Một tháng sau bài phát biểu của Dversky, vẫn chưa có tiến triển mới nào. Saori và Takuto tra cứu trên mạng và trao đổi thông tin mỗi ngày, nhưng không tìm được manh mối nào. Hai đứa đã vui mừng vì cho rằng lời phát biểu của Dversky có thể giúp cha của Yurika được thả, nhưng giờ thì hoàn toàn bế tắc.
Saori tiếp tục điều tra trong âm thầm, nhưng cô bắt đầu sốt ruột. Đó là vì sức ép đối với cha của Yurika và những nghi phạm khác vẫn tiếp tục gia tăng. Mặc dù cuộc điều tra không có tiến triển, cảnh sát vẫn tiếp tục rò rỉ thông tin với các phương tiện truyền thông rằng họ tin các nghi phạm là thủ phạm.
Sau hôm các phương tiện truyền thông đưa tin dựa trên thông tin rò rỉ, bầu không khí trong lớp trở nên căng thẳng. Mặc dù không ai nhắc đến vụ án, nhưng mọi người không còn nói chuyện với Yurika nữa.
Những lúc như thế này, các bạn nữ thường xấu xa. Họ chỉ biết phớt lờ và xa lánh bạn mình, sợ bị liên lụy. Đúng là sinh vật vô dụng. Saori nghĩ họ nên chết quách cho rồi. Kể cả nếu cha của Yurika thực sự là thủ phạm, bản thân Yurika chẳng liên quan gì đến vụ án. Đã vậy lần này rất có thể người cha vô tội, thế mà họ xử sự như thế đấy, thật không thể tin nổi.
Chính Saori cũng từng bị xa lánh trong một khoảng thời gian ngắn hồi còn học cấp hai. Lý do đơn giản đến ngu ngốc là vì cô không chơi game đang thịnh hành lúc đó. Cha mẹ cô không cho phép cô có máy chơi game. Vì không theo kịp các chủ đề trò chuyện trong lớp, các bạn bắt đầu phớt lờ và xa lánh Saori. Tự nhiên cô phải cô độc, và những tin đồn vô căn cứ như cô bị bệnh tâm thần hoặc bán dâm bắt đầu lan truyền, khiến cô càng ghét trường học.
Lúc đó, chỉ có Yurika vẫn nói chuyện với cô. Mặc dù Saori cố gắng mạnh mẽ đứng vững một mình, nhưng sự tử tế của Yurika thật ấm áp.
Khi thời thịnh hành của game kia qua đi, sự xa lánh Saori cũng kết thúc, nhưng cô vẫn ghét cả game lẫn hành động xa lánh người khác.
Vì vậy, cô quyết định về cùng Yurika sau giờ học. Thường thì cô về với Takuto, nhưng giờ cô rủ thêm Yurika. Mục đích là tán gẫu với Yurika chứ không phải trao đổi thông tin về vụ án.
Trong lớp, các bạn nữ liên tục quấy rầy nên hai đứa không thể nói chuyện lâu được. Dù Yurika khéo léo bảo Saori cứ đi đi đừng ngại, nhưng khi cô tới chỗ mấy bạn nữ kia, thường không có chuyện gì quan trọng mà chỉ là lời khuyên kiểu "Cậu nên tránh nói chuyện nhiều với Yurika. Tụi này không có ý xấu với cậu ta, nhưng nói chuyện với cậu ta trong lúc này dễ bị liên lụy đấy".
Saori muốn nói "Xa lánh cậu ấy mà lại bảo là không có ý xấu à?", nhưng nếu cãi nhau sẽ chỉ khiến mọi chuyện rắc rối thêm, lại còn làm phiền Yurika nữa. Vì vậy cô nhịn và nói "Cảm ơn các cậu đã quan tâm", dù rất khó chịu khi phải nói dối như vậy.
May mắn thay, vào giờ tan học, các bạn đều bận dùng điện thoại nên không ai cản Saori. Tất cả đều chuẩn bị tham gia sự kiện của "Psycho Angels" vào buổi tối. Cảnh lớp học im lặng cắm mặt vào điện thoại sau giờ học khiến cô rùng mình, giống như trong phim kinh dị vậy. Nhưng với họ, chính Saori mới là kẻ lập dị khi không tham gia sự kiện. Người không sợ bị cô lập thì bị xa lánh và e ngại.
Saori không giỏi an ủi người khác, nhưng hy vọng những cuộc trò chuyện sẽ giúp Yurika cảm thấy thoải mái hơn. Cô ước gì mình có thể nói chuyện vui vẻ khéo léo, giúp người khác cảm thấy thoải mái một cách tự nhiên, nhưng tiếc là cô khá vụng về trong giao tiếp. Sau khi chia tay Takuto ở ga, cô và Yurika thỉnh thoảng ghé quán Doutor gần đó để tán gẫu.
"Nè, cậu có đang quan tâm nhiều quá không? Mình cảm thấy như đang làm phiền cậu vậy."
Có lần Yurika nói với cô như vậy ở Doutor. Cô không thích cụm từ bạn thân, nhưng đó là mối quan hệ mà hai đứa có thể thành thật với nhau, nên Yurika cũng nói thẳng suy nghĩ của mình.
"Trong tình huống này, nói đừng quan tâm là vô lý. Mình không thấy phiền đâu, cậu cứ yên tâm. Ngoài ra, có thể mình sẽ nhờ cậu việc gì đó."
Cô suýt nói là mình không có quan tâm. Nhưng cô không muốn nói dối trắng trợn với bạn.
"Saori-chan lạnh lùng thế mà lại quan tâm mình, mình vui lắm. Nhưng mà, cậu đừng gắng gượng. Lỡ cả cậu cũng bị xa lánh thì..."
"Mình bị xa lánh cũng chẳng sao cả. Vốn dĩ mình đâu có nhiều bạn. Cùng lắm thì mình bỏ học cấp ba, đi thi thẳng vào đại học là xong."
Saori nói thản nhiên khiến Yurika trố mắt.
"Saori-chan thoải mái ghê. Mình thích cái tính ấy của cậu đấy."
"Hầu hết mọi người đều e ngại, cảm ơn cậu đã không vậy. Hồi mình bị cô lập ở trường cấp hai, mẹ mình có nói là: Trường học đầy rẫy, bỏ học cũng chẳng sao cả. Đừng sống cuộc đời theo ý người khác chỉ vì muốn làm họ hài lòng."
"Mẹ cậu cũng thoải mái ghê. Mình ganh tị đấy."
"Thật ra mình và mẹ không thân thiết mấy, nhưng mình vẫn coi bà ấy là người hiểu mình nhất. Sau khi ly dị, bà ấy sống phóng khoáng kinh khủng luôn."
Saori vẫn nhớ rõ lúc cha mẹ cô ly dị. Giáo viên chủ nhiệm đã giải thích trước lớp: "Họ của bạn Katayama đã đổi thành Suzuki. Từ hôm nay các em gọi bạn là Suzuki Saori nhé." Mỗi năm vài lần, chuyện có học sinh đổi họ không hiếm, nhưng khi bản thân trải qua, cô cảm thấy xấu hổ kinh khủng, dù bản thân không làm gì sai.
"À quên, cha mẹ cậu ly dị rồi nhỉ. Sẵn tiện cho mình hỏi..."
Yurika nhìn chằm chằm vào mặt Saori. Khi Saori hỏi "Chuyện gì?" thì cô cười toe toét.
"Cậu đang cặp với Aoyama phải không?"
Saori chưa nói với ai về chuyện mình đang cặp với Takuto. Mỗi ngày cùng về thì thấy rõ rồi, nhưng hai đứa vẫn chưa có sự kiện lãng mạn nào ra dáng một cặp đôi thực sự. Saori muốn nói với Yurika trước khi cô ấy hỏi, nhưng cô vẫn chưa chắc rằng hai đứa có thực sự đang cặp với nhau không.
"Tớ xin tạm giữ bí mật về câu trả lời, nhưng sao đột nhiên cậu hỏi thế?"
"Kiểu trả lời rất đúng chất Saori-chan đấy."
"Vì mình thuộc tuýp con gái nói chuyện với bạn bè cũng giữ ý như với người lạ mà."
"Vậy, mọi chuyện diễn tiến tốt đẹp chứ?"
"Hai đứa mình đã nắm tay nhau rồi."
Nghe vậy, Yurika cười khúc khích.
"Gì thế? Bộ mình mới nói gì kỳ cục lắm sao?"
"Phải cười chứ. Trẻ con quá đi mất!"
"Cậu nói gì vậy? Mình chỉ đang tiến từng bước thôi mà. Đi cạnh nhau, nắm tay, rồi mới tới hôn chứ?"
"Những bước đó thường xảy ra cùng một ngày chứ không kéo dài đâu."
"Hả? Nhưng bên trai không chủ động thì chịu thôi chứ sao giờ."
Mặt Saori đỏ bừng khiến Yurika cười sằng sặc.
"Đừng cười nữa!"
Thật ra Saori muốn lắm. Khi đi cạnh Takuto, nhiều lần cô muốn ôm chầm lấy cậu ấy. Nhìn khuôn mặt vô tư kia, cô tự hỏi nếu hôn lên môi thì sẽ thế nào. Mỗi lần như vậy, má cô nóng ran, mặt cúi gằm xuống. Cô ganh tỵ với những cô gái có thể nắm tay, ôm ấp bạn trai một cách tự nhiên.
"Xin lỗi, tại gương mặt bối rối của Saori dễ thương quá."
"Nè, cậu nghĩ mình nên làm gì? Mình dự định hoàn tất mọi thứ với Takuto trước khi tốt nghiệp cấp ba đấy."
Đến nước này rồi thì Saori quyết định hỏi thẳng. Yurika đã hoàn tất mọi thứ hồi cấp hai rồi. Hình như cô ấy có vài người bạn trai kiểu đó.
"Trước khi tốt nghiệp cấp ba? Hơn một năm nữa lận hả? Chuyện đó chỉ mất chút thời gian trong phòng karaoke thôi mà. Không thì ở nhà bạn trai cũng được."
Nghĩ kiểu gì thì Saori cũng không vừa ý với cách làm đó. Dù không lãng mạn như bãi biển sao rơi, cô vẫn muốn tình cảm một chút. Có vẻ cô chỉ giả vờ là người lý trí, thực ra là cô gái cảm tính, mơ mộng. Nói ra thì như đứa con gái phiền phức, nhưng nếu chỉ ở quán karaoke thôi thì cô thà không làm gì.
"Thôi đi, có phải bán dâm đâu. Takuto cũng không phải là người hăng hái lắm."
"Đa số con trai rất muốn mà. Hay là cậu ấy đồng tính?"
"Không phải! Mình nghĩ vậy..."
Saori chưa bao giờ nghĩ Takuto là người đồng tính, và nhất định không có khả năng đó.
"Ôm chặt lấy và hôn cậu ấy thử xem. Nếu Takuto không thích Saori thì sẽ tỏ ra khó chịu mà."
"Mình chủ động á?"
"Tại sao không? Bên trai không chủ động thì đành vậy thôi."
"Cơ mà, nếu cậu ấy từ chối, hoặc không phản ứng gì thì chắc tương lai cũng vô vọng nhỉ."
"Hôn hít và tình dục không phải tất cả, nhưng không có những thứ đó thì hơi kỳ đấy."
"Dù sao thì Takuto hơi lạ ở chỗ thận trọng quá, nên mình sẽ chủ động thử xem sao."
“Cố lên, mình ủng hộ cậu.”
"Cảm ơn."
Sau đó, hai đứa trò chuyện vặt vãnh thêm chút rồi chia tay. Yurika có vẻ đã vui hơn một chút.
-------------------------
Saori về nhà bật máy vi tính lên, thấy tweet tuyển dụng của Hiệp hội An toàn An ninh Mạng - một tổ chức liên kết với Cục Cảnh sát Nhật Bản. Nội dung công việc là hỗ trợ nghiên cứu về an ninh mạng, đồng thời đào tạo nhân lực tương lai. Điều thu hút Saori là người phụ trách – Yoshizawa – từng tham gia điều tra an ninh mạng cho Cục Cảnh sát và Văn phòng Nội các. Dù không biết trực tiếp vụ án của Yurika đi nữa, ông ấy có thể cho cô biết cảnh sát điều tra các vụ án trên mạng như thế nào.
May mắn là khoảng thời gian làm việc trùng với kỳ nghỉ hè. Năm nay Saori không có kế hoạch gì nên rất thuận lợi, nhưng cô tự hỏi công việc này sẽ giúp ích được bao nhiêu. Đang suy nghĩ thì cô nhận được tin nhắn của Takuto, có vẻ cậu ta cũng thấy thông báo tuyển dụng.
Takuto rủ Saori nộp đơn vì có thể tìm được thông tin hữu ích cho vụ án của Yurika.
Saori do dự. Cô vốn không phải là người hướng ngoại, nên nhảy vào môi trường xa lạ không phải sở trường của cô. Cô cũng không biết việc này có ích gì cho bản thân hay không. Vào làm rồi nói "Do khác với tưởng tượng nên em xin phép nghỉ ạ" thì quá vô trách nhiệm.
Khi Saori gửi tin nhắn hỏi ý kiến Takuto, cậu ta lập tức khuyên:
—Saori cứ nghĩ ngợi nhiều quá. Cậu nhìn tình hình hiện tại đi. Cứ tiếp tục như thế này, khả năng tìm ra manh mối rất thấp, ngay cả khi tìm được thì cũng không biết phải làm sao để thuyết phục cảnh sát thả cha của Yurika ra. Tớ nghĩ việc làm quen với cảnh sát và hỏi han họ khả quan hơn bây giờ. Có thể họ sẽ cho ta biết được nhiều thứ.
Lời Takuto có lý, nhưng thời gian của Saori có hạn. Cô không biết công việc này có giá trị ưu tiên hơn những việc khác hay không. Khi cô nói thẳng với Takuto thì cậu ta trả lời ngay:
—Tớ thấy đáng giá đấy.
—Cậu nói mà không có cơ sở gì cả đúng không? —Hiện giờ chúng ta đang bế tắc mà. Nhưng nếu Saori không thích thì thôi.
“Đang bế tắc” không phải lý do hợp lý để bào chữa cho câu trả lời. Nhưng từ chối lời đề nghị của Takuto cũng không hay, cô quyết định đến nghe giải thích thử xem sao.
------------------------
Cuối tuần đó, Takuto và Saori đến Hiệp hội An toàn An ninh Mạng để nghe giải thích về công việc bán thời gian. Vì cuối tuần nghỉ học, Saori phân vân không biết nên mặc gì. Nếu đi với Yurika thì áo thun quần jeans cũng được, nhưng đi với Takuto, cô cảm thấy phải ăn mặc đàng hoàng một chút.
Saori đứng trước tủ quần áo, suy nghĩ một lúc. Cô cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng và váy xám nhạt của thương hiệu Titty&Co. Thương hiệu này vốn nổi tiếng với sản phẩm dễ thương nên chiếc váy rất đáng yêu, cô muốn Takuto thấy mình mặc nó. Nhưng nó có vẻ không phù hợp với buổi phỏng vấn.
Tiếp theo, cô cầm lấy chiếc áo sơ mi xám của thương hiệu Banana Republic. Với phong cách của thương hiệu, chiếc áo này trông khá trưởng thành, cô rất thích nó.
Trong gương là hình ảnh bản thân cô cởi bỏ bộ đồ ngủ lông mềm mại của thương hiệu Gelato Pique, nhìn thật trẻ con. Trong đầu cô tưởng tượng mình là người phụ nữ thông minh, khéo léo và biết cách tôn vinh nét đẹp, nhưng thực tế là cơ thể non nớt đầy khuyết điểm và gương mặt ngây thơ. Cả tâm hồn và cơ thể đều chưa bắt kịp con người lý tưởng trong tưởng tượng của cô.
Chiếc áo sơ mi Banana Republic vừa vặn hơn so với lần trước cô mặc nó. Có lẽ cô đã trưởng thành hơn một chút. Nhiều người mong chết trước khi trưởng thành, nhất là trên mạng. Nhưng riêng Saori, cô muốn mau lớn. Dù ở trường hay công ty đều phải ở trong môi trường không phù hợp với mình, nên tốt nhất là nơi cho phép cô tự do hơn, và quan trọng nhất là có thể sống một mình.
Cuối cùng, cô chọn kết hợp chiếc áo sơ mi xám nhạt ấy với chiếc váy có hoa văn Bohemian, giữa vẻ trang trọng và dễ thương. Tuy cô không thích kiểu trung dung, nhưng cảm thấy nó hợp với mình bây giờ.
----------------------------
Đến nơi, buổi giải thích xong trong khoảng 10 phút rồi tiến hành thi ngay. Cả hai buộc phải làm bài thi mà không có thời gian chuẩn bị.
Sau khi hoàn thành bài thi viết đơn giản, đến phần phỏng vấn. Nếu muốn nói mình chỉ định nghe giải thích rồi về thì đây chính là lúc thích hợp, nhưng Saori đã bỏ lỡ thời cơ.
Mười hai ứng viên ngồi chờ trên hàng ghế dựa ở hành lang trước phòng họp, lần lượt vào trong. Các ứng viên có vẻ là học sinh lớp 10 hoặc 11. Họ liếc nhìn nhau rồi đổi chỗ. Không khí khá xa cách.
"Thi và phỏng vấn ngay thế này, lỡ đỗ thì tính sao đây?"
Saori thì thầm với Takuto bên cạnh.
"Thì đi làm thôi."
"Mình tưởng chúng ta không có ý định đó từ đầu chứ?"
"Cậu nghe nội dung giải thích rồi mà."
"Đúng là vậy, nhưng..."
Saori vẫn chưa bị thuyết phục.
"Số 6, mời vào trong. Không cần gõ cửa."
Cô gái bên cạnh Saori đứng dậy. Tiếp theo sẽ đến lượt cô.
"Sao không phải Takuto trước?"
"Đừng hỏi tớ. Thứ tự do họ quyết định mà."
"Sao nhiều thứ vô lý thế này!?"
Saori không kìm được thở dài, khiến Takuto bật cười.
Một lúc sau, cô gái kia quay lại.
"Số 7, mời vào trong. Không cần gõ cửa."
Saori đứng dậy. Takuto nhỏ giọng động viên: "Cố lên". Saori gật đầu đáp lại.
"Cháu xin phép vào ạ."
Vào khoảnh khắc mở cửa, cô cảm thấy như mình đang bước vào không gian khác. Phía bên kia chiếc bàn tròn rộng đủ để 10 người ngồi quanh là 2 người đàn ông. Một gầy gò, đeo kính tròn. Người còn lại khiến cô cảm thấy như đến từ không gian khác - thân hình to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tỏa sức ép ngay cả khi đứng xa.
"Cháu là Suzuki Saori ạ."
Để không bị áp đảo, Saori giữ bình tĩnh, cúi đầu rồi bước đến bàn.
"Mời ngồi. Tôi là người phụ trách – Yoshizawa, còn cậu này là trợ lý của tôi – Ooba."
Người có thân hình to lớn tự giới thiệu. Saori gật đầu nhẹ rồi ngồi xuống.
"Qua bài thi viết và CV, chúng tôi đã hiểu về năng lực của các cháu. Bây giờ giải thêm một câu đố để đánh giá tính phù hợp nhé."
Yoshizawa lập tức đi thẳng vào vấn đề.
"Vâng ạ."
Câu đố ư? Saori nghiêng đầu thắc mắc. Ooba đẩy một tờ giấy về phía cô.
Một công ty nọ xảy ra vụ rò rỉ thông tin cá nhân. Nhân viên phòng hệ thống được giao nhiệm vụ điều tra đã nghi ngờ một người, bởi vì gần đây người đó bắt đầu đi giày cao gót. Tại sao? Hãy đặt câu hỏi dạng có thể trả lời YES/NO để tìm ra đáp án. Thời gian giới hạn là 15 phút.
"Giải câu đố đó đi. Cháu có thể hỏi bao nhiêu câu tùy ý. Đừng lãng phí thời gian."
Yoshizawa mỉm cười. Ooba cũng nhìn Saori với vẻ hứng thú. Cô nghĩ trò này thú vị, nhưng 15 phút thì quá ngắn. Cô hiểu dụng ý của câu đố. Phải tìm cách phân biệt vụ rò rỉ thông tin do nội bộ gây ra hay do ngoại nhân.
Vì đây là câu đố dành cho học sinh trung học như mình nên chắc không quá phức tạp về mặt kỹ thuật. Thôi, bắt đầu hỏi để tìm manh mối nào, Saori nghĩ.
"Thương hiệu giày có liên quan không ạ?"
"NO. Không liên quan."
Ooba nhìn tờ giấy trên tay rồi trả lời.
"Giày có cài thiết bị gì không ạ?"
"NO. Không có."
"Việc đi giày cao gót để cao hơn có làm thay đổi điều gì không ạ?"
"YES. Có."
Điều gì thay đổi khi chiều cao thay đổi nhỉ? Nhưng có vẻ mình đã tiến gần đến câu trả lời rồi, khoái ghê.
Não Saori quay cuồng vì vui sướng.
"Có liên quan đến ngành nghề không ạ?"
"NO. Không liên quan."
"Có liên quan đến địa điểm không ạ?"
"NO. Không liên quan."
Sau đó là một loạt các câu trả lời NO. Cô đành nghĩ cách khác.
"Có liên quan đến việc với tới những thứ ở trên cao không ạ?"
"NO. Rất tiếc là không."
Ooba cười gượng, Yoshizawa ho khan như muốn nói đừng gợi ý. Rõ ràng chiều cao có liên quan.
"Còn 5 phút nữa."
Yoshizawa cười mỉa mai. Hẳn là ông ta nghĩ cô không giải được. Cô bực dọc, đầu nóng ran lên. Bình tĩnh nào! Cô tự nhủ, rồi tiếp tục hỏi. Câu đố này chỉ có thể giải nếu cứ hỏi liên tục.
"Có liên quan đến tầm nhìn thay đổi không ạ?"
"YES. Có liên quan."
Lúc đó, cô đã hiểu ra. Sao mình không nghĩ đến điều cơ bản nhất trong việc hack ngay từ đầu kia chứ?
"Khi đi lại trong văn phòng, đứng cao sẽ dễ nhìn trộm mật khẩu người khác gõ vào máy hơn nhỉ. Anh ta đã sử dụng kỹ thuật shoulder hacking."
Shoulder hacking là một kỹ thuật hack cổ điển, nhìn trộm qua vai người khác. Anh ta bị nghi ngờ vì đi giày cao gót để dễ dàng nhìn trộm mật khẩu của đồng nghiệp.
"Chính xác!"
Ooba xác nhận, Yoshizawa vỗ tay.
"Lần đầu có học sinh trung học giải đúng đấy. Nhân tài thế này mà bỏ lỡ thì tiếc quá."
Yoshizawa cười toe toét rồi đứng dậy, tiến lại gần Saori. Cô sợ hãi, lùi về sau.
"Ậy, chỉ là bắt tay thôi mà."
Ông đưa tay ra.
"Ông ấy không mắc bệnh truyền nhiễm đâu."
Ooba cười khúc khích bên cạnh.
Saori rụt rè đưa tay ra. Bàn tay to lớn như miếng thịt bò nắm chặt lấy bàn tay nhỏ xíu của cô.
"Coi như cháu đã đậu rồi đấy."
Nghe Yoshizawa nói vậy, Saori nhớ ra mình vẫn chưa quyết định có nhận việc hay không.
Khi cô bước ra khỏi phòng họp, Takuto lo lắng hỏi:
"Cậu không sao chứ? Mặt đỏ quá chừng kìa."
Không chỉ mặt, mà toàn thân cô đang nóng như bị lửa đốt. Thật hồi hộp, nhưng cũng thật nôn nao. Công việc khác nhiều so với tưởng tượng của cô, nhưng cô cảm thấy rất hấp dẫn và có vẻ có ích.
Không lâu sau khi Takuto vào phòng họp, có tiếng vỗ tay vang lên.
Cậu ấy cũng giải được à? Saori bất ngờ.
Takuto trở ra với vẻ tự hào: "Mặc dù không hiểu lắm nhưng tớ cũng xoay sở được." Hóa ra cậu ta được khen vì đã hỏi nhiều câu.
Sau khi phỏng vấn tất cả xong, 5 người được đọc tên trúng tuyển và nhận tài liệu hướng dẫn công việc. Cả Saori và Takuto đều đậu.
Công việc là điều tra các sự kiện gần đây dưới sự chỉ đạo của Yoshizawa, và viết báo cáo. Mỗi tuần tập hợp một lần, tại tòa nhà Hiệp hội ở Kasumigaseki, từng người sẽ báo cáo kết quả điều tra và nhận chỉ thị từ Yoshizawa.
Saori đồng ý làm thêm, hai đứa bắt đầu đến Hiệp hội An toàn An ninh Mạng. Lúc đầu cô còn hồi hộp, nhưng làm việc chung với các bạn cùng trang lứa khác trường thật mới mẻ và bổ ích. Lời nói của Yoshizawa rất có tính tham khảo, ông cũng sẵn sàng chỉ cách điều tra của cảnh sát khi được hỏi.
--------------------
Sau khi Yoshizawa giải thích nhiệm vụ cho mọi người, ông thường đến bên cạnh Saori đang làm việc và đưa ra những câu đố. Có vẻ ông thích Saori kể từ khi cô giải đúng ở buổi phỏng vấn.
"Một công ty liên tục bị rò rỉ thông tin. Sau khi điều tra thì biết được:
+ Thủ phạm là người nội bộ.
+ Nơi bán thông tin, cách liên lạc và giao dịch, giá cả.
+ Mục đích là tiền.
+ Nội dung thông tin bị đánh cắp có thể biết ngay khi bị đánh cắp chứ không phải sau khi bán.
Hoàn toàn không có manh mối về thủ phạm, nhưng công ty đó đã thành công trong việc ngăn chặn tái diễn bằng một cách bất ngờ. Cách đó là gì?"
Saori đang nhận lương để làm việc, tự hỏi giải đố trong giờ làm liệu có ổn không, nhưng nếu sếp Yoshizawa đã thấy ổn thì cô cũng không dám phàn nàn.
Vào giờ nghỉ, các bạn làm thêm khác lo lắng hỏi:
"Cậu không sợ à? Có bị làm gì không?"
Theo Saori, Yoshizawa rất đáng sợ. Chỉ cần ông ấy đến gần là cô cảm thấy cực kỳ áp lực. Nhưng rốt cuộc ông chỉ đưa ra các câu đố, không nói hay làm gì hơn.
"Hơi sợ, nhưng chú ấy không có làm gì kỳ cục cả, nên mình cố chịu đựng"
Có lẽ nói chịu đựng là hơi quá đáng. Bản thân Saori cũng thích các câu đố mà. Mặt khác, khi Yoshizawa ở gần, cô cũng dễ hỏi về cảnh sát và tòa án hơn.
"Trong trường hợp nào thì sẽ không bị khởi tố ạ?"
"Đó là quyết định của công tố viên, không liên quan đến cảnh sát. Họ sẽ quyết định dựa trên bằng chứng. Nguyên tắc là nếu bằng chứng ngoại phạm rõ ràng hoặc bằng chứng buộc tội không đủ thì sẽ không thể khởi tố. Nhưng thực tế, cảnh sát soạn biên bản ghi lời khai, dụ dỗ nghi phạm khai báo lung tung rồi gọi đó là bản tường trình. Họ cũng đính kèm tờ kiến nghị xử lý, trong đó ghi đề nghị xử lý khoan dung, xử lý thích đáng hoặc xử lý nghiêm khắc. Nếu ghi xử lý khoan dung thì khả năng không khởi tố sẽ cao hơn. Vấn đề là họ quá coi trọng lời thú tội.”
"Vậy ý kiến và bằng chứng của cảnh sát rất quan trọng phải không ạ?"
"Cảnh sát Nhật nghĩ bắt tội phạm là công việc của họ, nên quyết bắt cho bằng được, thậm chí cần thì tạo ra tội phạm. Chính vì thế mà khó tránh khỏi có những vụ oan sai."
"Ơ? Bắt tội phạm chẳng phải là công việc của cảnh sát sao?"
"Công việc của họ là bảo vệ an ninh trật tự, nói cách khác là phòng ngừa. Nếu để có tội phạm thì đã thất bại rồi. Cháu đang hiểu nhầm đó."
Ra vậy, Saori đã hiểu. Lời Yoshizawa nói có vẻ hợp lý, còn cô đồng ý hay không là chuyện khác. Theo quan điểm của Yoshizawa, giám sát là điều cần thiết để phòng ngừa, và Saori không thích điều đó.
-------------------------
Saori vẫn nhắn tin với Yurika mỗi ngày, nhưng dần dần toàn là lời than thở, có vẻ Yurika đang rất khổ sở. Cô ấy bực bội về bản thân vô dụng, về việc điều tra không tiến triển, và cuộc sống bình thường trôi qua dường như rất giả tạo.
Khi kỳ nghỉ hè đến gần, Yurika càng lúc càng chậm trả lời tin nhắn. Trước đây chỉ vài phút hoặc vài giờ là có phản hồi, giờ thì sang ngày hôm sau hoặc ngày kế tiếp mới trả lời.
Thế là Saori quyết định đến nhà Yurika sau giờ học. Cô bước đi dưới ánh nắng gay gắt, bóng in dài trên lề đường. Không khí nóng nực bám vào cơ thể khiến cô khó chịu.
Yurika sống trong căn chung cư mới gần nhà ga. Lúc bước qua cổng, Saori lo không biết phải làm thế nào nếu gặp phóng viên đài truyền hình, nhưng bên trong vẫn yên tĩnh như mọi khi. Cô thở phào nhẹ nhõm.
-------------------------
Đứng trước cửa chung cư, Saori gửi tin nhắn. Tuy có chuông intercom, nhưng Yurika bảo cứ nhắn tin để ra mở cửa. Cô ấy không thích phải xác nhận với Nakano, người cảnh sát luôn có mặt bên trong. Khi nghe điều đó, Saori hơi lo lắng. Vậy là Nakano vẫn còn ở đây.
Đợi một lúc, Saori thấy cửa mở và Yurika xuất hiện, thở hổn hển. Không khí mát lạnh bên trong phà ra làm Saori nhẹ nhõm.
"Xin lỗi, nóng lắm phải không?"
Khi Saori bước vào trong, cô thấy ba bà nội trợ đang đứng trong sảnh. Có thể là họ chỉ tình cờ có mặt ở đó, nhưng rõ ràng họ đang nhìn cô. Chưa bao giờ cô bị nhìn chằm chằm công khai như thế, và cảm nhận được ác ý trong ánh mắt của họ.
"Đằng này. À quên, cậu biết rồi mà."
Yurika lôi Saori vào thang máy, tránh những ánh mắt kia.
"Mấy người đó lạ thế?"
Saori hỏi về ba người lúc nãy. Yurika nhíu mày:
"À, chắc đang nói xấu đấy. Xin lỗi nhé."
"Hở?"
Saori không hiểu. Tại sao họ nói xấu người mà bản thân chưa gặp bao giờ?
"Họ đang bàn tán về nhà mình đấy. Ở đây cứ có người nhìn mình và xì xầm gì đó. Phiền muốn chết đi được."
Saori định nói là đừng để ý, nhưng nhớ lại ba người lúc nãy, cô không thể phủ nhận điều đó. Chịu đựng mỗi ngày như thế quả thật khó chịu. Giờ thì cô đã hiểu tại sao Yurika sợ ra ngoài.
"Xin lỗi nhé, cậu mới đến mà mình đã nói chuyện khó chịu rồi."
"Không sao. Không phải lỗi của Yurika đâu. Họ mới là người kỳ cục kia mà."
"Ừm. Nhưng mà ở đây, mình cứ cảm thấy như mình là người xấu ấy. Bị nhìn bằng ánh mắt như đổ lỗi vậy."
"Mình hiểu mà."
Chưa đến đây thì có lẽ Saori sẽ không hiểu, nhưng ba người kia thật sự có ánh mắt như thế.
“Cảm ơn.”
Yurika thở phào nhẹ nhõm.
"Đôi khi mình cảm thấy như bản thân bị điên vậy. Nhưng thực ra chẳng có gì nghiêm trọng cả, chỉ là mình bị hoang tưởng hoặc tự nghi ngờ bản thân thôi."
"Yurika hoàn toàn bình thường mà."
"Cảm ơn vì đã nói thế, mình yên tâm hơn rồi."
Đang đi trong hành lang, một bà lớn tuổi đi ngược chiều cũng nhìn hai đứa bằng ánh mắt tương tự như ba người kia. Tuy đã nghe Yurika kể sơ qua và cũng đoán trước được, nhưng thật sự bị nhìn như vậy vẫn khó chịu hơn tưởng tượng.
Tới trước cửa nhà, Yurika đứng lại.
"Đừng giật mình nhé."
Cô thì thầm trong lúc mở cửa. Trước khi Saori kịp hiểu gì thì một ông chú lạ xuất hiện ngay lối vào, làm Saori suýt hét lên.
"Chú cảnh sát Nakano ấy mà."
Yurika giải thích. Mái tóc cắt ngắn, cơ thể gầy guộc, mặc vest nhưng trông vẫn lem nhem, khác hẳn những người Saori từng gặp.
Nakano vẫn ngồi im, chỉ gật đầu chào nhẹ.
"Bạn cháu ạ."
Nói rồi Yurika kéo tay Saori vào trong. Saori cũng cúi đầu chào lại.
"Cho ta biết tên cháu được không?"
Nakano trầm giọng lên tiếng, mắt không nhìn hai đứa, khiến Saori rùng mình.
"Dạ..."
Khi Saori sắp nói tên, Yurika kéo tay cô lại.
"Thôi, không cần trả lời đâu."
Cô thì thầm rồi kéo Saori bước nhanh vào phòng. Phòng vẫn giống hệt lần Saori đến trước đây, nữ tính với màu hồng phấn và những chú gấu bông. Chỉ có máy vi tính trên bàn là không còn ở đó nữa.
"Cái ông đó chết đi cho rồi!"
Vừa vào phòng, Yurika làu bàu rồi ngồi phịch xuống giường cạnh cửa sổ, đưa hay tay ôm mặt.
"Nói nhỏ thôi, chú ấy nghe được đấy."
Khi Saori ngồi cạnh, Yurika cuộn mình lại và khóc nức nở.
"Yurika?"
Dù quen biết từ hồi học cấp hai, nhưng đây là lần đầu tiên Saori thấy Yurika khóc.
"Xin lỗi nhé, cậu đã cất công đến thăm vậy mà..."
Saori không biết phải làm sao. Dù muốn an ủi, nhưng cô không muốn nói những lời sáo rỗng. Thành thử cô im lặng, nhẹ nhàng vuốt lưng Yurika.
"Mình đã ở một mình mãi trong phòng này, sắp điên lên rồi. Nên hồi nãy khi thấy mặt cậu, mình muốn khóc lắm... nhưng đã cố nhịn.”
"Ừ, ừ. Cậu khỏi cần nói gì cả. Cứ khóc đi. Mình đến đây là để giúp Yurika thư giãn mà. Mình sẽ làm bất cứ điều gì để cậu vui."
"Xin lỗi... Mình xin lỗi..."
Yurika cứ lặp đi lặp lại trong khi Saori ôm cô từ phía sau. Tiếng khóc trở nên nức nở hơn. Cô nấc lên nhiều lần, siết chặt tay Saori.
Có những chuyện trên đời không thể cứu vãn. Càng lớn lên, Saori nhận ra thêm nhiều điều như thế. Có phải vụ này cũng vậy không?
Cô bất lực trước người bạn đang khóc. Con người cuối cùng vẫn cô độc. Dù thân thiết đến đâu cũng chẳng giúp ích được gì. Cô quá yếu ớt.
"Đừng xin lỗi nữa, ta hãy làm những gì có thể đi. Mình không dám nói là sẽ giúp ích được cho cậu, nhưng sẽ cố hết sức vì cậu."
Saori không muốn chấp nhận sự bất lực. Cô muốn có sức mạnh để giúp Yurika, để đè bẹp những người lớn nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt, muốn xóa bỏ mọi bất công trên đời.
"Cứu mình với..."
Yurika bỗng trở nên rất nhỏ bé. Cô cuộn tròn run rẩy như một bé mèo con mới sinh. Saori ôm chặt lấy vai cô, chia sẻ hơi ấm.
-----------------------------
Rời chung cư Yurika ở, Saori cảm thấy bức bối và bất lực. Cô không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình không thể làm gì. Hình ảnh và giọng nói đe dọa của Nakano khiến cô sợ hãi. Đây là kiểu người cô chưa từng gặp. Mặc dù Yoshizawa cũng gây áp lực, nhưng Nakano thì khác, độc địa và âm u hơn. Có lẽ trong xã hội tồn tại rất nhiều người kiểu Nakano, khiến người khác phải sống trong cảnh thấp thỏm lo âu.
Cô tự nhủ mình không được từ bỏ cuộc sống. Cảm giác như đã thua cuộc từ lúc được sinh ra, nhưng có ngày cô sẽ chiến thắng.
-------------------------------
Trong giờ làm thêm mùa hè, Yoshizawa giao một nhiệm vụ kỳ lạ.
Năm học sinh làm thêm tụ tập trong phòng họp chỉ có những chiếc máy vi tính. Không lâu sau, Yoshizawa xuất hiện với chiếc áo khoác carô nâu sọc trên người. Trang phục ấy chẳng hợp với người có thân hình và khuôn mặt giống võ sĩ đô vật chuyên nghiệp như Yoshizawa tí nào. Một cô gái nhìn ông rồi cúi gằm mặt xuống, vai run lên từng cơn, có lẽ đang cười vì trang phục quá tệ với ông ấy. Saori nghĩ vest đen hợp với Yoshizawa hơn nhiều.
"Mấy đứa biết Psycho Angels nhỉ? Hôm nay mấy đứa hãy tìm hiểu về việc rò rỉ thông tin của game đó."
Yoshizawa tươi cười nói, nhìn năm gương mặt ngạc nhiên.
"Rò rỉ thông tin? Có vụ đó ạ?" Một người hỏi.
"Không, ít nhất là chưa thấy tin tức nào. Vậy nên mới phải điều tra."
Yoshizawa vừa nói vừa ngồi lên bàn, khiến chiếc bàn kêu răng rắc. Đây là lần đầu họ điều tra một sự kiện chưa được phát hiện. Có lẽ ông ấy có ý đồ gì đó.
"Chú Yoshizawa có manh mối gì không ạ? Nếu có thì cho chúng cháu biết sẽ hiệu quả hơn đấy ạ."
Nghe câu hỏi của Saori, Yoshizawa mở to đôi mắt, cười thích thú:
"Câu hỏi hay đấy. Ta thích mấy đứa. Trẻ con bình thường sẽ chỉ làm theo chỉ thị, nhưng mấy đứa lại tự hỏi tại sao phải làm như vậy. Điều đó tuy chẳng ra gì, nhưng ta thích. Dù mấy đứa như thế thường sống không lâu."
Yoshizawa hay nói linh tinh khi vui vẻ hoặc tức giận. Bình thường ông chỉ nói những điều cần thiết. Hôm nay ông ấy như thế nào nhỉ?
"Không liên quan trực tiếp đến rò rỉ thông tin, nhưng mấy đứa không thấy lạ sao? Họ vẫn chưa bị tấn công. Trong khi nhiều công ty Nhật Bản khác bị thì Psycho Angels vẫn yên ắng. Điều đó khá bất thường.”
Cách nói mang hàm ý. Chắc chắn ông ấy biết hoặc nghi ngờ điều gì đó.
"Tóm lại, nhiệm vụ của mấy đứa là điều tra. Ta chưa chơi game đó, nhưng chắc mấy đứa, bạn bè, thậm chí phụ huynh cũng chơi đúng không? Có thể sẽ phát hiện điều gì đó khi chơi trực tiếp."
Nói rồi Yoshizawa cười toe toét, đứng dậy và bước đi, có vẻ là ra về. Năm học sinh nhìn theo bóng dáng to lớn của ông.
"À đúng rồi..."
Ông chợt dừng bước và quay lại. Tất cả đều căng thẳng. Yoshizawa có khả năng khiến người khác lo sợ mà không cần lý do.
"Ta có thắc mắc. Mấy đứa không sợ khi đăng ký thông tin cá nhân vào game của công ty nước ngoài sao? Thông tin vị trí, danh bạ, Twitter, Facebook... tất cả dữ liệu trong điện thoại có thể bị đánh cắp đó."
"Công ty nước ngoài? Psycho Angels là game của công ty Nhật mà?" Một người hỏi với vẻ ngạc nhiên.
"Quả nhiên nhiều người nghĩ như thế nhỉ. Nhưng cổ phần thuộc về một số công ty Hàn Quốc, hoàn toàn do nước ngoài kiểm soát. Đã vậy, những công ty Hàn Quốc đó còn thuộc sở hữu của người nước khác nữa. Nghe đâu là Bắc Triều Tiên. Mấy đứa không biết cũng khó trách, nhưng biết rồi chắc sẽ đâm lo nhỉ?"
Yoshizawa cười nham hiểm rồi rời khỏi phòng.
"Trời ạ, hóa ra là công ty nước ngoài!"
Người hỏi ban nãy lẩm bẩm. Năm học sinh nhìn nhau.
"Nếu thông tin cá nhân bị rò rỉ thì chắc sẽ gây ra scandal lớn lắm đây."
Một thành viên khác lên tiếng. Bốn người còn lại trao đổi ánh mắt lo lắng. Họ đang suy nghĩ về những gì Yoshizawa nói.
"Thiệt luôn hả trời? Các cậu có nghĩ có khả năng ấy không? Tôi chơi game đó nhiều lắm, còn nạp tiền nữa cơ!"
Cậu chàng kia có vẻ hoảng loạn vì không ai đồng tình. Giọng cậu ta thật đáng thương.
"Tớ cũng chơi mà."
Takuto lên tiếng khiến Saori ngạc nhiên.
"Takuto-kun có chơi à?"
"Chỉ một chút thôi."
"Bất ngờ đấy."
"Dù gì tớ cũng là con trai mà."
Takuto đáp trả với vẻ tự ái.
"Tui cũng chơi."
“Tui nữa.”
Các thành viên khác cũng lên tiếng. Rốt cuộc thì chỉ có Saori chưa chơi. Đúng là game quốc dân.
"Trước mắt thì chỉ còn cách điều tra thôi. Chia việc cho nhau giống mọi khi nhé."
Họ đã phân công trước, người tìm kiếm trên công cụ tìm kiếm, người tìm trên mạng xã hội... Sau khi điều tra hết những gì có thể tại đây, mỗi người sẽ tiếp tục tìm hiểu ở nhà, rồi tuần sau tổng hợp báo cáo cho Yoshizawa.
------------------------------
Hajime và Abe đang nghiên cứu một loạt các sự kiện mạng xảy ra ở Nhật Bản.
"Tôi nghĩ cậu không thể hiểu được, nhưng khi cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra, tôi không thể yên tâm nếu không thu thập thông tin và rút ra kết luận cho riêng mình. Vì vậy, lần này tôi cũng sẽ làm thế. Đây là vấn đề cá nhân của tôi, nên cậu cứ tự do làm việc riêng của mình đi."
Vào một buổi sáng nọ, sau khi ăn sáng xong, Abe đột nhiên giải thích với Hajime. Abe rất coi trọng giả thuyết mà Hajime đưa ra, và nói ngay rằng nên kiểm chứng nó. Abe luôn chủ động tính trước vài bước. Để làm được điều đấy, cô phải thu thập, sắp xếp và phân tích một lượng thông tin khổng lồ. Đó là cách cô sống.
"Tôi sẽ giúp cô."
Khi Hajime nói vậy, Abe cúi đầu cắn móng tay. Đó là thói quen của cô lúc bối rối. Hajime hơi lo lắng, không biết mình có nói điều gì sai không.
"À, chuyện là... việc thu thập thông tin rất nhàm chán đối với hầu hết mọi người. Vì vậy tôi không khuyến khích cậu làm điều đó."
Nhìn Abe vẫn cúi đầu trong lúc lí nhí, Hajime phì cười.
"Bộ tôi vừa nói gì buồn cười lắm sao?"
Abe phản ứng ngay lập tức, khiến Hajime giật mình.
"Xin lỗi. Không có gì buồn cười cả. Nhưng tôi nghĩ cùng cô Abe nghiên cứu chắc sẽ rất thú vị."
Mặt Abe đỏ ửng lên, và cô lại định cắn móng tay.
"Cô đừng cắn móng tay nữa."
Hajime nói, thoáng nhớ xem đây là lần thứ mấy anh ngăn cô ấy cắn móng tay.
"Tôi hiểu rồi. Vậy thì, cảm ơn cậu. À mà, dù có chán thì cậu cũng không được than vãn hay bỏ cuộc đâu đấy. Hãy luôn tỏ ra vui vẻ. Nếu cậu làm được thế thì đỡ lắm, chủ yếu cho tôi."
"Nếu là cùng với cô Abe, dù làm gì tôi cũng thấy thú vị mà. Yên tâm đi."
Nghe Hajime nói vậy, Abe lại muốn cắn móng tay nhưng đã kìm chế, lắc đầu qua lại.
"...Cậu làm vậy là có chủ ý hay tự nhiên thế?"
Abe ngước nhìn Hajime, hỏi.
"Hả? Ý cô là sao?"
"Thỉnh thoảng cậu nói những lời ngọt ngào như thiên thần trong trắng ấy. Tôi nghĩ đó không phải cách ứng xử của người lớn, nhưng lại rất hiệu quả với tôi. Cậu làm tôi rất khó xử, không biết nên phản ứng thế nào."
"Vậy à...? Nhưng tôi chỉ nghĩ gì nói nấy thôi mà. Nếu việc đó làm phiền cô thì tôi sẽ cẩn thận hơn."
"Không, không phải vậy. Tôi không ghét việc đó. Nhưng tôi muốn cậu suy nghĩ cả cách để tôi không bị khó xử nữa."
"Hả?"
Lần này thì Hajime là người bối rối. Vì không hiểu tại sao cô ấy bị khó xử nên anh cũng không nghĩ ra được biện pháp.
"Thế nhé, nhờ cậu."
Nói xong, Abe vội vàng chuẩn bị đồ đạc để bắt đầu nghiên cứu.
----------------------
Hai người bày mấy chiếc máy tính trong phòng khách, bắt đầu điều tra. Họ cũng kết nối màn hình TV LED 42 inch với mạng, để có thể hiển thị những gì họ đang xem lên đó và giải thích khi cần chia sẻ thông tin hoặc tham vấn.
"Trước tiên, tôi sẽ hiển thị một số thông tin cần chia sẻ. Lần này tôi đã nhờ Oota giúp phân tích xu hướng tấn công nhắm vào Nhật Bản."
Hajime hơi ngạc nhiên khi đột ngột nghe đến tên của một đồng đội trong Rusk.
"Công cụ rất hữu ích khi phân tích các thông tin có khối lượng lớn như thế này. Cậu ta đã phát triển công cụ mà tôi yêu cầu trong khoảng thời gian ngắn."
"Nhưng, cô đã nhờ cậu ta lúc nào vậy?"
Abe ở cùng Hajime gần như 24 giờ một ngày. Cô ấy trông chẳng có vẻ gì như đã liên lạc với Oota, và nếu Hajime có mặt thì chắc chắn cô ấy đã nói với anh một tiếng.
"Tối qua, hay đúng hơn là lúc 4 giờ sáng, tôi thức dậy và chợt nhớ ra, ở Sao Paulo bây giờ là buổi sáng. Vì vậy tôi nhân cơ hội nhờ cậu ta việc đã định nhờ từ lâu."
Abe nói rất tự nhiên, nhưng tính từ lúc đó tới giờ mới chỉ vài tiếng đồng hồ. Oota đã hoàn thành phần mềm phân tích dữ liệu trong khoảng thời gian ấy ư?
"Chỉ trong thời gian ngắn như vậy à?"
"Ừm. Đó là đặc tài của cậu ta. Tôi cũng mới nhận được thôi, nên vẫn chưa biết cách sử dụng."
"Ra vậy... mà, hóa ra Oota đang ở Sao Paulo à?"
—John, hay tôi nên gọi là Abe nhỉ... xin đừng tiết lộ những thông tin như thế.
Một dòng chữ hiện lên màn hình. Hóa ra Oota đã nghe được cuộc trò chuyện của họ qua micro. Không biết cậu ta đã nghe từ lúc nào.
"Otta đang online đấy. Trong trường hợp cậu ta, dù tôi tiết lộ hết những gì biết về cậu ta thì cũng không sao đâu, cậu ta chuẩn bị sẵn rồi."
Abe khẽ mỉm cười.
"Tôi đã gọi cậu ta ngay khi kết nối TV với mạng, để nhờ cậu ta hướng dẫn cách sử dụng công cụ và những gì cậu ta biết."
—Tôi bắt đầu giải thích được chưa?
Oota gửi một dòng chữ ngắn gọn, không lời chào hỏi. Hoàn toàn không phải vì tức giận hay bực mình gì. Qua kinh nghiệm, Hajime biết đó chỉ là tính cách của cậu ta. Lần đầu gặp, Hajime có hơi bất ngờ, nhưng quen rồi thì lại dễ giao tiếp hơn. Bí quyết là không suy nghĩ gì về cảm xúc khi nói chuyện với Oota. Như vậy thoải mái nhất cho cả hai. Lời nói của cậu ta không hàm chứa ý nghĩa nào hơn nghĩa đen.
—Công cụ này tự động tham chiếu các thông tin thống kê, tin tức, dữ liệu thị trường ngầm trên mạng để tính toán các giá trị ước lượng khác nhau. Trước tiên hãy xem tôi làm mẫu nhé.
Cùng lúc với lời giải thích, một số tài liệu hiện trên màn hình. Thông tin về các cuộc tấn công hack tài khoản kiểu danh sách nhắm vào các công ty Nhật Bản, các trang RMT[note61762], Psycho Angels, RPH Operation,... được liệt kê ngẫu nhiên. Thoạt nhìn tưởng chừng không liên quan, nhưng có vẻ chúng có mối liên hệ nào đó.
—Chỉ định các tham biến ở đây xong thì có thể hiển thị thiệt hại ước tính, công ty bị ảnh hưởng... theo khoảng thời gian và phương thức tấn công tùy chọn.
Trong lúc Oota giải thích, con trỏ và các biểu tượng trên màn hình di chuyển để hướng dẫn, rất trực quan.
—Thử thống kê về các cuộc tấn công hack tài khoản kiểu danh sách nhắm vào các công ty Nhật Bản nhé.
Theo sau câu nói đó, các tham biến "Công ty Nhật Bản" và "Phương thức tấn công: Hack tài khoản kiểu danh sách" được chỉ định. Ngay lập tức, một biểu đồ xuất hiện, cho thấy các cuộc tấn công hack tài khoản kiểu danh sách nhắm vào các công ty Nhật Bản đang gia tăng.
—Do tính chất của loại tấn công này, dù có hệ thống bảo mật tốt đến đâu cũng khó tránh khỏi. Ước tính tổng thiệt hại từ đầu năm đến nay đã lên tới 30 tỷ yên. So với các đợt tấn công trước đây, điểm đặc trưng là chúng nhắm vào các dịch vụ liên quan đến tiền như các trang thương mại điện tử, tài chính. Do đó thiệt hại cũng tăng theo. Tổng số vụ việc là 120, nhưng nếu tính cả các vụ chưa công khai thì con số có thể lên tới hơn 300. Ước tính 312 vụ này dựa trên các thông tin được đem ra bán trên thị trường ngầm. Gần đây xuất hiện các trường hợp sau khi đăng nhập thành công với một vài tài khoản, hacker không làm gì cả mà chỉ để màn hình trống trong nhiều giờ, chứ không phải chuyển tiền trái phép hay đánh cắp thông tin. Điều đó cho thấy các cuộc tấn công ngày càng đa dạng hóa. Tất nhiên bên cạnh đó vẫn có các cuộc tấn công trực tiếp nhằm đánh cắp tài khoản và chiếm quyền kiểm soát máy chủ.
Hajime lắng nghe giải thích và kiểm tra thông tin. Nhìn vào màn hình, rõ ràng các cuộc tấn công Nhật Bản đã tăng vọt trong vài năm gần đây. Chính phủ Nhật Bản đã ra chỉ thị yêu cầu các cơ quan tự trị và các cơ quan liên quan thận trọng và cảnh giác, tổ chức các hội thảo và khóa đào tạo. Nhưng rõ ràng tốc độ gia tăng của các cuộc tấn công còn nhanh hơn cả dự đoán của mọi người. Hajime cảm thấy lo lắng.
Các quốc gia đã tiến hành chiến tranh ẩn trên không gian mạng từ lâu, nhưng các cuộc tấn công nhắm vào Nhật Bản trước đây không nhiều. Sự gia tăng đáng kể bắt đầu từ vài năm gần đây, đặc biệt là trong năm qua thì tăng đột biến bất thường. Có thể thấy chính phủ Nhật Bản đang phải vất vả đối phó.
—Vừa rồi là cách sử dụng và xu hướng gần đây mà tôi biết. Thôi, tôi xin phép đi đây.
Oota từ biệt ngắn gọn rồi offline. Dù lâu không gặp nhưng vẫn không trò chuyện tạp nhạp, đúng là phong cách của Oota. Dù sao đi nữa, tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn dự đoán.
"Cậu ta làm tốt trong thời gian ngắn như vậy đấy. Giờ tới lượt chúng ta nào."
Theo lời Abe, Hajime cũng bắt tay vào thu thập thông tin trên laptop của mình.
Abe nằm nửa người trên ghế sofa, gõ phím. Trước mặt cô là ba màn hình. Hajime ngồi xếp bằng trên thảm, điều khiển laptop đặt trên bàn thấp.
Hai người hầu như im lặng, chỉ lên tiếng khi muốn nói về điều gì đó.
"Cô Abe, máy chủ game online và các trang RMT dễ bị tấn công phải không?"
Hajime chiếu lên màn hình TV 42 inch những bản ghi chép về các vụ tấn công nhắm vào game online và trang RMT Nhật Bản.
"Đúng."
Abe dừng tay, nhìn về phía màn hình.
"Thực tế, ngay cả khi không có vấn đề gì, người dùng vẫn có thể khiếu nại là thông tin cá nhân bị rò rỉ. Có khi thông tin thực sự bị rò rỉ nhưng họ che giấu, có khi chỉ là ngộ nhận của người dùng. Với các cuộc tấn công hack tài khoản kiểu danh sách, hầu như không thể xác định được nguồn rò rỉ, nên người dùng thường nghi ngờ là do game online. Điều đó không thể tránh khỏi."
"Đúng vậy. Tôi cũng đã xem xét các game online, nhưng không thấy điều gì bất thường. Cậu có tìm thấy manh mối gì không?"
"Tôi không chắc điều này có ý nghĩa gì không, nhưng... việc không có gì đặc biệt có lẽ là cách giải thích tự nhiên nhất."
"Ý cậu là sao?"
"Nếu không bị ràng buộc bởi quan niệm thông thường, đó là cách tấn công hiệu quả nhất."
Khi Hajime chuẩn bị giải thích thì Abe đột ngột giơ tay lên trước mặt anh, ra hiệu dừng lại.
"Đợi đã. Cho tôi thời gian suy nghĩ. Tôi thích giải đố. Đó giống như công việc của tôi vậy, nên tôi sẽ rất bực nếu bị một newbie như cậu vượt mặt."
"Hả? Nhưng đây là điều tôi rút ra được từ các thông tin và manh mối do chính cô Abe thu thập. Nếu một mình tôi thì chắc chắn không thể nào biết được."
"Xin lỗi. Tôi rất cố chấp trong việc giải đố. Từ nhỏ tôi đã thích câu đố, và được đưa ra bài tập để giải. Nếu không hài lòng với câu trả lời, tôi sẽ phản đối quyết liệt và tìm ra câu trả lời khác."
"À, tôi có thể tưởng tượng ra được."
Hình dung cảnh Abe cố tình tìm ra câu trả lời đúng khác, Hajime mỉm cười.
"Tôi hiểu rồi. Điểm mấu chốt là không thể xác định nguồn rò rỉ khi số lượng người dùng lớn."
"Ồ, nhanh thật... Đúng vậy. Giả sử số lượng người dùng gần bằng số người dùng internet, thì khi bị rò rỉ cũng không có sự chênh lệch giữa các nạn nhân, nên rất khó xác định. Ngay cả khi không lớn đến thế, ví dụ quy mô của Psycho Angels, việc xác định cũng đủ khó khăn rồi."
"Xét theo tiền đề đó, những gì cậu nói hoàn toàn hợp lý."
Nói rồi Abe nhìn chằm chằm vào mắt Hajime. Thật bất thường khi Abe lại nhìn thẳng vào mắt ai đó như vậy. Hajime ngạc nhiên nhưng vẫn nhìn lại Abe. Hai người cứ thế nhìn nhau, khuôn mặt Abe dần đỏ lên.
"Lạ thật. Trong đời tôi chưa từng nhìn ai lâu đến thế này, cũng chưa bao giờ muốn nhìn ai như vậy. So với 29 năm qua, thời gian ở bên cậu rất ngắn ngủi, vậy mà tôi đã có thể nhìn cậu như thế này, tại sao nhỉ?"
Nghe có vẻ như lời tỏ tình ngọt ngào, nhưng xét tính cách Abe, chắc chắn cô ấy chỉ nói thẳng cảm nghĩ của mình. Hajime cho rằng lúc này không nên chọc ghẹo.
"Chắc là do chúng ta tin tưởng và thân thiết với nhau, nên mới tự nhiên như vậy."
"Cuộc đời tôi chưa từng có ai đáng tin cậy, nên lời cậu nói có lý."
Khoảng lặng dài đằng đẵng trôi qua.
Một lúc sau, Abe giơ tay lên.
"Cô phát hiện điều gì à?"
"Tôi chưa nói, nhưng đã tìm hiểu được một chút về nhóm chống lại RPH Operation, tên là Năm Ngón Tay Bóng Tối. Họ phá hoại và tiết lộ các hoạt động của RPH Operation."
"Tôi có đọc tin về việc một số tài liệu nội bộ của RPH Operation bị rò rỉ. Có phải hơi mù mờ không?"
"Vì nhóm này vẫn chưa rõ thân phận nên việc mù mờ là khó tránh. Cũng có thể nói tất cả các chuyên gia an ninh mạng đều đang mù mờ."
Dù danh tính Năm Ngón Tay Bóng Tối vẫn chưa được tiết lộ, nhưng các hoạt động của họ đã được đưa tin và biết đến rộng rãi. Họ được cho là nhóm chống lại tội phạm mạng đang tấn công Nhật Bản.
Có giả thuyết cho rằng đó là nhóm hacker Nhật Bản, cũng có giả thuyết là các chuyên gia an ninh mạng tụ tập lại với nhau một cách ẩn danh. Thậm chí còn có giả thuyết cho rằng đó là thành viên của đội ngũ chuyên gia an ninh mạng thuộc Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản hoặc cảnh sát, do không thể xử lý các đối tượng theo pháp luật nên đã lập nhóm bí mật để tiêu diệt chúng.
Điều biết chắc là nhóm này tấn công các tổ chức tội phạm mạng nhắm vào Nhật Bản và công khai thông tin của chúng. Có lẽ họ đã tập hợp được nhiều hacker giỏi.
"Nhóm này đã làm những gì?"
"Chủ yếu là tiết lộ thông tin về RPH Operation. Như các kế hoạch hoạt động, thông tin cá nhân của thành viên... Họ đăng lên các diễn đàn trực tuyến và Twitter. Theo đó, tất cả những người bị cảnh sát bắt giữ đều vô tội, nhưng cảnh sát không chịu thừa nhận. Có lẽ vì không muốn mất uy tín."
"Nhưng các tội phạm mạng cạnh tranh nhau cũng đâu ổn nhỉ? Họ sẽ cản trở lẫn nhau và cùng đi đến kết cục bi thảm thôi."
"Đúng vậy. Nhưng xung đột giữa các băng nhóm tội phạm cũng không phải chuyện lạ. Nghi tâm sinh ám quỉ thôi. Ngoài ra, xu hướng của lực lượng trên không gian mạng cũng có thể nhận biết từ hoạt động của con người. Chiến tranh mạng thường diễn ra xoay quanh nơi tập trung nhiều nhân tài xuất sắc nhất."
"Vậy là cơ quan tình báo Mỹ à?"
"Là Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc và các doanh nghiệp quân sự mạng của Trung Quốc, cùng các công ty IT của Mỹ. Các cơ quan tình báo Mỹ cũng tích cực mở rộng nhân sự, nhưng các doanh nghiệp quân sự mạng và IT trả lương cao hơn nhiều, nên nhân tài xuất sắc đổ dồn về đó.
"Công ty IT là như Google á?"
"Đúng vậy. Quân đội Mỹ không chiếm ưu thế trên không gian mạng, nên cần dùng các vũ khí thông thường để đe dọa."
"Trung Quốc mạnh đến thế à?"
"Có thể cậu bất ngờ, nhưng trên không gian mạng thì Trung Quốc áp đảo hoàn toàn. Về vũ khí truyền thống trên bộ, trên biển và trên không thì Trung Quốc kém xa Mỹ, bị Mỹ kiểm soát biển và không phận, nên chỉ còn cách duy trì ưu thế trên không gian mạng và không gian vũ trụ. Ước tính quân đội mạng của Trung Quốc có trên 40.000 người, gấp 7 lần Mỹ."
"Còn năng lực của quân đội mạng Nhật Bản chắc thấp lắm nhỉ?"
"Ừ. Không bắt được nhóm tội phạm mạng kiểu như Rusk thì đủ hiểu rồi."
Abe nói vậy với vẻ mặt nghiêm túc, rồi xấu hổ bổ sung:
"Câu vừa rồi là châm biếm đấy."
Khiến Hajime phì cười.
"Hiện nay, các doanh nghiệp quân sự mạng quan tâm nhất là nhân lực và thông tin lỗ hổng. Tôi nghĩ chúng ta cũng là mục tiêu tuyển dụng tiềm năng."
Lỗ hổng là điểm yếu trong phần mềm và hệ thống. Bằng cách tấn công lỗ hổng, hacker có thể làm tê liệt, đánh cắp thông tin hoặc điều khiển hệ thống mục tiêu từ xa. Đó là một trong những lá bài quan trọng trong các cuộc tấn công mạng.
"Họ trả lương cao chứ?"
Với năng lực của Abe, chắc chắn sẽ có công ty trả lương cao tuyển dụng cô ấy. Còn bản thân Hajime thì cảm thấy mình chưa có giá trị gì lắm. Suy cho cùng thì anh mới bắt đầu hack dưới sự hướng dẫn của Abe được một năm thôi. Vẫn còn quá non nớt.
"Tôi nghĩ vậy. Nhưng nếu họ từ chối hợp tác, chắc chắn sẽ không vui lắm."
"Cô Abe chắc sẽ được trả lương cao lắm đấy."
Khi Hajime nói vậy, Abe lắc đầu:
"Luôn có người ở phía bên kia mạng. Chỉ cần một cú click chuột, cơ sở hạ tầng có thể sụp đổ, hàng trăm nghìn sinh mạng bị cướp đi. Thời đại này, người ta chỉ trọng dụng những ai có tinh thần cứng rắn, có thể bình tĩnh nhấn nút thực thi mà không suy nghĩ gì. Tiếc là tôi không có sự cứng rắn đó. Với lại... chỉ cần tưởng tượng phải làm việc trong một công ty đông người, tôi đã muốn ngất xỉu rồi."
Đúng là vậy. Abe gặp vấn đề sợ người và khó giao tiếp. Nếu không có điều đó, chắc chắn cô ấy đã có những thành tựu đáng ngưỡng mộ tại một công ty hay viện nghiên cứu thực thụ.
-------------------------
Hôm ấy, khi Takuto và Saori bước vào lớp học, không khí có vẻ căng thẳng và xôn xao. Takuto đang nhìn quanh lớp để tìm nguyên nhân thì Saori chọc nhẹ vào tay cậu, chỉ về phía góc cửa sổ. Yurika đang đứng đó một mình, ngẩn ngơ nhìn ra sân trường. Các bạn trong lớp đứng xa xa, lén quan sát cô ấy.
Yurika đã nghỉ học trong vài ngày qua. Saori có gọi điện và được biết là do có tiến triển trong vụ án của cha nên Yurika nghỉ học tạm thời. Không khí căng thẳng trong lớp là do sự xuất hiện trở lại của Yurika sau vài ngày vắng mặt.
"Không khí này kỳ quá."
Takuto nhăn mặt. Saori vỗ nhẹ vai cậu rồi tiến lại gần Yurika một cách tự nhiên. Takuto cũng theo sau.
"Sao vậy?"
Nghe Saori hỏi, Yurika quay lại, nở nụ cười yếu ớt. Cô trông mệt mỏi hơn bao giờ hết.
"Đã xảy ra chuyện gì à?"
"Mình không thể đến trường được nữa. Mong là có ngày quay lại, nhưng bây giờ mình không thể nghĩ về tương lai. Thật sự mình đã quá mệt mỏi rồi."
Không ai nói thẳng ra, nhưng rất nhiều bạn trong lớp đã đồn thổi sau lưng Yurika. Hẳn cô cảm thấy rất khó chịu. Cô cũng kiên cường lắm mới chịu đựng được đến giờ.
"Chuyện có vẻ tồi tệ..."
Yurika nói tiếp, giọng run run.
"Có chuyện gì à?"
"Cha mình có lẽ sẽ thú tội..."
Nghe đến từ "thú tội", Saori cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
"Thú tội? Ý cậu là sao?"
"Bởi vì, không tìm thấy bằng chứng nào chứng minh cha mình vô tội, và công ty Dversky cũng đã tuyên bố đó là bịa đặt mà. Cho nên cảnh sát càng thêm cố chấp, tìm mọi cách ép buộc cha mình thú tội. Kể cả không có bằng chứng, chỉ cần cha mình thừa nhận là thủ phạm cũng đủ rồi."
"Gì kỳ vậy?"
"Luật sư nói thế. Cha mình đã bị giam giữ hơn một tháng rồi. Giờ trông rất mệt mỏi và yếu ớt. Mẹ mình cũng vất vả lắm. Do xung quanh lan truyền nhiều tin đồn nên mẹ mình không muốn ra ngoài, cứ ở trong nhà. Đáng lý mẹ phải động viên cha mình, tìm kiếm bằng chứng chứng minh cha vô tội, nhưng giờ không thể làm được gì cả."
"...Viên cảnh sát phụ trách giám sát gia đình cậu vẫn còn ở đó à?"
"Vẫn còn. Rất nguy hiểm."
"Cậu bị đe dọa à?"
"Ừm, cũng có thể nói thế. Dù chú Nakano không đe dọa gì cả, nhưng chú ấy đã giúp đỡ việc nhà, mua sắm... nên mẹ mình rất khó từ chối."
"Thủ đoạn bẩn thỉu quá."
"Hôm trước, chú ấy còn nói nếu thú tội thì có thể được án treo, khỏi phải vào tù, còn nếu không thú tội thì sẽ bị bắt đi tù. Rồi bảo mẹ mình viết thư thuyết phục cha mình thú tội sẽ tốt hơn. Sau khi chú Nakano về, mẹ mình mới bảo tuyệt đối không được viết thư. Nhưng mẹ hỏi nếu ông Nakano không đến nữa thì phải làm sao."
"Không thể tha thứ cho hành động đó."
"Mình cũng không biết phải làm sao nữa. Khi công ty Dversky tuyên bố, mình đã hy vọng, nhưng vẫn không có chuyển biến gì."
Saori định nói rằng cô và Takuto cũng đang điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối gì đó, nhưng rồi dừng lại. Cô không thể đảm bảo điều đó, và khả năng tìm không ra cao hơn nhiều. Ngay cả khi công ty an ninh mạng có uy tín thế giới như Dversky công bố, cũng không có tác dụng kia mà. Là học sinh cấp ba, cô và Takuto không thể làm được gì.
"Mình không giúp được gì cả, thật xin lỗi."
Saori cảm thấy như tim mình quặn thắt.
"Không sao đâu. Thật sự mình cũng không biết phải làm thế nào. Đôi lúc mình nghĩ, nếu cha thú tội và mọi chuyện kết thúc thì cũng được. Nhưng mình lại rất khó chịu với suy nghĩ đó."
Yurika ôm đầu.
"Nếu cha mình thú tội và trở về nhà vì điều này, mình sẽ hối hận cả đời và không thể tin tưởng ai nữa. Ý mình là, cha mình chỉ đi làm bình thường thôi mà. Có lẽ ông ấy không giỏi giang gì, nhưng không phải vì thế mà kỳ lạ chứ?"
Yurika như thể sắp khóc đến nơi. Saori không biết phải nói gì. Cô không thể nói những điều vô trách nhiệm kiểu như “cố lên”. Cô không thể làm gì cả, cảm thấy bất lực. Cô chỉ có thể im lặng ở bên cạnh Yurika, nhưng nếu Yurika nghỉ học thì cả việc đó cô cũng sẽ không còn làm được. Cha cô ấy mới chỉ là nghi phạm thôi mà cô ấy đã bị lạnh nhạt ở lớp. Nếu cha cô ấy thú tội, không biết họ sẽ nói gì nữa. Cô ấy sẽ không còn đến trường được. Nhà trường có thể sẽ đuổi học cô ấy.
"Nhục."
Có ai đó lẩm bẩm. Tại sao họ lại có thể nói như vậy? Saori cảm thấy buồn bã và giận dữ cùng một lúc.
"Ai đó!?"
Trước khi cô kịp nói gì, Takuto đã la lên. Cả lớp im phăng phắc.
"Đừng trốn tránh rồi nói lén nữa! Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi!"
Takuto càng la to hơn. Không ai nói gì cả. Saori cảm nhận được những ánh mắt lạnh lẽo tập trung vào.
Điều Takuto đang làm là vô nghĩa. Nếu học sinh lẩm bẩm lúc nãy lên tiếng, Takuto có thể sẽ túm cổ áo và đấm người đó. Việc đấy sẽ không giải quyết được gì cả, chỉ khiến mọi thứ tồi tệ hơn.
Tuy là việc ngu ngốc, nhưng bản thân Saori cũng muốn làm vậy. Dù ngu ngốc nhưng vẫn tốt hơn là nén cơn giận.
Im lặng kéo dài. Cảm thấy không nên kéo dài thêm nữa, Saori gọi Takuto:
"Thôi, đừng để ý đến kẻ hèn nhát làm gì."
Giọng cô bình tĩnh đến khó tin, nghe như không tức giận vậy. Mặc dù trong lòng cô đang sôi sục và nóng rực.
"Ừm, tớ sai rồi."
"Takuto không sai."
Chắc chắn là có gì đó rất lạ. Nhưng Saori không thể chứng minh được. Càng nói ra thì càng bị coi thường và chê cười. Gia đình Yurika đang chịu đựng những điều còn tồi tệ hơn mỗi ngày. Saori quyết định sẽ giúp hết sức có thể để minh oan cho cha của Yurika.
"Mình về đây. Hôm nay mình chỉ đến nói với cô giáo và Saori là mình sẽ nghỉ một thời gian. Cũng sắp nghỉ hè rồi, nên không sao cả."
Yurika nói rồi cười buồn.
"Để mình tiễn cậu."
Sắp tới giờ học rồi, nhưng không quan trọng. Đưa bạn về quan trọng hơn.
"Tớ cũng đi."
Cả ba cùng rời khỏi lớp. Saori cảm nhận được ánh mắt của các bạn cùng lớp sau lưng. Cô đã hiểu thái độ của con người dễ thay đổi đến nhường nào. Không ai đáng tin cậy cả, cô nghĩ vậy lần nữa.
–––––––––––––––––
Saori vẫy tay chào Yurika khi cô ấy rời khỏi sân trường. Yurika mỉm cười yếu ớt và khẽ vẫy tay lại.
Khi không còn nhìn thấy Yurika nữa, Saori nhận ra Takuto đang nhìn mình chằm chằm.
"Cậu cần gì à?"
Cô vô thức hỏi câu đó một cách lạnh nhạt.
"À không... cùng cố gắng nhé. Chúng ta phải làm gì đó."
Takuto vỗ vai cô. Tay cậu ấy nóng hơn bình thường. Hơi ấm từ tay cậu ấy lan qua lớp áo. Không biết tại sao, Saori ôm chầm lấy Takuto.
Chọn thời điểm tệ quá. Mình đang nghĩ cái gì thế này, cô tự hỏi. Dù cố tỏ ra bình tĩnh nhưng cô vẫn là người dễ xúc động.
"Ơ?"
Cô nghe thấy tiếng ngạc nhiên của Takuto. Làm như vậy trong trường thật điên rồ. Nếu ai đó thấy thì rắc rối lắm. Cô phải buông ra, nhưng hơi ấm của Takuto quá dễ chịu, cơ thể cô không nghe lời.
"Mình thích Takuto."
Cô nói mà không cần suy nghĩ. Đôi tay Takuto ôm lấy lưng cô. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mình phải buông ra ngay. Nhưng cô cảm thấy bình yên quá.
Cô không kiềm chế được nữa, dụi má vào má Takuto rồi hôn lên môi cậu. Đôi tay Takuto càng siết lại, ôm cô thật chặt. Đầu cô tê dại, cảm giác như bị điện giật, cô sẵn sàng chết ngay lúc này. Cô tách môi ra và dựa hẳn vào người Takuto.
Hai người vẫn ôm nhau cho đến khi nghe thấy tiếng ai đó vọng từ xa xa, lúc đó họ mới buông ra. Mặt và cơ thể Saori nóng rực lên. Cô không dám nhìn vào mặt Takuto.
"Xin lỗi. Thật xấu hổ."
Cô lẩm bẩm rồi bước đi về phía lớp một cách chậm chạp. Cô nghe thấy tiếng bước chân của Takuto đuổi theo sau. Tim cô đập thình thịch, vang vọng trong lồng ngực cùng với tiếng bước chân hối hả của cậu ấy vọng trong hành lang.
Cô và Takuto đã bước sang mốc tiếp theo. Mặc dù không hối hận, nhưng việc cô làm quá vội vàng. Lần sau cô sẽ nghiên cứu, lên kế hoạch trước rồi mới thực hiện.
–––––––––––––––––––
Đêm đó, Saori khó ngủ. Hình ảnh và cảm giác khi ôm Takuto, hơi ấm của cơ thể cậu ấy và đôi tay ôm lưng cô cứ hiện ra mãi trong đầu, ngăn cản cô ngủ và suy nghĩ. Cô đành mở điện thoại trong chăn.
Chiếc điện thoại này kết nối cô với thế giới qua thời gian thực. Nếu cô làm điều gì đó ngu ngốc, việc đấy có thể hủy hoại cô ngay lập tức. Đe dọa giết người, đe dọa đánh bom, hoặc chui vào tủ lạnh của cửa hàng nơi cô làm thêm rồi chụp ảnh selfie. Chỉ một hành động bồng bột thôi cũng có thể gây ra rắc rối khủng khiếp.
Vụ cha của Yurika cũng vậy. Chỉ bị nghi ngờ đánh cắp thông tin cá nhân từ một trang web thương mại điện tử cũng đủ phá vỡ cuộc sống bình thường của ông ấy, huống hồ đó lại là kế hoạch của một tổ chức tội phạm mạng toàn cầu. Càng điều tra càng lún sâu vào mê cung.
Vào những lúc thế này, chị ấy sẽ xử lý thế nào nhỉ? Saori tự hỏi.
“Chị ấy” là Abe Kyoko của Rusk. Cô từng nói chuyện với người đó một lần mà không biết danh tính thật. Người đó có cách nói chuyện điềm tĩnh hơn bất cứ ai cô từng giao tiếp qua chat.
—Chị không sợ sao?
Cô hỏi vì nghĩ rằng nếu chìm đắm trong công việc hacker tối tăm này, cô sẽ phải sống trong nỗi sợ bị bắt bất cứ lúc nào.
—Những người còn nhiều thứ để mất có thể sẽ sợ. Ban đầu, khi bước vào thế giới này, tôi cảm thấy phải làm công việc hiện tại, nếu không tôi sẽ đánh mất chính mình và không thể sống tiếp.
—Vậy là chị không có gì để mất?
Saori thấy mình có rất nhiều thứ để mất. Cuộc sống hiện tại, Takuto, cả cái tôi nhỏ nhoi, cô đều không muốn mất chúng.
—Chỉ một thứ thôi. Thứ quan trọng luôn chỉ có một. Nếu không sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ bất cứ lúc nào thì không thể làm công việc này được.
—Chỉ một thứ...
—Phải. Em có từng sống trong thư viện chưa?
—Hở? Em chưa.
—Tôi cũng chưa. Nhưng tôi biết một người từng sống trong thư viện.
"Em có từng sống trong thư viện chưa?"... Một câu hỏi chẳng có ngữ cảnh gì. Nhưng khi nghe câu đó, Saori lập tức cảm nhận được rằng thứ quan trọng đối với chị ấy chính là người từng sống trong thư viện. Chị ấy chắc chắn phải yêu người đó. Thật kì lạ. Chị ấy chẳng nói rõ ràng gì, nhưng từ câu "Thứ quan trọng luôn chỉ có một", Saori cảm nhận được nỗi lòng day dứt vì tình yêu của chị ấy.
Có lẽ bây giờ họ đang bắt đầu một cuộc phiêu lưu mới ở nước ngoài. Saori không biết phải làm thế nào để có thể sống tự do như vậy.
Liệu mình có thực sự yêu Takuto không nhỉ? Ngực cô nhói lên. Chắc là có. Và có lẽ Takuto cũng vậy. Nhưng hai đứa không thể nói ra và quan hệ thân mật như những cặp đôi bình thường. Thế mà hôm nay cô đột nhiên ôm cậu ấy.
Cô muốn mọi thứ tự nhiên hơn. Không hiểu sao lại sợ và xấu hổ. Cô tự nghĩ mình thật ngốc. Đây là lần đầu tiên cô có cảm xúc này. Liệu cô có nên tiếp tục để những cảm xúc như thế này chi phối không?
Mọi người xử lý như thế nào nhỉ? Họ có nắm tay, hôn nhau một cách dễ dàng không? Không quan trọng mọi người làm gì. Mình không thể giống họ. Điều đó mình đã biết từ lâu rồi. Vậy mình muốn làm gì? Thật ngớ ngẩn khi bản thân không biết mình muốn gì. Mình chỉ là một nữ sinh trung học ngây thơ, dễ bị cảm xúc chi phối, không suy nghĩ trước sau.
Cuối cùng, Saori không ngủ được và lại bật máy vi tính lên tìm hiểu về “Psycho Angels” và RPH Operation.
Đang lang thang trên mạng và đặt chân vào thế giới ngầm, cô rùng mình. Dĩ nhiên cô không thể cảm nhận được gì phía bên kia mạng, nhưng đôi khi vẫn có cảm giác đó. Có lẽ là trực giác.
Cô cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình nãy giờ. Cô không biết họ theo dõi cô như thế nào. Có thể máy vi tính của cô đã bị hack. Cô thấy tay mình ướt đẫm mồ hôi. Cô muốn ngắt kết nối mạng và tắt máy vi tính ngay.
Nhưng cô ráng lấy lại bình tĩnh. Nếu họ muốn vậy, cô sẽ vạch mặt họ ra. Cô kiểm tra trạng thái kết nối của máy tính và phát hiện một số kết nối đáng ngờ. Cô tìm kiếm trên mạng về những đối tượng kết nối đó và thu hẹp phạm vi nghi ngờ.
Lúc đó, cô nhận thấy có tin nhắn trên Skype. Skype là công cụ truyền thông phổ biến trên toàn thế giới. Giống như LINE, nó cho phép chat văn bản, gọi thoại và video call.
—Hành động vượt quá khả năng thực tế sẽ dẫn đến tai họa. Nói nghe nè, cô còn non nớt quá. Giống như con mèo không kiềm chế được tính tò mò, hoặc con bọ ngựa chỉ biết dựa vào cặp càng của mình. Vẫn còn quá sớm đấy.
Đây không phải lời nói với người lần đầu gặp mặt. Cô tự thấy mình hơn mèo và bọ ngựa. Đúng là cái đồ bất lịch sự. Nhưng nếu hắn đã theo dõi cô thì cô không thể lơ là được.
—Ai đấy? Còn quá sớm để làm gì?
—Ý tôi là còn quá sớm để đối đầu với bọn ẩn nấp sâu trong mạng. Cô còn thiếu cả kỹ năng cũng như tinh thần.
—Thẳng thắn ghê nhỉ. Biết tôi đang làm gì à?
—Tôi đã theo dõi cô.
—Quả nhiên là vậy... Nhưng bằng cách nào? Máy vi tính của tôi đã bị cài đặt thứ gì à?
—Ai biết đâu nè. Đoán xem?
—Đằng ấy muốn gì? Nếu định hại tôi thì đã không cần phải xuất hiện. Vì đã xuất hiện nên chắc là có việc gì đó phải không?
—Tôi yên tâm khi thấy cô có khả năng suy nghĩ tương đối tốt. Tôi theo dõi hành động và lý lịch của cô để đánh giá xem cô có đáng tin cậy không. Và dường như cô đạt tiêu chuẩn tối thiểu.
—Đằng ấy là ai?
—Tối nay tôi sẽ không tiết lộ danh tính, vì lợi ích của cả hai chúng ta.
Saori nghĩ có thể hắn đang chơi khăm mình. Cô muốn vạch mặt hắn, nhưng chẳng làm gì được. Việc duy nhất cô có thể làm lúc này là ngắt kết nối, nhưng cô vẫn muốn nghe thêm.
—Vậy cần gì ở tôi?
—Cô có vẻ đang tìm hiểu một thứ thú vị, nên muốn gợi ý cho cô.
Từ dòng hội thoại, có vẻ hắn biết cô đang tìm hiểu về Psycho Angels. Nếu thông tin thật sự bị rò rỉ từ Psycho Angels như Yoshizawa nói, thì tin tặc có thể nhắm vào cô, người đang điều tra về chuyện đó. Nhưng nếu vậy, chúng đã im lặng theo dõi và hạ gục cô rồi, chứ không cần trò chuyện. Vậy hắn muốn gì?
—Tôi nhận thấy cô đang điều tra về Psycho Angels, nên có nhã ý giúp đỡ.
Cách nói "tôi nhận thấy" nghe giống như trong phim cổ trang. Cô chưa gặp ai nói như vậy. Có lẽ hắn không phải người Nhật.
—Trước tiên, đằng ấy là ai? Liên quan gì đến Psycho Angels? Hay là...
Cô không nghĩ hắn sẽ trả lời thật, nhưng phản ứng của hắn có thể tiết lộ manh mối.
—Tôi không liên quan gì đến Psycho Angels cả. Tôi chỉ là người lo ngại và điều tra về nó thôi.
Lo ngại? Vụ rò rỉ thông tin chăng?
—Nếu đằng ấy không nói rõ danh tính, ít nhất cũng cho tôi biết lý do đằng ấy điều tra được không?
—Vì nó nguy hiểm. Nếu độ phổ biến của Psycho Angels cứ lan rộng, thảm họa cũng sẽ lan rộng theo, khiến toàn thể mạng internet gặp nguy hiểm. Nghĩa là bản thân tôi cũng gặp nguy hiểm. Tôi muốn ngăn chặn điều đó.
Cô giật mình. Quả nhiên thông tin cá nhân thực sự bị rò rỉ từ Psycho Angels sao?
—Giọng điệu đằng ấy hoàn toàn dựa trên giả định Psycho Angels đã bị hack. Có căn cứ gì không?
—Đừng vội vàng kết luận. Tôi cũng lo ngại về sự gia tăng các cuộc tấn công mạng nhắm vào Nhật Bản. Các cuộc tấn công hack tài khoản kiểu danh sách gia tăng có nghĩa là một lượng lớn thông tin cá nhân đang bị rò rỉ từ các máy chủ trong nước.
—Việc đó liên quan gì đến Psycho Angels?
—Ừ, liên quan gì nhỉ?
—Đừng đùa nữa!
Bình tĩnh nào, Saori dằn lòng lại. Cô đang bị cuốn theo nước đi của đối phương. Nếu không thay đổi hướng cuộc nói chuyện, cô sẽ tiếp tục bị dò hỏi mà thôi. Một chút thôi cũng được, cô phải tìm ra manh mối về danh tính của đối phương.
—Điều duy nhất tôi có thể nói là họ có thể đang sử dụng cách tấn công hiệu quả nhất. Đó là điều khiến tôi lo ngại và điều tra.
—Cách tấn công hiệu quả nhất? Ý là sao?
—Nghĩa đen thôi. Cô không thấy kỳ lạ à?
—Chuyện gì cơ?
Saori không hiểu. Mặc dù được gợi ý, nhưng cô vẫn bối rối, không nghĩ ra được.
—Thông tin cá nhân để thực hiện các cuộc tấn công hack tài khoản kiểu danh sách nhắm vào các công ty Nhật Bản đến từ đâu? Có khả năng chúng đã ngụy tạo nguồn gốc.
—Ngụy tạo?
Đây là lần đầu cô nghe nói các cuộc tấn công hack tài khoản kiểu danh sách có thể bị ngụy tạo.
—Phải, ngụy tạo. Có rất nhiều trường hợp thực tế. Lý do không ai biết là vì tất cả các bên liên quan đều cho rằng đó là kết luận dễ chấp nhận nhất. So với các cuộc tấn công thông thường, trong trường hợp tấn công hack tài khoản kiểu danh sách, các website bị tấn công ít bị truy cứu trách nhiệm hoặc bồi thường, các bên liên quan như quản trị hệ thống, nhà thầu cũng không bị trách cứ, các công ty kiểm toán bảo mật cũng không bị đổ lỗi vì bỏ sót. Chỉ có người dùng bình thường, không có khả năng điều tra và phản kháng, là nạn nhân duy nhất.
Saori không ngờ ngụy tạo lại phổ biến đến mức đấy, không công khai thì cô cũng không biết, nhưng cô có thể tưởng tượng ra rằng chỉ một số ít người biết chuyện này.
—Ví dụ, có thể giả định rằng nhiều người dùng trên các trang RMT liên quan đến Psycho Angels sử dụng chung tài khoản với Psycho Angels. Nếu sử dụng tài khoản và mật khẩu bị rò rỉ từ Psycho Angels, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn so với tấn công các trang không liên quan. Điều đó thuận lợi cho tội phạm, nhưng cũng làm tăng khả năng lộ nguồn gốc dữ liệu. Để che giấu, chúng cố ý trộn thông tin sai để hạ thấp tỷ lệ thành công.
Đọc giải thích đó, Saori rùng mình. Liệu chúng có thực sự làm đến mức đó không? Mặc dù nghi ngờ, nhưng xét theo quy mô các sự cố, việc đó không phải là không thể.
—Cách xác minh sẽ bị hạn chế khi thông tin cá nhân bị rò rỉ từ một trang web này được sử dụng cho các cuộc tấn công hack tài khoản kiểu danh sách trên trang web khác. Cách đầu tiên là lấy thông tin tài khoản và mật khẩu đang được bán trên các sàn giao dịch ngầm và xác định nguồn gốc. Cách xác minh khác là tìm công ty an ninh mạng chuyên nghiệp mà Psycho Angels nhờ nói đỡ khi bị đánh cắp thông tin thành viên. Nếu có sự cố rò rỉ, rất có thể họ đã tham vấn công ty chuyên nghiệp. Cách này cũng khó, nhưng nếu cô viết trong báo cáo rằng có cách xác minh như vậy, cấp trên hẳn sẽ kiểm tra giúp cô.
Đọc câu cuối, Saori yên lòng được một chút. Cấp trên ở đây chắc là Yoshizawa, mục đích là khiến ông ấy kiểm tra xác thực sự việc. Nhưng không hiểu sao đối phương lại biết nhiều thế về cô. Cô càng sợ và muốn ngắt kết nối ngay. Nhưng điều đó cũng không giải quyết được gì. Đối phương đã điều tra rõ cô rồi.
—Tôi đã hiểu lý do đằng ấy liên lạc với tôi. Đằng ấy muốn tôi nhờ sếp kiểm tra xem có công ty an ninh mạng chuyên nghiệp nào nhận việc tư vấn từ Psycho Angels về sự cố hay không nhỉ?
—Đúng vậy. Quay lại câu chuyện trước đó, tôi đã kiểm tra các thông tin cá nhân được bán trên sàn giao dịch ngầm lớn.
—Chắc tôi khỏi cần hỏi kết quả nhỉ? Nếu tìm thấy được trên các sàn giao dịch ngầm thì việc điều tra đã kết thúc ngay tại đó rồi. Nghĩ là vì không tìm thấy nên đằng ấy mới liên hệ tôi.
—Đúng như cô nói.
—Thông tin cá nhân bị rò rỉ quy mô lớn từ Psycho Angels, bị che giấu, và được dùng cho các cuộc tấn công mạng nhằm vào Nhật Bản như đằng ấy nói thực sự đang xảy ra à?
—Tôi hy vọng không phải như vậy. Chúng ta cần xác minh ngay. Thời gian có hạn.
Cuộc trò chuyện đột ngột kết thúc. Từ đầu đến cuối, Saori toàn bị kéo theo đối phương. Không biết đối phương là ai nữa. Cô xem lại cuộc hội thoại vừa rồi nhiều lần. Từ cách nói, có lẽ là phụ nữ. Cô nghĩ ngay đến Abe Kyouko và run rẩy.
Saori chỉ có một cách để kiểm chứng lời đối phương: viết trong báo cáo và nhờ Yoshizawa xác minh.
Ông ấy chắc chắn biết về thực trạng các cuộc tấn công hack tài khoản kiểu danh sách giả mạo. Và ông ấy cũng có thể kiểm tra xem Psycho Angels có nhờ một công ty an ninh mạng chuyên nghiệp tư vấn hay không. Nhưng nếu làm thế, cô cảm giác như mình đang bị lợi dụng vậy.
Saori suy nghĩ một lúc, nhưng chẳng được gì. Thiếu thông tin về đối phương khiến cô không thể đưa ra kết luận đúng đắn. Cuối cùng cô quyết định cứ làm thôi. Dù bị đối phương lợi dụng, nhưng đây cũng là thông tin cô muốn biết.
––––––––––––––––––––––
Abe và Hajime đã thống nhất mỗi Thứ Ba sẽ đi xem phim chiếu rạp ở trung tâm thành phố. Vì Thứ Ba vé xem phim rẻ hơn. Vốn giá vé chiếu rạp ở đây khoảng 1.000 yên Nhật, phim 3D hay đặc biệt thì khoảng 1.500 yên, rẻ hơn ở Nhật nhiều. Hơn nữa, thứ ba có giá đặc biệt dưới 1.000 yên. Và dù rẻ nhưng khán giả lại ít.
Chênh lệch vài trăm yên không to tát gì, nhưng nếu nghĩ có thể xem bất cứ lúc nào thì cứ chần chừ mãi không đi. Quyết định xem phim vào Thứ Ba sẽ thuận tiện hơn.
Hơn nữa, đi xem phim rạp có thể quan sát phản ứng của các khán giả khác, rất thú vị. Ở đây, mọi người thể hiện cảm xúc rất rõ.
"Nà, đỉnh ha. Anh từng xem phim ở rạp này chưa? Màn hình lớn ghê. Hơn nhiêu lần so với TV nhà em ta? 10 lần? 100 lần? Em phấn khích quá. Anh cũng thế phải không?"
Có lần Hajime bị một chàng trai trẻ ngồi cạnh hỏi như vậy trước khi phim bắt đầu. Anh lúng túng vì cậu ta đã phấn khích từ sớm như thế. Abe thì cố tránh tiếp xúc với các khán giả khác, nhưng dường như thích quan sát họ.
Abe sợ đám đông nên trước đây không thể vào rạp chiếu phim, nhưng rạp ở thành phố này hiếm khi đông nên giờ cô đã có thể đi xem phim. Cô rất vui vì điều đó, thành thử cứ tối Thứ Hai cô bắt đầu lựa chọn phim để ngày mai xem.
Thế nhưng, dù hôm nay là Thứ Hai, cô dành thời gian cả ngày để điều tra các sự cố mạng ở Nhật Bản. Cả bữa ăn cũng gọi dịch vụ đưa tận phòng. Suốt bữa tối, màn hình TV vẫn chiếu các biểu đồ phân tích. Có lẽ cô đã quên chuyện phim ảnh rồi.
Hajime nghĩ ngày mai chắc hai người sẽ không đi xem phim, nhưng sau khi ăn tối xong, lúc anh đang pha cà phê thì nhạc phim vang lên từ phòng khách. Anh tò mò nhìn qua thì thấy Abe đang chiếu trailer phim trên TV. Cô ấy háo hức nhìn màn hình, mắt sáng rực như đứa trẻ. Hajime mải ngắm mà quên mất mình đang pha cà phê, vội vàng quay lại.
Khi Hajime mang cà phê ra phòng khách thì màn hình TV đã chuyển sang các biểu đồ phân tích.
“Cảm ơn cậu.”
Abe cúi đầu nhẹ, cầm lấy tách cà phê trên bàn. Hajime đáp lại “không có chi” rồi ngồi xuống ghế sofa, nhấp một ngụm cà phê của mình.
"Tôi đã chọn được phim xem ngày mai rồi."
Cô thông báo và nói tên phim cho Hajime biết.
"Chúng ta xem suất 14 giờ ngày mai nhé."
"Ừm, mong chờ quá đi."
"Cậu thích thì tốt."
Abe khẽ mỉm cười, lòng Hajime ấm áp.
"Ngoài ra, tôi đã tổng hợp được nhiều thông tin và sắp xếp lại như sau: Khoảng 1 năm trước, RPH Operation bắt đầu hoạt động và chọn Nhật Bản làm mục tiêu tấn công mạng. Chúng liên tục thu lợi nhuận lớn từ các cuộc tấn công hack tài khoản kiểu danh sách và spam lừa đảo. Đồng thời, chúng cũng tung lên mạng các bằng chứng giả để chi phối dư luận và cảnh sát, vu oan cho những người vô tội. An ninh không gian mạng Nhật Bản bị đe dọa, cảnh sát phụ trách cũng bị lung lay và rối loạn chức năng. Đúng lúc đó, nhóm Năm Ngón Tay Bóng Tối xuất hiện, tấn công và gây tổn hại cho RPH Operation. Chuyện là như vậy."
Cô thở dài sau khi giải thích các biểu đồ.
"Nhưng cô Abe không tin vào câu chuyện đó phải không?"
"Cậu nhận ra à?"
"Tôi hiểu mà. Trong không gian mạng, lời giải thích hợp lý nhất thường là đáng ngờ nhất. Chuyện này cũng tương tự thế."
"Công ty Dversky đã thừa nhận không chính thức rằng các nhà nghiên cứu của họ tham gia nhóm Năm Ngón Tay Bóng Tối. Họ nói là chỉ giới hạn trong các hoạt động hợp pháp và đã thiết lập quan hệ hợp tác thôi. Năm Ngón Tay Bóng Tối được coi là phe chính nghĩa, có cả các chuyên gia an ninh mạng tham gia vì mục đích thu thập thông tin hoặc ủng hộ mục đích của họ. Nhưng tôi nghĩ mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài."
"Không biết ai và vì sao lại làm chuyện này nhỉ? Rõ ràng là có ai đó hưởng lợi từ việc lan truyền mâu thuẫn giữa nhóm Năm Ngón Tay Bóng Tối và RPH Operation trong giới an ninh mạng."
"Đúng vậy. Nếu suy nghĩ xem ai hưởng lợi từ cách giải thích này thì sẽ thấy đó là những kẻ đang âm thầm thao túng phía sau. Hơn nữa, Psycho Angels cũng liên quan."
Kẻ hưởng lợi bí ẩn là ai? Họ có được lợi ích gì khi dàn dựng cuộc chiến này?
"Có mùi nguy hiểm. Liệu chúng ta có phải chiến đấu với công ty mẹ của Psycho Angels, thậm chí là kẻ đứng sau họ không? Chúng ta từng chiến đấu với Nhật Bản, giờ phải đối đầu với cả thế giới ư? Tôi hơi sợ đấy."
Abe mỉm cười để trấn an Hajime, nhưng đấy không phải là nụ cười thật. Bởi vì ngay sau đó cô cắn móng tay cái. Hajime nhận ra tình hình nghiêm trọng hơn dự tính.
"...Chuyện này cũng liên quan đến chúng ta. Tôi nhận được lời mời gia nhập Năm Ngón Tay Bóng Tối."
Hajime choáng váng trong giây lát. Dù đang nói về chiến tranh mạng xoay quanh Nhật Bản, nhưng anh vẫn coi đó là chuyện xa vời. Giờ thì nó đột ngột trở nên gần gũi.
"Họ liên lạc với cô Abe bằng cách nào?"
"Đơn giản thôi. Họ liên lạc với Suzuki. Luôn nhắm vào điểm yếu nhất là chiêu thức cơ bản. Trong Rusk, Suzuki là người phòng thủ kém nhất, tinh thần không ổn định. Họ lợi dụng ông ấy để tiếp cận tất cả chúng ta. Có thể họ thật sự chỉ muốn chúng ta gia nhập, nhưng cũng có khả năng là bẫy. Suzuki đã tìm tôi xin ý kiến. Tất nhiên tôi bảo ông ấy nên ẩn thân."
Nhóm hacker do Abe thành lập – Rusk – có 6 thành viên (bao gồm cả Abe và Hajime) và đã biết mặt nhau. Nghĩ lại thì Suzuki dễ bị tấn công nhất. Tuy ông có phần nhân văn, nhưng đó cũng là điểm yếu.
"Vậy cô tính làm gì?"
"Đó là một nhóm lỏng lẻo, nên dù gia nhập cũng không bị bắt buộc phải làm gì hay tiết lộ danh tính. Tuy nhiên, nếu gia nhập chắc chắn sẽ nhận được lời mời tham gia các chiến dịch. Vào được bên trong rồi thì có thể dễ dàng nắm bắt được động thái của họ."
"Không rõ đối thủ là ai thì rất nguy hiểm. Có khả năng là bẫy cũng không chừng."
"Tập hợp các hacker dưới danh nghĩa là đồng minh của công lý, và mời các chuyên gia an ninh mạng tham gia để xác định danh tính của các hacker tham gia. Đó là một chiến lược có thể xảy ra. Tuy nhiên, những hacker nguy hiểm hơn sẽ gia nhập RPH Operation, vì vậy chúng ta sẽ bỏ lỡ nhóm có mức độ ưu tiên cao hơn."
"Vì RPH Operation hoàn toàn là một tổ chức tội phạm, nên đây có vẻ như không phải là bẫy nhỉ."
"Nếu thông tin về danh tính và mục tiêu của RPH Operation mà cậu đã tìm ra là chính xác, chúng ta có thể thu hẹp các lựa chọn về danh tính của Năm Ngón Tay Bóng Tối. Đó là một kiểu dàn dựng. Rất nguy hiểm."
Abe nhảy qua hai ba bước suy nghĩ để đi đến kết luận. Nhưng Hajime cũng hiểu được thân phận của RPH Operation và Năm Ngón Tay Bóng Tối. Công tắc trong đầu cậu bật sáng. Tầm nhìn mở rộng, tất cả các thông tin xếp hàng trước mắt và bắt đầu chuyển động, tụ lại thành một hình dạng.
"Chúng ta khôi phục hoạt động của Rusk đi."
Abe mở to mắt khi Hajime đột ngột nói vậy.
"Rusk ư? Tôi chưa nghĩ đến điều đó."
"Rusk đã có người ủng hộ và truyền thông theo dõi. Chỉ cần khôi phục lại tài khoản Twitter và trang web, công bố tất cả sự thật ở đó thì chắc chắn sẽ lan truyền khắp thế giới ngay lập tức. Hiệu quả hơn là bắt đầu từ con số không."
"Ra vậy. Liệu có khả thi không?"
"Dữ liệu trang web đã được sao lưu, chỉ cần upload lại kèm nội dung thông báo lần này là có thể khôi phục. Tài khoản Twitter thường sẽ không thể phục hồi sau 1 tháng bị xóa, nhưng tôi đã lén duy trì nó bằng cách khôi phục lại mỗi tháng một lần. Chỉ cần thông báo cho các phóng viên từng ủng hộ chúng ta, tin tức sẽ được lan truyền ngay thôi."
Abe chăm chú nhìn vào mặt Hajime. Bị ánh mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm, Hajime thường sẽ quay mặt đi, nhưng lần này cậu nán đối diện. Ánh mắt hai người giao nhau. Gò má Abe khẽ ửng hồng.
"Tôi nhìn nhận lại cậu rồi đấy. Chuẩn bị tốt ghê. Việc khôi phục Rusk sẽ rất hữu ích. Nếu có Rusk, các kế hoạch chuẩn bị cho chiến dịch lần này cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Vậy là cô đã nghĩ ra kế hoạch rồi à?"
"Đúng vậy. Chúng ta sẽ một lần nữa trở thành phe chính nghĩa. Những anh hùng cứu thế giới."
"Lần này tôi sẽ không bị lừa đâu."
Trong chiến dịch trước, Abe đã không cho các thành viên Rusk biết kế hoạch chi tiết, và Hajime chỉ biết mình bị lừa vào phút cuối.
"Mong là thế. Thôi, chuẩn bị cho trận chiến nào. Chiến dịch bắt đầu."
Abe nói rồi uống cạn cốc cà phê. Đôi mắt sáng lên quyết tâm, gò má hồng hào. Tim Hajime cũng đập nhanh hơn.
"Tôi đã phân vân không biết có nên thông báo cho cậu hay không, nhưng sẽ nói luôn."
Đột nhiên Abe giơ tay lên dù hai người đang ngồi đối diện uống cà phê. Điều đó hơi kì lạ, nhưng rất đúng với phong cách của Abe.
"Chuyện gì?"
"Thực ra tôi đã huy động tất cả các thành viên Rusk cũ cho vụ này rồi."
"Tất cả ư?"
"Đúng vậy. Rusk có 6 thành viên. Loại trừ 1 người đã bị bắt và đang chờ xét xử ra thì còn 5. Nếu dùng biệt danh mà tạp chí TIME đặt, thì ‘Phù thủy áo đen’, 'Ảo thuật gia thư viện', 'Chó địa ngục', ‘Máy tính ác quỷ', và ‘Quý công tử đa năng' đã bắt đầu hoạt động. Khi thấy tình hình Nhật Bản có điểm bất thường, tôi đã yêu cầu từng thành viên điều tra và tất cả đã bắt đầu hoạt động. Tất nhiên, mỗi người chỉ biết nhiệm vụ của mình, không biết chi tiết. Chỉ có tôi và cậu là biết tất cả đang hoạt động."
Đó là những đồng đội từng cùng trốn khỏi Nhật Bản. Satou là đồng nghiệp và bạn thân của Hajime, cũng là người đưa anh vào thế giới hacker này. Suzuki làm ở cơ quan mật thám, còn Oota làm nghiên cứu hệ thống. Nghĩ đến chuyện đồng đội đang cùng hoạt động ở đâu đó trên thế giới khiến Hajime thích thú.
"Họ đang làm gì vậy?"
"Nói chi tiết bây giờ còn quá sớm. Thu thập thông tin và xâm nhập các tổ chức liên quan đã. Năm Ngón Tay Bóng Tối đã bắt đầu theo dõi chúng ta rồi, vậy thì RPH Operation cũng có thể đang hành động."
"Tiên hạ thủ vi cường à? Nhưng liệu đối phương đã hành động nhiều đến thế chưa?"
"Năm Ngón Tay Bóng Tối và RPH Operation dường như đều là nhóm lớn, nên tôi nghĩ họ đang điều tra cả Rusk lẫn các nhóm ngầm lớn khác. Việc khôi phục Rusk cũng có tác dụng với đối thủ là tổ chức có quy mô lớn."
Abe lẩm bẩm, mắt nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ. Khung cảnh thành phố đêm đã buông xuống, lấp lánh ánh neon. So với phố đêm Nhật Bản, ở đây ánh sáng ít hơn và kém rực rỡ hẳn. Không biết có còn dịp nào quay lại Nhật Bản nữa không nhỉ? Hajime chợt nhớ đến khung cảnh đông đúc ban đêm ở Shinjuku.