Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn lấy mảnh da thú có kích thước cỡ chừng bàn tay, bên trên còn có không ít đường vân ánh lên bạch quang mờ nhạt rồi biến mất, Nhất Minh cũng không có chần chờ, hắn muốn chứng thực suy nghĩ của mình.
Ấn Linh Phù, có thể phong ấn lực lượng vào bên trong giống như một loại dự trữ, đẳng cấp của linh phù càng cao, lực lượng phong ấn ở bên trong có trữ lượng càng lớn.
Từ lúc hắn biết được linh lực của bản thân không giống bình thường, có thể giúp cho những tu sĩ khác thanh lọc tạp chất, hắn liền nảy sinh một cái ý nghĩ như thế này.
Để cho không có sự cố ngoài ý muốn xảy ra, Nhất Minh chậm rãi thôi thúc linh lực, từ từ vận chuyển vào bên trong linh phù.
“Thì ra là vậy.” Tiểu Linh gật đầu tán thưởng, “Dùng Ấn Linh Phù để trữ linh lực của tiểu tử ngươi ở bên trong, sau đó liền mang đi giao dịch với những tu sĩ khác, tin rằng sẽ không có ai cự tuyệt chỗ tốt như thế này.”
“Chậc chậc chậc, tiểu tử ngươi quả thật không giống bình thường a, toàn bộ linh lực đều không hề nhiễm một chút tạp chất nào, tiểu tử ngươi làm sao làm được như thế?”
“Cái này ta cũng không biết.” Nhất Minh lắc lắc đầu, “Linh lực của ta từ trước tới giờ vốn là như thế, cũng chính vì điều này mà ta không cách nào kết thành chân nguyên, tu luyện trong thế giới này mà không cách nào kết thành chân nguyên, đây cũng được xem là một loại bi ai nha.”
Nhất Minh cười cười, tiếp tục quán trú linh lực vào bên trong.
Cảm nhận được linh lực đang dần dần hao tổn, từ bên trong nhẫn trữ vật liền xuất ra vài khối linh thạch đặt ở một bên, bắt đầu hấp thu.
Tiểu Linh nghe hắn nói như vậy cũng có chút lý giải, thân là Nhân tộc lại không cách nào kết thành chân nguyên quả thực là bi kịch, cho dù linh lực của bản thân có tinh thuần đến mức nào, cũng không có quá nhiều tác dụng.
Chẳng lẽ nói, cả đời này làm Nhất phẩm linh văn sư để thanh lọc tạp chất cho người khác?
Đối với một tên nhóc có tính cách quật cường như hắn mà nói, đây quả thật là không có khả năng, hắn thà ch.ết còn hơn là làm công cụ phục vụ cho người khác.
Nhưng khi nhìn lại tên nhóc này, Tiểu Linh nàng cũng không khỏi lộ ra một vệt mỉm cười: “Cho dù là như vậy, tên nhóc ngươi cũng đã tìm được một con đường thuộc về mình, không phải sao?”
“Cũng đúng!” Nhất Minh cười cười, “Ta không biết con đường này hạn mức cao nhất ở nơi nào, mục tiêu của ta không phải dừng lại ở Thần Quân đơn giản như vậy, ta cần phải trở nên thật mạnh thật mạnh, ta còn có chuyện cần phải hoàn thành.”
Nói tới đây, thần sắc của Nhất Minh trở nên lạnh hơn mấy phần, sát ý trong mắt bỗng dưng cuồn cuộn nổi lên, khiến cho từng mảnh thạch vụn bên trong hang động cũng không khỏi rung động một chút.
Rất nhiều động vật ở mảnh rừng xung quanh dường như cảm giác được cái gì kinh khủng, nhao nhao bỏ chạy tứ tán, không còn dám đến gần chân núi mảy may, nhưng rất nhanh liền im ắng trở lại.
“Theo lý giải của ta, không có con đường nào là đi vào ngõ cụt, chỉ có người không chịu mở đường mà thôi, hơn nữa giới vực đang dần dần khôi phục trở lại với nguyên bản của nó, cho dù con đường ngươi đi không cách nào vượt qua ngưỡng của Thần Quân, vậy chẳng lẽ ngươi ngồi yên chờ ch.ết hay sao?”
“Vậy thì không được.” Nhất Minh lập tức khẳng định.
“Vậy thì đúng rồi.” Tiểu Linh cười lên ha hả, “Với tính cách của tên nhóc ngươi chắc chắn sẽ làm được thôi, hơn nữa ngươi tu chính là khí huyết, đợi đến khi hai giới kết hợp, ngươi có thể đi tới Yêu tộc bên kia nhìn một chút, xem xem có công pháp nào thích hợp với ngươi hay là không.”
“Yêu tộc sao…” Nhất Minh thì thào trong miệng, ánh mắt liền nhìn vào vòng ngọc nơi đó, “Nói tới mới nhớ, đã lâu rồi không cho quả trứng kia ăn, Tiểu Linh cô mang nó ra đây ta xem một chút.”
Rất nhanh liền có một đoàn lam quang bay ra, quả trứng lần nữa xuất hiện trước mặt của hắn.
Nhất Minh thu tay lại, quan sát một chút cũng không thấy có biến hóa quá nhiều, từng đường hoa văn có vẻ sáng hơn một chút mà thôi, thế là hắn cũng không có tiếp tục quan sát, tiện tay búng ra vài giọt máu tươi liền mang quả trứng thu hồi.
Đến thời điểm này, hắn đã thành công mang linh lực trữ vào bên trong linh phù, tiếp theo chính là thời điểm làm chính sự rồi.
Ánh mắt của Nhất Minh nhìn về phía mặt nạ, bắt đầu mang mặt nạ đeo lên, từng dòng tin tức nhanh chóng hiện ra trước mắt của hắn, chính là đến từ một người mang tên:
“Hắc Kỳ Phong”
Nhìn thấy danh hiệu này về sau, Nhất Minh cũng không có lưu tâm quá nhiều.
Tại bên trong Ám Điện, hầu như tất cả mọi người đều có một cách gọi khác nhau, không ai biết ai là ai, giống như hắn tại bên trong Ám Điện cũng được gọi bằng một cái tên: “Kim Hồng Tước”.
Đối với những tên gọi này, Nhất Minh cũng không có đặc biệt quan tâm, trừ phi bản thân tấn thăng Thần cảnh, còn lại thì muốn gọi cái gì thì gọi cái đó, dù sao cũng không có quan trọng.
Đơn giản cùng “Hắc Kỳ Phong” giao lưu đại khái về thời gian hành động, còn về thù lao thì hắn cũng không có giấu diếm, trực tiếp nói thẳng chính là một tấm Nhất Phẩm Tứ Tinh Ấn Linh Phù.
“Ta biết huynh đệ ngươi sẽ có hiểu lầm, Tứ Tinh Ấn Linh Phù mặc dù quý trọng nhưng cũng không đáng giá để một Bán Thần ngươi xuất thủ, cho nên huynh đệ chờ một chút, chúng ta sẽ nhờ Mộng Nguyệt đại nhân giám định thù lao, phí tổn từ ra xuất ra, như thế nào?”
“Có thể.”
Nhìn thấy tin tức hiện ra, Nhất Minh hắn cũng không có chần chờ, lập tức đưa tin cho Mộng Nguyệt đại nhân nói rõ tình huống hiện tại.
Tại trong mắt của hắn, một vòng đồ án đang bày ở trước mặt, rất nhanh liền có một bóng mờ hiện lên, nhưng vô pháp nhìn thấy diện mạo như thế nào, bóng mờ kia nhìn thấy hai người liền mở miệng lên tiếng.
“Được rồi, đưa đồ vật cho ta xem một chút.”
Thanh âm vừa dứt, từ bên trong vòng mắt của mặt nạ bỗng dưng có quang mang hiện lên, hóa thành một vòng ánh sáng hình thành một cái hộp hiện ra ở trước mắt của Nhất Minh.
Nhìn thấy một màn này, hắn không khỏi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền bình phục trở lại, lập tức lấy mảnh da thú đặt vào bên trên, da thú rất nhanh liền theo quang mang biến mất mà không còn tung tích.
“Chậc chậc chậc, có thể mang trận pháp hòa vào một chiếc mặt nạ nhỏ bé như thế này, xem ra vị Trận Sư kia cũng không hề đơn giản a, chí ít Thần Quân là không cách nào làm được.”
Tiểu Linh nhìn thấy mảnh da thú biến mất về sau cũng không khỏi cảm khái một câu, nhưng lời này vừa ra lại khiến cho Nhất Minh rung động không thôi.
“Thần Quân cũng không cách nào làm được?” Nhất Minh kinh ngạc hỏi lại.
“Không sai.” Tiểu Linh gật gật đầu, “Tứ phẩm trận sư mặc dù có thể bố trí truyền tống trận, nhưng để mang một tòa truyền tống trận bố trí vào bên trong mặt nạ quả thật là có chút miễn cưỡng, cái tổ chức Ám Điện này đúng thật là tàng long ngọa hổ a.”
Nghe được Tiểu Linh giải thích hồi lâu, Nhất Minh hắn mới từ trong kinh ngạc bình phục trở lại, bởi vì giờ khắc này “bóng mờ” kia đã cho ra đáp án.
Mộng Nguyệt hướng về Hắc Kỳ Phong lộ ra một vệt mỉm cười, nhưng vì có bóng mờ che phủ cho nên cũng không có ai nhìn thấy biểu cảm của nàng, chỉ cảm giác vị đại nhân này dường như có chút kỳ lạ.
“Hắc Kỳ Phong đúng không? Vận khí của tiểu tử ngươi cũng không tồi a, đổi lại là ta, ta cũng sẽ tiếp nhận cái nhiệm vụ này, thù lao này hoàn toàn vượt xa khỏi tưởng tượng của ngươi.”
Nói xong, thân ảnh của nàng liền biến mất không thấy, chỉ còn thân ảnh mơ hồ của Hắc Kỳ Phong đứng tại bên trên đồ án, tựa hồ rất là kinh ngạc.
Hắn cũng không có hoài nghi vị đại nhân này nói đùa với hắn, một tấm Nhất phẩm tam tinh Ấn Linh Phù lại có cái gì đặc biệt thì hắn hoàn toàn không nghĩ ra, nhưng vị đại nhân kia đã xác định như vậy, hẳn là không sai.
Thế là hắn cũng không có chần chờ, lập tức quyết định sau ba ngày liền có thể chạy đến Độc Hành Tông bắt đầu hành động, còn về thù lao thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nhận lấy.
Thu hồi mặt nạ, Nhất Minh rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Bản thân chuẩn bị cũng không có sai lệch bao nhiêu, Ấn Linh Phù mặc dù không đáng giá bao nhiêu linh thạch, nhưng bên trong linh phù lại ẩn chứa linh lực của hắn, điều này chỉ có Mộng Nguyệt đại nhân là hiểu rõ giá trị thực sự của linh phù.
Đổi lại người khác, e rằng cũng không nhìn ra cái gì đặc biệt.
Nhất Minh thu hồi mặt nạ vào bên trong nhẫn trữ vật, tiếp tục mang những mảnh da thú còn lại đều khắc họa một lần, nhưng khả năng thành công vẫn còn thấp đến đáng thương.
Cho dù hắn có cẩn thận tỉ mỉ đến mức nào, mười phần da thú chỉ có thể khắc họa ra được ba tấm Ấn Linh Phù, làm xong những việc này về sau, hắn mới thả người hướng ra bên ngoài phóng đi, một đường hướng về Đông Nguyên Thành chạy đến.
Hắn cần phải nhanh chóng truyền tống đến địa vực của Độc Hành Tông, cho nên cần phải chạy tới Đông Nguyên Thành một chuyến, thời gian ba ngày đang chậm rãi đếm ngược, hắn cũng cần phải chuẩn bị một chút.
Đồng thời cũng vào lúc này, tại một góc ở Đông Hà đạo, một thân hình nam tử với y phục màu đen, phía sau còn có một tấm áo choàng màu đỏ đang ngồi xếp bằng, bỗng dưng mở ra hai mắt.
Thương khung vẫn là một mảnh đen kịt, nhưng mưa to như trút nước hiện đã không còn, chỉ còn lại từng giọt mưa tí tách chậm rãi rơi xuống, rơi vào một phiến khu vực um tùm cùng dày đặc tiếng tru.
Tiếng tru kéo dài vang vọng bốn phương đồng thời, thân hình của nam tử chậm rãi đứng lên, cẩn thận cảm thụ thương thế trên thân một chút, thì thào truyền ra thoại ngữ.
“Nửa ngày, hẳn là có thể.”
Nói xong, nam tử thu hồi y phục trên người, đổi lại một bộ trường bào màu đen, trong tay cầm lấy một chiếc mặt nạ tạo hình tựa như hắc hổ chậm rãi đeo lên.
Ngay khi mang lên mặt nạ trong sát na, bên trên liền có từng đường kim sắc hào quang tạo thành từng cái đường vân chậm rãi cuốn lượn, phảng phất từng tia sọc vằn, tán ra ba động mạnh mẽ đồng thời, cũng tràn ngập thần bí.
Giờ khắc này nhìn lại, diện mạo của nam tử kia đã bị một tầng mê vụ bao phủ hoàn toàn, ngay cả huyết sát khí tức cũng biến mất không còn, tựa hồ như biến đổi thành một người khác vậy.
Bước chân chậm rãi bước ra một bước, thân hình liền đã biến mất ở nguyên địa, xuất hiện ở giữa không trung.
Theo vài bước bước ra, thân hình đã biến mất không thấy, chỉ để lại phong khởi ngập trời, rừng cây nhao nhao cuốn ngược, rất nhanh liền đã khôi phục trở lại, phảng phất như chưa hề có chuyện gì xảy ra.