“Đúng là không thể hiểu được.”

Sau khi buổi họp lãnh đạo kết thúc.

Thả bước trên hành lang tại Thất Hồng Phủ, Bellius Innu Cerbero lẩm bẩm.

Hiện đang là chừng tám giờ tối, ông mặt trời đã hoàn toàn náu mình đằng sau đường chân trời, và chỉ cần liếc mắt ra ngoài là có thể thấy hình bóng Cung điện Mulnite bao bọc trong màn đêm xanh thẳm. Quả là tinh hoa Đế quốc về đêm.

“Không hiểu gì kia? Số đo ba vòng của Ngài ấy hả?”

“Anh có biết mình vừa nói cái gì không hả?”

Chaostel hiện đang thả bước bên cạnh anh ta, miệng buông những lời dung tục. Mặc dù tài năng chiến sự của kẻ này đúng là không thể coi thường, thế nhưng đầu óc thì lúc nào cũng như bị lỏng ốc vít.

“Vậy anh muốn nói điều gì?”

“Là về Đại tướng quân Terakomari. Quả tình người đó có khí chất lãnh đạo áp đảo, thế nhưng── cảm giác lại rất khó lường. Như anh đây, tôi nhìn cái là biết anh là kẻ biến chất.”

“Còn với Ngài thì lại không luận ra được gì sao?”

“Phải. Mỗi lời Ngài nói đều toát ra vẻ trẻ trung đúng với tuổi, thế nhưng nhìn tổng thể thì bầu không khí Ngài toát ra lại kỳ lạ đến mức khó mà tìm được từ phù hợp để diễn tả. Nếu buộc phải nói thì… chỉ cần đối mặt với Ngài là lông tóc tôi dựng đứng hết cả. Hệt như khi đứng trước mặt một kẻ mạnh đến mức áp đảo vậy.”

“Hừm── Anh nói tôi mới để ý, Ngài ấy không hề để lộ chút ma lực nào, cứ như thể vốn dĩ Ngài đã không có rồi vậy. Nghĩ ra mới thấy, có phần hơi ghê rợn.”

Chaostel vuốt ve chiếc máy ảnh, khóe miệng cong lên theo cách ghê rợn chẳng kém. Chỉ cần gã này ngồi tù thôi là đủ để khiến thế giới hòa bình rồi.

“Nhưng vậy thì sao nào? Ngài ấy là Đại tướng quân, không hơn không kém. Miễn là Ngài giúp chúng ta giải khuây bằng chiến tranh thì cũng chẳng có gì phải phàn nàn.”

“Anh nói không sai, có điều…”

Không nắm được rõ chân tướng của đối phương thì sẽ khó lòng tin tưởng── không chỉ Bellius mà cũng có rất nhiều người có chung cảm nhận. Mà không, cũng có thể là do Bellius sở hữu trực giác sắc sảo nên mới để tâm đến vậy không chừng. Nếu là một người lính thông thường── tỉ như lũ đần độn chiếm đến 9 phần cái Đơn vị 7 thì nhất định chúng sẽ tung hô “Đại tướng quân vạn tuế!!” mà không mảy may nghi ngờ. Mà thực tế thì chúng đã tung hô Ngài từ thuở nào rồi.

“Thôi thì, không phải là tôi không hiểu mối lo của anh── Nói thật cho anh nghe, tôi cũng đã thử điều tra về xuất thân của Ngài rồi.”

“Anh làm thế nào?”

“‘Mượn tạm’ chút ghi chép trong văn phòng thôi ấy mà.”

“…… Phạm pháp đấy.”

“Thôi thôi, cứ mắt nhắm mắt mở, lờ lớ lơ đi là được── Nói chung là tôi cũng đã điều tra sơ bộ, để rồi nhận ra, người tên Terakomari Gandesblood quả tình là một chiếc hộp đen.”

“Anh nói thế là sao?”

“Một phần lai lịch của Ngài trông quá bất thường. Chừng như cho tới năm 12 tuổi Đại tướng quân vẫn đến trường học tập ma pháp như bao đứa con gái cùng tuổi, nhưng từ năm 12 tuổi trở đi── tức là trong ba năm sau đó, lại chẳng có chút thông tin nào về Ngài cả.”

“Vậy có nghĩa là chẳng có gì đáng để đề cập?”

“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng xem ra sự tình có chút khác lạ.”

Nói đoạn, anh ta đưa ra một tờ giấy. Đó là một tờ giấy dầu đầy ắp chữ cái xếp thành hàng. Với một người không được qua trường lớp bài bản như Bellius, muốn đọc hiểu được toàn bộ cũng phải mất không ít thời gian.

“Cái gì thế này?”

“Tài liệu mật trong cung điện đấy.”

Mém chút nữa là anh đã xỉu tại chỗ. Thế quái nào cái tên này lại có trong tay tài liệu mật cơ chứ? “Trong đó có ghi lại chi tiết về một sự kiện đã xảy ra vào ba năm trước, nhưng không hề được công khai. Nói cách khác, đây là mặt tối của lịch sử mà triều đình đã cố gắng che giấu.”

“… Thế, chuyện này thì liên quan gì đến Đại tướng quân?”

“Ngài ấy chính là thủ phạm.”

“Hả?”

“Ba năm trước, Học viện Quốc lập đã bị tấn công. Phía học viện chết 30 người, Đơn vị 3 thời bấy giờ được điều đi trấn áp cũng vong mất 70 mạng. Tất cả đều bị giết chỉ bằng một ngón tay út.”

Ngay đến kẻ thờ ơ chuyện thế sự như Bellius cũng biết. Ba năm trước, một vụ đại thảm sát đã nổ ra tại Học viện. Chừng như thủ phạm là một học sinh theo học tại đó, thế là báo chí cùng tuần san thi nhau viết bài nghe sao thật hùng hồn xúc động. Thế nhưng──

“Chờ đã. Đầu sỏ trong vụ đó hình như là kẻ khác cơ mà?”

“Thủ phạm đã bị thay thế. Báo cáo vốn ghi tên [Terakomari Gandesblood], nhưng sau đó lại được sửa thành một cái tên chẳng hề liên quan là [Millicent Bluenight]. Mặc dù chẳng rõ cái người tên Millicent này có thực sự tồn tại hay không nữa.”

“Làm vậy để làm gì, tôi chẳng hiểu.”

“Tôi cũng có biết đâu. Chỉ là── ba năm trước, cô gái tên Terakomari Gandesblood này đã gây ra một cuộc thảm sát chưa từng có tiền lệ trong lịch sử.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.

Nếu thật sự là như vậy── thì rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

“Tôi không rõ tại sao Ngài lại gây ra chuyện đó. Có điều, từ sau vụ việc này trở đi, chừng như Đại tướng quân đã ngưng tới trường rồi biệt tăm không rõ tung tích.”

“Ngài ấy đã đi đâu?”

“Trời biết. Đến độ chính phủ phải bưng bít thì chắc không phải nhà lao hay trại cải tạo rồi. Nếu anh hứng thú đến thế thì sao không gặp mặt Ngài mà hỏi thẳng đi?”

“……”

Bellius không đáp. Không, là anh không thể đáp lại được. Giờ đây anh chỉ có thể khoanh tay lại mà tiếp bước mà thôi. Rốt cuộc cô gái đó là ai? Đến nước này Bellius mới thật sự cảm thấy cơn ớn lạnh không rõ nguyên do.

“Mà, cũng có khả năng tài liệu mật này là giả nên── Hừm.”

Bất giác, Chaostel dừng chân.

Vừa lúc bước ra khỏi Thất Hồng Phủ. Nhìn qua thì khu vườn vẫn bị phủ trong một bức màn xanh thẫm như mọi khi, thế nhưng khi nhìn qua đài phun nước, anh chợt thấy một hình bóng cao kều đứng đó, hệt như ảo ảnh.

Gọi là cao kều nhưng cũng không đó mức đó. Toàn thân kẻ này được phủ kín trong một chiếc áo choàng đen, thêm vào đó là một chiếc mặt nạ hình cáo che khuất cả khuôn mặt. Có nhìn sao cũng giống một kẻ khả nghi.

Chaostel khoanh tay lại, bắt đầu phân tích.

“Hừm hừm, không nhìn rõ mặt nhưng mười phần chắc chín kẻ này là phụ nữ rồi. Nhưng không phải thiếu nữ, ít cũng phải tầm 15, không, 16 tuổi, chưa tới 17 được, ngửi mùi là biết. Một thứ mùi hệt như hoa cỏ, nhưng có lẫn chút vị mặn bên trong.”

Số lượng kẻ khả nghi thế là đã thêm một người. Tuy nhiên bình thường cái tên này cũng như thế nên thôi, tạm bỏ qua.

Bellius lườm cái người (cáo) khả nghi nọ đầy hăm dọa.

“Đằng đó. Người ngoài bị cấm vào Cung điện, nên nếu không muốn bị giết thì nhanh nhanh mà xéo đi.”

Kẻ đeo mặt nạ cáo yên lặng chừng 10 giây, đoạn ả lên tiếng.

Một chất giọng ngọt lịm, cảm tưởng như có thể chạm tới dây thần kinh kẻ khác.

“── Cung điện quả đúng là canh phòng cẩn mật đến không ngờ. Ta vốn định cứ thong thả bước vào lâu đài riêng của Hoàng đế mà xử luôn bà ta kia, nhưng xem chừng cái ma pháp rào chắn này không cho phép rồi.”

Không gian xung quanh chợt căng như dây đàn. Bellius cũng chẳng biết tự lúc nào đã vô thức đặt tay lên cán rìu.

Cụm từ “ám sát Hoàng đế” thỉnh thoảng cũng có vang lên trong Cung điện. Bởi Mulnite có truyền thống lâu đời khuyến khích các vụ phiến loạn, chưa kể bản thân Hoàng đế cũng mang trong mình trái tim quảng đại cùng lòng tự tin ngút trời, sẵn sàng chấp nhận bất kỳ kẻ nào nhắm tới cái đầu mình.

Tuy vậy── cái “xử” mà kẻ đeo mặt nạ cáo này nói ra lại ẩn chứa sự tà ác khó nói nên lời.

Không phải lý tính, mà chính bản năng loài thú đã mách bảo Bellius.

Rằng: “Con ả này vô cùng nguy hiểm.”

“Nhà ngươi, đang nhắm tới cái đầu của Hoàng đế Điện hạ sao?”

Chừng như bên dưới lớp mặt nạ cáo kia, ả đang cười khúc khích.

“Rồi cũng sẽ đến lượt bà ta thôi. Nhưng giờ chưa phải lúc.”

“Ồ, vậy ngươi tới đây để làm gì vậy nhỉ?”

“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Ta tới để xác thực chút chuyện── Báo chí đăng tin rằng Terakomari Gandesblood đã trở thành Thất Hồng Thiên, chuyện đó là thật hở?”

Khắc sau, Bellius lập tức rút vũ khí ra. Mặc dù chẳng rõ kẻ kia là người thế nào, nên giờ việc cần làm chỉ là giết ả xong đầu đuôi câu chuyện ra sao nghe ả khai sau── kết luận như vậy, anh đạp mạnh chân xuống đất. Cùng lúc, Chaostel cũng phát động ma pháp không gian【Thứ Nguyên Đao】, tung ra một thanh đao ma pháp với sức mạnh xé toạc không gian.

“Ngây thơ. Sử dụng ma pháp như thế quá đỗi ngây thơ.”

Ả đeo mặt nạ cáo liền mỉm cười vô lo khi bắn hạ【Thứ Nguyên Đao】bằng ma pháp công kích hệ quang sơ cấp【Ma Đạn】. Bellius liền giương rìu lên định đập tan vẻ thờ ơ của ả── và khi anh định vung xuống, chợt một hiện tượng lạ xảy ra.

