Ngày hôm sau, trong phòng riêng, trên giường.

Tôi tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.

Một giấc mơ đáng kinh hãi đến độ khiến tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong.

Trong mơ, thực lực của tôi (tức là yếu như bún thiu) đã bị bại lộ, thành ra hội cấp dưới bắt đầu treo ngược tôi lên. Bọn họ mới rồi còn tôn kính tôi là thế giờ lại lườm nguýt tôi như thể tôi đồ sát cả dòng tộc họ không bằng. Sau đó, mặc xác tôi gào khóc xin tha, bọn họ vẫn chẳng hề thương tình mà nhúng tôi thẳng vào một nồi nước sôi. Sau khi bị ‘sơ chế’ chừng 10 phút có lẻ, tôi đã bị đem đi chế biến thành món dạng như gà viên chiên rồi đem ra phục vụ trên một bàn ăn. Chưa kể, cái đứa liếm môi mà lẩm bẩm “Trông thật ngon lành làm sao” chẳng phải ai khác ngoài Vill. Thế rồi, con hầu biến thái chẳng thèm bận tâm đến mệnh lệnh từ tôi, dần nở một nụ cười rộng rồi từ từ dẫn tôi vào bao tử──

“Chào buổi sáng, thưa Komari-sama.”

“ÓE?!!”

Khoảnh khắc tôi quay đầu lại và tưởng mình sắp chết tới nơi, tôi bị sốc đến độ cảm tưởng như có khi mình chết thật mất tiêu rồi.

Nhỏ hầu biến thái kia đã chui vào trong chăn thôi tự lúc nào.

Tôi lập tức tính đánh bài chuồn, thì chợt có gì đó ôm lấy bụng tôi, ngăn không cho tôi bỏ chạy.

“N-Ngươi, đang làm cái gì ở đây vậy hả?!”

“Tiểu thư không nhớ hay sao? Chính miệng Komari-sama đã mời gọi em vào đây ngủ chung giường kia mà. Ôi, nhớ lại buổi đêm nồng cháy hôm qua thôi mà thân thể em đã lại thêm một lần rạo rực.”

“Họa có điên ta mới mời ngươi vào!!”

“Aaaan…”

Tôi đẩy nhỏ hầu biến thái ra rồi té vụt lại một góc phòng, lườm nguýt đe đọa như một con mèo khi chạm trán thiên đị── mà từ từ, con nhỏ này đang khỏa thân!! Cái thể loại biến thái vô biên gì thế này?!

“Nhà ngươi… đã làm gì ta…?”

Vill liền nở nụ cười khiêu gợi mà đáp.

“Cảm ơn tiểu thư vì bữa ăn. Vô cùng ngon miệng đấy ạ.”

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Chẳng thà bị biến thành gà viên chiên có khi còn sướng hơn.

“Ôi kìa, trông tiểu thư có vẻ lạnh lẽo quá. Xin hãy lại đây để em sưởi ấm cho.”

“K-Khỏi cần! Ngươi cũng nhanh nhanh bận đồ vào coi! Cảm giờ!”

“…… Tiểu thư không thích bách hợp hay sao ạ?”

“Bách hợp[note54436]? Thì ta không ghét, cơ mà sao tự dưng lại hỏi…”

“Vậy ạ. Thế thì tốt rồi.”

Chẳng rõ tại sao Vill lại mỉm cười vui vẻ. Cảm giác như giữa chúng tôi vừa có một hiểu lầm to bự khó lòng nào hóa giải nổi, cơ mà nghĩ ngợi nhiều phiền phức bỏ xừ. Chắc chỉ tại tôi khéo tưởng tượng.

Vill đứng lên trên giường rồi quay người một cái. Chỉ mỗi hành động như vậy thôi mà giờ nguyên bộ đồ hầu gái đã khoác lên người nhỏ, chẳng khác nào một loại thủ thuật độc đáo.

“…… Thế, ngươi tới đây làm gì?”

Nghe tôi hỏi, Vill nhảy xuống khỏi giường rồi đáp,

“Để thề non hẹn biển với Komari-sama…”

“Thôi đùa hộ ta cái!”

“Để làm tình với Komari-sama…”

“Bộ không tự thấy cách ăn nói của ngươi có vấn đề à?!”

Mới sáng ngày ra con nhỏ này đã phun ra đủ thứ bậy bạ, làm tôi sửa lưng mệt nghỉ.

Thôi, tạm bỏ những chuyện này sang một bên.

“Trả lời đi. Tại sao ngươi lại tới đây hả?”

“Em có hai nguyên do ạ.”

Vill giơ lên hai ngón tay.

“Đầu tiên là bởi em là hầu gái riêng của Komari-sama. Nghĩa vụ của kẻ hầu như em là ở bên hầu hạ chủ nhân bất kể sáng trưa chiều tối.”

“Đã bảo ngươi không cần phải hầu hầu hạ hạ gì rồi mà.”

“Nguyên do thứ hai là có chuyện này em buộc phải thông báo cho Komari-sama biết. Nội dung số báo sáng nay quá đỗi thú vị, thành ra em buộc phải mạo muội phá cửa để vào trong phòng ạ.”

“Phá cửa ấy hả?!”

Nhìn ra mới thấy, đúng là có mảnh vụn cửa nằm lăn lóc trên mặt sàn. Này mà còn không phải phạm tội thì thế giới này đã chẳng có cảnh sát. Giờ tôi không còn có thể gọi nhỏ này là nhỏ hầu biến thái được nữa, phải là nhỏ hầu tội phạm biến thái.

“Komari-sama, giờ không phải lúc lo chuyện cửa rả đâu, xin hãy xem số báo sáng nay đi ạ. Đây, trên này có dán bức ảnh hôm qua đấy ạ.”

“Ngươi nói cái quái gì thế hả?! Giờ báo với chả chí quan trọng g── Ủa?”

Ngay lúc tầm mắt tôi chạm phải xấp giấy Vill đưa cho, cánh cửa vừa bị phá đã biến mất cái phụp khỏi đầu tôi. Không thể nào. Không thể tin được. Cái người đang ở trên trang nhất chính là thiếu nữ xinh đẹp trăm triệu năm có một mà tôi hàng ngày vẫn ngắm nhìn trong gương. Và rồi, khi nhìn xuống phần ký sự──

[Tân Thất Hồng Thiên ra đời: “Ta sẽ biến cả thế giới này thành cơm cuộn trứng!”

Vào ngày mùng 8, Tân Thất Hồng Thiên Đại tướng quân Terakomari Gandesblood trực thuộc Đế quốc Mulnite đã khai chiến với quốc gia láng giềng là Vương quốc Lapelico và giành được chiến thắng ngoạn mục. Vị Đại tướng quân này đã được nhậm chức vào ngày mùng 7 khi vị Đại tướng quân tiền nhiệm là ngài Augus Nuppaiyer bị sát hại vào ngày mùng 2… (lược)… Vị bại tướng, tổng chỉ huy Quân đội Vương quốc Lapelico, trung tướng Hades Molekikki đã bày tỏ ý định phục thù: “Không thể tha thứ được. Nhất định ta sẽ lăng mạ bọn chúng đến cùng cực.” Đáp lại lời khiêu khích này, Đại tướng quân đã khẳng định: “Ta thích ăn cơm cuộn trứng vô cùng. Ta sẽ tàn sát toàn bộ tướng quân từ năm quốc gia còn lại, biến bọn chúng thành cơm cuộn trứng rồi rưới ‘sốt cà chua’ lên và từ từ thưởng thức”. Có thể thấy Ngài thậm chí còn không hề giấu đi sát ý hung tàn của mình… (lược đoạn kết)]



CÓ NHÌN NGANG LIẾC DỌC THẾ NÀO CŨNG THẤY TOÀN TIN VỊỊỊỊỊỊỊỊỊT!!!!

Thế quái nào lời tôi nói lại diễn giải thành thế này?! Cái việc tôi thêm ‘món ăn ưa thích là cơm cuộn trứng’ cốt cũng là để thể hiện tinh thần tận tâm, sẵn sàng trả lời thêm một câu hỏi nữa thôi mà! Làm gì có ẩn ý gì sâu xa như thế này đâu! Con nhỏ đó, tôi nói gì cứ viết vậy là được rồi, toàn đi chém gió tận đâu đâu!

“Komari-sama ăn ảnh thật đấy. Đúng khí chất đế vương tàn độc luôn ạ.”

“Thế có chết không chứ! Này khác gì ta đi khiêu chiến với toàn bộ quốc gia còn lại không cơ chứ!!”

“Ngài nói phải. Ở thời điểm hiện tại thì vấn đề nằm ở cái tên người tinh tinh bên quốc qua láng giềng. Dù gì đây cũng là báo Lục Quốc, và ngài vừa tuyên bố cho cả thế giới biết rằng mình chuẩn bị phạm tội đấy ạ.”

“KHÔNG ĐÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂU!!!”

Tôi lăn lộn trên giường, vò đầu bứt tai. Cái quái gì thế này? Những tưởng tôi sẽ được nhốt mình trong phòng chừng ba tháng có lẻ, thế mà giờ lại có một đất nước để máu dồn lên não đang lăm le tuyên chiến với tôi! Truyền thông đúng là rặt một ổ lều báo mà, chết tiệt!!

“Xin ngài hãy cứ an tâm. Em sẽ bảo vệ trinh tiết của Komari-sama.”

“Ngươi là đứa nguy hiểm nhất thì có!”

Con nhỏ này thậm chí còn trần truồng mà ngủ cạnh tôi không do dự kia mà. Cuộn mình trong chăn rồi lăn ra xa khỏi Vill, tôi bắt đầu chạy trốn thực tại. Làm như tôi có thể ra chiến trường chinh chiến nổi ấy. Quyết định rồi, tôi quyết định rồi. Từ giờ bất luận người khác có nói gì thì tôi vẫn mãi giữ vững tinh thần hikikomori bất diệt!

“Komari-sama, về lịch trình ngày hôm nay…”

“Là la lá la, ta hổng có nghe thấy gì hết. Hôm nay là ngày nghỉ mờ~”

“Không có chiến tranh đâu đồng nghĩa với việc ngài có thể nghỉ ngơi ạ. Thất Hồng Thiên có nghĩa vụ phải tới làm việc mỗi ngày đấy ạ.”

“Ta sẽ giả bệnh. Tới chào hỏi mọi người hộ ta đi.”

“Đây đâu phải trường học── Nếu ngài định mãi mãi rúc mình trong chăn như vậy thì em cũng chẳng còn cách nào khác.”

“…… Hừm, nói trước cho mà biết, dùng vũ lực đưa ta đi cũng vô dụng thôi. Dám mà bước thêm một bước tới gần đây là ta kéo cái còi chống tội phạm này đó nha.”

“[Phương trình sữa dâu]”

“………”

Cơ thể tôi tức thì cứng đơ lại.

Ê, cái đó chẳng phải là──

“[Tôi muốn được trải nghiệm một tình yêu tựa sữa dâu.]”

“………”

“[Một tình yêu ngọt nào, dịu nhẹ, không để lại cảm giác châm chích nơi đầu lưỡi mà luôn luôn ấm áp, hiền hòa như vầng thái dương.]”

“……… Thôi…”

“[Ắt hẳn mọi người sẽ cười chê, đồ rằng tôi đã đọc quá nhiều tiểu thuyết, rằng một tình yêu như vậy làm gì tồn tại. Những ngày gần đây tôi cũng dần suy nghĩ như vậy, cho tới khi── tôi gặp được người ấy. Khoảnh khắc đó, cả thế giới quanh tôi đã thay đổi, được nhuộm một màu hồng tựa sữa dâu.]”

“THÔI NGAAAAAAAAAAAAAAAAY!!!!!!!!”

Một tiếng hét từ tận sâu trong tâm khảm vang lên.

Trong vô thức, tôi đã nhảy ra khỏi giường và vồ lấy con hầu biến thái. Tuy nhiên, tôi thì làm gì nổi con hầu với sức mạnh áp đảo như thế kia được kia. Vì vậy mà, đến lúc nhận ra thì nhỏ đã ghì chặt lấy tôi, không cho tôi cử động rồi.

Trên khuôn mặt nhỏ chợt nở ra một nụ cười tà ác, dí sát mặt tôi đến độ cảm nhận được cả hơi thở của nhau.

“Kiệt tác của Komari-sama thú vị lắm đấy ạ.”

“A, a, aaaaa…!!”

Khuôn mặt tôi nóng bừng tựa dung nham.

Sau khi đã mở đóng miệng chẳng rõ bao nhiêu lần, cuối cùng tôi cũng có thể nặn ra được đôi ba câu chữ.

“Ngươi tìm ra, ở đâu…”

“Em tình cờ lục ra được trong thùng rác đằng kia đấy ạ.”

“………”

“Có khi nào là tiểu thư bỏ đi ạ? Để đề phòng thì em cũng đã sao ra một bản trước rồi.”

“………”

“Nhưng cũng bất ngờ thật đấy, ai mà đoán được tiểu thư lại đi viết tiểu thuyết tình cảm kia? Có khi nào tiểu thư đã có kinh nghiệm rồi?”

“………”

“Tiện em xin nói luôn, tiểu thư mà cứ bỏ bê công việc thế này thì em sẽ phát tán cuốn tiểu thuyết này ra khắp cung điện đấy ạ. Tất nhiên là dưới tên tác giả.”

“………”

“Kìa? Komari-sama, tiểu thư có nghe em nói không? Komari-sama──”

Tôi nắm chặt lấy áo Vill. Hay đúng hơn, tôi đang bám víu lấy nó.

Thế rồi, sau khi nghiến răng thật lực, tôi khẩn khoản cầu xin.

“… Gì cũng được, ngươi bảo gì ta cũng sẽ làm. Xin ngươi đấy, đừng, nói cho ai, chuyện này…”

Phụt.

Chẳng hiểu làm sao nhỏ hầu này tự nhiên xịt máu mũi.



Được rồi, thời gian suy nghĩ bắt đầu. Vấn đề lớn nhất hiện tại là nhỏ hầu biến thái kia đã nắm được điểm yếu của tôi. Cứ thế này thì quan hệ trên dưới sẽ bị đảo lộn hoàn toàn mất, không ổn. Chỉ cần nhỏ xướng ra cái gì đấy liên quan đến cuốn tiểu thuyết thôi là tôi sẽ không sao phản kháng nổi, bất kể nhỏ có làm chuyện biến thái đến nhường nào. Tệ lắm rồi. Phải thảo ra phương án đối phó ngay thôi.

Phương án 1: Đốt bản sao lưu mà nhỏ giữ── Loại. Con nhỏ này toàn đi ghi nhớ ba cái thứ linh tinh, ắt hẳn đã khắc cốt ghi tâm toàn bộ nội dung đến từng chữ cái rồi, thế nên có đốt bản thảo đi cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Phương án 2: Xóa ký ức của nhỏ── Loại. Tôi nào có xài nổi ma pháp xóa ký ức, còn dùng phương pháp vật lý thì trông tội lắm. Với cả tôi thì sức đâu mà đòi đập người ta.

Phương án 3: Tìm điểm yếu của nhỏ── Tán thành. Hiện tại tôi chỉ đưa ra nổi phương án này mà thôi. Giả như mà nhỏ có một bí mật nào đó ngang tầm hay thậm chí còn hơn cả tiểu thuyết của tôi thì tôi vẫn có cơ hội lội ngược dòng. Kiểu như── đến tuổi này rồi nhỏ vẫn còn tè dầm chẳng hạn. Chuẩn rồi. Vì vậy mà từ giờ trở đi tôi sẽ quan sát Vill thật kỹ càng, 24/7. Nếu được thì đến đêm đi ngủ cùng nhau luôn. Nhìn~

“K-Komari-sama… tiểu thư đừng nhìn chằm chằm như vậy, em ngại…”

“Nói gì nghe thấy ghê!!”

Không ổn, con nhỏ này luôn đi trước tôi một bước.

Mà thôi. Quả thực tìm ra điểm yếu của nhỏ hầu biến thái này là một vấn đề cấp thiết, nhưng đầu tiên vẫn còn một vấn đề khác trọng đại hơn.

Tóm gọn lại trong hai từ thì đó chính là “công việc”.

Hiện tại, tôi đang ở trong phòng làm việc tại Thất Hồng Phủ.

Tại Đế quốc Mulnite này, mỗi một Thất Hồng Thiên lại được giao cho một phòng riêng. Văn phòng của tôi là một phòng hạng nhất, bự kinh khủng tởm tọa lạc tại tầng cao nhất của Thất Hồng Phủ, và chỉ cần liếc mắt ra ngoài cửa sổ thôi là toàn bộ Đế Đô sẽ lọt vào tầm mắt── ấy thế mà, tôi lại chẳng hề dư thời gian nhìn ngắm phong cảnh. Đáng tiếc làm sao, tôi lên đây lại là để làm việc.

“── Vậy giờ ta phải làm gì?”

“Vâng. Komari-sama từ giờ sẽ phải họp mặt với cấp dưới ạ.”

Nghe xong, tôi không thể không nheo mày. Hôm trước tôi đã chào hỏi rồi mà ta?── Chừng như đã đọc ra được tâm tư trong tôi, Vill liền khẽ lắc đầu mà nói.

“Mục đích của cuộc họp lần này là để hiểu rõ hơn về những thành viên cấp lãnh đạo. Bọn lưu manh này về sau sẽ trở thành cánh tay phải của Komari-sama, nên em cho rằng họp mặt sớm cũng chẳng hại gì.”

“Ê, ngươi vừa nói ‘bọn lưu manh’ đúng không? Hay ta nghe nhầm?”

“Chính xác là bọn lưu manh đấy ạ. Lưu manh chính hiệu con nai vàng sẵn sàng úp sọt tiểu thư bất kể thời gian địa điểm.”

“Hiểu luôn. Ta đi vệ sinh chút nhé.”

Có thứ gì đó chợt nắm chặt lấy vai tôi.

“Thả-ta-ra! Ta vẫn chưa muốn phải đi ngửi mùi đất!!”

“[Sữa dâu].”

Tôi ngồi xuống cái phịch.

Vill liền liệt kê lịch trình trong ngày, trông rõ là hình thức.

“Sẽ có 4 thành viên ngoài em sẽ họp mặt với tiểu thư hôm nay. Tuy nhiên, có một người trong đó vừa mới chết nên không thể tham dự được.”

“Sao không chết cả bọn luôn đi nhỉ.”

“Vì vậy ngày hôm nay, Komari-sama sẽ đối chất với ba người bọn họ để quyết định định hướng tương lai. Cũng không khó khăn gì phải không ạ?”

“Có mà đâu cũng thấy khó khăn thì có…”

Tôi nghiêm mặt. Thôi thì cũng đành phải làm vậy, chứ không thì chết mất.

Cơ mà họp mặt là phải nói những gì nhỉ? Nhỏ bảo là quyết định định hướng tương lai, cơ mà tôi chẳng nghĩ ra được gì ráo. Mà chính ra tôi chẳng có tí kiến thức nào về quân sự (ngoài binh lược ra) nên chắc đành ngậm miệng lại vậy. Mà không, kể cả có tôi cũng sẽ im thin thít mà thôi.

“Không sao đâu ạ. Komari-sama chỉ cần ngồi trên ghế mà gật đầu lẩm bẩm ‘Ừm’ hay ‘Ta hiểu rồi’ hay ‘Hợp lý đấy’ là đủ rồi ạ. Chỉ cần thế là các cấp dưới sẽ tôn sùng ngài ngay thôi.”

“Quả nhiên là không được ha? Nhỡ mà để lộ chuyện ta chẳng có tí kiến thức nào thì sẽ gây phiến loạn mất…”

“Nếu ngài lo lắng chuyện đó── để xem nào, thì hãy khen bọn họ đi ạ. Nếu làm tốt thì có thể ngài sẽ chiếm được cảm tình của bọn họ không chừng.”

“Ta phải khen thế nào thì người khác mới vui?”

“Với em thì chỉ cần ngài ôm một cái là đủ lên tiên rồi ạ.”

“Ta không có hỏi ngươi.”

Thôi cứ chơi an toàn kiểu “Các ngươi đã cố gắng hết mình rồi, giỏi lắm~” đi. Suy nghĩ như bình thường thì làm gì có người nào không vui khi được cấp trên khen làm việc chăm chỉ đâu. Cơ mà tôi vẫn hơi lo là đầu óc tụi này không được bình thường.

“Sau đây là về những người mà ta sẽ gặp mặt.”

Vill lấy ra ba tờ giấy từ tập tài liệu và xếp lên trên bàn. Chừng như là sơ yếu lý lịch.

“Đầu tiên em cần ngài xem qua thông tin về bọn họ trước. Như vậy sẽ dễ xúc tiến đối thoại hơn.”

“Ngươi nói có lý… Uầy, coi này Vill. Người này là chó ha.”

Một tờ sơ yếu lý lịch có dán hình chụp mặt chó. Mà trông rõ ràng là chó từ đầu đến chân, thành thử tôi đã suýt nữa là bật cười. Giờ nghĩ lại thì người(?) này hình như cũng là người đã kết liễu tên người tinh tinh trong trận chiến hôm trước thì phải? Nhờ có anh ta mà tôi mới không phải ra trận, nên có thể nói là ân nhân cứu sống cả cuộc đời tôi cũng chẳng ngoa. Được lắm được lắm, đã tìm ra được một điểm khen.

“Là trung úy Bellius Innu Cerbero đấy ạ. Trước đây anh ta từng thuộc về Đơn vị 6, nhưng đã bị giáng chức về đơn vị ta do phạm tội giết người.”

“Cha này có ổn thật không thế?!”

Tôi ngã ngửa. Ngờ đâu đây lại là một con chó dại.

Mà không, từ từ đã. Giờ lục lại ký ức tôi mới nhớ, hình như tôi từng nghe rằng Đơn vị 7 là đơn vị ‘ngoài vòng pháp luật’ tập trung toàn những kẻ từng có tiền án làm loạn ở đơn vị khác. Vậy tức là──

“N-Người này thì…”

“Trung úy Chaostel Comte đấy ạ. Anh ta bị giáng chức do tình nghi bắt cóc trẻ em gái.”

“Tội phạm chính hiệu luôn còn gì?!”

“Còn đây là đại úy Mellaconcey. Anh ta bị giáng chức vì tội kích nổ Cung điện bất thành.”

“Sao lại để khủng bố chạy lông nhông thế này?!”

Tôi tái xanh mặt mà thả mình xuống ghế (cực kỳ êm, rõ là hàng cao cấp), hai tay ôm đầu. Chẳng hiểu sao tự nhiên Vill xoa xoa đầu tôi.

“Xin tiểu thư chớ lo, giả như có kẻ nào rắp tâm hãm hại Komari-sama, em sẽ lập tức biến kẻ đó thành than xỉ.”

“Vill, ngươi…”

“Nào, ta phải nhanh chuẩn bị cho cuộc họp thôi. Tiểu thư không cần phải lo lắng, đã có em ở đây rồi.”

Vill nói, đoạn nở một nụ cười rộng. Con nhỏ này quả thực là một đứa biến thái vô phương cứu chữa, nhưng nhỏ vẫn chỉn chu hoàn thành công việc hỗ trợ tôi. Điều này khiến tôi thực sự cảm kích.

Chắc bày tỏ lòng biết ơn một lần cũng chẳng hại gì.

“C-Cảm ơn nhé, Vi…”

“──Ôôôôôii! Mùi hương này gây nghiện làm sao! Mùi tóc Komari-sama thật thơm quá đỗi! Quả nhiên ngửi là phải ngửi hàng thật cứ không phải là qua gối! Trời ơi, em chỉ muốn ôm chầm lấy mùi hương này mà thăng thiên thôi── hít~ hà~ hít~ hà~”

“Ngươi mới là đứa nguy hiểm nhất thì có!!”

Chẳng biết tự lúc nào, mũi của nhỏ đã thế chỗ bàn tay xoa đầu tôi mất tiêu.

Quả nhiên chẳng cần phải biết ơn nhỏ làm gì.



Mười phút sau, ba người lãnh đạo của Đơn vị 7 mà Vill triệu tập đã có mặt tại văn phòng. Chẳng cần phải nói, bầu không khí trong phòng đã thay đổi trăm tám mươi độ ngay từ khoảnh khắc họ đặt chân vào. Cảm tưởng chẳng khác nào tôi vừa bị ném vào một chuồng dã thú, bọn này đáng sợ đến vậy đấy. Đáng ra khi nãy tôi phải đi vệ sinh một lần.

Tôi len lén quan sát ba kẻ đứng trước mặt mình.

Cánh hữu, Chaostel Comte. Cao và gầy, hệt như thân cây khô, kiểu người biến thái đến không sao cười nổi.

Trung tâm, Bellius Innu Cerbero. Một tên sát nhân với cái đầu chó và cơ thể cuồn cuộn bắp thịt.

Cánh tả, Mellaconcey. Một tên khủng bố trông như thằng rapper choai choai nào đó.

…… Thế thì khéo khi tôi sắp chết thật.

“Một ngày tốt lành, thưa Đại tướng quân. Cho phép tôi mạo muội được hỏi, ngày hôm nay Ngài triệu tập chúng tôi có việc gì vậy?”

Chaostel nói, khuôn mặt không tắt nụ cười. Thấy mẹ, nhất định tên này có bắt cóc trẻ em, thề luôn. Tôi thì hết là trẻ em rồi nên không sao, nhưng vạn bất đắc dĩ, chú ý một chút vẫn hơn. Cẩn thận không để nỗi bất an hiện ra ngoài mặt, tôi gật đầu “Ừm” một cái, rồi…

“Đầu tiên các người cứ ngồi xuống đi đã.”

“………”

“Sao thế? Cứ thoải mái đi, ta không bận tâm đâu.”

Nói thế rồi mà chẳng người nào chịu ngồi cả.



Trong khi tôi còn đang cảm thấy nghi hoặc, Bellius liền ngập ngừng lên tiếng “Thưa Ngài…”

“Chúng tôi không có ghế ạ…”

QUÊN CHUẨN BỊ MẤT TIÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊU!!!!!!!

Thế này thì điểm ấn tượng về tôi tuột thẳng suốt âm vô cùng rồi chứ còn cứu vớt gì nữa! Để cấp dưới phải ngồi xổm xuống sàn trong khi mình ngả lưng trên ghế hạng sang thì còn ra cái thể thống gì?! Nhân quyền nơi đâu!!

“Ăn nói hàm hồ cái gì thế hả Bellius?! Đại tướng quân đã lệnh cho ta ngồi thì cứ ngậm mỏ lại mà ngồi thôi! Bất kể không ghế không nệm, đang trong biển lửa núi kim hay là trên đùi Ngài ấy đí chăng nữa!!”

“Giê! Chó thì phải quỳ kiểu chó, Bellius lại đòi quỳ đệm vậy đó!!”

“Gọi ai là chó hả thằng kia?!!”

Hặc! Một nắm đấm lún thẳng vào mặt Mellaconcey. Đấm xong, Bellius liền cúi đầu trước tôi với thái độ e ngại.

“Cho phép tôi xin lỗi vì đã thất lễ! Chúng tôi xin được ngồi ạ!”

Ba người liền ngồi thẳng xuống mặt sàn.

Không không.

Không không không!

Chỉ trong mấy câu đối thoại vừa rồi thôi là đủ để tôi sửa lưng cả ba chừng năm sáu lần gì đó rồi đấy?! Đến cái độ mà vụ quên chuẩn bị ghế nó đã bay hơi khỏi đầu tôi từ thuở nào rồi luôn── Ấy không không, nản lòng ở đây thì sao mà hoàn thành nghĩa vụ của Thất Hồng Thiên được. Sau khi đã hoàn hồn, tôi liền lên tiếng.

“T-Thôi được rồi! Bận rộn công việc là thế mà vẫn tập trung đầy đủ như thế này, các ngươi đã làm tốt lắm! Có chút đường đột, nhưng giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi họp lãnh đạo đầu tiên. Trước hết, ta cần đề ra một hướng đi ổn định để quản lý Đơn vị 7 về sau.”

“Buổi họp lãnh đạo! Nghe thật êm tai làm sao.”

Chaostel lên tiếng, nghe đầy hưng phấn. Bellius với Mellaconcey thì không biểu hiện gì rõ ràng. Được, ít nhiều gì ấn tượng thế này là cũng đủ tốt rồi.

“Vậy ta vào ngay câu hỏi đầu nhé── Các ngươi muốn Đơn vị ta phát triển theo chiều hướng nào?”

“Chiến tranh liên tục không hồi kết.” Bellius phát biểu.

“Được thấy dáng hình Đại tướng quân thân chinh ra trận.” Chaostel nêu ý kiến.

“Battle rap với Đại tướng quân! Giê!!” Mellaconcey hú hét.

Ý kiến cuối thì hơi khó hiểu, nhưng đại khái tôi đã nắm được rồi.

Nói chung là, Đơn vị 7 rặt một lũ cuồng chiến tay nhanh hơn não.

“T-Ta hiểu rồi. Nói chung là các người muốn phát động chiến tranh chứ gì?”

“Chính xác là như vậy ạ.”

Chaostel nhún vai một cái rồi nói.

“Ắt hẳn Ngài đã biết, nhưng thành viên Đơn vị Komari chúng ta phần đông là những kẻ quá khích bị giáng cấp xuống do có tiền sử làm loạn ở đơn vị khác. Và nguyên nhân phần lớn nằm ở việc khát khao ra trận của bọn họ chưa từng được thỏa mãn── Nói cách khác, giả sử có trận chiến nào bị hủy do bão lũ, những kẻ này sẽ lập tức nổi xung lên mà làm loạn dưới thị trấn, hay tệ hơn là lao đi ám sát tướng quân bên địch vì đã hủy trận chiến vào phút chót. Đơn vị ta là như vậy đấy ạ.”

“Thế chắc có mỗi ông là vào đây vì bắt cóc trẻ em hả.”── là điều tôi muốn nói, nhưng nếu những gì Chaostel vừa nói là sự thực thì Đơn vị 7 giống hang ổ tội phạm hơn là một đơn vị trong quân đội. Cái gì mà ám sát kia? Vậy khác nào đi vi phạm hiệp ước quốc tế chứ hả? “…… Đầu đuôi ta cũng tạm hiểu rồi. Chung quy là các người muốn đập lộn đến độ không sao chịu nổi chứ gì?”

“Thưa, phải.”

“Ừm ừm, cũng phải, ta hiểu cảm giác đó mà. Dù gì ta đây cũng là quân nhân. Có mấy lúc tự nhiên sôi máu lên là ta lại muốn khiêu vũ trên chiến trường.”

Tất nhiên là xạo rồi. Ấy thế mà, “Vậy thưa Ngài, ngày mai Ngài có thể tỉ thí với tôi một trận được chứ?”

Gã đầu chó nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kỳ vọng.

Tôi khựng người lại mất một giây, thế nhưng,

“──C-Còn sớm cả trăm tỷ năm đấy nhé! Muốn tỉ thí với ta thì đầu tiên phải lấy đầu toàn bộ tướng quân quốc gia khác trước đã! Lúc đấy nếu có hứng thì ta sẽ cân nhắc!”

“Tôi hiểu rồi…”

Đôi tai chó liền cụp xuống. Trông dễ thương ra phết── mà không phải! Tỉnh lại đi mình ơi! Đây là con chó dại trọng chuyện chém giết hơn là ăn uống ngủ nghỉ đấy!

“Yo! Con chó dại bị mắng cụp tai, xã hội thiên tai tự gặm đứt dHẶC!!”

Thanh niên bắn rap lại bị tẩn lún cả mặt. Ba cái tên này rốt cuộc có quan hệ thế nào không biết.

Sau khi định thần lại, tôi tiếp lời.

“C-Chung quy lại! Xem chừng dù không có cuộc họp này thì ý kiến của các ngươi vẫn vững chắc như bàn thạch. Được lắm, các ngươi thích chiến tranh, ta chiều. Muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”

Nổ xong, tôi thêm vào.

“Thế nhưng quan điểm của ta là không tham gia những trận chiến nhàm chán. Thích số lượng thì cũng được thôi, thế nhưng chiến tranh quả nhiên là phải trọng chất lượng. Vậy nên trừ phi trận chiến ấy khiến ta hài lòng hoặc hứng chí lên, còn không thì ta sẽ không ra trận.”

“T-Thưa Ngài, hẳn Ngài đang đùa…!”

“Thứ lỗi cho ta, Chaostel. Thế nhưng, không tham gia những trận chiến nhàm chán── đó là phương châm của ta. Thích đánh bao nhiêu thì đánh, nhưng mong rằng các ngươi sẽ tự lực cánh sinh.”

“…… Tôi hiểu, rồi ạ.”

Chừng như Chaostel muốn nói điều gì đó, nhưng hai người còn lại thì không có gì phản bác. Tốt lắm tốt lắm, dắt mũi thành công rồi. Xem ra mấy kẻ này chỉ cần được đánh là được, mấy chuyện linh tinh kệ hết.

Bất chợt, Vill bước lên phía trước mà phát biểu.

“Vậy Villhaze tôi xin được phép điều chỉnh kế hoạch tương lai. Nếu mọi người có ý kiến gì, xin hãy cho tôi biết, rồi tôi sẽ điều chỉnh hết mức có thể. Mong mọi người cứ tự nhiên.”

Nhỏ nắm mép váy, khẽ nâng lên rồi cúi chào đầy thanh lịch. Xem ra tôi phải đánh giá nhỏ này lại một chút rồi. Những tưởng nhỏ là hiện thân của hai chữ “bậy bạ”, ấy thế mà nghiêm túc một chút là đã có thể hóa thân thành con người nghiêm chỉnh được luôn.

Nói gì thì nói, xem chừng cuộc họp đến đây là kết thúc rồi… Nhanh bất ngờ, thế mà mới nãy tôi còn cứng đơ như tượng chẳng khác nào một con ngốc. Rồi nào, xong nhanh nhanh còn về viết tiếp tiểu thuyết thôi.

“──Vậy tiếp theo đây sẽ là chương trình trao thưởng của Đại tướng quân Terakomari. Ngài ấy đánh giá rất cao màn thể hiện của các anh trong trận chiến với Vương quốc Lapelico hôm trước, vì vậy đã quyết định khen thưởng nỗ lực ấy. Có vẻ như Ngài sẽ đáp ứng một nguyện vọng của các anh, miễn là không liên quan gì đến vấn đề quân sự hay chiến đấu, vậy nên không cần khách sáo, hãy cứ bày tỏ mong muốn thầm kín tận sâu trong tâm khảm đi.”

“Ê ê ê ê ê ê ê?!!!”

Tôi kéo Vill vào góc phòng rồi lườm nhỏ với đôi mắt long sòng sọc.

“Chương trình trao thưởng là cái chết tiệt gì?! Chẳng phải giờ xong là ta về luôn à?!”

“Khi nãy em đã nói rồi mà. Rằng nếu tiểu thư khen bọn họ thì sẽ ít có khả năng xảy ra phiến loạn hơn.”

“À ừ thì, cũng đúng… cũng không sai, cơ mà…”

“Không sao đâu ạ. Komari-sama là cấp trên của đám lưu manh đó── chưa kể ngài còn là Thất Hồng Thiên kia mà? Bọn họ sẽ không dám yêu cầu điều gì quá vô lý đâu ạ. Vạn nhất bọn họ có nói [Xin hãy để tôi ngửi mùi ngài] hay [Xin hãy để tôi sờ ngực ngài] thì em sẽ tuyên án tử hình ngay lập tức.”

“Thế sao còn không mau tự treo cổ đi?”

“Tại vì em được cho phép mà.”

“Cho phép nổi câu nào?! Vốn dĩ nhà ngươi──”

“Thưa Ngài!”

Tự nhiên bị gọi, tôi liền quay đầu lại, thì thấy Chaostel đang nhìn tôi với nụ cười rộng trên khuôn mặt.

“S-Sao thế Chaostel?”

“Dạ không, chỉ là tôi nhận thấy tấm lòng của Ngài sao mà thật bao la quảng đại. Thật không ngờ ngài lại bằng lòng lắng nghe yêu cầu của tất cả chúng tôi.”

Tôi đâu có định làm thế. Nhưng thôi, đã đâm lao rồi thì đành phải theo lao vậy.

“…… Ừm. Vậy đấy, đã lập công thì phải ban thưởng cho xứng chứ hả.”

“Tuyệt hảo! Xuyên suốt lịch sử Đế quốc liệu có Thất Hồng Thiên nào lại suy nghĩ cho thuộc hạ đến nhường này không kia? Ngài quả nhiên là Đại tướng quân bậc nhất, Đại tướng quân nổi bật nhất trong số tất cả các Đại tướng quân!”

Thằng cha này đang muốn nói gì vậy trời?

“Vậy cho phép tôi được bộc lộ mong muốn của mình đầu tiên ạ.”

Đoạn, Chaostel liền cười đểu rồi tập trung ma lực. Tôi cứng người, những tưởng sắp bị giết tới nơi rồi thì hóa ra thứ hắn ta kích hoạt chỉ là ma pháp thượng cấp【Cánh cổng Ma Giới】mà thôi. Đây là một loại ma pháp không gian cho phép cất giữ vật thể trong khoảng không, vô cùng tiện lợi. Cũng tiện nói luôn, có tính hết cả cung điện thì cũng chỉ có hai, ba người dùng được ma pháp này thôi. Cái gã gầy còm này xem chừng không chỉ đơn giản là một tên biến chất.

Đương lúc tôi còn cứng người nuốt nước bọt, Chaostel đã lấy ra gì đó từ không trung.

Đó là── máy ảnh?

“Vậy, cho phép tôi được chụp ảnh ạ. Thưa Đại tướng quân, xin Ngài hãy cười thật tươi nào.”

“Hở, tại sao…?”

Tách. Hắn chụp bất ngờ quá… Ê, bộ không biết luật bảo vệ hình ảnh cá nhân là cái gì hả?

“Hừm, biểu cảm nghiêm túc cũng không tệ, nhưng tôi muốn Ngài cười lên cơ. Thưa Ngài, cho phép tôi thất lễ, nhưng tôi mong Ngài có thể tỏ ra nhẹ nhàng hơn một chút được không ạ?”

“Này chờ đã, sao tự dưng lại đi chụp ảnh ta vậy hả?”

“Ngài hỏi tại sao thì tôi cũng chỉ biết trả lời rằng đây là mong muốn của tôi mà thôi.”

“………”

“Không, xin Ngài chớ hiểu lầm. Tôi không có ý định lạm dụng những bức hình này đâu ạ. Chỉ là, dạo gần đây Quân đội Đế quốc Mulnite càng ngày càng ít người nhập ngũ. Thế rồi, sau khi một hồi suy nghĩ chuyện nọ chuyện kia, cuối cùng tôi kết luận rằng bản thân sự tồn tại của Ngài có thể sẽ trở thành nguyên liệu quý giá thu hút người khác đăng ký nhập ngũ. Bằng cách chụp ảnh rồi dùng đó tạo thành hàng tặng kèm như lịch hay áp phích rồi đem bán, người ta sẽ kháo nhau rằng không ngờ quân đội cũng có một vị tướng quân dễ thư── không, vĩ đại nhường này. Đồng thời, bằng cách quảng bá như vậy, ta sẽ thú hút được sự chú ý từ các thành phần lolic── không, là các thành phần hảo hán từ tứ xứ Đế quốc. Không chỉ như vậy đâu ạ. Giả như phố xá ngập ngụa toàn những vật phẩm ăn theo in hình ngài thì đơn vị ta cũng được thơm lây, thậm chí còn có thể góp thêm chút ít vào nguồn vốn quân sự của ta không chừng. Phải, chính vì những lý do trên mà tôi xin khẳng định rằng mình chụp ảnh tuyệt đối không phải là vì tư lợi cá nhân. Tôi xin thề!”

Trong khi miệng hẵng còn phun ra ba cái câu thoại nghe chẳng khác nào ngụy biện vốn đã được lên kịch bản sẵn, Chaostel vẫn chưa một lần ngưng tay bấm máy. Tách tách tách.

“Chỉ được yêu cầu một điều thôi cơ mà? Nãy giờ ngươi chụp bao nhiêu tấm rồi…”

“Thưa không, yêu cầu của tôi là cả một set [Buổi chụp hình Đại tướng quân] cơ ạ.”

Lại ngụy biện── Ê Vill, tuyên án tử hình cho tên này được chưa?

“Đằng nào cũng mất công rồi, hay ta chụp thêm thật nhiều trang phục khác nhau đi. Vừa hay nơi này có trang phục hầu gái, đồ bơi trường cùng trang phục mẫu giáo đây.”

“TỬ HÌNH!! Ta sẽ tử hình cả ngươi luôn!!!”

Ngay lúc nhận ra mình vừa bị phản bội, tôi liền quay đầu bỏ chạy, ấy thế mà nhỏ hầu vẫn nhanh lẹ nắm chặt lấy tay tôi mà kéo lại về phía mình, đoạn nâng cằm tôi lên rồi thì thầm hai chữ “sữa dâu” vào tai khiến tôi giật bắn mình. Sai lầm mất tiêu rồi. Cơn giận trong tôi đã chạm tới đỉnh điểm. Phải nhanh tìm ra điểm yếu của nhỏ này thôi, không tôi chết khỏi kịp ngáp mất. Không đùa đâu, chết thật đấy.

“Ăn nói hàm hồ, làm như ta sẽ nghe lời các ngươi ấy!!”

“Vậy nhưng, Komari-sama à, nếu không nghe theo lời họ nói thì cấp dưới của ngài sẽ thất vọng lắm đó. Thất vọng là dễ dẫn đến phiến loạn vô cùng. Ngài can tâm để sự việc diễn ra như vậy hay sao?”

“Gư, ư…”

“Không được đúng không ạ? Nếu ngài đã hiểu rồi thì nhanh chóng thay đồ thôi nào. Ở đây có đủ kiểu trang phục điệu đà, ta phải thử hết thôi.”

“Cái đồ hầu gái biến thái này nữa──────────!!!!”

Tôi đành bất lực để nhỏ kéo đi.



Sau đó, màn trình diễn thời trang tựa hồ địa phủ kéo dài mất một lúc.

“Nếu phải mặc thì sao không cho ta bộ nào bình thường chút kia…”

Thế nhưng yêu cầu quá đỗi bình thường của tôi lại bị lơ đẹp, để rồi cuối cùng tôi toàn phải bận những bộ đồ gắn một rổ diềm nếp hoặc quá đỗi hở hang. Sau một khoảng thời gian dài đến bất tận bị chụp hết góc này bộ nọ, đến lúc được thả ra thì ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ cả phòng làm việc tự lúc nào rồi.

Giờ tôi chỉ muốn về nhà thôi. Nhanh về nhà rồi nhốt mình trong phòng nào.

Đúng khi ấy, chợt có kẻ nào chắn đường tôi đi.

“Giê! Battle rap!”

“…… Hở?”

“Battle rap!”

Tôi tuyệt vọng.

Giờ nghĩ lại thì tôi phải có nghĩa vụ đáp ứng nguyện vọng cho ba người cơ mà nhỉ. Cơ mà batte rap á? Bộ bị ngu hả? Kìa Vill, gì ấy nhỉ? Chẳng phải tên này là tên nguy hiểm nhất trong bộ ba lãnh đạo đó sao, đu theo hắn có ổn không thế? Trời đất ạ, ngươi thích thì ta chiều nhé cái đồ khủng bố khốn nạn!!

── Cảm giác như biết bao sự kiện trong ngày đã làm đầu óc tôi rối tung hết cả mất rồi.

“GIÊ!! Ngài là Ngài thích chém giết phỏng? Thích chiến trường rực đỏ màu hoa phỏng? Tui thì vẫn vậy thui, là Mellaconcey tăng tăng động động như mọi khi! Rapper hội máu Mellaconcey, vừa mở mồm hát là mọi người kì thị! Rặt có mình Ngài là không khinh khi, ngoài hai ta ra chỉ toàn tử thi!”

“YO! YO! Đếch hiểu gì ráo, cái đồ con báo! Đợt này láo nháo, ta về húp cháo! Đại tướng tối thượng Komarin, tại nơi Đế quốc hắc ám sẽ hiển linh! Địch thì quỳ rạp van xin, ta thì lại thêm kẻ thân tín. Nhà ngươi mến mộ ta? Ta lại yêu tất cả! Dê!”

Chúng tôi cứ rap qua rap lại như thế tầm một tiếng.

Đến lúc rap xong thì trời đã tối hẳn. Toàn thân người tôi đau nhức, cơ mà trông Mellanconcey cười tươi phơi phới khiến tôi chợt nghĩ chuyện này cũng không phải quá tệ. Tiện đây, ngay sau khi trận battle rap kết thúc, tôi đã sốc hết cả người khi chạm mắt Bellius. Những tưởng tôi sẽ lại phải nghe theo yêu cầu kỳ lạ nào đó thì bất ngờ thay, anh ta lại bảo “Tôi xin được phép hoãn lại yêu cầu của mình.” Gì đây, hóa ra đầu chó lại là người nghiêm chỉnh nhất à.

Như vậy, buổi họp lãnh đạo đầu tiên đã kết thúc tốt đẹp── nhưng rốt cuộc buổi họp này là để làm gì vậy trời? Tại sao lại thành buổi diễn thời trang với battle rap thế này? Có bị nhầm sang yến tiệc hay cái gì đại loại vậy không thế?

Dù vậy, Vill lại bảo: “Buổi họp hôm nay quả là một thành công vang dội. Tiểu thư đã thực hiện được chính xác toàn bộ yêu cầu của cấp dưới và được bọn họ ủng hộ nhiệt thành. Rồi sẽ có ngày tiểu thư thấy được kết quả hữu hình thôi ạ.”

Vậy đấy.

Dù rằng chẳng hiểu gì lắm, nhưng giờ tôi chỉ muốn nhanh nhanh về nhà mà ngủ thôi. Mệt rã cả người rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện