“Hãy trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.”

Lời dạy dỗ của người cha ấy chỉ có thế, vô cùng ngắn gọn.

Millicent Bluenight tin rằng, bất kể có ngắn gọn nhường nào, nếu như phải lắng nghe liên tục thì một trái tim thuần khiết sẽ có thể vặn vẹo khôn lường.

Gia tộc Bluenight là một gia đình chính trị gia. Tại nơi Cung điện đầy rẫy những thủ đoạn gian trá, thì điều duy nhất có thể tin tưởng được chính là sức mạnh của chính bản thân. Đặc biệt là tại Đế quốc Mulnite nơi đề cao thực lực, chính trị gia mà yếu đuối thì sẽ bị tóm lấy rồi nuốt gọn đúng theo nghĩa đen. Chính vì thế, việc cha của Millicent năm lần bảy lượt nhắc lại câu “Hãy trở nên mạnh mẽ” âu cũng là lẽ đương nhiên.

Thực tế, người cha ấy đã tận dụng mọi cách có thể để giáo dục Millicent. Bị ép buộc phải học ma pháp hay nhảy múa thì vẫn còn đỡ, bởi những bài tập này không đau đớn.

Điều khiến Millicent khổ sở nhất, chính là những bài tập dùng để nâng cao cảm quan khi chiến đấu── nghe thì hay ho lắm, có điều thực tế chuyện này chẳng khác nào bị đọa đày dưới địa ngục.

Millicent lần đầu gặp mặt người đó là khi cô 11 tuổi.

“Một ngày kia con sẽ trở thành Hoàng đế. Con biết phải làm gì để đạt được mục đích đó rồi chứ?”

Cha cô gọi Millicent ra vườn mà hỏi.

“Sức mạnh phải không ạ?”

“Chính xác. Quả nhiên là con đã hiểu rõ.”

Millicent bất giác mỉm cười. Được cha khen khiến cô vui mừng ra mặt.

“Con cần phải trở nên mạnh mẽ. Không mạnh thì không trở thành Hoàng đế được.”

“Vâng ạ.”

“Có điều, chỉ sức mạnh bình thường thôi là chưa đủ. Những kẻ trở thành Hoàng đế đều sở hữu một năng lực đặc biệt nào đó. Chính vì vậy, Millicent, con cũng cần phải có cho mình một sức mạnh đặc biệt.”

“Vậy con phải làm sao ạ?”

“Thầy giáo đây sẽ dạy cho con điều đó.”

Phải đến lúc đó Millicent mới để ý.

Rằng có một người đàn ông lạ mặt đang đứng sát cạnh cha cô.

Người đó hòa mình vào phong cảnh xung quanh quá đỗi, đến độ nếu cha không chỉ ra thì ắt hẳn cô thậm chí còn chẳng phát hiện ra người ấy── quá đỗi xa rời trần thế. Mái tóc đen cùng con ngươi đỏ. Khoác lên mình bộ kimono sắc lục tung bay trong gió. Nét mặt thanh tú, ấy vậy mà đôi mắt lại sắc như dao cạo.

“Đây là Amatsu-sensei, thầy ấy đã lặn lội đường xa từ tận Thiên Chiếu Lạc Địa tới dạy dỗ con đấy. Từ hôm nay thầy sẽ dạy con cách chiến đấu. Chớ có thất lễ với thầy.”

Người đàn ông khoác lên mình bộ hòa phục vươn tay phải ra mà nói.

“Tôi tên Amatsu Kakumei. Hân hạnh được gặp.”

Millicent ấp úng. Không phải là vì cô lo lắng về giáo viên mới, mà chỉ đơn thuần là bởi đây là lần đầu tiên cô gặp một người từ chủng tộc khác, một người không phải Ma Cà Rồng. Người này sẽ trở thành giáo viên của mình sao── ấp ủ lời cảm khái đó trong lòng, cô vươn tay ra, định bụng bắt tay anh ta.

Thì bất chợt, đất trời chao đảo.

“── Hơ?”

Cô cảm nhận được cơn đau sắc lẹm như thể vừa bị bẻ gãy cánh tay, để rồi chẳng biết tự lúc nào mà lưng cô đã đập cái rầm xuống mặt đất, và cô nhận thấy mình đang nằm ngửa lên trời.

Chẳng hiểu gì cả. Đau quá. Không thở được.

Bất ngờ đến độ không nói nên lời, cô liền ngước nhìn người đàn ông mặc hòa phục── Amatsu-sensei, thì chợt chẳng biết từ đâu anh ra rút ra thứ gì đó trông như sào phơi đồ, đoạn vung mạnh phần đỉnh vào mé sườn Millicent.

Lần này, cô la lên thảm thiết.

Liếc nhìn Millicent lăn lộn trên mặt đất, Amatsu lên tiếng.

“Quá sức thiếu phòng bị. Nếu như không thể phát hiện được ác ý trong tức khắc thì đừng nói là Hoàng đế, ngay đến cái ghế Thất Hồng Thiên cũng khó lòng chạm tới được── Bluenight-dono, huấn luyện cô bé này sẽ mất thời gian đấy.”

“Anh muốn bao nhiêu ta cũng sẽ trả. Xin hãy huấn luyện con bé theo cách của anh.”

“Hừm, nếu được nhận tiền thì có lẽ tôi sẽ nghiêm túc một chút.”

Amatsu khẽ cười, khiến Millicent cảm thấy ớn lạnh. Nụ cười của anh ta hoàn toàn thiếu đi những cái gọi là hơi ấm hay tấm lòng quan tâm.

Và thế là, chuỗi tháng ngày tập luyện như địa ngục đã đột ngột vén màn.

Cũng như mầm mống tà ác bên trong trái tim Millicent cũng bắt đầu đâm chồi.

── Tên em là Millicent phải không nhỉ? Từ giờ ta sẽ dạy cho em cách để nuôi dưỡng trái tim. Để trở thành kẻ mạnh, em phải có được một trái tim không bị bất kỳ điều gì lay động.

Vừa lúc trở về từ học viện là ngay lập tức phải đâm đầu vào học cách chiến đấu.

Thứ mà Amatsu-sensei sử dụng gọi là《Tuệ Tinh Côn》[note54449], chính là cây sào phơi đã đập vào mé sườn Millicent ngay lần đầu gặp mặt. Ngược lại, Millicent thì được phép sử dụng mọi thứ, bất kể là vũ khí hay ma pháp.

Ngặt nỗi, những đòn tấn công Millicent tung ra lại chẳng bao giờ chạm tới được Amatsu. Có bắn biết bao nhiêu viên【Ma Đạn】- thứ luôn được giảng viên học viện khen ngợi hết lời - thì cũng chẳng thể nào trúng được anh ta, nhược bằng sử dụng thể thuật thuần túy thì sẽ lập tức bị phản công đến đau điếng.

Một ngày luyện tập kéo dài tới tận tối.

Giả như cô mà bỏ dở giữa chừng thì cha sẽ lập tức nạt nộ. “Gắng lên xem nào!” “Con là người kế vị gia tộc Bluenight đấy!” “Đừng có gây thêm rắc rối cho Amatsu-sensei!”── những tháng ngày luyện tập quá đỗi gian nan đến mức khiến cô muốn bật khóc, ấy thế mà cô lại chẳng thể nào làm trái ý cha được. Thành thử cô phải tiếp tục chịu đựng nỗi đọa đày này cho tới khi con tim tàn lụi.

Điều khiến Millicent đau đớn nhất chính là cây《Tuệ Tinh Côn》mà Amatsu sử dụng.

Nhìn qua thì trông hệt như cây sào phơi đồ bình thường, nhưng chừng như đó là một món vũ khí đặc thù mang tên Thần Cụ, một thứ hung tợn có thể phá tan tác dụng của Ma Hạch và gây sát thương cho người khác.

Nói đơn giản hơn, thì thương tích tới từ thứ này sẽ khó lòng hồi phục.

Vết thâm từ hôm trước vẫn sẽ ở nguyên một chỗ cho tới ngày hôm sau, và cơn đau sẽ chẳng bao giờ chấm dứt. Sợ bị tấn công rồi bỏ chạy thì sẽ cha trách phạt, sợ bị cha trách phạt rồi hữu dũng vô mưu, lao vào tấn công trực diện thì sẽ bị anh ta cười khinh khi, để rồi lại thêm một vết thương khó lòng lành lại trên cơ thể.

Tập luyện như thế này rốt cuộc là để làm gì── Một lần, cô đã hỏi như vậy với Amatsu. Để rồi anh ta đáp lại.

“Phụ thân em muốn em phải sở hữu một [năng lực đặc biệt].”

“Năng lực, đặc biệt…”

“Đó là một thứ dị năng tên là《Giải Phóng Liệt Hạch》. Ắt hẳn em cũng phải từng nghe qua rồi.”

Tất nhiên cô chưa nghe bao giờ. Phải sau đó Amatsu mới nói, Giải Phóng Liệt Hạch là một thứ năng lực đặc thù nằm ngoài tiêu chuẩn của thế giới này. Một khi đã phát động, người sử dụng có thể dời non lấp bể, thậm chí là di chuyển cả một hành tinh.

Tuy nhiên, đổi lại thì năng lực này sẽ gây ra thiệt hại vô cùng lớn lên cơ thể người sử dụng, và bởi điều này đi ngược với lý luận [hồi phục vô hạn] của Ma Hạch nên thường xuyên bị ma lực của Ma Hạch phong ấn lại. Muốn sử dụng năng lực này, cần phải tìm ra một cách nào đó để cắt đứt đường dẫn kết nối tới Ma Hạch.

“Xác suất để con người sở hữu sức mạnh này một cách tự nhiên là vô cùng thấp. Thế nhưng rõ ràng là ta có thể sở hữu năng lực ấy thông qua tập huấn đặc biệt. Đây là chuyện bọn ta đã tìm ra được đấy.”

Đỉnh lắm phải không, Amatsu nói.

Tập huấn đặc biệt là như thế nào vậy, Millicent hỏi.

“Là phải nuôi dưỡng tinh thần sao cho không chịu khuất phục trước nghịch cảnh. Dường như Giải Phóng Liệt Hạch có liên hệ mật thiết tới vấn đề tinh thần── chính vì vậy mà phương pháp nhanh nhất để huấn luyện tinh thần chính là [bị đặt vào tình thế sinh tử]. Cứ liên tục hứng chịu những đau đớn không thể chữa lành như vậy, trái tim em sẽ ngày một trưởng thành hơn.”

Linh ta linh tinh, cô thầm nhủ.

Thế nhưng Amatsu vẫn tiếp lời, trông rõ ràng là nghiêm túc.

“Ta hiểu mà. Em ắt hẳn phải ghét dành thời gian cho ta lắm. Thế nhưng, chỉ cần em gạt đi cảm giác ghét bỏ đó mà tiếp tục đối mặt với ta, một ngày nào đó em sẽ hái được quả ngọt mà thôi. Rồi khi ấy cha sẽ công nhận em ngay. Vậy nên là, cố gắng lên nào.”

Chẳng nói chẳng rằng, anh ta liền vung thẳng đầu gậy vào người cô.

Millicent bị dội thẳng vào ngực, tạo thành một vết thương mới.

── Nghe đây Millicent, Giải Phóng Liệt Hạch đang nằm trong tầm tay của em rồi. Nếu như em có thể tùy ý phát động năng lực này thì đây sẽ là lần đầu tiên ta có thể cho con người thấy [sống] là như thế nào. Cả em nữa, nếu em có thể sử dụng Giải Phóng Liệt Hạch thì cha em sẽ khen phải chứ? Tưởng tượng thôi đã thấy mừng rồi đúng không, cảm thấy như được sống rồi đúng không? “Tại sao mày vẫn chưa dùng được Giải Phóng Liệt Hạch hả?!”

Vừa lúc bước vào thư phòng cô đã bị cha quát mắng, điều này khiến Millicent co rúm người trong im lặng.

“Một tháng, một tháng rồi đấy. Hay tại mày chưa đủ nỗ lực? Tao nói cho mày nghe, Amatsu-sensei từng là một trong《Ngũ Kiếm Đế》của Thiên Chiếu Lạc Địa đấy. Không ra được kết quả thì chỉ có thể là lỗi của mày thôi!”

“……!”

“Với lại, nãy tao mới thấy thành tích học tập của mày đấy. Cái quái gì vậy hả? Tụt xuống hạng hai rồi là sao? Mày có tự nhận thức được mình là Ma Cà Rồng thuộc gia tộc Bluenight không đấy?”

Thành tích học tập sa sút là chuyện hiển nhiên thôi. Cứ mỗi khi về nhà là lại lao đầu vào tập huấn thì lấy đâu ra thời gian học hành kia chứ.

“T-Thưa cha…”

“Còn dám mở mồm ra cãi!” - Cha cô nạt nộ, thả mình lại xuống ghế. Đoạn, ông thở dài một tiếng nghe rõ chua chát mà lẩm bẩm - “Thế này thì lại bị cái tên Gandesblood kia cười vào mặt mất thôi. Đứa thừa kế mình mà lại thế này… Chó, sao con gái mình lại thiệt hơn con gái thằng cha đó kia…”

Gandesblood. Đó là một gia tộc chính trị gia đã đối địch với gia tộc Bluenight, và cha cô thường xuyên mở miệng lăng mạ bọn họ.

Thế nhưng, lần này Millicent lại phải nhận một cú sốc lớn hơn cả.

Cô cảm thấy như trong lời thì thầm khi nãy của cha có một điều gì đó vô cùng tàn khốc.

Millicent cố kiềm nước mắt lại rồi chạy ra ngoài. Ngay đến tiếng hét ngăn lại từ cha cũng không sao lọt vào tai cô được nữa.

Cô đã cố gắng đến nhường đó kia mà. Cô còn định bụng sẽ cố gắng hơn nữa kia mà. Vậy mà tại sao cha lại không thừa nhận cô kia chứ? Hay là bởi cô chưa đủ cố gắng? Hay là bởi con tim cô hẵng còn chưa đủ mạnh mẽ?