Ả bất thình lình biến mất.

“── Phía trên!!”

Nghe Chaostel hét, anh cũng lập tức nhìn lên trên.

Khi ấy, Bellius liền bị sốc. Chiếc mặt nạ cáo đang lơ lửng trên không, được ánh trăng phía sau lưng soi rọi. Bellius lập tức vào thế để chuẩn bị tránh né đòn phản công sắp tới, nhưng trái với dự kiến, kẻ địch lại chẳng làm gì cả. Ả chỉ đứng đó cười khúc khích mà nhìn xuống hai người.

“Hừm, nhìn qua thì có vẻ đứa con gái xuất hiện trên báo đúng thực là Terakomari rồi nhỉ.”

Bellius lườm ả cáo. Có chuyện này nghe hơi không liên quan, nhưng khi nhìn từ bên dưới, ai cũng có thể thấy được thứ ở bên trong chiếc váy ngắn bên dưới lớp áo choàng. Ăn bận như vậy mà dám dùng ma pháp【Phù Du】, chỉ có thể là hạng dâm nữ.

“…… Nhà ngươi rốt cuộc là ai?”

“Biết được ta là ai rồi thì các người tính làm gì? Đây là vấn đề giữa ta với nhỏ đó. Thứ chó lai với loại biến chất các người nào có liên quan gì đâu.

“Nói gì cơ…?!!!”

“Chuyện này đúng thật là khó lòng bỏ qua được rồi. Ngươi gọi ai là loại biến chất ấy nhỉ?”

“Kyahahaha!!” Ả cáo cười lớn.

“Các người không thể cản ta được đâu── chỉ cần biết như vậy đã là thu hoạch lớn rồi. Chào Terakomari hộ ta một tiếng nhé.”

“Này, đứng đó!!”

Rốt cuộc anh cũng không thể cản ả được.

Vừa lúc Bellius phi cây rìu đi, ả đeo mặt nạ cáo liền phụp biến mất tựa như lửa đèn dầu. Chiếc rìu sau khi mất mục tiêu vẫn tiếng tục quay đều rồi biến mất vào ánh chiều tà. Ắt hẳn đối phương vừa sử dụng ma pháp【Chuyển Di】. Nếu thật sự là vậy thì có đuổi theo cũng chẳng ích gì.

Giữa lúc chiều tà tĩnh lặng, hai con người còn ở lại nhìn nhau với vẻ khó hiểu.

“…… Mục tiêu của ả là Đại tướng quân kìa. Làm sao giờ?”

“Làm sao là làm thế nào? Chỉ còn cách lần theo rồi xử ả thôi chứ sao.”

“Tôi cũng nghĩ hệt như vậy, có điều── anh nghĩ ta nên báo cho Ngài một tiếng không?”

Chaostel liền mỉm cười đểu cáng.

“Ngài mà ra tay thì quân xấc xược ấy sẽ bị tóm gọn nội trong ngày, rồi chúng ta sẽ chẳng đạt được nổi thành tích nào mất. Để giành được [quyền liêm liếm bàn chân] từ Ngài thì ta phải tự thân vận động rồi xử đẹp ả thôi.”

“Thế nhưng…”

“Nhưng với nhị gì ở đây. Chuyện vặt vãnh như thế này mà còn để phiền tới Đại tướng quân thì còn ra cái thể thống gì. Nhiệm vụ của chúng ta là phải hỗ trợ Ngài, để Ngài có thể thuận lợi tiến bước trên uy quyền của mình kia mà.”

Nói như thế cũng phải, Bellius thầm nhủ.

Quy trình báo cáo-liên lạc-bàn bạc không tồn tại, đây chính là đặc trưng của Đơn vị 7.

Và cũng vì thế mà tại một nơi mà Komari không biết, mầm mống phiền muộn lại một lần nữa tăng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện