Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Rời khỏi cứ điểm về sau, Nhất Minh tốn một khoảng thời gian liền chạy tới chủ điện, mặc dù hắn có linh xa, nhưng với bát mạch mà muốn thúc dục linh xa bay đi thì quả thật là có chút độ khó, hơn nữa tốc độ so với tự thân phóng đi cũng không có nhanh bằng, cho nên hắn đành phải tự thân vận động.

Chủ điện, chính là một tòa kiến trúc tọa lạc tại trung tâm của quan ải, nó có diện tích rất là rộng lớn, bình thường sẽ không có võ giả nào dám đi tới nơi này, có tới, đều là những tu sĩ có đảm nhiệm trọng trách trên thân, chí ít cũng là tiểu đội trưởng mới có thể đi vào.

Đứng trước một dãy bậc thang, Nhất Minh vừa định nhấc chân bước lên thì một thanh âm ở phía trước vang lên: “Ngươi là ai? Ngươi không biết nơi này cấm chỉ võ giả không được tiến vào hay sao?”

Thanh âm vang lên ở giữa, một thân ảnh khoác trên mình tử bào từ phía trên chủ điện bay tới, ống tay áo tung bay, thân hình lơ lửng nhìn xuống bên dưới, trong mắt không khỏi lấp lóe từng tia hàn mang, nhưng rất nhanh liền thu liễm trở lại, nhàn nhạt nhìn lấy Nhất Minh.

Nhất Minh nhìn thấy người tới cũng không có biểu tình quá nhiều, thần sắc bình tĩnh, tại ánh mắt của hai người nhìn nhau trong nháy mắt, bước chân của hắn chậm rãi dừng lại, thanh âm nhàn nhạt vang lên.
“Đội trưởng Thần Quang tiểu đội Minh Tôn, phụng mệnh đại nhân, tới đây đưa tin.”



“Minh Tôn?” trong mắt của thanh niên lộ ra một vòng u mang, trên dưới không ngừng dò xét Nhất Minh, nhưng rất nhanh lông mày liền có chút nheo lại, tựa hồ nghĩ tới cái gì.
“Ha ha, Minh Tôn?” thanh niên cười to một trận, dường như nhớ tới cái gì rất là buồn cười.

Nhất Minh cũng không thèm quản đến hắn, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn lấy, nhìn lấy hắn cười một bộ rất là thoải mái.
Chờ đến khi thanh niên lau lau khóe mắt về sau, cái mồm vẫn không hề ngậm lại được.

Hiển nhiên là hắn từng nghe nói qua tên Minh Tôn này trở thành tiểu đội trưởng, nhưng bây giờ đâu, khí tức trên thân so với một võ giả cũng không sai biệt lắm, thế mà vẫn còn nói chính mình là đội trưởng tiểu đội, quả thật buồn cười!

“Ngươi cười xong chưa?” thanh âm của Nhất Minh nhàn nhạt vang lên, thần sắc hờ hững, hiển nhiên là hắn đối với tên thanh niên này rất là chán ghét.
Vì sao ta lại luôn gặp phải những thành phần như thế này đâu, chẳng lẽ là do khí tức trên người của ta thấp cho nên hắn mới có hành động như thế này?

Cẩn thận nghĩ lại lời của Hổ lão nói trong đêm hôm qua, không có thực lực, người người đều có thể tiến lên cho ngươi một cước, điều này quả thật là không sai chút nào.

Thanh niên đang cười vui vẻ bỗng dưng nghe được lời này liền im bặt không còn thanh âm, một đôi con ngươi vô cùng băng lãnh nhìn xuống bên dưới, bốn mắt nhìn nhau, bàn tay của hắn không khỏi run lên, phảng phất như muốn mang Nhất Minh đập một phát không còn.

Nếu không phải nơi này chính là chủ điện, e rằng hắn đã xuất thủ một chưởng mang tên thanh niên bên dưới chụp ch.ết, khóe miệng của hắn không khỏi lộ ra một vệt nụ cười âm lãnh, ngữ khí không còn vui vẻ như trước.

“Chủ điện có quy định, võ giả không được bước chân vào bên trong, ngươi vẫn là quay trở về đợi lệnh đi, ta nghĩ không lâu sau liền sẽ có tin tức bài trừ chức vị của ngươi, cũng không cần tốn công vô ích.”

Nhất Minh cũng không muốn cùng tên này nhiều lời, lần này hắn hướng thẳng về phía chủ điện, thanh âm lớn tiếng vang lên!
“Đội trưởng Thần Quang tiểu đội Minh Tôn, phụng mệnh đại nhân, tới đây đưa tin.”

Nghe được lời này, thần sắc của thanh niên bỗng dưng trở nên giận dữ, hắn đã nói tới như vậy mà tên này vẫn không minh bạch, còn dám không mang hắn để vào trong mắt, đây là xem thường, trần trụi xem thường!

Ngay lúc hắn vừa định xuất thủ mang Nhất Minh đuổi đi thì một nữ tử từ trong chủ điện bay ra, vượt qua người của thanh niên, đi tới trước mặt của Nhất Minh, nhìn gương mặt của hắn về sau, khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười hào hứng.
“Vị tiểu đệ này, đại nhân triệu kiến ngươi nha!”

Nhất Minh theo bản năng thối lui ra mấy bước, một nữ tử áp sát hắn như vậy, hắn quả thật là không cách nào thích ứng.

Nàng cao chỉ bằng nửa người của hắn, toàn thân mặc một bộ váy màu xanh, lộ ra rất là thanh nhã, trên đầu còn cột hai cái bím tóc ở hai bên, phảng phất như là một tiểu hài vậy, nhưng bản năng nói cho hắn biết, nữ tử này, rất không bình thường.

Cảm nhận được nữ tử này cũng không có ác ý về sau, thế là Nhất Minh liền đi theo cô nàng bước lên trên bậc thang.

Ngay lúc đi qua người của tên thanh niên thời điểm, hắn còn định ngo ngoe muốn động liền bị ánh mắt của nữ tử nhìn qua, cái nhìn này liền khiến sắc mặt của hắn bỗng nhiên ngốc trệ trong chốc lát.

Trong một cái chớp mắt, tên thanh niên mới từ trong ngốc trệ tỉnh lại, thần sắc liền trở nên tái nhợt, ngay cả hành động cũng bỗng dưng cứng ngắc tại chỗ, toàn thân đều nhịn không được run lên.

Nhất Minh hắn đương nhiên nhìn ra dị thường, trong nháy mắt đó, có một loại lực vô hình hướng về phía thanh niên bao phủ vào bên trong, nếu không phải do đao hồn của bản thân có phản ứng, e rằng hắn cũng không cách nào phát giác ra được.

Bây giờ nhìn lại, trong một con mắt của nữ tử hiện lên từng tầng lam quang, bên trong còn có một loại ấn ký rất là kỳ lạ, phảng phất giống như từng tầng sợi xích đan xen vào nhau, hiện lên rất nhanh liền biến mất không thấy.

Hắn minh bạch, nữ tử này mặc dù nhìn vào trông giống như một tiểu hài, nhưng bản thân lại là một vị Chân Nguyên cảnh không sai, hơn nữa còn không phải tầm thường loại kia, nếu mang đi so với những chân nguyên cảnh mà hắn đã từng gặp, cô nàng này cho hắn một loại cảm giác rất là nguy hiểm.

“Chân nguyên cảnh đỉnh phong!” cẩn thận xem xét về sau, Nhất Minh liền cho ra kết luận, bởi vì hắn đã từng gặp qua những tu sĩ hậu kỳ, những người đó cũng không cho hắn áp lực lớn đến như vậy.

“Ngươi không nên làm như vậy nha, đại nhân muốn gặp hắn, cho nên ngươi không nên làm như vậy, có biết hay không?” nữ tử nhìn qua tên thanh niên có vẻ tức giận mở miệng nói.

“Ta… ta biết rồi, mời!” tên thanh niên nuốt một ngụm nước bọt lắp bắp nói, một tay ra hiệu, Nhất Minh bước theo cô nàng tiến vào chủ điện về sau, tên thanh niên mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn trở lại.

Hắn thề, đây là lần đầu cũng như lần cuối chính mình trêu chọc cô nàng này, không thể chọc nổi, không thể chọc nổi!
Thời gian trôi qua, Nhất Minh hắn từ bên trong chủ điện bước ra, hai chân phát lực, lần nữa hóa thành một đạo hồng quang phá không bay đi, hướng về phía tiểu đội bay đến.

Lần này hắn tới đây chủ yếu là có chuyện cần làm, một là hoàn tất quá trình đăng ký tạo sách cho tiểu đội, hai chính là nhận lấy Pháp Chu.

Mỗi tiểu đội trong lần xuất chinh này đều được trang bị Pháp Chu, hắn cũng từ bên trong ngọc bài nhận được tin tức, cho nên mới chạy tới chủ điện hoàn thành những việc này.

Linh tộc từ khi xâm lấn tới nay cũng đã qua một vài tháng, trong khoảng thời gian này các vị Luyện Khí Sư đã không ngừng chế tạo các loại thuyền lớn.

Bên cạnh đó, còn kết hợp với Trận Pháp Sư bố trí không ít trận pháp ở trên thuyền, những trận pháp này không những có khả năng tấn công cùng phòng ngự, mà còn có khả năng ngăn cách khí độc ở bên ngoài, rất là lợi hại.

Số lượng của Pháp Chu không nhiều, luyện chế cũng không hề đơn giản, cho nên đến tận bây giờ mới có thể phổ biến tới các tiểu đội, so với lần tự hành quân trước kia, lần này xem như là thuận lợi hơn không ít.

Không qua bao lâu, Nhất Minh giữa không trung đáp xuống đại địa bên dưới vang lên một tiếng động thật to, một đám võ giả không cần nghĩ cũng biết, đây chính là động tĩnh của đội trưởng gây nên, rất nhiều người đều quay đầu nhìn lại, đã thấy đội trưởng của bọn hắn chậm rãi thu hồi song dực, chậm rãi bước tới.

“Thế nào rồi, đã sẵn sàng cả chưa?” thanh âm của Nhất Minh nhàn nhạt vang lên, bước chân chậm rãi bước về phía trước, đứng trước một đám võ giả mở miệng hỏi.

“Sẵn sàng!” thanh âm hùng hồn vang lên, gần như cả tiểu đội đều hô lên cùng một lúc, khí thế người nào người nấy đều tưng bừng phấn chấn, hận không thể lập tức lao ra chiến trường chém giết địch nhân a!

“Tốt.” nhìn thấy cảnh tượng thế này, Nhất Minh hắn liền mỉm cười đồng thời, từ trong túi trữ vật xuất ra một chiếc thuyền nhỏ.

Cánh tay bỗng dưng vung lên, thuyền nhỏ liền ở giữa không trung dần dần biến lớn, thẳng tới khi hóa thành một chiếc Pháp Chu to đùng, ầm vang một tiếng, thuyền lớn từ giữa không trung rơi xuống, nhấc lên trận trận đại phong, chiếu vào trong mắt của mọi người, là một chiếc thuyền xem ra có khoảng ba mươi trượng lớn nhỏ.

Toàn thân đen nhánh, mỗi một khối trên boong thuyền và ngoài thuyền đều điêu khắc đại lượng hoa văn, phát ra u quang đồng thời, tràn ra một loại khí thế lăng liệt, khiến người ta nhịn không được hít sâu một ngụm, tròng mắt tỏa sáng!

Từ xa xa nhìn lại, cái thuyền này liền tựa như một đầu hung thú sừng sững trên đại địa, dương quang chiều tà chậm rãi rơi xuống, rơi vào bên trên boong thuyền liền phảng phất như một tấm áo choàng màu da cam, lại giống như một tôn chiến thần vô thượng hàng lâm nhân thế, khiến cho Pháp Chu ánh lên từng tia hồng quang cùng với u quang kết hợp, lại có một chút vận vị khác biệt.

Trong mắt đám người, đây phảng phất như là một vị chiến thần thượng cổ, chỉ bằng khí tức mà nó phát tán đi ra, cũng đủ để khiến cho bọn hắn cảm thấy ngạt thở vô cùng.
Đám người ngóng nhìn thật lâu, thật lâu.

Mãi cho tới khi dương quang dần dần lắng xuống, hồng quang tại trên Pháp Chu dần dần biến mất, chỉ còn lại mỗi một màu u quang lạnh lùng cùng âm lãnh hiện rõ đi ra, đám người mới rùng mình một cái, đột nhiên thức tỉnh.

Giờ khắc này, tại mỗi một nơi trong quan ải đều vang lên từng trận trống lớn, từng nhịp trống rơi xuống phảng phất như muốn mang nhịp tim của mọi người hội tụ tại cùng một chỗ.

Thanh âm hùng hồn, nhịp trống càng lúc càng trở nên dồn dập khiến cho máu huyết tại trong thân thể của một đám võ giả đều sôi trào cả lên, sắc mặt đỏ rần, một bộ dường như muốn cùng địch nhân đồng quy vu tận tư thái, điều này khiến Nhất Minh rất là chấn kinh!
“Đây là…!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện