Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Một đường phi hành ở giữa hoang mạc, Nhất Minh đưa mắt dò xét bốn phía.
Trong mắt của hắn, khắp nơi đều là đất hoang đồi vắng, thỉnh thoảng còn có đại phong nhấc lên, hình thành bão cát ở phương xa chậm rãi di động, bụi mù cuốn lên, thậm chí còn có một vài thân ảnh to lớn bị bão cát hút vào bên trong, không rõ sống ch.ết.
Bên ngoài bão cát, dương quang nồng đậm, có thể tại bên trong bão cát tràn ngập thanh âm gào thét thê lương, không bao lâu liền dần dần lắng lại, phảng phất như không có việc gì xảy ra.
Thái Dương từ trên đỉnh đầu mang lực lượng tán khai, khắp mọi nơi đều ánh lên kim quang rực rỡ.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh hồi lâu, hắn lại có cảm giác như mặt chóng mắt hoa, sinh cơ trên thân thể tựa hồ như bị một cỗ lực lượng nào đó cho rút đi, dần dần khiến cơ thể trở nên mệt mỏi vô cùng.
Cảm giác nóng bức khiến cho người hắn cực kỳ khó chịu, cho dù hắn đã từng tại bên trong hỏa diễm rèn luyện qua, nhưng cũng chưa từng có cảm giác khó chịu như thế này.
“Tiểu tử, ngươi đây là lần đầu sinh hoạt tại trong địa vực chứa đầy hỏa linh khí như vậy sao?”
“Lại không sử dụng linh khí hộ thể, ngươi đây là định dùng nhục thân ngạnh kháng luôn à nha?”
Tiểu Linh ngồi tại đầu vai của hắn nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy.” Nhất Minh gật gật đầu, “Ta cũng đang thử hấp thu những hỏa linh khí này để rèn luyện bản thân, nhưng có vẻ kinh mạch của ta vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại nên có phần miễn cưỡng, cô không cần phải lo lắng.”
“Xía, ai lại thèm lo lắng cho ngươi, ta chẳng qua là hiếu kỳ mà thôi.” Tiểu Linh khoanh lại hai tay trước ngực, cái đầu hất qua một bên, một bộ không hề quan tâm bộ dáng.
“Ha ha ha.” Nhất Minh cười to một trận, cũng không có tại trên vấn đề này nói tiếp, một đường vừa phi nhanh vừa dò xét bốn phía, sẵn tiện mở miệng hỏi.
“Ký ức của cô trải qua tuế nguyệt lâu như vậy, ngay cả tên cũng không còn nhớ, vì sao lại nhớ được nhiều sự việc khác như vậy đâu? Không phải ký ức một khi quên đi là sẽ không còn nhớ điều gì nữa hay sao?”
“Ta nói như vậy mà ngươi cũng tin?” Tiểu Linh liếc mắt nhìn hắn, “Tiểu tử ngươi quả thật là trẻ người non dạ a, ta không muốn nhớ tới chẳng qua đó đã là quá khứ trước kia, bây giờ ta muốn làm những điều ta thích, cho nên không muốn nhắc lại những chuyện ở trong quá khứ, chỉ đơn giản là như vậy mà thôi, ngươi cũng không cần hỏi nhiều.”
Nghe vậy, Nhất Minh chỉ là gật đầu, một đường tiếp tục phi hành, thỉnh thoảng hắn còn bắt gặp vài đầu hung thú tại bên dưới hoang mạc đánh nhau, ánh mắt của hắn lấp lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thế là gần một ngày trôi qua, đêm đến.
Nhất Minh ngồi tại bên cạnh đống lửa, bên trên còn gác một đầu hung thú có hình dạng như một con bọ cạp, toàn thân đều có giáp xác bao phủ, rất là cứng cáp.
Nhìn đầu hung thú ở trước mắt, bàn tay của hắn lóe lên một vầng huyết quang, lộ ra bén nhọn, tại trên lớp giáp xác của nó chậm rãi lướt qua.
Giáp xác rơi xuống liền bị Nhất Minh thuận chân đá một cước bay ra xa, trên thân thể của đầu hung thú bây giờ, đã lộ ra phần thịt đang bốc lên từng trận nhiệt khí, thậm chí còn nghe được từng thanh âm “xèo xèo” cùng hương thơm nức mũi bay ra, bay vào trong mũi của hắn.
Hít sâu một hơi, hai mắt của Nhất Minh lập tức tỏa sáng, thậm chí ngay cả Tiểu Linh ở bên cạnh cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nếu không phải nàng là khí linh, bây giờ hẳn là đã bay vào cắn một ngụm.
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh hắn âm thầm ghi lại trong lòng.
Sau này nếu có biện pháp mà nói, sẽ khiến cho cô nàng có thể sống như một người bình thường, có thể ăn, có thể uống, chứ không phải giống như bây giờ, chỉ có thể nhìn hắn thưởng thức mỹ vị.
Thời gian, trôi qua.
Bất tri bất giác hắn đã tại bên trong hoang mạc này phi hành gần mười ngày thời gian, đồng thời hắn cũng đã quen thuộc với hoàn cảnh ở nơi này.
Không biết có phải là do càng đến gần Đông vực, cho nên nhiệt độ trở nên nhu hòa hơn hay không.
Trong khoảng thời gian này, hắn cảm giác lực lượng của Thái Dương đã giảm đi không ít, cũng không còn cảm giác nóng bức như trước, thậm chí ngay cả hung thú cũng giảm đi rất nhiều.
Cùng này đồng thời, trong mười ngày qua, hắn cũng đã nhìn thấy không ít pháp thuyền bay tới bay lui, bộ dáng nhàn nhã cùng gấp rút đều có.
Có pháp thuyền từ đằng xa tiến về Đông vực bên này, có pháp thuyền từ Đông vực hướng về phía hoang mạc chỗ sâu bay đi, không biết đang làm cái gì.
Những pháp thuyền này đều hầu như không có chú ý đến hắn, một đường phi hành cách hắn rất xa, thế nhưng bên trên tản mác ra ba động rất là mãnh liệt, khiến hắn không thể không chú ý nhìn tới.
Đối với những chiếc pháp thuyền này, Nhất Minh cũng ẩn ẩn có chút suy đoán.
Lắc lắc đầu về sau, hắn cũng liền không còn để ý tới, tiếp tục phi hành tiến lên.
Không bao lâu sau, hắn dường như cảm giác được cái gì, bản thân liền dừng lại tại một tòa hoang phong bên trên, thân hình của Tiểu Linh nhanh chóng hiện ra, cùng lúc đó nàng phất tay một cái, quả trứng cũng đồng dạng xuất hiện ra bên ngoài.
“Thế nào?” Nhất Minh nghi hoặc hỏi.
“Ta cũng không biết nó đây là thế nào, ngươi xem.” nói xong, nàng chỉ tay tại một vị trí trên quả trứng.
Nhất Minh liền đưa mắt lại gần nhìn xem, có thể để hắn bất ngờ là, quả trứng này thế mà xuất hiện từng đạo tựa hồ như là phù văn, mặc dù rất là mơ hồ, nhưng nhìn những đường vân này xem ra, đây quả thật là so với phù văn cũng không khác bao nhiêu.
Có thể là do hắn cũng không minh bạch những thứ này, cho nên chỉ có thể phỏng đoán như vậy.
“Quả trứng hấp thu đại lượng huyết dịch của ta liền xuất hiện tình huống như thế này, nếu như ta cho nó hấp thu tiếp, không chừng biểu hiện tiếp theo sẽ càng thêm rõ ràng hơn.” Nhất Minh nhẹ giọng nói ra.
“Tiểu tử ngươi nói cũng đúng.” Tiểu Linh gật gật đầu, “Trước giờ ta chưa từng gặp trường hợp nào lạ lùng như thế này, hay là ngươi cứ tiếp tục cho nó ăn xem sao, ta sẽ theo dõi tình hình của nó, nếu như có điều gì bất thường ta sẽ nói với ngươi.”
Nhất Minh nghe vậy cũng không có nhiều lời, ngón tay búng ra, một giọt máu tươi liền rơi vào bề mặt của quả trứng, trong nháy mắt liền biến mất không thấy.
Quả trứng tựa hồ như là nhặt được bảo bối, bên trong liền truyền ra tâm tình rất là kích động, một bộ rất là vui sướng không ngừng hấp thu, hai người thấy vậy cũng cảm giác rất là vui vẻ.
Ngay khi Nhất Minh còn định tiếp tục cong ngón tay búng ra thì bỗng dưng nhíu mày, ánh mắt ngoái đầu nhìn lại, tại giữa không trung cách hai người không xa, một chiếc pháp thuyền nhanh chóng gào thét bay tới, tốc độ cực nhanh.
Có thể tốc độ của nó rất là nhanh chóng, vội vàng từ trên đầu của hai người lướt qua, nhấc lên từng trận đại phong cuốn ngược, suýt chút nữa thì khiến quả trứng từ trên sơn phong rơi xuống.
Nhất Minh nhanh chóng đuổi theo bắt kịp, an toàn ôm quả trứng vào trong tay, rơi xuống hoang mạc bên dưới.
“Hừ, không biết đây là con cháu nhà ai, phách lối như vậy, không biết còn có người ở bên dưới này hay sao?” Tiểu Linh nhìn lấy pháp thuyền đi xa, lạnh hừ một tiếng, ánh mắt liền nhìn sang Nhất Minh hỏi thăm một câu.
Nhất Minh khoác khoác tay biểu thị không có việc gì, ánh mắt nhìn về phía pháp thuyền đi xa, biểu lộ thâm ý.
Vừa rồi hắn nhìn thấy một thanh niên toàn thân bạch y, đôi mắt lạnh lùng, thần thái cao cao tại thượng liếc nhìn xuống hắn.
Màu da của tên kia trắng nõn như ngọc, mày kiếm như phong, tướng mạo đường đường, nhìn vào liền biết không phải là tu sĩ lăn lộn từ tầng dưới chót đi lên.
Đã như vậy thì chỉ còn một cái khả năng, tên thanh niên này chính là con cháu của một thế lực cường đại nào đó.
Hắn chắp tay ở sau lưng đứng tại trên đầu thuyền, thần sắc lạnh nhạt, đôi mắt kia nhìn xuống Nhất Minh phảng phất như đang nhìn một tên rác rưởi, tựa như hắn mang trong mình tư chất tuyệt thế, đi đến nhân sinh đỉnh phong.
Nhìn theo bóng thuyền đi xa, Nhất Minh có thể nhìn ra được, đây chính là tiêu ký của Thiên Điện.
Hắn mặc dù không có hiểu biết quá nhiều, nhưng một số thế lực cường đại trên giới vực hắn đã nghe nói qua rất là nhiều lần.
Không thể nghi ngờ, chiếc pháp thuyền này chính là đại biểu của Thiên Điện không sai.
Thiên Điện xuất hành, tự nhiên không cần phải nể mặt bất cứ người nào, huống chi chỉ là một tên võ giả.
Minh bạch về lai lịch của pháp thuyền về sau, Nhất Minh mới chậm rãi mở miệng giải thích nói: “Đó là pháp thuyền của Thiên Điện.”
“À đúng rồi, cô còn chưa biết Thiên Điện là cái gì, Thiên Điện chính là một trong những thế lực đỉnh cấp trên giới vực, ta nghe nói bên trong có bốn vị Thần Quân tọa trấn, người người gọi những vị đó là Phong Thần Tứ Trụ, chuyên môn lãnh đạo Nhân tộc cùng với Linh tộc đối kháng.”
“Phong Thần Tứ Trụ? Thần Quân?” Tiểu Linh lạnh hừ một tiếng, “Tưởng cái gì, nhớ năm xưa Thần Quân gặp ta còn phải khách khách khí khí, chỉ bằng một tên nhóc còn Chân Nguyên cảnh đã ngạo mạn như vậy, uy phong thật to a!”
Nhất Minh nghe vậy chỉ có thể bật cười, cũng không có ý định lưu ở nơi này.
Dù sao thì tại bên trong ánh mắt của thanh niên kia, hắn cảm giác ánh mắt cuối cùng không phải rơi vào trên người của hắn, mà là rơi vào quả trứng ở trước ngực.
Để tránh cho phiền toái xảy ra, hắn cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được.
Ý định lóe lên, hắn vừa định thu hồi quả trứng rồi rời khỏi nơi đây.
Nhưng để Nhất Minh bất ngờ là, Tiểu Linh nàng chỉ vừa thu hồi quả trứng vào bên trong, pháp thuyền từ phía xa lại lần nữa quay trở về, còn mục đích là cái gì, hẳn là hắn không cần đoán cũng biết.
“Lần này… phiền phức.” Nhất Minh âm thầm thở dài, rất là bất đắc dĩ!