Trường Trung học Phổ thông Công lập Seihoku ở Tokyo cách ga Kouenji khoảng 10 phút đi bộ về phía tây bắc. Tuy có tiếng là khu vực của giới trẻ, nhưng thực tế là phố xá lộn xộn với nhiều cửa hàng rẻ tiền. Giữa lòng khu phố chằng chịt hẻm nhỏ, đột ngột xuất hiện ngôi trường.

Trường khá nổi tiếng, mỗi năm có vài học sinh đỗ Đại học Tokyo. Nhưng cũng không phải là trường chuyên về thi cử, trường còn nổi tiếng với nhiều họa sĩ, nhà văn từng theo học.

Học sinh đi học mặc thường phục, nên khi chúng bước ra khỏi cổng thì khó phân biệt với sinh viên đại học hay người trẻ vô công rồi nghề trong khu phố.

Tuy nhiên, vẫn có những học sinh trông rõ ràng còn học cấp ba. Aoyama Takuto là một trong số đó. Cậu không nhỏ con, tướng mạo cũng chẳng trẻ con mấy, nhưng cử chỉ và lời nói lại toát lên vẻ non nớt hiếm thấy ở lứa tuổi này.

Một buổi chiều ẩm ướt tháng Sáu, ba học sinh bước qua sân trường sau tiếng chuông tan học. Ở giữa là Aoyama Takuto. Bên trái là Matsuzaka Yurika – trái với ngoại hình rám nắng trông có vẻ khỏe mạnh, cô cúi gằm mặt, thiếu sinh khí. Bên phải là cô gái tóc dài Suzuki Saori – dáng điệu chín chắn, nét mặt điềm tĩnh, rất hợp với chiếc áo blazer thanh lịch.

Ba đứa bước qua cổng trường, lội qua không khí ẩm ướt dính vào da, rồi vào con hẻm dẫn đến khu mua sắm. Suzuki Saori dẫn đầu, đưa Takuto và Yurika vào quán cà phê Doutor. Coi bộ cô đã quen vào quán này.

Những bông hoa cẩm tú cầu bị mưa rơi va vào, khẽ tròng trành trước cửa. Takuto có vẻ không quen đi cà phê sau giờ học, cậu chăm chú quan sát mấy bông hoa một lúc trước khi vào trong.

Vừa bước vào thì không khí mát mẻ, khô ráo của quán bao trùm lấy cậu. Trong quán chật kín khách.

"Hai người lên tầng trên tìm chỗ ngồi đi. Mình sẽ mua 3 cốc cà phê mang lên. Hai người uống cà phê được mà hả?"

Suzuki Saori đang xếp hàng, ra lệnh một cách nhanh nhẹn rồi đẩy chiếc cặp cho Takuto. Chiếc cặp màu xanh nhỏ gọn dễ thương, thiết kế riêng cho máy vi tính xách tay.

"Còn đứng đó làm gì? Lên tìm chỗ đi chứ!"

Saori gọi với giọng sắc lẹm, trái ngược hoàn toàn với vẻ bình tĩnh khi nãy.

“À, ờ!”

Takuto vội vàng chạy lên tầng hai. Yurika nối bước theo sau.

Tìm được chỗ trống, Takuto lao tới, đặt cặp xuống và ngồi cạnh đó. Yurika ngồi đối diện cậu, im lặng một lúc.

"Xin lỗi vì đã làm phiền các cậu."

Yurika lẩm bẩm, khiến Takuto không biết nói gì. Bộ dạng buồn bã của Yurika thường ngày năng động hiện giờ trông thật đáng thương.

"Không nên giữ mọi chuyện trong lòng mà. Cậu đừng bận tâm."

Suzuki Saori xuất hiện với cái khay chứa 3 cốc cà phê. Cô đặt khay xuống bàn, không để ý đến vẻ u sầu của Takuto và Yurika.

"Thời gian có hạn nên ta bắt đầu ngay thôi.”

Saori nói rồi ngồi xuống cạnh Yurika.

"Chắc mình sẽ bị đuổi học quá."

Yurika nói với gương mặt ủ rũ.

"Không có chuyện đó đâu. Bởi vì vẫn chưa biết thủ phạm là ai mà."

Takuto hạ giọng do lo ngại khách xung quanh. Saori hớp một ngụm cà phê rồi nhìn lần lượt hai người còn lại.

"Mình cảm thấy mọi người nhìn mình như thể mình chính là hung thủ. Nửa lớp cũng nghĩ vậy đúng không?"

"Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đó."

Saori điềm tĩnh trả lời rồi nói tiếp:

"Nè, trước hết mình muốn sắp xếp lại thông tin, được chứ?"

"Ừ, nên làm."

Takuto đồng ý, nên Saori ra hiệu bằng mắt cho Yurika.

"Mình không biết phải giải thích từ đâu. Hoàn toàn không có manh mối gì cả. Bởi vì khi bố bị bắt, máy tính và điện thoại cũng bị cảnh sát tịch thu, nên mình không biết tại sao bố lại bị bắt."

Hai ngày trước, bố của Yurika bị bắt vào buổi sáng. Gia đình hầu như không được giải thích lý do và bằng chứng bắt giữ. Họ chỉ biết thông qua tin tức truyền hình là ông bị cáo buộc đột nhập vào cơ sở dữ liệu của một trang thương mại điện tử nổi tiếng, đánh cắp một lượng lớn thông tin cá nhân.

Yurika hoàn toàn bế tắc. Sau khi nghỉ học một ngày, cô quyết định đi học trở lại, nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng. Saori, người bạn thân từ thời cấp hai, không đành lòng nên rủ Yurika đi chơi sau giờ học. Bạn trai của Saori là Takuto cũng đi cùng.

"Mình nghĩ nếu điều tra kỹ thì sẽ thấy chú ấy vô tội mà."

Takuto nói để an ủi Yurika. Nhưng Saori không thích kiểu lạc quan vô căn cứ như vậy.

"...Mình thích tính lạc quan của Aoyama-kun, nhưng đôi khi phán đoán của cậu không chính xác. Cậu nên ý thức được điều đó."

Những lúc Saori gọi Takuto là "Aoyama-kun", thường là có chút mỉa mai trong đó. Takuto cảm thấy khó chịu.

"Ý cậu là sao hử?"

"Nghĩa đen thôi. Bố của Yurika bị tình nghi đột nhập và đánh cắp dữ liệu cá nhân từ một website thương mại điện tử. Cảnh sát đã bắt và khám xét nhà. Nhưng họ không giải thích lý do tình nghi, và đã tịch thu tất cả những gì có thể là bằng chứng. Xét tình hình, mình nghĩ cảnh sát có khả năng thu thập và phân tích thông tin để đi đến kết luận một cách hiệu quả nhất."

"Vậy..."

Takuto sắp nói rằng nếu cảnh sát điều tra thì sẽ thấy ông ấy vô tội, nhưng bị Saori ngắt lời bằng ánh mắt.

"Nhưng mà, nghĩ thông thường thì cảnh sát bắt người là để kết tội. Cho nên nếu để mặc cảnh sát thì có lẽ chú ấy sẽ bị kết tội."

Sau khi nói dứt khoát, Saori nhận thấy Yurika thở dài nên biết mình đã nói quá.

“Cậu cực đoan quá đấy.”

"Nếu bị truy tố ở Nhật Bản, tỷ lệ bị kết án trên 90%. Trong lịch sử, hầu như không quốc gia nào có tỷ lệ kết án cao đến mức này, thậm chí còn hơn cả thời Đức Quốc xã hay Liên Xô cũ."

Saori phản ứng ngay trước lời của Takuto, rồi thầm nghĩ: Thôi chết! Mặc dù biết là nên kiềm chế, nhưng cô vẫn không kìm được việc trả lời ngay. Đúng là tật xấu. Cô không nên nói điều này trước mặt Yurika.

"Ơ, thế chẳng phải tình hình rất tệ sao!?"

Giọng Yurika thay đổi, sắc mặt cũng thay đổi theo.

"Nhưng mà, phân nửa số người bị bắt đã không bị truy tố. Chỉ cần đảm bảo không bị truy tố là được."

Nghe Saori nói tiếp, Yurika thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy à? Phải làm thế nào để tránh bị truy tố?"

"Thì phải nghĩ cách chứ sao! Mau kể cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi."

Bị Saori thúc giục, Yurika bắt đầu kể lể từng chút một.

"Hai ngày trước, vào buổi sáng, có người từ đồn Ooedo đến nhà mình. Họ cho bố xem lệnh, đọc to rồi đưa bố đi luôn. Sau đó 4-5 người vào nhà, bắt đầu đóng hàng loạt máy tính, điện thoại, giấy tờ của bố vào thùng carton rồi mang đi. Máy vi tính và thiết bị ngoại vi của mình cũng bị tịch thu."

"Sao lại tịch thu cả đồ cá nhân của Matsuzaka?"

"Họ nói không biết bố dùng máy nào nên phải kiểm tra tất cả."

"Thật quá đáng!"

"Có một người trông hiểu biết, ra lệnh đủ thứ. Người ấy bảo mình mang hợp đồng ra, rồi lấy luôn hợp đồng đi."

"Hợp đồng gì?"

"Hợp đồng với nhà cung cấp dịch vụ internet."

"Lấy cả hợp đồng với nhà cung cấp internet à...? Kỹ gớm."

"Mình ở trong phòng ăn với một chú cảnh sát tên Nakano suốt, nên chẳng làm được gì cả. Chỉ nhìn thôi. Thỉnh thoảng bị yêu cầu mang hợp đồng ra, hỏi điện thoại ở đâu. Mình hỏi ngược thì chú ấy không trả lời."

"Không biết họ dựa vào bằng chứng gì mà bắt nhỉ..."

"Họ không chịu nói."

Saori có ý tưởng về chuyện này.

"Mình hiểu được một chút rồi. Nghe này."

Saori lẩm bẩm, khoanh tay lại. Cô nói là "hiểu được một chút", nhưng thực ra rất rõ. Lấy máy vi tính bảng ra khỏi cặp, Saori bắt đầu giải thích một cách đơn giản.

–––––––––––––––––

Từ mùa xuân năm 2015, nhiều trang web thương mại điện tử và các trang web khác liên tục bị hack, gây thiệt hại tài chính khổng lồ. Từ năm 2013, 2014, các cuộc tấn công mạng nhắm vào Nhật Bản tăng vọt, và tình trạng đó đang càng trở nên rõ rệt hơn. Cách thức hack rất đa dạng, từ tài khoản cá nhân đến kho thông tin cá nhân khổng lồ trong các máy chủ công ty. Gần đây, thay vì nhắm trực tiếp vào các trang web, hacker lấy danh tính và mật khẩu người dùng từ các trang web khác hoặc thị trường ngầm, rồi dùng chúng để đăng nhập vào các trang web mục tiêu. Vì nhiều người dùng vẫn sử dụng chung tài khoản trên các trang web khác nhau nên đây là cách tấn công hiệu quả. Đơn giản nhưng hầu như không thể phòng chống, bởi dù có phòng thủ tốt đến đâu thì chỉ cần dùng tài khoản bị đánh cắp ở nơi khác là có thể đăng nhập vào. Tỷ lệ thành công chỉ vài phần trăm, nhưng với hàng trăm triệu, thậm chí hàng tỷ thông tin cá nhân bị rò rỉ, lượng nạn nhân liên tục tăng lên. Loại tấn công này được gọi là tấn công danh sách tài khoản hoặc tấn công danh sách mật khẩu.

Ngay khi cảnh sát bắt đầu điều tra thì các thông tin và bằng chứng về hacker liên tục xuất hiện trên mạng. Dù không tin tưởng hoàn toàn, nhưng cảnh sát đã bắt những người bị chỉ đích danh. Bố của Yurika cũng là một trong số đó.

Nghe Saori giải thích trôi chảy, Takuto và Yurika trố mắt ngạc nhiên.

"Xem xét dòng chảy sự việc, có thể suy đoán bố của Yurika là nạn nhân của một âm mưu tấn công mạng quy mô lớn nhằm gán tội cho người vô tội."

Mắt Saori không rời màn hình máy vi tính bảng, nói xong phần giải thích. Cô đã tìm hiểu sau khi biết chuyện của Yurika.

Takuto và Yurika im lặng một lúc. Saori muốn nói với Takuto "Làm việc kỹ lưỡng chút đi!". Mấy thông tin này chỉ cần tìm kiếm trên mạng là có thể biết ngay. Cô ước gì cậu ta đã chuẩn bị trước.

"Cậu tìm hiểu kỹ thật đấy."

Một lúc sau, Takuto mới lên tiếng.

"Chuyện nhỏ thôi. Mình chỉ tổng hợp các thông tin có sẵn. Chỉ với những thông tin hiện tại thì không làm được gì và cũng khó có thể giúp đỡ. Muốn chú ấy được thả ra, phải chứng minh chú ấy vô tội hoặc tìm ra thủ phạm thật sự. Nhưng việc này khá khó khăn, các cậu cũng hiểu mà hả?"

Saori nhìn Yurika và Takuto, chờ họ xác nhận.

“Hiểu.”

Takuto ưỡn ngực, nhưng ánh mắt vẫn do dự.

"Đối thủ là cảnh sát và một nhóm tội phạm mạng nặc danh. Học sinh cấp ba bình thường sẽ không đụng đến họ. Chúng ta cũng có thể bị gán tội và bị bắt. Cậu sẵn sàng chấp nhận rủi ro đó chứ?"

Nghe Saori hỏi lại, Takuto im lặng. Còn Saori, cô đã sẵn sàng. Dù giả vờ như một học sinh ngoan ngoãn, nhưng trong đầu cô là một con thú bị thương, rất hung dữ. Thấy Takuto không trả lời ngay, Saori nghĩ cậu chàng chắc không hề nghĩ đến khả năng bị bắt.

"Thôi bỏ qua Aoyama-kun đi, còn Yurika thì sao?"

Không thấy Yurika hồi đáp, Saori hỏi. Cô biết mình quá khắc nghiệt với Yurika đang ở giữa vòng xoáy sự việc, nhưng lời nói dịu dàng không phải là thế mạnh của cô. Không có thời gian chờ đợi để cô trở nên dịu dàng hơn. Vậy nên cô chỉ còn cách nói thẳng những gì cần làm.

"Mình sẽ làm. Phải làm chứ, nếu không bố sẽ bị kết tội mất."

Yurika lên tiếng. Takuto cũng hùa theo: "Tớ nữa."

"Vậy, tiếp tục câu chuyện hồi nãy đi. Từ lúc cảnh sát đến làm cậu sợ ấy."

"À, ừm. Mà thay vì sợ, mình cảm giác như không hiểu chuyện gì đang xảy ra hơn. Giống như đang mơ vậy. Nhưng nhờ có chú cảnh sát Nakano rất tử tế nên mình đã khá bình tĩnh."

“Ồ...”, Takuto hơi bất ngờ. Hẳn cậu ta nghĩ cảnh sát là kẻ thù.

"Chú ấy vẫn còn đó phải không?"

Nhưng Saori hỏi một cách mỉa mai. Cảnh sát không tử tế đến vậy.

"Chắc không đâu. Cảnh sát sao có thể ở lâu như vậy được."

Takuto nhìn Yurika để xác nhận.

"Ừ, chú ấy vẫn còn đó... Chuyện này đã xuất hiện trên tin tức một chút, cho nên hàng xóm cũng đồn đại. Mẹ mình sợ đi chợ nên nhờ chú Nakano đi giúp."

Yurika không hiểu tại sao Saori lại biết.

"Cái gì? Cảnh sát đi chợ giúp á?"

Takuto ngạc nhiên.

Thật kỳ lạ khi một điều tra viên giúp gia đình nghi phạm đi chợ và an ủi họ. Chắc đó là một cái bẫy, Saori nghĩ thầm.

"Thân thiện há. Chú ấy là người tốt đúng không?"

Yurika mỉm cười hài lòng.

"Không đâu. Đó là chiến thuật của cảnh sát đối với gia đình. Chứ chẳng thân thiện gì cả."

Saori nói thẳng. Yurika và Takuto nhìn nhau, không hiểu ý cô.

"Chiến thuật với gia đình là sao?"

"Là giả vờ quan tâm gia đình nghi phạm để dụ dỗ họ. Sau đó thuyết phục gia đình ép nghi phạm nhận tội."

Nghe giải thích, mặt Takuto đỏ phừng vì tức giận. Cả Saori cũng thấy nóng ran người. Cô vốn có cảm xúc gần như căm ghét đối với nhà nước và quyền lực. Cứ nói đến chuyện này là cô không thể bình tĩnh được.

"Cái gì? Thật á? Để bắt bố nhận tội ư?"

Yurika run giọng, cắn môi. Cũng hợp lý thôi, cô ấy vừa trải qua chuyện kinh khủng với cảnh sát, rồi tưởng đã gặp được chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng hóa ra chỉ là một thủ đoạn lừa đảo. Saori thông cảm cho Yurika.

"Vì cậu vẫn chưa bị lừa nên họ không nói dối. Quả thực họ tiếp cận để lợi dụng, nhưng không cần phải nói ra. Chỉ cần suy nghĩ một chút là biết thôi. Làm sao chú ấy có thể dành thời gian trong giờ làm để đi chợ giúp chứ."

Nhưng Saori không thể nói những lời dịu dàng để an ủi. Cảnh sát rất xảo quyệt. Nếu không cẩn thận sẽ không thể đối đầu được.

"Vẫn như nhau thôi. Mình bực rồi. Mình sẽ đuổi chú ấy ra khỏi nhà."

Yurika vẫn chưa nguôi giận, mặt đỏ gay gắt nhìn Saori. Cơn giận truyền sang cô. Tuy giận dữ là yếu tố cần thiết để chiến đấu, nhưng không được để nó cuốn mình đi. Nếu phe kia xảo quyệt và bẩn thỉu thì phe mình cũng phải xảo quyệt lại.

"Thay vì vậy, cậu nên lợi dụng chú ấy. Có người đi chợ giúp tiện lợi mà."

Saori nhìn thẳng vào mắt Yurika, nhưng cô ấy quay đi.

"Mình không thể chấp nhận được."

"Nếu không khéo léo xoay chuyển tình thế thì không thắng nổi đâu. Đối thủ có quyền lực nhà nước mà."

Saori nhấn mạnh.

"Mình hiểu, nhưng thật khó chịu. Có điều, mình sẽ cố. Mình phải chịu đựng để minh oan cho bố."

Yurika trả lời, vẫn ôm đầu. Takuto và Saori nhìn nhau.

"Mình biết là cậu khó chịu, nhưng đành chịu thôi. Bởi họ tự đặt ra luật lệ và áp đặt lên chúng ta, nên có chống lại cũng vô ích. Ta phải tận dụng ngược luật lệ đó để thắng. Về nhà cậu hãy nói với gia đình việc này, để họ chuẩn bị tâm lý. Chắc chắn bọn chúng sẽ khuyên cha cậu nhận tội."

Nghe lời khuyên của Saori, Yurika lặng lẽ gật đầu.

"Cậu nghĩ từ giờ nên làm gì?"

Suýt nữa Saori đã nói "Tự mình nghĩ đi chứ!" trước câu hỏi đùn đẩy trách nhiệm như vậy, nhưng cô kiềm chế, thông cảm cho tâm trạng Yurika.

"Cậu hãy liệt kê các lựa chọn. Đầu tiên, nếu nhận tội, có thể được án treo, khỏi phải vào tù. Nhưng sẽ có tiền án, trở thành tội phạm."

Saori cố nói một cách khách quan.

"Án treo là gì?"

"Ví dụ như bị kết án 1 năm tù, nhưng vì là lần đầu và có thái độ ăn năn nên cho án treo, khỏi phải đi tù nhưng vẫn có tội. Nếu trong thời gian 2 năm thử thách mà phạm tội nữa thì sẽ phải chấp hành án tù ngay."

"Vậy là không phải vô tội?"

"Chỉ khỏi phải đi tù, nhưng vẫn bị kết tội."

Nghe cụm từ "bị kết tội", Yurika lại buồn bã.

"Bị kết tội... vậy chắc bố mình sẽ bị đuổi việc đúng không?"

"Không chắc lắm, nhưng khả năng cao là vậy. Mặt khác, nếu không nhận tội mà vẫn bị kết án thì sẽ bị coi là không thành khẩn, khó được án treo."

Giải thích xong, Saori cảm thấy rất bực mình.

"Khoan đã! Nếu ra tòa thì gần như chắc chắn sẽ thua. Thế thì khác nào đe dọa nên nhận tội trước thay vì thua kiện rồi chịu hậu quả tệ hại hơn? Hừ, bởi thế tớ mới ghét người lớn."

Takuto lắc lưỡi. Saori cười khổ. Phản ứng thẳng thắn này rất đúng với tính cách Takuto. Cô bỗng tự hỏi, từ khi nào mình không còn bộc lộ cảm xúc một cách trực tiếp nữa.

"Không liên quan đến người lớn hay trẻ con. Chúng ta đang sống trong xã hội như vậy, nên phải hành động dựa trên tiền đề đó, chứ chỉ than vãn sẽ không đi đến đâu. Như mình đã nói, phải tìm cách chiến thắng trong khuôn khổ luật lệ của người lớn. Các lựa chọn còn lại rất hạn chế."

"Nghĩa là tìm bằng chứng để lần ra thủ phạm thật sự nhỉ."

"Hoặc... tìm ra thủ đoạn và danh tính của những kẻ giả mạo bằng chứng. Như vậy có thể chứng minh cha của Yurika bị bẫy. Mọi manh mối có thể có ở nhà Yurika đã bị cảnh sát tịch thu hết rồi, nên chúng ta phải nghĩ cách khác."

"Quả vậy."

Takuto khoanh hai tay và gật gù. Ở bên cạnh, Yurika ngước nhìn Saori.

"Saori thật sự rất đáng tin cậy trong những lúc như thế này. Nãy giờ mình cứ bất ngờ hoài."

Trong lớp, Saori thường im lặng, nên chắc mọi người nghĩ cô là tuýp con gái nhút nhát và dịu dàng. Thực ra cô chỉ lười thôi. Ngay cả với Yurika, bạn thân từ lâu, cô cũng không tiết lộ việc hack.

"Cậu đã nghĩ mình là cô gái ngốc nghếch mắc bệnh tâm lý chứ gì? Để mình cho xem vết dao cắt nhé?"

Saori vẫn bình thản, vén tay áo trái lên. Tất nhiên không hề có vết cắt nào cả, nhưng thấy Takuto nhìn chằm chằm vào cánh tay mình khiến cô hơi xấu hổ.

"Đùa thôi mà."

Cô vội nói thêm, kéo tay áo xuống, hơi ngượng, thầm nghĩ đáng lý mình không nên làm trò đó.

"Tớ chưa bao giờ nghĩ cậu bệnh tâm lý đâu. Cậu thông minh và can đảm mà."

Nghe Takuto nói, Saori cảm thấy mắc cỡ. Yurika cũng gật đầu đồng tình.

"Chơi thân đã lâu mà chưa thấy cậu như thế này bao giờ. Mình nhìn nhận lại cậu rồi, thật sự cảm ơn cậu."

Saori quay mặt đi.

"Mặt cậu đang đỏ đấy."

Nghe Takuto nói, cô lại xấu hổ hơn. Sao mấy lúc thế này thì cậu ta nhận ra nhanh vậy? “L-làm gì có!”

Dù bất giác phủ nhận, nhưng má cô càng nóng hơn.

------------------------

Yurika phải về sớm để tránh khiến gia đình lo lắng, Takuto và Saori ở lại quán bàn tiếp kế hoạch. Nghĩ đến việc Yurika phải về nhà, nơi có cảnh sát, Takuto cảm thấy bứt rứt.

Bóng hoàng hôn đã nhường chỗ cho đêm tối, các cửa hàng dần đóng cửa. Ngược lại, các quán đêm bật đèn neon lên, phong cảnh quen thuộc dần biến đổi. Khách trong quán cũng chuyển từ học sinh sang người đi làm.

Nhìn phố đêm, Saori nhớ lại ngày nhóm hacker Rusk bị bắt. Đó là một kế hoạch tinh vi do Abe Kyouko – thủ lĩnh của Rusk – lên kế hoạch, khiến cảnh sát và người dân cả nước Nhật sập bẫy. Khi thấy Takuto đau khổ vì nghĩ Rusk đã bị tiêu diệt, cô đã nói với cậu ta rằng dù Rusk không còn, họ vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu. Hôm đó, cô và Takuto đã nắm tay nhau lần đầu. Mỗi lần nhớ lại, Saori vừa ngượng ngùng vừa vui sướng.

"Cậu biết phải làm gì chứ?"

Saori đổi chủ đề, hỏi Takuto.

"Trước tiên hỏi bạn bè trên mạng xem có thông tin gì về vụ án này không."

"Ừm, được đấy. Ngoài ra, nếu có thể, mong cậu giúp mình việc này."

Saori nói rồi lấy máy vi tính bảng ra, hiển thị một bảng biểu.

"Có khá nhiều trang web đăng tải bằng chứng, nhưng không biết cái nào đăng trước. Chỉ có thể xem từng cái một. Mình sẽ xem 100 cái đầu, còn lại khoảng 100 cái mong cậu giúp. Mình sẽ gửi bảng này, cậu ghi ngày giờ đăng bài và nội dung bằng chứng vào cột này nhé."

Đang giải thích thì Saori nhận ra Takuto đang nhìn chằm chằm vào ngực mình. Cô muốn nói "Tập trung đi!", nhưng thay vào đó thì lặng lẽ đưa tay trái che ngực.

"Kế hoạch hay đấy."

Khi cô nói xong, Takuto có vẻ khâm phục.

"Mình luôn suy nghĩ và hành động có kế hoạch mà. Và mong là mình luôn như vậy."

"Cậu giống người lớn thật đấy."

Giống người lớn? Câu nói của Takuto khiến Saori bận tâm. Cô hiểu ý cậu ta muốn nói gì. Cô thường xuyên ghét bản thân vì chỉ biết nói những lời xa cách. Nhưng Takuto dường như không nhận ra điều đó.

"Cậu có quen cảnh sát nào không?"

"Cảnh sát? Mình không quen ai... Nhưng chi vậy?"

"Nếu biết cảnh sát làm việc như thế nào thì có thể biết cần làm gì để được thả. Dù có tìm được thông tin, nhưng quyền quyết định thả hay không vẫn thuộc về cảnh sát mà."

Nói ra nghe cũng đúng. Thỉnh thoảng Takuto đưa ra gợi ý bất ngờ.

"Tớ sẽ thử điều tra xem trong họ hàng và bạn bè có ai quen cảnh sát không. Biết đâu có."

Saori lặng lẽ gật đầu. Dù chưa biết có ích gì không, nhưng vẫn đáng để thử.

----------------------------

Một người đàn ông cơ thể to lớn như vận động viên đô vật, khoác bộ vest đen, bước từ ga Shibuya về phía Hikarie. Nét mặt ông ta ôn hòa, nhưng ấn tượng vóc dáng khiến những người đi ngang qua phải né tránh vì sợ hãi.

Đây là chuyện thường xuyên xảy ra, nhưng quan sát phản ứng của mọi người cũng thú vị. Người đàn ông đó, Yoshizawa, bước vào Hikarie và lên tầng 27. Dù không hẹn trước, nhưng chắc không có vấn đề gì đâu.

Khi Yoshizawa bước ra khỏi thang máy, một lối vào yên tĩnh với tone màu trắng và đỏ hiện ra trước mắt. Ông cười khổ trước bầu không khí như công ty công nghệ mới nổi. Sau khi liếc nhìn vài vị khách đang chờ đợi ở đó, ông báo với cô tiếp tân:

"Tôi là Yoshizawa đến từ Hiệp hội An toàn An ninh Mạng. Xin thứ lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi muốn gặp ông Tadokoro để hỏi về tình hình bảo mật của công ty."

Cô tiếp tân vừa mới nói chữ "Ng" trong câu "Ngài có hẹn trước không ạ?" thì ông liền cắt ngang: "Tôi không có hẹn trước, nhưng chắc chắn ông ấy sẽ tiếp mà". Thái độ kiến quyết kết hợp với vẻ ngoài hung dữ khiến máu cô tiếp tân như đông lại.

"Vâng... xin ngài vui lòng chờ một chút."

Cô ấy run rẩy trả lời, rồi gọi điện thoại nội bộ. Nhưng có vẻ hoang mang nên không giải thích rõ được. Dù sao thì cô cũng chưa hỏi kỹ mục đích của Yoshizawa nên không trách cô được.

"Có lẽ tôi nên cho cô xem thêm cái này."

Yoshizawa rút thẻ cảnh sát ra một cách hờ hững.

"Có thể cô chưa biết, nhưng Hiệp hội An toàn An ninh Mạng là tổ chức bên ngoài của Cục Cảnh sát Quốc gia, và tôi là người được cử từ Cục sang đây."

"L-là cảnh sát ạ! Vâng, tôi đưa đến ngay!"

Giọng cô tiếp tân tăng vút lên hai quãng, có vẻ người ở đầu dây bên kia đã nhận ra ông là ai. Cô tiếp tân gác máy.

"T-tôi sẽ đưa ngài đi ngay ạ!"

Cô đứng dậy, định dẫn đường, nhưng chân run quá, suýt ngã. Cô tiếp tân khác ngồi kế bên vội vàng đỡ cô ấy.

"Ổn chứ? Hay để tôi dẫn thay nhé?"

"Không sao, tôi ổn."

Cô trả lời cứng rắn với gương mặt tái xanh.

"Cô bị thiếu máu à? Phải cẩn thận đấy."

Yoshizawa nói, khiến cô tiếp tân khẽ bật ra tiếng khiếp sợ. Rồi cô dẫn ông đi trong tình trạng chân không vững.

Sau khi được dẫn vào phòng họp, Yoshizawa tự động ngồi xuống ghế, rồi nhìn quanh với vẻ hứng thú. Cô tiếp tân cúi đầu thì thầm "Xin đợi một chút" rồi bước vội ra ngoài như trốn chạy.

Không lâu sau, một ông đầu trọc và một ông trung niên mập mạp xuất hiện. Vừa bước vào phòng, người đầu trọc đã hớn hở reo lên...

"Tưởng ai! Hóa ra là anh Yoshizawa!"

...rồi quay sang người đàn ông mập, nói: "Người quen của tôi."

"Chúng ta từng gặp nhau vài lần trong các buổi học về bảo mật. Thật vinh hạnh khi anh còn nhớ tôi."

Yoshizawa cúi đầu lễ phép và đưa danh thiếp ra.

"À mà, tôi nhớ là anh làm ở Trung tâm An ninh Thông tin Nội các (NISC) phải không? Ban đầu thì anh làm cảnh sát nhỉ? Bây giờ chuyển sang hiệp hội này rồi à? Đổi chỗ làm nhanh thật đấy. Cơ mà, tôi cũng chẳng có quyền bình phẩm ai."

Tadokoro vừa trao đổi danh thiếp vừa nhanh nhảu cái miệng.

"Đây là Tổng vụ của chúng tôi, Nagao. Nghe nói cảnh sát tới tìm nên tôi nghĩ tốt nhất gọi cả Tổng vụ, không ngờ lại là anh. Tôi có nghe nhân viên nhắc đến tên anh, nhưng không nghĩ là cùng một người."

Tadokoro khua tay giải thích, rồi giới thiệu Nagao. Yoshizawa mỉm cười đáp lại.

"Chà, lần cuối chúng ta gặp nhau là khi nào ấy nhỉ?"

Khi thấy Tadokoro sắp bắt đầu ôn lại chuyện xưa, Yoshizawa nghiêng người về phía trước để ngắt lời. Dù không gian rộng rãi, nhưng cơ thể to lớn của Yoshizawa áp sát lại khiến Tadokoro khó thở, ngừng nói.

"Chúng tôi đang điều tra về một vấn đề liên quan đến game điện thoại mang tên Psycho Angels."

Yoshizawa bỏ qua lời của Tadokoro, đi thẳng vào vấn đề. Khuôn mặt Tadokoro thoáng buồn, liếc nhìn Nagao.

Lúc đó, có tiếng gõ cửa và cửa phòng họp bật mở, một nhân viên nam bước vào, bưng theo khay chứa 3 tách trà xanh.

"Xin lỗi đã làm phiền."

Anh ta nói rồi đặt tách trà trước mặt Yoshizawa, tiếp đến là trước mặt Tadokoro và Nagao.

"Ủa? Kawabe-chan đâu rồi?"

Theo Yoshizawa đoán thì Kawabe chắc là cô tiếp tân khi nãy.

"Cô ấy nhờ tôi phục vụ thay vì sợ ạ..."

Chàng trai nhỏ giọng trả lời Tadokoro, nhưng Yoshizawa vẫn nghe rõ.

"Ơ, cô ấy sợ tôi à? Lạ thật. Tôi là một quý ông cơ mà."

Yoshizawa cười khùng khục, nhưng không ai cười theo. Chàng trai lại nói "Tôi xin phép lui ạ" rồi bước ra khỏi phòng.

Lúc đấy, Yoshizawa cảm thấy có gì đó khả nghi, nhưng còn chưa kịp kiểm tra thì Tadokoro đã lên tiếng:

"Có vấn đề gì với game của chúng tôi à? Có phải do tin đồn người chơi bị nghiện game ngày càng tăng, gây ra vấn đề xã hội?"

"Đó cũng là một trong những vấn đề. Nhưng hôm nay tôi muốn hỏi về vấn đề an ninh."

Yoshizawa chậm rãi giải thích.

"An ninh? Nghĩa là có gì đó ảnh hưởng xấu đến toàn quốc ư?"

Tadokoro hỏi kỹ hơn với vẻ mặt không hiểu chuyện gì.

"Ừ thì anh cứ hiểu như vậy đi. Suy cho cùng cũng chỉ là khả năng thôi."

"Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì cả."

Tadokoro tỏ ra bối rối. Ông không thể nào nghĩ ra mối liên quan giữa game điện thoại và an ninh Nhật Bản.

"Các cuộc tấn công mạng nhắm vào Nhật ngày càng nhiều phải không? Mà game thì online dễ bị tấn công lắm. Thực tế, nhiều máy chủ đã bị tấn công rồi. Nhưng Psycho Angels vẫn chưa bị và cũng không có báo cáo về việc bị tấn công. Không biết tại sao nhỉ?"

"Công ty chúng tôi thường xuyên kiểm tra bảo mật và quản lý rất nghiêm ngặt. Tôi nghĩ là nhờ thế."

"Nếu phòng thủ hoàn hảo thì tuyệt, nhưng cũng có khả năng khác. Chẳng hạn như đã bị xâm nhập từ lâu nhưng nhà điều hành không hay biết, trong lúc đó kẻ xấu đã cài mã độc vào hệ thống."

"Nếu thế thì người chơi đã bị ảnh hưởng rồi. Nhưng không có báo cáo thiệt hại nào cả. Nói chính xác thì có vài sự cố nhỏ như giả mạo, lừa đảo... nhưng đó là những rủi ro khó tránh khi cung cấp dịch vụ trực tuyến."

"À, quả thực vậy."

Yoshizawa tựa lưng vào ghế, khoanh tay và gật gù. Nhưng thật ra ông vẫn chưa bị thuyết phục.

"Có gì đáng quan tâm sao?"

Tadokoro hỏi.

"À không, theo tôi thấy thì không có vấn đề gì."

Yoshizawa nói mơ hồ rồi đứng dậy. Tadokoro và Nagao giật mình kinh ngạc.

"Hôm nay thế thôi. Thực ra tôi chỉ muốn thấy mặt anh Tadokoro sau bao lâu không gặp. Anh vẫn miệt mài với công việc nhỉ. Tôi thích những người như vậy."

Yoshizawa nhìn Tadokoro, cười gượng gạo.

"C-cảm ơn anh."

Tadokoro lúng túng trả lời rồi đứng dậy. Khi sắp bước ra khỏi phòng họp, Yoshizawa hỏi thêm:

"À mà này, Psycho Angels là phiên bản Nhật của trò chơi do Hàn Quốc phát triển. Máy chủ Nhật đặt ở Nhật, còn phía Hàn Quốc truy cập qua VPN (Virtual Private Network) đúng không?"

Ánh mắt Tadokoro thoáng dao động, liếc nhìn Nagao.

"Xin lỗi, những thông tin đó là bí mật tuyệt đối mà. Hỏi vậy có hơi thiếu tế nhị đấy."

Yoshizawa cười, Tadokoro và Nagao cũng cười theo.

Sau khi Yoshizawa, Tadokoro và Nagao rời khỏi phòng họp, chàng trai trẻ lúc nãy vào dọn dẹp. Anh ta nhặt một thiết bị USB có mic ở dưới bàn và đặt lên khay.

"Vẫn sơ suất như mọi khi."

Anh ta lẩm bẩm rồi cười khẩy.

“Satou-kun, được rồi, để mình dọn cho.”

Lúc đó, cô tiếp tân khi nãy bước vào. Có vẻ cô đến dọn dẹp sau khi Yoshizawa đi rồi. Chàng trai tên Sato cất mic vào túi.

"Không sao đâu, cứ để tôi."

Satou nói rồi đặt các tách lên khay.

"Thôi mà, để mình lo phần còn lại cho. Cảm ơn cậu nhiều lắm. Người đó đúng là đáng sợ quá."

Cô tiếp tân nhận khay từ Satou, dùng khăn lau nhẹ bàn.

"Vậy thì tôi đi đây."

Khi Satou sắp ra khỏi phòng...

“À mà nè, cậu tháo mắt kính ra chút được không?”

... bỗng cô tiếp tân gọi lại, chăm chú nhìn mặt Satou.

"Gì cơ?"

Satou bối rối, nhưng vẫn tháo mắt kính theo lời cô ấy.

“Cảm giác trông Satou-kun vừa quen mà lại vừa lạ. Thôi chịu, mình không nhớ nổi.”

"Chắc là chúng ta từng gặp nhau ở ngoài công ty chăng?"

Satou hỏi khi đeo kính trở lại.

"Không có đâu. Cứ tưởng cậu tháo kính ra thì mình sẽ nhớ, nhưng vẫn không nên chắc là mình nhầm rồi. Trông cũng đẹp trai đấy, nhưng không có gì nổi bật lắm. Xin lỗi nhé."

Nói rồi cô cầm khay bước đi. Satou mở cửa phòng cho cô.

"Cảm ơn cậu."

“Không có gì. Cơ mà, mặt tôi kém nổi bật đến vậy à?”

Satou cười khổ.

--------------------------

Trở lại văn phòng, Yoshizawa vào giám đốc dành riêng cho mình. Ông ngồi xuống ghế da, khoanh tay và ngẫm lại phản ứng của Tadokoro.

"Có cuộc gọi từ Cục Cảnh sát, họ muốn ông trả lời email."

Trợ lý Ooba hét lớn từ bên ngoài cửa. Thay vì gõ cửa, anh ta hét lên như vậy vì lười.

Ooba là hacker mà Yoshizawa từng thuê làm việc. Giờ anh ta làm trợ lý ở Hiệp hội.

"Không cần trả lời đâu. Chuyện vớ vẩn ấy mà."

Yoshizawa cũng hét lại. Ooba đẩy cửa bước vào mà không gõ trước.

"Cục Cảnh sát trực tiếp nhờ hợp tác thì chắc là chuyện quan trọng lắm phải không? Cho tôi biết với nào."

Thanh niên cao gầy, đeo kính tròn dày cộm, mặc áo khoác caro và quần jean bước vào. Anh ta đẩy kính lên, xem Yoshizawa phản ứng thế nào.

"Nếu cần thiết tôi sẽ nói sau, giờ thì im dùm cái. Thay vào đó, hãy điều tra xem ai là chủ sở hữu thật sự của công ty Linedoor đi."

"Xì, keo kiệt quá đi... Theo hồ sơ thì cổ phần của công ty Linedoor do một công ty Hàn Quốc nắm giữ, nhưng chủ sở hữu thật sự có thể là ai đó khác thông qua các quỹ đầu tư, khó xác định lắm. Nhưng tôi sẽ điều tra. Nếu chủ thật sự là một công ty Triều Tiên thì hài lắm nhỉ."

Ooba là một trong số ít người dám nói kiểu đó với Yoshizawa, gã vốn nổi tiếng là khỏe mạnh và đáng sợ. Cũng nhờ trông anh ngố mà được Yoshizawa bỏ qua.

Khi Ooba đi khỏi, Yoshizawa đăng nhập vào máy vi tính bàn. Biểu tượng thông báo có email mới liên tục nhấp nháy, nhưng ông không mở ra xem. Yoshizawa biết tỏng rằng nội dung giống những email trước.

Đó là yêu cầu hợp tác điều tra mối liên hệ giữa loạt các vụ tấn công mạng gần đây và những nghi phạm bị bắt. Yoshizawa không quan tâm chuyện đấy. Thời kỳ cảnh sát điều tra từng vụ án đã qua rồi. Xu hướng thế giới hiện tại là phòng ngừa trước chứ không phải ứng phó sau. Lý do đơn giản là việc khủng bố mạng đã trở nên dễ dàng đến mức cá nhân cũng có thể gây ra những vụ tấn công lớn. So với tội phạm thông thường, khủng bố thường gây thiệt hại lớn hơn và ảnh hưởng xã hội nghiêm trọng hơn. Giải quyết sau khi xảy ra thì đã muộn.

FBI của Mỹ đã dần chuyển sang tổ chức tập trung vào phòng ngừa trước. Nhật Bản cũng sẽ làm như vậy thôi. Với suy nghĩ ấy, khi còn ở Cục Cảnh sát, Yoshizawa đã nỗ lực xây dựng cơ chế cho mục đích đó. Nhưng cách làm quá mạnh bạo của ông đã phản tác dụng, dẫn đến thất bại trong một vụ việc và bị đẩy đi làm việc nhàn hạ.

Bị vây khốn tứ phía, Yoshizawa dù là người kiên định với lập trường của mình nhưng cũng không thể hành động tùy ý, đành miễn cưỡng rút lui, chuyển sang Hiệp hội An toàn An ninh Mạng chờ thời.

Với Yoshizawa, việc giúp đỡ từng vụ án nhỏ lẻ không có ý nghĩa gì, chẳng khiến ngày ông quay lại Cục Cảnh sát đến sớm hơn. Ông chỉ bị lợi dụng thôi. Và ông không thể chấp nhận điều đó.

Ông sẽ tìm cách riêng để thông qua Hiệp hội, công bố cách tiếp cận an ninh mới ra xã hội. May mắn là Hiệp hội này không chỉ tổ chức đào tạo, phát tài liệu. Họ còn sớm cơ sở dữ liệu hóa thông tin vụ án từ Cảnh sát địa phương và Cục Cảnh sát toàn quốc, kể cả tin rò rỉ, rồi công bố ra bên ngoài.

–––––––––––––––––

Hajime đang xem tivi trong phòng khách sạn thì Abe bước ra từ phòng mình. Hai người đang ở căn hộ sang trọng của khách sạn Sutton Place. Ngoài phòng khách thì còn nhà bếp

và hai phòng ngủ. Một phòng dành riêng cho Abe, phòng còn lại hai người dùng chung.

Khi đến bên cạnh Hajime đang ngồi trên ghế sofa, Abe dừng lại. Hajime tưởng cô muốn ngồi cạnh nên nhích sang một bên. Nhưng Abe vẫn đứng im, không cử động. Hajime quay mặt sang nhìn thì cô mở miệng:

"Cậu có nhận ra điều gì bất thường không?"

Hôm nay Abe mặc áo camisole đen và quần short đen. Đôi chân thon trắng nõn thật quyến rũ. Nhìn bề ngoài không có gì khác, chỉ có mái tóc hơi rối, nhưng hacker mà tóc rối thì đâu có gì lạ.

“Hở? Ơm... cô vẫn đẹp như mọi khi mà...”

Hajime không hiểu ý câu hỏi.

"...Không phải vụ đó. Tháng trước là ngày 25, hôm nay cũng là 25."

Abe cúi mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng. Thấy thế, Hajime liền hiểu:

"Cắt tóc à? Được thôi."

"Xin lỗi vì đã để cậu phải đoán. Ở bên cậu dễ chịu quá. Bản thân tôi thì kém giao tiếp. Mong cậu thông cảm và cố gắng hiểu tôi mà không cần tôi phải nói ra. Như thế đỡ lắm, chủ yếu cho tôi."

“Hiểu rồi. Tôi cũng vui khi ở bên cô Abe mà.”

Hajime đứng dậy khỏi ghế sofa. Abe lóng ngóng đôi tay như muốn giữ anh lại. Hajime hiểu cô muốn nói “nếu anh đang xem thì cứ xem hết trước đi”.

"Tôi chỉ xem lướt thôi, cắt tóc cho cô Abe quan trọng hơn."

Lời Hajime khiến khuôn mặt Abe rạng rỡ, khóe miệng nhếch lên. Thấy vậy, Hajime cũng vui theo, nhưng Abe lập tức cắn môi, quay mặt đi.

"...Thỉnh thoảng tôi lại ghét bản thân khi vui mừng trước những lời của cậu. Cảm xúc này thật khó kiểm soát."

“Có gì không ổn à?"

"Chính vì vui quá nên làm tôi khó xử. Tôi sợ mất mát. Cậu biết đấy, tôi đã nhiều lần vứt bỏ nhà cửa, tên tuổi. Và tôi không hề hối hận. Nếu không làm vậy, tôi đã chết từ lâu rồi. Vì thế, nỗi sợ mất mát là kẻ thù của tôi. Tại cậu mà cảm xúc đã trở thành kẻ thù của tôi."

Thay vì cứng nhắc như vậy, cô hãy thẳng thắn bày tỏ cảm xúc đi, Hajime nghĩ. Nhưng với Abe, người chưa từng giao du với ai, có lẽ cần thời gian để làm quen. Tính cách của cô vừa có sự nhút nhát của loài thú nhỏ, vừa có sự mạnh mẽ của loài mãnh cầm. Hajime nhớ lại lần đầu anh cắt tóc cho Abe.

–––––––––––––––––

Khoảng một tháng sau khi đến Vancouver, vào ngày nọ, trong lúc hai người ngồi cạnh nhau trên sofa xem phim...

"Cậu từng cắt tóc cho người khác chưa?"

...Abe bất ngờ hỏi, mắt vẫn nhìn về phía màn hình.

"Hở? Chưa, nhưng sao?"

"Cậu biết đấy, tôi thường tự cắt tóc cho mình vì không thích nói chuyện với thợ làm tóc. Nhưng tự cắt thì hơi khó. Vậy nên tôi có đề nghị này."

Rồi cô dừng lại. Hajime đoán ra ý tiếp theo của cô:

"Ý cô là nhờ tôi cắt tóc hộ à?"

"Đúng vậy. Có vấn đề gì không?"

"Vấn đề là tôi chưa từng cắt tóc cho ai cả."

"Dù cậu có thất bại thì tôi cũng sẽ không giận đâu. Vì cậu là người nhìn tôi nhiều nhất, nên cứ cắt bất cứ kiểu tóc nào cậu thấy ưng là được."

Nghe vậy, Hajime không khỏi vui mừng. Nhưng thật sự anh rất sợ cắt tóc cho phụ nữ.

"Cô không có kiểu tóc yêu thích nào à?"

"Không. Tôi không thích soi gương lắm."

Abe nhíu mày.

"Tại sao? Cô đẹp như vậy kia mà."

"Tôi chưa bao giờ đánh giá khuôn mặt ai theo tiêu chuẩn đó. Mỗi lần nhìn thấy bản thân trong gương là tôi lại cảm thấy khó chịu vì phải xác nhận mình là một sinh vật bằng xương bằng thịt."

"Cô đang sống mà, tất nhiên là sinh vật bằng xương bằng thịt rồi. Sao lại khó chịu vì điều đó?"

Hajime hỏi với vẻ khó hiểu. Abe lắc đầu, như muốn nói "không phải thế", rồi cắn móng tay cái.

"Tôi chỉ hỏi cậu là có thể cắt tóc cho tôi hay không thôi. Thị hiếu cá nhân của tôi không liên quan."

Hajime nhận ra mình đã hỏi sâu quá. Ngoài tính tò mò bẩm sinh, anh còn rất muốn biết về Abe nên hay hỏi lung tung, đôi khi làm phiền cô.

"Xin lỗi... Được rồi, tôi sẽ cắt tóc cho cô."

"Không, chính tôi mới có lỗi khi làm phiền cậu."

–––––––––––––––––

Từ đó, mỗi tháng một lần, việc Hajime cắt tóc cho Abe đã trở thành thói quen. Abe không nói muốn cắt tóc, chỉ cúi mặt ngượng ngùng rồi nói "Lại làm phiền cậu", và Hajime vui vẻ đáp: "Cắt tóc à? Được thôi."

Tóc của Hajime thì được cắt ở tiệm tóc dưới tầng hầm khách sạn. Có lần anh nhờ Abe cắt giúp, nhưng cô từ chối một cách khéo léo: "Đừng bắt chước tôi". Tuy thật bất công, nhưng Hajime lại cảm thấy điều đó dễ thương như trẻ con, khiến trái tim anh thắt lại. Hacker tài giỏi chuyên luồn lách trên mạng, giăng bẫy không ai phát hiện ra, nhưng lại vô tư và mắc bệnh công chúa trước mặt Hajime. Điều đó làm anh vui.

Khi Hajime bắt đầu cắt tóc cho Abe trên tờ báo trải dưới bồn tắm, cô nói mà không cần anh hỏi:

“Có nhiều thứ trùng hợp đến lạ.”

Hajime vừa thao tác kéo vừa nghe Abe nói. Khi đưa lưỡi kéo bạc chạm vào mái tóc dài, cơ thể anh căng thẳng, phải xác định vị trí cắt như đang giữ thăng bằng trên dây trong rạp xiếc. Anh nhẹ nhàng nhấp kéo, tóc rơi xuống cùng tiếng *Xoạch* dễ chịu. Rồi anh lùi lại một chút để kiểm tra xem đã cắt đúng chỗ chưa.

"Cô đang thử nghiệm tưởng tượng à?"

Có lẽ Abe đang nói về loạt các vụ tội phạm mạng diễn ra liên tiếp ở Nhật.

"Cũng có thể nói vậy. Có dấu hiệu của sự bắt đầu điều gì đó. Những tổ chức an ninh mạng và công ty sản xuất vũ khí mạng của các nước đang tăng cường hoạt động."

Hajime cho rằng nói thế hơi cường điệu, nhưng 6 tháng trước họ còn chiến đấu với chính phủ Nhật Bản với tư cách là nhóm hacker Rusk, thậm chí còn lên trang bìa tạp chí TIME cơ mà. Danh tính và độ tuổi các thành viên Rusk vẫn bí ẩn, cho đến khi có kẻ phản bội làm lộ số lượng, một số kỹ năng chuyên môn, cùng đặc điểm của mỗi người. Rồi thông qua tạp chí TIME, cả thế giới biết đến các biệt danh: "Phù thủy áo đen" Abe, "Ảo thuật gia thư viện" Hajime, các thành viên khác lần lượt là "Chó địa ngục", "Máy tính ác quỷ", "Quý công tử đa năng".

Biệt danh "Chó địa ngục" là của Suzuki, người đàn ông từng làm cho một công ty thám tử. Ông thích kiểu thám tử cổ điển, chuyên điều tra và giăng bẫy ngoài đời thực hơn là không gian ảo. Ông thường giả làm nhân viên dọn dẹp để lọt vào công ty đối phương, cài các phần mềm hack vào máy tính và thiết bị. Trong nhóm, ông là người nhân hậu nhất.

Biệt danh "Máy tính ác quỷ" là của Oota, một thiên tài hacker. Anh rất am hiểu thế giới ngầm, viết code và lắp ráp phần cứng. Hầu hết công cụ mà các thành viên Rusk dùng đều do Oota tạo ra.

"Quý công tử đa năng" là biệt danh của Satou, một chàng trai đẹp mã, không gây ấn tượng xấu với ai. Tuy kỹ năng hack của anh ở mức trung bình, nhưng có thể làm hầu hết mọi việc. Ngoài hack, Sato còn một kỹ năng đặc biệt khác, giúp anh thâm nhập và hoạt động bí mật rất tốt.

Còn biệt danh "Ảo thuật gia thư viện" của Hajime bắt nguồn từ việc anh sống trong thư viện trường thời cấp ba. Anh không có kỹ năng đặc biệt nào, nhưng có khả năng nhận biết bản chất của mọi việc một cách trực quan.

Hiện đại là thời đại mà những hacker vô danh có thể tự dưng nổi tiếng trên toàn thế giới, thậm chí có thể chiến đấu với chính phủ.

"Có phải là chiến dịch quốc tế nhằm vạch trần những kẻ khủng bố mạng và tội phạm?"

"Cũng có khả năng đó. Nhưng tôi cảm thấy đây là vấn đề lớn hơn."

Sau đó, Abe kể về công ty an ninh mạng Kaspersky đã tự công bố bị tấn công mạng và bị xâm nhập trái phép, hay một nhóm hacker bán phần mềm độc hại cho hơn 40 cơ quan chính phủ đã bị hack và rò rỉ dữ liệu nội bộ. Không ai biết ai đã làm điều đó và vì mục đích gì.

"Nếu theo dõi các công ty cung cấp vũ khí mạng, có thể thấy xu hướng chiến tranh mạng và hoạt động của các cơ quan tình báo, thực thi pháp luật các nước."

"Tại sao họ không kiểm tra trực tiếp các cơ quan tình báo và thực thi pháp luật?"

Chuyện Abe kể nghiêm trọng hơn bình thường. Hajime muốn chăm chú lắng nghe, nhưng phải tập trung vào mái tóc trước mặt. Đỡ cái là mái tóc của Abe mượt mà như nước vậy. Nhẹ nhàng nhấc lên rồi buông ra là nó trượt xuống như dòng chảy.

"Bởi vì các công ty cung cấp vũ khí mạng và tổ chức tội phạm có sức phòng thủ yếu nhất trong các lực lượng chiến đấu chính trên không gian mạng. Năm 2007, Lầu Năm Góc triệu tập các nhà sản xuất vũ khí lớn ở Mỹ và cho biết thông tin quân sự của các công ty vũ khí đã bị hacker Trung Quốc đánh cắp. Lúc đó, mục tiêu là các công ty cung cấp vũ khí truyền thống như Lockheed Martin và Boeing. Giờ tình huống tương tự đang xảy ra với các công ty cung cấp vũ khí mạng. Nhưng thủ phạm có vẻ không phải Trung Quốc."

"Họ đáng lý là chuyên gia trong lĩnh vực đó chứ nhỉ?"

"Do thiếu nhân lực và mở rộng kinh doanh quá nhanh, họ không thể tập trung bảo vệ chính mình. Thông tin cũng có thể rò rỉ từ khách hàng và đại lý mà họ không kiểm soát được."

Hóa ra là vậy sao? Hajime nghĩ thầm. Đầu kéo chạm nhẹ vào làn da Abe, khiến cô bật ra tiếng rên nhỏ. Chỉ nghĩ đến việc gián tiếp chạm vào Abe cũng khiến Hajime căng thẳng.

Nếu mình thả chiếc kéo xuống và ôm chầm lấy Abe từ phía sau thì sẽ ra sao nhỉ? Không được! Không thể làm như vậy! Nhưng nếu có thể thì chắc là dễ chịu lắm.

"Trong các công ty quân sự mạng, có những nơi phát tán bản đồ mạng. Đó là danh sách các mạng lưới quan trọng trên toàn thế giới đang bị nhiễm mã độc. Xem bản đồ ấy có thể biết nơi nào bị nhiễm loại mã độc gì, và có thể chiếm quyền điều khiển chúng theo ý muốn của mình."

Dù có nhận ra tâm tư của Hajime hay không, Abe vẫn tiếp tục nói đều đều. Những sợi tóc nhỏ li ti bám vào làn da trắng như hoa văn hình học.

"Họ được phép bán thứ đó à?"

"Có vẻ ở Mỹ thì được. Bán khá chạy là đằng khác. Quan sát sự thay đổi của bản đồ đó, có thể biết được phần mềm độc hại nào đang mở rộng sức ảnh hưởng. Đúng là thế giới luôn thay đổi nhanh chóng, nhưng 2 năm qua thì thay đổi khủng khiếp. Tôi cũng biết được tổ chức tội phạm mạng đang nhắm vào Nhật Bản có tên là RPH Operation. Một nhóm khác cũng xuất hiện để chống lại họ, nên đang xảy ra cuộc chiến nhỏ. Có vẻ như các bên đang tuyển thêm người giỏi vào phe mình."

"RPH Operation chỉ nhắm vào Nhật Bản thôi à?"

"Trước mắt là vậy. Tôi có phân tích vài cuộc tấn công, và rõ ràng họ chỉ nhắm vào Nhật Bản. Lý do tôi nghĩ thế đơn giản là vì họ dùng tiếng Nhật. Có nghĩa Nhật Bản tự dưng đã trở thành một trong những chiến trường nóng trên không gian mạng."

Hajime nhấp kéo lần cuối rồi thông báo: “Xong rồi đó”. Thực tình thì anh muốn Abe tự kiểm tra lại, nhưng vì cô ấy không thích ngắm khuôn mặt của mình nên thôi.

Hajime nhanh chóng dọn dẹp giấy báo và dụng cụ cắt tóc, chuẩn bị ra khỏi phòng tắm. Abe sẽ tắm rửa bây giờ.

"Vậy, tôi xem tivi ở phòng khách nhé."

Lúc Hajime chuẩn bị ra khỏi phòng tắm thì Abe lập tức đứng dậy, quay mặt về phía anh. Lo rằng mình đã cắt phạm chỗ nào đó, anh giật mình.

"Nè, tôi muốn giải thích về chuyện tối qua."

Hajime không hiểu chuyện gì, nhưng sực nhớ nhớ lại câu nói "Tôi không thể ngủ chung với người hay đánh rắm trên giường". Dạo này Hajime và Abe ngủ chung một giường. Nhưng họ chỉ tiếp xúc cơ thể ở mức nắm tay, ngoài ra không có gì hơn.

Tối qua, khi Hajime nói đùa "Hình như tôi sắp xì hơi rồi", Abe đã nghiêm túc nói như trên rồi trở về phòng mình. Hajime đã rất lo lắng, nhưng sáng nay thấy Abe bình thường nên anh đã quên bẵng chuyện đó.

"Là chuyện đánh rắm à? Xin lỗi, tôi đã khiến cô khó chịu sao?"

"Không, ngược lại. Tôi lo mình có thể làm cậu khó chịu, nên muốn giảng hòa."

"Tôi không để ý đâu mà."

"Hãy để tôi giải thích. Như vậy sẽ bớt lo lắng hơn, chủ yếu là tôi."

"Ờ..."

"Nếu là trước khi đến Vancouver, có lẽ tôi sẽ nhịn mà không nói gì. Đó không phải là điều tôi muốn né tránh, cũng không phải là điều làm tôi quá khó chịu. Lý do tôi nói ra là vì khoảng cách giữa chúng ta đang thu hẹp. Chúng ta có mối quan hệ thoải mái để tâm sự, nên đây không phải là tình huống tiêu cực. Cậu hiểu chứ?"

"Hiểu. Tôi cũng rất vui khi khoảng cách giữa tôi và cô Abe thu hẹp lại."

"Vậy nghĩa là chúng ta đã có được sự đồng thuận?"

"Phải."

Khi Hajime mỉm cười trả lời, Abe đỏ mặt cúi xuống. Cô im lặng một lúc, có vẻ muốn nói điều gì đó.

"...Tôi đã làm điều xấu xa. Tôi đã biết cách nói để khiến cậu vui."

Cô lẩm bẩm, hơi ngượng ngùng.

"Tôi muốn có thể thoải mái làm việc riêng mà không cần cậu, nhưng cũng muốn cậu không thể sống nổi nếu thiếu tôi. Vì vậy, tôi đã nghĩ đến việc thu hút sự chú ý của cậu bằng những hành động ranh ma. Tôi biết đó là cách làm tồi tệ, nhưng so với những cô gái khác, tôi cho là mình vẫn nằm trong giới hạn chấp nhận được."

Ra vậy... nhưng Hajime không biết phải phản ứng thế nào. Việc cô ấy tự nhận mình "ranh ma" chắc hẳn là vì cảm thấy hối hận phần nào. Điều đó khiến Hajime không thể cưỡng lại. Nhưng trả lời "Tôi hiểu" thì kỳ quá, còn nói "Tôi thích sự ranh ma của cô" thì cũng ngại. Dù ranh ma nhưng cô ấy đã cho anh thấy một mặt khác của bản thân mà người khác không được thấy, vì vậy anh không có lý do từ chối. Tuy nhiên, anh vẫn mong cô ấy thay đổi ý nghĩ "có thể thoải mái làm việc riêng".

“Nếu cô Abe muốn vậy thì cứ vậy đi...”

Hajime trả lời với nụ cười gượng gạo.

"Thế thì thoải mái quá, chủ yếu là tôi."

Abe nhìn Hajime bằng ánh mắt ngước lên. Khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt ướt át. Nếu cứ ở đây, Hajime sợ sẽ không kiểm soát được bản thân.

“Cô thoải mái là tôi vui rồi."

Nói xong, Hajime bước ra khỏi phòng tắm. Sau lưng, Abe thốt lên một tiếng "A..." nhỏ, cứ đọng trong lòng Hajime.

–––––––––––––––––

Hajime trở lại phòng khách, cất dụng cụ cắt tóc rồi đi ra ban công tận hưởng không khí trong lành. Mặc dù đang là mùa hè, không khí vẫn mát mẻ, rất sảng khoái. Âm thanh sống động của trung tâm thành phố vọng tới.

Quay trở lại phòng, Hajime bật tivi, đang chiếu tin tức. Có vẻ như trang web của chính phủ Canada vừa bị hack.

Tò mò muốn tìm hiểu thêm chi tiết, anh mở mạng ra xem thì thấy một tin tức bất ngờ.

"Hôm nay, sự tồn tại của nhóm tội phạm mạng RPH Operation nhắm vào Nhật Bản đã bị phơi bày bởi công ty bảo mật Dverski. Nhóm tội phạm này được cho là đã tấn công các ngân hàng, các trang thương mại điện tử Nhật Bản, nhằm cướp đoạt tài sản của người Nhật. Loạt vụ tấn công gần đây cũng được cho là do nhóm này thực hiện."

Theo tin tức, RPH Operation bắt đầu hoạt động từ một năm trước. Chúng phát tán mã độc khó phòng thủ khắp Nhật Bản, đồng thời dùng các thông tin, mật khẩu thu thập được để xâm nhập vào các trang web, ăn cắp tiền bạc và thông tin.

Danh tính thủ phạm vẫn chưa rõ, nhưng theo phân tích của Dverski, rất có thể đó là một nhóm gốc Á. Nhóm này quy mô lớn, linh hoạt và mạnh mẽ, rất nguy hiểm, đã thực hiện các cuộc tấn công lớn chỉ trong thời gian ngắn.

Thậm chí chúng còn đăng tải bằng chứng để đổ tội cho những người vô can. Nếu tin vào thông báo của Dverski thì những người bị bắt oan trước đây vô tội.

"Nếu đúng như vậy thì đây là vụ bắt giữ nhầm. Theo cảnh sát, họ sẽ xác minh thông tin, nhưng điều đó sẽ không ảnh hưởng đến cuộc điều tra. Những nghi can đã bị bắt trước đó vẫn không thể được minh oan bằng thông báo này."

Sau khi đọc xong tin tức, công tắc trong đầu Hajime bật lên. Thỉnh thoảng anh rơi vào trạng thái này. Trực giác của anh bừng sáng, các thông tin trong đầu được sắp xếp và nối kết lại. Và anh nhận ra một sự thật.

Câu chuyện của Abe và tin tức anh vừa đọc có liên hệ với nhau, hé lộ một âm mưu gián điệp mạng quy mô lớn. Anh lập tức phủ nhận, nhưng mọi chuyện lại rất hợp lý. Chừng nào Abe ra khỏi phòng tắm, anh sẽ hỏi ngay. Mặc dù chỉ là giả thuyết không có bằng chứng, nhưng nếu đúng thì...

Chiến tranh sẽ bắt đầu.

Không, cuộc chiến đã bắt đầu rồi. Hiện tại chỉ là giai đoạn thăm dò nhau trên không gian mạng. Khi nó trở nên phổ biến, cuộc chiến bằng vũ khí thông thường sẽ diễn ra, máu và sự tàn phá sẽ tràn ngập thế giới. Hajime rùng mình khi tưởng tượng Nhật Bản trở thành chiến trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện