Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đông Nguyên Thành.
Tòa thành này tọa lạc tại phiến khu vực trung tâm của Đông Nam đạo, bình thường khí hậu tương đối ôn hòa, nhưng bây giờ lại phi thường khắc nghiệt.
Đại phong từ phương xa thổi tới, quét ở mỗi ngóc ngách tại bên trong tòa thành, mang theo một loại hàn lãnh thấu xương, ngay cả những tu sĩ chân nguyên cảnh cũng không cách nào xua tan đi loại cảm giác này.
Cảm giác lạnh lẽo bao quanh thân thể của mỗi người, cho đến rót vào bên trong, sau đó từ bên trong lại thoát ra bên ngoài, có thể thấy được làn da bắt đầu khô ráp, ngay cả bờ môi cũng tràn đầy vết nứt, đến tận đây, loại cảm giác lạnh thấu xương này mới hiển lộ đi ra.
Đương nhiên, hàn ý này cũng không phải do tự nhiên mà có, mà là do mây đen ở thương khung đã che khuất đi Thái Dương, một loại khí tức âm lãnh từ bên trong hắc vân truyền ra, liền được đại phong thổi bay đi xa, thổi vào bên trong của tất cả mọi người.
Đây, chính là tầng thứ khác biệt.
Chân nguyên cảnh còn cảm thụ không tốt, những võ giả bên dưới lại càng không dám bước ra bên ngoài, khiến cho cả tòa thành đều phảng phất như bao phủ một tầng băng sương, phát ra hàn lãnh đồng thời, lại càng thêm hoang vắng.
Nhất Minh sau khi nộp phí thông hành tiến vào bên trong thành về sau, hắn cũng không có chần chờ, một đường thuận trên đại lộ tiến về phía trước.
Trải qua gần hai ngày không ngừng phi hành, hắn rốt cuộc cũng đã đến được tòa thành này, việc cấp bách bây giờ chính là nhanh chóng truyền tống đến địa vực của Độc Hành Tông.
Thời gian ước định ba ngày chỉ còn lại hơn một ngày mà thôi, hắn phải nắm chặt thời gian mới được.
Có thể hắn cũng không có tại giữa đại lộ bước đi, mà tương đối cẩn thận dựa sát vào các kiến trúc lân cận, ánh mắt đảo quanh, nhìn ngắm bốn phía.
Nơi này, không giống bình thường.
Bằng cảm giác của hắn có thể nhận ra được, có không ít đạo ánh mắt hướng về phía hắn nhìn tới, có dò xét, có nghi hoặc, có sát ý, và thậm chí đặc biệt nữa là, có thưởng thức.
Đúng vậy, là thưởng thức!
Hắn thuận theo đạo ánh mắt kia nhìn lại, chỉ thấy tại trên một tòa tửu quán ồn ào náo nhiệt, một đôi ánh mắt tinh mỹ nhìn chằm chằm về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng của người kia lại lộ ra một vệt nụ cười, rất là ma mị.
“Tiểu huynh đệ thật là anh tuấn a, có muốn cùng tỷ tỷ trò chuyện một chút hay không, tiểu huynh đệ anh tuấn như vậy, tỷ tỷ quả thật là không cách nào chịu nổi nha!”
Thanh âm của nữ tử này tràn đầy mị hoặc, kết hợp với làn da trắng tinh như ngọc, eo thon môi mọng, đổi lại là nam tử khác, e rằng đã không nhịn được mà tiến vào bên trong.
Nhất Minh chỉ nhàn nhạt nhìn qua, liền không còn để ý tới, tiếp tục bước đi.
Nhìn thấy thanh niên tuấn tú này không có để ý đến mình, ít nhiều gì cũng khiến cho tâm trạng của nữ tử cảm giác không vui, thế là nàng đưa mắt nhìn sang một cái vị trí nháy mắt ra hiệu, ngay sau đó liền tựu thu hồi ánh mắt, khóe miệng nhếch lên một vệt nụ cười.
“Đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, một võ giả lại dám bơ ta như vậy, không cho tiểu tử ngươi một chút dạy dỗ, e rằng ngươi không biết thế nào là lòng người hiểm ác.”
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, vẻ ôn nhu vừa rồi biểu hiện ra đã biến mất không thấy, chỉ còn lại thật sâu tức giận cùng tức giận.
Đối với nữ nhân mà nói, được người người say mê chính là niềm vui thích to lớn nhất, giống như một đóa hoa xinh đẹp được người người ngắm nhìn cùng mê luyến, có đóa hoa nào lại không muốn bản thân được người người ngắm nhìn đâu?
Hừ lạnh về sau, nàng trực tiếp lui vào bên trong tửu lâu, cũng không còn để ý tới tình cảnh bên ngoài, dù sao thì không bao lâu nữa tên tiểu tử kia sẽ xuất hiện trước mặt nàng, mặc nàng đùa bỡn.
Càng nghĩ, lửa giận trong lòng cũng đã giảm bớt, khóe miệng lộ ra mỉm cười, tâm tình quả thật là tốt hơn không ít.
Tại trên đại lộ vừa đi, có thể thấy được bóng hình của Thái Dương chậm rãi lui xuống, thương khung ở phương xa đã nhiễm lên một tầng vàng óng, theo thời gian mà chuyển thành màu cam, cuối cùng là bóng tối bắt đầu bao trùm bốn phía, khiến cả tòa thành càng lạnh thêm mấy phần.
Dù là như vậy, trên đại lộ vẫn có những cửa hiệu thắp đèn buôn bán, tửu lâu khách điếm đâu đâu cũng có, nhưng người thì lại không có bao nhiêu, lộ ra phi thường trống vắng.
Nhất Minh dạo bước trên đại lộ, biểu lộ nhìn như bình tĩnh ung dung dạo bước, kỳ thực bản thân vẫn tràn đầy cảnh giác đồng thời, hướng vào một cái ngõ hẻm đi vào bên trong.
Oanh minh truyền ra, thương khung vẫn cứ hung hãn như thế, từng đầu thiểm điện vẫn không ngừng lóe lên ở phương xa, nhưng tại trong lòng mỗi tu sĩ ở nơi này, đều lộ ra thập phần lo lắng cùng bất an vô định.
Cũng vì gần đây có hai vị Thần cảnh không ngừng giao thủ, khiến cho rất nhiều người không còn dám ở lại nơi đây, đã nhao nhao chạy tứ tán từ lâu, miễn cho sự tình ảnh hưởng đến bản thân.
Những người còn tại trong tòa thành, đa phần đều là những võ giả không biết đi đâu về đâu, một phần là do thực lực của bản thân không cao, một phần là sợ trên đường trốn chạy gặp phải Huyết Ma Đường tiện tay chém giết.
Có thể sống tại trong hoàn cảnh như thế này, ngày ngày bất an cùng lo lắng, đã khiến cho tâm thần của bọn hắn căng cứng đến cực hạn.
Cho dù có là chân nguyên cảnh, bọn hắn cũng không có nắm chắc có thể sống sót khi rời khỏi nơi đây.
Sở dĩ bọn hắn để ý những tu sĩ mới bước vào bên trong thành trì, cũng là một trong những loại biện pháp thu thập tài nguyên rất nhanh cùng nhẹ nhõm.
Nhưng lần này, bọn hắn sai rồi.
Nhất Minh bước vào bên trong ngõ hẻm về sau, thương khung chỉ truyền ra hai ba đầu thiểm điện liền im bặt không còn, trả lại hắc ám cùng âm lãnh bao quanh bốn phía.
Không qua bao lâu, hắn lại từ trong ngõ hẻm bước ra, có thể thấy được từng sợi huyết tơ nhanh chóng dung hòa vào bên trong, cùng với đó chính là một nhóm nhẫn trữ vật được lam quang bao trùm, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Bầu trời oanh minh, trong một cái chớp mắt này, toàn bộ ngõ hẻm đều không hề có một bóng người nào, chỉ có đại phong xuyên qua từng ngõ hẻm nhỏ hẹp, phát ra từng tiếng thê lương cùng thảm thiết.
Phảng phất như oán linh quanh quẩn đâu đây, khiến cho ngõ hẻm đêm nay, tràn đầy quỷ dị!
Mà Nhất Minh cũng không có để ý những thứ này, hắn đã tại trong tòa thành hành tẩu mấy canh giờ, những nơi hắn đi qua, đều là những nơi hội tụ đại lượng cửa hiệu cùng nhân khí đồng thời, cũng không ngừng mà lưu ý bốn phía, cẩn thận lắng nghe.
Cứ như vậy, lại là mấy canh giờ trôi qua.
Lần này hắn không còn tiếp tục hành tẩu, mà là dừng lại tại phía trước một gian đấu giá, cẩn thận nghĩ nghĩ về sau, vẫn là quyết định bước vào bên trong.
Rất nhanh thì có người bước ra mỉm cười tiếp đón, Nhất Minh cũng không có lãng phí thời gian, trực tiếp mở lời: “Nói với đại nhân của các ngươi, ta có một cuộc giao dịch lớn cùng hắn trao đổi, nếu như bỏ qua mà nói, hắn tuyệt đối sẽ hối hận.”
Lời này vừa ra, tên võ giả kia liền nhìn hắn liếc mắt cẩn thận đánh giá về sau, liền lộ ra một vệt cười lạnh: “Tiểu tử ngu xuẩn ở đâu lại chạy đến đây ăn nói hàm hồ, ngươi có biết nơi này là nơi nào không mà dám nói như vậy?”
“Ta nói cho ngươi biết, đây chính là một trong những sản nghiệp lớn nhất của Tô gia, một tiểu tử như ngươi thì có cái gì đáng giá lại cùng đại nhân của chúng ta trao đổi, ngươi đây là nằm mơ chưa tỉnh?”
Nhất Minh nghe được lời này về sau, lông mày khẽ nhíu, hắn quả thật là không nghĩ đến sẽ gặp loại trường hợp này, bỗng dưng ánh mắt của hắn khẽ động, thế là hắn bình tĩnh truyền ra thoại ngữ, ẩn ẩn bên trong còn có một chút thất vọng.
“Nếu đã như vậy, vậy thì thật là đáng tiếc.” Nhất Minh lắc lắc đầu, thân hình quay người bước ra một bước, “Vốn là ta tưởng Tô gia sẽ làm việc khách quan một chút, không ngờ cũng chỉ có như vậy, thật là đáng buồn cho một gia tộc vì một tên võ giả vô tri mà bỏ đi cơ hội.”
Nhất Minh chậm rãi rời đi, thậm chí còn nghe được tên võ giả kia truyền ra cười lạnh cùng khinh thường, hắn chỉ lắc lắc đầu không còn để ý tới.
Vốn chính là định chiếu cố Tô gia một chút, dù sao thì trong thế giới kia, Tô Linh Nhi nàng đã chiếu cố chính mình không ít lần, nhưng có vẻ là mình nghĩ đơn giản quá rồi, ngay cả một tên võ giả cũng có thể chặn chính mình ở ngoài cửa, thật là hết nói nổi.
Nhất Minh khẽ bật cười lắc lắc đầu, hắn cũng không định tại trong thành náo ra sự tình quá lớn, dù sao thì hắn cũng không có thời gian dây dưa ở đây, phải nhanh chóng chuẩn bị một vài thứ mới được.
Có thể hắn không nghĩ tới là, ngay khi hắn bước ra tới bước thứ năm về sau, một thanh âm tại bên trong tòa đấu giá bỗng dưng vang lên: “Tiểu huynh đệ xin dừng bước, nếu đã đến rồi, vậy thì vào ngồi một chút đi.”
Thanh âm này so với nữ tử ở ngoài tửu lâu kia quả thật là không hơn không kém, một người tràn đầy mị hoặc cuốn hút tâm thần, còn thanh âm này lại cho người ta một loại cảm giác rất là nhẹ nhàng và thoải mái.
Phảng phất như ngâm mình vào trong suối nước nóng, hai mắt nhắm lại, bên tai vang lên một bản thần âm, làm cho tâm hồn cũng không khỏi cảm giác phi thường phi thường dễ chịu!
Đây, chính là tận cùng của sự thoải mái, lại giống như ngàn hoa tỏa hương, làn hương mang theo một cỗ mùi thơm làm say lòng người, khiến người ta nhịn không được mà hít sâu vài hơi, cẩn thận tận hưởng cái cảm giác mê người này.
Nhất Minh quay đầu nhìn lại, mặc dù không nhìn thấy người nào bước ra, có thể mùi hương không ngừng phiêu đãng cũng khiến hắn tưởng tượng ra được, người ở bên trong tòa đấu giá này chính là một vị tuyệt sắc giai nhân không sai.
Thậm chí ngay cả hắn cũng vì thanh âm cùng mùi hương này mà sững sờ trong nháy mắt, nhưng rất nhanh liền tựu khôi phục trở lại, bước vào bên trong.