Tấm thân tràn đầy vết sẹo, Millicent thả mình xuống giường. Cả cơ thể lẫn tâm trí cô đều đã mệt rũ rượi.

Trong khi cô còn đang ôm lấy nệm mà khóc, chợt có thứ gì đó chầm chậm tiếp cận cô.

“Petro. Em tới an ủi chị đó hả… Cảm ơn nhé.”

Thứ vừa tiếp cận cô với vẻ lo lắng là một con corgi[note54450] cô được mua tặng hồi sinh nhật 11 tuổi. Trong những tháng ngày khổ ải hết bị Amatsu đọa đày lại tới bị cha quát tháo, thì chỉ có thời gian bên người thân quý giá── chú chó Petro này, cô mới cảm thấy được an lòng.

“Phải cố gắng hơn nữa… ừm, chị sẽ không sao đâu.”

Tay vỗ về bờ lưng Petro, Millicent một lần nữa xốc lại quyết tâm.

Bất biết có khổ ải nhường nào, đau đớn ra sao, hay thậm chí là muốn bật khóc đi chăng nữa, cô cũng sẽ phải kiềm nén để đáp lại kỳ vọng của cha. Cô buộc phải lĩnh hội được Giải Phóng Liệt Hạch.

── Giải Phóng Liệt Hạch là một năng lực tuyệt hảo vô cùng. Tuy nhiên, một khi em còn được kết nối với Ma Hạch thì có lĩnh hội được cũng chẳng làm sao phát động nổi. Chẳng khác nào đang cản trở bản tính tự nhiên của sinh vật sống cả. Quả là một điều phiền toái, em có nghĩ vậy không?

Thế rồi, Millicent tiếp tục nỗ lực hết mình với mục tiêu duy nhất là để được cha công nhận. Cô hứa rằng mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành Thất Hồng Thiên, chiếm lấy ngôi Hoàng đế── để rồi đem lại vinh quang về cho gia tộc Bluenight.

Những ngày gần đây, cô đã có thể đọc được chuyển động của Amatsu đến một mức độ nhất định, thậm chí còn được anh khẳng định “Nếu cứ duy trì luyện tập thế này thì có thể em sẽ phát động được thật không chừng”. Millicent vui sướng vô cùng. Chuỗi ngày huấn luyện vẫn chẳng hề bớt gian nan, thế nhưng xem chừng cô đã tìm thấy chút hy vọng ít ỏi.

Thế nhưng, sự khích lệ đó cuối cùng cũng tan thành tro bụi.

“── Nghe bảo lớp bên có đứa dùng được ma pháp đỉnh lắm đó.”

Khi ấy cô đang ở trường. Sau khi chật vật kiềm nén cơn buồn ngủ để vượt qua mấy giờ học chán ngán, bất chợt cuộc đối thoại ấy lọt vào tai cô.

“Biết chứ, chính giáo viên đã nói luôn mà. Thấy bảo là nhỏ có thể phát động loại ma pháp mà không người thường nào dùng được.”

“Là ma pháp thượng cấp hả? Vậy thì đúng là đỉnh ghê đó.”

“Không phải không phải. Cái khác kia.”

“Là cái gì?”

“Hình như là cái gì mà… Giải Phóng, Liệt Hạch?”

“── Này, kể chi tiết cho tớ nghe được không?”

Đứng ngồi không yên, Millicent liền bước tới hỏi bạn cùng lớp.

Theo như cô được kể thì có vẻ cô gái lớp bên này thật sự có thể phát động Giải Phóng Liệt Hạch, thứ năng lực mà Millicent vẫn hằng mong mỏi──

Một thứ cảm xúc như ghen tị trộn lẫn với vẻ mất bình tĩnh liền trào dâng trong lòng cô.

Millicent ngay lập tức đi sang lớp của cô gái trong lời đồn. Cô gái đó đang ngồi đọc sách trong góc lớp. Ấn tượng đầu tiên của cô về cô gái này là “giản dị kinh khủng”, khó lòng mà nghĩ được người này lại sở hữu một năng lực đặc biệt.

“Này, nghe bảo cậu dùng được Giải Phóng Liệt Hạch, có thật không vậy?”

Cô gái ngước mặt lên. Trên khuôn mặt ấy lộ ra cảm xúc gì đó giống như là sợ hãi.

“Xạo cả thôi nhỉ. Tại vì không kinh qua luyện tập khắc khổ thì làm sao phát động cái đó được.”

“…… Là thật đấy. Giáo viên bảo mình như vậy.”

Ngữ điệu ấp úng của cô gái khiến cô không khỏi bực mình.

Millicent liền giật quyển sách khỏi cô gái rồi lườm cô một cái.

“Vậy phát động thử coi.”

“N-Nhưng mà…”

“Có sao đâu. Có phải đồ xài hao đâu mà sợ.”

Ắt hẳn cô gái này đang bị áp đảo bởi thái độ hăm dọa từ Millicent. Sau rốt, cô khẽ gật đầu. Tuy nhiên, cô không muốn sử dụng sức mạnh trong lớp, vậy nên cô mới thì thầm với một âm lượng để chỉ Millicent nghe được: “Nếu bạn muốn thấy thì theo mình tới chỗ này không người.”

Vì thế mà Millicent đi theo cô gái tới phía sau trường.

“Thực ra mình không muốn biểu diễn gì cho lắm…”

“Nhiễu sự, nhanh phát động đi xem nào.”

Cô gái đành miễn cưỡng giơ tay phải lên. Khi Millicent còn đang mải quan sát, không biết cô gái định làm gì, thì cô gái lại nói ra một điều cô không ngờ tới.

“Hút đi.”

“Hả?”

“Xin hãy hút máu mình đi. Năng lực Giải Phóng Liệt Hạch của mình tên là【Pandora Poison】cho phép mình nhìn thấy tương lai của người hút máu mình. Mình có thể thấy những gì xảy ra từ hôm nay trở đi với tỷ lệ chính xác 100%.”

Không có một ma pháp nào có thể can thiệp vào tương lai. Nếu như những lời cô gái này nói là chính xác, thì Giải Phóng Liệt Hạch quả tình chính là một năng lực đặc thù nằm ngoài tiêu chuẩn.

Để xem mày làm được gì── Millicent liền đặt ngón tay của cô gái vào miệng cùng thái độ thách thức. Sau khi cắn một chút, vị máu liền tràn ngập khoang miệng cô.

Ngay lập tức cô nhận thấy sự thay đổi.

Đôi mắt cô gái kia chuyển sang một màu đỏ máu. Chuyện này cô đã nghe từ Amatsu-sensei, đây chính là dấu hiệu cho thấy Giải Phóng Liệt Hạch đang được phát động.

“Mình đã thấy rồi.”

Thế nhưng, cô gái lại tỏ ra hoang mang.

“Chuyện này là…”

“Chuyện gì? Tôi không biết cậu đã thấy được những gì đâu, cứ tự nhiên nói hết ra xem nào.”

“Vâng. Chuyện là, bạn quả thực… là một người đáng thương nhỉ.”

Nhất thời, cô không sao hiểu được cô gái kia vừa nói gì.

Thế nhưng khi những lời ấy dần thấm vào suy nghĩ, cơn giận trong cô liền bộc phát. Việc một kẻ như thế này lại đi thương hại mình khuấy đảo tâm trí Millicent ở một mức độ không sao mà tưởng tượng cho nổi. Cô không còn phàn nàn gì về hoàn cảnh của mình nữa, ấy thế mà cô gái này lại nhìn cô như đang nhìn một thứ gì đó đáng thương vô cùng──

Không sao chịu nổi. Những cảm xúc trước giờ vẫn luôn kiềm nén liền bùng nổ sạch sẽ trong một lần.

Theo bản năng, Millicent phát động ma pháp【Ma Đạn】. Khai hỏa từ khoảng cách gần như bằng 0, làm gì có chuyện cô lại để trượt, ấy thế mà cô gái kia lại có thể dễ dàng né tránh. Cứ như thể cô ấy vốn đã biết trước chuyện sẽ thành ra thế này rồi vậy.

“Mình xin lỗi. Mình thật sự xin lỗi. Mình không có ý đó đâu. Mình xin lỗi…”

“Đ-Đợi đã…!”

Trong chớp mắt, cô gái đã cao chạy xa bay.

Bất biết có bắn đi bao nhiêu phát【Ma Đạn】, chẳng có phát nào trúng được cô gái đó cả.

Phải về sau Millicent mới ngộ ra── giả như khi ấy【Ma Đạn】mà bắn trúng, thì cô gái ấy đã chết do cắt đứt kết nối với Ma Hạch khi sử dụng Giải Phóng Liệt Hạch rồi.

── Em hận những kẻ có tài? Chuyện này nghe cũng thú vị ra trò đấy. Em cứ ghét, ghét, ghét cái đứa Villhaze đó cho thỏa đi. Thế nhưng, bất biết em có ghét có hận con bé đó đến mức nào, em cũng không thể xóa sổ nó khỏi thế giới này được. Một khi Ma Hạch vẫn còn đó.

Cô gái ấy đã trở thành kẻ địch, một kẻ có thể đe dọa Millicent về mặt tinh thần.

Cô ấy xuất thân từ khu vực hạ cấp thuộc Đế Đô. Vốn dĩ những kẻ như thế chẳng hề có can hệ gì với những người thuộc tầng lớp thượng lưu như Millicent. Thế nhưng, do điểm số cô ấy đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh vào Học viện Quốc lập nên đã được cho phép nhập học, từ đó trở đi cô còn liên tục đạt được thành tích ưu tú, có thể nói là một người tài hiếm có. Điều khiến Millicent căm hận hơn cả, chính là việc cô gái ấy đã vượt qua cô trong bài thi trước để vươn lên vị trí đầu bảng.

Và quan trọng nhất── chính là Giải Phóng Liệt Hạch.

Millicent đã phải nếm mật nằm gai, tập huấn khổ nạn đến nôn ra cả máu còn không thể có được bí mật tối cao ấy, vậy mà cô gái này lại có thể sở hữu năng lực đó mà không mất chút công sức nào.

Không ngửi nổi.

Chính vì không sao ngửi nổi, nên cô quyết định dìm cô gái ấy xuống.

Chuyện này quá đỗi đơn giản. Gia tộc Bluenight là một dòng họ quý tộc danh giá nơi Đế quốc kia mà.

Tất cả những gì cô cần làm là gằn giọng, tỏ vẻ khó chịu mà nói thế này.

“Con nhỏ Villhaze đó, tự nhiên làm tớ thấy ngứa mắt ghê.”

Chỉ cần như vậy thôi, là cô gái xuất thân từ khu vực hạ cấp đã trở thành kẻ địch của toàn trường rồi.

Với những kẻ hiếm hoi phản đối hành động của Millicent, cô chỉ cần dùng chút quyền lực là đã có thể khóa miệng đám người hỗn xược ấy ngay lập tức.

Đầu tiên là phớt lờ. Sau đó là cắn trộm. Tiếp đó là gièm pha. Cuối cùng là dùng tới bạo lực── Cấp độ bắt nạt cứ vậy leo thang không điểm dừng. Do không thể đối phó được nếu cô gái kia phát động Giải Phóng Liệt Hạch, nên cô đã gọi hội, tụm năm tụm ba lại hành hạ cô gái cùng lúc, ráng sức để ý sao cho cô ấy không uống phải chút máu nào. Villhaze khi ấy đã không chống trả. Vốn dĩ cô gái đã chẳng đủ dũng khí để mà chống trả rồi. Có bắt nạt cỡ nào cô gái cũng chỉ rơi lệ mà ráng sức chịu đựng mà thôi. Thế nhưng, chỉ vậy thôi là đã đủ để thỏa mãn bản tính ham bạo hành của Millicent rồi. Cảm tưởng như những vết thương do《Tuệ Tinh Côn》gây ra đang dần lành lại vậy.

Cứ như thế, Millicent dần dà lệch hướng khỏi mục đích của mình.

── Bắt đầu trông khá hơn rồi đấy. Tôi thừa nhận, em đang dần mạnh mẽ hơn rồi. Tinh thần em đã được trui rèn qua cảm giác cẩn trọng trước những vết thương không lành lại. Quả nhiên Ma Hạch cũng chỉ là cái hại, cản trở sự trưởng thành của con người chúng ta mà thôi.

Bài kiểm tra cuối kỳ, thành tích của Millicent đứng đầu năm học.

Villhaze thì đứng thứ 31. Duyên do khiến thứ hạng của cô gái tụt xuống thê thảm như vậy, rõ ràng là bởi những lần bắt nạt đã khiến cô không sao chú tâm vào học hành cho được.

Nói gì thì nói, Millicent hiện đang rất hạnh phúc. Tuy rằng cô vẫn chưa thể phát động Giải Phóng Liệt Hạch, nhưng thấy con gái mình đứng đầu năm học thế này thì chắc cha cô cũng sẽ mát lòng mát dạ hơn một chút.

“Kyahahaha! Này Villhaze, mày đứng thứ 31 đấy. Phát biểu cảm tưởng cái xem nào.”

Đấm. Đá. Giẫm đạp.

Villhaze nằm co ro lại một góc hành lang, không hề có chút dấu hiệu gì là đang phản kháng. Millicent cảm thấy thật sự khó hiểu, tại sao một kẻ tâm lý yếu ớt nhường này lại có thể phát động Giải Phóng Liệt Hạch được kia? Và suy nghĩ này vô hình chung đã đổ thêm dầu vào ngọn lửa cáu bẳn vốn đã luôn cháy bừng bừng trong cô.

“Đứng dậy xem nào. Mày thật ra mạnh lắm phải không? Mày có cái Giải Phóng Liệt Hạch có thể dễ dàng xử đẹp tao phải không? Vậy thử phản kháng lại một tí coi!”

Tuy vậy, Villhaze lại chẳng hề đáp lại câu nào, cứ vậy chịu đựng những đòn đấm đá mà chẳng hề phản kháng. Nếu như không có khả năng hồi phục của Ma Hạch thì liệu nhỏ này có phản kháng lại chút nào không đây── Millicent thầm nhủ khi những vết thương nhận được từ Amatsu cứ nhói dần lên.

“Milly này, không được nữa đâu, con bé này hỏng rồi.”

“Chẳng có phản ứng gì cả, chán chết.”

Xem chừng ngay đến thuộc hạ của cô cũng bắt đầu thấy chán. Quả thực, trông cô gái này không phản kháng gì cũng mất cả hứng. Sau khi suy tư một chút, Millicent liền nói, như vừa ngộ ra điều gì.

“Vậy thôi giết quách đi cho xong nhỉ.”

Tứ phía xung quanh liền vang lên những tiếng hò reo. Và cũng phải đến khi ấy, sắc mặt Villhaze mới có chút thay đổi.

Mặc dù đúng thực miễn là có Ma Hạch thì có chết cũng sẽ được hồi sinh, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc có thể giết người vô tội vạ. Thấy một người vi phạm điều cấm kỵ hiển nhiên như không có gì như vậy, một người bình thường ai mà chẳng thấy dao động chứ.

Sau khi quan sát phản ứng của đám đông, Millicent liền từ từ giơ tay phải lên.

Ma pháp công kích hệ quang sơ cấp【Ma Đạn】. Chỉ cần nhắm trúng đỉnh đầu là sẽ có thể đoạt mạng chỉ trong một phát bắn rồi.

“Dừng, lại đi──”

Khuôn mặt Villhaze co rúm lại vì sợ hãi.

Phải rồi, phải như thế chứ. Ai bảo mày có được thứ mà tao hộc cả máu cũng không đạt được. Cái ngữ dân đen mà cũng đòi hơn điểm tao. Không thể tha thứ. Không thể tha thứ. Cái loại như mày tốt nhất là cứ chết đi cho khuất mắt──

Khóe miệng Millicent cong lên.

Mầm mống tà ác sinh trưởng bên trong trái tim cô đã hoàn toàn nở rộ.

Đúng vào lúc ấy.

“── Dừng lại ngay.”

Có ai đó nắm chặt lấy tay phải cô.

Thế rồi, Millicent cảm tưởng như mình vừa thấy một ánh sáng chói chang.

Người vừa ra tay cản Millicent lại trước khi kịp phạm tội, chính là một thiếu nữ tóc vàng kim với đôi mắt đỏ hồng.

Toàn thân cô gái run rẩy như đang ráng vận hết chút dũng khí ít ỏi trong người, thế nhưng biểu cảm trên gương mặt kia lại thể hiện quyết tâm khó lòng lay chuyển.

Terakomari Gandesblood.

Thứ kì đà cản mũi tồi tệ nhất, gây ảnh hưởng không nhỏ tới cuộc sống của Millicent sau này.

── Hừm, quả nhiên đúng là em có tài mà. Để ta nói lại với cha em rằng “Có vẻ ta sắp đạt được Giải Phóng Liệt Hạch rồi đấy.”

Bị phá đám trong lúc đang tận hưởng trò vui mang tên “bắt nạt” quả tình là khó chịu. Tuy nhiên, khi nhận ra rằng đối phương là một Ma Cà Rồng có chung địa vị với mình, và rằng cô gái ấy chính là con gái thuộc dòng họ quý tộc đối nghịch với dòng họ Bluenight, cô liền quyết định không gây thêm rắc rối nữa mà lẳng lặng rút lui.

Thực lòng mà nói thì như vậy cũng không sao. Hôm nay tâm trạng cô cũng đang phơi phới. Dầu rằng có phần hơi tiếc vì không giết được Villhaze, nhưng tối thiểu cô đã thấy được vẻ kinh hãi trên khuôn mặt nhỏ rồi. Chưa kể còn đứng đầu năm học trong bài kiểm tra nữa. Nên thôi, chuyện Terakomari để sau cũng được── Thầm nhủ như vậy, Millicent sải bước nhẹ bâng về nhà.

“── Đứng đầu năm học? Chuyện đấy còn phải đem khoe hả?!”

Khi về đến nhà, Millicent đã thông báo kết quả bài kiểm tra cùng nụ cười trên môi. Thế nhưng, người cha lại quở trách cô cùng gương mặt hệt như ác quỷ hiện thế.

“Quan trọng hơn mày đã Giải Phóng Liệt Hạch được chưa? Vẫn chưa hả?”

Cố ngăn lại những hàng nước mắt, Millicent đáp lại.

“Amatsu-sensei bảo con sắp dùng được rồi.”

“Ai cho mày nói dối!” - Cha cô hét lên, phỉ ra một bãi nước bọt - “Amatsu-sensei đang than mày bất tài kia kìa! Người ta có tài thì người ta Giải Phóng Liệt Hạch được từ lâu rồi! Anh ta còn bảo nếu muốn dạy dỗ thêm thì phải thêm tiền nữa đấy trời ạ.”

Một thông tin chấn động, như thể cô vừa bị ai đánh trúng đầu.

Amatsu-sensei thật sự đã nói như thế sao…?

“… Trời ơi, sao con gái tôi lại bất tài đến này kia chứ. Đã là con gái nhà Bluenight thì ít cũng phải sở hữu một hai cái năng lực Giải Phóng Liệt Hạch chứ hả. Thế này thì tao lại bị cái bọn Gandesblood kia cười vào mặt mất thôi.”

“Gandes… blood…”

“Đúng rồi đấy. Hôm nay thằng chó đẻ Armand cũng lại đem con gái ra khoe. Nghe bảo con gái thứ nhà hắn sở hữu [năng lực đặc biệt] gì đó. Còn mày── nhìn sang con gái nhà Gandesblood thì mày đúng là thứ phế phẩm!!”

Giờ đây nghĩ lại, cô chợt thấy người cha của mình mới thực sự đáng thương.

Thế nhưng Millicent lúc đó lại không thể ngộ ra được điều này. Cô cho rằng bản thân mình mới là người có lỗi. Thật đau buồn làm sao. Cô liền quay lưng khỏi cha mình mà chạy ra ngoài hành lang, mặc kệ những ánh nhìn xung quanh.

Tại sao mình không thể làm được tốt hơn? Tại sao cha lại không khen mình? Tại sao mình lại không có tài năng── Bất biết bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu, Millicent cũng chẳng hề nhận được một câu trả lời nào cả. Cứ như thể thế giới này được tạo ra cốt là để dìm cô xuống vậy.

Thế nhưng khi tới đây, chợt dòng suy nghĩ của cô đổi hướng/

── Không phải. Mình không phải người có lỗi.

Mà là con nhỏ đó, con nhỏ tên Terakomari.

Tại sao mình chưa bao giờ nhận ra? Chỉ vì Terakomari có tồn tại mà mình mới phải ngậm trái đắng. Chính vì cha so sánh Millicent với Terakomari nên mới ra cớ sự này.

Chỉ cần con nhỏ đó không tồn tại.

Chỉ cần con nhỏ đó không tồn tại.

Miệng buông những lời nguyền rủa, và khi cô định bụng vùi mình trong phòng riêng thì chợt, đập vào mắt cô là một thứ gì đó đen đen đang nằm trước cửa phòng.

“Petro…”

Không thể sai được, đó chính là thành viên duy nhất trong gia đình hiểu được tâm tình trong cô. Ắt hẳn nó cảm thấy chủ nhân của mình đang sầu bi nên mới tới an ủi đây mà── Millicent liền chạy tới gần Petro, cảm giác như vừa được cứu rỗi.

“… Petro?”

Thế nhưng, Petro lại chẳng hề quay về phía cô.

Nó nằm dài trên mặt sàn, không cử động lấy một ngón chân. Đột nhiên có dự cảm chẳng lành, Millicent liền bế Petro lên, cảm giác như nhịp tim mình đang nhanh dần. Lạnh ngắt. Không còn cử động. Không còn lấy một dấu vết nào cho thấy nó còn sống.

“Hơ……?”

“Xem ra là qua đời mất rồi nhỉ.”

Cô chợt cảm thấy có kẻ nào đó bước tới từ sau lưng. Chẳng biết tự lúc nào người đàn ông khoác lên mình bộ hòa phục đã đứng đó, đánh mắt nhìn xuống Millicent cùng xác chết của thành viên gia đình cô với biểu cảm lạnh tanh.

“Chắc là chết bệnh rồi. Thật đáng tiếc làm sao.”

“T-Tại sao lại thế…? Mới sáng nay nó còn khỏe mạnh lắm kia mà!!”

“Động vật không được nhận bảo hộ từ Ma Hạch. Chuyện như thế này xảy ra cũng chẳng có gì là lạ.”

Làn sóng tuyệt vọng liền cuốn lấy cô. Chuyện này xảy ra quá đỗi đột ngột khiến cô không sao suy nghĩ thông suốt cho được. Nước mắt cô cứ thế lăn dài trên má, còn Amatsu thì vẫn điềm tĩnh tiếp lời.

“Trong số người quen của tôi có người sở hữu năng lực quay ngược thời gian. Tất nhiên, đó là năng lực đến từ Giải Phóng Liệt Hạch. Thế nhưng đáng buồn thay, tôi lại chẳng thể gọi con bé tới đây ngay lập tức. Vì vậy mà tôi không thể hồi sinh chú chó này được── Thật đáng tiếc làm sao. Giá như em có thể phát động [năng lực đặc biệt] thì đã có thể cứu được Petro rồi. Đáng buồn, thật đáng buồn.”

“A, aaa, aaaa…”

“Đúng thực là quá đỗi vô lý. Cái thứ Ma Hạch này lại chẳng thể cứu lấy người thực sự quan trọng đối với em. Lần này thì không phải người mà là chó nhỉ── ấy thế mà nó lại chẳng hề do dự để những kẻ rác rưởi vô giá trị tiếp tục được sống. Liệu em có can tâm để mặc mọi chuyện như vậy không?”

Những lời Amatsu vừa nói quá đỗi khó hiểu khiến cô không sao xử lý cho được. Cú sốc khi để mất Petro khiến não bộ cô khó lòng suy nghĩ được điều gì nữa.

Hết rồi. Giờ đây Millicent chẳng còn ai làm đồng minh nữa. Sẽ không ai an ủi cô nữa. Sẽ không ai xoa dịu cô nữa. Chờ đón cô trước mặt chính là chuỗi ngày hệt như địa ngục, luôn luôn bị quở mắng, luôn luôn bị đọa đày. Một cuộc sống như thế liệu có ý nghĩa gì đây──

Khoảnh khắc khi cô rơi xuống tận cùng tuyệt vọng.

Bộp, một bàn tay đặt lên đầu Millicent.

Quá đỗi bất ngờ, cô ngước nhìn lên, để rồi còn bất ngờ hơn khi thấy Amatsu thường ngày luôn lạnh lẽo giờ đây lại đang mỉm cười với mình.

“Đừng tùy tiện khóc lóc như thế chứ. Chỉ cần quên đi cách để mạnh mẽ, con người sẽ trở nên yếu đuối đến vô bờ.”

Những lời Amatsu nói dần thẩm thấu vào trái tim Millicent.

“Em hận cái thế giới đã khiến em phải chịu đựng thế này lắm phải không? Em muốn phục thù lắm phải không? Em muốn tàn sát lắm phải không? À mà trừ tôi ra nhé── Chung quy lại, chỉ cần em giữ được sát ý đó trong tâm mà tập luyện, nhất định em sẽ trở nên mạnh mẽ vô biên. Tôi sẽ hỗ trợ em trên con đường ấy. Tôi, chỉ có tôi là đồng minh của em mà thôi.”

Millicent vẫn ngước nhìn Amatsu, không sao tin được đôi tai mình.

Đây là lần đầu tiên người đàn ông này ăn nói nhẹ nhàng đến như vậy với cô. Điều đó khiến con tim khô héo trong cô như đã được ấm lại. Amatsu hiện lên trong mắt cô đúng thực chẳng khác nào một Đấng cứu thế.

“Em… từ giờ em biết phải làm sao đây?”

“Cứ làm mọi điều em muốn. Đó chính là cách sống nguyên sơ nhất của con người. Thấy yêu ai thì cứ yêu, thấy hận ai thì cứ giết. Em có người nào muốn xuống tay không?”

Ngay lập tức, cô nhớ ra.

Nguồn cơn của mọi điều bất hạnh xảy đến với Millicent.

Terakomari Gandesblood.

“Vậy thì hãy dùng mọi thủ đoạn để tiêu diệt kẻ đó. Tôi sẽ ban cho em sức mạnh để đạt được điều ấy.”

Khi được đôi mắt chân thật kia soi rọi, lồng ngực Millicent chợt thịch một tiếng.

Và như vậy, cô gái ấy đã dễ dàng bị lung lay.

── Nói thẳng nói thật thì, em chẳng hề có tài năng gì cả. Có cố gắng cách mấy thì em cũng sẽ chẳng bao giờ phát động được Giải Phóng Liệt Hạch. Nói vậy không có nghĩa là em không có tiền đồ. Tuy Giải Phóng Liệt Hạch thì chịu rồi, nhưng em vẫn có tài năng ở nhiều lĩnh vực khác. Nên là thôi, chớ có bi quan quá. Mặc dù Giải Phóng Liệt Hạch thì thôi đành bỏ cuộc vậy.

Amatsu tổ chức một buổi tang cho Petro. Sau khi đọc xong lời khấn kiểu Đông phương cô chưa từng nghe bao giờ, anh ta gật đầu đầy cung kính rồi khẳng định: “Giờ đây Petro đã có thể an nghỉ rồi.”

Từ đó trở đi, tinh thần của Millicent đã có chút thay đổi.

Lời dạy từ cha cô là hoàn toàn chính xác. Thế giới này hoạt động theo mô hình cá lớn nuốt cá bé. Phải mạnh mẽ mới có thể sống sót được.

Amatsu-sensei thì vẫn nghiêm khắc như mọi khi. Mỗi ngày trôi qua là trên người cô lại có thêm vết thâm mới. Thế nhưng cô không còn miễn cưỡng theo học người đàn ông này như trước nữa. Cô chuyên tâm rèn luyện, hướng tới mục tiêu trở nên mạnh mẽ hơn.

Dẫu vậy, trong tâm Millicent chưa bao giờ cảm thấy bình yên.

Villhaze.

Terakomari Gandesblood.

Sự tồn tại của những [kẻ có tài năng] như vậy luôn kích động bản tính tự ti trong Millicent.

Đặc biệt là Terakomari, cô không làm sao chịu nổi cô gái ấy.

Một gia tộc đồng đẳng với Millicent. Khuôn mặt khả ái. Mang trong mình ý thức công lý chói lọi không thể làm ngơ chuyện bắt nạt. Trên hết là năng lực Giải Phóng Liệt Hạch hẵng còn ẩn giấu── Cô gái ấy sở hữu tất thảy những yếu tố có thể khiến người người phải ghen tị. Đó nhất định chính là hình mẫu Ma Cà Rồng lý tưởng mà Millicent vẫn hằng mong mỏi.

Chưa kết, cũng chính vì cô gái ấy mà Millicent mới bị cha quở trách.

Không thể tha thứ được.

── Bất biết thủ đoạn thế nào, hãy giết cô gái đó.

Millicent quyết định sẽ nghe lời Amatsu.

Không cần phải khách khí gì nữa. Amatsu-sensei đã cho phép rồi.

Giờ thì cô chỉ cần phá hoại thứ chướng tai gai mắt cho thỏa lòng mình mà thôi.

Giống như đã làm với Villhaze, Millicent gọi hội quây cô gái lại để thực hiện hành vi bắt nạt. Đối phương rõ là con nhà đại quý tộc, ấy thế mà lại chẳng hề gây dựng bè phái như Millicent, nên công việc này cũng chẳng nhọc công gì cho lắm.

“Kyahahaha! Kìa kìa, không thích đau thì phản kháng lại đi chứ! Giải Phóng Liệt Hạch hay cái đếch gì cũng được, phản kháng coi!”

Cô đã gọi Terakomari ra sân sau trường và đánh đập cô gái.

Thích dùng tới Giải Phóng Liệt Hạch thì cũng chẳng sao. Cô vốn định dùng một đứa thuộc hạ che chắn cho đòn đầu tiên, xác định bản chất của năng lực rồi từ đó mới xuống tay kia.

Thế nhưng Terakomari lại chẳng hề phản kháng.

Rõ là rất mạnh, ấy thế mà cô gái lại chỉ nằm đó chịu đựng.

Khác với Villhaze, dù có chịu đựng là thế thì cô gái cũng không đầu hàng Millicent. Có bị đánh, có bị đá, thì sinh khí trong đôi mắt kia vẫn không hề phai nhạt, vẫn không mất đi tinh thần chống đối lại Millicent. Cảm thấy như ánh sáng chói lòa ấy đang tương phản với bóng tối trong mình, Millicent không còn cảm thấy được gì ngoài khó chịu.

Điều khiến Millicent điên tiết nhất, chính là một lời cô gái ấy rỉ vào tai cô.

“Thật đáng thương.”

Cô không sao tin được vào tai mình. Con nhỏ này đang nói cái quái gì vậy, cô thầm nhủ.

Oằn mình lại dưới đất, Terakomari ấp úng lên tiếng.

“Cậu, đang lo lắng chuyện gì sao…”

Cô muốn hét lên, rằng “Mày thì có quyền gì để hỏi tao câu đó hả?!” Mọi chuyện đều là do mày. Vì mày nên tao mới rơi xuống tận đáy nơi vực sâu bất hạnh. Đã không rõ người ta gian khổ ra sao thì đừng có nhìn tao như đang nhìn kẻ yếu như thế! Tao mạnh. Mạnh hơn cái ngữ như mày cả trăm lần──

Cho dù miệng có gào lên như thế, một mặt trong Millicent cũng cảm thấy thán phục.

Đã bị đánh đập nhường này rồi mà sao vẫn có thể thư thả hỏi thăm đối phương như thế chứ?

Chứng tỏ điều cần thiết bây giờ là phải bẻ gãy tinh thần Terakomari.

Chính vì vậy mà Millicent đã điều tra thân thế và lai lịch của cô gái, và quyết định lựa chọn phương pháp [hiệu quả] nhất để đạt được điều ấy.

“── Này, cho tao mượn cái dây chuyền kia coi.”

Phương pháp này hiệu quả đến khôn lường. Terakomari liền trở nên bạo lực rồi chống đối lại Millicent. Trông bộ dạng liều mạng ấy quá đỗi thú vị khiến cô phải phá lên cười── đó là tất cả những gì cô còn nhớ.



Ký ức trong cô vài ngày sau hôm đó đã bị đứt đoạn.

Đến khi tỉnh dậy thì cô đã thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện rồi.

Bệnh viện, hay nói đơn giản chỉ là cái nhà xác. Vậy có nghĩa là bản thân cô đã chết một lần rồi. Thế nhưng cô lại không hiểu nguyên do. Cô có thể chết được trong khi đang vờn Terakomari hay sao?

Đương lúc còn sốc không nói nên lời, một thành viên cấp cao từ Quân đội Đế quốc tới cạnh cô mà nói.

“Millicent Bluenight. Cô đã bị bắt vì tội thảm sát hàng loạt cũng như âm mưu phản quốc.”

Dòng suy nghĩ trong cô ngưng trệ. Cô không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

Theo lời những người này nói, vào cái ngày Millicent cố gắng giật vòng cổ khỏi Terakomari, trong Học việc Quốc lập đã xảy ra một cuộc đại thảm sát. Một sự kiện chấn động với con số tử vong lên tới cả trăm người. Trong một khắc, cô đã đồ rằng bản thân mình vong mạng là bởi sự kiện này, thế nhưng có vẻ như là không phải thế. Duyên do là bởi── báo chí đã đưa tin rằng thủ phạm gây ra vụ thảm sát này có tên là Millicent Bluenight.

“Thế này, là sao…”

“Là sao thì hãy đặt tay lên ngực mà tự vấn bản thân đi. Dù sao thì, cô không còn là Ma Cà Rồng trực thuộc Đế quốc Mulnite nữa. Nếu như không muốn bị giam cầm dưới hầm ngục đến chết thì hãy mau rời khỏi đất nước này, ngay lập tức.”

Cô không hiểu gì cả.

Tuy nhiên, có điều này cô có thể cảm nhận được.

Sợ hãi. Một hình ảnh đáng sợ in đậm vào tận sâu trong não bộ cô.

Đôi mắt đỏ hồng, máu tươi văng tung tóe, ngón út nhuộm trong màu đỏ huyết── Khoảnh khắc đụng vào dây chuyền của Terakomari, một điều gì đó nằm ngoài sức tưởng tượng của cô đã xảy ra.

Đoạn, bản năng trong Millicent mách bảo.

Rằng cô đã bị chính Terakomari giết chết.

“Làm gì, có chuyện đó…”

Xem ra vào phút cuối nhỏ đã bày trò gì đó.

Cô cứng người. Millicent đã tự tin cho rằng dù cho Terakomari có phát động Giải Phóng Liệt Hạch thì cô cũng sẽ có thể đáp trả. Cô đã phải trải qua khóa huấn luyện hà khắc đến hộc cả máu miệng với tần suất hằng ngày kia mà. Cô đã chắc mẩm bản thân mình mạnh hơn bất kỳ ai trong học viện. Vậy thì đời nào có chuyện cô bị một đứa nhỏ con như vậy đánh bại kia chứ── cô đã luôn nhủ thầm như vậy.

Ấy vậy mà, kết quả thì sao đây?

Chẳng phải cô đã bị sức mạnh thuần túy áp đảo hoàn toàn hay sao?

“Ư, ưưưư…”

Quá đỗi cay cú, nước mắt cô cứ thế trào ra.

Kết quả thế này đúng là quá đỗi bất công rồi.

Cách biệt về tài năng── hóa ra lại tàn khốc đến nhường này sao?

Tuy nhiên, giờ không phải lúc để ngồi đây khóc lóc. Trong khi hẵng còn mê man, cô đã bị đuổi khỏi đất nước tự lúc nào rồi.

Khi ấy cô thật sự đã không thể tiêu hóa được thông tin này.

Phải mất tới vài năm sau nghiên cứu lại, cô mới hiểu được toàn cục sự kiện.

Tóm gọn lại, đây là một âm mưu.

Kẻ gây ra vụ đại thảm sát không phải ai khác ngoài chính Terakomari. Tuy nhiên cha cô gái lại không muốn vụ bê bối này được công khai nên đã dùng tới một thủ đoạn gian trá. Ông ta đã xóa tội của con gái đi, đổ hết tội lỗi lên đầu Millicent, tiện tay khiến cho đối thủ chính trị của mình là nhà Bluenight sụp đổ.

Nghe chẳng khác nào đoán già đoán non.

Thế nhưng cũng không phải không thể xảy ra. Cha của Terakomari── Armand Gandesblood là một chính trị gia, sẵn sàng bẩn tay vì lợi ích của bản thân. Đó là điều cô đã nghe cha mình càm ràm qua lại không biết bao nhiêu lần. Chưa kể, nghe nói ông ta còn từng là đàn em lớp dưới của Hoàng đế đương nhiệm thời còn là học sinh. Chỉ cần vị Hoàng đế này bao che cho hành động của Armand thì chuyện nghe có vô lý nhường nào cũng có thể xảy ra.

Dù sao thì, Millicent đã bị trục xuất khỏi đất nước.

Cô đã bị chia cắt khỏi cha và Amatsu.

Millicent đã khóc. Hệt như lúc mất đi Petro. Sau khi đã lang thang ngoài biên giới cả ngày, đến tối cô lại giải tỏa nỗi sầu muộn qua dòng nước mắt. Càng khóc, nỗi căm hờn trong cô lại càng leo thang.

Nỗi căm hờn với bản thân yếu đuối.

Nỗi căm hờn với thế giới tàn nhẫn này.

Trên hết là nỗi căm hờn với kẻ đã có thể dễ dàng tiêu diệt mình, Terakomari.

Phải, chính là Terakomari.

Chính vì nhỏ đó mà mọi chuyện mới đi chệch hướng.

Không thể cứ thế này mãi được. Nhất định phải giết lại nhỏ đó một lần. Lần này mình sẽ đập tan cái thứ Giải Phóng Liệt Hạch đó ra thành từng mảnh. Để làm được như thế thì phải có thêm sức mạnh── Vừa lúc cô xốc lại quyết tâm như vậy, chợt phúc âm của ác ma vang lên bên tai cô.

“Millicent, em đúng thật là có đôi mắt rất khá.”

Tóc đen, đôi mắt đỏ hồng. Y phục tung bay trong gió. Thái độ bâng quơ. Không đời nào cô có thể quên được những đặc điểm này.

Sư phụ của Millicent, Amatsu.

Anh ta nở một nụ cười tà ác mà nói.

“Tôi vốn dĩ chưa từng tưởng tượng rằng mọi chuyện sẽ diễn tiến như thế này đâu. Dầu vậy, thôi thì, có thể gặp lại nhau như thế này âu cũng là duyên trời định── Millicent, nếu em không chê thì hãy tới bên tôi. [Nghịch Nguyệt] sẽ luôn mở rộng vòng tay chào đón em.”



Trong ba năm sau đó, cô đã sống chết mà chiến đấu. Lời dạy từ cha cô “Hãy trở nên mạnh mẽ” vẫn sống mãi trong Millicent. Tuy nhiên, giờ đây cô không còn mong muốn mạnh mẽ vì gia tộc Bluenight nữa, mà là vì chính bản thân mình. Millicent muốn trở nên mạnh mẽ để đoạt mạng Terakomari, và chỉ khi đó cô mới có thể tái sinh. Khi ấy cô mới có thể toàn tâm toàn ý hoạt động trong [Nghịch Nguyệt] cùng Amatsu.

Chính vì thế mà Millicent mới nỗ lực hết mình.

Để rồi, sau khi ba năm trôi qua, một lần nữa cái tên ấy lại lọt vào mắt cô.

[Tân Thất Hồng Thiên ra đời: “Ta sẽ biến cả thế giới này thành cơm cuộn trứng!”]

Chẳng khác nào đang trêu ngươi người khác.

Tuy nhiên, trái tim Millicent đang dao động dữ dội.

Toàn thân cô run rẩy. Những ký ức không muốn nhớ lại cứ lũ lượt trở về từng cái một. Nỗi căm hờn trào dâng hóa thành ngọn lửa nuốt chửng lấy cơ thể Millicent. Trong khi bản thân mình còn đang vật lộn mỗi ngày qua biển máu tanh (đó là lối sống bản thân cô đã chọn, nhưng khi so với cô gái kia thì đôi khi cô cũng tự thấy cách sống của mình quá đỗi đáng thương), thì nhỏ đó đã trở thành Thất Hồng Thiên Đại tướng quân, được mọi người xung quanh nuông chiều. Quá đỗi bất công.

Lần đầu tiên trở về cố hương sau ba năm trời, Millicent lập tức tìm kiếm thông tin về Terakomari. Để rồi khi đích thân tới Cung điện Mulnite mục sở thị cách cô gái kia làm việc.

Terakomari đã cười.

Chưa kể trông còn tận hưởng cuộc sống vô cùng.

Đã sở hữu sức mạnh nhường ấy, lại còn được sống thoải mái về tinh thần──

Suýt chút nữa cơn giận đã nuốt chửng lấy cô.

Cô cắn môi, mạnh đến độ máu rỉ ra liên tục.

Nhất định.

Nhất định──Nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định nhất định,

Phải giết chết con nhỏ đó.

Thế nhưng giết thôi là không đủ. Cần phải phá vỡ tinh thần của nhỏ từ tận gốc rễ. Phải khiến con nhỏ đó tuyệt vọng bù vào những lúc nó được tung hô là tướng quân. Thế rồi mình sẽ thanh toán mọi chuyện bằng cách giết chết nó chung với con nhỏ Villhaze kia.

Phải như vậy, Millicent mới có thể sống một cuộc đời chính trực.

Cô đã quyết định như vậy đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện