Một buổi chiều nọ, Hajime đi mua đồ uống ở cửa hàng tiện lợi rồi trở về chung cư. Nhưng khi sắp mở cửa phòng, anh cảm giác như công tắc vừa bật trong đầu. Có gì đó không ổn.
Hajime cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Khi áp tai vào cửa, anh nghe thấy tiếng động giống bước chân. Có người trong phòng. Da anh nổi gai ốc. Liệu anh nên gọi cảnh sát hay báo quản lý trước? Nhưng cũng có thể anh nghe lầm tiếng động từ phòng bên cạnh.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Hajime quyết định tự mình kiểm tra. Anh mở cửa và nhòm vào trong. Đúng như dự đoán, có một người quen thuộc đang nhìn ngắm căn phòng.
"Chào!"
Thấy Hajime, người đó cười toe toét, không hề áy náy. Là Satou.
"Ông... sao ông vào được?"
Hajime bước vào phòng, tiến lại gần Satou và hỏi.
"Tao nhờ quản lý mở cửa giúp. Tao từng đến chơi vài lần và trò chuyện với ông ấy mà. Chờ ngoài cửa chán quá nên tao đã nhờ ổng. Ngồi đi."
"Cái gì? Quản lý dễ dãi thế à? Nguy hiểm vãi."
Hajime khó tin quản lý lại dễ dãi đến thế. Hơn nữa, hôm nay Satou ăn mặc luộm thuộm, kể cả không bị nghi ngờ thì cũng khó có được sự tin tưởng. Hajime ngồi xuống sàn với vẻ hoài nghi.
"Cơ mà, ông đang làm gì ở đây vậy? Tôi tưởng ông về quê rồi chứ?"
"Tao đã quyết định quay lại Tokyo tìm việc mới. Sẵn tiện ghé thăm mày luôn."
"Ra vậy. Uống gì không?"
Hajime lấy chai nước ngọt Nex ra từ túi.
"Ẹc, Nex á? Mày vẫn uống mấy thứ nước quái dị như mọi khi nhỉ."
"Mùi hương tổng hợp này độc đáo mà. Thỉnh thoảng tôi lại thèm uống."
"Còn lựa chọn nào khác không?"
"Nước máy."
"...Thôi thì Nex vậy."
“Tôi thường uống không đá, thông cảm nha.”
Hajime lấy hai cái ly từ bếp rồi rót chất lỏng màu hổ phách sủi bọt ma quái vào. Satou lặng lẽ nhìn.
"Cảm ơn."
Satou uống một ngụm rồi làm mặt phức tạp.
"Cơ mà, công nhận phòng bẩn thật. Mày vẫn độc thân à?"
Anh ta nhìn quanh căn phòng, cười khổ.
"Ừm..."
Khuôn mặt Abe xuất hiện thoáng qua tâm trí Hajime khi anh nghe câu hỏi đó, nhưng hai người vẫn chưa là gì của nhau mà.
"Mày nghỉ việc rồi phải không? Giờ đang làm gì?"
Satou hớp thêm ngụm Nex và hỏi.
"Không làm gì cả. Tôi định ở không một thời gian rồi tìm việc mới."
Hajime cố trả lời một cách tự nhiên, rồi uống cạn ly Nex.
"Sướng hen... Dù tao cũng không khác gì. Nhưng mày không lo lắng à?"
"Có lúc cũng lo chứ. Nhưng lại nghĩ nên quan sát thêm một thời gian nữa. Ông định tìm việc mới ở đâu?"
"Trước mắt tao đi gặp các anh chị cũ ở trường đại học và đối tác cũ để hỏi thăm tình hình. Công ty nào cũng gặp khó khăn cả. Tìm việc lại thì không quá khó, nhưng lương thấp hơn và ít cơ hội thăng tiến."
Có gì đó không ổn trong lời Satou nói. Vừa nghĩ thế, công tắc trong đầu Hajime lại bật.
"Thật ra ông quay lại Tokyo không phải để tìm việc, đúng không?"
Hajime nhìn Satou chằm chằm.
"Tự dưng nói gì vậy ba?"
"Ông đã làm gì trong phòng tôi?"
Sắc mặt Satou thay đổi.
"Sao mày biết? Đúng là trực giác của mày nhạy bén thật đấy."
"Ông đã đến nhà tôi 3 lần khi tôi không có ở nhà. Cả 3 lần đó ông đều gọi điện cho tôi trước, nhưng hôm nay thì không. Chuyện nhờ quản lý mở cửa cũng là bịa đặt. Ông ấy không thể dễ dãi mở cửa cho người mới gặp vài lần. Chắc chắn ông đã làm bản sao chìa khóa. Hơn nữa, nếu thật sự đi tìm việc, ông đâu thể ăn mặc xốc xếch và để tóc tai bù xù như vậy. Trả lời đi. Nói dối lộ thế nghĩa là ông đã sẵn sàng để giải thích rồi."
"Mày đúng là đáng nể thật đấy."
Satou bật cười khanh khách.
"Thật ra ông đến đây làm gì?"
"Đơn giản là muốn gặp mặt thôi. Không chỉ mày, mà còn các bạn bè khác ở Tokyo nữa."
"Lại xạo nữa. Nếu là thế thật thì ông đã nói ngay từ đầu rồi. Chắc chắn có lý do khiến ông ngại nói. Nào, tôi sẽ không giận, cũng không tiết lộ với ai đâu, cứ thử nói ra xem."
"Khó quá nhỉ."
Khi đó, điện thoại của Hajime rung nhẹ, báo có email.
"Mày đọc email đi. Có khi là chuyện gấp đấy."
Hajime kiểm tra email mà không để Satou thấy. Không ngờ đúng lúc này mà Abe lại mời anh sang uống cà phê.
"Tôi phải đi."
Nghe Hajime lẩm bẩm, ánh mắt Satou lóe sáng.
"Gì vậy? Có bạn gái rồi à?"
"...Cũng có thể nói vậy. Nhưng trước hết, ông hãy giải thích rõ ràng đi."
"Bạn gái mời đến chơi à? Sẵn tiện giới thiệu cho tao đi. Tao tò mò muốn biết cô ấy thế nào lắm."
Satou phớt lờ câu hỏi và hỏi về bạn gái Hajime.
"Trả lời câu hỏi của tôi trước đã."
"Mày muốn giữ bí mật về bạn gái đến thế à? Giới thiệu cho tao đi mà."
"Cứ nói mục đích ông đến đây đi đã. Hơn nữa, người đó không thích gặp người lạ."
“Cô ấy lớn tuổi hơn mày nhỉ. Chứ nếu nhỏ hơn thì mày đâu có dùng từ người đó."
"A..."
Hajime nhận ra mình vừa lỡ lời.
"Ngon, lần này tao thắng nhá."
Satou cười và đứng dậy.
"Tao không phải tên vô duyên thích cắt ngang cuộc hẹn đâu."
Nói rồi, không đợi Hajime trả lời, anh ta tiến về cửa. Hajime vội vàng đuổi theo.
"Tao sẽ liên lạc lại sau. Trả mày chìa khóa này. Bye."
Trước khi Hajime kịp nói gì, Satou đã bỏ lại chìa khóa và đi mất. Cuối cùng vẫn không rõ mục đích thật sự của anh ta. Hajime có linh cảm chẳng lành. Anh đã thông báo với Abe việc Satou xuất hiện, nhưng cô ấy có vẻ không mấy quan tâm.
----------------------------------
Công ty mục tiêu thứ 6 đã đưa ra thông báo xin lỗi và bồi thường cho khách hàng chỉ 3 tiếng sau khi Rusk đe dọa tấn công.
Ngồi chờ đợi trong phòng Abe, Hajime thất vọng.
"Đơn giản quá..."
Abe lẩm bẩm với vẻ nhàm chán.
"Không cần tấn công thì tốt chứ sao?"
Dù Hajime nói vậy, nhưng khi nhớ lại cảm giác phấn khích trong đợt tấn công đầu tiên, anh cũng thấy không thỏa đáng.
"Đợt tấn công tiếp theo sẽ tiến hành sau bốn tuần nữa. Tôi muốn theo dõi tình hình, chủ yếu là công cụ tấn công và thu thập thông tin."
Abe nói trong lúc pha cà phê ở bếp.
"Cảm ơn. Công cụ tấn công là cái phân phối cho người tham gia ấy à?"
Hajime hỏi khi nhận ly cà phê, nhìn khuôn mặt Abe tỏa sáng giữa căn phòng tối tăm. Làn da trắng nõn thật quyến rũ.
"Không, là công cụ thực sự dùng cho cuộc tấn công. Nếu kiểm tra kỹ, có thể biết được cảnh sát đã truy vết đến mức nào. Ánh sáng luôn có cái bóng theo sau mà."
Hajime không rõ bản chất công cụ tấn công mà Abe sử dụng. Dù anh hỏi thì cũng không được tiết lộ. "Về mặt kỹ thuật thì trống rỗng. Nếu nói ra cậu sẽ ngạc nhiên đấy" - Abe cười nói.
"Cậu còn thắc mắc gì nữa không?"
Nghe Abe hỏi thế, Hajime quyết định hỏi những điều đã thắc mắc từ trước:
"Kể cả trước khi thành lập Rusk, cô từng thay đổi lịch tấn công. Vào ngày 8/2, 17/3, 9/5, 3/6, 24/7, 16/9. Tôi đọc lại nhật ký chat nhưng không thấy giải thích lý do, chỉ nói là hoàn cảnh khó khăn. Nhưng theo tôi biết, những ngày đó cô vẫn ở trong phòng này. Tại sao lại dời ngày tấn công vậy?"
Abe mở to mắt hơn bao giờ hết.
"Cậu quả thực rất tinh ý. Không ngờ cậu lại đọc kỹ nhật ký chat đến thế, thậm chí ghi nhớ cả ngày tháng. Thật đáng kinh ngạc."
Abe hạ mắt xuống tách cà phê.
"Tại sao vậy? Do sức khỏe của cô à?"
"Đó là bí mật. Sức khỏe tôi vẫn bình thường."
Abe trả lời mà không nhìn Hajime.
"...Tôi sẽ kể sau."
–––––––––––––––––––––––
Mặc dù Rusk đã ngừng tấn công, các diễn đàn vẫn thảo luận sôi nổi. Số lượng reply trên Twitter cũng không giảm. Có cả ủng hộ lẫn phản đối, nhưng phe ủng hộ dường như chiếm đa số. Có lẽ vì qua vài đợt tấn công, mọi người nhận ra Rusk không gây thiệt hại cho người dân. Chỉ những công ty có vấn đề mới bị tấn công.
Và việc tiết lộ nội bộ vẫn tiếp diễn. Rất nhiều người gửi thông tin tới Rusk. Từ lỗ hổng bảo mật trang web, phần mềm, cho đến việc tiết lộ ID và password tài khoản quản trị của công ty mình đang làm việc, mong muốn Rusk phanh phui. Thậm chí cả những vụ bê bối đang diễn ra bị che giấu. Theo Abe, các nhóm hacker trong quá khứ cũng nhận được lượng thông tin tăng vọt khi nổi tiếng. Và điều tương tự đang xảy ra với Rusk.
Abe phân loại các thông tin gửi đến, rồi Hajime đăng những gì đáng chú ý lên Twitter và blog của Rusk.
—Trung tâm dữ liệu Fuji gặp sự cố thiết bị điện, khiến máy ATM của ngân hàng sử dụng bị ngừng hoạt động, nhưng lại không có bất cứ thông báo nào. #Rusk
—Router công ty bảo hiểm nhân thọ A có lỗ hổng bảo mật đã biết. Yêu cầu xử lý gấp. #Rusk
Hàng ngày, Hajime công bố các thông tin sự cố, đặc biệt là những vụ việc đang xảy ra do người dân cung cấp. Các phóng viên IT đọc được thì liền tìm đến hiện trường, và vụ việc thường được làm sáng tỏ vào hôm sau.
Nhờ những thông tin đó, Rusk vẫn giữ được danh tiếng dù không tấn công. Thậm chí hình ảnh "hiệp sĩ công lý" đại diện cho tiếng nói của người dân càng được củng cố.
–––––––––––––––––––––––
Khi Hajime bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, một người đàn ông cao lớn lạ mặt tiến lại gần. Ông ta cao trên 1 mét 8, tóc xoăn, thân hình gầy nhưng rắn chắc, đeo kính râm to nên khó đoán được biểu cảm, diện vest đen rất chỉn chu.
Hajime bỏ đi, nhưng người đàn ông theo sát phía sau.
"Cứ im lặng mà đi, đừng quay lại. Cậu là thành viên phụ trách truyền thông của Rusk, Takano Hajime, sống ở chung cư My City Chofu. Tôi biết hết về cậu, trốn cũng vô ích."
Đứng cạnh Hajime ở đèn đỏ, người đàn ông thì thầm. Hajime giật mình quay lại nhìn ông ta, rồi nhìn quanh. Không có ai khác ở đó cả.
"..."
Khi Hajime định nói gì đó thì đèn đổi màu. Người đàn ông chỉ vào biển quán cà phê bên kia đường.
"Ta sang quán Colorado kia nói chuyện đi. Đừng hỏi gì cả, tôi sẽ giải thích sau."
Ông ta nói nhanh rồi bước đi. Hajime do dự trong giây lát, nhưng do đối phương đã biết rõ về anh nên anh cho rằng cho chạy cũng vô ích.
Đến trước biển hiệu quán cà phê, người đàn ông dừng lại. Chiều cao và kính râm tạo cảm giác đe dọa.
"Ông là ai?"
Khi Hajime hỏi thì người đàn ông tháo kính ra. Khuôn mặt trông hiền lành ngoài dự đoán.
"Ta vừa uống trà nói chuyện đi."
Ông ta vỗ vai Hajime rồi men theo cầu thang lên quán. Tuy không hiểu gì, nhưng Hajime vẫn theo sau.
––––––––––––––––––––
Quán vắng khách. Người đàn ông chọn bàn cạnh cửa sổ, không có ai ngồi gần. Hajime vừa ngồi xuống đối diện thì cô phục vụ bước đến.
"Cho tôi Blend. Cậu cũng uống Blend nhé?"
Hajime gật đầu.
Khi cô phục vụ đi khỏi, người đàn ông nhìn Hajime mà cười. Nụ cười dịu dàng, không có chút ác ý nào.
"Xin lỗi vì đã làm cậu giật mình. Yên tâm đi, tôi là đồng đội của cậu."
Ông ta nói vậy và khẽ cúi đầu.
"Hả?"
Đồng đội tức ám chỉ Rusk. Nhưng theo Hajime biết, các thành viên Rusk không biết thông tin của nhau.
"À, cuộc họp mọi người tham gia gọi là chat sushi băng chuyền. Người chủ trì là John. Những điều này đủ chứng minh tôi là đồng đội chưa?"
"Nhưng... sao ông biết về tôi?"
"Vì trước khi thêm cậu vào nhóm, tôi đã điều tra lý lịch.”
"Điều tra lý lịch?"
"Đúng, điều tra lý lịch các ứng viên. Gần như tôi đã kiểm tra tất cả. Tôi phụ trách việc đó. Và cậu cũng không ngoại lệ."
"Ra thế..."
"Riêng danh tính thật của John thì tôi không biết."
"Vậy à..."
Hajime không chắc có nên tin người đàn ông này hay không. Nhưng chắc chắn ông ta hiểu rõ về Rusk.
"Xin lỗi đã để hai vị phải chờ."
Khi đó, cô phục vụ mang cà phê ra, cuộc trò chuyện tạm dừng.
"Thành thật mà nói, tốt nhất các thành viên không nên biết thông tin về nhau. Ít nhất cho đến khi xảy ra vấn đề."
Người đàn ông lẩm bẩm.
"Có vấn đề gì sao?"
"Có thể đấy. Không chỉ tôi, còn một người nữa cũng có chung lo ngại. Nên tôi không nghĩ đó chỉ là suy nghĩ thái quá của mình."
"Vấn đề gì vậy?"
"John có thể đã bị thay thế."
"Hả?"
Theo ông ta, kể từ lúc nói về "hiệp sĩ công lý", John có biểu hiện kỳ lạ. Tần suất và nội dung phát biểu thay đổi, có khả năng đã bị thay thế. Hajime hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi đó ở Abe dù thường xuyên tiếp xúc.
"Ra vậy... nhưng, liệu có ai đủ khả năng thay thế John kia chứ?"
"Thế giới rộng lớn lắm. Không lạ gì nếu có người giỏi hơn John. Thành thật mà nói, khả năng ở Nhật rất thấp. Nhưng các tổ chức tình báo nước ngoài như CIA có rất nhiều người giỏi, bao gồm những người hợp tác bên ngoài."
"CIA... Các tổ chức như thế đang nhắm vào chúng ta sao?"
"Cậu cũng biết Rusk từng lên trang bìa TIME rồi mà. Cả thế giới đều chú ý. Nếu nắm được nhân vật then chốt, họ có thể kiểm soát nhóm hacker hùng mạnh, rồi đánh cắp thông tin mong muốn thông qua nhóm đó. Tuy nhiên, giả thuyết này mâu thuẫn với hoạt động ồn ào gần đây của chúng ta."
"À, hiểu rồi."
"Dù sao thì mục đích hôm nay của tôi đã đạt được. Một giả thuyết đã bị loại trừ. Tôi đã nghĩ cậu có thể là kẻ giả mạo, nhưng gặp rồi thì biết cậu không thể bắt chước John."
Hajime ngạc nhiên vì ông ta đã nghi ngờ mình.
"Vâng, cảm ơn..."
"Thôi, có thể ta sẽ còn gặp lại, mong cậu chiếu cố."
Ông ta nói rồi uống cạn ly cà phê và đứng dậy. Hajime cũng đứng lên theo.
"Để tôi trả tiền."
Đeo kính râm vào, ông ta nhanh chóng bước đến quầy tính tiền.
"Cảm ơn đã chiêu đãi."
"Không có gì. Nhân tiện, công việc truyền thông của cậu làm tốt lắm."
Ông ta vỗ vai Hajime rồi hai người cùng xuống cầu thang.
"Chia tay ở đây nhé. Tôi qua phải, cậu sang trái."
Đang bước xuống, ông ta nói. Hajime gật đầu.
"Nà, cậu có vẻ thân thiết với mỹ nhân nhà bên nhỉ?"
Khi sắp xuống hết cầu thang, ông ta hỏi.
"À, cũng tạm..."
Hajime trả lời, nghĩ mình không thể tiết lộ về Abe.
"Để tôi khuyên cậu một điều. Dù tin tưởng đối phương đến đâu, cũng không nên cho cô ấy thấy việc mình đang làm. Lý do chắc cậu hiểu."
Ông ta tưởng hàng xóm của Hajime chỉ là bạn gái bình thường, không biết đó chính là John. Vì thế mà ông ta trách cứ việc Hajime ở nhà Abe vào giờ tấn công, hiểu lầm rằng bí mật của nhóm đã bị lộ. Dù sao đi nữa, chẳng rõ tại sao ông ta lại biết được điều đó. Hay là ông ta đã cài camera? "Cô ấy hay bị thiếu máu... lúc đó nằm nghỉ nên không hề hay biết gì. Tôi lo lắng nên ở gần để trông nom thôi."
Hajime ngạc nhiên khi mình nói dối trơn tru như thế.
"Nếu vậy thì không sao. Nhưng vẫn nên cẩn thận. Tốt nhất là tránh để cô ấy thấy."
"Vâng, tôi sẽ cẩn thận."
Nghe Hajime trả lời, ông ta rẽ phải sau khi xuống hết cầu thang.
–––––––––––––––––––––
Hajime đã phân vân không biết có nên kể cho Abe về người đàn ông mình gặp hay không, nhưng cuối cùng quyết định sẽ kể. Ông ta biết anh hay đến phòng Abe. Chắc Abe có thể phán đoán được người đàn ông đó có phải đồng đội thật sự hay không.
Đêm hôm đó, Hajime đến phòng Abe uống cà phê.
"...Đặc điểm ấy trùng khớp với một thành viên tên Suzuki. Người cao trên 1 mét 8 khá hiếm. Đã vậy, người am hiểu nội bộ Rusk thì càng ít hơn nữa. Khả năng ông ta là thật rất cao."
Abe cắn móng tay cái. Đây là lần đầu Hajime thấy cô ấy có hành vi đó.
"Thói quen của tôi thôi. Trước đây tôi hay cắn lắm, nhưng gần đây thì không. Có lẽ như người đàn ông đó nói, tính cách tôi đã thay đổi rồi."
Khi nhận ra Hajime đang nhìn, Abe ngưng cắn móng tay và làm mặt ngượng ngùng.
"Mặc dù cách cư xử của tôi có thay đổi, nhưng việc không tuân theo những quy tắc ngầm của nhóm vẫn rất nguy hiểm."
Abe nói tiếp.
"Rusk đã quá nổi tiếng, áp lực tinh thần lên các thành viên rất lớn. Điều khiến tôi lo ngại là những thành viên khác có thể không chịu được áp lực này và phản bội. Không chỉ hành động trực tiếp như tự thú hay tố giác với cảnh sát, mà việc thảo luận với bên thứ ba cũng là một rủi ro lớn. Bất cứ ai tôi bàn bạc đều có thể tiết lộ ra ngoài."
"Vì nghe chuyện thành viên Rusk chắc chắn sẽ muốn kể lại cho bạn bè mà ha."
"Nhưng cậu bình tĩnh nhỉ. Trông không có vẻ gì bị áp lực cả."
"Vì có cô Abe bên cạnh mà. Tôi cũng lo lắng nhiều chuyện lắm, nhưng nói chuyện với Abe là tôi lại thấy nhẹ nhõm ngay..."
"Ưm... rất vui khi có thể giúp ích cho cậu. Tôi cũng thế."
"Cô Abe cũng lo lắng sao?"
"Tâm trí tôi luôn chìm trong những suy nghĩ tiêu cực. Ước mơ từ nhỏ của tôi là được chết đi mà không đau khổ. Mang theo lo lắng và ganh tị, sống cô độc một mình thật đau khổ."
Abe nói đều đều, mắt nhìn chằm chằm vào tách cà phê.
"Cậu thì không như vậy à?"
Không ngẩng mặt lên, Abe hỏi.
"Tôi hầu như không nghĩ nhiều về tương lai. Tuy là người hay lo, nhưng tôi không rơi vào tâm trạng u ám. Có lẽ tôi không có những ý nghĩ tiêu cực. Nhưng cũng không phải là tích cực. Khi nhìn những người lạc quan về cuộc sống, tôi cảm thấy họ giả dối."
"Những người đó là kẻ dối trá. Họ gọi những lời nói dối về bản thân là 'hy vọng', và gọi việc thừa nhận sự thật là 'tuyệt vọng'. Ai nói về hy vọng cũng đều là kẻ dối trá cả."
Abe nói rồi uống cà phê. Có lẽ đây là lần đầu Hajime nghe những lời tiêu cực từ cô ấy. Nghĩ lại, với thân phận sống trong bóng tối thì việc có tâm trạng tiêu cực là điều dễ hiểu. Không biết sao trước giờ anh không cảm nhận được điều đó.
Hai người im lặng uống cà phê. Nhạc nền hôm nay là soundtrack của phim "Dã thú phải chết" (野獣死すべし). Giai điệu nhạc jazz uể oải vang vọng trong căn phòng tối tăm.
Bất chợt, ánh mắt Hajime chạm ánh mắt Abe. Cô ấy tỏ ra ngượng ngùng rồi dùng hai ngón trỏ ấn hai bên khóe miệng.
"Cô đang làm gì thế?"
"Tôi định mỉm cười, nhưng không làm được, nên ép bản thân cười. Tôi không giỏi biểu lộ nụ cười."
Abe trả lời mà không nhìn tôi. Cử chỉ và câu nói đó nghe như đang biện minh, khiến tôi thấy cô ấy dễ thương quá đi mất.
"Chúng ta bắt đầu kế hoạch tiếp theo thôi. Tốt nhất là có thể kết thúc ở lần sau. Áp lực lên các thành viên ngày càng tăng. Có thể đây là giới hạn rồi."
Bỗng giọng điệu cô ấy trở nên nhanh nhảu.
"Được rồi, tôi sẽ soạn văn quảng bá ngay. Cho tôi biết chi tiết kế hoạch đi."
Hai người tiếp tục thảo luận chi tiết kế hoạch suốt đêm dài.
–––––––––––––––––––––
■ Kẻ phản bội X - 3
Tôi quyết định sẽ điều tra thân phận của các thành viên để làm tư liệu đàm phán khi bị bắt. Nếu may mắn sẽ không bị truy tố, hoặc nếu bị truy tố thì cũng sẽ nhận mức án nhẹ nhất có thể.
Những thông tin tôi biết là địa chỉ email, tên tài khoản và nhà cung cấp dịch vụ VPN mà họ sử dụng. VPN (Virtual Private Network) là mạng an toàn được bảo mật bằng xác thực và mã hóa, ngăn chặn bên thứ ba truy cập, ban đầu được doanh nghiệp sử dụng để liên lạc với chi nhánh và đối tác. Do có những lợi thế như khó bị nghe lén, che giấu nguồn truy cập, nên các nhà cung cấp dịch vụ đã bắt đầu cung cấp VPN cho cá nhân.
Tôi chọn ngẫu nhiên một người và bắt đầu điều tra từ địa chỉ email của người đó. Tuy chỉ là địa chỉ trên dịch vụ email miễn phí, nhưng phần trước @ có thể được dùng ở nơi khác.
Tôi thử tìm kiếm trên Facebook, Pixiv, mixi, Ameba, Twitter, Yahoo... và đã tìm thấy tài khoản Ameba và Twitter của người đó.
Người đó có tạo blog trên Ameba, nhưng trong phần thông tin cá nhân chỉ viết mỗi địa chỉ là Tokyo, chưa đủ để xác định danh tính.
Twitter thì tweet hầu như mỗi ngày, nhưng ít manh mối về thông tin cá nhân. Tôi có công cụ chuyên dụng để phân tích các tweet. Tải toàn bộ tweet trong quá khứ của tài khoản và phân tích. Công cụ sử dụng hệ thống chuyển đổi tiếng Nhật mạnh mẽ, tham chiếu từ điển ATOK (Automatic Transfer Of Kana-kanji) với các danh từ riêng được phân loại như địa danh, phim ảnh, tên công ty, người nổi tiếng. Tôi cũng thu thập cơ sở dữ liệu tên cửa hàng từ các trang như Tabelog. Nhờ vậy, công cụ có thể phân loại các tweet.
Bằng cách đó, tôi đã thu thập được hồ sơ, thói quen và lịch trình quanh các ngày thực hiện hành vi phạm tội của đối phương.
Tôi lặp lại quy trình trên cho tất cả các địa chỉ email. Tuy hơi mệt, nhưng không còn cách nào khác.
Sau khi lọc, tôi không tìm thấy hành vi đáng ngờ nào.
Ắt phải có manh mối nào đó, sau khi suy nghĩ, tôi đã tìm ra mấu chốt. Họ từng thay đổi ngày hành động mấy lần. Vào ngày 8/2, 17/3, 9/5, 3/6, 24/7, 16/9. Những người đột ngột có kế hoạch vào ngay trước ngày thay đổi chắc chắn là thành viên nhóm, đã thay đổi lịch hành động của nhóm.
Tôi đã tìm ra vài ứng viên bằng phương pháp này.
Bây giờ chỉ cần làm sáng tỏ lý lịch, gia đình, tài sản của những kẻ tình nghi và thuê thám tử là xong.
Song song đó, tôi cũng sẽ tìm cách lấy danh sách khách hàng từ các nhà cung cấp VPN.
***
Vài ngày sau, trong lúc Hajime đang chuẩn bị kế hoạch, timeline Twitter bỗng trở nên náo động. Thông báo về sự ra đời của lực lượng đặc nhiệm chống tội phạm mạng có tên CyWAT (Cyber Weapons And Tactics), tuyển thành viên từ các cơ quan chính phủ và tư nhân, được công bố. Cả Lực lượng Tự vệ và Cảnh sát cũng tham gia. Hajime giật mình. Anh cho rằng họ không cần phải làm thế ngay trước chiến dịch cuối cùng làm gì.
Có vẻ như họ đã nhắc đến nhóm của Hajime trong buổi họp báo. Hajime vội vàng kiểm tra tin tức trên mạng. Chưa có bài báo nào, nhưng video buổi họp báo đã được đăng tải trên các trang chia sẻ video.
Cái tên Rusk bỗng xuất hiện to tướng khiến Hajime lại giật mình. Một người đàn ông mặc vest đen đang nói trên sân khấu. Dòng chữ trên màn hình viết "Nhiệm vụ đầu tiên là bắt giữ lãnh đạo Rusk".
Và điều làm Hajime ngạc nhiên nhất là Satou nằm trong thành viên nhóm đó. Máu nóng dồn lên não. Hajime không ngờ Satou lại gia nhập phe truy đuổi chính nhóm cũ mà anh ta từng tham gia. Đó là người mà anh không muốn trở thành kẻ thù nhất. Vậy là Satou quay lại Tokyo vì mục đích này.
Sau đó, sơ đồ nhóm xuất hiện. Họ hợp tác với NISC, Telecom-ISAC, sử dụng cả thiết bị nghe lén. Chính phủ Nhật đã huy động tối đa lực lượng để truy bắt Rusk. Hajime choáng váng, lo lắng và cảm thấy áp lực.
Drama trên Twitter ngày càng lớn. Có người tổng hợp sự thật, có người phản đối, có người hoang mang muốn chạy trốn, rồi cãi vã nổ ra giữa những người có quan điểm khác nhau. Thật hỗn loạn.
Hajime chợt nghĩ đến việc kiểm tra số người theo dõi.
866.540 người. Giảm hơn một nghìn so với lần kiểm tra trước. Chắc chắn do ảnh hưởng của thông báo này.
Anh hơi sợ. Liệu số người theo dõi có tiếp tục giảm đến khi không còn ai?
Tweet của một số chuyên gia được retweet nhiều.
—Thật kì lạ khi mục tiêu của lực lượng chống tội phạm mạng mới thành lập là Rusk. Họ không phải tội phạm thông thường. Điều này giống như Cảnh sát cấp cao đặc biệt trước và trong Thế chiến thứ hai. Chỉ có thể hiểu là kiểm soát ngôn luận, phải ngăn chặn hành động quá khích này.
Hajime không hiểu "Cảnh sát cấp cao đặc biệt" là gì nên vội tra cứu trên mạng và đã hiểu được ý nghĩa của cụm từ đó. Cảnh sát cấp cao đặc biệt (特別高等警察) là tổ chức tồn tại vào trước và trong Thế chiến thứ hai, trực thuộc Bộ Nội vụ, thực thi trấn áp nhân danh an ninh. Sau khi thua cuộc chiến, tổ chức vẫn tiếp tục tồn tại một thời gian cho đến khi bị bãi bỏ theo chỉ thị của Mỹ.
—Cảnh sát cấp cao đặc biệt là gì vậy?
Câu hỏi của người đọc tweet kia và câu trả lời lan truyền trên Twitter.
—Cảnh sát cấp cao đặc biệt, với tên thông dụng Đặc cảnh (特高 - Tokkou), là chuyên đội tra tấn, giết tội phạm chính trị và gián điệp để giữ gìn an ninh. Vai trò đó đang được Công an kế thừa, nhưng chắc không có tra tấn. Tổ chức lần này là cách cơ cấu hóa những người mà Công an không thể công khai yêu cầu hợp tác. Bên trong chắc chắn là do Công an quản lý.
—Cơ quan kế thừa Đặc cảnh là Bộ Công an của Keishichou. Cho ai chưa biết thì Keishichou (警視庁 – Metropolitan Police Department) là Cảnh sát Tokyo. Còn cảnh sát mấy tỉnh khác thì gọi theo công thức [tên tỉnh] + kenkei (県警 – cảnh sát tỉnh), ví dụ như Chibakenkei. Vì Tokyo là thủ đô, tập trung nhiều tổ chức tư tưởng và đại sứ quán, nên hoàn toàn khác biệt. Chuyên về tư tưởng, tôn giáo, gián điệp, khủng bố quốc tế.
—Tại mọi người không biết thôi, chứ Công an giám sát thường xuyên đấy. Họ có bộ phận chuyên theo dõi các cuộc biểu tình chống chiến tranh hay hoạt động dân sự. Chỉ cần tham gia hoặc xem biểu tình thôi là bị chụp ảnh và lưu vào cơ sở dữ liệu nhân vật nguy hiểm rồi đấy.
—Hacker sợ bị tra tấn lắm :)) Sabu của Anonymous cũng bị bắt rồi hợp tác với FBI mà.
Hajime cảm thấy mình nên tweet gì đó, nhưng do không có chỉ thị của Abe nên không thể tùy tiện. Hơn nữa, anh cũng không nghĩ ra được gì để viết.
Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả. Chỉ là thông báo thành lập tổ chức mới thôi, nhưng lại khiến tim Hajime đập liên hồi. Khi định gõ phím, anh nhận ra tay mình đang run rẩy.
Anh có hình dung ra chuyện mình bị bắt giữ, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng bị tra tấn. Trong tưởng tượng, anh chỉ bị la ó và nói những lời khó chịu. Nhưng Đặc cảnh thời trước không đơn giản như thế.
Số người đã chết vì bị tra tấn trong lúc thẩm vấn không chỉ một hoặc hai. Vào thời đó, chỉ cần phát biểu tư tưởng phê phán xã hội hay viết tiểu thuyết chỉ trích là đã bị tra tấn đến chết.
Ngay cả bây giờ, dù không thể bắt giữ, nhưng nếu thấy nghi ngờ thì Công an vẫn sẽ triệu tập thẩm vấn và quấy rối liên tục. Nếu mình bị làm như vậy ở căn hộ này, chắc chắn sẽ thành tin đồn trong khu, rồi mình sẽ nhận được nhiều thư yêu cầu trục xuất và bị đuổi ra khỏi chung cư.
Những suy nghĩ khó chịu cứ ùa về. Khi đó, chuông intercom reo lên. Hajime chạy tới cửa, nhìn qua lỗ nhỏ. Là Abe.
"Có chuyện gì vậy?"
Hajime vội vàng mở cửa. Abe đang mặc áo khoác dài màu đen và mang giày bốt.
"Chúng ta đi uống trà để thay đổi không khí nhé."
Abe nói, ánh mắt quét từ chân đến đầu Hajime đang đứng trong bộ đồ ngủ ở cửa. Việc đó thành thói quen của cô ấy luôn rồi.
"Nhưng mọi người đang nhốn nháo với tin tức về CyWAT. Tôi thấy Satou nữa!"
"Tôi đã nghĩ Satou có khả năng sẽ về phe đối lập. Phản bội và đầu hàng là chuyện thường tình. Chưa cần ứng phó khẩn cấp. Xem thông tin đã được tổng hợp sẽ hiệu quả hơn. Xem các tin không chắc chắn chỉ khiến ta lo lắng thôi."
"Cũng đúng. Cô Abe bình tĩnh quá nhỉ."
"Anh thấy vậy sao? Trong khi tôi mới là người dễ lo lắng..."
Abe nói, đưa móng tay cái lên miệng, nhưng nhận ra liền hạ tay xuống.
"Cắn móng tay một chút cũng được mà. Trông dễ thương lắm đấy."
"Dễ thương ư? Một phụ nữ cao hơn, lớn tuổi hơn cậu mà dễ thương sao?"
Abe đỏ mặt, nói bằng giọng điệu phản đối.
"Tôi thấy dễ thương mà."
Hajime đáp lại ngay khiến Abe lẩm bẩm "Chơi xấu quá...". Hajime bất giác muốn ôm chầm lấy cô ấy.
------------------------------
Cùng lúc đó, Suzuki – thành viên Rusk từng xuất hiện trước mặt Hajime ở cửa hàng tiện lợi Chofu – đang chăm chú theo dõi ti-vi tại nhà riêng ở Osaka. Ông bắt đầu xóa dữ liệu nguy hiểm để có thể nhanh chóng ẩn nấp khi cần.
"Hừm, xóa luôn toàn bộ email cùng thông tin tài khoản. Cũng phải xóa nốt kết quả điều tra thành viên nữa."
Cầm điện thoại di động trên tay, Suzuki vận hành máy vi tính. Ông đã khôi phục cài đặt gốc ba chiếc điện thoại. Các số liên lạc quan trọng thì đã ghi nhớ. Riêng việc xóa dữ liệu trên máy vi tính diễn ra chậm chạp. Do ông sử dụng phần mềm đặc biệt để xóa không để lại dấu vết nên mất nhiều thời gian. Dù không cần xóa ngay lập tức, nhưng vẫn bực mình. Suzuki ngồi chờ đợi, trợn mắt nhìn quá trình xóa.
Khi bắt đầu nghĩ đến việc phá hủy vật lý ổ cứng, quá trình xóa cuối cùng cũng hoàn tất. Suzuki thở phào nhẹ nhõm rồi tắt máy.
Đúng lúc đó, chuông intercom reo. Do đang căng thẳng nên Suzuki suýt thì kêu lên. Ông giả vờ không có nhà, nhưng tiếp theo có tiếng gõ cửa.
"Tôi biết ông ở trong đấy mà, ông Suzuki. Mở cửa đi."
Giọng nói xa lạ, cách nói đặc trưng toát lên khí thế áp đảo. Suzuki nhận ra ngay đó là cảnh sát. Tim ông đập thình thịch, đầu óc trống rỗng một lúc.
Mày đã chuẩn bị cho tình huống này rồi mà. Nhớ lại đi! Suzuki tự la mắng trong đầu.
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Trước hết ông phải trả lời.
"Nghe rồi."
Suzuki cố gắng đáp lại bằng giọng bình thản nhất có thể. Rồi ông chụp lấy ba lô thoát hiểm, kiểm tra phòng xem còn để lại bằng chứng nguy hiểm nào không. Ổn rồi... Ông chạy ra ban công, thả sợi dây đã buộc sẵn xuống. Căn hộ của Suzuki ở tầng 3. Đây là lối thoát khẩn cấp ông đã chuẩn bị từ trước. Leo xuống dây có thể ra bãi đỗ xe của chung cư. Sau khi kiểm tra dây buộc chắc chắn, ông đeo ba lô lên vai và bắt đầu leo xuống.
"Ông Suzuki!"
Giọng đàn ông vang lên đặc biệt lớn. Suzuki lấy máy nói chuyện trong túi ra, nói khẽ: "Xin lỗi, tôi đang đi vệ sinh. Sắp xong rồi.". Giọng nói vang lên từ loa để trong phòng.
Suzuki chạm đất bãi đỗ xe, lao vào chiếc Corolla tầm thường của mình và phóng đi ngay. May mắn là lối ra bãi đỗ không có ai. Ông lái thẳng ra đường cao tốc, chạy một đoạn rồi vào bãi đỗ vắng vẻ của công viên, đỗ xe ở điểm khuất camera rồi mở cốp ra. Bên trong là vài bộ biển số xe. Ông lấy hai bộ, thay biển số nhanh chóng rồi lại lái xe phóng đi.
Trước mắt ông quyết định đến Tokyo. Ông không hiểu tại sao danh tính thành viên Rusk của mình bị lộ. Gần như không ai trong nhóm biết thông tin cá nhân và địa chỉ của ông. Chỉ có boss John biết, nhưng không thể nào John bị bắt, vì nếu bắt được thủ lĩnh thì họ đã thông báo rồi.
Vai trò của Suzuki là thu thập thông tin. Điều tra thành viên, nghiên cứu tình hình các công ty mục tiêu. Ông không tham gia các cuộc tấn công mạng, nên cũng không thể bị phát hiện từ dấu vết tấn công ngược. Ông nghĩ mãi vẫn không ra cách mấy tay điều tra có thể tìm đến mình.
Tối hôm đó, truyền thông đưa tin cảnh sát Osaka đã xác định được kẻ tình nghi là thành viên Rusk. Khi cảnh sát tới nhà, người này đã bỏ trốn, hiện đang truy tìm.
---------------------------
Những người ủng hộ Rusk đang tụ tập ở Shibuya. Tất cả bắt đầu từ một việc nhỏ. Một nhóm vài người đeo mặt nạ, mặc áo thun Rusk tụ tập gần tượng Hachiko để trao đổi thông tin về cuộc truy lùng của CyWAT và cảnh sát. Thấy vậy, các nhóm ủng hộ Rusk khác cũng kéo đến, chỉ trong chớp mắt đã lên tới hàng chục người. Tiếp đến, ai đó tweet rằng thành viên Rusk đang tổ chức hội nghị trước ga Shibuya. Những người tự xưng là thành viên Rusk và dân hiếu kỳ đọc tweet đó cũng kéo đến.
Không chỉ xung quanh Hachiko, mà cả ngã tư cũng chật ních những người đeo mặt nạ, tình trạng náo loạn như mùa World Cup. Cảnh sát liên tục đến để dẹp loạn, nhưng không thể ngăn được những kẻ tự xưng là thành viên Rusk ngày càng đông thêm. Thế là họ quyết định đóng cổng JR Hachiko, nhưng chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn. Cổng phía Nam ngập dòng người, toàn bộ ga Shibuya bị bao vây. Mọi người hô vang "Đừng bắt Rusk!", "Giải tán CyWAT đi!", cùng những khẩu hiệu tùy ý, khiến tình hình hỗn loạn vô phương cứu chữa.
Khi truyền thông loan đoạn video về tình trạng này, người ta càng đổ xô đến. Do không thể ra vào ga Shibuya nữa, mọi người từ các ga lân cận đổ về, sóng người tràn khắp Harajuku, Ebisu và Omotesando. Lúc này, số người mặc áo Rusk trong đám đông đã thưa thớt, phần lớn chỉ là dân hiếu kỳ đến xem sau khi thấy tin tức.
Vài tiếng sau, tuyến Yamate và Ginza ngừng hoạt động, cảnh sát phải vất vả mới dẹp được loạn.
Tin tối liên tục phát lại cảnh đám đông tràn ngập Shibuya.
––––––––––––––––
Khi Hajime và Abe ra ngoài thì trời đã tối. Theo lời khuyên của Abe là nên đến nơi đông người, họ vào một quán cà phê gần ga. Có lẽ vì đang là tháng chạp mà phố phường và quán xá nhộn nhịp hơn bình thường. Hai người ngồi cạnh cửa sổ.
"Có người nói CyWAT giống Tokkou. Cô có biết Tokkou không?"
"Tokkou... Những bóng ma quá khứ của Nhật Bản hay hiện về thời nay. Tuy họ không thể làm những điều điên rồ như thời chiến, nhưng vẫn nên cẩn thận."
"Vâng..."
"Không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng là do thiếu trí tưởng tượng. Đây là thời đại không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Khả năng hình dung những gì có thể xảy ra, thay đổi ra sao rất quan trọng."
Abe nhìn ra cửa sổ. Hajime cũng bắt chước nhìn ra ngoài. Có thể thấy ga Chofu. Dù là ban đêm, nhưng ánh đèn của phố và quán sáng rực như ban ngày.
Khi đó, bỗng xung quanh tối om. Ban đầu Hajime không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đèn trong quán và đèn đường bên ngoài đều tắt.
"Cúp điện à?"
"Chắc là cầu dao sập."
Tiếng xì xào vang lên khắp nơi trong quán.
"Chúng tôi sẽ kiểm tra ngay, xin quý khách vui lòng chờ tại chỗ."
Một người đàn ông trung niên, có vẻ là chủ quán, nói lớn rồi gọi điện đi đâu đó.
"Có thể ta sẽ gặp chút phiền phức đấy."
Abe lẩm bẩm mang ẩn ý rồi nhìn ra cửa sổ. Có gì đó không ổn.
"Cậu có nhận ra không?"
Abe mỉm cười tinh quái và nhìn Hajime.
"Nhìn kỹ thì vẫn có vài quán còn điện. Vậy là không phải cúp điện toàn bộ."
Hajime suy nghĩ một lúc. Đèn tòa nhà phía trước tắt hết. Đèn cửa hàng Thirty One bên kia đường vẫn sáng. Nhưng đèn hiệu của hiệu sách bên cạnh lại tắt.
"Tôi thích khuôn mặt đang suy nghĩ của cậu đấy. Nhìn xem, đèn điện thì tắt lẻ tẻ. Quá nhiều để coi là ngẫu nhiên, nhưng lại bất thường để coi là cúp điện... Nào, hãy suy nghĩ đi. Cho tôi thấy nhiều hơn nữa khuôn mặt đang suy nghĩ của cậu."
Abe nói vậy, đồng thời lấy điện thoại ra. Cô ấy cho Hajime xem màn hình. Tin tức khẩn được hiển thị. Hajime giật mình khi đọc nó. Mất điện bí ẩn xảy ra ở khu vực phía Tây Tokyo? Mất điện bí ẩn nghĩa là gì? Hơn nữa, dường như nó không phải xảy ra ở cả một khu vực, mà là từng tòa nhà riêng lẻ, một số nơi có điện và một số nơi không?
Dù đã từng trải nghiệm cảnh cúp điện luân phiên hay tiết kiệm điện, nhưng đây là lần đầu tiên anh gặp cú mất điện đột ngột và không rõ nguyên nhân.
"Có phải là khủng bố mạng không? Tôi nhớ là phần mềm độc hại có thể gây ra mất điện."
"Cũng có khả năng đó. Nhưng, mất điện rải rác như thế này thì hơi lạ. Nếu như phán đoán của tôi đúng thì đây có thể là sự cố do công tơ điện thông minh hoặc là một cuộc tấn công mạng."
"Công tơ thông minh?"
"Công tơ thông minh là công tơ có khả năng truyền dữ liệu và quản lý năng lượng, cho phép công ty điện liên lạc với từng công tơ theo thời gian thực. Ví dụ, có thể điều chỉnh mức tiêu thụ điện hoặc thay đổi giá cước dựa trên mức sử dụng."
“Ơ, tôi tưởng mức sử dụng điện là thông tin riêng tư chứ?"
"Không công khai thông tin, chỉ sử dụng cho mục đích kiểm soát năng lượng tối ưu thì đâu có vấn đề gì. Giao tiếp giữa các công tơ cũng dùng giao thức TCP/IP giống như internet."
"Thế có nguy hiểm không?"
"Một số công tơ thông minh ở Châu Âu truyền tin qua Wi-Fi, có loại có thể bị nghe lén. Nhưng của Nhật có vẻ không như vậy."
"Tệ thế."
Hajime bật cười, nhưng nhanh chóng nhận ra đây không phải chuyện đùa. Điện là nhu cầu thiết yếu, không thể tin là người ta lại mất cảnh giác như vậy.
"Dù chỉ là suy đoán, có khả năng ai đó đã cài mã độc vào firmware công tơ thông minh để khủng bố mạng, rồi bug khiến nó hoạt động sai. Một số linh kiện công tơ có thể sản xuất ở Trung Quốc. Hoàn toàn có thể Trung Quốc đã cài cửa sau (backdoor) để có thể điều khiển từ xa hoặc ăn cắp thông tin bất cứ lúc nào. Rồi cửa sau bị lỗi dẫn đến cúp điện."
"Thật sao?"
"Chỉ là khả năng thôi. Một khả năng rất nhỏ."
"Nhưng vẫn có khả năng đúng không?"
"Tháng 10 năm 2012, một báo cáo của Ủy ban Hạ viện Mỹ chỉ ra rằng Huawei và ZTE có thể được chính phủ và quân đội Trung Quốc chỉ đạo gài thiết bị gián điệp vào sản phẩm. Rất nhiều thiết bị liên lạc Mỹ dùng linh kiện của 2 công ty này, điện thoại di động của họ cũng bán rộng rãi, nên đây là vấn đề nghiêm trọng. Hoàn toàn có thể công tơ thông minh cũng bị gài bẫy."
"Thế tại sao không sản xuất hoàn toàn trong nước?"
"Vì giá cả và chi phí sản xuất không tương xứng. Ngoài ra, nếu cứ lo ngại như vậy thì chẳng có hồi kết. Gài bẫy vào sản phẩm là chuyện thường xuyên xảy ra. Mỹ từng sử dụng vũ khí mạng tấn công cơ sở hạt nhân Iran là chuyện nổi tiếng, nhưng trước đó Iran cũng bí mật gài lỗi vào các linh kiện nguồn điện nhập về, khiến chúng hoạt động không ổn định. Ngày nay, rất khó có hệ thống hoàn toàn sản xuất trong nước. Luôn có nguy cơ các sản phẩm nhập từ nước ngoài bị gài bẫy."
"Trời! Vậy là trong tình huống xấu nhất, ai đó ở Trung Quốc chỉ cần nhấn nút [Cúp điện Tokyo] là Tokyo sẽ cúp điện luôn sao?"
"Không, tôi nghĩ là sẽ tinh vi hơn. Có thể chỉ định cúp điện khu vực, văn phòng, hay nhà máy cụ thể. Ví dụ như chỉ cúp điện toà đô chính Tokyo, cánh Bắc sân bay Narita, hay một phần văn phòng chẳng hạn."
"Chà..."
Hajime còn đang ngạc nhiên thì đèn bật sáng trở lại. Cả quán vỗ tay ầm ĩ.
"Điều tôi lo ngại là liệu chuyện này có liên quan đến chúng ta không."
"Hở?"
"Hồi nhỏ tôi từng xem bộ phim Kẻ đánh cắp mặt trời (太陽を盗んだ男) do Sawada Kenji thủ vai chính. Trong đó có cảnh để lại ấn tượng mạnh."
Ánh mắt Abe nhìn ra cửa sổ, đâu đó xa xăm.
"Là cảnh Sawada Kenji gọi điện thoại công cộng đe dọa cảnh sát. Để truy tìm đầu dây nhanh chóng, cảnh sát đã cắt điện tất cả điện thoại công cộng ngoại trừ chiếc anh ta đang dùng. Những người đang gọi điện thoại công cộng xung quanh la lên vì bị ngắt. Ấn tượng mạnh lắm."
Hajime không hiểu mối liên kết giữa câu chuyện của Abe và công tơ thông minh hiện tại, nên anh chờ câu tiếp theo của cô.
"Đèn phố tắt làm tôi nhớ lại cảnh ấy. Ai đó đã làm gì đấy với hệ thống công tơ thông minh. Phần mềm có cơ cấu để xác định vị trí mục tiêu. Nhưng khác với Kẻ đánh cắp mặt trời, quá trình này có lẽ diễn ra trong âm thầm. Nhưng một số phần mềm gián điệp của Trung Quốc hoặc bug phiên bản gây ra lỗi cài đặt đã dẫn tới cúp điện."
"Chờ đã... Ý cô là vì chúng ta? Ai lại làm thế?"
"Trực tiếp là công ty điện lực. Đứng sau là chính phủ Nhật và những người hành động theo chỉ thị của họ."
"CyWAT à... Không thể nào..."
Hajime bất ngờ trước suy nghĩ đó. Sử dụng toàn bộ công tơ thông minh Nhật Bản để bẫy họ, quá lớn lao đến mức cậu không thể tưởng tượng nổi.
"Tôi chỉ phát huy trí tưởng tượng của mình thôi. Đó chỉ là một trong nhiều khả năng. Có tin đồn Yoshizawa của bên cảnh sát đang tập hợp hacker. Yoshizawa là nhân vật nguy hiểm, được gọi là Ishiwara Kanji[note55834] trong giới an ninh mạng. Hắn có thể giở bất cứ thủ đoạn gì."
Abe lại cắn móng tay. Hajime nắm lấy tay cô, ngăn cô lại. Gò má cô ửng hồng.
"Tôi nghĩ đó chỉ là suy diễn thôi."
Abe cho Hajime xem màn hình điện thoại. Thông báo chỉ nói có lỗi ở công tơ thông minh, không tiết lộ chi tiết.
"Không công bố chi tiết có nghĩa không đơn giản chỉ là lỗi."
Hajime có dự cảm không lành.
––––––––––––––––
Những kẻ tự xưng là thành viên Rusk bắt đầu biến mất. Khi lưới vây bắt Rusk của cảnh sát dần lộ diện, theo sau đó là tin đồn các thành viên chủ chốt của Rusk sẽ bị bắt. Số lượng những kẻ tự xưng là thành viên Rusk bị bắt giữ hoặc chất vấn cũng tăng lên.
Xung quanh Takuto cũng có những thay đổi. Theo quyết định của lãnh đạo, các cuộc họp của người ủng hộ Rusk bị hủy bỏ để "án binh bất động". Ở trường cũng vậy, những học sinh tự xưng là thành viên Rusk đã biến mất. Thay vào đó, những học sinh từng tuyên bố là thành viên giờ lại bàn tán về thời điểm và cách Rusk sẽ bị bắt.
"Chắc tớ phải đấm đứa nào đó quá."
Takuto không kiềm chế được cơn tức trước thái độ lật lọng của những đứa từng ca ngợi Rusk. Trên đường về nhà cùng Saori, cậu chỉ nói về chuyện đó.
"Mình cho là họ đang nghĩ đến bước tiếp theo."
Saori lẩm bẩm trong khi hai đứa đi qua khu phố mua sắm ngay cổng trường. Giữa đám đông lúc chiều tối, Takuto dừng lại, ngơ ngác: "Hả?"
"Chúng ta vào kia uống trà nhé."
Nơi Saori chỉ tới là quán Doutor. Lần đầu tiên ghé quán sau giờ học nên Takuto hơi căng thẳng. Cậu bước theo Saori có vẻ đã quen vào quán đông khách âu phục. Nhận ra Takuto đang bỡ ngỡ, Saori gọi giúp hai ly trà pha sẵn rồi ngồi vào bàn hộp riêng.
Saori giải thích rằng Rusk sẽ tan rã. Họ sẽ gây ra một hoặc hai vụ nữa rồi biến mất. Ban đầu Takuto không tin.
"Cảnh sát đang nghiêm túc truy đuổi. Tiếp tục hoạt động với cùng nhóm, cùng phương thức chẳng khác nào ra hiệu 'Bắt chúng tôi đi'. Giải tán rồi mỗi người hoạt động riêng an toàn hơn. Họ thông minh mà."
"Vậy còn Hội những người ủng hộ Rusk thì sao?"
"Đó là quyết định của họ, chứ không phải Rusk. "
"Suzuki thì sao?"
"Mình... sẽ không làm gì. Còn quá sớm để manh động."
“Làm gì đó đi chứ!”
“Thế Aoyama-kun tính làm gì?”
“Tớ sẽ chiến đấu! Phải tiếp tục chiến đấu chứ!”
“Chiến đấu? Ý cậu là hack? Vô ích thôi. Cậu sẽ bị bắt ngay lập tức đấy.”
“Cậu nói gì vậy? Bản thân không làm gì mà chỉ biết chê bai người khác thôi à?”
Takuto tỏ ra bực tức. Saori lẩm bẩm "Không phải" rồi cúi đầu xuống.
"Thực ra mình không muốn làm gì cả. Không muốn đi làm, cũng không muốn học đại học. Dù có làm những điều đó thì cũng không vui, không thể hạnh phúc được. Bởi vì cha mẹ mình đã làm như thế và tạo nên xã hội tuyệt vọng này mà."
"Cậu định trốn tránh à?"
"Mình chỉ nói thế thôi. Thực ra mình định sẽ học đại học rồi đi làm, trở thành một người bình thường."
"Người bình thường? Hôm nay cậu lạ thật đấy."
"Mình chỉ trả lời câu hỏi của Takuto về kế hoạch tương lai thôi."
"Đi học, đi làm, trở thành người bình thường là câu trả lời sao?"
"Đúng. Mình không đặc biệt nên chỉ có thể sống bình thường. Sống tiếp, từ từ làm điều gì đó. Hack để phá hệ thống xã hội. Không lấy chồng. Không sinh con. Không muốn tái tạo thêm nỗi tuyệt vọng."
"Cậu... đang nghiêm túc đấy à?"
"Làm công chức rồi thu thập thông tin từ bên trong, rò rỉ các tài liệu mật."
"Sẽ bị bắt đấy."
"Takuto cũng hack mà? Cả hai chúng ta đều sẽ bị bắt thôi."
Rồi hai đứa nhìn nhau cười.
––––––––––––––––
■ Kẻ phản bội X - 4
Tôi đã phân tích khả năng các thành viên Rusk bị bắt. Có vẻ như một số người đã bị phát hiện trên khắp Nhật Bản. Khả năng ngày càng cao.
Trước hết, bọn nào đang nhắm vào Rusk nhỉ? Trên danh nghĩa là CyWAT, nhưng bản chất nhóm này vẫn chưa rõ. Có cả Cảnh sát và Lực lượng Tự vệ, nhưng không biết ai đứng đầu.
Nhật Bản có nhiều tổ chức an ninh mạng. Về lực lượng tác chiến thực tế, tức khả năng phòng thủ và tấn công trên không gian mạng, có Trung tâm quân đội mạng, Phòng chống tội phạm mạng các vùng, cùng Đội điều tra tấn công mạng đặc biệt của Cảnh sát; Đội hệ thống chỉ huy truyền tin và Đội phòng thủ không gian mạng của Lực lượng Tự vệ Nhật Bản; CyWAT lần này; và Telecom-ISAC, NISC, cùng Trung tâm kiểm soát phạm mạng Nhật Bản (JC3 - Cybercrime Control Center). Trên danh nghĩa, Telecom-ISAC là tổ chức liên lạc an ninh mạng của các công ty viễn thông, nhưng trong tình huống khẩn cấp có thể phát huy sức mạnh kinh khủng. Gần như mọi truy cập internet trong nước phải thông qua nhà cung cấp dịch vụ. Nếu các nhà mạng hợp tác, sức mạnh sẽ vô cùng lớn. Trước đây, họ từng thực hiện chiến dịch "Black Hole IP" để vô hiệu hóa botnet. Ngay cả chỉ trong phạm vi nội địa, đây cũng là tổ chức hùng mạnh.
NISC chủ yếu thu thập, liên lạc và phân tích thông tin. Có nhân sự từ các bộ ngành và tư nhân, nhưng không có lực lượng tác chiến.
Các lực lượng tác chiến thực tế là Đội điều tra tấn công mạng đặc biệt của Cảnh sát và Đội hệ thống chỉ huy truyền tin của Lực lượng Tự vệ. Vì Đội hệ thống chỉ huy truyền tin và Đội phòng thủ không gian mạng thuộc Lực lượng Tự vệ nên không có nhiều thông tin. Cảnh sát có N-system để giám sát, lại còn được phép nghe lén, nên họ có nhiều cách để thu thập thông tin mềm. Ngược lại, Lực lượng Tự vệ không có thứ đó. Vì vậy, tôi cảm thấy họ sẽ hành động mạnh tay hơn khi cần thông tin. Lính tăng rõ ràng khiến ta cảm thấy bạo lực hơn lính dùng súng trường.
Nhưng nhìn vào nhân sự CyWAT lần này, có vẻ Lực lượng Tự vệ ít tham gia. Tuy chỉ công bố nhân sự then chốt, nhưng số người từ Lực lượng Tự vệ rất ít. Có lẽ chủ yếu là Cảnh sát, đặc biệt là Đội điều tra tấn công mạng đặc biệt.
Cũng cần cẩn thận với N-system và nghe lén. N-system là mạng giám sát toàn quốc của Cục Cảnh sát Quốc gia. Tên chính thức là Thiết bị tự động đọc biển số xe, đặt tại các đường chính và khu vực giám sát then chốt trên toàn quốc. Chúng chụp biển số xe một cách tự động và lưu trữ.
Đáng sợ hơn là nghe lén. Luật cho phép cảnh sát yêu cầu các nhà cung cấp dịch vụ internet cung cấp nhật ký truy cập và nội dung thông tin khi cần thiết cho điều tra. Rất phiền phức.
Tuy tôi đã cố gắng mã hóa khi truyền tin, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ. Thỉnh thoảng tôi nên thay đổi nick name và ID. Cũng nên mua vài bộ kính râm và tóc giả để đề phòng. Lúc ra ngoài thì thay đổi trang phục. Phải cẩn thận hơn nữa trong hành động.
Dù vậy, vẫn có nguy cơ. Trong tình huống xấu nhất, tôi sẽ cung cấp thông tin các đồng đội đã thu thập được để thương lượng.