Kẻ phản bội X - 6

Tôi nhận được tin nhắn từ John rằng CyWAT dường như đã nắm được một phần thông tin về chúng tôi. Đó là những thông tin liên quan đến các phương pháp tấn công mạng, nên y không tiết lộ chi tiết. Chắc hẳn y cũng đã thông báo tương tự với những thành viên khác.

Có vẻ thời khắc quyết định đã đến. Giờ là lúc phản bội. Nếu do dự, ai đó sẽ phản bội trước tôi.

Tôi đã soạn sẵn email tố cáo. Người nhận cũng đã được chọn. Giờ chỉ việc gửi nó đi. Nhưng tôi không muốn gửi từ nhà. Để đảm bảo an toàn, tôi không muốn lộ thông tin thật của mình cho đến phút cuối cùng. Trước tiên tôi cần xem phản ứng của họ, và chuẩn bị sẵn đường thoát nếu có chuyện.

Tôi rời khỏi nhà, lên tàu tốc hành đến ga Umeda, Osaka. Việc rời khỏi nhà chưa chắc đã an toàn nếu vẫn trong vùng sinh sống quen thuộc. Tôi cần phải đi xa hơn nữa mới yên tâm.

Những lúc thế này nên chọn những điểm WiFi[note56125] có thể truy cập miễn phí. Tôi mở máy vi tính xách tay đứng bên đường và kết nối WLAN. Thế giới vẫn còn quá nhiều kẻ để mật khẩu dễ đoán hoặc mã hóa yếu cho WLAN của mình. Tôi kết nối vào WLAN của người khác, dùng email ảo và gửi qua webmail rằng tôi biết thông tin của các thành viên nhóm Rusk.

Sau khi gửi xong, tôi đóng máy vi tính xách tay và thở phào nhẹ nhõm. Tôi muốn ngồi phịch xuống ngay tại chỗ, nhưng không được.

Tôi kéo lê cơ thể mệt mỏi vào McDonald's gần đó.

--------------------------------

Đang nhấm nháp nước ấm có vị như bùn thì bất ngờ tôi nhận được phản hồi. Nhanh ngoài dự đoán của tôi.

Họ viết rằng muốn xác minh tôi là người thật, nên muốn tôi chờ một chút tại đó. Tôi không hiểu ý họ. Tại sao bảo tôi chờ? Họ đáng lý đâu biết chỗ này. Có lẽ họ muốn xác minh cách thức kiểm chứng danh tính của tôi, nên tôi quyết định chờ thêm một lúc.

Email tiếp theo yêu cầu tôi chờ khoảng 15 phút nữa vì họ sẽ tới gặp. Tôi giật mình. Làm sao họ biết chỗ này chứ? Trong email đâu có đề cập đến địa điểm của tôi.

Tôi hỏi lại liệu không tiết lộ vị trí có được không. Nhưng không nhận được phản hồi.

Không thể nào! Không lý nào họ biết mình ở đây cả!

Tôi lặp đi lặp lại trong đầu, nhìn quanh quán cũng chẳng thấy ai ra dáng Cảnh sát.

Bất chợt, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài rõ ràng không phải dân thường, ánh mắt hung ác, bước vào. Hoặc là Yakuza[note56126], hoặc là Cảnh sát. Mắt hắn ta quét mắt khắp cửa hàng, rồi dừng lại ngay tôi. Tôi vội quay mặt đi, nhưng hắn ta ào thẳng tới chỗ tôi, bước nhanh và đều.

Chắc chắn là nhầm lẫn thôi!

Tôi gào thét trong đầu.

"Này, là anh đấy à? Người gửi email chính là anh phải không?"

Giọng chuẩn.

"Ông nói gì thế? Tôi không hiểu."

Tôi vừa đáp vừa đóng máy vi tính xách tay lại. Hắn ta nghiêng người tới, thu hẹp khoảng cách tầm mắt với tôi, nhìn sâu vào mắt tôi bằng ánh mắt u ám.

"Tôi không đến bắt anh đâu. Chỉ cần anh dành chút thời gian để trò chuyện là được. Tôi cũng chỉ làm theo yêu cầu thôi chứ bận lắm, nhất là vào dịp cuối năm."

Được yêu cầu? Tôi không hiểu hắn ta đang nói gì cả.

"Nếu hiểu rồi thì đi thôi. Ở đây dễ bị chú ý lắm. Trong đồn sẽ thoải mái hơn cho đôi bên. Nếu thấy tôi với cậu cùng ở đây thì quá đáng ngờ phải không?"

Trong đồn? Hắn muốn đưa tôi về đồn cảnh sát à? Thoải mái hơn? Chắc chắn là không rồi. Chỉ có hắn mới cảm thấy thoải mái thôi. Còn tôi thì không muốn đi chút nào.

"Tôi không hiểu ông đang nói gì cả..."

"Trời ạ, phiền quá đi."

Hắn ta gằn giọng rồi tóm lấy vai tôi bằng tay phải, rút điện thoại ra bằng tay trái. Sau đó gọi điện cho ai đấy.

"Nè, nghe đi."

"Hở?"

"À, vâng, xin chào!"

Giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia là giọng phụ nữ trong trẻo. Có chút giống giọng diễn viên lồng tiếng Mizuhashi Kaori.

"Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Người vừa gửi email cho chúng tôi là anh phải không? Thật xin lỗi, do hoàn cảnh nơi anh đang ở, chúng tôi chỉ có thể cử nhân viên hơi thô lỗ tới thôi. Nếu được, anh có thể đến Tokyo gặp tôi không? Ở Tokyo chúng ta có thể trò chuyện thoải mái hơn. Tôi cũng là người phụ trách vụ này đấy. Hi hi."

"À... vâng..."

Tôi bối rối, đầu óc trống rỗng.

"Anh thấy sao ạ? Nếu đồng ý, tôi sẽ đến đón anh. Có điều anh phải chờ khoảng 2 tiếng. Anh có thể đi cùng người thô lỗ kia cũng được, nhưng sẽ hơi rắc rối trong việc điều chỉnh đấy."

"Sao cô biết tôi đang ở đây?"

"Ủa? Anh không biết sao? Có thật anh là thành viên của Rusk không vậy?"

"Ơ?"

"Thực ra thì chúng tôi chưa công khai, vụ này coi như là đặc cách vậy. Hiện tại, CyWAT đang theo dõi nội dung truyền tải của các WiFi đô thị Nhật Bản đấy. Anh biết dịch vụ Street View của Google không? Dịch vụ cho phép xem hình ảnh đường phố trên toàn thế giới do xe của Google chụp ấy. Lúc quay, Google đã thu thập luôn thông tin WiFi xung quanh. Cảnh sát chúng tôi cũng làm tương tự. Cho nên chỉ cần biết điểm WiFi nào được dùng, chúng tôi có thể xác định khá chính xác vị trí người dùng. Đó là một phần của kế hoạch vây bắt Rusk. Khi phát hiện ai đó dùng công cụ ẩn danh Tor hay VPN truy cập WiFi nào, hệ thống sẽ báo động và hiển thị ngay vị trí điểm WiFi đó. Tiện lợi đúng không nào?"

"Cái gì cơ!?"

"Anh bất ngờ à? A ha ha ha. Thế, anh có thể đến gặp tôi không?"

Thành thật mà nói, tôi đã coi thường họ. Đối thủ nhắm tới Rusk là chính phủ Nhật Bản. Việc bị nghe lén cũng không có gì lạ. Quyết định tự thú là đúng đắn.

"Được... tôi sẽ đến."

Miệng tôi khô khốc.

"Vâng. Vậy làm phiền anh chuyển máy cho người thô lỗ kia nhé?"

Khi tôi đưa điện thoại cho hắn, hắn vội vàng giật lấy và áp sát vào tai.

"À, ừ được rồi, tôi hiểu rồi."

Rồi không nói gì thêm, hắn cúp máy.

"Vậy là anh sẽ ở lại đây với tôi trong 2 tiếng nữa nhỉ."

"Hả?"

Hóa ra là thế. Vụ này hơi khó chịu.

"Cái mặt đó là sao? Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn đấy nhé."

Giọng điệu của hắn không cho tôi cơ hội từ chối. Đến nước này rồi thì tôi không thể bỏ đi được nữa. Tôi lặng lẽ gật đầu. Hắn ngồi xuống bên cạnh.

Trong 2 tiếng đồng hồ tiếp theo, tôi không nói với hắn câu nào. Hắn thỉnh thoảng gọi điện cho ai đó và quát tháo ầm ĩ. Khi nhân viên cửa hàng nhắc nhở yên lặng, hắn liếc mắt, lầm bầm "công vụ", rồi rút thẻ Cảnh sát ra. Nhân viên thấy thế liền bỏ đi.

Tôi bấm bụng chịu đựng và chờ đợi thời gian trôi qua.

Khi một cô gái trẻ trong bộ vest bước vào quán, tôi cảm thấy như được cứu. Cô ấy nhìn ngó khắp quán bằng điệu bộ dễ thương, rồi chạy lại chỗ tôi.

"Xin lỗi vì đã để anh chờ đợi!"

Cô ấy cười tươi và chào theo kiểu quân đội một cách gượng gạo. Sau đó, cô cúi đầu với gã cảnh sát giống Yakuza bên cạnh tôi: "Cảm ơn anh nhiều ạ." Gã ấy quay mặt đi và lầm bầm "Còn lại cô xử đi."

“Ch-chào.”

Lúc tôi vội đứng dậy trả lời thì ai đó tóm lấy vai và khuỷu tay tôi.

"Nào, chúng ta đến Tokyo thôi."

Ngoái đầu lại, tôi thấy một người đàn ông to lớn như tảng đá, cười cười. Thân hình của hắn ta chỉ có thể thấy ở các trận chung kết của môn judo hạng nặng trong thế vận hội. Phía trước là một cô gái xinh đẹp. Bên cạnh là tên cảnh sát trông như yakuza ở Osaka. Phía sau là tay judo nặng cân. Tôi không thể từ chối trong tình huống này.

Tôi bị đưa thẳng về trụ sở chính của CyWAT ở Tokyo và kể lại những gì mình điều tra được. Họ hứa sẽ thương lượng với công tố viên để không làm khó tôi.

"Trường hợp tốt nhất là không bị truy tố, nhưng chắc sẽ lãnh án treo đấy."

Gã đàn ông như tảng đá cười nói. Hắn ta tự giới thiệu là Yoshizawa, được Sở Cảnh sát cử tới.

"Nhưng đó là nếu anh hợp tác đàng hoàng thôi."

"Tôi đã kể hết những gì mình biết rồi."

"Ừm... Tôi nghĩ John khá thông minh. Có khả năng hắn đã bố trí bẫy thông tin giả để lừa mọi người xung quanh."

"Ý lão là tôi đã bị lừa à?"

"Nói ngắn gọn thì đúng vậy. Thôi đợi chút, để tôi điều tra thêm xem sao."

Hắn ta nói rồi vỗ vai tôi.

"Cô cũng là thành viên CyWAT phải không?"

Tôi hỏi cô gái điều thắc mắc nãy giờ. Nhưng cô ấy không trả lời, chỉ nhìn gã đàn ông kia.

"Cô ấy là diễn viên lồng tiếng tập sự đấy. Những người cung cấp thông tin kiểu này hay e ngại gặp người lạ, cảm thấy dễ gần hơn với nhân vật hoạt hình 2D, nên chúng tôi thuê cô ấy làm thêm. Vì nếu tôi hay đám ở Osaka xuất hiện thì họ sẽ chạy mất thôi."

Đệt... hóa ra lừa đảo à. Cơ mà, tôi cũng không có tư cách chỉ trích.

"Xin lỗi anh nhé."

Cô gái mỉm cười vô tư rồi cúi đầu.

-----------------------------

Tôi được sắp xếp ở lại nơi lưu trú trong trụ sở CyWAT. Đó là một dạng giam lỏng nhẹ nhàng. Tôi không ngờ mình sẽ phải trải qua kỳ nghỉ cuối năm cô độc thế này. Nhưng vì tôi là tội phạm nên không thể than thở điều gì.

Căn phòng kiểu phương Tây rộng khoảng 8 tấm tatami, có tủ lạnh, tivi, máy vi tính, ấm đun nước, và chiếc giường nằm một góc. Không có cửa sổ, tường và sàn nhà màu xám be. Ngồi yên một chỗ ở đây chắc chỉ có điên lên vì chán.

Trong ngày đầu tiên đến đây, tôi đã kể cho Yoshizawa hết những gì mình biết. Hắn ta bảo cần một hai ngày để kiểm chứng, rồi đẩy tôi vào căn phòng này và dặn dò là hãy nghỉ ngơi. Muốn ra khỏi phòng, tôi phải gọi qua intercom. Và tôi không được phép ra khỏi tòa nhà, nên có gọi cũng vô nghĩa. Nhà vệ sinh và phòng tắm nằm trong phòng, nên dù ra ngoài cũng chỉ có thể đi dạo hành lang. Hơn nữa còn phải có người theo sát. Thấy phiền phức quá, tôi đành ngồi trong phòng xem tivi và lướt mạng để giết thời gian.

------------------------------

Hai ngày sau, Yoshizawa đến phòng. Hắn ta chỉ bước vào thôi mà đã khiến tôi cảm thấy nhiệt độ phòng như tăng lên 5 độ C. Có vẻ nhận ra điều đó, hắn ta không đóng cửa lại, làm tôi nhẹ nhõm được một chút. Bị nhốt trong phòng kín rồi bị đe dọa hay tra tấn thì tôi ắt sẽ không chịu nổi.

"Anh Kawano, khổ rồi. Tất cả đều trong sạch."

Yoshizawa cười gượng và nói như vậy.

“Không thể nào!”

"Đó cũng là câu tôi đã nói đấy. Tôi không nghĩ anh cố tình đưa tin giả, nhưng phe kia giỏi hơn thì cũng đành chịu. Anh đã sập bẫy dối trá của John rồi."

"Nhưng, những thông tin đó tôi thu thập từ Facebook, Blog, Twitter rất cẩn thận để không bị phát hiện. Tôi còn kiểm tra Pixiv, Koebu và các bảng tin. Làm sao họ lừa tôi được chứ? Không thể nào có chuyện tất cả đều không tồn tại."

"Nên giải thích thế nào đây nhỉ. Anh không hiểu à? Những thành viên trong danh sách của anh đều là thật và có khả năng thực hiện hành vi phạm tội theo lịch trình nhỉ."

"Đúng vậy."

"Có lẽ tôi nên giải thích kiểu này cho dễ hiểu hơn. Tôi nghĩ John đã dự đoán trước được sẽ có người điều tra đồng bọn như thế này, nên đã chuẩn bị sẵn tất cả những thông tin đó."

"Lão đang nói gì vậy? Những người đó có thật kia mà? Hay ý lão là họ đã bị thao túng cuộc sống?"

"Trái lại cơ. Hắn tìm những người có lịch trình hoạt động dễ bị nghi ngờ là tội phạm, sau đó thay đổi thời gian phạm tội cho khớp với lịch trình của những kẻ thế thân."

"Tại sao y lại làm thế?"

"Vì đoán trước có thể anh sẽ điều tra đồng bọn rồi bán thông tin cho chúng tôi chứ sao. Các anh đã làm việc cùng nhau gần 10 năm nhỉ? Hắn đã chuẩn bị sẵn dữ liệu giả từ lâu. Có lẽ không riêng anh, mà tất các thành viên khác đều đã mắc bẫy."

"Nh-nhưng, sao lại thế được. Đó là những thông tin về người thật. Trên Facebook của họ cũng có những bằng chứng đáng ngờ kia mà."

“Thì hắn dàn dựng để anh nghĩ vậy chứ sao. Hầu hết thông tin là thật, nhưng cài thêm vài thông tin giống như thành viên của Rusk vào đó. Vì tất cả đều trông giống thật nên anh đã tin. Tính ra hắn tinh vi gớm.”

“Tài khoản Twitter và Facebook đều là của chính chủ mà phải không?”

“Đúng vậy. Tôi đã kiểm tra nội dung liên lạc.”

“Vậy tại sao lão biết họ không phải đồng bọn của tôi?”

“...Anh Kawano, tôi có đề xuất này. Chúng ta đều là người lớn, vì vậy hãy sử dụng ngôn ngữ lịch sự với nhau nhé.”

Đột nhiên Yoshizawa nở nụ cười khiến người ta nhìn vào ắt khiếp sợ. Cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc sống lưng tôi. Tôi cho rằng người đàn ông này có thể vừa giết người vừa cười.

“À... được thôi, nhưng tôi có dùng lời lẽ bất lịch sự gì đâu?”

“Không phải bất lịch sự, nhưng cách nói như đang nói chuyện với bạn bè vậy. Tôi nghĩ là do anh đang phấn khích, nhưng tôi rất khó chịu khi nghe ngôn ngữ thô tục đó. Vì vậy tôi xin anh, làm ơn đừng nói như thế nữa.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Hiểu rồi thì tốt. Tôi đã kiểm tra nội dung liên lạc, nên chắc chắn họ không phải đồng bọn của anh. Lúc anh liên lạc với đồng bọn, nhiều lần họ không liên lạc.

“Ch-chờ đã! Ông đã xem nhật ký liên lạc của tôi à?”

“Tất nhiên.”

“Đó là xâm phạm quyền riêng tư đấy!”

“Ở đây chúng tôi không có khái niệm đó, xin lỗi nhé. Dù sao thì anh cũng không nên mắc bẫy như vậy.”

“Đệt! À, xin lỗi. Tôi vô tình nói tục...”

“Tôi nghĩ anh nên trưởng thành hơn. Cơ mà, hay thật. Sử dụng danh tính người thật để thế mạng. Anh bị lừa cũng chẳng có gì đáng trách cả.”

“Tôi sẽ kiểm tra lại. Tôi không thể chịu đựng việc bị lừa như vậy.”

“Thôi, dù cậu làm lại cùng việc đó với cùng kỹ năng và nguồn lực hạn chế thì kết quả vẫn như vậy hà. Cho nên chúng ta hợp tác đi.”

“Cái gì cơ?”

“Tôi đề nghị anh đến cơ sở của chúng tôi, làm việc cùng nhân viên của chúng tôi. Họ hơi kỳ cục, nhưng chắc chắn sẽ tăng khả năng thành công.”

“Không phải bẫy đấy chứ?”

“Dù là bẫy hay cái quái gì đi nữa thì giờ anh cũng đã gần như bị bắt rồi.”

Yoshizawa cười vui vẻ, làm tôi nhớ đến Jaian trong Doraemon. Gã này là kiểu người cười sảng khoái khi thấy người khác gặp chuyện bất hạnh.

Chỉ mới ở trong căn phòng này hai ngày thôi mà tôi đã cảm thấy chán nản. Nếu hợp tác, tôi có thể ra khỏi căn phòng này và nói chuyện với những người khác. Như thế chẳng phải tốt hơn sao? “Được rồi. Tôi sẽ hợp tác.”

“Nói với phong thái vĩ đại làm gì? Vốn dĩ anh đâu có lựa chọn nào khác.”

Yoshizawa vỗ vai tôi một cái mạnh đến nỗi tôi nghĩ xương đòn của mình có thể đã gãy rồi.

“Ui daaaa! Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ hợp tác với các vị.”

“Sắp tới chúng tôi sẽ để anh phát huy tài năng của mình. Cho đến lúc đó, hãy hòa thuận với mọi người nhé.”

Yoshizawa cười trong lúc bỏ đi.

***

Abe và Hajime đã hoàn thành thủ tục nhận phòng lần thứ ba và bước ra khỏi khách sạn. Hai người thay đổi nơi lưu trú sau mỗi tuần. Lý do là nếu ở lâu sẽ bị chú ý và dễ bị phát hiện hơn. Ban đầu Hajime cảm thấy bất an, nhưng đã dần quen với cuộc sống du mục này.

Mặc dù khách sạn họ tá túc nằm ở Shinbashi, nhưng Abe vẫn đề nghị đi bộ đến Ginza. Hai người bắt đầu dạo bước trên con đường có hàng cây dưới ánh chiều tà.

"Hình như gần đây có một tiệm bánh ngọt ngon, chúng ta đến đó đi".

Abe nói, mặt đỏ bừng.

"Bánh ngọt!? Giờ tôi mới biết là cô Abe có ăn món ngọt khác ngoài Rusk đấy. Cô thích bánh ngọt à?"

Abe trông có vẻ bối rối.

"...Nghĩ về thức ăn khiến tôi cảm thấy khó chịu. Giờ thì không sao, chứ hồi nhỏ thật sự rất tệ. Chỉ có Rusk là luôn giúp tôi bình tĩnh."

"Chứ không phải do cô ghét à?"

"Không, chắc chắn là tôi thích. Chỉ là chưa từng ăn chúng nên không biết vị thế nào. Tôi lo sợ rằng có thể xảy ra điều gì đó khi ăn, nên không thể ăn một mình. Nhưng giờ có cậu bên cạnh nên tôi yên tâm rồi."

Dứt câu, Abe đưa bàn tay phải lên miệng, như thể sắp cắn móng tay. Nhưng cô nhận ra và hạ tay xuống.

Không lâu sau, cô dừng chân trước một tiệm nhỏ có biển hiệu Leblanc.

"Đây rồi", cô nói rồi ra hiệu bằng mắt bảo Hajime vào trước.

Có thể thực hiện những kế hoạch táo bạo trong công việc của Rusk, nhưng lại do dự khi bước vào tiệm bánh ngọt. Sự mất cân bằng đó cũng là điểm đáng yêu của Abe. Hajime đẩy cửa trắng thanh nhã và bước vào. Mùi hương ngọt ngào bay khắp không gian tiệm nhỏ xinh. May mắn thay, chỉ có một cặp khách. Hai người được dẫn đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

"Đ-đặt giúp tôi chou à la crème và shortcake đi."

Rõ ràng Abe đã tìm hiểu trước. Cô đặt món mà không cần nhìn thực đơn.

"Nhanh gớm. Vậy, để cho hợp mùa, tôi sẽ đặt mứt lê và cà phê."

"Mứt lê?"

Abe mở thực đơn ra xem. Có lẽ món theo mùa không có trên trang web.

"Hừm, trông ngon đấy."

“Cô Abe có muốn nếm thử không? Để lát tôi chia cho cô một ít nhé.”

“...Cảm ơn cậu. Vậy, đổi lại, tôi cũng sẽ chia cho cậu một ít shortcake.”

Khi cô phục vụ đến, Hajime đặt món cho cả hai. Abe quan sát chăm chú cảnh đó.

Sau khi cô phục vụ đi, Abe thở phào nhẹ nhõm.

"...Căng thẳng quá. Không khí ở đây khác với quán cà phê và nhà hàng."

"Cô không sao chứ? Có chóng mặt hay buồn nôn gì không?"

"Tôi không sao. Nhờ cậu mà tôi dường như đã phát triển được sức chịu đựng trước nhiều thứ."

Nhưng Abe vẫn trông có vẻ căng thẳng, im lặng cho đến khi bánh ngọt được mang ra. Cô khẽ gật gù trong khi Hajime nói lung tung về tin tức.

Lúc bánh ngọt và cà phê được mang tới, hai người chia sẻ cho nhau phần bánh của mình để thử. Abe nhai một miếng và lẩm bẩm "Ngon quá", nở nụ cười. Thấy vậy, Hajime cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi ăn xong, Abe rõ ràng trở nên kì lạ.

Cô liếc mắt quanh quất, rồi len lén nhìn Hajime.

"Có chuyện gì à?"

Không thể ngồi yên mà nhìn, Hajime hỏi thì Abe đỏ mặt cúi gằm xuống.

“C-c-cậu... hãy cùng tôi đi nước ngoài đi.”

Giọng cô như thể bị siết cổ.

"Hả?"

Hajime không hiểu cô ấy đang nói gì. Trong giây lát, anh nghĩ có lẽ cô ấy muốn hai đứa cùng trốn đi đâu đó, nhưng khi anh nhìn mặt Abe, cô có vẻ hơi sửng sốt, bộc lộ vẻ mặt “Ý tôi không phải như thế”.

"Không chỉ riêng cậu đâu. Tôi đang nghĩ đến chuyện cả nhóm chúng ta trốn ra nước ngoài. Tình hình đang trở nên nguy hiểm rồi."

"À, ra là vậy."

"Không phải ai cũng sẽ đi. Nhưng nếu không có cậu thì sẽ phiền lắm, chủ yếu cho tôi."

"Thế à?"

"Cậu... hãy luôn ở bên tôi nhé."

Lời đề nghị đột ngột của Abe khiến Hajime bối rối. Đây là lời tỏ tình ư...? Nhưng sao lại ở đây và đột ngột như thế này?

“Ơ... ơm... chuyện đó...”

"Hiểu lầm rồi. Thấy gớm quá đi."

Abe ngắt lời Hajime và phủ nhận ngay lập tức. Vậy ý cô là gì?

"Tôi không biết nên nói sao cho đúng, nhưng có cậu ở bên thật sự rất yên tâm. Vì vậy tôi muốn cậu ở gần bên mình. Tôi không hề nghĩ đến chuyện cặp bồ gì cả. Thấy gớm không phải nói cậu, mà là nói bản thân tôi khi nghĩ đến việc cặp bồ với đàn ông.”

Chắc đó là câu từ chối khéo "Chúng ta hãy làm bạn tốt nhé". Dù mình không hề tỏ tình, nhưng cách cô ấy phản ứng thật quá đáng. Hơi bị tổn thương à nha.

Hajime nhìn trân trân vào khoảng không một lúc rồi nói:

"Thành thật mà nói, tôi không hiểu tâm trạng của cô lắm."

Abe vẫn cúi gằm mặt, lí nhí:

"Thì ý tôi là vậy đấy. Tôi chỉ cần cậu ở bên cạnh, thỉnh thoảng nắm tay tôi thôi là đủ rồi. Việc đó chủ yếu giúp tôi được chữa lành."

"Lẽ nào cô chưa từng hẹn hò với đàn ông bao giờ?"

Abe giật mình. Cô đơ người, chớp mắt liên tục, môi mím chặt và run rẩy.

"...Tôi không muốn trả lời. Đó không phải vấn đề chính. Tôi đang yêu cầu cậu đi trốn cùng tôi. Hãy đồng ý đi."

"Cô Abe thỉnh thoảng vô lý như trẻ con ấy nhỉ."

"Con người không bao giờ trưởng thành cả. Trẻ con hay người lớn đều có suy nghĩ và cảm nhận như nhau, chỉ khéo nói dối hơn mà thôi. Tôi sẽ không nói dối cậu. Cho nên giờ tôi giống như trẻ con vậy. Hãy đi cùng tôi đi."

Nhìn Abe cúi gằm mặt nói với vẻ tuyệt vọng, Hajime nghĩ mình không thể từ chối được. Dù sao vốn dĩ anh cũng không có ý định từ chối. Anh chỉ bất ngờ thôi.

"Tất nhiên là tôi sẽ đi."

Abe ngẩng đầu lên, trố mắt...

"Cảm ơn cậu."

...rồi lại cúi đầu xuống.

"Từ giờ vẫn mong cô quan tâm giúp đỡ."

Hajime cũng cúi đầu theo, tự hỏi không biết cô ấy định đi đâu.

"Đây là lần đầu tiên tôi ăn bánh ngọt Giáng sinh với ai đó."

Vẫn cúi gằm mặt, Abe lẩm bẩm. Nghe thế, Hajime mới nhận ra hôm nay là Đêm Giáng sinh.

----------------------------

Tối hôm đó, Abe mở nhóm chat sushi băng chuyền với sự tham gia của tất cả thành viên.

—Tôi có hai đề xuất.

Abe mở đầu.

—Đề xuất thứ nhất: Tôi đã xác định được mục tiêu thứ bảy. Đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng. Sang năm mới, chúng ta sẽ khiến máy chủ email và trang web của Công ty Dịch vụ Ngoại hối Sankei dừng hoạt động. Nếu họ không chấp nhận yêu sách của chúng ta, chúng ta sẽ tấn công trực tiếp dịch vụ ngoại hối.

Hệ thống của họ đã không ổn định từ khi mới ra mắt, gây thiệt hại lớn cho người dùng do nhiều lần bị đứt kết nối và chậm trễ. Nhưng số lượng người dùng vẫn không giảm là nhờ các chiêu bán hàng tiếp thị gần như ép buộc. Họ mở tài khoản và thực hiện giao dịch cho những người thiếu kiến thức về internet. Hơn nữa, phí duy trì tài khoản hàng năm lên tới 100.000 yên. Chúng ta sẽ yêu cầu Công ty Dịch vụ Ngoại hối Sankei hoàn trả phí duy trì tài khoản một năm cho tất cả người dùng. Tôi đã thỏa thuận với một công ty mua lại hàng ngàn tài khoản từ người dùng. Tôi sẽ chia sẻ chúng với các bạn, hãy kiếm thêm chút tiền cuối cùng nhé.

—Đã rõ.

Một người nói, các thành viên khác cũng lần lượt tán đồng.

—Cảm ơn các bạn. Còn đề xuất thứ hai, tôi nghĩ mọi người đều đang có một khoản tiền đáng kể. Vậy tại sao chúng ta không nhân dịp này để đi nghĩ dưỡng ở Nam Mỹ nhỉ? Trước khi ra nước ngoài, chúng ta sẽ công bố giải tán.

—Cả đời á?

—Chỉ cho đến khi mọi chuyện lắng xuống thôi. Tội phạm mạng và khủng bố sẽ gia tăng, nên họ sẽ rất bận rộn và sẽ không còn thời gian truy tìm chúng ta nữa. Các bạn cũng có thể chọn ở lại quốc gia đó.

—Tôi không biết nói tiếng Anh.

—Tôi cũng vậy. Nhưng chắc vẫn xoay xở được thôi. Với lại, phần lớn Nam Mỹ nói tiếng Tây Ban Nha.

—Tiếng Tây Ban Nha!? Thua.

—Học hỏi là niềm vui mà. Hãy cùng học ngôn ngữ mới nhé.

—Chờ chút, để tôi suy nghĩ đã. Cơ mà, nếu đã đi thì sao không đi Dubai?

—Dubai... tôi có nghe đồn khá nhiều. Có vẻ như đó là một nơi bất ngờ theo nhiều nghĩa.

—Một thành phố nhân tạo hạ cánh xuống sa mạc. Tôi nghĩ nơi đó sẽ rất thú vị, vì mục tiêu của họ là xây dựng nơi tuyệt vời nhất thế giới. Nhưng giá cả có thể đắt đỏ, tốt nhất không nên ở lâu.

—Vậy là bay đến Dubai, rồi từ đó suy nghĩ chỗ ở lâu dài phải không?

—Đúng, ý tưởng của tôi là vậy.

—An ninh có ổn không? Trung Đông có vẻ nguy hiểm mà?

—Dubai ổn định về chính trị nên nên không sao đâu. Nơi đó tự do hơn so với các khu vực xung quanh. Tôi mong được bay bằng hãng hàng không Emirates. Có chuyến bay thẳng từ Narita đến đó, khoảng 10 tiếng.

—Hàng không Emirates... tôi chưa nghe bao giờ, có an toàn không?

—Đó là hãng hàng không được thiết kế để cung cấp dịch vụ tốt nhất thế giới, nên rất an toàn. Dịch vụ tốt và chưa bao giờ bị rơi. Nhưng dĩ nhiên là không có gì tuyệt đối cả.

Toàn bộ thành viên đã đồng ý với kế hoạch giải tán và rời khỏi Nhật Bản. Tất cả sẽ tập trung tại Narita và lên chuyến bay của hãng hàng không Emirates. Đây là lần đầu họ gặp mặt trực tiếp. Abe đùa rằng đây là cơ hội để quét sạch tất cả.

Theo Abe, nếu tất cả giữ bí mật với người ngoài thì sẽ không bị bắt, nhưng Hajime vẫn lo lắng như mọi khi. Anh không nghi ngờ Abe, nhưng như cô ấy vẫn nói, không có gì là tuyệt đối cả. Không biết sẽ bị vạch trần ở đâu. Cũng có thể có kẻ phản bội. Khi Hajime hỏi về việc đó, Abe chỉ cười và nói "Tôi nghĩ sẽ ổn thôi" mà không giải thích rõ.

—Điểm then chốt là họ đã xác định được chúng ta ở mức độ nào... Tôi nghĩ họ vẫn chưa thu thập đủ thông tin để nhận dạng chúng ta.

"Họ" ở đây là CyWAT. Abe nói nếu họ đã xác định được danh tính thì chắc chắn sẽ có động thái gì đó. Thu thập bằng chứng chắc chắn để truy tố và kết tội, ngăn chặn trốn thoát, chuẩn bị để thu được bằng chứng hoàn chỉnh trong vụ tấn công tiếp theo. Nếu họ tiến hành nhiều việc cùng lúc như vậy, chắc chắn sẽ lộ ra dấu hiệu nào đó, Abe phân tích.

Ví dụ, kiểm tra xem có bị theo dõi khi đi bộ không, thư từ vẫn được giao đúng giờ không, có dấu hiệu bị mở ra không, hàng xóm có hỏi thăm gì không, có dấu hiệu ai đó đột nhập nhà khi vắng mặt không, v.v... Abe đã hướng dẫn các thành viên kiểm tra tỉ mỉ những điểm đó.

----------------------------------

■ Kẻ phản bội X - 7

Tôi đã báo cho Yoshizawa biết Rusk sẽ tấn công mục tiêu cuối cùng là Công ty Dịch vụ Ngoại hối Sankei, sau đó trốn ra nước ngoài.

"Quà Giáng sinh tuyệt vời đấy! Thế mới là kẻ phản bội chứ. Nếu còn thời gian, vẫn có cách ngăn chặn. Làm cuộc tấn công của Rusk thất bại và bắt hết trước khi chúng kịp chạy trốn ra nước ngoài. Kết thúc đẹp đẽ. Tôi thích kiểu đó."

Yoshizawa rõ ràng rất vui mừng, ôm chầm lấy tôi. Tôi làm bộ mặt khó chịu thì hắn ta chuyển sang vỗ vai tôi thật mạnh. Đau chứ chẳng vui chút nào.

"Có lẽ nên thưởng cho anh nhỉ. Hành động này của anh sẽ tạo ấn tượng tốt với công tố viên và thẩm phán, nên cứ coi đó là phần thưởng đi."

Yoshizawa cười toe toét rồi rời khỏi phòng. Tôi làu bàu: "Chỉ có thế thôi à?". Thông tin này chắc chắn có giá trị lớn, mang đến cho Công ty Dịch vụ Ngoại hối Sankei thì họ ắt sẽ trả tôi ít tiền. Chỉ tạo ấn tượng tốt? Cảm giác như tôi vừa bị lừa vậy.

Tóm lại, kể từ khi đến đây, chẳng có chuyện tốt lành gì xảy ra cả. Tôi đã làm việc với vài người ở CyWAT để truy tìm dấu vết của Rusk, nhưng hoàn toàn vô ích.

Tôi vẫn không thể tin được rằng tất cả những gì tôi điều tra ra đều sai. Dù gì tôi cũng đã sống sót trên 10 năm trong xã hội này rồi. Tôi có thể nhìn thấu được thông tin giả đến một mức nào đó. Tất nhiên là có thể bị lừa, nhưng không thể sai toàn bộ. Tôi nghĩ ít nhất cũng phải đúng được vài người, nhưng ở đây tôi không thể kiểm chứng được.

Ban đầu tôi rất vui khi cuối cùng cũng được nói chuyện với người khác, nhưng bọn ở đây giống như máy móc, chỉ nói những gì cần thiết. Thành ra tôi cảm thấy bị cô lập, hay nói đúng hơn là bị ruồng bỏ. Dù tôi chủ động nói chuyện, họ cũng chỉ nhìn tôi, đỏ mặt rồi im lặng.

Điều duy nhất khiến tôi vui là được dùng máy vi tính xách tay của mình. Máy vi tính tôi được cấp trong phòng giam giữ cũ và khó sử dụng, hơn nữa còn không được cài đặt bất kỳ công cụ nào.

------------------------------------------

Vài ngày sau, gã Yoshizawa đáng ghét xuất hiện với một quân bài át chủ để bắt giữ. Đó là danh sách khách hàng của một nhà cung cấp dịch vụ VPN ở Estonia.

"Đây là công ty mà anh nói là John đã giới thiệu. Có thể ai đó trong Rusk đã dùng dịch vụ của họ. May mắn thay, họ khá hợp tác. Nói thẳng ra, nếu chuẩn bị tiền và lý do, họ sẽ cung cấp danh sách khách hàng ngay lập tức."

"Nhưng... chỉ có danh sách thì làm sao tìm ra được?"

"Nhờ sức mạnh tổ chức. Số khách hàng của họ ở Nhật Bản là 362 người. Chúng tôi sẽ kiểm tra từng người một. Không khó lắm đâu. Những người có nghề linh hoạt, am hiểu mạng. Chỉ với điều kiện đó thôi đã thu hẹp đáng kể rồi. Sau khi thu hẹp còn khoảng 10 người, chúng ta sẽ kiểm tra kỹ hơn."

"Có vẻ mất khá nhiều thời gian đấy nhỉ?"

"Không, chỉ mất 1-2 ngày thôi. Đó là chức năng của CyWAT. Nếu cần, chúng tôi có thể triệu tập nhân viên bên ngoài ngay lập tức."

Tôi gật gù.

"Vậy tôi có thể mượn công cụ đặc biệt của anh được không?"

"Công cụ đặc biệt?"

"Cái dùng để phân tích tweet trên Twitter ấy."

"...Được thôi. Tôi copy từ máy vi tính xách tay của mình rồi chuyển cho ông nhé?"

"À khỏi, chúng tôi đã tạo clone máy đó, nên sẽ copy từ đấy. Chỉ cần copy và khởi động là được, không cần cài đặt gì thêm, đúng không?"

"Đúng vậy, nhưng... các người tạo clone từ lúc nào vậy? Đây là tài sản cá nhân của tôi mà?"

"Lúc anh vào cơ quan, chúng tôi đã giữ hành lý của anh mà, nhớ không? Là lúc đó. Tôi chưa nói à? Trong cơ quan này không có quyền riêng tư, giống như bãi biển khỏa thân vậy. Cũng không có nhân quyền, nên hãy thoải mái bung lụa đi."

"............"

Tại sao một tên như thế này lại là công chức sống nhờ tiền thuế nhỉ? Thật khó hiểu.

"Ngoài ra, tôi cũng có thể sử dụng thông tin này nữa đấy."

Yoshizawa nói rồi giật lấy máy vi tính xách tay của người đàn ông ngồi cạnh, mở ra một tệp tin và chỉ cho tôi xem. Có vẻ đã quen với cảnh này rồi nên người bị lấy máy chẳng nói gì.

"Vắng nhà, có nhà, ngủ, thức dậy... đây là gì vậy? Đừng nói là ông đã nghe lén tất cả đối tượng tình nghi nhé?"

Ở đó có một bảng liệt kê tên và địa chỉ, cùng với thời gian và tình trạng có ở nhà hay không. Có vẻ như đấy là hồ sơ theo dõi của toàn bộ thành viên trong nhóm nào đó. Đây là lá bài thứ hai của Yoshizawa.

"Không biết ai là thành viên thì sao chúng tôi dám làm việc đó chứ. Không có manh mối gì thì không nghe lén lung tung được đâu. Đây là hồ sơ hoạt động suy đoán từ việc sử dụng điện của công tơ thông minh."

Xem Yoshizawa vui vẻ gõ lên màn hình, tôi lại thấy lạnh sống lưng. Bọn họ đã xâm nhập sâu vào tận bên trong nhà của thường dân rồi.

"Ông đang nói gì vậy...?"

"A, tôi nói nhầm à? Không được nói lại với ai đâu nhé. Làm thế thì cả đời anh sẽ không bao giờ được ra khỏi tù đâu. Tôi nghĩ cả công tố viên cũng sẽ vui vẻ hợp tác mà nhốt anh lại thôi."

"Tôi không biết công tơ thông minh có thể ghi lại hoạt động của người dùng đấy."

Yoshizawa ra hiệu cho một người đàn ông đang ngồi làm việc với máy vi tính ở góc phòng. Anh ta đi lại với nụ cười méo xệch trên mặt.

"Đây là Satou, người quen cũ của tôi. Tôi phát hiện anh ta từng tham gia tiền thân của Rusk."

Khi Yoshizawa nói, người đàn ông tên Satou khẽ cúi đầu chào. Hắn ta trông giống một nhân viên công ty bình thường. Nếu hắn từng là thành viên tiền thân của Rusk thì chắc chắn tôi cũng từng làm việc cùng hắn.

"Anh là ai?"

Nghe tôi hỏi, Satou gãi đầu.

"Thì là Satou. Tôi không thể nói thêm điều gì nữa. Tốt nhất chúng ta không nên biết thân phận của nhau."

"Vậy là anh cũng không biết mật danh trong nhóm của tôi?"

Hắn ta gật đầu.

"Những chi tiết đó không quan trọng. Quan trọng là anh Satou đây am hiểu về công tơ thông minh, nên tôi mới gọi anh ta đến."

Yoshizawa nói, Satou tiếp lời:

"Có thể biết được nhiều thứ hơn tưởng tượng đấy. Chúng tôi đoán khá chính xác rằng có bật điều hòa hay lò vi sóng không. Từ đó suy ra được thời gian người dùng ở nhà và thức giấc. Cũng biết được giờ ăn, giờ tắm, lúc mở tivi nữa. Từ những hồ sơ hoạt động đó, chúng tôi có thể thu hẹp được danh sách thành viên."

"Thật tiện lợi phải không?"

Yoshizawa có vẻ vui sướng như một đứa trẻ. Bỗng tôi nhận ra tất cả thành viên CyWAT xung quanh đều đang nhìn mình. Một áp lực vô hình đè lên tôi. Có lẽ tôi đã biết quá nhiều rồi.

"Từ mức tiêu thụ điện, chúng tôi cũng có thể đoán được loại thiết bị mà đối phương đang sử dụng. Máy vi tính xách tay và máy vi tính để bàn có mức tiêu thụ khác nhau mà. Nếu cần, chúng tôi có thể cắt điện trong lúc họ đang dùng máy vi tính để bàn để dằn mặt."

Satou nói đùa, nhưng cũng có thể là thật, rồi cười khúc khích.

"Chuyển đổi công tơ thông minh thành thiết bị nghe lén cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi."

"Đương nhiên rồi."

Yoshizawa có vẻ vô cùng hạnh phúc.

"Với mạng lưới thông minh thì không chỉ nhà cửa, tôi còn có thể theo dõi cả trong xe hơi, tàu điện, xe buýt. Công việc của tôi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Thật tuyệt vời."

"Tùy tiện làm thế có ổn không vậy? Phải ban hành luật cho việc này chứ?"

“Nếu đưa ra thảo luận thì ai cũng phản đối mất.”

“Lén lút làm thế mà được á?”

“Chỉ cần không bị phát hiện là được. Dù bị phát hiện thì cũng đã muộn rồi. Miễn là không làm gì xấu, bị theo dõi cũng có sao đâu. Chỉ những kẻ làm chuyện xấu mới ghét bị giám sát thôi.”

“Sai bét!”

“Vì anh là tên tội phạm đầy tội lỗi nên nghĩ vậy cũng là lẽ đương nhiên.”

“Đủ rồi đấy!”

Tôi cáu giận quát lên, Satou đưa ngón tay lên môi nói “Shhh”. Thôi chết, tôi lỡ miệng rồi.

“Anh lại quên cách nói chuyện rồi đấy.”

“...Xin lỗi, được chưa?”

“Sao tôi cảm thấy anh không chân thành lắm. Thôi kệ đi, tôi sẽ cho anh dùng dữ liệu này, hãy hợp tác tốt với các đồng đội của tôi để tìm ra đồng bọn của anh nhé. Tôi kỳ vọng ở anh đấy.”

“Được th... Vâng, tôi hiểu rồi.”

Lúc đó, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Công tơ thông minh à...

“Chẳng lẽ, cú mất điện lần trước...”

“Anh suy nghĩ nhiều quá đấy. Những người như vậy thường sống không thọ đâu. Nhưng, anh đoán đúng rồi đấy. Lúc cài phần mềm giám sát từ xa đồng loạt, do tương thích kém với một số firmware nên đã gây ra sự cố. Tôi cũng không hiểu rõ những chuyện phức tạp đó. Nhưng tôi nói trước nhé, không phải lỗi của chúng tôi đâu. Chỉ tại các phiên bản firmware không đồng bộ thôi.”

Tôi bất ngờ đến nỗi không biết phải nói gì.

“Này, anh Kawano, chắc anh hiểu các cuộc tấn công DDoS sử dụng botnet phải không? Điều đó thì ngay cả người mới cũng có thể hiểu ngay. Vấn đề là làm thế nào để duy trì và mở rộng mạng botnet đó. Tuy đây không phải là chuyên môn của anh, nhưng anh có cao kiến gì không?”

Yoshizawa thay đổi chủ đề. Quả thật là một tên khó đoán.

"Botnet? Tôi tưởng những cuộc tấn công đó do các tín đồ mù quáng làm một cách tự phát chứ?"

"Như thế không thể tạo ra sức tấn công lớn đến vậy đâu."

"Hả?"

"Dù thế nào đi nữa, các cuộc tấn công DDoS[note56127] gần đây chủ yếu sử dụng botnet, DNS Reflection[note56128] và các Cloud Service[note56129]. Do biện pháp phòng thủ cũng tiến bộ, nên chúng cần phải hiệu quả hơn. Nói đơn giản, không thể dựa vào sức người như xưa để khiến máy chủ của đối phương sập một cách hiệu quả nữa."

Satou giải thích bên cạnh.

"Vậy à?"

"Có thể tấn công được, nhưng so với quy mô tấn công thực tế thì sức người quá yếu ớt. Số lượng cũng ít ỏi. Anh không biết số lượng tham gia thực tế là bao nhiêu nhỉ? Trong phạm vi chúng tôi đo đạc được thì dưới 1000 người."

"Ít đến thế à...?"

"Dù thế nào đi nữa, hầu hết mọi người cũng không muốn dính líu tới tội phạm. Vì vậy, đó chỉ là mồi lửa để khuấy động không khí. Tham gia vào đó khiến người ta cảm thấy như bản thân đang tiến hành một cuộc cách mạng. Thực tế, có rất nhiều học sinh trung học vỗ ngực tự hào rằng mình là thành viên Rusk, thật phiền phức. Tôi nghi ngờ Rusk đang thuê Canon Tro tàn ở đâu đó. Cũng có thể họ tự xây dựng botnet riêng, nhưng với quy mô đó thì khó mà tin được. Hơn nữa, phía công ty phần mềm chống virus đang triển khai biện pháp đối phó."

"Có thể thuê botnet à?"

"Phải, có thể. Chỉ cần có tiền, việc tấn công quy mô lớn cũng dễ dàng thôi. Tiền là tiên là phật, là sức bật lò xo mà."

"Không ngờ có thể làm được như vậy..."

"Nếu được thì anh hãy hỏi John xem họ tấn công thế nào đi."

"Không được đâu. Hỏi những chuyện không liên quan tới công việc thì đáng ngờ lắm."

Yoshizawa vỗ vai tôi.

"Cứ nói do anh tò mò là được. Vì lạ mà đúng không? Cho dù là tự làm thì cũng không hiểu họ xây dựng và duy trì nó thế nào. Bên chúng tôi đang triển khai phần mềm diệt virus, tiêu diệt dần các bot client, nên nếu không được bổ sung thì số lượng phải sụt giảm một cách đột ngột chứ. Nhưng chuyện lại không diễn ra như vậy. Tức là họ đang bổ sung từ đâu đó. Rốt cuộc thì họ làm thế nào nhỉ? Chắc anh cũng tò mò mà hả?"

"Dù thế nào đi nữa thì hỏi lung tung cũng là vi phạm nội quy. Nội quy cơ bản là không hỏi, không nói những chuyện thừa thãi."

"Anh cứng nhắc quá. Cứ coi như ở công sở không được à?"

Yoshizawa nghiêng người về phía tôi. Thân hình của hắn ta như bức tường thịt, áp sát vào làm tôi cảm nhận được sức uy hiếp kinh khủng.

"Thôi được... tôi sẽ cố hỏi cẩn thận để không bị nghi ngờ..."

Nhưng cuối cùng tôi đã không hỏi. Bởi vì tôi đã tự tìm ra được câu trả lời.

Sau khi đọc lại nhiều lần tài liệu của Satou về việc mở rộng botnet, tôi nhận ra một điều. Việc mở rộng tập trung vào một thời điểm nhất định. Virus và worm thường có đỉnh điểm lây nhiễm. Điều đó cũng đúng với các bot client.

Tuy nhiên, bản thân các bot client không có chức năng tự khuếch tán. Thông thường chúng sẽ tự sao chép và lây nhiễm cho các máy khác để nhân lên. Nhưng ở đây thì không có chức năng đó. Yoshizawa nói rằng họ có mã độc khác chuyên lây nhiễm và xóa dấu vết sau một thời gian. Điều đó không phải không thể, nhưng tôi vẫn thấy chưa ổn.

Nếu nó có thể lan rộng mà không cần khả năng tự sao chép thì rất có thể là do phân phối từ một nguồn nào đó. Các cách phân phối có thể là blog, web, Twitter, Facebook. Như Yoshizawa nói, nếu có virus khác phụ trách lan truyền thì chúng có thể lây qua các kênh đó. Hiện tượng spam Twitter hay Facebook đã rất phổ biến. Rất nhiều người từng nhận được spam bằng tiếng Anh đột ngột từ bạn bè hay người theo dõi bị nhiễm. Không chỉ thế, có trường hợp ẩn nút chia sẻ Facebook vào video. Một cầu thủ J-League từng bị scandal khi trang Facebook của anh hiển thị video có tiêu đề "Cô gái quan hệ tình dục đau đớn với ngựa rồi chết" do bấm vào một cái bẫy như vậy. Nhưng nếu đúng là thế thì đã bị phát hiện rồi. Yoshizawa nói là họ đã xóa sạch dấu vết, nhưng với quy mô lây nhiễm như vậy thì không thể không để lại manh mối.

Cách khác...

Tôi chợt nghĩ ra. Tất cả dịch vụ internet đều dựa trên một điều kiện tiên quyết: Các công ty hợp pháp phải tuân thủ các quy tắc cơ bản của xã hội. Các công ty an ninh mạng không được phát tán virus độc hại rồi đòi tăng ngân sách an ninh, hay các nhà cung cấp dịch vụ internet không được bán dữ liệu cá nhân ngầm, hay nhà quảng cáo không được đặt các cú click ẩn để tăng hiệu quả. Nếu những điều đó xảy ra, tất cả dịch vụ ắt sẽ sụp đổ.

Khả năng rất khó... nhưng đó là cách đơn giản và chắc ăn nhất. Nhưng làm thế nào? Làm sao khiến các công ty hợp tác? Tôi bắt đầu mô phỏng trong đầu.

Tiếng chuông vang lên, báo hiệu năm mới đến. Tôi không ngờ là mình phải đón năm mới cô độc trong căn phòng nhỏ hẹp này. Tất cả là tại Yoshizawa. Năm nay, tôi nhất định sẽ vạch trần bộ mặt thật của Rusk để làm hắn ta bất ngờ.

***

Các hoạt động của Rusk đã lắng xuống sau một thời gian. Takuto kiểm tra tài khoản Twitter của Rusk hàng ngày, nhưng không có thông tin đáng chú ý nào. Mặt khác, tin tức về việc các thành viên của Rusk bị bắt và tin đồn về việc thủ phạm chính đã bị xác định lan tràn trên mạng. Coi bộ ngày tàn của Rusk sắp đến rồi.

Vào đêm giao thừa, trong lúc cậu đang ăn tối cùng bố mẹ ở nhà, truyền hình đưa tin về Rusk.

"Dù thế nào đi nữa thì chúng cũng không thể tiếp tục làm điều xấu đâu."

Cha cậu bắt đầu phát biểu một cách tự cho là hiểu biết. Takuto kiên nhẫn chịu đựng.

"Nếu nhà nước nghiêm túc, kỹ năng hacker của bọn chúng không phải là đối thủ. À mà, trong trường con có ai tự xưng là thành viên Rusk không?"

Đang nghe bình luận trên truyền hình, ông nhìn vào mặt Takuto. Thay vì là thành viên, cậu là người ủng hộ, nhưng không thể nói điều đó.

"Không biết nữa, con không rõ."

"Không có à... Thế thì bình thường. Nghe nói nhiều học sinh trung học tự nhận là thành viên Rusk và gây rối, nhưng họ cường điệu quá. Đối với học sinh bây giờ, anime và manga quan trọng hơn nhỉ."

Ông chờ sự đồng tình từ Takuto.

Không hiểu gì mà cứ nói như hiểu biết. Không lẽ giờ phải nhận mình là người ủng hộ Rusk, đã nhiều lần tham gia các cuộc biểu tình?

"Ba nó à, học sinh bây giờ nghiêm túc lắm. Chăm chỉ học tập và suy nghĩ về xã hội nữa đấy."

Mẹ Takuto xen vào, chắc đã nhận ra sự tức giận của cậu.

"Thế à?"

"Cám ơn bữa ăn ạ."

Takuto về phòng riêng, không để cha mình hỏi thêm gì nữa.

"Lát nhớ ăn soba năm mới nhé con."

Mẹ cậu nhắc nhở phía sau. Tại cha mà tâm trạng Takuto trở nên cực kỳ kích động. Có thể Rusk đang làm điều phạm pháp, nhưng cậu không nghĩ đó là điều xấu. Nếu xã hội có vấn đề, không thể chỉ tuân theo luật pháp để thay đổi. Những nước không có tự do ngôn luận sẽ không bao giờ đạt được xã hội tự do.

Takuto vớ lấy điện thoại di động, bắt đầu nhắn tin với Saori trên LINE.

―Tại sao mọi người không hiểu nhỉ? Phải làm gì đó giống như Rusk, nếu không sẽ không có gì thay đổi cả.

Takuto kể chuyện về cha mình lúc nãy.

―Những người đó chỉ biết thời đại mà dù không làm gì cũng ổn. Họ tin rằng quá khứ và tương lai luôn như vậy.

―Cái gì vậy? Có thời đại như thế ư?

―Cho tới thế hệ cha mẹ chúng ta, hầu hết mọi người đều sống bình thường. Nhưng bây giờ, người không thể sống bình thường nhiều hơn. Vâng lời thì chỉ có chết đói hay chết vì quá sức.

―Thế sao vẫn bảo sống bình thường?

―Họ nghĩ thế giới sẽ không thay đổi và không cần thay đổi. Dù biết không phải vậy, nhưng mình không biết phải làm thế nào nên đành im lặng. Họ sinh ra chúng ta xong thì vô trách nhiệm, rồi lại bắt chúng ta tái sinh sản.

―Cậu bi quan đấy đấy. Phủ nhận hoàn toàn thế giới và cha mẹ.

―Tại họ phủ nhận trước đấy chứ.

―Ý cậu là sao?

―Gì mà các em phải học ít nhất 9 năm về học thuật và xã hội. Việc đó vô dụng. Làm theo thì chỉ có chết đói hay chết vì quá sức. Nhưng lại không còn lựa chọn nào khác. Đó là phủ nhận cuộc đời của chúng ta.

―Cực đoan quá nhỉ.

Bị lời ác ý của Saori áp đảo, Takuto dần bình tĩnh lại. Thấy có người nói điều tệ hại hơn mình làm đầu cậu nguội đi.

―Mình chỉ không muốn chết thôi. Không có ý định làm điều cực đoan gì đâu.

―Nhưng tớ không biết ai giống Saori cả.

―Trong những người hướng sự chú ý về Rusk, mình cảm thấy có rất nhiều người như vậy. Trong cộng đồng người ủng hộ Rusk, mình từng gặp một người rất hợp gu.

―Là ai?

―Chị ấy tự xưng là Abe Kyouko, nhưng chắc chắn không phải tên thật.

―Nghe bình thường nhỉ.

―Chị ấy hiểu những gì mình nói, còn chia sẻ chuyện của bản thân. Rằng chị ấy đang thân với một chàng trai từng sống trong thư viện.

―Thư viện?

―Mình nghĩ sống trong thư viện rất ngầu. Chị ấy cũng có cùng quan điểm.

―Tớ hơi hiểu cảm giác đó.

―Chị ấy cũng không làm gì đặc biệt, cũng chẳng có ý định làm. Nhưng nói rằng chỉ cần sống là đủ thay đổi thế giới.

―Chỉ cần sống thôi á?

―Nếu sống theo lời cha mẹ và xã hội thì chỉ có chết. Vậy nên tiếp tục sống là điều tuy nhỏ nhoi nhưng quan trọng.

―Nghe có vẻ hay đấy.

―Phải không nào?

Hai người im lặng một lúc.

―Chúc mừng năm mới.

Saori mở lời.

―À, năm mới rồi nhỉ.

Tiếng chuông năm mới vang vọng từ xa xa. Có lẽ Saori cũng nghe thấy những tiếng chuông đó. Takuto nóng ran lòng ngực, rất muốn gặp Saori lúc này.

––––––––––––––––

Abe đang xem phim trong khách sạn thì điện thoại cô đổ chuông. Lần đầu tiên Hajime thấy điện thoại của Abe reo.

Abe nhìn màn hình với vẻ mặt nhăn nhó, cắn móng tay rồi mới bắt máy.

"Tôi nghe."

Hajime tạm dừng phim. Âm thanh biến mất, giọng nói không rõ ràng của người kia vọng lại. Anh muốn xích lại gần để nghe rõ hơn, nhưng cố kiềm chế, quyết định về phòng mình.

Hajime chỉ cửa phòng và ra dấu sẽ trở lại. Nhưng Abe vẫn giữ điện thoại bên tai, lắc đầu và nắm cổ tay áo Hajime kéo lại gần. Hajime đến bên Abe, áp sát người vào cô ấy và lắng nghe giọng nói điện thoại.

"...không phiền. Sẽ không thất bại đâu."

Là Suzuki.

"Vấn đề không phải ở đó. Tôi đã nói không cần thiết rồi."

Giọng Abe vẫn bình thản, nhưng có chút bực tức.

"Tôi nghĩ cần thông tin về đối phương. Đây là kế hoạch cuối cùng rồi. Tôi muốn chắc chắn thành công. Hơn nữa, tôi muốn trả thù lũ CyWAT."

"Tôi không phản đối ý kiến trước đó, nhưng rủi ro và lợi ích không cân bằng. Rủi ro quá lớn. Theo tôi thì lý do sau quan trọng hơn."

"Xin lỗi, nhưng tôi không liên lạc để xin phép đâu. Tôi chỉ thông báo trước vì nghĩ mình nên làm vậy thôi. Tôi sẽ làm theo cách của mình. Nếu không liên lạc được nữa thì anh hiểu rồi đấy."

Cuộc gọi dừng lại.

"Là ông Suzuki phải không? Ông ấy định làm gì vậy?"

Hajime tách khỏi người Abe và vội hỏi.

"Hình như ông ấy định đánh cắp thông tin nội bộ CyWAT rồi phơi bày trên mạng. Theo ông ấy thì làm CyWAT hỗn loạn tạm thời sẽ giúp kế hoạch tiếp theo dễ dàng hơn."

"Ông ấy làm được à?"

"Có thể. CyWAT là đội ngũ thành lập gấp rút, nên có nhiều sơ hở để tấn công bằng kỹ thuật xã hội. Vấn đề là nguy cơ Suzuki bị phát hiện và bắt giữ khá cao."

"Không ngăn cản được à?"

"Có vẻ ông ấy không nghe lời. Chỉ có thể hy vọng ông ấy thành công thôi."

Abe nói rồi cắn móng tay. Bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng có lẽ đang bực bội. Hajime nắm lấy bàn tay đang cầm điện thoại của Abe. Mặt Abe dần đỏ bừng.

"K-kế hoạch gây rối tâm lý nhóm ta dường như thành công rồi. Suzuki đã mắc bẫy."

Abe im lặng, cúi đầu xuống. Khi Hajime buông tay ra, Abe nắm chặt lại. Chiếc điện thoại rơi xuống thảm không phát ra tiếng động.

“V-vì cậu đã cầm tay tôi, nên cậu phải giữ như thế này cho đến khi tôi bảo thôi thì mới được thôi."

Abe vẫn cúi đầu, đặt tay còn lại lên tay Hajime.

"Vâng, tôi sẽ giữ mãi như thế này."

"Cậu không nên nói điều đó một cách đơn giản như vậy. Tôi không hiểu đâu. Hiện giờ chỉ làm bộ hiểu thôi."

Tiếng chuông giao thừa vang lên trong lúc hai người không biết nói gì tiếp.

"Sang năm mới rồi. Vậy là cậu đã nắm tay tôi hai năm rồi đấy."

Abe run rẩy nói. Hajime siết chặt tay hơn.

"Dù bao nhiêu năm tôi vẫn sẽ nắm."

"Đó là lời nguyện đầu năm của cậu à? Tôi sẽ làm bộ tin vậy."

Abe ngượng ngùng siết lại tay Hajime.

–––––––––––––––

Từ hôm sau, Abe bắt đầu thu thập thông tin về tình hình CyWAT. Vì Suzuki không chịu dừng lại, nên cô ấy sẽ cung cấp thông tin hỗ trợ để hạn chế thất bại tối đa có thể.

"Tôi vẫn theo dõi tình hình CyWAT. Chủ yếu là thông tin về động thái tổng thể và hệ thống mà họ có. Để hỗ trợ Suzuki, tôi nghĩ nên nhắm vào thông tin cá nhân của từng thành viên sẽ hiệu quả hơn, nên đang thu thập những thông tin đó."

Abe liên tục làm việc trên máy vi tính xách tay. Còn Hajime ngồi xem phim bên cạnh. Tuy cảm thấy áy náy, nhưng anh không thể giúp Abe được gì. Sợ làm Abe mất tập trung, anh hỏi: "Tôi về phòng mình nhé? Như vậy cô sẽ tập trung hơn."

"Cậu cứ ở đây với tôi. Như thế tôi mới bình tĩnh được. Thỉnh thoảng pha cà phê cho tôi càng tốt."

Abe trả lời mà không rời mắt khỏi màn hình máy vi tính xách tay. Hajime nghe lời và quyết định pha cà phê.

Uống cà phê xong, Abe nói sẽ đi ra ngoài.

"Cô đi đâu vậy? Tôi cũng đi nữa."

"Tôi định trực tiếp thu thập thông tin của CyWAT. Có những thứ không lấy được qua mạng, phải tự mình đi thực địa. Đi hai người sẽ bị chú ý, nên tôi đi một mình thôi."

"Ổn không vậy?"

Abe vẫn quyết đi một mình cho dù Hajime khuyên ngăn. Vậy nên anh đành từ bỏ thuyết phục.

–––––––––––––––

Hơn một tiếng sau khi Abe ra ngoài, Hajime không thể giữ bình tĩnh, lang thang quanh khách sạn vắng vẻ đầu năm. Có lẽ vì gần đây hai người luôn ở bên nhau nên ở một mình thế này anh cảm thấy không an lòng.

Giá mà lúc nãy mình lén theo sau.

"Takano-kun phải không?"

Nghe gọi, anh ngoái đầu lại thì lại thấy Kawamoto. Khác lần gặp trước, hôm nay cô ấy diện bộ vest sang trọng, trang điểm cầu kỳ. Sao cô ấy lại ở đây? Anh mới vừa thắc mắc thì liền ngẫm lại: Nơi đây là điểm giao thông trọng yếu của nội thành, nên cũng không lạ gì.

“Trúng phóc luôn!”

Kawamoto cười vô tư.

"Cậu đang làm gì ở đây vậy?"

Cô tiến lại gần đến mức hai người suýt chạm vào nhau. Quá gần khiến Hajime không nhìn thẳng mặt được, hạ mắt xuống thì thấy áo sơ mi căng phồng. Anh lúng túng, không biết nhìn vào đâu...

"À, tôi đang chờ người."

...nên đành nhìn sang bên cạnh mà trả lời.

"Hừm... Lần trước tui có nói là mới đổi việc, cậu còn nhớ hông? Tui mua bộ đồ mới để reset tâm trạng nè, đẹp hông?"

Kawamoto lắc lư cơ thể để khoe bộ vest. Mùi hương ngọt ngào lan tỏa khiến Hajime lúng túng.

"Ừ... hợp với cậu lắm."

Hajime lùi lại một chút.

"Lại chẳng? Do lương cao nên tui đã mua đồ đắt tiền một chút. Tui sắp đi lễ chùa đầu năm... nếu cậu rảnh thì đi uống trà với tui nhé?"

Kawamoto lại áp sát, nhìn lên bằng ánh mắt gợi tình. Mùi hương ngọt dịu kích thích lỗ mũi Hajime.

"À thôi, tôi không có nhiều thời gian lắm."

Hajime lùi lại. Nếu cứ thế này thì anh sẽ bị cuốn theo nhịp của Kawamoto mất. Abe mà thấy thì kiểu gì cũng sẽ có chuyện không hay.

"Thế à... Vậy thì cho tui số điện thoại hoặc email đi."

Kawamoto tiếp tục áp sát. Bộ ngực đầy đặn của cô sắp chạm vào ngực Hajime.

"À, được thôi."

Hajime vô tình đồng ý, liền hối hận, nhưng vẫn cho Kawamoto địa chỉ email.

Kawamoto cảm ơn, ấn ngực mình vào cánh tay Hajime rồi bỏ đi. Bị áp sát cơ thể và hương thơm của Kawamoto làm choáng váng, khi tỉnh lại, Hajime hoảng hốt nhìn xung quanh. Cách một khối nhà, ở ngã tư đèn đỏ, Hajime thấy Abe đang đứng chờ. Do cô ấy mặc đồ đen nên dễ nhận ra. Lúc chuẩn bị chạy tới, anh nhận ra có ai đó đứng cạnh cô ấy.

Là Satou.

Chân Hajime dừng lại. Thế là thế nào? Satou là thành viên CyWAT. Thường xuyên lên tivi nên chắc có vị trí khá cao. CyWAT hẳn cũng biết anh ta từng tham gia nhóm tiền thân của Rusk. Đây là kẻ thù nguy hiểm nhất. Việc Abe gặp trực tiếp anh ta để điều tra CyWAT rất nghiêm trọng, dù anh ta chưa biết chân tướng của cô.

Đèn xanh, hai người họ cùng bước đi. Satou thản nhiên vòng tay qua vai Abe. Những suy nghĩ đen tối dấy lên trong lòng Hajime. Anh đang ghen tuông. Có lẽ Satou và Abe từng hẹn hò. Hoặc hai người họ đang thương lượng để CyWAT tha cho riêng Abe, đổi lấy thông tin của các thành viên khác. Vốn dĩ người đã lôi Hajime vào vụ này là Satou. Rất có thể hai người họ đã lợi dụng anh để rút khỏi giới hacker sau khi kiếm được bộn tiền. Những suy đoán tiêu cực nối tiếp nhau hiện lên.

Tiếng ồn ào của đám đông nghe thật khó chịu, cơ thể Hajime nóng ran, mồ hôi trộm vã ra.

Cố bình tĩnh lại, Hajime vào cửa hàng tiện lợi gần đó. Tiếng ồn im bặt, tâm trạng anh đỡ hơn một chút. Nhưng trong đầu vẫn đầy những suy nghĩ tiêu cực.

Khi Abe về, có nên truy vấn cô ấy không? Nhưng thế cứ như mình đang ghen tuông vì bị ngoại tình vậy.

Dù sao thì Hajime và Abe chẳng cặp bồ, nên không thể gọi là ngoại tình.

Hay là hỏi "Cô định phản bội Rusk à?"

Nhưng chắc Abe sẽ tìm cách thoái thác rồi liên lạc với Satou ngay lập tức.

Vậy thì im lặng có lẽ tốt hơn. Bí mật quan sát Abe, xem cô ấy có phản bội hay không, hay là chuyện gì khác.

Hajime thở dài rồi rời cửa hàng, quay về phòng khách sạn.

Anh đang bực bội trong phòng mình thì Abe gọi, bảo là có mua bánh kem, rủ sang phòng cùng ăn. Anh không có tâm trạng, nhưng nếu từ chối sẽ bị hỏi lý do.

"Vừa pha cà phê xong đây."

Hajime vừa vào phòng thì Abe đã bày tách trên bàn trước ghế sofa như mọi khi.

"C-cảm ơn."

Anh ngồi xuống ghế. Abe mang bánh ra. Hai chiếc bánh kem khác nhau được cắt thành những miếng mỏng trên hai đĩa.

"Tôi đã mua hai loại bánh. Chia đôi thì mỗi người sẽ được thưởng thức cả hai, tốt hơn phải không nào?"

“Trông ngon ghê.”

Abe đặt đĩa xuống bàn rồi ngồi cạnh Hajime. Chia sẻ bánh kem làm anh hạnh phúc. Tuy chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, nhưng lại khiến anh thấy gần gũi với Abe hơn.

"Có chuyện gì đặc biệt trong lúc tôi đi vắng không?"

"À không, không có gì đặc biệt."

Hajime không thể nói với Abe rằng anh đã đi lang thang chờ đợi rồi gặp Kawamoto. Muốn hỏi "Cô đã đi đâu và cùng ai?" nhưng cố kiềm chế. Thay vào đó là cảm giác bứt rứt khó chịu.

"Cậu sao vậy?"

"Đâu có gì. Bộ có gì lạ sao?"

Dĩ nhiên là có chuyện rồi. Trong lòng Hajime đang dao động vì nghi ngờ Abe.

–––––––––––––––––

Suzuki ngồi trong quán cà phê gần cơ sở của CyWAT. Ông mặc áo len và quần jeans trông rất thoải mái. Trên áo in tên một công ty, tất nhiên là giả. Suzuki đã giả làm nhân viên công ty bên ngoài, lẻn vào CyWAT và bí mật gài bẫy. Dẫu biết không thể dễ dàng thành công, nhưng phải thử nhiều cách khác nhau.

Quay lại bàn sau khi đi vệ sinh, Suzuki thấy vài thứ trước đó chưa có trên bàn. Năm chiếc USB quen thuộc. Hai chiếc chứa bẫy. Ba chiếc còn lại là Wifi Router có tính năng nghe lén mà Suzuki đã đặt bên trong CyWAT lúc giả làm nhân viên dọn dẹp.

Ông tái mặt. Quán vắng, xung quanh không có ai đáng ngờ. Giả vờ không biết gì, Suzuki cho USB vào túi rồi thanh toán và rời khỏi quán.

Trên hai USB bẫy có ghi "Báo cáo tình hình điều tra nhóm B" và "Dữ liệu nhân sự dự phòng" bằng bút lông. Tiêu đề hấp dẫn, khiến ai nhìn cũng muốn xem thử. Nếu lén lút đặt những thứ như vậy trong văn phòng, ắt sẽ có kẻ bốc đồng xem trộm. Nhưng thực chất bên trong là phần mềm độc hại. Khi lây nhiễm, phần mềm sẽ đánh cắp thông tin rồi gửi ra ngoài thông qua Wifi Router trong USB mà nạn nhân không hề hay biết.

Suzuki lên tàu điện ngầm, chuyển sang ga khác rồi vào quán cà phê Doutor. Ở đó, ông kiểm tra nội dung USB. Ngoài những thứ Suzuki đặt vào, còn thêm một số file. Sau khi kiểm tra để đảm bảo rằng không có mã độc, ông mở một file tương đối an toàn.

"Vất vả cho ông quá.

Dùng cách cổ điển này sẽ bị lộ ngay thôi, Suzuki à.

Ký tên: Satou."

Bị bắt bài rồi. Ông đã được Takano cảnh báo rằng Satou là kẻ phản bội sang CyWAT. Hai người từng cùng nhóm, nên Satou hiểu rõ mọi thủ đoạn của Suzuki.

–––––––––––––––––

Vào ngày tấn công cuối cùng, khi Hajime bước vào phòng, Abe cho anh xem màn hình máy vi tính xách tay.

"Tôi đã có được thông tin nội bộ CyWAT. Chủ yếu hai thứ. Một là thông tin cá nhân của các thành viên CyWAT. Hai là biên bản cuộc họp giữa CyWAT và công ty mục tiêu thứ bảy của chúng ta."

Màn hình hiển thị danh sách các thông tin. Hajime không tin vào mắt mình. Mục tiêu thứ bảy vẫn chưa công khai. Dự định sẽ tweet ngay trước khi tấn công. Không lẽ Abe đã nói với Satou?

"...Tại sao CyWAT biết mục tiêu thứ bảy?"

Hajime hỏi trong lúc nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Tôi không rõ. Giải thích hợp lý nhất là có kẻ phản bội."

Abe nói thản nhiên khiến Hajime bất ngờ. Muốn hỏi "Không phải cô sao?" nhưng cố nén lại.

"Ai phản bội vậy?"

"Tôi không rõ. Có thể loại trừ cậu và tôi. Dù thế nào đi nữa, nếu công khai thông tin này cùng lúc với lời đe dọa tấn công, Công ty Dịch vụ Ngoại hối Sankei sẽ nhượng bộ ngay."

Hajime cố hiểu nhưng không được.

"...Thông tin đó quả thật rất khủng, nhưng cô có được nó như thế nào vậy? Và liệu để yên kẻ phản bội có ổn không?"

Lúc này Abe mới nhận ra Hajime đang lúng túng.

"Có vẻ anh chưa nắm rõ tình hình. Chắc là do cách giải thích của tôi. Cũng tại nhiều việc xảy ra cùng lúc quá."

Abe nhìn thẳng vào mắt Hajime, một hành vi hiếm thấy ở cô. Hajime cũng nhìn sâu vào đôi mắt đen to của Abe, cảm thấy như bị hút vào trong, đầu óc trống rỗng.

"Trước tiên, kế hoạch tấn công công ty thứ bảy đã bị đối phương biết. Do có kẻ phản bội trong Rusk. Danh tính vẫn chưa rõ. Nhưng tôi đã gài bẫy, nhất định sẽ vạch mặt được hắn. Vì vậy cậu đừng lo. May mắn thay, chúng ta đã có được tài liệu mật của đối phương, đủ để gây rối và buộc họ từ bỏ kế hoạch ngăn chặn chúng ta. Vai trò của cậu là công khai thông tin, buộc Công ty Dịch Vụ Ngoại hối Sankei chấp nhận yêu cầu mà không cần tấn công."

Với lời giải thích rõ ràng, Hajime hiểu rõ hơn và bình tĩnh hơn. Nhưng anh vẫn tò mò cách Abe có được thông tin quý giá đến vậy.

"Cô lấy được thông tin đó bằng cách nào vậy?"

"Sử dụng kỹ thuật hack và kỹ thuật xã hội. Cũng có chút thông tin từ Suzuki."

Abe trả lời, nhưng quá mơ hồ. Bất kì cuộc tấn công nào cũng có thể gọi là hack và kỹ thuật xã hội. Nếu Suzuki thành công thì cô ấy phải nói cụ thể hơn. Nhưng Hajime không dám hỏi sâu thêm, chỉ cắn môi.

"Cậu đang bận tâm điều gì à?"

"À không, không có gì. Cô đừng lo."

"Nếu cậu có vấn đề thì tôi phải lo chứ. Nói cho tôi biết đi."

Hiếm khi Abe truy hỏi tới cùng như vậy. Hajime bất giác tránh ánh mắt cô.

"Thật đấy, không có gì đâu."

Dù vậy, cảm giác nghi ngờ Abe vẫn không nguôi.

"Abe sẽ đi nước ngoài cùng tôi... à không, cùng mọi người nhỉ?"

“Theo kế hoạch là vậy.”

Abe nhìn thẳng vào Hajime.

"...Tôi hiểu rồi."

"Đó là ánh mắt chưa hiểu. Tôi vẫn chưa biết cậu gặp vấn đề gì."

"Không có gì thật mà. Ta nói tiếp chuyện kia đi."

Thông tin Abe có được bao gồm hệ thống phòng thủ và cơ chế phát hiện, theo dõi tấn công quan trọng đối với CyWAT và công ty mục tiêu. Ngoài ra, vấn đề của CyWAT là công ty mục tiêu muốn nhanh chóng đầu hàng Rusk, kết thúc rắc rối. Họ là công ty dễ bị tổn thương, nên nghe theo Rusk sẽ có lợi hơn. Nhưng CyWAT yêu cầu công ty đối đầu với Rusk. Nếu không nghe lời, CyWAT sẽ ngăn họ tiếp tục kinh doanh. Đe dọa và cưỡng ép. Nếu thông tin này bị tiết lộ, CyWAT sẽ chịu thiệt hại lớn.

"Khi công khai thông tin này, CyWAT sẽ rút khỏi Công ty Dịch vụ Ngoại hối Sankei. Vậy nên lần này có lẽ tôi sẽ không cần tham gia. Vai chính là cậu đấy."

“V-vâng.”

Dù còn nghi ngờ Abe, Hajime bị cuốn vào những chuyện đang xảy ra.

"Tài liệu này còn chứa biên bản các cuộc họp giữa CyWAT muốn đối đầu và nội bộ Công ty Dịch vụ Ngoại hối Sankei muốn làm theo lời Rusk. Phía CyWAT nói muốn dụ Rusk thực hiện tấn công để bẫy lại. Nếu cậu rò rỉ thông tin này hiệu quả, ta có thể không cần tấn công."

"Ra vậy."

Hajime lướt qua tài liệu và tóm tắt ngắn gọn. Anh cắt ra đoạn ghi âm cuộc họp mà phía CyWAT ngoan cố đòi gài bẫy.

"Cậu sẽ tiến hành thế nào?"

Một lúc sau, Abe hỏi.

"Tôi định tải dữ liệu lên đâu đó rồi thông báo trên Twitter. Cũng nghĩ tới chuyện rò rỉ cho các phương tiện truyền thông có uy tín, nhưng cảm thấy làm thế chẳng giống Rusk. Ý tôi là, Rusk sẽ công bằng, ai nhanh tay sẽ lấy được thông tin, chứ không thiên vị."

Abe gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính xách tay. Thường thì Hajime sẽ ngồi cạnh cô, nhưng lần này anh không thể.

"Tôi sẽ làm trong phòng mình."

“Phiền cậu”, Abe trả lời mà không đoái nhìn.

-----------------------------------

―Mục tiêu kế tiếp là Công ty Dịch vụ Ngoại hối Sankei. Công ty này ép buộc khách hàng ký hợp đồng, thu phí duy trì tài khoản hàng năm lên tới 100.000 yên, nhưng lại cung cấp dịch vụ tồi tệ và không ổn định. Chúng tôi yêu cầu cải thiện phương pháp bán hàng, nâng cao chất lượng dịch vụ và hoàn trả phí duy trì một năm. #Rusk

―Sau 3 tiếng, chúng tôi sẽ tấn công máy chủ mail và trang web công ty. Nếu yêu cầu không được chấp nhận trong 24 tiếng, chúng tôi sẽ tấn công trực tiếp dịch vụ ngoại hối. #Rusk

―Lần này, tổ chức tên CyWAT đã đe dọa Công ty Dịch vụ Ngoại hối Sankei phải cố tình để bị tấn công để thu thập bằng chứng. Tài liệu và bản ghi âm đã được đăng trên blog. #Rusk

―Để tự vệ, chúng tôi sẽ công khai danh sách toàn bộ thành viên CyWAT tiến hành hoạt động đồi bại này. Các công dân lương thiện nên cảnh giác với những người trong danh sách này. #Rusk

Khi Hajime tweet thông tin và tải dữ liệu lên, mạng xã hội dậy sóng. Dữ liệu được sao chép và đăng tải khắp nơi. Tin tức internet đưa lên hàng đầu ngay lập tức. Trên tivi liên tục phát đoạn ghi âm cuộc họp.

Công ty Dịch vụ Ngoại hối Sankei nhanh chóng đưa ra tuyên bố chấp nhận yêu cầu của Rusk. Xem tin tức 11 giờ đêm, Hajime thở phào, nghĩ rằng mọi chuyện đã xong. Giờ chỉ cần lấy tiền và biến mất thôi.

Abe đang nghĩ gì nhỉ? Cô ấy đã gặp Satou để làm gì? Mình luôn ở bên cạnh, cùng thực hiện kế hoạch với cô ấy, nhưng vẫn chưa được tin tưởng sao?

Hình ảnh Satou quàng tay qua vai Abe hiện lên trong đầu Hajime. Anh cảm thấy máu dồn lên não. Bản thân anh phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể nắm tay cô ấy, thế mà Satou dễ dàng ôm vai cô ấy như thế. Có lẽ họ đã có quan hệ như vậy từ trước, à vụ không thể nói chuyện với người khác quá 5 phút là dối trá.

Nỗi tức giận và buồn bã khiến ngực Hajime đau nhói. Nhưng mặt khác, anh cho là có thể mình đã suy nghĩ thái quá.

Dù kế hoạch thành công, nhưng tâm trạng Hajime vẫn u ám.

-----------------------------------

0 giờ đêm, Abe gửi mail mời cà phê. Hajime định từ chối, nhưng cảm thấy hành động như vậy quá trẻ con.

Anh vừa gõ cửa thì lập tức cửa mở. Abe mặc đồ khác so với chiều. Áo camisole đen và quần short đen. Chiếc nơ đỏ ở cổ áo thu hút ánh nhìn của Hajime. Abe không để ý phản ứng của anh, dẫn anh vào, bảo ngồi ghế sofa, mang hai tách cà phê đến, đưa một tách cho anh rồi ngồi xuống cạnh anh.

"Cảm ơn cậu đã làm việc chăm chỉ."

Abe nói rồi uống cà phê. Hajime cũng nhấp một ngụm. Anh cảm thấy cần phải nói gì đó, nhưng không nghĩ ra được câu nào hay. Sơ suất một chút có thể sẽ hỏi "Cô đã làm gì với Satou vậy?".

"Canon Tro tàn cũng sắp biến mất. Tôi đang xóa nó đi."

Abe lẩm bẩm, mắt nhìn xuống mặt cà phê.

"Như bài báo trên New York Times viết, Canon Tro tàn là botnet phải không?"

"Đúng là botnet. Nhưng bản chất của nó là thiết bị phá hoại tái sinh gần như vĩnh cửu."

"Ý cô là sao?"

"Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Ờm... cậu hiểu nó là botnet phải không?"

"Vâng. Làm thế nào để ra lệnh tấn công?"

"Chỉ cần tweet trên Twitter."

"Hả?"

"Bot được lập trình kiểm tra các tweet của một tài khoản nhất định, khi phát hiện lệnh tấn công trong tweet sẽ thực hiện theo."

“Thế mà lại không bị phát hiện sao?”

"Trong hàng triệu người dùng Twitter và hàng tỷ bài tweet thì khó mà tìm ra lệnh tấn công. Trừ khi tweet rõ ràng như "tấn công nơi đó" chẳng hạn. Nhưng tweet của tôi trông như một câu tiếng Anh thông thường, nên khó mà nhận ra được."

"Không thể theo dõi ngược lại nguồn tấn công à?"

"Với cơ chế này, gần như không thể tìm ra nguồn gốc lệnh tấn công. Có thể phân tích tới tài khoản Twitter đưa lệnh, nhưng rất khó dẫn tới tôi."

"Ngay cả khi tìm ra tài khoản Twitter thì chủ sở hữu cũng chỉ là nạn nhân bị lây nhiễm bot phải không?"

"Đúng vậy. Họ có lẽ không hề hay biết thiết bị của mình bị điều khiển để tấn công."

"Nếu điều tra thiết bị đưa ra lệnh tấn công, liệu có tìm ra phương thức tấn công không?"

"Người ta thường nghĩ khi tìm ra một máy thì việc còn lại chỉ là vấn đề thời gian. Họ sẽ phân tích kĩ càng máy đó và môi trường xung quanh để tìm ra nguồn lây nhiễm. Nhưng thực ra, đây mới là rào cản thứ hai. CyWAT sẽ chuyển bot client tìm được cho các nhà cung cấp phần mềm diệt virus để họ phát hiện và xóa sạch. Nếu làm được điều đó, toàn bộ botnet sẽ bị xóa sạch... là suy nghĩ thông thường."

"Nhưng thực tế không phải vậy à?"

"Để đề phòng, tôi đã chuẩn bị nhiều phiên bản khác nhau của bot client. Cho nên ngay cả khi đối phó được một phiên bản thì các phiên bản khác vẫn tồn tại."

Abe nói rồi lấy máy vi tính bảng ra, đặt trước mặt Hajime. Trên màn hình là sơ đồ minh họa botnet, Twitter và nguồn lây nhiễm.

"Tức là sao...?"

"Tức là chúng ta vẫn còn chút thời gian. Khi đối phương tìm ra tất cả các phiên bản, botnet sẽ biến mất. Và khi tìm ra nguồn lây nhiễm, có lẽ họ sẽ tìm tới chúng ta. Nhưng nguồn lây nhiễm là rào cản thứ ba. Trước mắt họ sẽ không tìm ra."

Khi Abe chỉ vào nguồn lây nhiễm trên máy vi tính bảng, nó sáng lên.

"Nhưng... tại sao cô biết đối phương đã đi xa đến vậy?"

"Phần lớn là suy đoán của tôi. Sản phẩm của trí tưởng tượng. Nhưng tôi nghĩ phần lớn là đúng. Nếu hỏi tại sao tôi nhận ra được thì bởi vì phần mềm diệt virus bắt đầu phát hiện bot client của chúng ta. Có lẽ đối phương không biết chúng ta có nhiều phiên bản. Cho nên họ vô tư tiết lộ chiêu bài của mình. Họ nghĩ nếu xóa bot client bằng phần mềm diệt virus thì botnet sẽ biến mất, chúng ta sẽ hết bài. Nhưng thực ra đó chỉ là một phiên bản. Chúng ta vẫn còn thời gian. Đối phương sẽ nhận ra điều đó sớm thôi. Họ ước tính được số lượng bot client do phần mềm diệt virus phát hiện ra, nên sẽ biết con số ấy thấp hơn so với các đợt tấn công trước. Khi biết được, họ sẽ lại hành động. Và lần này họ sẽ không cung cấp thông tin cho các nhà sản xuất phần mềm diệt virus nữa để tránh lộ thông tin cho chúng ta."

"Còn bao nhiêu thời gian trước khi CyWAT tìm ra chúng ta? Thực sự họ có khả năng không?"

"Điều đó... tôi không rõ. Khó có thể tìm ra chúng ta. Nhưng khả năng vẫn có. Không có gì là tuyệt đối. Nếu biết được họ sẽ làm gì, chúng ta có thể đối phó..."

"Nghĩ thông thường thì hẳn chúng ta không để lại dấu vết gì phải không?"

"Theo tôi thì họ không thể truy nguyên từ các cuộc tấn công về chúng ta. Lệnh tấn công được tweet từ các tài khoản ẩn danh qua nhiều nước. Người nhận tiền bồi thường có hàng chục nghìn, sử dụng nhiều tài khoản ngân hàng khác nhau do các công ty dịch vụ cung cấp, khiến mọi thứ phức tạp hơn. Nên việc truy vết gần như bất khả thi."

"Khả năng cao nhất là tìm ra cách lây nhiễm của botnet? Chắc chắn cô đã xâm nhập vào đâu đó rồi phát tán từ đấy phải không?"

"...Vì không còn dùng đến Canon Tro tàn nữa nên tôi tiết lộ đây. Thực ra tôi không xâm nhập gì cả. Chỉ cần phát tán quảng cáo chứa bot client. Canon Tro tàn lây lan từ các quảng cáo trên các website lớn như dịch vụ blog Y."

"Cái gì!? Có thể đăng quảng cáo chứa mã độc trên các website nổi tiếng ư?"

Hajime sốc. Anh không ngờ rằng việc đăng quảng cáo chính thống lại có thể phát tán mã độc. Đặc biệt khi Y là một trong những dịch vụ blog lớn nhất Nhật Bản.

Khi Abe nhấn nhẹ hai lần vào chữ "nguồn lây nhiễm" trên màn hình máy vi tính bảng, một hình mới hiện ra. Điều Abe giải thích khi chỉ vào đó là điều vượt ngoài tưởng tượng của Hajime.

Abe sử dụng một công ty có lịch sử lâu đời do cô mua lại dưới tên giả, tạo một website thương mại điện tử, rồi đăng quảng cáo có URL của trang đó qua các đại lý, nộp đơn xin đăng quảng cáo. Nếu nội dung quảng cáo và uy tín của công ty qua được vòng thẩm định, quảng cáo sẽ được đăng trên nhiều website lớn. Cả website lẫn nội dung quảng cáo đều vô hại, nên dễ dàng vượt qua kiểm duyệt. Ngay trước khi phát sóng, Abe sửa đổi mã javascript của website, tạo lỗ hổng để cài bot client vào máy vi tính và điện thoại của người truy cập. Bề ngoài trang web giống hệt lúc nộp đăng ký quảng cáo. Những người không phải lần đầu vào site và các địa chỉ IP có vẻ là của nhân viên quảng cáo sẽ không bị lây nhiễm, nên rất khó bị phát hiện. Nghe cách làm này, Hajime nghĩ sao mà đơn giản như vậy, liệu thật sự có thể sử dụng quảng cáo chính thống để phát tán mã độc?

"Tháng 1 năm 2010, công ty bảo mật Symantec đã tiến hành chiến dịch quảng cáo Cảnh sát Norton trên blog Ameba. Lúc ấy, có kẻ nào đó đã cải biến cơ chế để phân phối mã độc. Sau đó, các website lớn như Yahoo cũng bị tấn công bằng quảng cáo độc hại. Ngày nay, sử dụng quảng cáo internet để phát tán mã độc đã trở thành kĩ thuật tấn công phổ biến, gọi là malvertising. Tôi chỉ làm theo cách đơn giản là thu thập bot client bằng quảng cáo."

"Thế mà có thể à... Nhưng nếu để nguyên trang web đó thì sẽ trở thành bằng chứng nhỉ?"

"Tất nhiên là tôi đã tháo dỡ website ngay sau đó. Máy chủ ở nước ngoài, thuê dưới tên ẩn danh, bị xóa sạch không còn dấu vết nào."

"Khó tin là lại đơn giản đến thế..."

"Tôi sở hữu một công ty có lịch sử lâu đời, và các công ty đại lý quảng cáo internet cũng có không ít doanh nghiệp bóc lột sức lao động[note56130]."

"Doanh nghiệp bóc lột..."

"Nhân viên bán hàng bị hành hạ bằng chỉ tiêu không tưởng sẽ dễ dàng đồng ý đăng quảng cáo nếu đưa ra điều kiện hấp dẫn."

Hajime choáng váng. Nghe cách giải thích của Abe, mọi thứ có vẻ đơn giản đến đáng sợ.

"Đơn giản phải không? Khi bot client giảm xuống, chỉ cần làm lại thôi.”

"Đơn giản đến đáng sợ luôn ấy."

"Phải, có thể sử dụng cho nhiều tội phạm tinh vi hơn."

"Nhưng nếu gặp trực tiếp công ty sản xuất, họ sẽ nhận ra mặt mũi cô mà?"

"Trong thực tế, tôi nhờ người đứng ra thay. Hốt một người làm việc tự do trên mạng. Bất cứ việc gì cũng có thể tìm được người làm thuê trên mạng cả.”

"Tức là người xấu cũng tập trung trên mạng à...?"

"Tôi biết cậu cũng nhận ra, trên mạng có hầu hết mọi thứ trong thế giới thực, thậm chí còn cường điệu hóa. Trong thực tế không thể công khai tuyển người phạm tội, nhưng mạng có những diễn đàn và cộng đồng làm được việc đó. Thực hiện khảo sát thực tế thì khó, nhưng khảo sát trực tuyến thì dù chỉ thưởng vài yên cũng thu hút được rất nhiều người. Ý đồ xấu thường bị dồn nén trong nhà, khi được thể hiện thành lời trên mạng sẽ lan truyền và lôi kéo nhiều người."

"Quả thực là vậy."

Hajime gật đầu.

Khi câu chuyện kết thúc, cảm giác bứt rứt về Satou lại ùa về trong lồng ngực Hajime. Anh muốn hỏi về Satou, nhưng cảm thấy Abe sẽ không bao giờ nói sự thật.

Giữ tâm trạng khó chịu, Hajime quay về phòng.

Từ hôm đó, Hajime hầu như không đến phòng Abe nữa, dù rất muốn. Chuyện về Satou đã ngăn cản bước chân anh.

----------------------------

■ Kẻ phản bội X - 8

Đã một thời gian tôi không gặp Yoshizawa. Có lẽ nguyên nhân là do thất bại trong kế hoạch phòng thủ cuộc tấn công cuối cùng của Rusk. Hắn đã phạm sai lầm khi để Rusk đánh cắp được thông tin nội bộ rồi công bố. Chắc đã xảy ra vụ rùm beng nào đó. Tuy không có lợi cho tôi, nhưng tôi thích thấy cảnh Yoshizawa gặp rắc rối.

Ba ngày sau vụ việc cuối cùng của Rusk, tin tức đưa rằng CyWAT treo thưởng cho thông tin về thành viên Rusk. Thông tin có thể giúp bắt giữ sẽ được trả 10 triệu yên, thông tin có thể giúp xác định danh tính thì 1 triệu yên. Tôi nghĩ là họ thật sự tuyệt vọng rồi, chứ không ai điên mà đi treo thưởng với cái giá đó. Gần bằng giá một thông tin lỗ hổng an ninh nghiêm trọng chứ ít ỏi gì. Nghĩa là sẽ thu hút được những người có năng lực thực sự tập trung tìm kiếm. À mà, tôi có được thưởng không nhỉ?

Ngay sau hôm thông báo treo thưởng, Yoshizawa tái xuất hiện và đưa tôi đi họp. Có cả Satou. Hắn nói đã tìm ra thành viên Rusk dựa trên danh sách khách hàng VPN. Thành thật mà nói, tôi hơi ngạc nhiên. Yoshizawa có nói sẽ tìm ra, nhưng chắc chắn không đơn giản.

Bước vào phòng họp, có mấy người đàn ông trung niên mặc vest, lạ hoắc. Nom thái độ thì có vẻ chức của họ cao hơn Yoshizawa. Khi tôi bước vào, họ nhìn chòng chọc mà không nói gì, anh mắt như muốn hỏi tại sao tôi ở đây. Khó chịu thật.

Khi tôi ngồi xuống, Yoshizawa chiếu một danh sách lên màn hình.

Khoảnh khắc thấy dòng 'John – Abe Kyouko', cơ thể tôi run lên. Cái tên bình thường Abe Kyouko bỗng trở nên rất thực. Theo danh sách, Rusk có 5 thành viên, nhưng chưa xác định chính xác, mỗi người có 5 ứng viên. Vì vậy trên danh sách tôi thấy có 5 Abe Kyouko.

“Đây là danh sách thành viên của Rusk. Nhất định là trong số này có người thật. Nếu các anh cho dấu hiệu xanh, chúng tôi có thể lấy lệnh bắt giữ ngay, vấn đề còn lại chỉ là bắt ai và vào lúc nào thôi.”

Tôi thấy rõ sức mạnh của tổ chức này. Bọn họ có thể dùng quyền lực của quốc gia để thu thập thông tin cần thiết từ bất cứ nơi đâu. Ở Nhật Bản này, không có thông tin nào tồn tại mà họ không biết. Nếu có, thì đó chỉ là truyền thuyết vô căn cứ.

Không chỉ kiểm tra sổ hộ khẩu và khai sinh, họ còn dễ dàng xác minh tài sản từ các tổ chức tài chính, hình ảnh từ camera giám sát đặt khắp đường phố, thậm chí nghe lén. Tôi rùng mình khi nghĩ mình đã đối đầu với những kẻ như vậy. Quyết định từ bỏ và đầu hàng ngay từ đầu quả là đúng đắn.

"Trong cuộc điều tra lần này, chúng tôi nhận được sự hợp tác của anh Kawano và anh Satou. Cảm ơn hai anh."

Yoshizawa nói vậy, chỉ vào tôi và Satou. Satou chào: "Rất hân hạnh". Nhưng tôi đang chú ý vào tài liệu hiển thị, không nói nên lời.

"Có chuyện gì vậy?"

Yoshizawa hỏi tôi.

"Tôi hơi bất ngờ. Không nghĩ các ông có thể điều tra dễ dàng đến thế."

"Vì Nhật Bản là quốc gia toàn trị mà, nên dễ thôi. Ở các nước khác chắc sẽ rắc rối hơn. Dù về khủng bố thì các nước khác linh hoạt hơn."

"Quốc gia toàn trị? Nhật Bản á?"

"Điều tôi vừa nói là bí mật đấy. Các quan chức và chính trị gia có thể làm điều họ muốn bất cứ lúc nào. Tự ý soạn luật, thu thuế và bảo hiểm với các cái cớ, chỉ cần quản lý sơ sài tiền thu được là được, dù có mất cũng chẳng ai dám kêu ca. Không quốc gia nào dễ làm giàu như vậy. Chắc vì thế mà mọi người đều muốn làm quan chức."

"Chờ đã, các quan chức phải thi tuyển và phỏng vấn mà. Các chính trị gia cũng phải qua bầu cử. Họ được lựa chọn dân chủ chứ đâu phải toàn trị?"

"A ha ha, anh thật hài hước. Ngay cả học sinh tiểu học bây giờ cũng không ngây thơ như vậy. Nếu thực sự dân chủ thì sao lại có nhiều quan chức và chính trị gia thừa kế ghế đến thế hử?"

"Hóa ra là vậy sao?”

"Tôi luôn khâm phục cái hệ thống đội lốt hoàn hảo này. Bề ngoài trông rất dân chủ đúng không? Giống như chủ nghĩa cộng sản chân chính chưa từng tồn tại, chủ nghĩa dân chủ chân chính cũng chưa bao giờ có cả."

Yoshizawa không ngừng nói xấu. Không khí trong phòng rất căng thẳng. Những ông trông có vẻ là quan to rõ ràng khó chịu, nhưng Yoshizawa chẳng thèm nể nang.

"Thôi, đủ rồi. Tiếp tục công việc đi."

Ai đó trầm giọng làu bàu thì Yoshizawa mới chịu thôi.

"Vâng, quay lại chủ đề chính. Có một vấn đề. Cơ mà, bao gồm cả chân tướng của botnet mà chúng ta vẫn đang tìm thì là hai.

"Vấn đề gì vậy?"

"Ta không xác định được ảnh thật của chúng. Không biết mặt và dáng người thì sẽ khó bắt giữ.”

"Không xác định được?"

"Quá nhiều, không biết ai là ai. Và trường hợp tệ nhất là người thật không nằm trong số này."

"Nhưng trên Facebook... A, hóa ra là thế!"

"Chúng dùng nhiều tên giả khác nhau trên Facebook và các mạng xã hội khác. Có lẽ những danh tính đó thuộc về người có thật. Chúng dùng ảnh, lý lịch và hành động của họ để tạo ra kẻ thế thân. Vì vậy, dù tìm được rất nhiều ảnh, nhưng không biết ai là thật hay tất cả đều giả. Ví dụ, có đến 5 người tên Abe Kyouko. Trong đó có 3 phụ nữ trạc tuổi, ảnh họ đăng trên mạng đều hơi mờ hoặc che đi một phần. Anh Kawano chưa gặp trực tiếp ai trong số chúng, phải không?"

"Chưa gặp lần nào."

"Và hẳn là cũng chưa chat video?"

"Vâng, chưa."

Khi tôi trả lời, Yoshizawa nhìn Satou để xác nhận. Satou gật đầu và nói ngắn gọn: "Đúng thế."

"À, sao không dùng ảnh hộ chiếu? Nếu xác định được đến mức này thì phải nhận ra chứ?"

Yoshizawa lắc đầu khi tôi nói vậy.

"Hộ chiếu có thời hạn 10 năm. Ngày nay có cả người chuyển giới nữa, khả năng nhận dạng bằng hộ chiếu gần như không thể."

Yoshizawa thở dài để biểu hiện sự bực dọc.

"Nếu có thời gian, chúng ta có thể theo dõi, triệu tập tự nguyện để xác minh trực tiếp. Nhưng giờ thời gian không còn nữa. Theo thông tin của anh Kawano, họ sẽ đi Dubai sau 4 ngày nữa. Thời gian hơi gấp."

Yoshizawa nói rồi gãi đầu.

"Chúng ta biết thời gian và địa điểm hẹn ở Narita, cả tên thật nữa, nên có thể bắt tại sân bay. Nhưng thành thực mà nói, ở trong thành phố dễ hoạt động hơn."

"Ý ông là địa bàn à?"

"Xin hãy gọi là phân công trách nhiệm. Hơn nữa, nếu nổ súng ở sân bay thì chắc chắn sẽ bị khiển trách dữ dội. Chúng ta được lệnh bắt sống bằng mọi giá, nên tôi định bắn vào chân đối tượng ngay khi gặp mặt. Nhưng ở sân bay thì không thể."

Rồi Yoshizawa nhìn tôi và tạm ngừng. Tôi hiểu ngay hắn ta muốn gì. Hắn muốn tôi sử dụng lá bài tẩy của mình.

"Anh Kawano hãy dùng lá bài tẩy của mình đi. Chúng tôi sẽ trả khoản thưởng. Như vậy sẽ dễ hành động hơn, phải không?"

"Ông muốn tôi nhờ UG à?"

"Đúng vậy. Chúng tôi không thể hack vào camera giám sát và cơ sở dữ liệu của tư nhân hay các cơ quan khác. Nhưng phe ngầm sẽ vui vẻ giúp đỡ. Không cần bắt người, chỉ cần xác định danh tính là được. Khi đó chúng tôi chắc chắn sẽ bắt được chúng ở sân bay. Hôm nay và ngày mai, anh Kawano cứ tự do hoạt động bên ngoài, như thế sẽ dễ liên lạc với UG hơn."

"Chắc không cần tôi phải nói, bọn đó làm vì tiền đấy."

Yoshizawa gật đầu mạnh.

"Tôi biết, nhưng hãy hỗ trợ họ. Anh cứ chia sẻ tất cả những gì mình biết. Đưa luôn danh sách nghi phạm này cũng được."

"Cái gì? Đưa cả danh sách này á?"

"Phải, nếu chúng tôi đưa thì họ sẽ không tin. Nhưng nếu nhận từ anh, người thường xuyên làm ăn với họ, họ sẽ tin."

"Đúng là thế, nhưng..."

Ngay cả tôi cũng do dự. Bọn UG không kiêng nể ai cả. Chúng sẽ điều tra rất thô bạo nếu có danh sách nghi phạm.

"À, nếu may mắn, với thông tin từ bọn UG, chúng ta có thể bắt trước chúng ở đâu đó, nhưng khả năng cao nhất là sẽ phải tiến hành ở sân bay. Mong bọn UG xác định được vị trí của chúng. Phải chuẩn bị nhiều thứ. Hôm đó anh Kawano cứ đến sân bay với các thành viên Rusk khác nhé. À, cho tôi xin lệnh bắt giữ được không?”

Yoshizawa lớn giọng hỏi mọi người, nhưng không ai trả lời.

"Không trả lời có nghĩa là đồng ý rồi đấy nhé. Được rồi, anh Kawano cố lên nhé. Đi một mình dễ bị tấn công lắm, nên tôi sẽ cho anh mượn hai người khỏe mạnh đi cùng".

"Vâng..."

Tôi trả lời nhưng lòng rất lo lắng.

***

Dù thế nào đi nữa, Hajime vẫn cảm thấy bất an. Thậm chí càng lúc càng tệ hơn. Anh muốn hỏi Abe về Satou lắm. Nhưng hỏi về người yêu của cô ấy trong khi anh và cô ấy không cặp với nhau thì thật là vô duyên.

Đêm hôm còn bốn ngày nữa cho tới lúc trốn khỏi Nhật Bản, Hajime sang phòng Abe với lý do mang bánh kem chia sẻ. Abe ung dung pha cà phê chờ đợi. Thấy mặt cô ấy, anh lập tức căng thẳng. Quyết định sẽ hỏi sau khi ăn bánh xong, anh cắt bánh ra làm hai phần để cả hai đều được thưởng thức. Thân nhau thế này mà tại sao cô ấy không chịu cặp với mình chứ, anh hét lên trong lòng.

Hai người ngồi trên ghế sofa ăn bánh như thường lệ. Khi ăn gần xong, Abe mở lời:

"Takano, hôm nay cậu khác với mọi khi đấy. Cậu đang lo lắng vì đã trở thành mục tiêu truy nã à?"

"Đúng là tôi có lo lắng vụ đó."

Nhưng còn điều khác khiến tôi lo lắng nữa, Hajime muốn nói thêm nhưng cố kiềm chế lại.

"Rõ ràng là sẽ khó trốn hơn. Nếu xung quanh có người am hiểu mạng và hack thì khả năng cao sẽ có người báo cáo khi phát hiện ra cậu.”

Anh gật đầu đồng ý với lời Abe. Có lẽ cả nước Nhật giờ đây đều là kẻ thù của họ.

"Lần trước, chúng đã điều tra tất cả những kẻ liên quan tới tội phạm mạng trong quá khứ, và Suzuki đã bị nghi ngờ. Tuy không bị bắt, nhưng bị đánh dấu là thành viên tiềm năng của Rusk. Lần này cũng vậy, khả năng cao sẽ có ai đó bị nghi ngờ."

"Liệu chúng ta có thể trốn thoát không?"

"Tôi đã lập kế hoạch có khả năng thành công cao nhất."

"Mọi người đều sẽ thoát chứ?"

"...Trừ khi ai đó cố ý chọn ở lại"

"Ý cô là sao?"

"Theo nghĩa đen đó. Ai cố ý chọn ở lại Nhật Bản thì chắc chắn không thể trốn thoát được. Kẻ phản bội chắc chắn sẽ làm vậy."

Thật khác với Abe mà Hajime biết. Cô ấy chưa bao giờ nói mơ hồ như vậy. Hoặc là nói rõ ra, hoặc là nói không nói. Chưa bao giờ nói quanh co như thế này.

"Cô biết ai là kẻ phản bội phải không?"

Anh liều mạng hỏi thẳng.

"Chuyện đó..."

Thấy Abe lảng tránh, anh biết đây là cơ hội duy nhất để hỏi.

"Tôi đã thấy cô đi cùng Satou. Chuyện đó là sao?"

"Đó là một phần của kế hoạch."

Nét mặt Abe không thay đổi. Cô đã tính trước việc bị chứng kiến rồi.

"Cô đã làm gì với Satou?"

"Tôi sẽ nói sau, bây giờ không thể nói được.”

"Cô không tin tưởng tôi sao?"

"...Bây giờ cậu đang quá cảm tính. Người trong tâm trạng như vậy thì không đáng tin."

"Cô nghĩ đó là lỗi của ai?"

"Tôi không hiểu tại sao cậu lại cảm tính đến vậy. Từ dòng trò chuyện, có vẻ cậu nghĩ đó là lỗi của tôi, nhưng tôi không hiểu được nguyên nhân."

"Thôi đủ rồi!"

Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, định bỏ ra khỏi phòng. Mặc dù tự thấy mình như trẻ con, nhưng không thể kiềm chế được.

"...Ch-chờ đã."

Hiếm khi nghe Abe hoảng loạn như vậy. Cô chạy theo và nắm tay áo Hajime đang định mở cửa.

"Chắc không còn gì để nói nữa phải không?"

Hajime hỏi mà không nhìn mặt Abe.

"Sẽ rắc rối nếu cậu không ở đây, chủ yếu cho tôi..."

Nói rồi Abe quỵ xuống, chân như mềm nhũn ra. Hajime vội vàng đỡ lấy cô. Mặt cô tái nhợt như mất hết máu.

"Xin lỗi. Tôi lại như mọi khi rồi. Ở cạnh cậu thì ổn, nhưng hôm nay có vẻ không được."

Abe nói, mắt đờ đẫn. Lồng ngực Hajime đau nhói.

"Xin lỗi, tại tôi cảm tính quá."

"Người phải xin lỗi là tôi."

Hajime bế Abe lên giường và đặt cô nằm xuống. Cô nhắm mắt lại.

"Thực ra tôi muốn nói nhiều hơn, và nghĩ mình nên làm vậy, nhưng hôm nay có vẻ không thể rồi."

Nghe giọng nói yếu ớt của Abe, Hajime tự hỏi cô ấy đã cố gắng chịu đựng từ bao giờ. Trước đây anh không bao giờ bỏ sót thể trạng của Abe. Anh đã giận quá mất lanh.

Hajime lặng lẽ về phòng mình.

---------------------------------

■ Kẻ phản bội X - 9

Còn ba ngày nữa cho đến hôm trốn khỏi Nhật Bản. Trong tòa nhà CyWAT, tôi ngồi im chịu những lời mỉa mai của Yoshizawa, chờ đợi ngày đó. Tôi sẽ đến điểm hẹn, chứng kiến sự sụp đổ của Rusk bằng gương mặt vô can.

Tôi tưởng mình sẽ cảm thấy hối hận, day dứt, nhưng không hề có. Thay vào đó, tôi cảm thấy phấn khích lạ thường. Vận mệnh của nhóm hacker đã làm chao đảo nước Nhật đang nằm trong tay tôi.

Theo lời Yoshizawa chỉ dẫn, tôi đã cung cấp thông tin cho UG. Có vài người hăng hái hoạt động do tham tiền thưởng. Không biết có kịp trước ngày rời Nhật không. Chụp được vài bức ảnh là ngon rồi. Được những 10 triệu yên cho việc đó mà.

Tôi rảnh rỗi nên bắt đầu viết nhật ký. Kể về lần gặp John và quá trình phá vỡ Rusk. Chắc chắn cuốn này sẽ bán chạy. Một nhóm tội phạm mạng tinh vi ngụy trang dưới vỏ bọc "hiệp sĩ công lý" chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Hơn nữa, sau gần 10 năm lọt qua kẽ tay pháp luật, tiếp tục hoạt động và sắp trốn ra nước ngoài thì bị bắt tại sân bay. Nghe có cuốn khác gì phim không?

Nhật ký kể theo trình tự thời gian những gì tôi trải qua, nhưng trang đầu tiên vẫn chưa viết. Tôi dự định đưa cảnh bắt giữ ở sân bay vào đấy. Và đó cũng là cảnh tôi sắp nhìn thấy.

—Chúng tôi đã không tiết lộ thân phận cho nhau đến giây phút cuối cùng. Nhưng thật trớ trêu, lần đầu gặp nhau cũng là lần cuối. Rốt cuộc thì chúng tôi cũng chỉ là lũ rác rưởi quen biết nhau trên mạng, gặp kết cục như thế này thật thích đáng.

Tôi cười khẩy trong khi suy nghĩ câu mở đầu cho nhật ký. Lúc đó, có tiếng gõ cửa. Theo phản xạ, tôi nhìn đồng hồ. Đang 10 giờ tối. Yoshizawa chưa bao giờ đến vào giờ này. Tôi hỏi mà không mở cửa: "Ai đấy?"

"Satou đây."

Tôi tự hỏi tại sao hắn lại đến vào giờ này, nhưng vì tò mò về danh tính của Satou nên tôi mở cửa.

"Xin lỗi vì ghé muộn thế này."

Satou nói rồi bước vào phòng, tự động ngồi xuống ghế.

"Có chuyện gì à?"

Khi tôi ngồi xuống giường, Satou đặt khuỷu tay lên đùi, nở nụ cười tinh quái.

"Anh là người Kyoto phải không?"

Tim tôi như ngừng đập. Satou cố ý không nói mật danh của tôi. Có lẽ hắn lo ngại bị nghe lén. Tôi cố gắng không lộ vẻ bối rối.

"Có thể là vậy."

"Anh dễ hiểu quá. Có vẻ tôi đoán trúng rồi nhỉ."

Satou cười khúc khích.

"Mày là ai?"

"Tự tiết lộ thì dở rồi. Anh hãy đoán xem."

"..Sao mày biết về tao? Hỏi Yoshizawa à?"

"Yoshizawa trông thì nói nhiều nhưng miệng lại rất kín. Ông ấy sẽ không tiết lộ điều quan trọng. Tôi tự suy luận thôi. Kiểm tra lại nhật ký cũ xem có ai khớp với anh không ấy mà."

"Không có manh mối nào liên kết tao với thế giới thực cả."

"Thời tiết và lý lịch tội phạm mạng của anh. Những lời lẩm bẩm vô tình của anh như "nóng quá", "mưa rồi" giúp tôi thu hẹp khu vực. Rồi so sánh với danh sách tội phạm mạng do Yoshizawa lập ra. Rất đơn giản, phải không? Cảnh sát đã thử đến tìm người trong danh sách đó. Số người vắng mặt khi họ đến không nhiều lắm. Vì anh ở đây nên luôn vắng mặt, phải không nào?"

Mồ hôi lạnh chảy ra. Tôi đã quá sơ suất. Không ngờ hắn có thể dùng cách đó.

"...Vậy nếu tao cũng làm như vậy, tao sẽ biết danh tính của mày."

"Như Yoshizawa nói, đôi khi anh bỏ sót điều quan trọng.”

"Cái gì?"

"Việc tôi tiết lộ manh mối có nghĩa là anh không thể làm được điều đó. Tôi đã ở đây từ khi lập danh sách tội phạm mạng. Tên tôi không có trong đó. Anh đến đây sau khi danh sách đã được lập rồi, cho nên anh tìm không ra được danh tính của tôi đâu."

Tôi cắn môi. Tại sao tôi phải bị tên này chế nhạo chứ? Cơ mà, hắn đến đây làm gì nhỉ?

"Tôi đến để xác nhận danh tính anh, đồng thời xác nhận anh không biết danh tính của tôi. Thành thật mà nói, tôi nghi ngờ anh là điệp viên kép. Tôi sẽ rất phiền nếu Rusk biết danh tính của tôi, hoặc nếu CyWAT can thiệp."

"Tao không phải điệp viên kép."

"Vậy thì tốt."

Satou nói rồi đứng dậy.

"Tao sẽ vạch trần danh tính của mày."

Tôi nói với theo lưng Satou trong lúc hắn ra khỏi phòng.

"Sợ thật đấy. Xin nhẹ tay thôi nhé."

Satou không ngoái đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện