tôi là Kouno."
Trước mắt tôi khẽ cúi đầu chào.
“Hân hạnh được gặp mọi người.”
Mỗi người tự giới thiệu tên, rồi chào tôi. Tôi gật đầu chào lại từng người. Dù quen biết nhau gần 10 năm online, nhưng đây là lần đầu gặp trực tiếp. Tuy đã xem ảnh, tra cứu tuổi tác cùng thông tin cá nhân, nhưng gặp người thật vẫn cảm giác khác hoàn toàn. Hình ảnh trên mạng không thực sự trùng khớp.
"...Tôi hay bị chê là không thể đi một mình. Khổ thiệt chứ..."
Suzuki bắt đầu nói với nụ cười gượng gạo, có vẻ là câu chuyện trước khi tôi tới. Nghe ông ấy nói là đã kết hôn khiến tôi ngạc nhiên. Hơn nữa, việc bỏ vợ ở Nhật Bản cũng khó tin. Chắc ông ta không nói gì với vợ về công việc này, nên giờ nói dối là đi công tác nước ngoài. Ủa khoan, một thành viên của Rusk mà lại bàn chuyện đời tư sao? Cũng có thể vì sắp rời Nhật Bản nên họ thong thả, nhưng tôi vẫn cảm thấy sai sai.
Khi một người đề nghị đi, cả nhóm bắt đầu di chuyển. Có vẻ là đi làm thủ tục. Tôi nhìn quanh. Không biết Yoshizawa sẽ xuất hiện lúc nào. Trước khi hoàn tất thủ tục xuất cảnh? Không, không thể như vậy. Họ ắt sẽ tịch thu hành lý trước khi nhóm kịp gửi hành lý.
Tôi lặng lẽ quan sát xung quanh trong lúc theo sau nhóm. Đi ngay phía trước tôi là Takano Hajime. Một thanh niên trông rất bình thường. Đây có thật là hắn không?
Đột nhiên Takano dừng lại. Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Đứng chắn trước Abe đang dẫn đầu là gã to lớn trong bộ vest, Yoshizawa. Xung quanh hắn là vài cảnh sát mặc đồng phục.
Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng vẫn căng thẳng khi nó thực sự đến. Tim như ngừng đập. Tôi vội cúi mặt, lùi lại. Rồi nhận ra phía sau cũng có cảnh sát. Trên phim truyền hình không xuất hiện nhiều cảnh sát đến thế này. Điều đó chứng tỏ chúng tôi đặc biệt. Những hacker mạnh nhất Nhật Bản. Nhóm bảo vệ quyền lợi của nhân dân, tấn công và hạ gục hàng loạt công ty xấu xa. Nhóm mà cảnh sát muốn bắt cho bằng được.
Khi đó, bỗng Abe ngồi xuống khóc lóc. Cả Takano cũng khóc theo. Oota cố gọi điện thoại nhưng bị tịch thu.
Không biết từ lúc nào, xung quanh đã tụ tập đông người như hàng rào bao vây. Ai nấy đều cầm điện thoại chụp ảnh. May mắn là tôi đã cải trang. Với bộ dạng này, gần như không ai nhận ra tôi.
"Này, những người kia là thành viên của Rusk đúng không? Tôi là Hayashi, phóng viên tạp chí tuần san Z. Một lời thôi cũng được, xin hãy bình luận gì đó đi."
Một gã mập mang kính lao ra từ đám đông, đưa mic về phía cảnh sát đang còng tay Takano. Tạp chí tuần san Z là trang tin tức cá nhân.
"Lùi lại đi, nguy hiểm lắm."
Cảnh sát lập tức đẩy người tự xưng là Hayashi đó ra.
"Là Rusk phải không? Phải không?"
Hayashi truy hỏi đến cùng, nhưng ngay lập tức bị hai cảnh sát khác túm vai lôi đi. Không chỉ một mình hắn. Liên tục xuất hiện những người tự nhận là chủ các trang tin, blog tin tức, đòi cảnh sát phát biểu.
"Là Rusk mà!"
Tiếng hô vang lên giữa đám đông hiếu kỳ, số người càng lúc càng đông thêm. Cảnh sát bất lực trước tình huống này.
Sao những trang tin tức nghiệp dư lại biết Rusk bị bắt ở đây? Ai là người tiết lộ? Không phải tôi. Chắc chắn cũng không phải cảnh sát. Hay là bọn UG?
Rõ ràng có gì đó không ổn.
***
13 giờ 32 phút, ngày 10 tháng 2 năm 2015 – Ngày rời khỏi Nhật Bản.
Sau khi làm thủ tục, nhóm Hajime vào quán cà phê. Suzuki nói muốn ăn Okonomiyaki trước khi rời Nhật Bản.
"Hình như trong sân bay này có quán Okonomiyaki. Hay là ông đi ăn rồi quay lại?"
Oota ngồi cạnh Suzuki, đặt cuốn sách hướng dẫn sân bay lên bàn.
"Nói vậy thôi, chứ tôi sợ đi lạc. Tôi hiếm khi đi nước ngoài, chỉ mới đi du lịch một lần từ Haneda sang Đài Loan. Không ngờ sân bay Kansai lớn thế này."
"Quả thực rộng thế này cũng hơi bất tiện nhỉ."
Câu chuyện vui vẻ tiếp tục một lúc.
"Cậu Takano nên nói chuyện với cô Abe đi. Khiến cô ấy nói chuyện một chút sẽ tốt hơn đấy."
Suzuki thúc giục Hajime. Abe ngồi cạnh Hajime từ nãy đến giờ vẫn im lặng, mặt tái mét. Có vẻ lo lắng khi sắp lên máy bay.
"À, ừm... Nhưng, tôi vẫn chưa hết sốc, nên không biết nói gì hết trơn."
Hajime đáp rồi nhìn Satou và Abe.
"Không ngờ Satou là gián điệp kép, cố tình rời nhóm rồi âm thầm chờ ai đó ở Sapporo. Còn đột nhập phòng tôi lúc vắng nhà để kiểm tra xem có bị gài máy nghe trộm không nữa..."
Satou cười, Abe cúi đầu.
"Xin lỗi. Tôi buộc phải giấu kín mọi việc. Nhưng tôi nghĩ khả năng cao là Cảnh sát sẽ không tìm đến cậu ta. Tôi cũng đã báo trước với các hacker và chuyên gia an ninh mạng khác. Cho rằng chắc chắn sẽ có ai đó sập bẫy."
Nghe Abe giải thích, Hajime cảm thấy ấn tượng trước kế hoạch nhiều lớp.
"Xin lỗi nhé. Nhưng trong số này, tao là người chịu nhiều rủi ro nhất. Vì tao phải ở giữa tâm địch suốt mà. Giờ thì CyWAT đã biết tao bỏ trốn nên đang hỗn loạn đấy. Nhưng với cái này, việc xuất cảnh sẽ không thành vấn đề."
Satou giơ chiếc hộ chiếu có ảnh của anh ta, nhưng tên người khác.
"Ông..."
Hajime bất ngờ to tiếng. Sau đó vội hạ giọng.
"Ông còn chuẩn bị cả hộ chiếu giả à?"
"Ai mà biết cái nào thật, cái nào giả chứ. Cũng có thể cả hai đều là giả cơ."
Satou cười, Hajime trợn tròn mắt.
“Cảm ơn cậu nhiều.”
Abe cúi đầu.
"Nhưng tôi vẫn chưa hiểu. Tại sao cô Abe gặp trực tiếp Satou? Rõ ràng quá nguy hiểm."
"Mày vẫn chưa hiểu à? John, ý tao là cô Abe, giỏi nói dối lắm."
"Thực ra... tôi đã không hề gặp Satou. Người cậu đã thấy là đại diện của tôi. Tôi đã nhờ cô ấy đóng giả làm bạn gái của Satou. Cô ấy đeo mic ngầm và làm theo chỉ dẫn của tôi, giúp tôi chuyển thông tin và tạo bằng chứng ngoại phạm. Nhờ cô ấy mà tôi có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo trong các vụ tấn công của Rusk."
"Thế sao cô không cho tôi biết?"
"Tôi buộc phải giữ kín tuyệt đối. Và tôi không ngờ cậu phản ứng cảm tính đến vậy."
"Người nắm nhiều thông tin nhất cũng phải chuẩn bị tinh thần chịu sự giám sát nghiêm ngặt nhất."
Oota lẩm bẩm, mặt nghiêm trang.
"Tôi hiểu, nhưng..."
Khi Hajime tỏ vẻ vẫn chưa đủ thuyết phục...
"Tôi đã chuẩn bị kế hoạch này mà không cân nhắc đến tính cách và năng lực của cậu Takano. Giờ ngẫm lại, tôi cảm thấy mình thật thất lễ."
...Abe lí nhí trả lời.
"Thủ lĩnh không cần xin lỗi. Và thành viên cũng không nên trách móc thủ lĩnh chỉ vì chuyện này."
Oota tiếp lời.
"Không cần nói những lời cứng nhắc thế. Chuyện qua rồi, chúng ta hãy thoải mái với nhau đi."
Suzuki nói vui vẻ để làm dịu bớt không khí. Satou tán đồng.
"Hình như có chuyện hay để xem rồi kìa."
Abe chỉ vào màn hình tivi treo tường, đang phát tin khẩn. Trên đó hiển thị logo của Rusk.
"Họ đưa tin về Rusk kìa!"
Hajime nói, Abe gật đầu.
"Những người đó bị bắt rồi nhỉ."
Khuôn mặt tái nhợt của Abe thoáng nở nụ cười.
Tin tức thông báo các thành viên Rusk bị bắt tại sân bay Narita. Đây là thành tích của CyWAT. Nhưng điều đó không thể đúng. Vì các thành viên Rusk thật sự đang ung dung uống trà tại sân bay Kansai.
"Cô Abe đã làm gì đó phải không? Giỏi quá, cô đánh lừa được họ rồi."
Suzuki nói với giọng phấn khích. Abe đặt ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.
"Đừng ồn ào quá. Ráng nhịn cho đến khi tới Singapore nhé."
Khuôn mặt Abe hồng hào trở lại.
"Nhưng, rốt cuộc là sao vậy?"
Suzuki lập tức tra tin trên điện thoại.
“Người tên Kouno không có mặt ở đây.”
Đang xem tin, Oota lên tiếng.
"Kouno-san cũng là một thành viên. Nhưng thật đáng tiếc, y không thể đi cùng chúng ta được. Vì tôi đã bảo y đến sân bay Narita." Abe nói.
"Càng lúc càng khó hiểu." Suzuki lẩm bẩm.
"Tôi thì hiểu rồi, nhưng tốt hơn hãy đợi tới Singapore rồi mới giải đáp thắc mắc."
Oota nhìn Suzuki với vẻ mặt đắc thắng.
Abe, Suzuki, Takano, Oota, Kouno... nhìn những tên trên tin tức, Hajime đã nghĩ ra điều gì đó.
"A... lẽ nào..."
"Có vẻ không chỉ riêng tôi... Tôi đã hiểu thêm một lý do tại sao chúng tôi được chọn rồi."
"Là gì?"
"Vì tên chúng tôi rất phổ biến, dễ tìm người cùng tên và độ tuổi tương đồng, phải không?"
"Gần đúng rồi đấy. Thực tế, tôi đã chuẩn bị sẵn hơn 10 người cùng tên và có độ tuổi gần giống nhau. Tôi tính rằng trong số đó, ít nhất một người sẽ vui vẻ đến sân bay Narita nếu nói họ đã trúng thưởng chuyến du lịch nước ngoài. Dĩ nhiên, tôi định sẽ làm chút việc để bồi thường cho sự làm phiền ấy."
Nghe vậy, tất cả đều đã hiểu ra âm mưu.
Abe đã tặng chuyến du lịch nước ngoài miễn phí cho những người trùng tên với các thành viên dưới dạng trúng thưởng xổ số. Vào chính ngày giờ này, tại sân bay Narita. Rồi cô ấy dẫn dụ Cảnh sát theo dõi và bắt giữ nhóm đó.
"Nhưng người tên Kouno kia... là người thật mà phải không?"
Suzuki lo lắng hỏi.
"Người đó là mồi nhử, nên tôi phải nhờ y tới đấy. Cũng hơi tiếc. Dù gì làm việc với nhau cũng đã lâu rồi."
"Ơm... người đó tình nguyện hy sinh vì chúng ta à?"
Suzuki đẩy kính râm lên nhìn Abe.
"Đúng là người đó hy sinh... nhưng hy sinh chúng ta để bản thân được Cảnh sát xử nhẹ.”
"Ơ... vậy nên cô mới đột ngột thay đổi đích đến thành Singapore à?"
Suzuki ngạc nhiên.
"Cô Abe, tôi nghĩ cô không nên đề cập chuyện này ở đây."
Oota làu bàu bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Ừ. Tới Singapore rồi hẵng bàn nhé.”
Abe lấy quyển hướng dẫn Singapore từ túi xách ra.
––––––––––––––
■ Kẻ phản bội X - 12
13 giờ 50 phút, ngày 10 tháng 2 năm 2015 – Ngày rời khỏi Nhật Bản
Tôi cùng các thành viên Rusk khác lên các xe cảnh sát có màn che. Trong xe tôi có Yoshizawa và một viên cảnh sát nữa. Điều hiếm thấy là Yoshizawa im lặng. Xe chạy được một lúc rồi mà hắn vẫn không nói gì.
"Yoshizawa-san, thành công lớn rồi đúng không?"
Tên cảnh sát ngồi ghế trước hỏi Yoshizawa.
"Cũng có thể là thất bại lớn đấy."
Yoshizawa cười khổ, nhìn tôi. Tôi không nói gì. Không, tôi không thể nói được. Rồi tất cả im lặng. Chỉ có tiếng đàm thoại của cảnh sát thỉnh thoảng vọng trong xe. Bầu không khí căng thẳng, khiến tôi như bị kim châm.
Tôi dần hiểu ra tình huống. Bây giờ mới hiểu ra nguyên nhân của cảm giác sai sai lúc ở sân bay.
Bọn họ là giả mạo, là những kẻ thế thân. Các thành viên Rusk không thể dễ dàng hoảng loạn, mất bình tĩnh như vậy. Đám đó chỉ có nước ngồi co rúm trong khoảng thời gian “hiệp sĩ công lý” hoạt động. Nghe cách chúng trả lời cảnh sát, rõ ràng là hoàn toàn không biết gì.
Ở sân bay có những người khác đợi sẵn. Chỉ riêng tôi là thật. Việc chuẩn bị những kẻ thế thân tại sân bay có nghĩa là Abe đã biết tôi phản bội.
Nhưng tôi bị lừa từ khi nào? Tại sao Abe biết tôi phản bội? Tôi và Yoshizawa chỉ nói chuyện qua điện thoại vài lần. Sau đó tôi vào ở tại trụ sở CyWAT nên không thể bị nghe lén. Máy vi tính cũng đã được Yoshizawa kiểm tra kỹ, nên không thể có thiết bị gì được cài vào.
Tôi cố suy nghĩ lý do Abe phát hiện ra. Và rồi tôi đã tìm ra.
Là thông tin về các thành viên. Có bẫy ẩn trong Facebook, Twitter hoặc mạng xã hội nào đó. Hành vi mà chỉ kẻ phản bội mới làm: tìm kiếm danh tính các thành viên, theo dõi họ từ máy tính không thể truy vết, xem hết tất cả ảnh. Chắc chắn từ cách thức hoạt động đó, Abe đã kết luận tôi là kẻ phản bội. Sau khi chuyển về CyWAT, cách xem trang của tôi đã thay đổi. Dù không nghe lén hay theo dõi được, nhưng vẫn có thể biết tôi truy cập các trang nào, như thế nào. Nhưng liệu Abe có kiểm tra hàng ngày như vậy không? Rắc rối ghê.
Tôi thở dài, vai rũ xuống. Sự mệt mỏi trào ra như thác đổ.
"Thất bại hoàn toàn... à không, hôm qua đáng lý tôi đã có thể bắt được chúng nếu Yoshizawa-san chịu hợp tác.”
Tôi vô tình than thở trước mặt Yoshizawa. Hắn nghe thấy thì lên tiếng:
"Cô đang nghĩ là chúng ta đã bị lừa à? Tôi cũng nghĩ vậy đấy. Nhưng trận chiến chưa kết thúc đâu. Hãy xem lại chúng ta đã sai ở đâu. Tôi không phải là người duy nhất có lỗi đâu. Cũng chưa chắc hai người cô thấy chính là thủ phạm mà.”
Tôi ngạc nhiên nhìn Yoshizawa. Hắn hôm nay vui vẻ, lạc quan bất thường. Tôi không hiểu tại sao hắn vẫn nghĩ có thể lật ngược tình thế.
"Mặc kệ thế này mà coi được à? Tại cô chỉ là một trợ giảng đại học tầm thường nên tính hèn nhát ngấm sâu vào người rồi đấy. Lật ngược tình thế đi nào.”
Yoshizawa cười đáp:
"Trợ giảng đại học không hèn nhát!"
Tôi nhìn hắn chằm chằm.
"Phải phải, cứ tức giận như vậy đi. Vì cô đã bị coi như đồ chơi mà. Chẹp, tôi đã tin cô nên cũng bị cho ăn cú lừa. Hai người ở khu khách sạn tình yêu nhất định cũng không phải đâu. Nếu cô là đàn ông thì tôi đã đấm cho một trận rồi. Thật là tức quá đi mà."
Với nụ cười rạng rỡ, Yoshiwara nói điều không rõ là đùa hay thật.
"Tại sao đấm tôi?"
"Vì tôi sắp bị mấy ông quan to mắng chứ sao. Tại cô mà tôi phải chịu trách nhiệm, nên ít nhất cô cũng phải chịu chút đau đớn cho đáng đời chứ. Hơn nữa, tôi thích đấm những người kiêu ngạo dù không làm được tích sự gì như cô đấy. Satou cũng phải chịu trách nhiệm liên đới. Bây giờ hẳn anh ta đang hốt hoảng ở trụ sở CyWAT. Chừng nào về tới, tôi sẽ đấm anh ta."
"Đúng vậy! Không chỉ riêng tôi! Tất cả thành viên CyWAT đều bị lừa cả! Với lại, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Từ lần đầu liên lạc ở Chofu, tôi đã nghi ngờ tên đó rồi. Vì vậy tôi mới cố tình mặc váy ngắn, lộ đùi và ngực để dụ dỗ hắn. Tại quán cà phê ở khu khách sạn tình yêu, tôi cũng gặp hắn. Hắn đứng trước mặt tôi đấy. Nếu ông tin tưởng tôi và cấp thêm nhân lực, chắc chắn chúng ta đã bắt được hắn ở đó rồi."
"Đừng đổ lỗi cho người khác như vậy chớ."
Yoshizawa vừa cười vừa vén mép váy của tôi.
"Ông làm gì vậy!? Thế là quấy rối tình dục đấy!"
Tôi giật mình giữ chặt mép váy và nhích xa khỏi Yoshizawa. Hôm nay tôi ăn mặc rất nữ tính, vì biết sẽ có người chụp ảnh.
"Tôi đã nghĩ từ trước rồi, nếu đã mặc váy thì cô nên bỏ cách xưng ‘tôi’. Dù một số người thích sự mâu thuẫn ấy. Nhưng lúc tiếp cận kẻ thù, cô đã ưỡn ngực và xưng ‘mình’ nhỉ. Nghe cứ như cô là kẻ hai mặt ghê tởm ý."
Yoshizawa cười khúc khích. Thật đáng ghét. Mẹ kiếp hắn.
Takano Hajime là một trong những nghi phạm có khả năng là thành viên Rusk mà tôi đã liệt kê. Vì vậy, tôi đã đóng giả làm người bạn cũ tên Kawamoto khi tiếp xúc trực tiếp ở Chofu. Đàn ông thường không nhớ rõ mặt phụ nữ ngoài vòng thân quen. Chỉ cần thay đổi kiểu tóc, trang phục và trang điểm là có thể lừa dễ dàng. Chỉ cần chiều cao và dáng người giống là được. Quả nhiên, hắn đã bị lừa. Sau đó tôi tiếp tục tiếp xúc với hắn vài lần nữa. Đỉnh điểm là ở quán cà phê khu khách sạn tình yêu. Lúc thấy hắn ở đó, tôi đã chắc chắn 100% rồi. Người phụ nữ đi cùng hắn ắt hẳn là đồng bọn. Nếu Yoshizawa tin tưởng tôi thì mọi chuyện đã khác rồi.
***
15 giờ 10 phút, ngày 15 tháng 2 năm 2015. Ngày rời khỏi Nhật Bản.
Khi đã ngồi vào ghế trên máy bay, Abe vẫn trông không yên tâm. Hai ghế cạnh cửa sổ. Abe ngồi cạnh cửa sổ, Hajime ngồi phía lối đi.
"Chúng ta đang ở trên máy bay rồi nhỉ."
Abe nói vậy, đồng thời nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Phải. Thắt dây an toàn thôi."
"Máy bay không rung chút nào, cũng không có mùi khó chịu."
"Vì chưa khởi hành mà."
"Tôi có vẻ ổn. Cảm giác như không còn sợ máy bay nữa. Tôi vốn thích không gian hẹp và tối mà."
Abe có vẻ vui mừng, lẩm bẩm.
"Thế thì tốt."
"...Cảm ơn cậu."
Đột nhiên Abe cúi đầu.
"Tự dưng cô sao vậy?"
"Đây là thời khắc trước khi lên đường, nên tôi muốn nói lời cảm ơn."
"Ra vậy. Tôi cũng cảm ơn cô. Cô đã mở ra cho tôi cuộc sống mà trước giờ mình chưa từng nghĩ tới."
Thông báo từ loa phóng thanh trong cabin vang lên. Đôi mắt Abe sáng rực.
"Bây giờ tiếp viên sẽ trình bày cách sử dụng thiết bị cứu sinh."
Nhìn vẻ hào hứng của Abe, Hajime cũng cảm thấy hồi hộp.
-----------------------------------
Takuto và Saori đang ở sân bay Narita. Hai đứa đi loanh quanh hiện trường vụ bắt giữ, nhưng không thu được thông tin gì. Hai đứa liên tục kiểm tra tin tức trên điện thoại, nhưng cũng chỉ thấy nội dung cũ. Một hồi, hai đứa ngồi xuống ghế dài ở cánh Bắc, nơi đang đông nghịt hành khách. Bên kia bức tường kính là bóng đêm.
Kể từ lúc lên tàu Narita Express, cuộc trao đổi của hai đứa chỉ có một câu duy nhất của Saori: "Hiện trường ở ga số 1 cánh Bắc". Hai đứa lặng lẽ đi bộ khắp sân bay Narita. Ngay cả khi không nói ra, chỉ cần trao đổi ánh mắt thì hai đứa cũng hiểu suy nghĩ của nhau.
Hai đứa ngồi sát bên nhau trên ghế dài, mắt hướng về đường băng nhòe nhoẹt phía bên kia. Khi nghe thông báo đóng cửa làm thủ tục lên máy bay, Takuto không kiềm chế được cảm xúc nữa.
"Không hiểu nổi."
Cậu thốt ra câu nói không biết đã lặp lại bao nhiêu lần, siết chặt điện thoại trong tay.
"Không hiểu gì cơ? Tình hình rất rõ ràng mà."
"Không đúng. Tất cả đều mơ hồ. Nên làm gì bây giờ? Rusk thực sự đã bị bắt rồi. Chúng ta có thể cũng sẽ bị bắt. Ngay cả không bị bắt, tớ cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo nữa."
"Việc cần làm rất rõ ràng. Tiếp tục sống và chiến đấu. Mình không biết Aoyama muốn gì, nhưng mình sẽ làm vậy."
"Sao cậu bình tĩnh thế? Rusk đã bị bắt rồi đó."
"Mình nhớ ra rồi... Abe Kyouko bị bắt... trước đây mình từng trò chuyện với chị ấy trong cộng đồng người ủng hộ. Hóa ra chị ấy không phải người ủng hộ, mà là thành viên. Nhưng, Abe Kyouko mà mình biết không phải là người dễ hoảng loạn như thế."
"À, tớ nhớ là cậu từng đề cập vụ đó. Vì vậy cậu mới bình tĩnh sao?"
"Aoyama-kun sợ à?"
"Cậu...!"
Takuto bất giác nhìn chằm chằm Saori, nhưng liền tránh ánh mắt bình thản nhìn lại mình.
"Mình cũng sợ. Tất cả mọi thứ trên đời này đều đáng sợ. Nhưng chúng ta phải làm để sống. Thức dậy, đi lại, ăn uống, đi học, đi làm, nếu không sẽ chết. Từ khi sinh ra, mình chẳng hề vui vẻ. Chỉ khi chiến đấu cùng Aoyama-kun và Rusk, mình mới cảm thấy vui. Mình muốn chiến đấu thêm một thời gian nữa."
"Nhìn cậu có chút sợ sệt nào đâu."
Takuto bực dọc nói, cúi mặt xuống. Saori nắm lấy tay cậu.
"Đang run mà, thấy không?"
Takuto cũng nắm lại tay Saori. Hai đứa im lặng nắm tay nhau một lúc rồi cùng đứng dậy. Tiếng ồn ào xung quanh dường như không còn quan trọng nữa.
"Về thôi."
Takuto nói, Saori lặng lẽ gật đầu. Cô ngượng ngùng hỏi: "Ta có thể nắm tay thêm một lúc nữa được không?". Takuto không trả lời mà kéo tay Saori bước đi. Một lần nữa, thông báo cuối cùng vang lên, bầu không khí xung quanh họ trở nên hối hả.