Bắt đầu từ tin tức phát hiện người tình nghi là thành viên Rusk ở Osaka, các thành viên khác liên tiếp bị phát hiện ở Tokyo, Kobe, Sapporo. Hajime bàng hoàng, nhưng Abe thì bình tĩnh, nói rằng Cảnh sát đang phát tán tin giả.
Cảnh sát thỉnh thoảng loan tin giả để tạo cảm giác cuộc điều tra đang tiến triển dù thực tế không phải vậy, nhằm gây hoang mang và nghi ngờ cho tội phạm. Đặc biệt vào dịp cuối năm như thế này, các chương trình tổng kết năm thường tăng lên. Khi đề cập đến Rusk, thêm vào đó tin rò rỉ của Cảnh sát rằng việc bắt giữ sắp xảy ra thì sẽ tạo áp lực lớn. “Có thể coi là chiến tranh tâm lý, nhưng phát tán thông tin sai lệch qua truyền thông chẳng phải là hơi quá sao?” Khi Hajime hỏi Abe điều đó, cô trả lời với vẻ mặt kỳ lạ: "Cậu ngây thơ thật đấy".
Lúc đó, Hajime nhận ra Abe đang cắn móng tay. Đầu móng tay cô trông khá tơi tả.
"Này..."
Hajime nắm lấy tay Abe và kéo ra khỏi miệng. Cô ấy ngạc nhiên nhìn anh.
"Móng tay cô mẻ rồi kìa."
Anh nắm lấy ngón tay cái lởm chởm phần móng của Abe. Ngón tay mỏng manh và mềm mại.
"Bẩn lắm đó. Nước bọt tôi dính vào rồi."
Mặt Abe ửng hồng, rút ngón tay ra khỏi tay Hajime. Rồi lại định cắn móng tay nhưng vội hạ xuống.
Không khí trở nên ngượng ngùng. Hajime im lặng, không biết nên nói gì. Ngực thắt lại, tim đập nhanh hơn, anh muốn nắm lấy tay Abe lần nữa nhưng ngại quá không làm được.
"Cảm ơn cậu đã quan tâm..."
Abe cúi đầu lẩm bẩm, nói hôm nay ngủ sớm. Hajime trả lời với giọng hơi cao "Vâng", rồi bước ra khỏi phòng. Không khí lạnh của mùa đông mơn man bờ má. Trời tối om, không thấy sao cũng chẳng thấy trăng.
***
Suzuki lái xe trên đường cao tốc Tomei vào đêm khuya trong tâm trạng lo âu và bồn chồn. Sau khi rời Osaka, ông dừng chân ở khách sạn Nagoya và Shizuoka, theo dõi động thái của Cảnh sát trong lúc di chuyển từ từ về Tokyo. Khi liên tiếp nghe tin phát hiện thành viên Rusk, mặc dù nghĩ có thể là giả, nhưng ông vẫn hoang mang. Cho dù là giả đi chăng nữa, việc liên tục loan tin đó cho thấy họ đang rất nghiêm túc.
Suzuki gặp vấn đề về tiền. Tiền mặt ông mang theo vốn không nhiều. Ông nghĩ dọc đường sẽ rút thêm. Tuy nhiên, khi định rút tiền tại ngân hàng, ông nhận ra một sai lầm nghiêm trọng. Ông đã xóa phần mềm quản lý mật khẩu mà không sao lưu.
Máu như rút hết khỏi người. Các tài khoản ngân hàng ông nắm giữ đều không phải do ông đứng tên, để tránh bị truy tìm nếu có chuyện. Nhưng điều đó cũng khiến ông gặp rắc rối khi phải xác minh danh tính. Bình thường có thể tạo giấy tờ giả từ dữ liệu chứng minh thư, nhưng giờ cả dữ liệu đó cũng đã bị xóa sạch.
Hy vọng duy nhất của ông lúc này là John. Ông không nhớ luôn cả mật khẩu vào phòng họp bí mật của Rusk, chỉ nhớ số điện thoại di động của John mà thôi.
Suzuki nhìn đồng hồ trong xe. Mới 4 giờ sáng. Chưa gọi được. 8 giờ sáng ông sẽ gọi. Có lẽ lúc đấy ông đã tới Tokyo. Sau đó gọi cho John, vay tiền hoặc nhờ y crack mật khẩu.
***
Trong lúc Hajime đang ăn sáng, anh nhận được email từ Abe. Mới 9 giờ sáng. Thấy lạ vì giờ này hiếm khi Abe liên lạc, Hajime mở ra đọc. Abe nói muốn gặp anh. Bộ có chuyện gì sao? Anh nhét miếng bánh mì cắn dở vào miệng, uống cạn ly cà phê, kiểm tra lại vẻ ngoài ở nhà vệ sinh rồi ra khỏi phòng.
Khi Hajime bước sang, Abe lặng lẽ dẫn anh vào phòng và mang cà phê ra. Hajime ngồi xuống trước bàn trà như mọi khi, nhìn quanh căn phòng tối tăm của Abe. Cửa sổ bị rèm che kín, tạo cảm giác như vẫn còn là nửa đêm vậy.
"Có vẻ như đã xảy ra tình huống nguy hiểm."
Abe ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê rồi bắt đầu nói. Nghe từ "nguy hiểm", Hajime lập tức căng thẳng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Từ hôm qua, Cảnh sát liên tục loan tin giả về việc tìm thấy thành viên Rusk. Tiếc thay, một trong số đó là thật. Suzuki đã bị phát hiện ở Osaka và đang chạy trốn đến Tokyo. Suzuki chính là người từng liên lạc trực tiếp với cậu trước đây."
"Sao cô biết được điều đó?"
"Có lẽ là do CyWAT. Tôi đã kiểm tra các tin giả từ hôm qua. Họ dường như không có bằng chứng cụ thể, mà đang kiểm tra tất cả những ai từng liên quan hoặc bị nghi ngờ liên quan tới tội phạm mạng. Những người bị cho là thành viên Rusk đều từng bị bắt hoặc bị nghi ngờ là phạm tội mạng. Suzuki chưa từng bị bắt, nhưng đã liên quan và bị thẩm vấn về một số vụ tội phạm mạng. Chắc CyWAT đến tìm ông ấy vì thế."
"Nghĩa là, họ không có bằng chứng gì cả, chỉ kiểm tra ngẫu nhiên những ai có tiền sử thôi phải không? Thế thì cứ làm ngơ đi là được mà?"
"Bình tĩnh mà nghĩ thì đúng vậy. Nhưng khi CyWAT đến, Suzuki đã hoảng loạn chạy trốn. Mà chạy trốn tức là có tội. Những kẻ bị loan tin là thành viên Rusk từ hôm qua có lẽ chỉ vì họ chạy trốn khi Cảnh sát đến tìm."
"Thế giờ tính sao?"
"Rusk sẽ tấn công thêm một lần nữa theo kế hoạch. Nhưng chúng ta nên biến mất. Không loại trừ khả năng Cảnh sát tìm thấy manh mối từ phòng và nhật ký liên lạc của Suzuki. Vụ công tơ thông minh cũng đáng lo nữa."
"Nghĩa là... tôi cũng nên trốn nhỉ..."
Hajime bất giác hỏi lại. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng giờ anh thực sự sẽ trở thành kẻ bị truy nã.
"Tôi không ép buộc, nhưng khuyên cậu nên làm vậy. Cậu đã gặp trực tiếp Suzuki nên rất nguy hiểm. Nếu được thì đi cùng tôi đi. Như thế sẽ đỡ lắm, chủ yếu cho tôi..."
Abe nói với giọng đều đều rồi đỏ mặt, cúi xuống. Cô luôn né tránh ánh mắt, nhưng hiếm khi cúi gằm mặt xuống sâu đến nỗi không thấy được. Cô dán ánh mắt vào mặt cà phê, thỉnh thoảng liếc nhìn Hajime một cách ngại ngùng.
"Tôi hiểu rồi. Tất nhiên tôi sẽ đi cùng cô."
Nghe vậy, Abe ngẩng đầu lên, mím môi cười gượng gạo.
"Chúng ta nên thu xếp hành lý ngay thôi."
"À... thay vì thu xếp hành lý, cậu nên phi tang những thứ có thể trở thành bằng chứng, chỉ mang theo những thứ cần thiết tối thiểu thôi. Tôi thì chỉ cần cái túi này."
Abe chỉ vào cái túi đeo vai Boston. Có vẻ như chỉ vừa đủ cho laptop và đồ thay trong ngày.
"Hả? Chỉ có thế thôi sao?"
"Mang nhiều hành lý sẽ khiến ta dễ bị chú ý."
"Hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng hạn chế đồ đạc."
"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Đây cũng là số phận. Nhân tiện, trước khi biến mất, chúng ta cần làm một việc."
"Việc gì nào?"
"Do vội vàng bỏ trốn, Suzuki đã vô tình xóa phần mềm quản lý lưu trữ mật khẩu các tài khoản của bản thân. Nghĩa là bây giờ ông ấy không còn tiền. Vì vậy, ta cần cho ông ấy mượn tiền tạm thời và cung cấp mật khẩu các tài khoản của ông ấy."
"Cho mượn tiền thì tôi hiểu, nhưng tôi cũng không biết mật khẩu các tài khoản của ông Suzuki mà."
"Tôi sẽ crack ra. Suzuki đã cho tôi biết cách ông ấy tạo mật khẩu, nên tôi có thể làm được. Tuy nhiên, cần mất thời gian tính toán. Tôi định sử dụng một phần botnet để tăng tốc, nhưng cũng phải mất vài ngày. Thật áy náy khi phải làm phiền cậu, nhưng chúng ta hãy phân công nhau làm. Tôi sẽ đặt phòng khách sạn cho hai người ở Tokyo, phi tang bằng chứng ở căn phòng này và cảnh báo các thành viên Rusk khác. Cậu hãy phi tang bằng chứng ở phòng của mình, đóng gói đồ cần thiết vào túi, rồi cho Suzuki vay tạm. Khi gặp Suzuki, hãy mang theo mic để tôi có thể theo dõi. Sau khi gặp ông ấy xong thì về phòng tôi rồi chúng ta cùng đi khách sạn."
"Vậy là chúng ta sẽ sống ở khách sạn một thời gian à..."
Abe sẽ đặt phòng giường đôi hay hai giường nhỉ?
Dường như đoán được suy nghĩ của Hajime, Abe liền thêm vào: "Tôi sẽ đặt hai phòng đơn", rồi hướng dẫn Hajime chi tiết cách liên lạc và thời gian hẹn.
"Nào, bắt đầu thôi."
Theo lời Abe, Hajime đứng dậy.
Về phòng, Hajime xóa dữ liệu trên các phương tiện sao lưu, hủy tài khoản tối đa dịch vụ có thể, rồi đóng gói đồ cần thiết tối thiểu vào balo. Chỉ cần laptop, đồ thay tạm và một số thẻ. Xong trong khoảng 2 tiếng. Sau đó, 11 giờ anh gọi điện cho Suzuki, hẹn gặp ở quán cà phê cũ sau 30 phút nữa.
----------------------------
Lúc Hajime tới Colorado, Suzuki đã có mặt trước. Thấy anh, ông ấy vẫy tay chào nhẹ.
"Xin lỗi nhé, làm phiền cậu rồi. Nhưng cậu thấy đấy, do hoàn cảnh cả."
"Không sao đâu. Tôi cũng không biết lúc nào phải nhờ ông giúp lại. Để tránh quên, ông cầm đi."
Dứt câu, Hajime lấy phong bì đặt trước mặt Suzuki. Bên trong là 200.000 yên vừa rút.
"Cảm ơn cậu. Vậy, còn mật khẩu thì sao?"
"Tôi chưa được giải thích gì. Chỉ nghe nói là cần vài ngày."
"Vậy sao? Tôi cũng không được giải thích, chỉ nhận được một hai câu rồi thôi. Tôi đã gọi cho John, nói tình huống bị chúng tới tìm nên hoảng loạn bỏ trốn, giờ không còn tiền lẫn mật khẩu. Xong y nói danh tính của cậu vẫn chưa bị CyWAT hay Cảnh sát biết. Y nói sẽ crack mật khẩu nên xin gợi ý, rồi bảo chờ liên lạc tiếp theo. Sau đó cúp máy luôn."
"Gọi điện? Ông đã nói chuyện qua điện thoại với John á?"
"Ừm. Do không truy cập mạng được nên tôi gọi điện. Nhưng vì John luôn giả giọng qua máy biến âm, tôi hoàn toàn không rõ giới tính và độ tuổi của y."
"À, vậy à. Theo John thì họ không có bằng chứng cụ thể gì khi tới tìm ông, mà chỉ ngẫu nhiên kiểm tra những ai từng dính líu tới tội phạm mạng mà thôi. Tin tức về việc tìm thấy thành viên Rusk hôm qua có lẽ chỉ là họ bịa ra dựa trên những người chạy trốn khi bị kiểm tra."
"Cái gì...?"
Suzuki sửng sốt, rồi khoanh suy nghĩ một lúc.
"Tôi đúng là ngu mà. Đáng lẽ giả khờ là được rồi. Thật xin lỗi. Là lỗi của tôi."
"Ông không cần xin lỗi đâu. Nếu là tôi thì có lẽ cũng sẽ làm tương tự thôi. Hiện tại chưa có thiệt hại thực tế nào, chúng ta vẫn thực hiện kế hoạch cuối cùng như dự định. Tôi và John cũng đang chuẩn bị lẩn trốn."
--------------------------
Hajime vừa chia tay với Suzuki, định quay về chung cư thì có tiếng gọi từ phía sau.
"Cậu... là Takano-kun phải hông?"
Anh quay lại, thấy một cô gái xa lạ. Cô ấy trông trạc tuổi anh, xinh xắn với nụ cười tươi rói. Cô mặc áo cardigan, bên trong là chiếc áo sơ mi hở ngực và váy ngắn. Hajime không kìm được mà nhìn chằm chằm vào đôi chân thon thả của cô.
"À... xin lỗi, tôi vô ý quá. Tại tôi chỉ định ra ngoài mua vài món đồ ở cửa hàng tiện lợi thôi."
Cô gái nhìn lại bộ dạng của mình, mặt đỏ bừng. Cử chỉ đó khiến cô trông rất đáng yêu.
"Lâu rồi không gặp. Chậc, nhìn mặt cậu là biết quên mất tôi rồi, tệ quá nha. Tôi là Kawamoto, cùng câu lạc bộ với cậu ở đại học đó."
Hajime không nhớ mặt, nhưng còn nhớ tên. Đúng là có một cô gái như vậy trong câu lạc bộ. Cô ấy đã thay đổi kiểu tóc và trang điểm nên trông khác hẳn.
"Kawamoto-san...? Cậu sống gần đây hở?"
Suýt nữa tôi hỏi tại sao cậu lại ở đây, nhưng đã nén lại và hỏi một cách tự nhiên.
"Ừm, tôi mới chuyển đến gần đây thôi. Vì đã chuyển công ty nên tôi muốn thay đổi không khí. Nhưng thật bất ngờ khi gặp cậu ở đây đấy."
Kawamoto nhìn chăm chăm vào mặt Hajime với vẻ đáng yêu.
Có thực sự là vậy không? Hajime cảm thấy hoài nghi, nhưng mặt khác lại bị cuốn hút bởi những cử chỉ đáng yêu liên tiếp của cô ấy. Ánh mắt anh không tự chủ được mà lại nhìn xuống vòng ngực đầy đặn lộ ra từ áo sơ mi.
"Ừm, thì..."
Hajime đáp lại với vẻ bối rối, không biết phải làm sao. Kawamoto bước lại gần hơn, đến mức da thịt có thể chạm vào nhau và cảm nhận được hơi ấm. Mùi hương cam chanh tươi mát phảng phất.
"Thực ra lý do tôi chuyển nhà... là vì chia tay bạn trai đấy... "
Nghe thế, Hajime chợt nhớ ra. Kawamoto là một cô gái chuyên gây rắc rối trong trường. Cô ấy có bạn trai trong câu lạc bộ, nhưng vẫn tỏ ra thân mật với nhiều chàng trai khác, đi ăn uống, nhậu nhẹt cùng họ. Rồi khi các chàng trai có ý định tiến xa hơn, cô ấy lại tỏ ra lạnh nhạt, phũ phàng. Thậm chí cô còn tweet công khai những câu chuyện đó trên Twitter, gây nên không ít scandal. Và giờ đây cô ấy xuất hiện đúng lúc này, thật không thể tệ hơn.
"Xin lỗi nhé, tôi đang vội."
Hajime nói rồi quay đi thì Kawamoto phụng phịu:
"Xì, cậu xạo chứ gì! Một chút thôi cũng không được à? Tôi còn nhớ lần tổ chức liên hoan mừng tân sinh viên của câu lạc bộ, cậu đã nói nếu tôi không có bạn trai thì cậu sẽ ứng cử chức đó mà. Tôi đã rất vui khi nghe cậu nói thế đấy."
Hajime không nhớ mình từng nói như vậy, nhưng nếu có thì đó đúng là lịch sử đen tối. Sao cô ấy lại nhớ rõ như thế chứ? Cuộc trò chuyện này sẽ lọt vào tai Abe. Dù là chuyện trước khi quen biết nhau, nhưng chắc chắn không phải là chủ đề hay ho gì.
"Đúng lúc tôi đang rảnh. Đi karaoke hông?"
Kawamoto ôm lấy cánh tay Hajime. Anh giật mình, đổ mồ hôi lạnh. Chuyện như vậy mà cô ấy làm một cách vô tư.
"Tôi đã bảo là không được mà."
Ngay lúc đó, điện thoại Hajime reo lên. Chắc chắn là Abe gọi. Hajime xin lỗi rồi nghe máy.
"Anh nên đi karaoke đi. Nghe nói chỗ đó vui lắm. Tôi thì không có duyên với nơi đó, chúc anh vui vẻ."
Giọng Abe lạnh lùng và cứng nhắc.
"Làm ơn đừng nói vậy. Tôi sẽ quay lại ngay mà."
Khi Hajime vội vàng trả lời, Kawamoto cười bên cạnh:
“Ơ kìa, Takano-kun có hẹn à? Lẽ nào là bạn gái? Chắc không phải đâu nhỉ. Vì nếu là bạn gái thì cậu đâu có dùng cách nói như vậy. Với lại, bạn gái mà lòng dạ hẹp hòi, giận chỉ vì đi karaoke với tôi thì cậu nên chia tay cho rồi.”
Ngay sau khi Kawamoto cố tình nói lớn giọng, Abe cúp máy. Máu nóng của Hajime dồn lên não. Trong lúc Kawamoto thích thú nói: "Ủa, cúp máy rồi kìa, sao thế nhỉ?" thì điện thoại lại đổ chuông. Hajime vội vàng bắt máy.
"...Nói trước là tôi không có giận đâu. Hơn nữa, tôi cũng không phải bạn gái cậu, nên ngay từ đầu đã là hiểu lầm rồi."
Abe chỉ nói thế rồi lại cúp máy. Cô ấy thực sự tức giận rồi. Nhìn vẻ mặt bối rối của Hajime, Kawamoto càng cao hứng. Cô kéo tay Hajime và ép ngực mình vào người anh. Dù choáng váng trước cảm giác mềm mại, nhưng rồi anh cũng gạt được ra.
"Sao vậy?"
Kawamoto phồng má.
"Xin lỗi, nhưng tôi phải đi đây."
Nói rồi Hajime chạy đi. Dù tiếng Kawamoto gọi vọng đằng sau, nhưng anh quyết không ngoái đầu lại, chạy một mạch về chung cư.
Về đến phòng mình, Hajime vớ lấy ba lô rồi bước ra cửa. Khi sắp mở cửa, anh chợt nhận ra rằng có thể mình sẽ không bao giờ quay lại căn phòng này nữa. À không, chắc chắn là vậy. Ngực Hajime bỗng nóng ran, đồng thời cảm thấy lo lắng về những chuyện sắp tới. Nhưng anh tự nhủ với bản thân rằng mình đã chọn cách sống này khi trở thành đồng đội của Abe và bước ra khỏi phòng.
Hajime bấm chuông cửa phòng Abe nhưng không có ai trả lời. Cô ấy vẫn còn giận. Đợi một lúc, Hajime bấm chuông lần nữa thì điện thoại rung lên, báo có tin nhắn.
—Ta nên chạy trốn riêng lẻ.
Nội dung chỉ có vậy. Hajime muốn ôm đầu, nhưng đã nói vọng vào cửa:
"Tôi sẽ đợi mãi ở đây. Chúng ta cùng nhau đi trốn đi."
Không có phản hồi. Anh đứng được một lúc thì cửa mở ra.
"Nếu cậu cứ đứng đây thì sẽ bị các cư dân khác nghi ngờ đấy. Cậu nên mau đi đi."
Abe nói với giọng lạnh lùng vô cảm rồi định đóng cửa lại. Hajime vội lấy tay chặn cửa.
"Đó là hiểu lầm. Cô ta chỉ là bạn cùng câu lạc bộ thời đại học thôi. Cô ta thích trêu chọc con trai như thế lắm."
"Tôi không cần lời giải thích. Cô ấy có thể là gián điệp của CyWAT. Họ muốn quấy nhiễu cảm xúc của tôi, dụ tôi ra ngoài. Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy khi có cô gái tiếp cận cậu mà thôi.”
"Ơ hay, nói cứ như... Mà thôi, cô thực sự có ổn không vậy? Tuy bình thường cô vẫn hay nói điều cực đoan, nhưng hôm nay đặc biệt nghiêm trọng luôn. Như thế không thể trốn một mình được đâu.”
"Bất lịch sự quá đấy. Tôi ổn mà. Tôi đã giấu bánh Rusk dự trữ đủ dùng trong một năm ở nơi bí mật rồi. Chỉ cần mua đồ ăn kèm ở cửa hàng tiện lợi nữa là xong. Tôi sẽ sống sót bằng bánh Rusk. Rất tiếc, không có phần của cậu đâu. Thôi, cậu thích đi đâu thì đi đi."
Rất tiếc... Đây là lần đầu tiên Hajime nghe cụm từ đó ngoài đời thực. Lần gần nhất anh nghe được là trong hoạt hình Sazae-san.
Cánh cửa đóng sầm.
Hajime băn khoăn không biết phải làm thế nào, nhưng quyết định ở lại trước cửa phòng Abe. Cô ấy nói Kawamoto có thể là gián điệp của CyWAT, nhưng khả năng đó rất thấp.
Cách Abe giận trông như đang ghen tị với Kawamoto... Vậy có nghĩa là cô ấy có tình cảm với mình ư?
Hajime tự tin là mình không bị Abe ghét, nhưng không chắc chắn liệu cô ấy có thích mình hay không. Từ trước đến giờ, Abe chưa bao giờ thể hiện rõ ràng cảm xúc yêu đương nam và nữ. Hơn nữa, với tính cách của Abe, có lẽ cô chỉ ghen tị vì sợ mất đi người bạn duy nhất.
Dù thế nào thì Hajime cũng không rõ. Nhưng anh không muốn đi đâu cả.
Bình thường, Abe có thể theo dõi động thái của các thành viên là nhờ thông tin thu thập được trên mạng và điều tra thực tế của Suzuki. Giờ không còn Suzuki, khả năng thu thập thông tin của Abe ắt bị hạn chế. Trong khi đó, CyWAT đang hành động rất nhanh trên diện rộng. Họ đã cử điều tra viên đến nhiều khu vực khác nhau trên khắp Nhật Bản trong khoảng thời gian ngắn. Chắc chắn số người họ huy động không ít, nên mình không thể bỏ Abe một mình được.
Hajime đang suy nghĩ thì cửa lại mở ra.
"Cậu vẫn còn ở đây à...?"
Abe đang cầm túi đeo vai.
"Như cô nói, tôi sẽ muốn đi đâu thì đi. Nhưng nơi tôi muốn đi là nơi cô sẽ đi."
Nghe vậy, Abe đỏ mặt, cúi gằm xuống.
"Gì mà như tường lửa phản kích vậy..."
Abe lẩm bẩm, rồi bất động một lúc.
"Cô ổn chứ? Trông cô không khỏe lắm?"
Hajime hỏi thì Abe ngẩng đầu lên. Mặt cô đã trở lại bình thường. Ánh mắt hai người chạm nhau. Đôi mắt cô lộ vẻ xúc động.
"Tôi không biết phải nói gì trong tình huống này. Cậu luôn làm những điều tôi không lường trước được."
"Xin lỗi."
"Đừng xin lỗi. T-tôi cũng muốn chạy trốn cùng cậu mà..."
Abe lại đỏ mặt. Hajime cũng bất giác đỏ mặt theo.
"Chắc tôi sắp sốt rồi."
Abe nghiêng người về phía trước, tựa trán lên vai Hajime.
"Trán tôi chắc đang nóng lắm, có thể làm bỏng vai cậu đấy."
Abe nhắm mắt lại.
Hajime nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô và vuốt tóc cô thật dịu dàng. Anh muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói gì. Lồng ngực như thắt lại, không thốt nên lời, chỉ có thể im lặng vuốt tóc cô ấy.
"Đã lâu rồi tôi không được ai vuốt tóc như thế này. Tôi không nhớ lần cuối là khi nào. Mà cũng có thể đây là lần đầu."
Mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể Abe. Hajime ngừng tay. Anh muốn ôm chầm lấy cô ấy, nhưng cơ thể không nhúc nhích được.
Hajime không biết bao lâu đã trôi qua, có lẽ vài phút thôi, nhưng anh cảm thấy như một thời gian dài. Anh có thể ở như thế này mãi cũng được.
"Chúng ta đi thôi."
Abe tách trán khỏi vai Hajime và nói. Giọng cô hơi run run, nhưng ánh mắt đã tươi vui trở lại.
“Cùng nhau đi trốn nào.”
Cô bước nhanh về phía thang máy. Hajime cũng vội vàng theo sau.
Trong lúc đi, cô không còn vẻ mặt đỏ bừng hay tức giận nãy giờ nữa. Đây là Abe bình thường, cô gái bí mật kiếm sống bằng việc hack kể từ khi mạng internet xuất hiện ở Nhật Bản.
"À mà... tôi xin lỗi. Tôi không giỏi xin lỗi, nhưng cảm thấy phải xin lỗi cậu."
Abe nhìn thẳng vào mắt Hajime.
"Xin lỗi? Về điều gì?"
"Vì đã kéo cậu thành đồng bọn. Tôi cần cậu, nên không hối hận về việc đó. Nhưng tôi cảm thấy có lỗi với cậu. Xin lỗi."
"À, chuyện đó hở? Tôi không để tâm đâu. Đúng hơn là... tôi tự quyết định gia nhập mà, nên cô không cần áy náy về chuyện đó làm gì. Tôi cũng không hối hận gì cả. Thậm chí còn biết ơn cô nữa đấy."
Abe lặng lẽ cúi đầu, cắn móng tay.
Thang máy mở ra, trước mắt là sảnh vắng vẻ của chung cư. Bên ngoài có một chiếc taxi đang đỗ. Abe im lặng chỉ về phía taxi rồi bước lên đó. Hajime tưởng họ sẽ đi thẳng đến khách sạn, nhưng Abe đổi qua đổi lại taxi và tàu điện ngầm vài lần. Hajime một lần nữa cảm phục sự cẩn trọng của cô ấy.
"Đây là lần cuối đổi phương tiện."
Lúc lên taxi trước ga Uguisudani thì trời đã tối. Hajime nhìn qua cửa sổ cảnh phố phường ban đêm.
"Yên tĩnh quá. Như thể mọi thứ đã kết thúc vậy."
Hajime đang lẩm bẩm thì Abe chọt vai anh.
"Không, lễ hội chỉ mới bắt đầu thôi. Kìa, bên kia có vẻ nhộn nhịp."
Abe chỉ ra ngoài cửa sổ. Phía trước taxi là những ánh đèn neon rực rỡ của trung tâm thành phố.
"Nhìn như công viên giải trí vậy. Dù tôi chưa đi bao giờ."
Abe lại chọt vai Hajime. Anh vui lắm, nhưng không biết phải phản ứng thế nào cho phải.
"Đây là lần đầu tôi chủ động chạm vào người khác. Trước đó tôi đặt trán lên vai cậu, giờ lại dùng ngón tay chọt vai cậu. Cậu có thấy phiền không?"
Abe chạm lại vào vai Hajime.
"Không hề..."
Hajime đỏ mặt trả lời.
--------------------------------------
Hai người ở hai phòng riêng trong khách sạn, nhưng vẫn dành thời gian bên nhau cho đến khi ngủ. Họ cùng xem laptop của nhau, kiểm tra tình hình mạng rồi tán gẫu tầm phào. Vì mỗi người ở một phòng giường đôi nên không gian rộng rãi.
Abe tiết lộ cô hầu như chưa xem phim bao giờ. Cô biết nhạc phim, nhưng chưa xem phim gốc.
"Rạp chiếu phim đông người quá, còn ở nhà thì tôi không thể tập trung được, hay nổi hứng nghịch máy vi tính."
Hajime gật gù, đã hiểu nguyên nhân.
"Vậy nhân cơ hội này, ta cày phim đi."
Theo đề xuất của Hajime, mỗi lần ở cùng nhau họ sẽ bật phim. Thỉnh thoảng Abe xem say sưa, đôi khi ngủ quên. Những lúc đó, Hajime bế cô đặt lên giường rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Hai người trải qua những ngày như trong cổ tích, không thực, khó tả.
–––––––––––––––
■ Kẻ phản bội X - 5
Tôi đang phân vân.
Liệu im lặng có thể tránh bị phát hiện? Những thành viên khác đang nghĩ gì? Cảnh sát, Công an và Lực lượng Tự vệ Nhật Bản đều không dễ chơi. Tất nhiên, CyWAT cũng vậy.
Đối thủ là Cảnh sát. Một khi quyết tâm bắt giữ ai, họ sẽ chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Bọn họ sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết, và có lệnh tòa là có thể thu thập mọi thông tin.
Và chúng tôi chắc chắn đã mắc lỗi ở đâu đó. Tôi nghĩ mình đã làm mọi việc hoàn hảo, nhưng trên đời không có sự hoàn hảo. Tôi tin rằng mình đã vấp phải lỗi lầm nho nhỏ nào đó. Không thể có chuyện thực hiện hành vi phạm tội nhiều lần mà không sai sót.
Ví dụ, để hoạt động trên mạng, chúng tôi phải sử dụng dịch vụ của nhà cung cấp. Chúng tôi ký hợp đồng với các công ty cung cấp dịch vụ như điện thoại di động, nhà mạng, truyền hình cáp. Cảnh sát có thể thu thập thông tin từ đó. Nếu ký hợp đồng các dịch vụ ẩn danh trên mạng bằng tên và địa chỉ thật thì rất dễ bị lần ra. Cảnh sát sẽ kiên trì tìm ra những bằng chứng như thế.
Nhưng chúng tôi rất cẩn thận. Hầu hết các dịch vụ đều sử dụng nặc danh hoặc dưới tên người khác, nên rất khó bị truy tìm. Vậy khả năng cao nhất là do gián điệp và phản bội.
Trong Rusk có gián điệp ư? Tôi nghĩ không có. Lý do đơn giản là vì ở Nhật không cho phép điều tra theo kiểu chim mồi. Các cơ quan nước ngoài như FBI thường dùng điều tra viên ngầm, nhử mồi để bắt giữ. Nhưng nếu không được nhử mồi thì rất khó thu thập bằng chứng. May mắn thay, thông tin mỗi thành viên trong nhóm chúng tôi tiếp cận được khá hạn chế. Chỉ tham gia thôi chưa đủ để nắm được toàn cục.
Tất nhiên, có rất nhiều Cảnh sát và người liên quan theo dõi các hoạt động tấn công của Rusk trên Twitter. Nhưng thông tin thu được chỉ là công khai, không gây nguy hiểm gì cho chúng tôi.
Còn vụ phản bội thì chưa rõ. Nhưng giả sử là có, thì người phản bội đầu tiên sẽ có lợi nhất. Hắn có thể được giảm nhẹ hình phạt, thậm chí chỉ bị quản chế tại nhà chứ không bị giam.
Cơ mà, nếu tôi đã nghĩ ra được khả năng phản bội, thì những người khác cũng nghĩ ra được. Vậy thì việc có kẻ phản bội là không thể tránh khỏi. Vấn đề còn lại đó là ai, và thực hiện khi nào.
***
Hôm đó, Hajime và Abe cũng ngồi cạnh nhau trên ghế sofa xem phim. Nhưng Abe chỉ tập trung vào laptop để trên bàn, chăm chú làm gì đó. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn phim, nhưng có vẻ không theo dõi cốt truyện. Hajime cũng mang laptop sang, nhưng tập trung vào phim, thỉnh thoảng chỉ lướt qua email và Twitter.
Khi phim kết thúc, Abe đứng dậy duỗi người. Mép váy đen nhích lên để lộ đầu gối. Dù chỉ là đầu gối thôi nhưng vẫn khiến Hajime cảm thấy lúng túng.
Lúc đó, tin tức khẩn xuất hiện trên màn hình. Hajime không tin nổi vào mắt mình.
"Có vẻ chúng ta quá nổi tiếng rồi..."
Abe lẩm bẩm rồi chuyển kênh. Đài TBS vừa phát tin:
"Hôm nay tờ New York Times của Mỹ đưa tin tiết lộ công cụ tấn công của nhóm hacker Nhật Bản Rusk. Công cụ đó có mật danh là Canon Tro tàn.”
Hajime biết Abe sử dụng vũ khí mạng, nhưng đây là lần đầu anh nghe cụm từ " Canon Tro tàn".
"Tôi chưa bao giờ tiết lộ Canon Tro tàn với ai... Có thể thông tin bị rò rỉ qua cộng đồng hacker Mỹ mà tôi nhờ hợp tác phát triển mã độc."
"Họ phỏng vấn hacker Mỹ rồi đưa lên New York Times à?"
"Không, có lẽ FBI, NSA, hoặc CIA đã ra tay."
FBI? NSA? CIA? Hajime cảm thấy thực tế đang xa dần. Abe nói tiếp:
"Chúng ta đã quá nổi tiếng. Chính phủ Mỹ cũng chú ý rồi đấy. Có thể họ nhận thấy chúng ta là mối đe dọa nên đã bắt đầu hành động.”
"Nhưng sao họ không lén lút điều tra, mà lại công khai như thế này?"
"Đó là cách dọa nạt. Họ muốn nói rằng đã điều tra chúng ta rất kỹ, khiến ai đó lo sợ mà tự thú. CyWAT cũng làm tương tự. Xem này."
Abe cho Hajime xem màn hình iPad. Là bình luận về Rusk trên một diễn đàn ẩn danh:
—Hình như một thành viên cấp cao bị CyWAT bắt rồi. Hắn bị đe dọa nên đã tiết lộ thông tin về đồng bọn, có lẽ đang thỏa thuận tư pháp gì đó. Việc giấu tên ngụ ý người hợp tác sẽ được miễn truy cứu.
"Bình luận tương tự còn xuất hiện ở rất nhiều nơi. Có lẽ do CyWAT gài bẫy, chờ ai đó trong Rusk sợ mà tự thú."
"Cô có vẻ tự tin thành viên sẽ không phản bội nhỉ."
"Không có chuyện đó đâu. Ai cũng có thể bán đứng đồng bọn nếu hoàn cảnh bắt buộc. Nên nếu cậu bị bắt, cứ khai hết đi, tôi không trách cậu đâu."
"Ơ? Thế à..."
"Bị tra tấn mà cố gắng giữ bí mật thì đau lắm đấy."
"Đúng là vậy nhưng..."
"Tuy nhiên, tiếc thay, mọi người trong nhóm hầu như không biết gì về nhau cả, hoặc nếu có thì cũng sai lệch."
"Ý cô là sao?"
"Lúc bắt đầu công việc, tôi đã vạch sẵn cách kết thúc rồi. Biết đâu là điểm dừng rất quan trọng. Mọi người thường thất bại trên đường rút lui sau khi đã chạm tới đỉnh cao. Thành thử tôi đã chuẩn bị nhiều kế hoạch, trong đó có che giấu thân phận lẫn nhau."
"Ơm... chỉ giải tán rồi ẩn nấp không được sao?"
"Người nội bộ có thể tiết lộ cho Cảnh sát hoặc Báo chí về chúng ta. Hoặc vì tiêu xài hoang phí, lộ diện ở nước ngoài nên bị phát hiện. Bắt được một người thì những người khác cũng dễ bị bắt theo. Phải cẩn thận mới được."
"À, tôi hiểu rồi."
"Ngoại trừ cậu và Suzuki, mọi người đều tưởng rằng họ biết rõ về toàn bộ nhóm."
Abe cười khúc khích rồi lấy ra vài tờ giấy từ ngực áo.
"Đây là gì?"
Trên những tờ giấy ghi tên, tiểu sử ngắn, đặc điểm, tính cách, địa chỉ của một người. Mỗi tờ chứa thông tin chi tiết về một người.
"Mỗi tờ là một hồ sơ giả về một thành viên của Rusk. Tôi tự tạo ra, hoàn toàn sai lệch."
"Hả? Giả là sao? Đây là danh sách thành viên của chúng ta mà?"
Hajime chưa hiểu, nên lật qua lật lại những tờ giấy. Có cả của Abe và của anh, nhưng thông tin khác với thực tế.
"Đó là hồ sơ giả để lừa những ai tìm kiếm thông tin về chúng ta. Giả mà như thật phải không?"
"Toàn bịa à? Trông rất thực đấy."
"Thì phải khiến họ tin tưởng mà. Và dựa trên những người có thực."
"Ý cô là sao?"
"Tất cả đều là những người có thật."
"Tôi không hiểu lắm. Chẳng phải người thực là chính bản thân tôi sao? Người có thực trong cái danh sách giả này là ý gì?"
"Để tôi giải thích cách mình tạo ra các tờ hồ sơ giả. Trước tiên tôi suy nghĩ kết cấu nhóm sơ bộ. Rồi tìm kiếm trên mạng người phù hợp về tuổi tác và nghề nghiệp. Tìm được ai đó phù hợp là lấy luôn thông tin của họ. Như vậy, ai tin vào thông tin giả của tôi cũng sẽ tin đó là người thật. Hơn nữa, tôi còn xuất hiện với tên Abe Kyouko ở nhiều nơi để gây rối. Hôm trước tôi đã trò chuyện với một nữ sinh trung học trong cộng đồng ủng hộ Rusk."
"À, ra vậy."
"Trước đây, cậu từng hỏi tại sao tôi thay đổi lịch làm việc nhỉ?"
"Phải."
"Tất cả là để cho phù hợp với lịch trình của những người thay thế. Nên thông tin giả của tôi sẽ khớp hoàn toàn. Chỉ cần làm như vậy là họ sẽ tin."
"Cô làm vậy cho tất cả mọi người à?"
"Đúng vậy. Ngoại trừ cậu. Vì cậu sẽ không phản bội tôi."
“Ơ, tôi được tin tưởng đến thế sao?”
"Thành thật mà nói thì điều đó nghĩa là cậu không có cả kỹ năng lẫn lòng hoài nghi. Trước khi nghe câu chuyện của tôi, cậu đâu có nghĩ đến việc cố gắng thu thập thông tin về đồng bọn, phải không?”
“À, ừ thì... đúng là thế. Cô nói cũng phải, công nhận đã làm việc với nhau thì người ta thường muốn xác nhận danh tính của nhau.”
“Con người thường xuyên đánh giá mọi thứ dựa trên bản thân. Tôi luôn đầy lòng hoài nghi. Chính vì thế mà tôi có thể đánh lừa người khác và không bị ai lừa.”
Abe mỉm cười. Nụ cười ấm áp và dịu dàng hơn nhiều so với lần gặp đầu tiên. Có lẽ Abe đã thay đổi, hoặc cảm nhận của Hajime về cô ấy đã khác. Hoặc cũng có thể là do cả hai.