Johann Helders rùng mình vì sợ hãi.

Trong hai tuần gần đây, Johann đã ngủ lại một lâu đài bỏ hoang ở phố La Nelient. Và tại nơi tế đàn của nhà thờ nằm sâu bên trong đó, cậu thấy một cô hầu quen mặt đang bị đóng đinh trên đó.

Dòng máu đỏ tươi cứ thế chảy ra từ mu bàn tay bị đóng đinh kia.

Chuyện quái gì thế này── Johann chợt cảm thấy một luồng cảm giác bất an cuộn chảy trong lồng ngực.

“N-Này… cái gì đây?”

Cậu hỏi Millicent, người đang đứng gần đó. Khi nãy cậu đi theo cô gái này bởi cô đã nói “Tôi sẽ cho anh xem một thứ này thú vị vô cùng”, thế nhưng cậu vẫn chẳng làm sao hiểu nổi khung cảnh này thú vị chỗ nào.

“Anh nhìn mà không biết sao? Nhỏ này là Villhaze── hầu gái phụng sự gia tộc Gandesblood đấy.”

“Chuyện đấy tôi thừa biết. Là nhỏ hầu kinh tởm tối ngày bám dính lấy Terakomari chứ gì. Tôi đang hỏi là tại sao nhỏ lại ở đây.”

“Thì tất nhiên là để làm con tin rồi chứ còn gì nữa.”

Nói đoạn, Millicent bước tới gần cô hầu kia. Cô hầu bị đóng đinh vẫn chưa tỉnh lại, Millicent liền nhẹ nhàng vươn tay ra vuốt lấy cằm cô.

“Chỉ cần ta bắt giữ nhỏ hầu này, nhất định Terakomari sẽ tới. Nhỏ đó tuy nhát cáy, nhưng tinh thần chính nghĩa mà đứng thứ hai thì chẳng ai dám đứng nhất. Không có chuyện nhỏ đi bỏ rơi con hầu này đâu.”

Chuyện này khó mà nói chắc được. Cậu không cho rằng Terakomari lại có đủ gan để làm thế, và thay vào đó, Johann bắt đầu cảm thấy khó lòng mà tin tưởng được người con gái tên Millicent này.

Khi gặp nhau ở quán rượu, cô ả đã nói với Johann.

“Chỉ cần ta xử lý Terakomari tại một nơi tập trung đông người như hội trường tổ chức tiệc, không sớm thì muộn con nhỏ đó sẽ bị mất mặt. À không, mất mặt thôi hẵng còn nhẹ. Vỏ bọc Thất Hồng Thiên ngụy tạo đã đánh lừa toàn bộ Ma Cà Rồng trong đất nước bị vỡ lở, chẳng chóng thì chày nhỏ cũng sẽ bị gán mác kẻ lừa đảo mà thôi.”

Vậy tôi sẽ đột nhập vào đó rồi giết cô ta── Johann đã đề xuất như vậy, thế mà,

“Không được đâu. Làm như vậy thì anh sẽ bị quy vào tội phản quốc đấy. Tôi sẽ giết nhỏ. Còn anh chỉ cần dẫn tôi vào hội trường là được rồi.”

Tuy rằng vẫn có chút hoài nghi khi không được tự mình xuống tay, nhưng đúng thật là Johann muốn tránh bị quy thành tội phạm. Chính vì vậy mà cậu mới đồng tình với kế hoạch của Millicent, rồi tận dụng tối đa thân phận quân nhân của mình để đi vào Cung điện, sau đó thiết lập sẵn một [cánh cổng] trong hội trường.

Ấy thế mà kết cuộc cô ả vẫn không thể xử lý mục tiêu. Mặc dù bữa tiệc do Hoàng đế chủ trì đã bị phá hoại tan hoang, thế nhưng danh tiếng của Terakomari vẫn vững chắc như bàn thạch.

Phải đến khi ấy cái đầu của Johann mới nguội đi một chút.

Suy nghĩ kỹ lại, cấu kết với khủng bố như thế này thì được lợi gì kia chứ? Đã muốn phục thù thì cứ thân chinh đi phục thù, đã muốn tàn sát thì cứ tự mình xuống tay, ba cái mưu đồ xảo quyệt chẳng hề cần thiết── Trước giờ châm ngôn của [Sát Nhân Ngục Viêm] vốn là như vậy kia mà.

Dẫu vậy, chừng như Johann đã sa lầy quá sâu.

Đến nước này rồi thì cậu làm sao có thể trở về Đơn vị 7 được nữa. Chưa kể, những kẻ trong Cung điện ắt hẳn đã truy ra cậu chính là kẻ lập cổng nhờ số ma lực còn sót lại trong Cung điện rồi.

Tại Đế quốc Mulnite giờ đây, đã chẳng còn nơi nào để Johann trở về nữa.

Chính vì thế mà hiện giờ cậu mới bị kẹt với Millicent đây.

“── Này, nếu như có thể xử lý được Terakomari, thì tôi…”

Johann cứng họng. Bởi cậu vừa thấy một điều không thể nào tin được.

Millicent đang đâm Thần Cụ vào vai nhỏ hầu.

Đó là một con dao bạc kinh hoàng có khả năng vô hiệu hóa tác động của Ma Hạch.

Khoảnh khắc trông khuôn mặt nhỏ hầu gái quặn lại vì đau đớn, và chất lỏng đỏ tươi dần rỉ ra khỏi miệng vết đâm kia, Johann liền hoảng loạn mà chạy tới.

“C-Cô làm cái quái gì thế hả?!” - Cậu hớt hải đặt tay lên vai Millicent - “Cô mà làm thế, con nhỏ này sẽ chết thật đấy!”

“── ‘Chết thật’? Anh hay nói lung tung ghê nhỉ.”

Johann cảm nhận được một nỗi kinh hãi không nói nên lời.

Âm giọng cô ả trở nên lạnh lẽo, hệt như bão tuyết ngày đông.

“Tôi chỉ đang giết thời gian cho đến khi Terakomari tới thôi mà. Ý kiến gì sao?”

“K-Kể cả thế thì cũng đâu có phải dùng tới Thần Cụ. Làm vậy thì vết thương sẽ không lành lại mất…”

“… Này nhé, chẳng phải anh muốn phục thù Terakomari hay sao? Bộ anh không muốn giết nhỏ hả?”

“Đúng là tôi muốn, nhưng đâu hẳn là phải giết thật.”

“Ăn nói hàm hồ nữa là tôi giết đấy.”

Johann không sao cử động được, hệt như một con ếch biết mình đang bị rắn nhắm làm mồi.

Millicent quay đầu lại. Ả lườm Johann cùng ánh mắt của một con quỷ sát nhân không sai vào đâu được.

“Xem ra anh vẫn chưa tự nhận thức được mình đang hợp tác với [Nghịch Nguyệt] nhỉ── Vậy một câu hỏi đơn giản nhé, giết mà không chết thì có ý nghĩa gì nào? Anh trả lời thử xem.”

“T-Thì dễ phát động chiến tranh hơn.”

“Vậy đấy. Tôi cứ ngỡ là anh giống tôi cơ, nhưng xem ra là tôi nhầm mất rồi.”

Millicent cười nhẹ, rút con dao bạc ra khỏi người cô hầu gái rồi chuyển sang cầm bằng tay trái. Johann nhìn động tác ấy mà ngơ ngơ ngác ngác. Do không hề có chút sát khí nào, nên cậu cũng chẳng hề nhận ra. Rằng lưỡi dao ấy đã xuyên vào ngực cậu tự lúc nào.



Phố La Nelient là một khu ổ chuột trải dài khắp khu hạ cấp của Đế Đô. Bình thường thì những nơi như thế này nhất định tôi sẽ không bao giờ đặt chân tới, thế nhưng ngày hôm nay tôi buộc phải thắp lên ngọn lửa gan dạ trong tim.

Không khí sặc sụa cặn bẩn. Đường phố thì tờ mờ tối.

Tôi có thể cảm thấy đó đây những ánh nhìn hướng vào mình từ cơ số các căn nhà mục nát, thế nhưng chẳng một ai bước ra bắt chuyện với tôi cả.

Khả năng cao là bọn họ sợ hãi bộ quân phục Đế quốc Mulnite tôi đang khoác trên người. Chưa kể đây còn không phải quân phục thông thường── mà là quân phục có gắn《Huy hiệu trăng rằm》cho thấy tôi là sĩ quan chuẩn nhất vị.

Sau khi thấp thỏm bước đi được một lúc, cuối cùng tôi cũng tới được tòa lâu đài bỏ hoang cần minh.

Theo như thông tin địa chỉ có được thì chừng như đây từng là biệt thự của một đại phú hào, dựng lên vì mục đích giải trí, thế nhưng do chủ nhân đã mất dạng nên nơi đây trở thành nơi để bọn thảo khấu hay động vật gì đó lưu trú.

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi bước qua cổng vào.

Phải, một lát nữa thôi tôi sẽ phải đối mặt trực tiếp với Millicent. Đương nhiên là tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi, nhưng cái gì đáng sợ vẫn hoàn đáng sợ chứ. Đến tận đây rồi mà trong tôi vẫn dậy lên ham muốn cụp đuôi lại rồi bỏ chạy đây này.

Nhưng không, không được. Tôi đã quyết định sẽ dứt điểm với quá khứ rồi.

Một lần nữa, tôi lại hít một hơi thật sâu, rồi bước vào trong lâu đài thông qua một cái lỗ lớn trên tường. Bên trong là một nơi mờ tối, trông ngờ ngợ nghĩa địa. Sau khi tiến bước thật thận trọng để không giẫm phải gạch vụn hay đồ gia dụng nằm lăn lóc dưới sàn, chợt tôi phát hiện ra một cánh cửa kỳ quặc. Rõ là đã bị nấm mốc với rỉ sét làm cho đen sì rồi, ấy thế mà trang trí trên đó vẫn là những món đồ xa hoa tráng lệ.

Đó là khi trực giác tôi mách bảo.

Ra là vậy. Đằng sau cánh cửa này, chính là Vill và Millicent.

Tôi nuốt nước bọt, đoạn rón rén đẩy cửa.

Trải rộng đằng sau cánh cửa chính là một nhà thờ cũ nát. Chủ cũ của lâu đài này tin vào ba cái giáo lý thánh thần đấy hở── vừa lúc tôi thầm nhủ như vậy mà tiến thêm một bước,

“Cuối cùng cũng tới rồi hả, Terakomari.”

Nghe thấy tên mình được xướng lên, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhìn ra mới thấy, Millicent đang đứng gần tế đàn. Tay phải cầm con dao bạc, tay trái đút túi, nhỏ nhìn tôi với ánh mắt như loài bò sát lờ mờ tỏa sáng.

Suýt chút nữa tôi đã khuỵu gối vì sợ hãi rồi.

Thế nhưng, ngay khi chuyển ánh nhìn sang bên cạnh nhỏ, tôi đã chẳng còn cảm nhận được nỗi sợ ấy nữa.

Bởi cô hầu gái thân quen của tôi đang bị đóng đinh trên thập giá.

“── Vill!!”

“Ấy ấy, đừng có hoảng loạn vậy chứ. Con nhỏ này chưa chết đâu, dù là kiểu gì tao cũng sẽ giết nhỏ thôi.”

Kyahahaha── Millicent cười lớn.

Tôi siết chặt lấy nắm tay run rẩy, đoạn lườm nhỏ mạnh nhất có thể.

“… Trả Vill lại cho tôi.”

“Nào nào, không việc gì phải vội. Chẳng mấy khi hai đứa mình được ở riêng một mình thế này, vui vẻ hàn huyên một chút nào. Mày hẳn phải có nhiều chuyện muốn nói với tao lắm phải không?”

“Không có.”

“Tao thì có đấy.”

Millicent nhảy xuống khỏi tế đàn, bước chân vang vọng mà tiến lại gần tôi.

“── Terakomari này, mày biết tao đã phải nếm trải những gì từ ngày hôm đó tới giờ không?”

“Ngày hôm đó? Là ngày hôm nào…”

“Từ ba năm trước, cái ngày tao giật cái vòng cổ kia khỏi mày ấy.”

“………”

Đương nhiên là tôi nhớ. Cái ngày khiến tôi trở thành một hikikomori.

Nghe nói từ hôm đó trở đi Millicent cũng không đến trường nữa──

“Từ ngày hôm ấy, cuộc đời tao đã thay đổi chóng mặt. Lão cha già khốn nạn của mày đã quy cả gia đình tao vào tội phản quốc rồi trục xuất khỏi đất nước này.”

“Hơ…?”

“Bị đuổi khỏi học viện, bị đuổi khỏi quốc gia, cả gia đình tao mỗi người một nẻo, chẳng có nơi nào để trở về, cuối cùng tao đã phải gia nhập một nhóm khủng bố tên là [Nghịch Nguyệt]── Trong khi mày còn đang tận hưởng lối sống khép mình nhàn nhã, thì tao đã trải nghiệm đủ mọi thứ ác độc của thế giới này rồi.”

Tay xoay xoay con dao, Millicent tiếp lời.

“Tao phải chịu đựng tất cả những chuyện này đều là do mày cả đấy, Terakomari ạ. Đồng ý là phải bị trục xuất như thế tao mới được tham gia tổ chức [Nghịch Nguyệt] tối cao, thế nhưng đó âu cũng chỉ là kết quả. Tất nhiên là tao đồng tình với ý niệm của tổ chức── tỷ như [Phá hủy Ma Hạch] hay [Cái chết chính là khát khao của kẻ sống], thế nhưng, thứ bừng cháy bên trong tao tuyệt nhiên không phải tư tưởng tôn giáo. Suốt ba năm trời, niềm tin của tao mãi luôn bất biến── chính là một trái tim khao khát phục thù, mong mỏi được giết chết Terakomari. Chỉ như vậy thôi.”

“G-Gì vậy chứ hả?! Như vậy cũng chỉ là trả đũa thôi mà!”

“Nhưng đúng thật là tao vẫn căm hận. Lửa hận thù đang thiêu cháy con tim tao. Cứ để yên như vậy thì trái tim này sẽ cháy thành tro bụi mất. Chính vì thế── mà tao cất công chọn cái ngày trùng với ngày hôm đó ba năm trước để gọi mày tới đây, cốt là để giải quyết sòng phẳng với quá khứ của tao. Đây là một nghi lễ, nghi lễ hiến tế mày để tao có thể tiếp tục tiến bước.”

“……!”

Hóa ra là như vậy, giờ thì tôi đã hiểu rồi.

Cô gái này cũng giống như tôi, một người lạc lối không thể thoát khỏi chấn thương tâm lý từ ba năm trước, từ đó mà không thể sống thật lòng mình cho tới tận bây giờ. Đã là như vậy rồi thì có nói thêm nữa cũng chẳng ích gì. Tôi còn chuẩn bị sẵn một bọc tiền để mong sao ‘đàm phán’ được xuôi chèo mát mái, nhưng giờ cũng hóa vô dụng mất rồi.

“Tôi hiểu cảm giác của cậu. Xem ra cậu thực sự muốn giết tôi nhỉ.”

“Tao đã nói ngay từ đầu rồi. Bất biết mày có khóc lóc hay gào thét xin tha, tao nhất định sẽ không tha cho mày. Tao sẽ dùng chính đôi tay này từ từ đưa mày xuống địa ngục── Đúng rồi nhỉ, giờ tao sẽ biến mày thành cơm cuộn trứng. Một đĩa cơm lòi nhân với ‘sốt cà chua’ rưới đầy lên trên. Mày thích cơm cuộn trứng lắm mà nhỉ?”

“Hả? Đâu, thực ra tôi thích viên thịt rán hơn…”

“Vậy thì tao sẽ biến mày thành viên thịt rán!”

“Bắt đầu khó hiểu rồi đấy…”

“Dừng lại đi Terakomari! Đừng có khiêu khích ả thêm nữa!!”

Một tiếng hét vang lên từ một góc nhà thờ. Liếc qua đó, tôi chợt thấy một tên con trai tóc vàng đang khuỵu gối mà chảy máu ồng ộc ra từ bụng── chính là Johann Helders. Tự nhiên thấy một người ngoài dự đoán lại có mặt tại đây, tôi nhất thời bối rối. Còn Johann thì lại trối chết nhìn về phía này.

“Con ả này là sát nhân hàng thật giá thật đấy! Một đứa yếu nhớt như cô không có cửa đối đầu đâu! Còn biết quý mạng thì nhanh chạy về nhà rồi náu trong phòng đi!!”

“Ngươi, sao lại ở chỗ này…”

“Chuyện đấy thì liên quan gì! Nói chung là nhanh chạy đi! Con ả này nguy hiểm lắm, đang cầm Thần Cụ kia kìa. Nhìn đây, vết thương trước ngực này… đau lắm, nó không lành lại đâu!”

“Ra là vậy…”

Tôi siết chặt nắm đấm.

“Xin lỗi ta tới muộn. Giờ ta sẽ cứu các ngươi ngay đây, chờ đó một chút nhé.”

Nhất thời, Johann như không biết phải nói gì.

Nhưng rồi biểu cảm trên gương mặt anh ta sụp đổ, để rồi bắt đầu thổn thức mà hét lên “Con ngốc này nữa!!”

“Cô đúng là đồ ngốc! Ngốc nhất vũ trụ này luôn ấy! Tôi… tôi đã hợp tác với con ả kia để giết cô đấy! Mà vốn dĩ thì cô cũng có làm được gì đâu. Con ả này là sát nhân, không giống bọn quân nhân cuồng chiến đơn vị ta đâu. Quên con hầu kia đi rồi chạ──── HẶC?!!”

Toàn thân Johann nảy lên.

Ma pháp công kích sơ cấp hệ quang【Ma Đạn】mà Millicent vừa khai hỏa bắn trúng đùi Johann. Nhận đòn, Johann liền oằn mình lại dưới sàn, hét lên vì đau đớn.

Tôi sững sờ.

Khi ấy người này coi kẻ khác chẳng hơn gì sâu bọ.

“Côn trùng mà cứ vo va vo ve, điếc cả tai. Tôi đang chuẩn bị chém giết với Terakomari rồi đây, yên lặng giùm cái.”

Millicent chĩa con dao bạc về phía Johann. Đó là một Thần Cụ có khả năng vô hiệu hóa tác dụng hồi phục của Ma Hạch. Thứ đó mà đâm phải động mạch cảnh thì Johann chết là cái chắc.

Đời nào tôi lại để chuyện như thế xảy ra kia chứ.

Khoảnh khắc thấy cấp dưới của mình sắp bị giết chết, tôi cảm nhận được một ngọn lửa bùng lên từ tận sâu trong tâm khảm.

Đó là ngọn lửa giận dữ. Cơn giận kinh khủng tột bậc mà trước giờ tôi chưa từng cảm nhận.

Tôi tức thì lục túi quân phục, lựa ra một viên đá lấp lánh rồi quẳng về phía Millicent.

“Cá── Ma pháp thạch?!”

Millicent trợn tròn mắt vì bất ngờ.

Ma pháp thạch bay tới chỗ Johann, rồi phát nổ.

“GYAAAAAAAAAAAA!!!”

Johann gào lên. Chừng như anh ta bị áp lực gió thổi bay đi mất tiêu, nhưng may mắn làm sao không bị trúng đòn từ Millicent. Nếu bị ma pháp thạch giết trước khi bị Thần Cụ đánh trúng thì ít nhiều cũng sẽ được an toàn cho tới khi hồi phục.

“── Hặc! Khụ khụ… Haha, hahahaha… Được lắm Terakomari. Hóa ra cũng chuẩn bị đầy đủ ra trò đấy chứ hả.”

Khi làn khói dày dần tan đi, một hình bóng mảnh khảnh dần đứng dậy.

Tôi lại đút tay vào túi áo, mồ hôi thi nhau chảy xuống vì căng thẳng. Tôi không có mang theo quá nhiều ma pháp thạch, nên không giải quyết nhanh gọn thì coi như hết đường thắng.

Chẳng mấy chốc tầm nhìn đã trở nên rõ ràng hơn, để rồi đôi mắt tôi chạm phải đôi mắt Millicent cùng nụ cười hiểm ác trên khuôn mặt.

Đoạn, chẳng một lời báo trước, cô ta tung ra một mưa phép【Ma Đạn】.



Cũng vào thời điểm ấy, cha của Komari, ông Armand Gandesblood đang hớt hải bước đi trong Cung điện.

Chẳng rõ tự lúc nào, Komari đã biến mất. Chưa kể trong phòng cô bé còn có vô số các vệt máu còn sót lại. Rõ ràng là đã có gì đó xảy ra trong khi ông không biết.

“Điện hạ! Komari… Komari biến mất rồi!”

Bước vào phòng yết kiến mà chẳng thèm hành lễ, Armand lườm lên Hoàng đế Điện hạ với vẻ mặt tái mét. Thiếu nữ tóc vàng ngực bự bị thời gian bỏ quên suốt hàng thập kỷ kia thì lại ngả người trên ngai vàng với vẻ điềm tĩnh đến ứa gan.

“… Biến mất?”

“Phải. Chẳng rõ từ lúc nào nữa.”

“Đến giờ khanh mới nhận ra sao?”

“Hả?” - Armand thốt ra một tiếng ngu ngơ.

Hoàng đế liền thở dài một hơi, như chẳng còn biết phải nói gì thêm.

“Trông thì rõ khôn ngoan mà hóa ra lại ngu ngốc đến lạ. Komari đã rời dinh thự Gandesblood tầm một tiếng trước rồi. Villhaze bị Millicent bắt cóc, nên con bé đã thân chinh tới chỗ kẻ địch để cứu cô bé về. Ít nhất là theo thông tin trẫm nhận được từ cảnh binh thì là thế.”

“T-Tại sao chứ?”

“Tại sao đã biết thế rồi mà trẫm vẫn ngồi đây── khanh muốn hỏi thế phải chứ? Vậy để trẫm hỏi lại. Trẫm mà hành động thì có giúp ích được gì cho con bé không?”

“Điện hạ mà không hành động thì Komari sẽ bị giết mất. Chẳng lẽ Người lại nỡ bỏ rơi con bé?”

“Trẫm nào có ý định đó. Komari là con gái của trẫm với Yulinne kia mà.”

“Xin Người đừng bẻ cong sự thật. Komari là con gái thần.”

“Đừng có chăm chăm vào ba cái tiểu tiết. Nói gì thì nói, khanh bảo bọc con bé quá mức rồi đấy. Cả vụ việc lần này cũng thế, phải chi khi trước khanh không trục xuất cả dòng tộc Bluenight thì đã chẳng nên chuyện── Chung quy lại, trẫm sẽ không giúp đỡ Komari. Giúp đỡ con bé bây giờ chẳng khác nào bỏ rơi nó cả. Con bé phải tự mình đứng lên giải quyết dứt điểm với quá khứ. Đây có khi lại là cơ hội tốt đấy chứ.”

“Thần thấy tư tưởng như vậy quá nghiêm khắc đấy ạ.”

“Mà, chẳng việc gì phải lo đâu. Trẫm là Ma Cà Rồng chứ nào có phải quỷ[note54452]. Trẫm đã sắp đặt sẵn để phòng khi mọi chuyện chuyển biến xấu rồi── Có điều, trẫm đồ rằng mình chẳng việc gì phải xuất đầu lộ diện đâu.”

“Điện hạ nói vậy tức là…”

“Ắt hẳn khanh cũng đã hiểu rõ, rằng con bé không hề bình thường. Xét về độ bất thường thì có khi còn vượt xa cả trẫm ấy chứ.”

“……”

Bầu không khí giữa hai người lắng xuống. Đúng vào khi ấy,

“T-Thần xin phép!! Tâu Điện hạ, xảy ra chuyện lớn rồi ạ!”

Một viên nữ quan xộc vào phòng yết kiến, phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Ắt hẳn cô đã phải chạy rất vội, khiến bờ má ửng lên cùng hơi thở khó nhọc. Hoàng đế khẽ nheo mày.

“Có chuyện gì thế, khanh nhiều mồ hôi quá. Muốn vào tắm chung với trẫm sao? Hay là muốn được trẫm liếm láp nào?”

Viên nữ quan lơ đẹp những phát ngôn quấy rối tình dục từ Hoàng đế mà báo cáo.

“Các thành viên Đơn vị 7, nổi loạn rồi ạ! Họ đang tấn công xuống khu vực hạ cấp ạ!”



“Phố La Nelient sao? Đại tướng quân của chúng ta quả là biết trêu người mà.”

Giữa khung cảnh Đế Đô lúc chạng vạng, có một nhóm người đang gây náo loạn tứ phương tám hướng.

Đó là các thành viên của Đơn vị 7 - còn được biết đến với cái tên Đơn vị Komari - trực thuộc Quân đội Đế quốc, xấp xỉ 500 người.

Nhìn qua là thấy chẳng có một ai quản lý bọn họ cả, tất thảy đều thích làm gì thì làm với đôi mắt sòng sọc máu. Bọn họ thậm chí còn chẳng để ý thấy các thường dân đang báo tin “Có kẻ làm loạn” cho các cán bộ cấp cao. Thế mới biết bọn họ đang bấn loạn nhường nào.

“Hừm… Sau vụ này kiểu gì cả lũ cũng bị phạt nặng cho coi.”

Bellius lẩm bẩm, chừng như đã cạn lời. Thế nhưng, anh ta vẫn không ngừng đôi chân đang chạy, ráng sức chịu đựng cơn đau trên bụng, mong cầu được chiến đấu bên cạnh Đại tướng quân. Người đang chạy bên cạnh anh là Chaostel cũng mỉm cười.

“Ai quan tâm ba cái hình phạt lặt vặt kia chứ. Anh không thấy Đại tướng quân đang phừng phừng sát ý đó sao? Thấy cảnh đó rồi mà còn ngoan ngoãn ngồi nhà chờ tin mừng là việc chỉ có lũ ngu độn mới làm thôi.”

Xem ra chỉ có mình Bellius là nghiêm túc nghĩ đến hậu quả. Những kẻ khác thì chỉ biết xả bớt khao khát chiến đấu trong mình mà hồng hộc chạy tới chỗ Đại tướng quân. Đơn vị 7 là một hội những kẻ “ngoài vòng pháp luật” mà trẻ con đang khóc nghe tới cũng phải nín bặt. Nếu cần thiết thì bọn họ thậm chí còn có thể mặc kệ chỉ thị từ cấp trên mà hành động thuần túy theo bản năng.

Địa điểm mà họ đang nhắm tới là phố La Nelient thuộc khu vực hạ cấp của Đế Đô.

Phải, bọn họ đã biết được vị trí của Đại tướng quân.

Lúc rời đi, cô nàng đã chẳng hề cho cấp dưới biết được điểm đến. Thế nhưng Chaostel lại sở hữu một ma pháp mang tên【Lưới Lực Hấp Dẫn】. Chỉ cần có được một phần cơ thể mục tiêu là sẽ có thể xác định được vị trí của người đó. Thế nhưng anh đã cắn răng tiêu tốn một sợi tóc quý giá của Ngài rồi. Vậy phải làm sao đây── khi Chaostel còn đang hoang mang không biết nên làm gì, Mellaconcey bất ngờ đưa anh một sợi dây màu vàng.

“HERE YOU ARE!”

“Hả?”

“Giê! Phòng tướng quân tau vô chơi, mò cái này trong một hơi! Tội ác này vãi pờ phệch, chúng bay toàn lũ ngờ nghệch!!”

Khỏi nói cũng biết sau đó thanh niên rapper này bị xử tử hội đồng.

Gì thì gì, giờ đây anh đã nắm được đầu mối trong tay. Mặc dù Đại tướng quân đã nói vòng vo với đại ý “Đừng có tới”, nhưng đời nào anh tuân theo điều lệnh đó nổi kia chứ. Bởi lẽ Đơn vị Komari là một hội những kẻ ‘ngoài vòng pháp luật’ kia mà. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm thế chịu phạt khi chống đối mệnh lệnh từ lâu rồi. À không, phải là anh muốn bị Ngài trách phạt chứ. Như là bị Đại tướng quân đay nghiến bằng lời này, như bị Ngài giẫm đạp này, như bị Ngài siết cổ này.

“Xin hãy chờ chúng tôi, thưa Đại tướng quân! Chúng tôi xin được tới trợ lực cho Ngài!”

ỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒ────!!!!

Gầm lên một tiếng đầy khí thế, các Ma Cà Rồng thuộc Đơn vị Komari tiếp tục làm loạn.



Ngay lúc cảm nhận được ma pháp vừa được kích hoạt, tôi liền lăn lê bò toài dưới hàng ghế trường kỷ mà tưởng chừng sắp chết tới nơi. Làn mưa【Ma Đạn】bắn tới hệt vũ bão khiến cho tường với ghế xung quanh tôi bị thủng lỗ chỗ chẳng khác nào tổ ong.

“Kìa kìa kìa! Cứ lẩn lẩn lủi lủi như con chuột thế hả! Bước ra đây xem nào! Bộ mày không quan tâm đến con hầu này hay sao?!”

“Chết tiệt…!”

Ngay sau khi bị một viên đạn sượt qua mũi, tôi liền vận hết dũng khí trong người mà bò ra từ dưới ghế. Khuôn mặt Millicent trông rõ là hài lòng. Ngay lúc cậu ta nhắm【Ma Đạn】về phía tôi, tôi liền lôi ra ma pháp thạch【Chướng Bích】[note54453] từ trong túi rồi ném xuống mặt đất.

Khắc sau, một bức tường tạo nên từ ma lực được dựng lên, che chắn tôi khởi làn mưa đạn, để rồi phát ra những âm thanh đinh tai.

Chẳng rõ Millicent đã bắn được bao nhiêu phát đạn, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy【Chướng Bích】sắp bị sụp.

Sẽ được── tôi thầm nhủ như vậy, đoạn chuẩn bị một ma pháp thạch khác. Tiếp theo tốt nhất nên là loại tấn công. Nếu được thì nên là loại thật mạnh để giải quyết mọi chuyện trong một đòn──

“── Hự!”

Vai tôi bỗng nhiên đau rát.

Hình như tôi vừa bị bắn trúng. Chẳng biết tự lúc nào trên【Chướng Bích】đã bị đục thủng một lỗ, rồi Millicent lại lũ lượt bắn tiếp thông qua cái lỗ ấy. Ma thạch liên tục rơi ra khỏi túi tôi, lăn tung tóe lên mặt sàn. Trong khi còn lật đật nhặt lên từng viên một, tôi chợt nghe thấy một tiếng RẦM.【Chướng Bích】đã bị bắn hạ.

Đến lúc tôi nhận ra tình hình tồi tệ nhường nào thì cũng đã quá muộn.

Âm thanh va chạm nghe tựa sấm rền.

Viên đạn tạo nên từ ma lực xuyên qua vai trái tôi không nhân nhượng. Áp lực quá lớn khiến cơ thể tôi bay ngược về sau, lăn lộn trên sàn nhà bẩn thỉu và đụng đầu vào tường đá.

Tôi rên rỉ, đoạn cố gắng điều chỉnh tư thế mà không nổi.

Cơn đau nhức nhối phải đến vài giây sau mới ập tới.

Cơn đau hệt như bị thiêu sống trên bếp lửa. Chất lỏng đỏ tươi cứ thế trào ra từ vết thương trên vai, co giật liên hồi hệt như trái tim tôi đang đặt trên đó. Bất biết tôi có quằn quại bao nhiêu lần thì cơn đau vẫn chẳng hề thuyên giảm, và lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, thậm chí còn có dự cảm vô cùng rõ nét về cái chết đang dần ập tới bản thân.

“── Làm cái gì đấy? Mày mà chết sớm thế thì còn cái gì vui nữa hả?”

Tay khéo léo xoay xoay con dao bạc, Millicent mỉm cười.

Phải rồi. Đâu phải tôi bị Thần Cụ đâm trúng hay gì đâu. Cứ để yên một lát là Ma Hạch sẽ hồi phục liền ấy mà.

Nhưng đau quá. Cái gì đau thì nó vẫn đau. Máu vẫn không ngừng tuôn chảy. Tại sao tôi lại phải trải qua chuyện này chứ? Tại sao──

Đoạn, ánh mắt tôi chạm phải Vill đang bị đóng đinh trên tế đàn.

Trông bộ dạng nhỏ rõ là bi thương.

Trên cơ thể đầy những vết thương hở miệng, máu liên tục rỉ ra đến độ tạo thành một dòng sông đỏ thẫm trên tế đàn. Tay chân nhỏ bị đóng đinh trên bảng, thành thử trọng lượng cơ thể chính là mối nguy lớn nhất có thể khiến toàn thân nhỏ bị xé vụn ra thành từng mảnh.

So với những gì nhỏ đang phải chịu đựng thì đau đớn cỡ này có xá gì kia chứ.

Đời nào tôi lại chịu bỏ mạng nơi đây!

“── Ối chà, vẫn đứng dậy được cơ đấy. Giỏi ghê ta ơi.”

Tôi chống tay lên tường mà gắng gượng đứng dậy. Toàn thân tôi đau nhức, chân tôi run lẩy bẩy, trái tim thì như mém ngừng đập vì sợ hãi, thế nhưng tôi không thể tha thứ cho cái đứa khủng bố trước mặt tôi được nữa.

“…… Tôi, sẽ không thua!”

Khóe môi Millicent cong lên như đang run lên vì vui sướng.”

“Hừm, hóa ra cũng gan dạ ra trò đấy chứ hả. Giờ mày muốn tao bắn vào đâu tiếp đây nhỉ? Ngực? Bụng? Hay là để tao bắn mặt mày nát bấy luôn nhé? Hủy hoại gương mặt xinh đep cả chục tỷ năm mới có một, đúng là thú vui bậc nhất trần đời mà.”

“… Để tôi đính chính lại chút. Không phải chục tỷ, trăm triệu năm thôi.”

“Hả? Tự nhiên lại đi khiêm tốn, thích làm tao phát cáu hay gì?”

“Tôi đây còn cáu gấp hàng chục tỷ lần cậu!!”

Ngay khi tôi ném ra viên ma pháp thạch may mắn sao mới giữ được, tôi liền dồn toàn lực xông tới. Mục tiêu là tiếp cận Millicent gần nhất có thể. Ngoài tầm bắn của【Ma Đạn】, nhưng vẫn trong tầm ném ma pháp thạch của tôi.

“Kyaha! Đột kích hả?! Giờ thì mày điên thật rồi đấy!!”

Ngón tay Millicent liên tục xả đạn, sượt qua tai tôi. Tôi không cảm thấy đau đớn. Tôi sẽ giải quyết mọi chuyện trước khi kịp cảm thấy đau. Sau khi suýt soát né viên đạn bay đến ngay trước mắt mình,

“── Nổ đi, ma pháp thạch!!”

Tôi liền nhắm tịt mắt lại, rồi cho viên ma pháp thạch mình vừa ném lên không trung phát nổ.

Ánh sáng bùng lên.

【Bạch Thái Quang】[note54454]. Một ma pháp có thể lập tức làm lóa mắt đối phương bằng cách giải phóng một lượng lớn ánh sáng.

“Cái thứ hàng nhái xấc xược──!!”

Tôi nghe thấy tiếng Millicent rên rỉ. Xem chừng cô ả đã bị lóa mắt, nên giờ mới đưa tay lên che mặt.【Ma Đạn】tung ra tùm lum từ ngón tay mảnh khảnh kia, biến mọi thứ từ ghế trường kỷ, tranh kính hay tượng Đức Mẹ thành tổ ong hết lượt── Không được, đừng có sợ hãi, còn một chút nữa thôi.

Sau khi ráng sức luồn lách qua cơn mưa đạn kinh hoàng, cuối cùng tôi cũng đã chạm tới được Millicent.

Đôi mắt Millicent mở lớn.

Nhưng khi ấy, tôi đã ấn viên ma pháp thạch trong lòng bàn tay vào bụng dưới của nhỏ rồi.

“Mẹ mày──”

“Ma pháp thạch,【Xung Kích Ba】[note54455]!!”

ẦM! Đúng như cái tên, một làn sóng xung kích nổ ra, thổi bay cơ thể Millicent. Thế nhưng tôi vẫn chưa dừng lại. Khi Millicent hẵng còn bay trên không trung, tôi liền phát động ma pháp thạch【Lạc Nham】[note54456] tại nơi cô ả ngã dập lưng xuống. Ma lực hội tụ, hình thành một viên đá gồ ghề trên không trung.

“Nát bấy đi, Millicent!!”

“M-Mày nói──── Cái gì?!!!”

Giờ mới nhận ra thì cũng đã muộn rồi. Trong chớp mắt, hòn đá ma lực vừa tạo liền dộng thẳng xuống Millicent hiện đang bất động. Một tiếng hét thất thanh vang vọng. Âm thanh như tiếng xương gãy vang lên. Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Tôi kích hoạt tiếp một ma pháp thạch【Lạc Nham】nữa để cầm chắc phần thắng. Viên đá vừa tạo liền đâm xuống tựa sao băng, nghiền nát cơ thể Millicent không nhân nhượng.

ẦM, chấn động làm rung chuyển cả nhà thờ.

Lần này thì lại chẳng có tiếng hét nào cả. Millicent chừng như vừa làm loạn dưới tảng đá một lúc, nhưng có vẻ giờ đã kiệt sức, thành thử chẳng thấy cô ả cử động nữa.

Dẫu vậy, tôi vẫn phải thủ sẵn một viên ma pháp thạch khác để đề phòng.

Ai nhìn vào cũng có thể chắc mẩm rằng cô ả đã chết rồi.

Thế mà tôi vẫn không sao rũ bỏ nỗi bất an trong lòng cho nổi.

Đời nào Millicent lại có thể thất bại dễ dàng đến thế, đời nào có thể bị ba cái ma pháp thạch chứa toàn ma pháp hạ cấp này giết chết cho được, và quan trọng nhất── tôi không sao tin nổi là mình vừa mới giết người khác.

Dẫu vậy, sau đó Millicent vẫn cứ yên lặng, nằm yên chẳng hề cử động.

Thấy thế, tôi liền thở ra một hơi rồi quỳ rạp xuống.

Thắng── Thắng rồi. Cuối cùng cũng đã thoát được lời nguyền hikikomori rồi.

Mà không, giờ đâu phải lúc ăn mừng. Tôi hớt hải đứng dậy mà chạy tới tế đàn, nơi Vill treo lên trông hệt như một vị thánh nhân.

“Vill! Có sao không?!”

Nhỏ không phải ứng. Cũng phải, máu rỉ ra lỗ chỗ thế này kia mà.

Thế này thì buộc phải kéo nhỏ ra rồi cõng về thôi── ngay khi suy nghĩ đó lướt qua đầu tôi, cũng đúng lúc tôi đang chuẩn bị trèo lên tế đàn…

Chợt, một cơn sốc chạy dọc bắp chân tôi.

“Hơ?”

Tôi đánh mắt xuống chân, thì thấy một con dao bạc đang găm chặt vào đó.

Một bàn tay đẫm máu đang nắm chặt lấy chuôi dao. Lần từ bàn tay xuống cánh tay, đôi mắt tôi va phải Millicent, trông cô ả hệt như một con quỷ bò lên từ sâu thẳm địa ngục.

“Kyahahahahahahahahaha── Giỏi lắm, mày cũng giỏi lắm đấy Terakomariiiiiiiiiiiiiiii!!!”

Ả phát ra âm giọng kinh người.

Thốt nhiên, con dao bị rút ra, khiến tôi không sao đứng vững nổi nữa mà quỳ rạp xuống trong cơn choáng váng. Không thể nào. Tôi vừa bị đâm. Lại còn bị đâm bởi một con dao bạc. Một Thần Cụ đặc cấp có khả năng vô hiệu hóa tác dụng của Ma Hạch── chút dao động đó trong tôi thậm chí còn chẳng kéo dài được một giây.

Một cơn đau nhức nhối chạy dọc khắp cơ thể như muốn nướng chín tôi.

Miệng tôi vang lên tiếng rít sắc lẹm.

Nước mắt tuôn trào. Nước dãi rỉ ra. Cơn đau mãnh liệt cơ hồ bị thứ gì xâu xé. Vết thương này sẽ không bao giờ hồi phục, và tôi sẽ mãi mãi phải nếm trải cơn đau tột cùng này── khi não bộ tôi tiếp nhận sự thật đáng tuyệt vọng ấy, nỗi sợ dần áp đảo lấy thần trí khiến tôi cảm tưởng như mình sắp mất đi ý thức. Dù vậy, bản năng sống còn của tôi xem ra vẫn còn hoạt động tốt, nó điều khiển cơ thể tôi trườn bò trên mặt đất, tránh thật xa khỏi Millicent.

“Ơ kìaa? Terakomari-chan à, bé đí đâu vậy nhỉỉỉ?!”

“Hức!”

Đột nhiên bị đá vào bụng, cơ thể tôi văng đi. Theo bản năng, tôi ngước nhìn lên, thì thấy Millicent đang nhìn lại tôi bằng nửa con mắt, khóe miệng ả cong lên.

“Tại, sao…”

“Tại sao tao vẫn còn sống ấy hảảả?! Kyahahahaha! Ba cái ma pháp thạch hạ cấp ấy mà đòi giết nổi tao ấy hả, nhầm to rồi con ạ!!”

Cô ả nắm chặt lấy cổ áo tôi.

Tôi không thể ngăn mình đánh mắt đi khỏi vẻ mặt đáng kinh hãi trước mặt. Khi ấy, tảng đá vừa bị phá vỡ xuất hiện trước mắt tôi. E rằng Millicent đã sử dụng một loại ma pháp nào đó để giảm thiểu sát thương── mà giờ nào phải lúc để bình tĩnh phân tích thế này chứ.

“Này, đau không? Đau lắm phải không? Máu chảy ra ồng ộc thế nào kia mà ha.”

“D-Dừng lại đ…”

“BẢO DỪNG LÀ TAO DỪNG CHẮC, NGU VỪAAAAA THÔI!!”

Tầm mắt tôi nổ pháo hoa tanh tách. Đến lúc tôi hiểu ra mình vừa bị đấm thẳng má không nhân nhượng thì tôi đã nằm ngửa lên mặt sàn rồi. Tôi định bụng đứng dậy một lần nữa, nhưng cơn đau ở bắp đùi liền nhói lên khiến tôi lại khuỵu xuống, va ngực vào gạch lát đá.

Millicent liền phát ra tiếng cười ồn ã, nghe đến là kinh dị.

“Mà, với mày thì cỡ đó đã là cố gắng lắm rồi đấy nhỉ? Tao còn không tin được là mày lại có gan phản kháng cơ.”

Ả tử thần chầm chậm tiếp cận tôi với những tiếng bước chân vang lên cồm cộp. Toàn thân tôi run lên vì sợ hãi.

Con dao bạc tỏa sáng lấp lánh.

“── Nhưng mà nhé, muốn xử tao thì mày xuất phát hơi bị muộn rồi đấy, cỡ ba năm lận. Mày cũng chỉ là một đứa mít ướt, tối ngày bị bắt nạt, xưa nay vẫn chẳng hề thay đổi. Có cố gắng mấy thì kết quả vẫn chẳng khác đi tẹo nào đâu. Những đứa như mày ấy, chỉ có nước bị trục xuất khỏi thế giới này thôi, còn đếch thể để lại minh chứng cho thấy tụi mày từng hít thở nữa kia. Chẳng khác nào lũ sâu bọ cả.”

Chẳng phải là do mất mặt hay danh dự gì cả, nhưng chẳng rõ tự lúc nào tôi đã nấc nghẹn.

Đâu cũng thấy đau. Bờ vai vừa bị bắn, bắp chân vừa bị đâm, bên má vừa bị đấm, con tim vừa bị đục khoét, nơi nào cũng đau đớn cả.

“Ha! Khóc luôn? Quả nhiên ngữ như mày đúng thực là rác rưởi. Mày nghĩ chỉ cần khóc là chuyện sẽ đâu vào đấy chắc── Để tao nói cho mày nghe, thế giới này đéo có ngọt ngào đến vậy đâu! Nói mấy nói nữa chắc mày cũng đếch hiểu, nhưng khi bị trục xuất khỏi đất nước này là tao đã thừa biết, rằng khóc lóc cũng chẳng có một ai tới cứu mày hết! Người duy nhất mày có thể nhờ cậy chỉ có thể là chính bản thân mày thôi!!”

“I-Im đi, im đi. Tôi, không có, khóc…”

“Lại còn ra vẻ!!”

Một viên đạn bắn ra khỏi tay ả, trúng vào mé sườn tôi. Hình như có gì đó không đúng với cơ thể này rồi, bởi giờ tôi chẳng còn cảm thấy đau nữa. Millicent tiếp cận tôi với vẻ giận dữ trên khuôn mặt, để rồi, chẳng hề nhân nhượng, ả sút vào bụng tôi.

“Hự!!”

Không thể chịu đựng được nữa. Tôi oằn mình lại trên mặt sàn, tay ôm chặt lấy bụng.

“Kyahahaha! Khó coi quá đấy Terakomari!!”

Millicent cười lớn như một đứa ngốc, đoạn đưa tay ra giật tóc tôi.

“Nào nào, tao sắp biến mày thành cơm cuộn trứng rồi đấy, thích không?”

“Nghe ra… cậu, còn thích cơm cuộn trứng… hơn cả tôi đấy nhỉ…”

“Ý kiến hả?!!”

Tôi bị dộng thẳng mặt xuống sàn.

Tầm mắt tôi hóa một màu trắng xóa, chẳng thể suy nghĩ được điều gì nữa.

“── Cũng đến lúc mày dùng tới Giải Phóng Liệt Hạch rồi đấy nhỉ? Ít nhiều gì thế cũng đỡ chán hơn thế này nhiều. Tao đã tốn ba năm trời chuẩn bị rồi, mày mà không dùng thì phí lắm đó.”

Ả đang nói gì, tôi chẳng sao hiểu nổi.

Thấy tôi không phản ứng, Millicent lẩm bẩm, rõ là đang mất hứng.

“Gì chứ? Bộ phải có điều kiện mới phát động được hả? Hay là không thích dùng? Sợ quá không muốn đánh nữa hả mày?”

“………”

“NÓI GÌ ĐÓ COI!!”

Ả hét thẳng vào tai tôi, khiến đầu tôi trở thành một mớ bòng bong.

Millicent tặc lưỡi đầy cười điệu mà tiếp lời.

“…… Mày đúng là đếch biết gì thật. Bộ không phải mày cho rằng mình có Giải Phóng Liệt Hạch, có cơ thắng tao nên mới tới đây à?”

“Biết, gì đâu. Tôi không biết…”

“Thế mày tới đây làm gì? Với thực lực của mày thì tao có trồng cây chuối cũng thắng được── Hay đến chuyện đó mày cũng không biết?”

Tôi đâu có ngu đến thế.

Có điều, đây nào phải chuyện thắng được hay không.

Cũng chẳng phải chuyện sống hay chết──

“…… Tôi tới, vì Vill…”

Tôi bị sặc, máu bắn tung tóe.

Dẫu vậy, tôi vẫn không ngừng lại.

“Tôi tới đây, là để cứu Vill. Mặc dù tôi thấp bé, vận động chẳng ăn ai, ma pháp còn chẳng dùng được, chỉ là một Ma Cà Rồng vô dụng chẳng được tích sự gì… Khi tới đây, thật ra, tôi đã sợ lắm, sợ vô cùng. Chân thì run lẩy bẩy, định quay đầu bỏ về chẳng biết bao nhiêu lần… Dẫu vậy, tôi không muốn phải, chạy trốn thêm nữa…”

Đến hít thở cũng đau đớn thấy lạ.

Dù vậy, tôi vẫn không ngừng nói.

“Tôi không muốn, phải nhốt mình trong phòng thêm lần nào nữa! Vậy nên tôi mới tới đây! Tôi yếu, chuyện đó tôi thừa biết!

Thế nhưng tôi vẫn buộc phải tới đây! Vì những người quan tâm tới tôi, tôi nghĩ, mình buộc phải cố gắng hết sức!”

“……!”

Millicent vừa lùi lại nửa bước── tôi có thể cảm nhận được điều ấy.

Tuy nhiên, đó cũng có thể là do tôi tưởng tượng.

Bởi ngay sau đó, cô ả liền bùng phát cơn giận mà gầm lên.

“…… ‘Cố gắng hết sức’? Đừng có đùa với tao! Cố gắng hết sức mà có được điều mình muốn thì đã chẳng ai phải chịu cảnh khổ sở!!”

Ả dồn lực sút thật mạnh vào bụng tôi. Tôi định bụng phản bác gì đó, nhưng cơ thể đã chẳng còn sức lực nữa rồi.

Millicent thở ra một tiếng, như thể đã chẳng còn điều gì muốn nói nữa.

“Ngứa mắt. Ngứa hết cả mắt. Biết rõ bản thân yếu như bún thiu mà sao mày còn đòi chống lại tao kia chứ? Đúng là đếch thể nào hiểu nổi… Thôi đủ rồi. Không phải lo, tao sẽ cho mày an lạc ngay đây. Sau đó thì── đúng nhỉ, hay hủy diệt Đế quốc Mulnite luôn ta? Đất nước này rặt toàn một lũ người khó coi hệt như mày mà, thôi thì cứ giết hết luôn cho đỡ chướng mắt.”

“………”

Ả này là một con quỷ. Một con quỷ vô nhân tính.

Khi nãy tôi đã tưởng “Hóa ra nhỏ này cũng giống mình”, thế nhưng hóa ra đó là sai lầm tai hại. Ả này vẫn chẳng hề thay đổi chút nào so với ba năm trước, thậm chí ngay cả mong muốn thay đổi cũng chẳng hề có luôn.

Ả vốn dĩ đã thối nát tới tận lõi, vẫn là một kẻ sát nhân tìm kiếm lạc thú qua việc hành hạ người khác.

Toàn thân tôi đau nhức. Có dồn biết bao nhiêu sức lực cũng chẳng thể nào di chuyển cho được.

“── Nào thì, đầu tiên cứ xử con hầu này trước cái đã. Terakomari, nhìn cho rõ vào. Giờ tao sẽ biến nhỏ hầu quý giá của mày thành một tảng thịt đó nha.”

Ả vừa nói gì? Giết ai── Vill ư?

“Hừm… hình như vẫn còn đang ngủ. Tao muốn chém lúc nó đang thức cơ. Làm vậy thì sẽ dễ thấy vẻ mặt đau khổ của nó hơn── giờ cứa nó một tí nó có dậy không ta?”

Millicent bước lên một bước.

Với khuôn mặt tràn trề ác ý hiểm độc, đôi tay xoay xoay con dao──

Chờ đã.

Tôi không cho phép.

Giờ không phải lúc, để mà nản chí.

“…… Dừng lại.”

Millicent vẫn không dừng bước.

Tôi từ từ đứng dậy. Thắp lên ngọn lửa dũng khí trong tim, nghiến chặt cơn đau như đang thấm vào đến từ tế bào, tôi đánh mắt lườm kẻ hung tợn đằng kia trong tuyệt vọng.

“… Không được, chạm vào Vill. Tôi sẽ, đánh bại, cô…”

Millicent nghiến răng ken két.

“Này nhé, mày đừng có làm tao mất hứng nữa có được không vậy? Đã chơi là phải chơi hết mình chứ. Cứ giữ bộ dạng ấy mà đánh thì tao giết mày cái một à.”

“Đời nào, tôi chết được cho nổi. Đời nào, tôi lại để một kẻ như cô, giết hại được chứ hả…”

Không thể bỏ cuộc ở đây được.

Bởi Vill đã làm mọi thứ vì tôi.

Bỏ rơi nhỏ thì tôi còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa.

Chưa kể, tôi còn là Thất Hồng Thiên Đại tướng quân mạnh nhất, làm sao có thể yên lặng nhìn cấp dưới bị giết chết được.

Vậy nên, tôi sẽ đập chết, kẻ đang đứng trước mặt mình.

“HAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!”

Gào lên khí thế là vậy, nhưng tôi đang phải lê chân để mà xông tới Millicent.

Tất nhiên tôi chẳng có kế hoạch gì hết. Chỉ là một đòn đột kích thấm đẫm nghị lực mà thôi. Phải dộng một phát thẳng vào khuôn mặt ả── Thầm nhủ như vậy trong lòng, tôi cố gắng vận hết sức mình mà tiến tới.

“Nhiễu sự!!”

Một cú đá vòng va chạm ngay mặt tôi. Không sao đứng vững được nữa, tôi ngã cái uỵch trong mê man. Dẫu vậy tôi vẫn không từ bỏ, mà tiếp tục vận lực toàn thân đứng dậy khỏi bể máu.

“Chưa đâu. Tôi vẫn còn đánh được…”

“Thế tao mới bảo mày là cái đồ nhiễu sự mà────!!”

Cơn lũ【Ma Đạn】bắn tứ lung tung sượt qua má tôi, qua vai tôi, trúng vào mé sườn tôi, khiến một lượng máu lớn đến kinh hoàng văng ra phía sau. Dù vậy thì tôi vẫn không dừng lại. Đằng nào những vết thương thế này cũng sẽ lành lại mà thôi. Dù tay có gãy, dù lục phủ ngũ tạng có bị khoét ra, giờ đây tôi chỉ cần cố gắng chịu đựng mà tiến công là được rồi.

“Tôi không cho phép… Nhất định, tôi sẽ đưa Vill trở về!!”

“Cái thứ giả nhân giả nghĩa! Chỉ là một hikikomori thôi mà cũng to mồm gớm nhỉ!”

“Tôi không phải hikikomori! Sau khi đánh bại cô tại đây, tôi sẽ tiến thêm được một bước nữa!!”

“Một bước nữa ấy hả? Vậy để tao bẻ đi cái chân thon thả kia làm đôi nhá!”

“Nhất định tôi sẽ không thua! Kẻ ác như cô, kẻ làm tổn thương người khác như cô, nhất định tôi sẽ không thua!! Nhất định cô sẽ phải chịu trừng phạt!”

“Ha! Mồm thì to lắm, thử làm được đi rồi hẵng nói tiếp nhááááááááá!!!!”

Millicent giơ hai tay ra, để rồi ma lực liền hội tụ vào đó. Không ổn rồi── đến lúc tôi nhận ra điều đó thì cũng đã quá trễ. Một ma pháp trận chợt xuất hiện trên lòng bàn tay ả, chẳng mấy chốc một tia laze bay ra với tốc độ không sao nắm bắt nổi.

Ma pháp công kích hệ quang thượng cấp【Tà Quang Bối Giáo】[note54457].

Không thể tránh ma pháp này. Đúng là cơ thể tôi không thể cử động được thật, nhưng giờ tôi mà tránh thì đòn này sẽ trúng trực diện Vill đang bị đóng đinh phía sau lưng mất.

“──!!”

Ngay sau đó, một chấn động khủng bố bao bọc toàn thân tôi.

Tầm nhìn của tôi trở thành một màu trắng, ngay đến ý thức của tôi suýt chút nữa cũng bị cắt đứt, thế nhưng may mắn làm sao tôi vẫn chống chịu được. Vết thương bị khoét sâu, mạch máu bị vỡ ra, và ngay lúc tôi tưởng chừng mình sắp chết tới nơi, chợt toàn thân tôi bị thổi bay hệt như gió cuốn.

Đến khi nhận ra thì tôi đã một lần nữa nằm ngửa trên mặt sàn, mắt hướng lên trần nhà.

Cơ thể tôi không cử động. Ngay đến ngón tay cũng không lay chuyển được.

Xem chừng cơ quan cảm thụ đau đớn trong tôi đã hỏng từ lúc nào mất rồi, bởi dù cho rõ ràng cơ thể tôi đã nát bấy, ấy vậy mà tôi lại chẳng hề cảm nhận được chút đau đớn nào nữa.

Trời── Vậy là tôi sẽ chết như thế này sao?

Cay cú. Quá đỗi cay cú. Không thể đánh bại được Millicent, chẳng thể cứu được Vill, tôi sẽ bị giết khi còn là một đứa hikikomori bất tài đến vô phương cứu chữa thế này sao?

Tôi không muốn như vậy.

Tôi đã cố gắng tới nhường này, đã đốt cháy ngọn lửa dũng khí trong mình rồi cơ mà.

Tại sao kết cục lại thành ra thế này cơ chứ.

“Komari-sama.”

Trong khi tôi còn đang chìm dưới vực sâu tuyệt vọng, chợt một giọng nói vang lên.

Ban đầu tôi còn tưởng là ảo thanh, nhưng không phải. Chừng như tôi đang nằm ngay sát tế đàn. Khi chuyển ánh nhìn lên trên một chút, đập vào mắt tôi là bên trong váy của Vill - hiện vẫn đang bị đóng đinh.

Quần trong đen.

Ấy không, đang nhìn cái quái gì thế hả tôi ơi? Bộ thím là biến thái chắc? Trời đất, chắc đang trên bờ vực sinh tử nên đầu tôi cũng phát điên theo mất rồi.

“Komari-sama.”

Đến đây, tôi không khỏi bất ngờ. Không phải đang nói vụ quần trong đâu nhé.

Vill chừng như đã lấy lại được ý thức.

“Vill… ta xin lỗi… ta đã, không thể cứu ngươi…”

Khục, máu phun ra khỏi miệng tôi. Giờ thì đến cả nói chuyện tôi cũng khó lòng làm được nữa. Có cố nói tiếp thì cũng chỉ phun ra được những tiếng hiu hiu đầy thảm hại mà thôi.

Vill mỉm cười, hàng nước mắt chảy xuống nhuốm đầy máu tươi.

“Thật không còn lời nào có thể diễn tả. Một lần nữa, tiểu thư lại tới cứu em như thế này…”

Không phải. Không phải vậy đâu, Vill.

Ta vẫn chưa thể gặt hái được thứ gì cả. Ta chỉ là bốc đồng bước ra khỏi phòng mà tới đây, để rồi bị giết hại dã man tàn bạo. Kỳ tài hiếm có khó tìm mà thấy ta thế này hẳn sẽ sốc lắm đấy.

“Xin đừng buồn bã như vậy ạ, tiểu thư đã cố gắng hết mình rồi. Giờ đây người không còn là Ma Cà Rồng hikikomori nữa đâu, có thể ưỡn ngực tự hào mà sống rồi đấy ạ.”

Ưỡn ngực cái quái gì kia. Quả nhiên ta vẫn cứ là đứa Ma Cà Rồng hikikomori bất tài vô tướng mà── Chừng như cảm nhận được tâm tư của tôi, nụ cười của nhỏ trông có gì đó thâm sâu khó tả.

Đến đây, mắt tôi mở lớn.

Vill đang vận hết sức kéo cánh tay phải hiện đang đóng đinh lên phía trước. Cây đinh rơi ra, để rồi một lượng máu nhiều đến khó mà tưởng tượng nổi rơi tí tách xuống sàn nhà. Nhìn tôi đã thấy đau rồi. Trong một khắc Vill cũng có nheo mày lại, nhưng rồi ngay lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh thường thấy.

“Tiểu thư là người mạnh nhất thế giới, đồng thời cũng là người dịu dàng nhất thế giới. Thế nhưng── do không đủ tự tin, nên tiểu thư mới bất an như vậy thôi ạ.”

Chầm chậm, nhỏ giơ cánh tay phải đẫm máu của mình ra.

Ngay trên đầu tôi, là một ngón tay trắng nõn.

Một giọt máu liền rơi xuống từ đầu ngón tay ấy,

“── Taaaaaaaaaao vẫn chưa chết đâu nhé Terakomari ơiiiiiiiii!!”

Bất giác, một âm giọng chói tai vang lên.

Chẳng cần nói cũng biết, đó chính là Millicent. Tuy rằng không thấy được dáng hình, nhưng nghe tiếng bước chân khi tới gần tôi kia là đủ biết tâm trạng ả đang cực kỳ không tốt.

“Chờ đấy Terakomariiiiiiiiiiiiii!!! Tao sẽ dùng con《Ngân Diệt Đao》này xẻo mày ra thành từng mảnh!!”

Cứ thế này thì tôi sẽ bị giết mất, không đùa nổi đâu. Mặc dù trong đầu tôi hiểu rõ điều đó, nhưng cơ thể tôi lại chẳng thể nào cử động nổi. Đến trái tim tôi cũng từ chối đập.

Tầm nhìn của tôi hội tụ vào một điểm.

Chính là ngón tay của Vill. Chính là chất lỏng đỏ thẫm. Chính là nguồn ma lực. Chính là chất dinh dưỡng của Ma Cà Rồng. Chính là thứ thức uống tôi ghét cay ghét đắng.

“Xin hãy tha thứ cho em, Komari-sama. Sau này tiểu thư muốn trừng phạt em thế nào cũng được.”

Một lời tạ tội thiếu vắng cảm xúc.

Từ đầu ngón tay kia, chất lỏng đỏ hồng rớt xuống.

Chất lỏng rơi xuống thật nhanh do trọng lực, để rồi── tóc, tan ra nơi đầu môi tôi.

Khoảnh khắc ấy, đất trời nhuộm trong một màu đỏ hồng.



Vô vàn các [tương lai] trôi chảy vào trong não bộ cô dưới dạng các hạt ánh sáng.

Quả là một cảnh tượng chói lòa. Đây là lần đầu tiên cô được mục sở thị một người sở hữu tương lai sáng lạn đến nhường này. Các khả năng cứ thế trải rộng đến vô biên vô hạn, tới độ ngay cả【Pandora Poison】cũng chẳng thể nào nắm bắt được tất cả── Người này, nhất định sẽ có thể đạt được mọi điều trong tương lai, cô thầm nhủ.

── Phải, sẽ không sao đâu. Mình đã nhìn thấy, vô cùng rõ ràng.

── Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Komari-sama cũng sẽ không bao giờ quy hàng.

Bất giác, cô mỉm cười. Một nụ cười an tâm. Bởi tương lai của người con gái cô kính yêu hóa ra lại ngập tràn ánh sáng đến nhường ấy.

“── Komari-sama, tiểu thư nhất định sẽ không thua đâu ạ.”

Miệng lẩm bẩm những điều ấy, Villhaze từ từ khép bờ mi nhuộm trong sắc đỏ lại.



“Vì những điều trên mà thưa Điện hạ, Người phải điều quân xuống khu vực hạ cấp ngay lập tức.”

“Muốn có quân thì đã có quân rồi đấy. Đơn vị 7 đó thôi.”

“Cái bọn đó nào phải quân đội, chỉ là một cái hang ổ tội phạm thôi ạ.”

“Khanh đó, dù gì cũng là quân đội chính quy của Đế quốc mà lại── Hừm, chờ một chút.”

Trước một Armand đang ra sức thuyết phục, Hoàng đế ngồi trên ngai vàng chỉ giơ một bàn tay lên, nheo mắt lại mà nhìn lên trời. Đang lúc nguy cấp thế này mà Người lại làm gì── Armand không khỏi cảm thấy bực bội trong lòng khi phải chờ người kia nói tiếp.

Mỹ thiếu nữ tóc vàng ngực bự liền nở một nụ cười toe toét.

“Nghe chừng xúc xắc đã được gieo rồi ha.”

“Thưa Điện hạ, thần không hiểu ý Người.”

“Không hiểu thì dùng cái đầu suy nghĩ đi mà hiểu. Một phản ứng ma lực khổng lồ vừa mới xuất hiện. Địa điểm là tại khu vực hạ cấp của Đế Đô. Nói cách khác, Komari vừa mới uống máu đấy.”

“Cái gì?!”

Mồ hôi lạnh chạy dọc khuôn mặt Armand. Cuối cùng tình hình cũng đã đến độ không thể cứu vãn được nữa rồi.

Dẫu vậy, Hoàng đế vẫn không hề tắt đi nụ cười bạo gan trên khuôn mặt.

“Thế này coi như là vấn đề đã được giải quyết rồi ha.”

“… Người nghiêm túc sao? Điện hạ có biết thần đã phải cố gắng đến nhường nào để ngăn không cho con bé uống máu không hả?”

“Không việc gì phải lo, bi kịch ba năm trước sẽ không tái diễn nữa đâu.”

“Nhưng mà.”

“Chẳng lẽ con gái ruột của khanh mà khanh lại không tin tưởng? Con bé sau khi trở thành Thất Hồng Thiên đã gặp gỡ rất nhiều người, để rồi tính cách thua cuộc ngấm sâu bên trong con bé đã được rửa trôi đi từ lúc nào chẳng biết rồi. Dù có uống máu con bé cũng sẽ không đánh mất bản thân đâu── mặc dù vẫn sẽ có để lại chút di chứng cho cơ thể.”

“………”

Bất giác, Armand nghiến răng.

Nguyên do khiến Komari ghét máu chính là bởi Armand đã thôi miên để cô bé tin là như vậy.

Mặc dù bản thân không hề nhận ra, nhưng cô bé đó sở hữu một sức mạnh vô cùng kinh khủng trong cơ thể.

《Giải Phóng Liệt Hạch》── Một thứ năng lực đặc dị có xác suất xuất hiện vô cùng thấp. Một tuyệt chiêu cuối cùng nằm ngoài tiêu chuẩn có thể trích xuất sức mạnh khởi nguyên ngủ sâu trong người sở hữu bằng cách cắt đứt liên kết bảo hộ của Ma Hạch.

Trong trường hợp của Komari, điều kiện để giải phóng tuyệt chiêu này chính là [Uống máu của người khác].

Từ trước đến nay, Komari mới chỉ phát động Giải Phóng Liệt Hạch đúng ba lần.

Một lần là vào năm ba tuổi. Sau khi uống máu lần đầu tiên trên bàn ăn, Komari đã tàn sát từng Ma Cà Rồng một trong gia tộc Gandesblood.

Lần thứ hai là vào năm mười tuổi. Khi ấy có một cô hầu gái mới được nhận vào làm đã lỡ tay thêm máu vào thức ăn phục vụ cho Komari. Người hầu gái ấy đã bị giết trong tích tắc.

Lần thứ ba là vào năm mười hai tuổi. Khi cô bé bị bọn bắt nạt bạo hành, chẳng rõ tại sao máu bỗng nhiên lọt trúng miệng cô bé và đám bắt nạt đã chết bất đắc kỳ tử. Nghiêm trọng hơn, toàn bộ những người có mặt tại học viện, bất biết là học sinh hay giáo viên, cũng đều bị sát hại. Chưa kể Đơn vị 3 thuộc Quân đội Đế quốc đương thời vốn dĩ được điều động đi trấn áp tình hình cũng đều hy sinh vì nhiệm vụ, kể cả Thất Hồng Thiên.

Nói cách khác, cho Komari uống máu chẳng khác nào khai màn cho một cuộc thảm sát bất phân địch ta, ấy thế mà── cái kẻ đầu sỏ chủ đích khiến cho vụ việc này xảy ra thì lại khoanh chân đầy diễm lệ mà chẳng hề có vẻ gì là ưu tư hết cả.

“Thất Hồng Thiên là một đám chuyên gia chém giết, vậy nên sự tồn tại của một Thất Hồng Thiên yếu đuối đích thị là một sự báng bổ. Nguyên do khiến trẫm công nhận để Komari trở thành Thất Hồng Thiên là bởi trẫm muốn con bé có thể tự mình đứng dậy, nhưng quan trọng hơn── chính là bởi con bé vô cùng phù hợp với ý nghĩa thực sự của việc trở thành Đại tướng quân.”

“Không thể nào…”

“Ôi thật đáng mong chờ làm sao. Cho trẫm thấy đi Terakomari. Giá trị thực sự của năng lực Giải Phóng Liệt Hạch tối cao chưa từng có tiền lệ xuyên suốt ngàn năm lịch sử Đế quốc, 【Phủ Tuất Cô Hồng】[note54458].”

Hoàng đế ngước nhìn lên bầu trời trong vẻ đê mê.

Bên ngoài khung cửa sổ trần tại Cung điện là một vầng trăng rằm đỏ huyết, đẹp đẽ đến rùng mình.



Các Ma Cà Rồng trực thuộc Đơn vị Komari hộc tốc chạy vào trong tòa lâu đài bỏ hoang, thế nhưng, vừa lúc đặt chân vào nhà thờ, cả bọn đã tái xanh cả mặt.

Khung cảnh khi ấy quả thực vô cùng khác thường.

Tứ phương tám hướng xung quanh nơi nào cũng phủ máu mà chẳng rõ là thuộc về ai. Một cô gái tóc xanh đứng ngay tâm nhà thờ. Nhìn con dao bạc cô đang cầm trên tay, cả bọn chắc mẩm rằng con ả này chính là kẻ khủng bố đã làm loạn tại hội trường bữa tiệc hai tuần trước không sai vào đâu được.

Như mọi khi thì bọn họ nhất định sẽ lao vào tấn công không do dự, thế nhưng── điều khiến Đơn vị Komari vốn dĩ luôn hừng hực tâm thế chiến đấu phải yên lặng nằm ở tận sâu bên trong nhà thờ, phía trên một tế đàn.

Chính là một cô hầu gái bị đóng đinh.

Và quan trọng hơn── bên dưới cô hầu ấy, chính là Đại tướng quân Terakomari mà mọi Ma Cà Rồng đều kính yêu, trong tư thế nằm ngửa.

Chẳng lẽ Đại tướng quân đã bị ả khủng bố kia đánh bại?

Khoảnh khắc thứ suy luận đáng kinh hãi đó vụt qua đầu các Ma Cà Rồng, thì chợt, dị biến xảy ra.

Đại tướng quân từ từ dựng người lên, hệt như một kẻ đã chết nay lại đội mồ sống dậy. Y phục tả tơi, cơ thể toe toét máu, cùng một gương mặt vô cảm đến rùng mình──

Đôi môi nhỏ nhắn của cô gái, khe khẽ cử động.

“Giết.”

Khắc sau, BÙNG!, một cơn lốc ma lực đỏ hồng thổi kín nhà thờ. Không phải, không chỉ dừng ở nhà thờ. Dòng chảy ma lực kinh hoàng tỏa ra từ Đại tướng quân đang bao trùm cả lâu đài bỏ hoang, cả khu vực hạ cấp, cả Đế đô nếu không muốn nói là toàn bộ khu vực Đế quốc, để rồi nhuộm cả đất cả trời trong một màu đỏ hồng.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng toàn bộ Ma Cà Rồng chứng kiến.



Sợ hãi, bối rối, bất an. Tất nhiên bọn họ có cảm thấy những cảm xúc tiêu cực như vậy, thế nhưng thứ thật sự áp đảo các Ma Cà Rồng tại nơi đây chính là kỳ vọng cùng niềm vui sướng không bờ bến.

Một Đại tướng quân có thể nhuộm đỏ cả bầu trời.

Đây chính là thực lực (cực kỳ mạnh) của Terakomari Gandesblood.

“Đại tướng quân.”

Bất giác, có ai đó mở miệng, để rồi những người khác cũng bắt đầu lên tiếng hệt như hiệu ứng dây chuyền.

“Đại tướng quân!” “Đại tướng quân Komarin!” “Cuối cùng Ngài cũng thể hiện thực lực rồi kìa!” “Xử chết mẹ con khủng bố đi Đại tướng quân ơi!!” “Komarin! Komarin! Komarin!!”

Tinh thần của các Ma Cà Rồng ngày một dâng cao, để rồi cuối cùng tạo thành tiếng hô hào Komarin ngoài tầm kiểm soát. Trong cơn cuồng dại phủ kín cả nhà thờ ấy, Đại tướng quân Komari quan sát kẻ thù không đội trời chung trước mặt bằng ánh mắt sắc lẹm.



Millicent Bluenight khẽ nheo mày.

Bởi Terakomari khi nãy rõ ràng đã bị đánh bại, giờ đây lại có thể tiếp tục đứng dậy. Chưa kể, toàn thân cô ấy đang tỏa ra một lượng ma lực vô cùng bất thường cả về lượng lẫn chất.

Bỗng, từ sau lưng ả vang lên tiếng hoan hô nồng nhiệt.

Chẳng biết tự lúc nào đã có một loạt Ma Cà Rồng khoác lên mình quân phục đang thủ sẵn trước cửa vào. Mẹ cái con này, hóa ra nó có gọi hội── Millicent nghiến răng, đoạn quay về phía Terakomari.

“Terakomari này, tao có bảo nếu mày dám kể chuyện cho ai thì tao sẽ giết con tin mà nhỉ? Trên cây thập giá kia có gắn bom đấy nhé. Chỉ cần tao đổ chút ma lực vào là──”

Bất giác, ả nín thở.

Biến mất rồi.

Terakomari đã biến mất.

Millicent dáo dác quan sát xung quanh. Không thể nào. Nó chạy đâu mất rồi? Mới nãy nó còn ở đó cơ mà── và ngay lúc ả cảm thấy mồ hôi đang chạy dọc sống lưng mình.

Thốt nhiên, một đòn cực mạnh đâm lún vào bụng ả.

“Hự! Hặc!”

Một tiếng la đau đớn thoát ra khỏi miệng ả. Ả loạng choạng, nhưng nhờ có sức mạnh bẩm sinh mà ả may mắn vẫn đứng vững được.

Đôi mắt ả mở lớn vì thất kinh khi nhìn xuống mé sườn mình. Bụng ả đã bị xé toạc, khiến dòng máu tươi cứ thế ồng ộc chảy ra ngoài. Cơn đau quá đỗi mãnh liệt như thế nội tạng của ả đang lòi hết cả ra ngoài. Không, có thể chúng chuẩn bị rơi ra ngoài thật mất rồi. Ngay khi hiểu ra được điều ấy, bờ má Millicent liền co giật.

“Mày vừa, LÀM CÁI ĐÉO GÌ THẾ HẢẢẢẢẢẢẢ?!!”

Nhóm Ma Cà Rồng tung hô nhiệt liệt. Nhìn ra mới thấy, Terakomari đang đứng cách ả đâu đó chừng ba mét.

Đôi mắt đỏ hồng tỏa sáng rực rỡ── còn đỏ hơn hẳn màu đỏ hồng bình thường, cánh tay phải cô gái nhuốm đầy máu tươi của Millicent. Vẻ ngoài của Terakomari giờ đây trông chẳng khác nào một con quái vật, chẳng còn chút vẻ hèn nhát nào ở một người hay bị bắt nạt nữa.

Cô gái chẳng nói chẳng rằng, cứ vậy nhìn chăm chăm vào Millicent.

“…… C-Cái gì vậy hả? Đừng bảo tao là… Giải Phóng Liệt Hạch…?”

“………”

“Nói gì đó coi!! Nhìn này, bụng tao bị mày xé toạc ra rồi đấy! Mày tính giải quyết thế nào đây, hả?!!”

“……t”

“Đếch gì?! Tao đéo nghe rõ!!”

“Giết.”

Terakomari dậm chân đạp đất. Ngay lúc thấy luồng ma lực đỏ hồng tung bay trong gió lao tới với tốc độ tựa gió thoảng, Millicent liền cảm nhận được nỗi sợ ở cấp độ bản năng rồi liên tục khai hỏa【Ma Đạn】. Vô số viên đạn ánh sáng tung ra từ hai đầu ngón tay xuyên thủng màn đêm trong nhà thờ. Ấy thế mà chẳng một phát nào trúng được Terakomari. Cô nàng né đạn với tốc độ khiến cho người khác phải hoài nghi không rõ liệu cô có thực là sinh vật sống hay không. Chết rồi, nhanh quá!

“!!”

Một nắm đấm xuất hiện ngay trước mắt ả.

Nắm đấm của cô siết lại trông nhỏ nhắn y như một đứa bé, vậy nhưng Millicent lại cảm thấy một luồng sát khí bất thường mà vô thức cong người né tránh. Nắm đấm không trúng vào khuôn mặt liền đâm xuyên qua bức tường sau lưng Millicent.

Đoạn, ma lực bùng nổ đến kinh thiên động địa.

Millicent bị vụ nổ thổi bay đi rồi ngã dập mông xuống đất.

Nhìn ra mới thấy, bức tường bằng gạch kia vừa bị thổi bay đi chẳng khác nào một món đồ chơi.

Khuôn miệng mở ra vì sốc giờ chẳng làm sao có thể đóng lại nổi. Không thể nào. Chắc chắn là đang đùa. Nhầm rồi.

Mục tiêu của ả suốt ba năm ba qua chính là nghiền nát năng lực Giải Phóng Liệt Hạch của Terakomari. Phải nghiền nát cô gái ấy như vậy ả mới thực sự cảm thấy rằng mình đã mạnh mẽ hơn.

Dẫu vậy── thế này đúng thực là ngoài sức tưởng tượng.

Làm sao Giải Phóng Liệt Hạch của nó lại thất thường đến độ này được kia chứ?

Millicent ôm bụng mà đứng dậy. Cô gái kia thì đang thả lỏng tay phải, đoạn bẻ cổ. Đám Ma Cà Rồng phía sau thì làm loạn như bọn trẻ con, miệng hô hào “Komarin! Komarin!”

── Đừng có đùa với tao.

“Đừng có đùa với tao… Đừng có đùa đừng có đùa đừng có đùa…!!!”

Cái quái gì mà “giết” kia chứ? Mày mới là đứa sắp đi gặp ông bà vải thì có. Một cái chết tàn khốc vô cùng phù hợp với kẻ chà đạp lên tâm tư của người khác như mày. Tao sẽ biến toàn thân mày, từ não bộ xuống trái tim trở thành tổ ong.

Millicent lảo đảo lùi lại, cố sống cố chết tụ hợp ma lực. Ả thiêu cháy toàn bộ số ma lực còn lại còn đang ngủ sâu trong cơ thể. Mạch máu bùng nổ, đôi mắt ả long sòng sọc, thế nhưng ả chẳng cần biết. Chỉ cần giết được con bé kia. Chỉ cần giết được con bé kia. Chỉ cần giết được con bé kia là…

“Millicent.”

Terakomari đang quay mặt về phía ả.

Với một vẻ vô cảm tựa hồ móc mỉa ả, cô gái nói, đúng một lời duy nhất.

“Ngươi thật đáng thương làm sao.”

Có gì đó vừa đứt cái phụp.

Millicent đánh mất bản thân mà gầm lên.

“Cái-thứ-khốn-kiếp NHÀ MÀÀÀÀÀÀÀÀÀÀY!!!!!”

Ma lực hội tụ bùng nổ tạo thành một luồng sáng hủy diệt.

Ma pháp công kích hệ quang đặc cấp【Tà Côn Diệt Giáo】[note54459].

Một luồng laze dày đặc lật tung cả sàn đá nhà thờ mà phóng tới. Đến đây là kết thúc rồi── Khóe miệng Millicent cong lên vì mừng rỡ.

Thế nhưng, bất ngờ làm sao.

Ngay lúc tưởng chừng luồng laze chuẩn bị nuốt trọng Terakomari đến nơi, thì luồng sáng ấy chợt chuyển hướng mà lao thẳng lên trên trần.

“Cái…?!!”

Quỹ đạo đột ngột thay đổi như thể vừa bị thứ gì đánh trúng. Một tiếng nổ lớn vang lên. Tia laze vừa bị đánh thẳng lên trên giữ nguyên tốc độ mà xuyên thủng trần nhà bằng đá── có vẻ như thế vẫn là chưa đủ, nó thậm chí còn xuyên qua từng tầng một, lao thẳng qua mái nhà mà chạm tới những áng mây trôi nổi trên bầu trời đêm rồi mới biến mất.

Một cái lỗ khổng lồ vừa được mở ra tại tòa lâu đài bỏ hoang này.

Ánh trăng từ miệng lỗ soi xuống, nhuộm cả nhà thờ trong một màu đỏ hồng.

Millicent kinh hãi, không thể rời mắt khỏi Terakomari.

Một ma pháp trận trôi nổi trước mặt cô gái. Đó là ma pháp phản xạ thượng cấp【Tịnh Pha Li】[note54460]. Đây là một bí thuật hiếm có ai sử dụng được, cho phép điều khiển quỹ đạo của bất kỳ đòn tấn công nào chạm phải ma pháp trận.

“Tại sao? Thế quái nào mày lại dùng được ma pháp đ── HẶC!!”

Cơ thể ả chấn động, cảm tưởng như tay trái vừa bị bắn rời ra.

Tiếp đó là một cơn đau đớn mà đến cả trong mơ ả cũng không sao tưởng tượng ra nổi.

Millicent gào lên, mắt cố hết sức chuyển xuống cánh tay trái. Thế nhưng ả không thể làm vậy. Bởi lẽ cánh tay trái của ả chẳng hề ở đó. Cánh tay trái ấy đã bị thổi bay đúng nghĩa đen, hiện đang co giật như sâu đo tại một góc nhà thờ.

Đó chính là ma pháp công kích hệ quang hạ cấp【Ma Đạn】.

Cô gái kia đã đối chiến với Millicent bằng chính ma pháp ả tâm đắc nhất.

Không thể tha thứ không thể tha thứ không thể tha thứ── Phải xử lý con nhỏ này càng sớm càng tốt.

“?!!”

Đoạn, Millicent cảm thấy như có gì đó không ổn.

Đôi chân ả không hề cử động. Cảm giác như có ai đó đang nắm chặt lấy đôi chân──

“HIIIIIIII?!”

Millicent thét lên một tiếng trong rõ khó coi. Cũng khó trách, bởi từ bên trong vũng máu dưới chân ả, một cánh tay đỏ hồng đang vươn lên nắm chặt lấy cổ chân Millicent.

“Cái gì, cái, quái gì thế này?!!!”

Mà không, gọi “nắm” vẫn là quá đỗi giản lược.

Cánh tay đỏ hồng kia đang muốn bóp nát chân Millicent bằng lực nắm chẳng khác nào cái mỏ kẹp. Ả liên tục bắn【Ma Đạn】trong vô vọng, nhưng chừng như cánh tay vốn dĩ được tạo nên từ máu hay sao mà nó chỉ bị thủng lỗ chỗ thôi chứ sức lực dồn vào vẫn chẳng hề thuyên giảm, và rồi cuối cùng ả cũng cạn ma lực đến độ chẳng sao bắn được phát đạn nào nữa.

Có hét lên “Dừng lại! Dừng lại!” biết bao nhiêu lần nữa hoàn vô nghĩa.

Rắc, xương cổ chân ả bị đã bị bóp nát.

Millicent ngã gục xuống vì đau đớn. Khúc xương gãy đâm xuyên qua da mà hở cả ra ngoài. Hình như cảm giác ở dưới đó đang dần phai đi.

Cái quái gì thế này?

Mình chưa từng nghe tới loại ma pháp này bao giờ!

“Đừng, có, đùa với tao. Đừng có đùa với tao, đừng có đùa…”

Miệng liên tục buông những lời chửi rủa, ả hướng mắt lên nhìn Terakomari.

Cô nàng tiếp cận ả với luồng sáng lạnh lẽo trong đôi mắt.

Toàn thân cô gái ấy nhuốm đầy máu, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng đỏ hồng.

Cơ thể Millicent bất giác run lên.

Đoạn, ả chợt thấy cảm giác này thân quen đến kỳ lạ.

Đây không phải thứ ả nhớ bằng ký ức, mà bằng cảm giác trên thân thể.

Cảm giác này── hệt như những gì ả từng cảm thấy sau khi giật dây chuyền khỏi Terakomari ba năm trước.

Suốt ba năm qua, Millicent đã dốc hết sức ra luyện tập để trả món nợ khi ấy.

Ấy vậy mà, không thể nào, chẳng lẽ…

Toàn bộ nỗ lực của mình, lại hóa công cốc sao?

Chẳng lẽ vốn dĩ, con bé này đã chẳng phải kẻ mình có thể đánh bại được sao?

“Hoan hô! Đại tướng quân!!” “Xử chết ả luôn đi!!” “Bọn khủng bố chỉ là cặn bã của xã hội thôi ạ!” “Đại tướng quân ngầu đét!!” “Xin hãy kết hôn với tôi đi!!” “Komarin! Komarin! Komarin!”

Ở phía đằng sau kia, bọn Ma Cà Rồng đang hút hét chẳng khác nào lũ bợm rượu.

Terakomari ngay lập tức lại gần ả.

“Kết thúc rồi.”

Cánh tay cô gái chầm chậm vươn ra.

Theo bản năng, Millicent liền cảm thấy sợ hãi.

── Sợ hãi? Mình? Sợ cái ngữ như Terakomari? Hàm hồ!!

Ngay lúc đó, ả bất ngờ nhận ra.

Chưa đâu. Tao vẫn có cơ thắng.

Bởi ả vẫn luôn nắm chặt lấy trong bàn tay phải. Con dao bạc có thể giết được cả thánh thần,《Ngân Diệt Đao》.

Không việc gì phải do dự nữa.

“CHẾT ĐI TERAKOMARIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!!!”

Tuy nhiên, con dao lại chẳng thể đâm tới cổ Terakomari.

Bộp, tay phải rơi xuống. Đương nhiên là của Millicent rồi.

Chẳng rõ tự lúc nào, khu vực quanh vai ả đã bị cắt ra gọn ghẽ.

“A, hiii…”

Nỗi tuyệt vọng xâm chiếm trái tim ả.

Giờ đây đã chẳng còn cách nào để ả có thể chống cự nữa rồi.

Khoảnh khắc nhận ra mình đã đánh bại hoàn toàn, nỗi sợ cái chết liền ập đến với ả hệt như sóng thủy triều. Toàn thân ả run lên bần bật, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, dẫu vậy thì ả vẫn cố dồn hết can đảm mà lườm ngược lại Terakomari. Thế nhưng ngay lúc bị bá khí thất thường tỏa ra từ cô gái áp đảo, Millicent liền giật nảy lên hệt như một đứa trẻ.

“M-Mày── Tại sao?!”

Ả thậm chí còn chẳng rõ mình đang muốn hỏi điều gì.

Mọi nỗ lực đều hóa vô dụng trước tài năng áp đảo── Ả cảm thấy như mình cần phải lớn giọng lên án sự thật đầy bất công này. Ả không thể không căm hận, không thể không ghen tị kẻ vừa sở hữu tài năng vừa được định mệnh yêu mến như Terakomari.

Millicent chết lặng quan sát kình địch của mình.

Lượng ma lực đáng kinh hoàng. Khí khái kinh thiên động địa──

Thế nhưng, chợt ả nhận ra.

Terakomari vô cùng tả tơi.

Y phục sờn rách, biểu cảm tuy kiên định nhưng lại thấm đẫm máu và nước mắt, bụng và vai tuôn ra cơ man nào là máu, chưa kể những vết thương gây ra bởi《Ngân Diệt Đao》ắt hẳn vẫn còn đang giày xéo cô.

Quá đỗi khó coi.

Và tất cả những điều ấy đều là do một tay Millicent gây nên.

Giả như Terakomari mà biết mình sở hữu Giải Phóng Liệt Hạch, giả như cô gái ấy có thể tùy ý sử dụng năng lực ấy, ắt hẳn cô đã chẳng để Millicent phải giày vò mình đến độ này.

Phải rồi, nhỏ này chẳng hề hoàn hảo.

Hệt như đương sự từng nói, cô ấy là một Ma Cà Rồng vô dụng chẳng được tích sự gì, thậm chí còn chẳng bằng một góc một người bình thường. Chẳng có gì phải ghen tị với tài năng của cô ấy cả, bởi cô nàng chỉ là một Ma Cà Rồng hạ cấp đâu đâu cũng thấy điểm đáng xấu hổ mà thôi.

Rõ là như vậy, thế mà cô ấy vẫn vận hết dũng khí để đi xa được nhường này.

── Có vẻ như Giải Phóng Liệt Hạch có liên hệ mật thiết tới vấn đề tinh thần.

Thốt nhiên, những lời Amatsu-sensei từng nói vang vọng trong đầu ả.

── Vì những người quan tâm tới tôi, tôi nghĩ, mình buộc phải cố gắng hết sức!

Tiếp nối sau đó, chính là giọng hét của Terakomari.

Có lẽ đúng như vậy thật, Millicent thầm nhủ.

Giả như mình mà có trái tim mạnh mẽ như nhỏ này thì sẽ ra sao nhỉ?

Ả từng bắt nạt cô gái vì bản thân mình phải chịu khổ, nghe sao mà ngớ ngẩn.

Ả gia nhập một hội nhóm khủng bố với mục đích kiếm tìm sức mạnh.

Những điều này chính là nguyên nhân khiến cho con tim Millicent ngày càng yếu đuối, và giả như ả từng lựa chọn con đường khác, có thể ả đã chạm tới một tương lai khác hơn không chừng──

Không.

Giờ có suy tư chuyện quá khứ cũng chẳng ích gì.

Đến khi nhận ra, nước mắt đã lăn dài trên má Millicent.

Chẳng phải do ả cay cú vì đã thua cuộc. Cũng chẳng phải do ả sợ hãi cái chết.

Mà là bởi hình bóng Terakomari trông sao quá đỗi sáng chói.

── Mình muốn được như thế này.

“Nghiến chặt răng vào.”

Ngón tay mảnh khảnh nọ nhẹ nhàng đặt trên cổ Millicent.

Thiếu nữ công chúa Ma Cà Rồng đỏ thẫm lên tiếng, nghe sao thật thờ ơ.

“Ta sẽ giải thoát ngươi khỏi nỗi thống khổ.”

“Chờ── ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!”

Ả thậm chí còn chẳng đủ thời gian để hối hận vì hành động của mình.

Bị bao phủ trong làn sóng tuyệt vọng, đầu Millicent lập tức lìa ra, chết ngay tắp lự.



Báo Lục Quốc, ngày 21 tháng 5, số buổi sáng

[Đế quốc Mulnite - “Một người phụ nữ thuộc tổ chức Nghịch Nguyệt đã bị bắt giữ”

【Đế Đô - Melka Tiano】Sau mọi nỗ lực chống khủng bố tích cực suốt thời gian qua, vào ngày 20 vừa rồi, chính phủ Mulnite đã thông báo rằng họ vừa bắt giữ một người phụ nữ có vẻ là thành viên trực thuộc tổ chức khủng bố chống Ma Hạch - Nghịch Nguyệt. Người phụ nữ này có xuất thân là chủng Ma Cà Rồng thuộc Đế quốc Mulnite, đã bị Thất Hồng Thiên Đại tướng quân Terakomari Gandesblood xử lý và bắt giữ trong khi ẩn náu tại phố La Nelient thuộc khu vực hạ cấp của Đế Đô. Đây là lần đầu tiên một thành viên thuộc Nghịch Nguyệt bị bắt giữ, và như vậy Đế quốc Mulnite đã bước những bước đầu tiên trong công cuộc ngăn chặn tổ chức khủng bố đã hoành hành Lục Quốc thời gian qua… (lược)… Đại tướng quân Gandesblood cũng sẽ được vinh danh nhờ góp công lớn trong vụ việc lần này. Công cuộc ghi danh thành tích của vị tân Thất Hồng Thiên trẻ tuổi nhất cũng như mạnh nhất này vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại, và xem chừng “Cơn sốt Komarin” khiến toàn Đế quốc chao đảo vẫn sẽ còn tiếp tục thêm một thời gian nữa. Trong tương lai liệu cô gái này sẽ còn gặt hái được những điều gì nữa đây?]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện