Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Ánh mắt rơi vào chiếc vòng màu lam trên tay, Nhất Minh không khỏi nhếch lên một vệt nụ cười.

Lần đó, khi hắn tham gia tử đấu đài về sau, chiếc vòng này liền đã xuất hiện, trước kia hắn cũng không biết vì sao chiếc vòng này lại xuất hiện trong tay của mình, tháo cũng tháo không được, nhưng hiện tại, hắn ẩn ẩn đã có một chút suy đoán.

Thiên Đài có linh, vậy nói rõ chiếc vòng này chính là khí linh của Thiên Đài biến thành, hoặc là tác phẩm của cái khí linh kia, cho dù là trường hợp nào đi chăng nữa, hắn cũng đã có một chút ý nghĩ.
Thế là hắn mở miệng dò hỏi: “Ngươi còn định nấp ở trong đó đến bao giờ?”

Lời này vừa ra, chiếc vòng trên tay cũng không hề có một chút biến hóa nào, chờ đợi hồi lâu không có phản ứng trở lại, Nhất Minh đành thử thêm một chút.

“Ta biết ngươi ở đây, một khí linh như ngươi lại ẩn nấp bên cạnh của ta, nếu ngươi là nam tử mà nói, ta liền mang ngươi phá hủy, còn nếu như ngươi là nữ tử, ta cũng sẽ cân nhắc một chút giữ lại bên mình, dù sao thì thân thể của ta đẹp trai như vậy, không có cô nương nào là không thích, ta cũng không còn cách nào, ha ha ha.”

Cười to một trận, ánh mắt của Nhất Minh bỗng dưng trở nên lăng lệ, ngữ khí đùa giỡn cũng biến mất không thấy.



“Mặc kệ ngươi có nghe hay không, ta cho ngươi thời gian một canh giờ, nếu như sau một canh giờ ngươi vẫn không đáp lại, ta sẽ mặc định ngươi là một tên nam tử râu ria bặm trợn, ta cũng không thích bị người kè kè ở bên cạnh mà không biết lai lịch, ngươi cũng chẳng có tác dụng gì, vậy thì không bằng phá hủy liền tốt.”

Nói tới đây, Nhất Minh cũng không thèm để ý phản ứng của chiếc vòng, lập tức mở miệng nói tiếp: “Còn bây giờ thì mang quả trứng thả ra đây, ta cần xem một chút.”

Mà tại ngay lúc Nhất Minh đang nói chuyện thời điểm, tại không gian trong chiếc vòng, một thiếu nữ với thân hình nhỏ nhắn không khỏi cắn móng tay, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.
“Cái tên nhóc này, vì sao lại có biến hóa lớn như vậy đâu?”
Nàng không hiểu.

Rõ ràng là mới bế quan có một năm, vừa xuất quan thì có thiên phạt giáng xuống, tất cả những điều này, nàng đều nhìn ở trong mắt.
Nhưng để nàng không hiểu là, tính tình của tên nhóc này vì sao lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy đâu?

Sát ý trong người cũng không phải là một ít một điểm, nàng không nghi ngờ, nếu chính mình vẫn cứ mãi ẩn nấp tiếp, tên nhóc này liền sẽ mang vòng tay phá hủy.

“Với thực lực của hắn bây giờ, có thể dễ dàng mang vòng tay phá hủy mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, điều này quả thật là không tốt a, ta còn muốn ngắm nhìn thế giới rộng lớn này đâu, không thể để cho hắn phá hủy như vậy được.”

Nhìn thấy vòng tay vẫn không hề có một chút phản ứng nào, lông mày của Nhất Minh bỗng dưng nhíu lại.
Trong nháy mắt, một cỗ lực lượng vô hình mạnh mẽ hướng về phía vòng tay không chút khách khí lao tới, tiểu viêm long tại trên cánh tay chậm rãi du tẩu, dần dần hướng về phía vòng tay bay đến.

Tiểu viêm long còn không có bay đến gần, vòng tay tự hành sáng lên một vầng lam quang, tiếp theo đó chính là một quả trứng quen thuộc đặt tại trước mắt của hắn.
Nhìn tới đây, Nhất Minh không khỏi nhếch lên một vệt nụ cười, cũng không thèm để ý tới chiếc vòng tay này.

Dù sao thì thời gian vẫn còn một canh giờ, hắn cũng không vội trong nhất thời để làm gì, ánh mắt rơi vào quả trứng, cẩn thận dò xét một chút.

Quả trứng so với lần trước dường như lớn hơn một vòng, hắn cũng không biết đây là tình huống như thế nào, làm sao lại có quả trứng ấp lâu đến thế, một năm trôi qua mà vẫn không có dấu hiệu nở ra, điều này khiến hắn có chút chờ mong.

Điều này chứng tỏ quả trứng không phải bình thường, đây là một tin tức tốt a!
Theo bàn tay đặt tại quả trứng bên trên, Nhất Minh có thể cảm nhận ra được từng nhịp đập ở bên trong.
Tựa hồ cảm giác được cái gì, quả trứng liền phát ra tâm tình ba động truyền đến cho hắn.

“Được rồi được rồi.” Nhất Minh cười lên vui vẻ, bàn tay không ngừng xoa xoa quả trứng, hiển nhiên là hắn biết cái quả trứng đang muốn cái gì.
Thế là Nhất Minh cũng không có chần chờ, cong ngón tay búng ra một giọt máu tươi rơi vào bề mặt.

Trong nháy mắt, toàn bộ quả trứng đều phát ra một loại tâm tình kích động vô cùng, giọt máu cũng lập tức bị quả trứng hấp thu hầu như không còn.

Tựa hồ còn chưa có đã khát, quả trứng lại tiếp tục phát ra tâm tình ba động, Nhất Minh hắn cũng không có keo kiệt, dù sao thì cũng một năm rồi không cho ăn, tiếp tục là một giọt một giọt máu tươi được búng ra.

Thời gian trôi qua, một màn “cho ăn” này cũng rơi vào trong mắt của thiếu nữ tại bên trong chiếc vòng, nàng bĩu môi đồng thời, thân hình cũng tại bên trong chiếc vòng tay hiển hóa đi ra.
Chiếc vòng bỗng nhiên sáng lên một vòng quang mang, một thân hình hư ảo bỗng nhiên xuất hiện trước mặt của hắn.

Đó là một thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi, thân hình nhỏ nhắn, đôi chân trắng tinh như ngọc không có mang giày chậm rãi rơi xuống, mái tóc tựa như thác nước phiêu nhiên mà động, hai mắt tròn xoe ẩn chứa tinh quang nhìn lấy, mở miệng nói.

“Nè nè, tên nhóc ngươi cứ tiếp tục “cho ăn” như vậy, nó sẽ no bạo mà ch.ết đó nha.”
Nhìn thấy một tiểu cô nương từ bên trong chiếc vòng tay hiện ra, động tác trên tay của Nhất Minh bỗng dưng dừng lại, hai mắt chớp chớp, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Ngươi có nghe ta nói hay không?” thiếu nữ quơ quơ bàn tay, ngữ khí có chút bất mãn, hai mắt liếc xéo Nhất Minh đồng thời, mở miệng nói.

“Hừ, nếu không phải bản cô nương cùng nó trải qua một năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm, sẽ không cần phải hiện ra như thế này, ngươi là người đầu tiên… à không, à đúng rồi, ngươi là người đầu tiên trong vạn năm nay có thể nhìn thấy chân thân của bản cô nương, đây là may mắn của ngươi đó, có biết hay không?”

Nhất Minh nhìn lấy tiểu cô nương không ngừng ba hoa.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm giác chính mình dường như đã gặp cô nàng này ở đâu rồi thì phải, trầm ngâm chốc lát, hai mắt trợn to, một tay chỉ vào cô nàng kinh ngạc hỏi.
“Tiểu cô nương, ngươi chính là nữ tử ở bên trong nơi đầy tuyết kia sao?”

“Ha ha, tiểu cô nương? Ta trông có nhỏ lắm sao?” thiếu nữ giận quá mà cười, hai tay khoanh ở trước ngực, thở phì phò hỏi ra.

Nhưng khi hỏi xong, nàng dường như ý thức được cái gì, gương mặt đỏ lên, tiếp tục đính chính nói: “Ta nói cho tên nhóc ngươi biết a, đây chỉ là bộ dáng ta huyễn hóa ra mà thôi, nếu tính số tuổi thật sự, ta đã sống hơn vạn năm lâu, đáng lý ra, ngươi phải gọi ta một tiếng “tiền bối” a.”

“Tiểu cô nương, không phải ngươi vừa nói đây là “chân thân” hay sao? Bây giờ lại nói là huyễn hóa đi ra, đúng là lòng dạ nữ nhân, thật là khó lường a!” Nhất Minh nhìn nàng liếc mắt, một bộ vô pháp tin tưởng.

“Ngươi ngươi ngươi…” thiếu nữ chỉ vào Nhất Minh, gương mặt đỏ bừng, cũng không còn biết phải biện hộ như thế nào, chỉ đành dùng chân hung hăng tại dưới đồi núi dẫm mấy cái, biểu thị ta rất là tức giận nha.

“Hừ, tiểu tử ngươi vì sao lại so với trước kia khác nhau một trời một vực vậy a?” nàng mặc dù tức giận, nhưng cũng không khỏi hiếu kỳ rốt cuộc tên này đã trải qua cái gì, ”Ta nhớ trước kia ngươi còn hướng về phía ta lấy lòng đâu, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, không còn đối với ta tôn kính như trước nữa, đúng thật là một tên vong ân phụ nghĩa.”

Nghe được lời này, ánh mắt của Nhất Minh thật sâu nhìn nàng, trong lòng cũng không khỏi hồi ức về cảnh tượng trước kia.
Lúc đó, bản thân còn ở khách điếm thu lấy quả trứng, bộ dáng của chính mình vào lúc kia, quả thật là so với bây giờ khác biệt rất nhiều.

Từng cơn gió thổi qua, màn đêm u tĩnh phảng phất như mang hắn chìm vào giấc mộng, từng cảnh tượng trước kia không ngừng hiện lên trong đầu của hắn, một thiếu niên với tính tình vui vẻ cũng đã không còn, có lẽ kinh lịch sinh tử quá nhiều, mới khiến hắn trở nên như vậy.
Thật lâu, thật lâu.

Tâm tình tức giận của cô nàng cũng đã lắng lại không ít, ánh mắt rơi vào trên người của thanh niên, cẩn thận cảm thụ tâm tình của hắn, một thiếu niên ngồi ở nơi đó không hề động đậy, hai mắt thẫn thờ, dường như đang hồi niệm lấy thứ gì.

Hồi lâu qua đi, thế là hắn thở dài một hơi, cũng không có trả lời câu hỏi của cô nàng này, ánh mắt rơi vào quả trứng trước mặt, bàn tay chậm rãi xoa xoa, thuận miệng hỏi: “Cô tên là gì?”

“Tên của ta sao?” thiếu nữ có chút ngẩn người, quả thật là rất lâu rồi không có ai hỏi tên của nàng, trong lúc nhất thời, nàng cũng không nhớ chính mình từng được gọi là gì.
Nhất Minh đưa mắt nhìn qua, chẳng phải chỉ là một cái tên thôi sao, vì sao lại suy nghĩ lâu như vậy đâu?

Trầm ngâm hồi lâu, nàng rốt cuộc không nhớ được chính mình được gọi là gì, có lẽ là ở tại một nơi trống rỗng, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, nàng cũng đối với những sự việc trải qua dần dần lãng quên.
“Cô không có tên sao?” Nhất Minh hiếu kỳ hỏi.

Thiếu nữ lắc lắc đầu, bước chân chậm rãi bước đến biên giới của ngọn sơn phong dừng lại, ánh mắt nhìn về phương xa, tất cả đều là một màu đen kịt không nhìn thấy cái gì, thanh âm có chút thất lạc nói ra.

“Không phải không có, mà là quên đi, có lẽ là do rất lâu rồi không có người gọi tên ta, chính ta cũng không nhớ được quá nhiều chuyện, bao gồm cả bản thân của mình rốt cuộc được gọi là gì.”

Cảm nhận được tâm tình thất lạc của cô nàng, Nhất Minh trầm ngâm hồi lâu, bầu không khí bỗng dưng lắng lại, ngay cả thanh âm của bò sát di chuyển trên đất cũng có thể nghe được rõ rõ ràng ràng.

“Vậy… từ giờ trở đi, ta gọi cô là Tiểu Linh a?” Nhất Minh suy đi nghĩ lại, rốt cuộc mới dùng cái tên này gọi cô nàng, dù sao cô nàng này cũng là một khí linh hóa hình, gọi Tiểu Linh, cũng không phải là không được.

“Tiểu Linh… Tiểu Linh!” Tiểu Linh thì thào trong miệng, cảm giác cái tên này cũng không tệ, thế là nàng liền vui vẻ gật đầu mỉm cười.

Thân hình nhất chuyển, chiếc váy màu lam chậm rãi phiêu động, mái tóc dài thước tha cũng lượn lờ uốn quanh theo sau, có thể là do cả người của nàng đều là huyễn hóa đi ra, cho nên toàn thân đều ánh lên một vầng lam quang rất là rực rỡ.

Tại giữa màn đêm đầy âm u và yên tĩnh này, một màn xoay người đã thu hút ánh mắt của hắn.
Trong khoảnh khắc, bản thân đang tựa như chứng kiến một điệu múa vô cùng mỹ lệ, mạnh mẽ mà uyển chuyển, nhanh nhưng không gấp, chậm mà khắc vào tâm can.

“Thế từ nay ta gọi Tiểu Linh, ước mơ của ta chính là được ngắm nhìn thế giới rộng lớn này, kết thật nhiều bạn, đi thật nhiều nơi, nhưng ta vốn dĩ chỉ là một tiểu khí linh mà thôi, bản thân ta cũng không cách nào rời đi vòng ngọc quá xa, cho nên đành nhờ vào tiểu tử ngươi a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện